• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cực Phẩm Thiên Sư (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Nữ thần khen ngợi kỹ năng lái xe của tôi ===

“Haizz!”

Diệp Thanh Dương lắc đầu cười khổ.

“Cô cứ nắng mưa thất thường vậy, tôi không có thời gian để đi chung với cô nữa đó!” Lâm Thanh Dương nói: “Tôi còn phải đi tìm kiếm nữ thần trong tim của tôi nữa, mặc dù tối qua tôi đã làm chuyện có lỗi với cô ấy nhưng trái tim tôi vẫn luôn ở bên cô ấy, tin rằng cô ấy sẽ tha thứ cho tôi thôi!”

“Hừ, thằng tồi! Ngoại tình lại còn văn vở như vậy!” Lâm Quân Dao cho Diệp Thanh Dương một cái trợn trắng mắt: “Đúng rồi, không phải anh nói anh là thiên sư sao? Không lẽ người tu đạo cũng rung động ư?”

“Vì tôi đã rung động nên tu luyện chỉ mới bước vào bình cảnh, nếu không với thiên phú của tôi đã phi thăng từ lâu rồi!” Gương mặt Diệp Thanh Dương đầy ao ước nói: “Nhưng tôi thấy rất đáng, bởi vì người phụ nữ tôi thích là người phụ nữ xinh đẹp lương thiện nhất trên thế giới này!”

Nhìn dáng vẻ si tình Diệp Thanh Dương, Lâm Quân Dao hoảng hốt.

Khỏi phải nói, người đàn ông này trở nên si tình lại khá thú vị đó.

Cô không nhịn được cũng nhớ đến người đó trong lòng cô, nếu như anh biết vì bản thân bị bỏ thuốc mà mất đi đêm đầu tiên, chắc là sẽ tha thứ cho mình nhỉ?

“Cầm thú, rốt cuộc anh đã lừa bao nhiêu cô gái rồi?” Lâm Quân Dao hỏi Diệp Thanh Dương.

“Câu này của cô là ý gì?” Diệp Thanh Dương vô tội nói: “Tôi nói rồi đó là đêm đầu tiên của tôi!”

“Không, anh giống người từng trải hơn!” Lâm Quân Dao nghi ngờ nói.

“Tại sao?” Diệp Thanh Dương hỏi.

“Bởi vì... anh lái xe rất tốt!”

(*) Ở đây lái xe còn có nghĩa khác là chuyện giường chiếu.

Lâm Quân Dao đã nhớ đến gì đó, hai má lập tức đỏ lên.

Diệp Thanh Dương lại không hiểu: “Kỹ thuật lái xe của tôi rất bình thường mà, mấy năm trước xuống núi một lần thi bằng lái, cũng chưa từng lái xe!”

Lâm Quân Dao...

Tên này đang không hiểu thật hay là giả ngu?

“Nếu như anh có bằng lái xe thì lái xe cho tôi đi, tiện thể thực hiện thỏa thuận kết hôn giả của chúng ta luôn!” Lâm Quân Dao nói.

“Điều này không được, tôi thật sự có chuyện gấp...”

“Tôi chỉ yêu cầu anh với tôi quen nhau ba tháng!” Lâm Quân Dao không quan tâm Diệp Thanh Dương nói gì, thẳng thừng cắt ngang nói: “Ba tháng này, anh cứ làm tài xế của tôi, bất cứ chuyện gì cứ để tôi sắp xếp cho anh, sau ba tháng hợp đồng tự động xóa bỏ, anh muốn đi đâu tùy anh!”

Suy cho cùng chuyện tối qua đã ồn ào đến nỗi ai cũng biết, khoảng thời gian này bắt buộc phải khống chế Diệp Thanh Dương, không thể để chuyện này lên men nữa.

Diệp Thanh Dương buông hai tay: “Người đẹp, sao cô cứ nắm lấy tôi không buông, rốt cuộc tôi tốt chỗ nào, tôi sửa là được chứ gì?”

Lâm Quân Dao không trả lời, con mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương, đột nhiên nói: “Tôi trả lương cho anh dựa theo lương của cấp bậc phó tổng giám đốc công ty, mỗi tháng hai trăm nghìn tệ!”

Diệp Thanh Dương...

“Một tháng hai trăm nghìn tệ? Không lẽ đây chính là bao nuôi trong truyền thuyết sao?”

“Không sai, bao nuôi anh làm tài xế cho tôi!” Lâm Quân Dao nở nụ cười quyến rũ: “Như thế nào? Chốt được rồi chứ?”

Diệp Thanh Dương cau mày bắt đầu suy nghĩ.

Tục ngữ nói có tiền là nam tử hán, không tiền là người đàn ông mệt mỏi.

Nếu đã xuống trần gian, thanh cao cho ai xem chứ?

Hơn nữa, sau này tìm nữ thần hoặc là tìm kẻ thù, không phải đều cần dùng tiền sao? Không lẽ còn dùng băng vệ sinh đi lừa đảo?

Cho nên Diệp Thanh Dương đã quyết định ba tháng này ở bên người phụ nữ này làm tài xế kiếm tiền trước, tiện thể mở rộng điều tra, hai việc đều không bị chậm trễ.

“Chốt kèo!” Diệp Thanh Dương nói, sau đó lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, tiền hay không đều không phải vấn đề, chủ yếu là tôi muốn lái xe cô!”

Lâm Quân Dao...

Lời này của anh không đúng lắm!

“Kí đi chứ!”

Đôi tay trắng xanh như ngọc của Lâm Quân Dao vung lên, vứt một bản hợp đồng.

Diệp Thanh Dương cau mày: “Không ngờ cô chuẩn bị xong cả hợp đồng rồi, quả nhiên thương nhân đều xảo quyệt.”

“Bớt lắm mồm, ngày mai bắt đầu đi làm, chín giờ sáng làm năm giờ tối tan làm!” Lâm Quân Dao nói: “Đúng rồi, anh tạm thời ở chung với tôi!”

Cô muốn Diệp Thanh Dương ở trong tầm mắt của cô mọi lúc, như vậy mới an toàn.

“Hả? Ở với cô?” Diệp Thanh Dương ngơ ngác: “Cô không sợ tôi lại trở thành cầm thú à?”

Lâm Quân Dao phì cười nói: “Anh trai, anh nghĩ nhiều rồi, biệt thự của tôi có bốn tầng, một tầng trừ anh ở ra còn có hai vệ sĩ nữa!”

“Hai vệ sĩ có là gì?” Diệp Thanh Dương nói: “Vốn dĩ là thiên sư đội trời đạp đất không gì không thể, còn có pháp thuật bên người, lùi có bùa chú trấn hồn, tiến có võ thuật như trời đấy, nếu như thật sự muốn nắm giữ cô, đừng nói hai vệ sĩ, cho dù hai mươi người vệ sĩ, cũng vô ích!”

Lâm Quân Dao vắt chéo chân thon dài trắng, cười quyến rũ: “ y yo, thiên sư Diệp, điều này tôi lại phải xem thử bản lĩnh của anh rồi!”

“Hờ, cứ đợi xem, cô sẽ nhìn thấy thôi!” Diệp Thanh Dương ngẩng mặt đắc ý nói.

Lâm Quân Dao âm thầm nghiến răng.

Anh còn giả vờ thật nhỉ!

Lâm Quân Dao cũng không yếu thế: “Đúng rồi, tôi nhớ không nhầm thì khi thiên sư Diệp lừa tôi ở khách sạn đã dùng băng vệ sinh!”

“Không ngờ ngày thường mà thiên sư Diệp còn mang theo món đồ đó bên cạnh, trong lòng chắc rất vặn vẹo nhỉ?”

Diệp Thanh Dương cười nói: “Cô sai rồi, thiên sư đây lấy đồ tại chỗ, miếng đó lén lấy từ trong túi của cô đó, không tin cô về đếm lại, chắc chắn đã thiếu một cái!”

Lâm Quân Dao nhớ lại thương hiệu của băng vệ sinh đó, đúng thật là thương hiệu cô dùng.

Khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên: “Diệp Thanh Dương, tên khốn kiếp nhà anh!”

...

Buổi sáng ngày hôm sau.

Sau khi Lâm Quân Dao tỉnh dậy chải đầu rửa mặt, định xuống lầu hít thở không khí trong lành lại nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc ngoài cửa sổ.

Thấy một bóng người đang ở trần ngồi thiền trên bệ đá của vườn hoa dưới lầu.

Chính là Diệp Thanh Dương.

Mặc cho gió nhẹ thổi qua, dương liễu rung rinh, bóng lưng của Diệp Thanh Dương lại như một tượng đá, không hề cử động.

Đến cả một con chim cũng tưởng anh là người giả, dừng lại đáp lên vai anh nghỉ ngơi.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Lâm Quân Dao cũng không tin có người có thể vững như bàn thạch như thế.

Lúc này, Diệp Thanh Dương đột nhiên cử động.

Chỉ thấy anh đột nhiên đứng dậy, giãn gân cốt, cơ bắp cả người căng lên, xương cốt trong cơ thể kêu răng rắc.

“Hừ!”

Một cú đấm vung về phía trước, sức mạnh vẫn luôn tồn trữ lập tức bộc phát, khí thế mạnh mẽ.

Nhìn tấm lưng toàn là thịt cơ, trái tim Lâm Quân Dao đập mạnh.

Mạnh mẽ lại không mất đi sự quyến rũ, bóng lưng này nhìn có vẻ thật sự có hơi quyến rũ!

“Reng reng reng!”

Lúc này điện thoại của Lâm Quân Dao vang lên, là Dư Lan gọi đến.

“Chị Lan, chuyện gì vậy?”

“Giám đốc Lâm, có chuyện không hay rồi, mới sáng sớm ông Tưởng đã dẫn một nhóm người hung hãn xông vào công ty của chúng ta, còn đánh hai bảo vệ bị thương nữa!”

“Tưởng Chấn Lôi? Hắn ta muốn làm gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Quân Dao tràn ngập vẻ tức giận.

“Hắn ta thấy tin tức cô và người đàn ông khác qua đêm ở khách sạn, muốn ép cô cho hắn ta một lời giải thích!” Dư Lan nói.

“Cho hắn ta lời giải thích? Nực cười!” Trên mặt Lâm Quân Dao hiện lên vẻ ghét cay ghét đắng.

Tưởng Chấn Lôi - chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tưởng thị là vị hôn phu gia tộc sắp xếp cho Lâm Quân Dao.

Tưởng Chấn Lôi hứa nếu như Lâm Quân Dao gả cho hắn, hắn sẽ đầu tư nhà họ Lâm một tỉ, giúp đỡ tập đoàn Lâm thị xoay chuyển tình cảnh khó khăn.

Nhưng tính cách hắn nham hiểm gian xảo,từ đầu đến cuối không thực hiện lời hứa một tỉ, lại dùng danh nghĩa vị hôn phu bám theo Lâm Quân Dao cả ngày, chiếm lợi của Lâm Quân Dao đủ kiểu.

Lâm Quân Dao ghét cay ghét đắng hắn ta, nhưng vì nhà họ Lâm vẫn luôn nhẫn nhịn không bộc phát.

“Chị Lan, chị ổn định tình hình trước, bây giờ tôi qua!” Lâm Quân Dao nói.

“Được!” Dư Lan nói.
Chương 7: Âm mưu động trời

Lúc ăn sáng cũng đã muộn, Lâm Quân Dao đi vào phòng bếp lấy bánh sandwich và nước trái cây, cô vừa vào sân nhỏ thì đã gặp Diệp Thanh Dương đang cầm điện thoại của mình selfie trước chiếc Lamborghini.

Lâm Quân Dao vừa đảo mắt vừa nói: "Đi, lái xe đưa tôi tới công ty!"

"Từ từ, tôi đăng lên vòng bạn bè cái đã, để sư phụ và các sư huynh của tôi biết tôi ở dưới chân núi vô cùng tốt!”

Diệp Thanh Dương cười toe toét với chiếc điện thoại, không ngừng tìm góc độ.

Lâm Quân Dao đảo mắt: "Khoe của cũng không ai tự khoe như vậy, đúng là đồ nhà quê!"

Nói xong cô cầm lấy điện thoại ấn mấy cái.

"Rầm rầm!"

Cánh cửa sắt dài hơn mười mét của gara sau lưng Diệp Thanh Dương chậm rãi nhấc lên, phía sau cửa lộ ra một loạt ánh sáng chói lóa.

"Mẹ nó! Nhiều xe như vậy!"

Diệp Thanh Dương hô lên.

Trong gara có một loạt xe sang, lúc ánh sáng mặt trời chiếu xuống, ánh sáng ngập tràn màu sắc, màu sắc đa dạng.

Porsche, Maserati gì đó, còn có một số hãng mà Diệp Thanh Dương cũng không biết.

"Đây là món quà mà người từng nịnh bợ nhà họ Lâm đưa tới đó!" Lâm Quân Dao thờ ơ nói: "Chụp ảnh xong thì chọn một chiếc anh lái quen, đưa tôi tới công ty."

"Được!"

Diệp Thanh Dương cầm lấy điện thoại giả cỡ lớn đưa lưng về phía một loạt chiếc xe sang trọng chụp ảnh selfie.

Sau đó anh đăng lên vòng bạn bè, còn viết thêm nan đề của ngày hôm nay: Sáng nay tôi phải chọn lái một trong những chiếc xe này ra ngoài, ui chao, tôi mắc chứng sợ lựa chọn, đau đầu quá mà!"

Rất nhanh, lão sư phụ Bức Đăng bình luận một câu rất phá hủy phong cảnh:

Thằng nhóc, cậu là Versailles cũ rồi!

Diệp Thanh Dương trợn mắt.

Ông biết nhiều như vậy sao, ngay cả Versailles ông cũng biết.

Tôi cũng không muốn nói cậu, một người hơn hai trăm tuổi, cả ngày chỉ cầm điện thoại xem livestream, cậu có thể ra dáng một người hai trăm tuổi được không?

Lâm Quân Dao thúc giục nói: "Nhanh chọn một chiếc xe rồi đưa tôi đi làm đi!"

Diệp Thanh Dương lại thấy hơi khó xử: Những chiếc xe này của cô cũng không có loại chiếc xe nào giống như lúc tôi thi bằng lái xe! Không mở được!

Từ sau khi anh thi bằng lái xe xong cũng chưa từng lái xe, thậm chí anh còn không biết hộp số của những chiếc xe sang này ở đâu.

"Chiếc xe mà anh thi bằng lái xe là xe gì?" Lâm Quân Dao hơi không kiện nhẫn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ phải tự mình lái xe đi.

"Có chiếc Santana cũ không?" Diệp Thanh Dương hỏi.

"Nhiều chiếc xe sang như vậy mà anh lại không lái, cứ phải lái Santana, lạ thật!"

Lâm Quân Dao hít một hơi thật sâu, đi trên chiếc cao gót bằng thủy tinh, lắc công đi đến một góc hẻo lánh ở trong góc gara, nhấc lên một mảnh vải đen.

Chỉ thấy miếng vải đen kia tùy rằng đã cũ nhưng lại bảo dưỡng rất tốt.

"Đúng đúng, chính là loại này! Diệp Thanh Dương vui vẻ nói: "Lúc tôi thi bằng lái xe chính là dùng loại xe này."

"Nhanh lái xe đi!" Lâm Quân Dao nói.

Chiếc xe này là chiếc xe mà bố mẹ Lâm Quân Dao xảy ra tai nạn giao thông năm đó.

Tuy rằng lúc đó nó đã bị đụng nát rồi, nhưng vì kỷ niệm bố mẹ nên cô đã tìm người sửa chữa.

Bình thường cô cũng mời người tới bảo dưỡng định kỳ, nhưng hôm nay cô rất vội nên để Diệp Thanh Dương lái chiếc xe này trước.

"Ông ông!"

Động cơ khởi động, ống bô xe nhả ra một làn khói đen.

Sau đó chiếc xe Santana đã cũ này đã lảo đảo chở Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao rời khỏi cửa lớn biệt thự.

Chặng đường vốn dĩ chỉ kéo dài nửa giờ nhưng phải mất đến trọn một giờ mới đến được công ty.

Lúc Lâm Quân Dao xuống xe thì cũng tái mặt: "Không biết là tôi tìm tài xế hay tìm con rùa đen nữa, sau này còn lái chậm như vậy nữa thì tôi sẽ trừ lương của anh!"

Lâm Quân Dao đi giày cao gót, lắc vòng eo gợi cảm đi vào công ty.

"Này này này, đây là do xe của cô chậm, tại sao lại muốn trừ tiền của tôi, cô thật ngu ngốc!" Diệp Thanh Dương theo sau.

Lúc này, tổng giám đốc đang trong văn phòng.

Một đám người mặc âu phục đã chờ đợi từ rất lâu.

Một người đàn ông trung niên dáng vẻ khôi ngôi, cầm xì gà trong tay ngồi trên chiếc ghế salon rộng lớn.

Vẻ mặt người đàn ông đầy hung tợn, tuy rằng hắn đeo chiếc kính đen nhưng cũng không giấu được vẻ nham hiểm trong mắt.

Dư Lan cẩn thận đưa cà phê tới: "Tổng giám đốc Tưởng, anh uống thêm chút nước đi!"

"Uống cái rắm!"

Người đàn ông đứng đầu hất cà phê xuống dưới, toàn bộ cà phê đổ hết xuống thảm: "Mau gọi tổng giám đốc của các người tới đây!"

Đúng lúc này, cửa mở ra, Lâm Quân Dao và Diệp Thanh Dương đi tới.

"Anh Tưởng, mới sáng sớm đã tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Lâm Quân Dao cố ý giả vờ như không biết gì, bình tĩnh đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống.

"Đêm hôm trước cô và một người đàn ông đi tới khách sạn, đã có chuyện gì xảy ra? Hôm nay phải giải thích cho tôi!" Tưởng Chấn Lôi quát.

"Tại sao tôi phải giải thích cho anh?" Lâm Quân Dao cười lạnh.

"Bởi vì cô là người phụ nữ của tôi, tôi là vị hôn phu của cô!"

Tưởng Chấn Lôi đôi mắt mê hoặc nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Quân Dao mang theo sự khinh miệt, còn có chút cuồng nhiệt mà tất cả đàn ông đều hiểu.

"Không, anh không phải vị hôn phu của tôi!" Lâm Quân Dao chỉ vào Diệp Thanh Dương: "Anh ấy mới là vị hôn phu của tôi!"

Diệp Thanh Dương mỉm cười phất tay với Tưởng Chấn Lôi: "Xin chào, chồng cũ!"

Tưởng Chấn Lôi: ...

Hắn nhìn thoáng qua, Diệp Thanh Dương là nhân vật nam chính trên tin tức đã nghỉ qua đêm với Lâm Quân Dao.

Hắn lập tức bị cơn giận làm mờ lý trí, tức giận đến mức khóe miệng giật giật.

"Lâm Quân Dao, cô đùa bỡn tôi đúng không? Tôi đầu tư cho tập đoàn Lâm thị một triệu chỉ để kết hôn với cô, cô lại tìm một tên mặt trắng tới đây thay thế vị trí của tôi?"

Lâm Quân Dao cười lạnh nói: "Anh Tưởng, tôi muốn làm rõ hai chuyện, chuyện thứ nhất, chuyện anh là vị hôn phu của tôi, tôi chưa từng chính miệng thừa nhận. Thứ hai, anh nói đã đầu tư năm triệu cho nhà họ Lâm, bây giờ ngay cả nửa xu tôi cũng không thấy. Vậy nên làm ơn đừng lấy ràng buộc đạo đức ra, tôi tìm bạn trai cũng không liên quan tới anh!"

"Cô..."

Tưởng Chấn Lôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nghẹn trong ngực không thể phun ra.

Nhưng tên cáo già như hắn cũng đã cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.

Hắn tính toán kỹ càng lâu như vậy rồi, sao có thể dễ dàng bị thua bởi một tên mặt trắng như vậy được?

Tưởng Chấn Lôi đã sớm ngấp nghé dung mạo xinh đẹp của Lâm Quân Dao, vì vậy vẫn luôn bí mật nghiên cứu nhà họ Lâm, rốt cuộc nửa năm trước hắn đã thăm dò được chi tiết nhà họ Lâm, làm ra một âm mưu động trời.

Vốn dĩ hắn đã sắp xếp gian tế vào trong tập đoàn Lâm thị làm giả sổ sách, thông báo cho giới truyền thông để vạch trần chuyện này.

Hắn lại liên hợp với rất nhiều tập toàn, rót vào một số tiền kếch xù, điên cuồng mua bán cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị.

Vụ bê bối làm giả sổ sách của tập đoàn Lâm thị, hơn nữa cộng thêm với hành động vốn liếng âm hiểm sau lưng khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị điên cuồng rơi xuống.

Phía các đối tác nhận ra sự nguy hiểm nên đã lần lượt rút vốn.

Trong một thời gian ngắn, tập đoàn Lâm thị bốn bề gặp địch, không gượng dậy nổi, thậm chí còn có nguy cơ phá sản.

Vào lúc này, Tưởng Chấn Lôi tìm tới tận cửa, nói có thể đầu tư năm triệu vào hạng mục mới, giúp tập đoàn Lâm thị thay đổi tình thế khó khăn.

Nhưng hắn có hai yêu cầu.

Chuyên thứ nhất, hắn muốn lấy được 30% cổ phần công ty của tập đoàn Lâm thị, trở thành đại cổ đông thứ hai.

Thứ hai, Lâm Quân Dao phải gả cho hắn.

Hôn nhân của con gái hào môn cho đến bây giờ đều bị dính vào vô số lợi ích, cho dù Lâm Quân Dao muốn từ chối nhưng nhà họ Lâm lại vì suy nghĩ cho toàn bộ gia sản của gia tộc mà đã đồng ý với Tưởng Chấn Lôi.

"Nói một ngàn, một vạn lời, tổng giám đốc Lâm cũng không để ý tới anh, chẳng phải bởi vì anh không đầu tư tiền sao!" Lúc này Diệp Thanh Dương chỉ trích Tưởng Chấn Lôi.

"Anh thì biết cái gì?" Tưởng Chấn Lôi phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương.

"Tại sao tôi lại không hiểu? Tôi nghe rất rõ!" Diệp Thanh Dương chỉ vào trán Tưởng Chấn Lôi: "Anh không muốn bỏ tiền nhưng lại muốn chơi gái, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ?"

"Anh..."

Trong thoáng chốc, Tưởng Chấn Lôi bị xé rách tấm màn che, mặt đỏ tới tận mang tai.
Chương 8: Tôi thực sự muốn bỏ trốn cùng anh ấy ===

"Được! Muốn tôi đầu tư đúng không? Hôm nay chúng ta nói tới chuyện đầu tư luôn đi!" Tưởng Chấn Lôi nói.

Trong mắt Lâm Quân Dao hiện lên một tia hy vọng: "Tốt, cuối cùng anh Tưởng cũng chịu nói chuyện chính rồi!"

"Tuy nhiên tôi có một yêu cầu." Tưởng Chấn Lôi đưa lưỡi liếm bờ môi, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lâm Quân Dao, dâm đãng nói:

"Cô phải đến câu lạc bộ Hoa Sênh với tôi, tôi sẽ bàn chuyện đầu tư với cô ở đó!"

Ánh mắt của Tưởng Chấn Lôi khiến Lâm Quân Dao vô cùng không thoải mái, cô cảm thấy hơi nguy hiểm: "Tại sao lại phải vào trong đó nói chuyện?"

Tưởng Chấn Lôi châm một điếu xì gà, nhả ra một làn khói nói: "Cuộc làm ăn lớn như vậy, địa điểm đàm phán đương nhiên cũng phải long trọng một ít, chỗ của cô không thích hợp!"

"Muốn nói thì nói ở đây đi, tôi sẽ không đi câu lạc bộ gì đó mà anh nói đâu!" Lâm Quân Dao từ chối.

"Ha ha!" Tưởng Chấn Lôi cười lạnh lùng, đứng dậy đi tới trước bàn Lâm Quân Dao, nhìn từ trên xuống dưới: "Lâm Quân Dao, chẳng lẽ cô còn chưa nhìn rõ tình hình sao? Bây giờ là nhà họ Lâm các cô đang xin tôi đầu tư chứ không phải tôi xin cô!"

"Vậy nên nếu muốn tôi đầu tư thì trước giữa trưa đến câu lạc bộ Hoa Sênh tìm tôi, tôi chờ cô!"

Sau đó hắn hung hăng nhìn Diệp Thanh Dương một cái, quay người dẫn theo vệ sĩ rời khỏi.

"Răng rắc!"

Khuôn mặt Lâm Quân Dao tức giận, lập tức bóp gãy cây bút máy trong tay.

Ý đồ xấu xa của Tưởng Chấn Lôi rõ rành rành ra đó, cô đương nhiên hiểu rõ ý đồ của đối phương.

Nhưng trải qua chuyện nghỉ qua đêm, nhà họ Lâm cũng gần như trên bờ vực sụp đổ. Nếu như lúc này không nắm lấy cọng cỏ cứu mạng này chỉ sợ nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn bị diêt.

Lâm Quân Dao cụt hứng ngã ngồi trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập thống khổ, bất lực.

Cô đột nhiên cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, lớn đến mức khiến cô không thở nổi.

"Tổng giám đốc Lâm, cô uống cốc nước đi!" Dư Lan nói.

"Hai người đi ra ngoài chờ tôi trước, cho tôi năm phút đồng hồ!"

Sắc mặt Lâm Quân Dao trắng bệch, tóc lộn xộn, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy sự mệt mỏi.

Dư Lan chưa bao giờ thấy vẻ áp lực và bất lực như vậy trên người Lâm Quân Dao, cô ấy mang theo mấy phần lo lắng, rời khỏi văn phòng cùng với Diệp Thanh Dương.

Một giây sau, Lâm Quân Dao nằm sấp trên bàn làm việc, nước mắt tuôn như suối.

Các khớp ngón tay của cô siết chặt đến mức trắng bệch, đập mạnh xuống mặt bàn, hàm răng trắng ngàn nghiến chặt.

Bên trái là vận mệnh của cả toàn gia tộc, bên phải là hạnh phúc của bản thân cô.

Người đàn ông trong lòng cô, tại sao lúc này anh lại không ở đây, nếu anh ở đây thì dù cho có làm tội nhân muôn đời của nhà họ Lâm cũng muốn bỏ trốn cùng anh, ở bên anh tới chân trời góc bể.

Lâm Quân Dao lệ rơi đầy mặt, khóc lớn lên!

Năm phút sau.

"Ầm!"

Cửa ban công mở rộng, Lâm Quân Dao bước ra, vẻ mặt bình tĩnh, không hề bận tâm, sớm đã khôi phục lại khí thế của nữ vương băng sơn.

"Chị Lan, giúp tôi nói với lái xe, tôi muốn đi tới câu lạc bộ Hoa Sênh."

"Tổng giám đốc Lâm, Tưởng Chấn Lôi không có ý tốt..."

"Tôi biết rõ, mang thêm cho tôi bốn vệ sĩ nữa!"

"Được!"

...

Lâm Quân Dao đi rồi, Diệp Thanh Dương hỏi Dư Lan: "Chị Lan, vị trí cụ thể của cái câu lạc bộ Hoa Sênh gì đó kia ở đâu vậy?"

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Dư Lan khó hiểu nói.

"Không có gì, chị cứ nói cho tôi biết nó ở đâu là được!" Diệp Thanh Dương nói.

Dư Lan tra xét vị trí cụ thể trên điện thoại di động một lượt, đưa cho Diệp Thanh Dương xem: "Ừ, chính là nơi này đây!"

"Gửi địa chỉ qua điện thoại cho tôi với, cảm ơn chị!"

Diệp Thanh Dương mỉm cười, quay người đi xuống tầng.

Anh đi xuống dưới tầng, khởi động con Santana cũ kỹ, chạy về hướng địa chỉ mà Dư Lan gửi.

...

Có rất nhiều thổ hào ở thành phố Thanh Châu, cũng có rất nhiều câu lạc bộ tư nhân, nhưng phần lớn đều là câu lạc bộ tư nhân, đều ngập trong vàng son, vô cùng xa hoa. Cái câu lạc bộ tư nhân Hoa Sênh thanh nhã và cổ điển này lại là nổi bật trong số tất cả những câu lạc bộ, được những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Thanh Châu vô cùng yêu thích.

Vì vậy nơi đây cũng trở thành đại biểu cho sự cao cấp, những người có mặt mũi đều chọn đến đây tiêu khiển.

Tưởng Chấn Lôi không chỉ là hội viên SVIP nơi đây mà còn vì câu lạc bộ Hoa Sênh này là được hắn hợp tác với một chủ tập đoàn mở ra, vì vậy hắn có thể được ra vào tùy thích.

Đi tới trước cửa, Lâm Quân Dao nói rõ mục đích cô tới đây với nhân viên bảo an.

Nhân viên bảo an đưa tay ngăn cản vệ sĩ ở phía sau lưng Lâm Quân Dao.

"Hôm nay anh Tưởng đã bao hết rồi, ngài ấy ra lệnh chỉ được cho mình cô Lâm vào trong, những người khác phải chờ ở bên ngoài!"

Lâm Quân Dao cắn răng, không cho mang vệ sĩ vào cũng không sao, vệ sĩ cũng chỉ dùng để gia tăng thêm lòng dũng cảm mà thôi.

Ban ngày ban mặt, cô cũng không tin Tưởng Chấn Lôi dám làm chuyện gì quá đáng.

Sau khi mình vào trong, có thể nói thì nói, nếu không được thì cùng lắm rời đi.

Lâm Quân Dao để những người khác quay về xe chờ lệnh, một mình cô đi vào câu lạc bộ.

nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào bên trong, trông thấy Tưởng Chấn Lôi đang thưởng thức trà ở trước mặt.

"Ôi, đại mỹ nữ Lâm đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này!"

Tưởng Chấn Lôi trông thấy Lâm Quân Dao tới đây, trong lòng trở nên đắc ý, phất tay chỉ về phía phòng trà nói:

"Tổng giám đốc Lâm, mời vào trong!"

"Không cần, anh nói mời tôi đến câu lạc bộ để đàm phán, cứ nói ở đây đi!" Lâm Quân Dao thản nhiên nói.

Nhưng cô vừa dứt lời lại không biết có bốn người đàn ông mặc đồ vest đen đi từ đâu ra: "Cô Lâm, mời vào trong!"

Sau đó bọn họ đẩy Lâm Quân Dao vào phòng đằng sau.

Tuy rằng bên trong rất lớn nhưng có cảm giác như phòng ngủ, phía trước cách đó không xa là một chiếc giường gỗ Hoa Điêu được chạm khắc tinh xảo, bên trên được phủ chiếc chăn bông bằng tơ lụa vàng, trông rất giống như dáng vẻ của phòng ngủ nhà giàu thời xưa.

Đương nhiên trong lòng Lâm Quân Dao hiểu rõ, nhưng cũng chỉ nghiến chặt răng, cố ý giả ngu nói:

"Anh Tưởng, chúng ta nói chuyện buôn bán hợp tác, tại sao lại phải nói trong phòng ngủ?"

Tưởng Chấn Lôi ánh mắt say mê cười nói: "Tổng giám đốc Lâm cũng biết tại sao câu lạc bộ tư nhân Hoa Sênh lại gọi là Hoa Sênh chứ?"

Lâm Quân Dao lạnh lùng nhìn Tưởng Chấn Lôi không nói gì.

Tưởng Chấn Lôi cười ha ha: "Hoa Sênh, ý là hoa nở phú quý, hằng đêm sênh ca!"

"Vì vậy, cuộc đời con người, cần gì phải căng thẳng như vậy? Cứ vui vẻ hưởng lạc!"

Đối với loại người gương mặt tràn ngập vẻ xã hội đen lại ra vẻ nhã nhặn như Tường Chấn Lôi, trong lòng Lâm Quân Dao cảm thấy buồn nôn, mỗi câu hắn nói đều là sự tra tấn.

"Anh Tưởng, tôi đã làm theo lời anh nói, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được rồi chứ?" Lâm Quân Dao thay đổi chủ đề, nói với tốc độ ổn định.

"Tổng giám đốc Lâm! Không cần phải vội bàn chuyện đâu." Tưởng Chấn Lôi nở một nụ cười âm hiểu, một chút động cơ thầm kín: "Đừng khách sáo như vậy, chúng ta cứ uống rượu trước đi! Vậy thì nói chuyện sẽ kích tình hơn!"

"Tôi đã đặc biệt mua một đống rượu quý tại trang viên ở Nam Mỹ, những người giới thượng lưu như cô không bài xích rượu vang đấy chứ?"

"Hôm nay tôi không khỏe, không muốn uống rượu!" Lâm Quân Dao trực tiếp từ chối.

Đã có trường hợp bị đánh thuốc ở quán bar, bây giờ cô nhìn rượu cũng muốn choáng váng.

Nhưng lúc này, bố người đàn ông mặc đồ đen vừa rồi lại xuất hiện lần nữa, một người trong đó nghiêm túc nói: "Anh Tưởng mời rượu chưa bao giờ có người từ chối, mời cô Lâm vui lòng nhận cho!"

Nói xong, người mặc đồ đen nhận lấy một chai rượu đỏ trong tay người khác đặt ở trên bàn.

Trong lòng Trần Quân Dao thầm mắng, hành vi của nhóm người này hoàn toàn giống như một nhóm côn đồ chuyên gây khó dễ cho người khác!

Nhưng xung quanh cô bị vây bởi những vệ sĩ hung thần ác sát, cô là con gái, ngoại trừ việc khuất phục và bất đắc dĩ thì thật sự không có cách nào khác!

Đang lúc cô vô cùng xoắn xuýt thì nghe thấy tiếng hô to bên ngoài cửa: "Uống rượu? Người trong phòng đang uống rượu sao? Tôi đang khát nước, mau cho tôi vào!"

Giọng nói cứng rắn vừa dứt, một người đàn ông vọt vào trong, đám nhân viên bảo an phía sau cũng không kịp ngăn cản.
Chương 9: Chỉ khi có tôi, người phụ nữ của tôi mới cảm thấy an toàn

Diệp Thanh Dương không cẩn thật vọt vào trong.

Mấy nhân viên bảo vệ đang đuổi theo sau không dứt.

"Chết tiệt, cậu mau đứng lại cho tôi! Nhanh đứng lại!"

Nhìn thấy nhân viên bảo vệ không ai có thể ngăn cản được anh, Tưởng Chấn Lôi tức giận: "Một đám phế vật ồn ào, cút hết ra ngoài cho tôi!"

Bảo vệ lập tức dừng lại, nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.

Diệp Thanh Dương hồn nhiên chưa phát giác ra, vừa vào cửa đã nói với Tưởng Chấn Lôi: "Tôi còn tưởng hai người đang nói chuyện công việc, ai ngờ lại đang uống rượu, sao uống rượu lại không gọi tôi? Hai người cũng quá keo kiệt đó!"

Vẻ mặt Tưởng Chấn Lôi không vui:

"Tôi và tổng giám đốc Lâm đàm phán, anh tới đây là gì?"

"Tôi là vị hôn phu của cô ấy, tôi không ở đây thì người phụ nữ của tôi không có cảm giác an toàn!" Diệp Thanh Dương nói.

Tưởng Chấn Lôi khinh bỉ nhìn Diệp Thanh Dương: "Sao tôi không nhìn ra anh có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô ấy vậy?"

Diệp Thanh Dương cười nói: "Chuyện anh không nhìn ra có rất nhiều, buổi tối hai người chúng tôi quan hệ bao nhiêu lần anh nhìn ra sao? Tôi và cô ấy thích dùng tư thế gì anh nhìn ra sao? Không nhìn ra đúng không? Ha ha ha!"

"... Anh."

Tưởng Chấn Lôi lập tức tức giận đến mức khuôn mặt biến thành màu gan heo.

Lâm Quân Dao cũng đỏ bừng mặt, cô cắn răng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Tưởng Chấn Lôi thấy Lâm Quân Dao vậy mà lại chấp nhận, hắn nhớ lại tin tức ngày hôm trước mà trong lòng càng tức giận hơn.

Mẹ kiếp, con đàn bà ti tiện này!

Ông đây vốn tưởng cô là nữ thần thanh cao, không ngừng theo đuổi, nhưng cô lại không đồng ý, kết quả lại để thứ hàng này chiếm được lợi.

Con mẹ nó, cô quá không biết điều rồi, vậy đừng trách hôm nay ông đây ra tay độc ác.

Tưởng Chấn Lôi liếc mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, nhân viên phục vụ ngầm hiểu.

Sau đó Tưởng Chấn Lôi cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ha ha, vị hôn phu của tổng giám đốc Lâm thật đúng là không biết nói chuyện, nhưng tôi lại là người đại lượng, không so đo, anh đã tới đây rồi thì chúng ta ngồi xuống cùng uống một chén đi!

Rất nhanh, nhân viên phục vụ bưng rượu vang tới, khui rượu ra.

Tưởng Chấn Lôi mở chai rượu ra, định rót hết rượu vàng vào trong bình:

"Rượu này giống như một mỹ nhân đang ngủ say, cần phải tỉnh dậy trước mới trở nên dồi dào sức sống..."

Nhưng hắn còn chưa nói xong Diệp Thanh Dương đã ôm lấy bình rượu, trực tiếp đặt bên miệng ngửa đầu uống ừng ực.

"...Anh."

Tưởng Chấn Lôi sửng sốt.

Diệp Thanh Dương uống xong còn lau miệng một cái, vẫn chưa thoải mãn ợ một tiếng: "Ừm, rượu ngon!"

Thái độ ngu ngơ ra vẻ ta đây đã chọc cho Lâm Quân Dao buồn cười, suýt chút nữa đã cười ra tiếng.

Cái này rất tốt, đã thay cô uống hết rồi.

Trong thời khắc mấu chốt tên gia hỏa này vẫn khá hữu ích!

Diệp Thanh Dương không để ý tới ánh mắt như phóng hỏa của Tưởng Chấn Lôi, quay đầu nói với Lâm Quân Dao: "Quân Dao à, cô không biết đâu, chiếc Santana kia lại bị hỏng giữa đường, tôi đã vứt xe sang một bên chạy tới đây, cổ họng khát đến mức bốc khói, may mà có chai rượu này!"

Sau đó Tưởng Chấn Lôi nhếch miệng cười: "Khát nước quá, xin lỗi nhé...!"

Tưởng Chấn Lôi không che giấu được nội tâm tức giận, hai mắt dường như bắn ra tia lửa: "Anh..."

"Anh cái gì mà anh? Đừng quá tức giận, ông chủ lớn như anh không thể nhỏ mọn như vậy, biết chưa?" Diệp Thanh Dương chỉ vào Tưởng Chấn Lôi, giống như đang giáo huấn một đứa trẻ vậy.

Chỉ với một câu đã khiến cho Tưởng Chấn Lôi á khẩu không nói nên lời, suýt chút nữa đã giận đến mức bốc khói.

Lâm Quân Dao ở bên cạnh sợ sự việc trở nên quá nghiêm trọng không thể kết thúc được, vội vàng nói:

"Anh Tưởng, vị hôn phu của tôi vừa từ trên núi xuống, không hiểu chuyện, mong anh thứ lỗi. Rượu này tôi sẽ dùng giá gốc bồi thường cho anh!"

"Không cần!" Tưởng Chấn Lôi lạnh lùng nói.

Một chai rượu giá mấy ngàn tệ Tưởng Chấn Lôi cũng không quan tâm.

Nhưng chai rượu này có vấn đề.

Hắn đã cho người điều chỉnh nồng độ cồn của rượu từ trước, hơn nữa cũng bỏ thêm một chút chất gây ảo giác vào trong, đồng thời điều chỉnh mùi vị và tỷ lệ cho cân đối, khiến người ta không thể phát hiện ra mùi gì lạ.

Sau khi điều phối rượu thì cho dù người uống giỏi đến mấy, dù chỉ uống một ly thì sau nửa giờ cũng sẽ say như chết.

Rượu này hắn vốn muốn để cho Lâm Quân Dao uống nhiều một chút, say rượu thì dễ làm việc hơn.

Hơn nữa, cho dù ngày hôm sau có đi kiểm tra thuốc thì chất gây ảo giác cũng bay hơi rất nhanh, cũng chỉ có thể kiểm tra được nồng độ cồn rất cao mà thôi, không gây ra rắc rối khác.

Nhưng hắn không nghĩ tới lại bị cái tên thanh niên lỗ mãng khát nước này làm cho buồn bực.

Chết tiệt!

Ông đây nằm mơ không chưa bao giờ nghĩ tới rượu được pha chế cẩn thận lại bị người ta dùng để giải khát.

Nhưng tên thanh niên lỗ mãng này sẽ nhanh chóng say rượu, Lâm Quân Dao sẽ nhìn ra rượu có vấn đề, vậy nên phải đưa tên lỗ mãng này đi càng nhanh càng tốt.

"Hừ! Chúng ta đàm phán nghiêm túc, nhưng như thế này thật là mất hứng, nếu còn như vậy thì không đàm phán nữa!"

Tưởng Chấn Lôi vung tay lên, đứng dậy muốn rời đi.

"Anh Tưởng xin dừng bước!"

Lâm Quân Dao vội vàng gọi Tưởng Chấn Lôi lại.

Mục đích chủ yếu cô tới đây là vì muốn có được đầu tư, nếu không thì cần gì phải mạo hiểm xông vào hang hổ chứ?

Nếu cuộc đàm phán này cứ thế mà kết thúc, vậy thì nhà họ Lâm phải đối mặt với mưa gió phía sau thế nào đây?

Lâm Quân Dao nói: “Anh Tưởng, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến việc đàm phán giữa chúng ta, nếu như anh thấy vị hôn phu của tôi khó chịu thì tôi có thể bảo anh ấy ra ngoài trước chờ tôi!”

"Sao tôi lại phải ra ngoài đợi? Tôi phải ở đây!" Diệp Thanh Dương đột nhiên trở nên cố chấp.

Hơn nữa, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, vẻ ngoài giống như đang say rượu.

Tưởng Chấn Lôi vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng hô lên với đàn em: "Người đâu, mau mang vị này xuống nghỉ ngơi đi."

"Tôi không đi!" Diệp Thanh Dương đứng lên, vung tay: "Tôi muốn uống rượu, uống... uống... uống rượu."

Anh đi loạng choạng, nói không rõ lời, trông như say tới mức sắp ngã xuống đất.

Mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen bước đến đây, kéo Diệp Thanh Dương ra ngoài.

Thấy vậy trên mặt Tưởng Chấn Lôi lại lập tức nở nụ cười thoải mái.

Tên thanh niên lỗ mãng kia uống một chai rượu, không quá hai ngày anh cũng đừng nghĩ tới chuyện tỉnh rượu.

"Anh Tưởng, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chính rồi chứ?" Lâm Quân Dao thúc giục nói.

"Tổng giám đốc Lâm, cô gấp gì chứ, từ trước đến nay chúng tôi đều quen việc đàm phán trên bàn rượu, không rượu thì nói thế nào đây?"

Nói xong hắn búng tay một cái, một chai rượu vang lại được bưng lên.

Lâm Quân Dao lập tức đen mặt.

Cái chết tiệt này vẫn không dứt sao.

Mà chai rượu này là do Tưởng Chấn Lôi cho người chuẩn bị tạm thời, là hàng dự bị.

Tưởng Chấn Lôi mỉm cười nhìn Lâm Quân Dao, như thể Lâm Quân Dao đã là con mồi chắc chắn rồi.

Hắn rót cho Lâm Quân Dao một ly, cũng rót cho mình một chén, nâng chén nói: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Lâm Quân Dao nghe ý những lời này thì bất lực nâng chén lên.

Cô liên tục do dự, nhưng vẫn nâng chén rượu lên: "Hợp tác vui vẻ!"

Sau đó uống một hơi cạn sạch dưới ánh nhìn chăm chú của Tưởng Chấn Lôi.

"Rất hay!" Tưởng Chấn Lôi đặt chén rượu xuống, vỗ tay nói: "Quả nhiên tửu lượng của tổng giám đốc Lâm rất tốt, lại uống thêm một ly nữa chứ?"

"Không, không uống nữa!" Lâm Quân Dao từ chối.

Cô phát hiện ra loại rượu này dường như rất mạnh, vừa uống hết một ly tim đã đập nhanh hơn, ý thức đã mắt đầu hỗn loạn, đầu óc cũng choáng váng.

Lúc cô mơ mơ màng màng, Tưởng Chấn Lôi đã đưa một chén rượu nữa tới trước mặt cô: "Tổng giám đốc Lâm, uống chén này xong chúng ta sẽ bắt đầu chính thức nói chuyện hợp tác!"

Uống thêm một chén nữa là có thể bắt đầu đàm phán?

Lâm Quân Dao nhân lúc mời rượu hơi cắn răng một cái, môi son hơi hé, lại uống thêm một chén nữa.

"Tốt! Nữ trung hào kiệt!" Tưởng Chấn Lôi vỗ tay nói.

Lâm Quân Dao cố gắng lắc đầu, lại không ngừng điều chỉnh hơi thở nói: "Tưởng... Anh Tưởng, tôi... nói thẳng luôn. Một... Một triệu mà anh nói... khi nào... mới có thể đầu tư... cho tập đoàn Lâm thị chúng tôi?"

Tưởng Chấn Lôi chỉ mỉm cười nhìn Lâm Quân Dao, cũng không nói tiếp.

Lâm Quân Dao cố gắng đỡ lấy đầu mình, Tưởng Chấn Lôi trước mặt từ một biến thành hai, hai thành bốn: "Tưởng... Anh Tưởng, rượu này..."

Nói đến đây, Lâm Quân Dao cũng không chịu nổi nữa, cảm giác tứ chi không có sức, ngã ầm một cái trên bàn.
Chương 10: Ông anh à, lần này ông gặp rắc rối rồi

"Hừ! Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!"

Tưởng Chấn Lôi lộ ra khuôn mặt hung ác, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Quân Dao từ trên xuống, hận không thể ngay lập tức đem cô đặt dưới thân.

“Người đâu, đưa cô ta lên giường!” Tưởng Chấn Lôi hướng về phía cửa hét lớn.

Những người bên ngoài đi vào, đem Lâm Quân Dao đặt lên giường lớn, sau lại dùng khăn ướt lau mặt cho Lâm Quân Dao rồi mới lui ra ngoài.

Tưởng Chấn Lôi nới lỏng cổ áo, đi đến cạnh giường, hài lòng nhìn mỹ nữ trên giường, tham lam nuốt nước bọt.

Một làn sóng mát lạnh đánh thức ý thức của Lâm Quân Dao, cô mở đôi mắt mơ mơ màng màng ra, nhìn thấy Tưởng Chấn Lôi đang đứng bên giường, muốn cử động vùng vẫy, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.

Cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nhưng cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ có thể lắp bắp hỏi: "Tưởng. . . Giám đốc Tưởng, ngài muốn. . . . làm gì?"

Tưởng Chấn Lôi đặt điện thoại vào giá đỡ đã được để sẵn, đối diện với chiếc giường lớn, cười dâm đãng nói: "Lâm Quân Dao, con điếm nhỏ này, em nghĩ tôi sẽ làm gì? Đương nhiên là chơi em rồi!"

"Đồ khốn nạn!" Lâm Quân Dao hét lên.

Cô muốn đứng dậy nhưng lại say đến mức không còn sức lực nữa.

"Con điếm khốn kiếp!" Mắt Tưởng Chấn Lôi đỏ tươi như máu, phẫn nộ rống to: "Mày có thể tùy tiện tìm một tên hôn phu để lên giường, thế mà tao một tí cũng không chạm vào được? Mày đúng là một đứa ti tiện, hôm nay tao chắc chắn sẽ chơi chết mày!"

Tưởng Chấn Lôi đi tới bên giường, phẫn nộ xé rách quần áo của Lâm Quân Dao.

"A------"

Lâm Quân Dao thống khổ hét lên.

Khi làn da trắng ngần của Lâm Quân Dao bắt đầu lộ ra, Tưởng Chấn Lôi giống như một tên súc sinh chưa từng nhìn thấy phụ nữ, cả người kích động run rẩy không ngừng.

"Hôm nay tao không chỉ muốn chơi chết mày mà còn muốn ghi hình lại cho vị hôn phu của mày xem, để hắn ta thấy mày trông vui vẻ như thế nào dưới tao, hahahaha!"

Vừa nói, hắn vừa làm động tác như muốn cắn vào cổ Lâm Quân Dao.

Nhưng đúng lúc này, âm thanh từ trong góc phòng đột nhiên truyền tới:

"Đúng vậy, hướng về phía bên phải một chút, càng kích động càng tốt, đúng, tốt lắm!"

Tưởng Chấn Lôi bị dọa suýt tiểu ra quần, theo tiếng nói quay người lại, không biết từ lúc nào, Diệp Thanh Dương đã đứng sau giá đỡ điện thoại, như một đạo diễn chỉ đạo hắn.

"Chặc chặc, cũng không tệ lắm, tới đây, nhìn vào camera cười cái xem nào!"

"Mày con mẹ nó muốn chết sao!"

Tưởng Chấn Lôi như phát điên lên.

Tại sao hắn ta đều có mặt ở khắp nơi vậy?

Tên chó chết này không phải say rượu rồi sao?

Hơn nữa, hắn bước vào từ lúc nào?

Tại sao lại không có một chút âm thanh nào, chẳng lẽ hắn đã sớm mai phục ở đây?

Không có khả năng!

“Người đâu!” Tưởng Chấn Lôi hướng ra bên ngoài hét to: “Trói tên khốn này lại cho tao!”

Tuy nhiên, sau khi hắn nói xong, đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, không có bất kỳ câu trả lời nào.

Tưởng Chấn Lôi cảm thấy không ổn, chẳng lẽ tên khốn này...

Diệp Thanh Dương nhìn ra suy nghĩ của Tưởng Chấn Lôi, khẽ mỉm cười nói: "Đầu hàng đi, nhanh lên, người của ông đều bị tôi làm bất tỉnh hết rồi!"

"Một đám phế vật!"

Tưởng Chấn Lôi quay người xuống giường, chìa tay về phía gầm giường sờ soạng.

Hắn muốn kiếm súng à?

Không, hắn ta đang tìm một thanh kiếm!

Những người tàn ác đều có một số sở thích đặc biệt.

Và sở thích của Tưởng Chấn Lôi là đấu kiếm.

Thời thơ ấu, hắn lớn lên ở Tây u và đã phát triển được kỹ năng đấu kiếm xuất sắc, sau khi trở về Trung Quốc, hắn cũng thuê một huấn luyện viên đấu kiếm tư nhân để huấn luyện bản thân thường xuyên.

Có thể nói, chỉ với một thanh kiếm trong tay, bốn năm người cũng chẳng thể đến gần hắn.

Cho nên vì lý do an toàn, dù đi bất cứ đâu hắn cũng mang theo một thanh kiếm bạc. Ngay cả khi đi ngủ, bên người hắn cũng luôn đặt một thanh kiếm.

Đặc điểm của kiếm bạc là dùng phương pháp đâm nhanh để tấn công, tương đối nhẹ và mảnh, dễ mang theo.

Trong phòng ngủ này có một thanh kiếm bạc, Tưởng Chấn Lôi đã chuẩn bị trước rồi giấu dưới gầm giường.

Đây là thanh kiếm bạc yêu thích của hắn, đã theo hắn gần hai mươi năm, nó được làm từ kim loại tinh khiết nguyên chất, tỉ lệ phối cực kỳ chính xác, sự mềm dẻo, mức độ cứng cáp, độ sáng, . . . . tất cả mọi thứ đều ở trạng thái tốt nhất.

Thanh kiếm này là người bạn thân nhất của hắn, hắn không tin ai ngoài thanh kiếm trong tay mình.

Tưởng Chấn Lôi cúi người xuống, thuận thế chộp lấy thanh kiếm bạc dưới gầm giường.

Tuy nhiên, điều làm hắn ngạc nhiên là thanh kiếm bạc yêu thích của hắn đã biến mất.

“Ông đang tìm thứ này sao?" Diệp Thanh Dương ngồi trên ghế, trong tay nghịch nghịch một thanh kiếm bạc mỏng mảnh tinh xảo, còn dùng nó để xỉa răng: "Thứ này dùng để xỉa răng rất ổn nha!"

“Sao nó lại ở trong tay mày?” Tưởng Chấn Lôi kinh ngạc: “Bỏ nó xuống!”

Hắn cảm thấy đau lòng không thôi, thanh kiếm này đã ở bên hắn gần hai mươi năm, hắn quý kiếm như mạng kiếm, thanh kiếm bạc này chính là bảo bối quan trọng nhất của hắn, quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.

Kết quả lại bị tên khốn đó dùng nó để xỉa răng! ! !

Thằng khốn!

Điều này khiến hắn như phát điên!

"Ông anh à, sao anh trông giống như táo bón thế? Ông anh tức giận rồi à?" Diệp Thanh Dương trêu chọc nói.

"Mày đưa thanh kiếm cho tao trước, mọi chuyện khác đều có thể dễ dàng nói tới!" Tưởng Chấn Lôi thận trọng nói.

"Ừ, sư phụ tôi nói kiếm thuật Hoa Họa là tuyệt kĩ của thiên hạ, cho nên tôi từ nhỏ học kiếm thuật của Hoa Họa. Nhưng ông vốn là người Hoa Hạ, sao lại yêu thích đồ vật phương Tây này? Sính ngoại à?" Diệp Thanh Dương hỏi.

"Tôi...Tôi học từ những kẻ man rợ rồi nhờ đó học được kỹ năng để đánh bại những kẻ man rợ!" Tưởng Chấn Lôi run rẩy nói.

Hắn sợ thanh kiếm quý giá của mình sẽ bị Diệp Thanh Dương làm hỏng.

Diệp Thanh Dương cười nói: "Cái cớ cũng hay lắm, nhưng thanh kiếm mỏng như vậy chắc chắc sẽ không chịu được lực, chỉ cần dùng lực một chút là gãy ngay, không tin tôi bẻ cho ông xem!"

Diệp Thanh Dương nói xong, giả vờ bẻ bẻ thanh kiếm.

"KHÔNG CẦN--"

Tưởng Chấn Lôi hét lên, toàn thân đổ mồ hôi, gần như quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Dương: "Làm ơn, không cần!"

Diệp Thanh Dương dừng lại, cười khẩy: "Vừa rồi ông chẳng phải rất lợi hại sao? Ông cho tôi uống loại rượu dở hơi đó, còn muốn hại Lâm Quân Dao. Nếu người hôm nay không phải là tôi, mà là những người khác, chắc chắn đã bị xử như ông nói rồi!"

Diệp Thanh Dương đã tu luyện ở Ngũ Hành Sơn hơn mười năm, thân thể đã vượt qua người thường, tửu lượng rất tốt, hai chén rượu này đối với anh không có bất cứ uy hiếp gì.

Ngoài ra, anh còn hiểu biết về dược lý y học, bản thân đã kịp thời đào thải rượu và chất gây ảo giác trong cơ thể.

"Đều là lỗi của tôi, xin hãy đưa kiếm cho tôi!" Tưởng Chấn Lôi nhẹ giọng dỗ dành nói.

Diệp Thanh Dương cười nhạt: "Lời xin lỗi của ông chân thật như vậy, tôi suýt chút nữa đã tin! Nào, để thể hiện sự chân thành của mình, ông tự phạt mình hai chén trước đi!"

Diệp Thanh Dương đặt kiếm bạc lên bàn, rót một ly rượu đỏ đưa cho Tưởng Chấn Lôi

"Mày mơ đi!"

Tưởng Chấn Lôi đột nhiên lao về phía Diệp Thanh Dương, đưa tay chộp lấy thanh kiếm bạc đặt trên bàn.

Tuy nhiên, Diệp Thanh Dương từ từ hạ khuỷu tay xuống, ấn vào chuôi kiếm, khiến cả thanh kiếm bạc nảy lên không trung.

Cả người Tưởng Chấn Lôi bồ nhào vào khoảng không.

Sau đó, khi hắn ổn định được cơ thể, lại cảm thấy cổ chợt lạnh đi.

Thanh kiếm của hắn hiện đang hướng về phía cổ họng hắn ta, chỉ cần dùng một chút lực, cổ hắn sẽ lập tức bị xuyên qua.

Ba!

Diệp Thanh Dương đưa tay ra tát hắn một cái.

"Nếu ông không hợp tác, ngay cả ông và thanh kiếm này tôi đều bẽ gãy hết!"

Tưởng Chấn Lôi che mặt lại, vô cùng xấu hổ lẫn tức giận.

Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, hắn đấu kiếm nhiều năm như thế, tốc độ phản ứng vốn đã rất nhạy bén, nhưng khi đối mặt với Diệp Thanh Dương, hắn lại phát hiện mình vụng về như một con lợn.

Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Trong cơn tuyệt vọng, Tưởng Chấn Lôi chỉ có thể cầm ly rượu lên, chịu đựng uống hết ly rượu.

Diệp Thanh Dương rót ly thứ hai, lấy ra một lá bùa bằng giấy, châm lửa, mấp máy môi lẩm bẩm vài câu thần chú, rồi ném lá bùa đã cháy vào ly rượu đỏ.

"Nhìn thấy được sự chân thành của ông, ly rượu thứ hai này tôi cho ông thêm một lá bùa tỉnh rượu. Uống đi!"

Tưởng Chấn Lôi do dự hết lần này đến lần khác nhưng vẫn uống cạn cốc thứ hai dưới sự ép buộc của Diệp Thanh Dương

Diệp Thanh Dương cười xấu xa.

Bùa tỉnh rượu?

Không hề tồn tại nha!

Ông anh à, lần này ông gặp rắc rối lớn rồi đây!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom