• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá (9 Viewers)

  • chap-267

Chương 267: Liêm sỉ rơi đầy đất




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
81949.png

Xem ảnh 2
81949_2.png
“Nói vậy là cha không có phần rồi.” Lạc Thần Hi nói với giọng chua chát. Anh mới bước ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy câu của Lạc Lăng.



Lạc Lăng thức thời, đáp: “Ngoại trừ mami, cha cũng có thể uống ạ.”



La Tiểu Bảo không tha: “Vậy còn anh? Anh là anh trai em mà.”



“Được rồi, cả Tiểu Bảo cũng có thể uống.” Liêm sỉ của Lạc Lăng đã rơi đầy đất rồi.



Lạc Lăng thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép: “Tiểu Bảo, anh quá đơn thuần.”



La Tiểu Bảo không phục, mở to hai mắt đầy tò mò, hỏi: “Lăng Lăng, không lẽ em biết rõ? Yêu và quý mến em thử qua rồi?”



Lạc Lăng bị nói tới mức đỏ mặt: “Cái gì thế? Em chỉ là được nghe nói qua thôi, người ta không yêu sớm đâu.”



Thiên Nhã xoa đầu hai bảo3bối nhỏ, chậm rãi nói: “Thích một người là muốn có được người đó. Yêu một người là chỉ cần nhìn thấy người đó hạnh phúc, bản thân cũng sẽ hạnh phúc, hài lòng. Thích một người là bản thân sẽ nhớ người đó dù ở bất cứ đâu. Yêu một người là dù không ở bên nhau nhưng chỉ cần tim của mình và người đó ở cạnh nhau, là đủ.” Cô nói mà viền mắt ươn ướt.



“Mami, cảm giác này chắc mami và cha đã nếm trải rồi đúng không? Nhưng không sao cả, giờ cha và mami có thể ở bên nhau, gia đình bốn người chúng ta được sum vầy rồi.” La Tiểu Bảo hạnh phúc nói.



“Đúng thế, chúng ta trò chuyện một lúc đi mami.” Hai đứa trẻ nghe truyện cổ tích chán rồi lại la ó muốn Thiên Nhã nói chuyện2phiếm.



Vừa hay Thiên Nhã không buồn ngủ, cô cười dịu dàng: “Được, mami nói chuyện với hai con một lúc.” Trẻ con mà biết nói chuyện phiếm là gì sao? Ha ha.



“Mami, hay là mami giải thích cặn kẽ cho con hiểu, yêu và quý mến khác nhau chỗ nào đi.” La Tiểu Bảo nghiêng đầu, lại nghĩ tới vấn đề này.



Lạc Lăng khinh bỉ nhìn cậu: “Anh vẫn còn bối rối vì vấn đề này à?”



Tiểu Bảo tủi thân: “Em đâu nói cho người ta biết, người ta có hiểu rõ đâu.”



Thiên Nhã nếm thử, bật ngón cái với Lạc Lăng: “Lăng Lăng, món đầu tay của con rất tốt.”



Lạc Lăng ngượng ngùng cúi đầu, nói: “Đây là lần đầu tiên người ta làm đó. Nếu mami Thiên Nhã thích uống, sau này ngày nào con cũng làm cho mami uống.”



Dáng vẻ làm nũng của Lạc2Lăng chọc cho cả nhà bật cười. Ngay cả chú Lý đứng bên cạnh cũng che miệng cười trộm.



Đêm muộn, Thiên Nhã nằm trên giường kể truyện cổ tích cho hai bảo bối nhỏ.



“Mami, chúng ta trò chuyện một lúc đi.”



La Tiểu Bảo không phục, mở to hai mắt đầy tò mò, hỏi: “Lăng Lăng, không lẽ em biết rõ? Yêu và quý mến em thử qua rồi?”



Lạc Lăng bị nói tới mức đỏ mặt: “Cái gì thế? Em chỉ là được nghe nói qua thôi, người ta không yêu sớm đâu.”



Thiên Nhã xoa đầu hai bảo bối nhỏ, chậm rãi nói: “Thích một người là muốn có được người đó. Yêu một người là chỉ cần nhìn thấy người đó hạnh phúc, bản thân cũng sẽ hạnh phúc, hài lòng. Thích một người là bản thân sẽ nhớ người đó dù ở bất cứ đâu. Yêu một9người là dù không ở bên nhau nhưng chỉ cần tim của mình và người đó ở cạnh nhau, là đủ.” Cô nói mà viền mắt ươn ướt.



“Mami, cảm giác này chắc mami và cha đã nếm trải rồi đúng không? Nhưng không sao cả, giờ cha và mami có thể ở bên nhau, gia đình bốn người chúng ta được sum vầy rồi.” La Tiểu Bảo hạnh phúc nói.



“Nếm trải qua cảm xúc này rồi mới đúng là tình yêu.” Lạc Lăng làm ra vẻ hiểu biết, nói.



Thiên Nhã xoa đầu Lạc Lăng: “Bé con ngốc, các con biết cái gì là tình yêu không? Đừng gấp, sau này lớn lên, các con chắc chắn sẽ có được tình yêu. Đến lúc đó, các con sẽ hiểu rõ được yêu và quý mến khác nhau như thế nào.”



“Vâng, đến lúc đó mami nhớ kiểm nghiệm tình yêu4của con và Lăng Lăng nhé.”



Nụ cười của Thiên Nhã cứng đờ, nhưng cô vẫn miễn cưỡng duy trì. Cô không thể để hai bảo bối nhỏ nhìn ra sự khác thường của mình: “Được, mami đang đợi vợ của các con để uống trà đây.”



“A a, mami xấu quá. Hay là giờ con tìm một cô vợ nhỏ cho mami nhé? Để cho mami được thử xem trà ngon không?” La Tiểu Bảo nháy mắt.



Thiên Nhã cười vui vẻ: “Tên nhóc này, con còn xấu hơn cả mami.”



“Không được đâu. Tiểu Bảo, yêu sớm sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho thể xác và tinh thần.” Lạc Lăng nghiêm túc giáo huấn cậu.



Trán La Tiểu Bảo xuất hiện vạch đen: “Lăng Lăng, em cứ như là chuyên gia ấy nhỉ?”



Lạc Lăng đắc ý: “Đương nhiên, những thứ em biết còn nhiều hơn anh.”



La Tiểu Bảo không phục: “Không thể, người ta biết nhiều hơn em mới đúng.”



“Không phải, là em biết nhiều hơn anh.”



“Không đúng, là anh biết nhiều hơn em.”



Hai bảo bối nhỏ đôi co qua lại với nhau rồi ngủ từ lúc nào không hay.



Thiên Nhã đắp kín chăn cho hai bảo bối nhỏ rồi rón rén bò từ trên giường xuống, sợ đánh thức hai đứa trẻ.



“Bảo bối, mami yêu các con.” Thiên Nhã nhẹ nhàng hôn lên trán hai bảo bối nhỏ, ánh mắt hiện rõ lên vẻ không nỡ.



Mami muốn được thấy các con mạnh khỏe, vui vẻ trưởng thành, muốn gia đình bốn người chúng ta mãi mãi sống bên nhau. Nhưng, mami không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ, mami nhất định phải đi!



Cô rơi vào vòng ôm ấm áp từ phía sau. Cái ôm gắt gao làm Thiên Nhã bị dọa sợ.



“Dọa em?” Anh khẽ hỏi, hơi thở phả bên tai cô.



Nhiệt độ trên người anh truyền sang cô, khiến cô thấy ấm áp, hưởng thụ đến say mê sự dịu dàng lãng mạn này.



“Suỵt, cẩn thận không đánh thức hai bảo bối nhỏ đấy.” Cô nhẹ giọng nói.



Cô quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt đầy quyến rũ của anh.



“Anh muốn em.” Anh hà hơi ở bên tai cô.



Cơ thể tê dại. Thiên Nhã định đẩy anh ra thì lại bị anh bế ngang lên.



“A!” Thiên Nhã khẽ hô lên một tiếng vì bất thình lình bị bế kiểu công chúa.



Được bế lên chiếc giường mềm mại, Thiên Nhã chủ động ôm cổ anh: “Thần, em yêu anh.”



Lạc Thần Hi được yêu thương mà lo sợ, đè lên người cô, híp mắt nhìn: “Dựa theo tình hình thực tế thì có phải em có chuyện gì lừa anh không?”



Thiên Nhã chột dạ, vội vàng nói: “Em đâu có đâu.”



“Không sao em lại thể hiện yêu thương nhung nhớ? Còn nói như thế nữa.” Lạc Thần Hi dùng ngón tay nâng cằm cô lên, trêu đùa.



Thiên Nhã lườm anh: “Xem ra anh không thích em nói thật.”



Lạc Thần Hi thâm tình: “Không, anh rất thích.” Giọng nói trầm thấp khiến Thiên Nhã tưởng như có một dòng điện chạy qua cơ thể mình.



Thiên Nhã muốn mở miệng nói gì đó thì đôi môi anh đào bị chặn lại.



“Ưm...”



Lúc này cô không nói được nữa.



Trước cửa Tập đoàn Kha thị.



“Anh họ, anh họ, anh chờ em với.” Karen chạy trên giày cao gót, theo sát phía sau Kha Tử Thích.



Thân hình cao lớn phía trước bỗng nhiên nghiêng một cái làm Karen thiếu chút nữa thì không dừng chân được mà ngã nhào.



“Ôi, sợ quá, hù chết tôi rồi.” Karen vất vả lắm mới đứng vững lại được. Kha Tử Thích đang đứng trước mặt cô.



“Karen, em muốn theo anh tới khi nào đây?” Kha Tử Thích hết sức bất đắc dĩ. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã là giờ tan làm. Sáng sớm ngày hôm nay Karen đã xuất hiện dưới nhà Kha Tử Thích, mặt dày mày dạn theo anh đi làm. Bây giờ là giờ tan làm rồi mà cô không có ý định buông tha.



“Anh họ, anh đi đâu đưa em theo với.” Karen kéo áo anh, tủi thân nói.



“Karen, anh đưa em về nhà.” Kha Tử Thích nghiêm mặt nói.



“Anh họ!” Karen muốn khóc tới nơi.



“Karen, em làm sao thế?” Kha Tử Thích đỡ trán, không còn cách nào khác với cô.



Đúng lúc này, điện thoại di động của Karen vang lên. Cô nhìn số trên điện thoại rồi nhận: “Thần Dương, có chuyện gì?”



“Ăn tối sao? À, được...”



Kha Tử Thích cướp luôn điện thoại trong tay cô, nói với người đầu bên kia: “Ngại quá, Karen có hẹn ăn cơm với anh họ rồi, không đi ăn được với cậu đâu. Cứ như thế đi.” Dứt khoát nói xong, anh tắt máy.



Karen mở to mắt đầy sùng bái nhìn Kha Tử Thích. Không ngờ anh họ cũng có lúc ngang ngược như thế này. Đúng là, đúng là làm cho cô quá mê muội rồi.



Anh họ còn khẩn trương vì cô nữa.



“Em đừng hiểu lầm. Anh nói rồi, Lạc Thần Dương không phải người tốt, em cần suy nghĩ kỹ xem có nên ở cạnh anh ta hay không.”



Karen làm lơ lời khuyên của anh, trực tiếp ôm lấy cánh tay: “Em đói bụng rồi. Anh họ, chúng ta đi ăn cơm tối đi! Nhanh nào!”



Kha Tử Thích bất đắc dĩ bị Karen kéo đi. Anh lắc đầu, chả còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo cô thôi.



“Anh họ, em đặt bàn ở Khách sạn Lạc Thần rồi, giờ chúng ta qua đó đi.” Karen ngồi bên ghế phó lái, cao hứng nói với Kha Tử Thích.



Nhắc đến Khách sạn Lạc Thần, Karen bắt gặp đáy mắt Kha Tử Thích gợn sóng lớn.



“Sao thế? Anh sợ nhìn thấy Thiên Nhã à? Yên tâm đi, không gặp được đâu. Có khi giờ bốn người họ đang ăn cơm đấy.” Karen thuận miệng nói.



Tay đặt trên tay lái của Kha Tử Thích dùng thêm sức, nét mặt anh buồn man mác.



Karen nhận ra mình nói sai, vội sửa lại: “Xin lỗi anh họ, em không cố ý.”



Kha Tử Thích cười miễn cưỡng: “Không sao.” Nói xong, anh khởi động xe chạy về phía Khách sạn Lạc Thần.



Suốt đường đi, Karen hối hận vì mình đã đặt bàn ở Khách sạn Lạc Thần. Cô lén nhìn góc nghiêng gương mặt Kha Tử Thích, cảm thấy thật xa lạ.



Cô không đoán được anh đang nghĩ gì, muốn làm gì, chỉ có thể mặt dày mày dạn quấn lấy anh... Ít nhất, khi ở bên cạnh anh, cô có thể yên tâm đôi chút.



Tục ngữ nói, sợ cái gì là cái đấy tới.



Trong bãi đỗ xe của Khách sạn Lạc Thần, Kha Tử Thích và Karen vừa xuống xe đã gặp ngay Lạc Thần Hi, Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ.



“Thiên Nhã!” Karen thấy Thiên Nhã, vui vẻ vẫy tay. Giây tiếp theo, cô lén quay sang quan sát sắc mặt Kha Tử Thích.



Trời ạ! Liệu anh họ có nghĩ là cô cố ý không? Trời mới biết đây chỉ là sự trùng hợp.



 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom