• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-271

Chương 271: Cháu không uỷ khuất




Sắc mặt Lê Hiếu Nhật có chút âm trầm…



“Vậy à?” Mẹ Lê kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó nhìn sang Diệp Tử với vẻ mặt đau lòng: “Đứa bé ngoan, uỷ khuất cho cháu rồi.”



Nụ cười trên gương mặt Diệp Tử vẫn dịu dàng, càng khiến cho mẹ Lê tán thưởng hơn: “Bác gái, đã nhiều năm qua đi rồi, cháu không uỷ khuất.”



“Vậy không được, cháu là vì thằng Nhật nhà bác mới biến thành như vậy, Nhật nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cháu!” Mẹ Lê thề thốt son sắt mà nói, hạ quyết tâm trong một câu.



“Con sẽ không.” Lê Hiếu Nhật quay mặt qua, ngay cả một ánh mắt cũng keo miệt không cho Diệp Tử.



“Oắt con, nói bậy gì vậy, Diệp Tử nhà người ta đã cứu con, kêu con chịu trách nhiệm với người ta thì đã sao?” Tính khí mẹ Lê nóng nảy, vừa vỗ vào ghế sofa, trừng mắt nói.



Lê Hiếu Nhật hờ hững đáp: “Cho nên, kêu con bán mình đi để chịu trách nhiệm sao?”



Sắc mặt mẹ Lệ tức giận, kéo lấy tay áo ba Lê để ông ta phân xử đúng sai: “Ông nói đi, Nhật có phải là nên lấy Diệp Tử để chịu trách nhiệm với người ta không?”



Ba Lê lắc đầu nói: “Báo ân có nhiều cách như vậy, cũng không hỏi cô nương nhà người ta xem có đồng ý hay không nữa.”



Mẹ Lê lúc này mới quay người hỏi Diệp Tử: “Tiểu Diệp, cháu có đồng ý gả cho thằng Nhật nhà bác không?”



Một đứa con dâu tốt như vậy, bà ta không muốn để chạy mất đâ.



“Cái này…cháu…” Diệp Tử đỏ mặt cúi đầu xuống, bộ dạng e thẹn không nói nên lời.



Mẹ Lê thân là người từng trải, vừa nhìn là biết ý tứ của cô ta: “Ông xem, Tiểu Diệp cũng đâu có phản đối!”



“Con phản đối.” Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ mím lại, ánh mắt lướt qua Diệp Tử, nhìn mẹ Lê: “Nếu mẹ thích cô ta thì có thể lấy cô ta.”



Mẹ Lê lập tức há hốc mồm, quay đầu vừa nhìn thấy bộ dạng thương tâm ảm đạm của Diệp Tử, thế là lại không nỡ, kéo kéo tay áo của ba Lê: “Ông nói một câu gì đi chứ!”



Ba Lê điềm tĩnh đọc báo, lên tiếng nói: “Chắc con không phải là thích con bé nhà họ Kiều đó chứ.”



Lời vừa thốt ra, cả phòng khách đều yên lặng.



“Vâng.” Lê Hiếu Nhật đáp, trong ánh mắt không có một tia tránh né.



Anh vốn không định nhân lúc này nói với ba mẹ, rằng Kiều Minh Anh đã sinh cho anh một đứa con trai, cái kinh hỉ này chính là cơ hội tốt để bọn họ chấp nhận Kiều Minh Anh.



Anh không nói với ba mẹ chuyện của đứa con, đây là tại vì sao chứ?



Đáy lòng Diệp Tử đột nhiên xuất hiện một tia mong đợi, có khả năng là Lê Hiếu Nhật hoàn toàn không quan tâm đến Kiều Minh Anh chút nào, chẳng qua là bởi vì đứa trẻ đó thôi.







Ăn sáng xong, Kiều Minh Anh lên lầu tắm rửa đi ngủ, lấy cánh tay bị rạch cổ tay ra khỏi chăn, nhìn thấy vết sẹo hiện rõ trên đó, giống như đang mơ vậy.



Cô bao bọc mình trong chăn, mới có một tia cảm giác an toàn, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.



Cô đã mơ một giấc mơ, trong mơ, mẹ Lê cướp Kiều Tiểu Bảo đi, để cho Diệp Tử và Lê Hiếu Nhật nuôi dưỡng, kêu cô có thể đi bao xa thì đi bấy nhiêu xa.



Cô ở đằng sau đuổi theo bọn họ, từ đầu đến cuối cũng không đuổi kịp, cuối cùng nhìn bọn họ đưa Kiều Tiểu Bảo đi…



“Á!” Kiều Minh Anh toàn thân đầy mồ hôi mà giật mình tỉnh giấc, thở hổn thở hển.



Cô vươn tay đi tìm điều khiển từ xa, sau đó bật đèn, trong lòng mới bình tĩnh lại.



Sao cô lại đột nhiên mơ thấy cái này chứ? Là do quá mệt rồi sao?



Kiều Minh Anh nắn nắn huyệt thái dương, liếc nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc, vậy mà đã hơn mười giờ tối rồi.



Sau khi tỉnh dậy có chút đói, cô mặc đồ ngủ xuống lầu đi vào nhà bếp.



Cô nấu cháo gà xé bình thường và một vài món ăn kèm, sau khi nấu xong thì liền bưng lên bàn ăn.



Cô thèm thuồng mà ngửi mùi thơm nồng nàn của cháo gà xé, sau đó mới vươn tay đi bưng chén lên.



Nhưng lại bị một bàn tay khác giật mất.



Lê Hiếu Nhật mặt không đỏ tim không đập nhanh mà bưng chén cháo, một hơi húp sạch cháo trong chén.



Cái miệng nhỏ của Kiều Minh Anh có chút uỷ khuất mà bĩu lên, hung dữ trừng anh.



Hài lòng mà đặt chén xuống, Lê Hiếu Nhật vươn tay ra định xoa xoa đầu cô, nhưng cô né ra: “Sao thế?”



“Anh húp cháo của em mà còn hỏi em sao thế nữa?” Kiều Minh Anh nghiến răng nghiến lợi trừng anh.



Cướp gì cũng được, không được cướp đồ ăn!



“Một chén cháo thôi mà, keo kiệt như vậy làm gì?” Lê Hiếu Nhật cong môi cười một cái, trình độ bảo vệ đồ ăn của cô nhóc này có thể sánh với trình độ bảo vệ con của mình rồi m, anh cũng không chọc cô nữa, đi về phía nhà bếp.



Một lúc sau, trong tay anh bưng hai cái chén sứ đi tới, bên trong đựng cháo gà xé nóng hổi.



Kiều Minh Anh không nhịn được mà hít mùi thơm trong không khí, nhìn chén sứ trong tay anh với vẻ khát vọng.



“Cho em này.” Lê Hiếu Nhật đặt một chén trước mặt cô, còn mình bưng một chén khác bắt đầu ăn một cách ưu nhã.



Kiều Minh Anh cũng không rảnh ồn ào với anh nữa, bưng chén sứ xì xụp húp vài ngụm.



Ăn xong cháo, Kiều Minh Anh lại moi ra chút trái cây trong tủ lạnh, rửa sạch sẽ rồi ôm tới ghế sofa ăn.



Lê Hiếu Nhật nhìn cô, vậy mà lại phát hiện hôm nay Kiều Minh Anh mặc đồ ngủ cổ chữ V sâu, tà váy chỉ cao hơn đầu gối một tấc, đôi chân trắng nõn thon dài của cô lộ ra bên ngoài.



Ánh mắt anh dần dần tối sầm lại.



Còn Kiều Minh Anh thì ôm dĩa trái cây trong lòng, một tay thì thỉnh thoảng nhét trái cây vào miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, xem đến những chỗ buồn cười, vừa cười vừa ăn, bộ dạng vô cùng thoải mái.



Không kìm nén được khát vọng từ tận đáy lòng, Lê Hiếu Nhật sải bước đến bên cạnh Kiều Minh Anh, lấy dĩa trái cây trong lòng cô đi.



“Anh làm gì vậy?” Kiều Minh Anh nhìn Lê Hiếu Nhật, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.



Lê Hiếu Nhật không đáp mà cười, ngồi ở vị trí bên cạnh Kiều Minh Anh, ôm lấy chiếc vai thơm phức của cô: “Em nói xem?”



Khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh Anh lập tức đỏ bừng: “Anh cách xa em ra chút đi…” Cô mất tự nhiên mà đẩy lồng ngực của Lê Hiếu Nhật.



Nhưng Lê Hiếu Nhật làm gì mà dễ dàng để cô chạy như vậy, ôm chặt cô vào lòng mình, trong đôi mắt đen của anh dập dờn một nụ cười nhu tình.



Kiều Minh Anh khẽ sững sờ một hồi, sau đó vô cùng chờ đợi mà nhắm mắt lại.



Khi hai đôi môi chạm nhau, một giọng nói dễ thương đã cắt ngang bọn họ.



“Daddy, ba đang bắt nạt mami sao?”



Động tác đột ngột dừng lại, Lê Hiếu Nhật và Kiều Minh Anh cứng nhắc mà quay đầu lại, nhìn Kiều Tiểu Bảo đang đứng trước ghế sô pha.



Kiều Tiểu Bảo một tay dụi mắt, vô cùng mê man mà nhìn hai người trên ghế sofa.



Sắc mặt Lê Hiếu Nhật có chút âm trầm, trong đôi con ngươi mang theo một tia không vui.



Kiều Minh Anh không ngờ giờ này mà Kiều Tiểu Bảo còn xuống đây, nhưng cũng may mà mặt dày quen rồi, cô nhìn Kiều Tiểu Bảo hỏi: “Sao con chưa ngủ?”



Kiều Tiểu Bảo bĩu cái miệng nhỏ nhìn cô: “Bảo bối muốn uống nước.”



Thực ra là bé cố ý đó, muốn cho daddy nhà bé ăn chút khổ mà thôi.



“Mau đi uống đi, uống xong rồi thì mau đi ngủ.” Lê Hiếu Nhật nhìn bé một cái với hàm ý sâu xa.



Kiều Tiểu Bảo gật đầu, giả vờ như nhìn không hiểu mà đi uống nước.



Lê Hiếu Nhật thấy Kiều Tiểu Bảo đi rồi, khom người xuống bế Kiều Minh Anh lên, đi thẳng về phòng ngủ.







Kể từ sau khi Kiều Minh Anh bị bắt cóc thì đã là nhiều ngày trôi qua rồi, còn hai mươi ngày nữa là đến ngày giao đồ cưới của Tần Tâm Nhi, cho nên thời gian của Kiều Minh Anh rất eo hẹp.



Kiều Minh Anh vốn đang vẽ bản thảo trong văn phòng, nhưng càng vẽ càng cảm thấy phiền, vài mảnh giấy vẽ đã bỏ vào thùng rác.



Thời tiết bên ngoài cửa sổ rất tốt, dù sao cũng không vẽ được gì, Kiều Minh Anh quyết định đến phố thương nghiệp dạo dạo tìm cảm hứng.



Kiều Minh Anh vốn đang muốn đi dao, vậy mà lại gặp phải Lê Ngữ Vi và mẹ Lê.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom