• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-391

Chương 391: Phải giữ cả mẹ và đứa bé




Những kẻ dám tổn thương mẹ nhất định phải trả giá lớn!



Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, một người bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật bước ra: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”



“Là chúng tôi.” Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo vội vàng bước đến.



“Người bệnh đã có thai hai tuần rồi, nhưng bây giờ cô ấy mất máu quá nhiều, cả người mẹ và thai nhi đều gặp nguy hiểm, mọi người phải chọn một thôi, giữ người mẹ hay là đứa bé.”



Bác sĩ vừa dứt lời thì cả Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo đều ngây người ra, kinh ngạc nhìn vị bác sĩ kia.



Hai tuần? Lê Hiếu Nhật cau mày, anh tính thời gian, đúng là lần đó khi Kiều Minh Anh quay về lấy Bí Giới, hai người họ không chỉ làm một lần…



Nghe tin đó anh hẳn nên vui mới phải, nhưng bác sĩ lại bảo phải chọn giữa mẹ hoặc con, đối với anh thì bất kì việc gì cũng không thể sánh bằng cô được. Con cái có thể sinh thêm sau.



Kiều Tiểu Bảo trông thấy khuôn mặt kinh hoảng của ba thì càng lại càng áy náy hơn, nếu vì lỗi của cậu mà khiến mẹ hoặc em gái phải ra đi thì cậu sẽ vô cùng đau lòng: “Ba…”



Trong lòng Kiều Tiểu Bảo tiếc nuối khôn nguôi, bác sĩ nói chỉ có thể giữ một người mà thôi, thế nhưng cậu lại rất tham lam, cậu muốn giữ cả hai người họ.



“Quyết định xong thì anh hãy ký vào tờ giấy xác nhận này, người bệnh không đợi lâu được đâu.” Bác sĩ cầm lấy một tờ giấy từ tay y tá rồi đưa cho Lê Hiếu Nhật.



Lê Hiếu Nhật liếc người bác sĩ kia, ánh mắt hung hăng, người bác sĩ kia run run rồi sau đó câm như hến. Anh cầm lấy giấy xác nhận, lòng rối ren đau xót, nếu Kiều Minh Anh biết cô đã có thai hẳn sẽ rất vui nhỉ? Cô từng nói rằng nếu có thêm một đứa con gái thì sẽ rất mĩ mãn. Kiều Tiểu Bảo làm anh trai, vừa điềm tĩnh vừa thông minh, chắc chắn sẽ rất yêu thương em gái, em gái chỉ cần ngoan ngoãn làm một cô công chúa là được rồi.



Năm năm trước khi hai người họ chưa chia tay cô đã thường hay mơ mộng, nói sau này nhất định phải sinh một cô con gái giống hệt mình và một cậu con trai giống hệt anh. Thế nhưng giờ đây khi ước mơ của cô đã sắp thành hiện thực thì lại bị hủy hoại bởi số mệnh trớ trêu. Nếu cô biết mình đã từng có một đứa con, song sau này lại bắt buộc phải bỏ nó thì cô sẽ đau buồn biết bao.



Xin lỗi bé con, ba cũng rất yêu con. Lê Hiếu Nhật nhắm mắt lại, sau đó mở bừng ra, bàn tay cầm cây bút siết chặt đến nỗi sắp khiến nó gãy ra làm đôi. Rồi anh ký tên mình lên tờ giấy xác nhận kia, từng nét từng nét đều ẩn chứa sự giằng xé, nét bút của anh như muốn xé rách tờ giấy kia vậy. Sau khi viết xong anh cầm giấy bút trả lại cho bác sĩ.



Kiều Tiểu Bảo trông thấy chữ ký trên tờ giấy kia, cậu cắn môi, lần đầu tiên, nỗi đau đớn xót xa cuộn trào trong lồng ngực cậu, mạnh mẽ hệt như khi cậu nhận ra mẹ biến mất vậy. Bác sĩ tinh mắt nhận ra trên thân bút đã có vài vết nứt, ông ta hoảng hồn giật tờ giấy xác nhận trên tay anh đưa cho y tá. Vốn định an ủi hai người họ vài câu song khi thấy vẻ lạnh lẽo trong mắt Lê Hiếu Nhật thì ông cũng im bặt, mau chóng xoay người bước vào phòng chuẩn bị phẫu thuật.



Đôi mắt Kiều Tiểu Bảo đỏ hoe nhìn theo bóng bác sĩ đi vào phòng, tính mạng của mẹ là quan trọng nhất, nhưng sau khi mẹ tỉnh dậy mà biết chuyện này thì sẽ đau lòng đến nhường nào chứ.



“Khoan đã!” Lúc này chợt có một giọng nói trong trẻo ôn hòa vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân vội vàng, Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo cùng quay đầu nhìn lại.



Lục Cung Nghị đang đi về phía họ, anh ta kéo một người y tá đang định bước vào phòng phẫu thuật lại: “Khoan hãy làm phẫu thuật.”



“Chú Cung Nghị…” Kiều Tiểu Bảo hé miệng gọi Lục Cung Nghị là chú như một thói quen.



“Để tôi làm phẫu thuật đi, tôi sẽ giữ được cả hai người họ.” Lục Cung Nghị dứt lời liền nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.



Thật ra anh tới đây chỉ là muốn thăm Kiều Minh Anh mà thôi, từ sau chuyện kia anh cũng không muốn nhúng tay can thiệp việc giữa họ và Kiều Chấn Huy nữa, thế nhưng khi nhìn thấy cô bị trúng đạn phải đưa vào phòng phẫu thuật, còn nghe bác sĩ nói có thể phải bỏ đứa bé thì anh chẳng tài nào bình tâm cho được.



Lê Hiếu Nhật cũng biết rõ anh là ai, không chút do dự gật đầu đồng ý.



“Úi, anh làm gì vậy, người không phận sự không được vào!” Bác sĩ tức giận lớn tiếng nói.



“Để anh ta làm đi, anh ta sẽ làm được.” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, anh đẩy cửa ra nói với người bác sĩ kia.



“Nhưng mà…”



“Không nhưng nhị gì hết, nếu các người không muốn ở trong thì biến hết ra ngoài đi, một mình tôi cũng có thể cứu sống cô ấy và đứa bé.” Lục Cung Nghị khó chịu nhìn ông bác sĩ, nếu còn không mau lấy viên đạn ra thì Kiều Minh Anh sẽ mất mạng mất, đứa bé kia vốn đã yếu, cứ kéo dài như vậy không lẽ muốn cô chết sao? Những bác sĩ kia thấy anh đột nhiên hét lớn thì ngây ra như phỗng, bọn họ trông thấy anh kiên quyết như vậy thì cũng thuận theo anh.



Lê Hiếu Nhật đã đồng ý rồi, bọn họ lo lắng gì chứ. Cửa phòng phẫu thuật lại khép lại, vẻ căng thẳng trên mặt Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo cũng dịu đi ít nhiều. Người khác chưa chắc sẽ làm được, nhưng Dạ Cửu thì có thể.



Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo hiểu rất rõ, vì danh dự của bản thân, Dạ Cửu, cũng chính là Lục Cung Nghị chắn chắn sẽ cứu cả đứa bé và Kiều Minh Anh. Thời gian trôi đi, lâu đến nỗi hai chân của Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo đều đã tê rần vì đứng lâu mãi một tư thế, chỉ cần hơi chuyển động liền đau đớn vô cùng.



Ba tiếng đồng hồ trôi qua, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, cửa mở ra, những người bác sĩ mặc áo blouse trắng ai nấy đều ngạc nhiên bước ra, như thể vừa trông thấy chuyện gì khó tin lắm vẫn chưa hoàn hồn lại được.



“Người này thật đúng là giỏi quá, chúng ta không có cách nào giữ được cả đứa bé và người mẹ, vậy mà anh ta lại làm được.”



“Đúng đó, rõ ràng tỉ lệ thành công thấp như vậy mà anh ta lại làm được, đúng là kỳ diệu mà.” Các bác sĩ vừa lắc đầu vừa thở dài.



“Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?” Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo trông thấy bọn họ bước ra thì liền nhấc đôi chân tê cứng chạy lại hỏi.



“Đã qua nguy hiểm rồi, cả hai người đều không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi.” Vị bác sĩ đi đầu nói, ông thở dài một hơi rồi bước đi.



Các ý tá đẩy Kiều Minh Anh ra khỏi phòng phẫu thuật, mặt cô vẫn trắng bệch như một tờ giấy song tính mạng đã không còn bị đe dọa nữa.



“Mẹ.” Kiều Tiểu Bảo khẽ gọi cô, giọng sụt sùi, đôi mắt vẫn đỏ hoe, đau xót khó chịu, cậu theo sau Lê Hiếu Nhật và các y tá đi vào phòng bệnh.



Lục Cung Nghị đi theo phía sau họ, anh xoa trán, mùi máu tươi thoang thoảng trên người, anh khẽ nhíu mày, anh rất muốn tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi mới tới đó nhưng anh không còn nhiều thời gian nữa. Anh sợ càng dùng dằng lâu thì anh sẽ càng tiếc nuối không muốn đi.



Tình yêu hơn hai mươi năm sao dễ dàng buông bỏ như vậy được. Đêm khuya, trong phòng bệnh VIP, Kiều Minh Anh từ từ tỉnh lại, cô trông thấy trần nhà màu trắng, mùi nước khử trùng tràn ngập trong không khí, đôi mày của cô khẽ nhíu lại. Đây là đâu? Kiều Minh Anh muốn di chuyển, song vừa nhúc nhích thì cô liền cảm thấy chỗ vai mình đau đớn vô cùng, thoáng chốc trí nhớ chợt ùa về trong cô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom