• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-195

Chương 195: Nói lời thật lòng hay là mạo hiểm




Kiều Minh Anh và Dương Ly đẩy cửa phòng bao ra, nhìn thấy ở bên trong đã có mấy người đang ngồi.



Đều là những bạn học mà hai người bọn họ quen biết.



“Kiều Minh Anh và Dương Ly đã tới rồi đấy à, mau đến đây ngồi đi.” Có một cô gái ở trong đó nhìn thấy Kiều Minh Anh và Dương Ly đi vào, thế là vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh ra hiệu cho các cô đi qua đó ngồi.



Đầu tiên là Dương Ly quét mắt nhìn một vòng ở trong phòng không nhìn thấy bóng dáng của Tô Thành Nghiêm thì có chút mất mát.



Kiều Minh Anh lôi kéo cô ấy đi qua đó ngồi xuống.



“Sao mà mấy người khác bây giờ vẫn còn chưa đến vậy, thật sự là không nể mặt mũi mà.” Người đàn ông ở bên cạnh cô gái kia nhìn số người ở trong phòng bao, có chút bất mãn ồn ào lên tiếng.



Đây là người làm chủ cho cuộc họp lớp lần này, Kiều Minh Anh nhớ kỹ hình như tên là Tiếu Triết, là đàn anh cũ trước kia.



Trong này có một số người cùng lớp với Kiều Minh Anh, cũng có rất nhiều đàn anh đàn chị, bởi vì bình thường quan hệ không tệ, cho nên đều được mời đến đây.



“Chắc có lẽ là mọi người quá bận, thậm chí những người đến đây căn bản cũng phải rút thời gian trống ra.” Một người đàn ông ở bên cạnh Tiếu Triết bất đắc dĩ cười cười.



“Còn mấy người nữa vậy, chờ thêm một chút nữa đi.” Cô gái ngồi ở bên cạnh Kiều Minh Anh lên tiếng nói.



Qua nhiều năm như vậy lại gặp nhau, Kiều Minh Anh thật sự có thể nhìn ra được người nào có sự khác biệt.



Đối với cô cuộc họp mặt bạn bè cũng không có gì, nếu như không phải có người đi cùng thì cũng sẽ không đến.



Cô cũng không nói gì, lặng lẽ uống nước trái cây.



Không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến và cánh cửa được mở ra.



Kiều Minh Anh ngồi ở vị trí mặt hướng ra cửa phòng bao, nghe thấy âm thanh mở cửa thì cô cũng không có lập tức nhìn sang, mà là đặt cái ly pha lê lên trên đùi, chép chép miệng nhỏ.



Trong phòng có vẻ im ắng vì sự xuất hiện của những người này Kiều Minh Anh nghe thấy âm thanh của mấy người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, giống như là nhìn thấy một cái gì đó không thể tin được.



Kiều Minh Anh quay đầu nhìn Dương Ly một chút, lại thấy cô ấy đang dùng vẻ mặt kìm lòng không được mà ngốc nghếch nhìn ở phía trước mặt, hai mắt sáng lấp lánh, suýt chút nữa đã chảy cả nước miếng.



Thấy cảnh này, Kiều Minh Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, hô hấp đột nhiên cứng lại.



Ở cửa phòng bao, Lê Hiếu Nhật mặc một bộ đồ vest đen với chiếc áo sơ mi đen ở bên trong, Kiều Minh Anh hiếm khi nhìn thấy anh mặc đồ vest, ánh mắt không khỏi dừng lại một giây.



Kiều Minh Anh đảo mắt nhìn, khi nhìn thấy Hạ Huân Nhi trang điểm tỉ mỉ lôi kéo cánh tay của anh đi vào, tay của cô hơi run lên. May mà trong ly nước không có nhiều nước trái cây, nếu không thì nó sẽ bị tràn ra ngoài.



Dương Ly cũng nhìn thấy Hạ Huân Nhi kéo Lê Hiếu Nhật đi đến, ánh mắt của cô ấy rời khỏi người của Tô Thành Nghiêm, lo lắng nhìn Kiều Minh Anh.



Cô ấy thật sự không biết Lê Hiếu Nhật sẽ đến đây, nếu như biết anh không chỉ đến đây, mà còn mang thêm một người phụ nữ tới, cô ấy tuyệt đối sẽ không để Kiều Minh Anh đi theo cô ấy đến chỗ này.



Vẻ ngơ ngác ở trên mặt của Kiều Minh Anh chỉ xuất hiện mấy giây, sau đó liềm trở nên lạnh nhạt, dường như cũng không có cái gì cả.



Thế nhưng chính vì như thế này Dương Ly mới có thể lo lắng như vậy.



Nếu như Kiều Minh Anh không thích Lê Hiếu Nhật thì tốt rồi, nhưng mà một khi thích mà nói không để ý thì làm sao có thể được, hơn nữa còn dưới tình huống hai người bọn họ vừa mới cãi nhau, nó thậm chí còn trở nên thậm tệ hơn.



Lê Hiếu Nhật và Hạ Huân Nhi ngồi xuống đối diện cô, ở bên cạnh của Dương Ly vẫn còn hai vị trí trống, Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến liền đi đến.



Bởi vì Tô Thành Nghiêm đến gần, nhịp tim của Dương Ly càng đập dữ dội hơn.



“Tiểu Kiều Minh Anh.” Lúc đầu Đặng Chiến ngồi ở bên cạnh của Tô Thành Nghiêm, thế nhưng khi nhìn thấy Kiều Minh Anh ở bên cạnh của Dương Ly, xoay chuyển một cái liền đi đến bên cạnh của Kiều Minh Anh.



“Không biết là anh có thể ngồi ở chỗ này không?” Trên mặt của Đặng Chiến mang theo một nụ cười có ý.



Ở đây cũng chỉ có một số cô gái, một hoặc hai người đã kết hôn, nhưng một số ít vẫn còn độc thân, và người ngồi ở bên cạnh của Kiều Minh Anh đương nhiên là độc thân, làm sao có thể chịu được sóng điện tấn công của Đặng Chiến.



Cô ta không hề suy cái gì liền nhường chỗ ngồi.



Khóe miệng của Kiều Minh Anh giật một cái, cầm ly nước nhấp một ngụm nước trái cây, nuốt xuống cảm giác kỳ lạ không nói ra thành lời trong cổ họng xuống.



Trong tiềm thức, cô không hề muốn ngẩng đầu lên, không muốn nhìn thấy Lê Hiếu Nhật và Hạ Huân Nhi ngồi ở đối diện của mình.



Họp lớp còn dẫn theo người ngoài đến đây, Lê Hiếu Nhật tùy ý như vậy khiến cho trong lòng của Kiều Minh Anh cảm thấy chua chát, có chút cảm giác khó chịu.



Rất nhanh, mọi người liền đến đông đủ. Kiều Minh Anh vẫn luôn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hòa nhập vào bầu không khí, mọi người chuẩn bị chơi trò chơi để làm bầu không khí sinh động hơn.



Trò mà bọn họ chơi chính là lời thật lòng và mạo hiểm, mặc dù nghe có vẻ thô tục nhưng mà nó rất kích thích, ván đầu Kiều Minh Anh vẫn còn chưa theo kịp trò chơi, Dương Ly càng phải lôi kéo tinh thần của cô, ra hiệu cho cô nhìn vào chai rượu ở trên bàn.



So với sự tích cực của bọn họ, Kiều Minh Anh lại có vẻ như không thèm quan tâm, nhưng mà vì để không cho mọi người cảm thấy mất hứng, cuối cùng cô cũng vực dậy tinh thần.



Ngay cả Đặng Chiến cũng nhận ra giữa cô và Lê Hiếu Nhật có chút không thích hợp, anh ta cũng không dây dưa kêu cô chào hỏi với Lê Hiếu Nhật, hoặc là vẫn luôn nâng cao cảm giác tồn tại của cô.



Từ đầu đến cuối Kiều Minh Anh đều nắm chiếc ly thủy tinh ở trong tay, trong lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, trái tim của cô cứ đập thình thịch, có lẽ bởi vì ngồi đối diện với Lê Hiếu Nhật, quả thật cô cảm thấy lo lắng hơn là bình thường.



Lúc mà bình rượu dừng lại thì cô sẽ lơ đãng liếc nhìn về phía Lê Hiếu Nhật, nhưng mà anh lại giống như không thèm nhìn thấy cô, ngay cả một cái chớp mắt cũng không hề rơi trên người của cô, bưng ly rượu lên, nhàn nhã uống.



Cái này khiến cho trong lòng của Kiều Minh Anh có chút rầu rỉ, giống như là bị một cục bông chặn lại, rất khó chịu.



Huống hồ gì Lê Hiếu Nhật chưa từng nói với cô mấy chữ “thích em”, đúng như những gì mà anh đã nói vào ngày hôm đó, cho dù cô có lột sạch quần áo đứng ở trước mặt anh thì cũng không có gì khác biệt đối với những người phụ nữ kia…



Cảm giác được cánh tay của mình bị ai đó dùng sức đẩy một cái, tâm trạng đang chìm đắm vào trong suy nghĩ của Kiều Minh Anh đã bị kéo lại, quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Dương Ly mỉm cười nhìn cô với một bộ mặt rất gian xảo.



Cô giật mình ở trong lòng, nhìn về phía mặt bàn theo ánh mắt ra hiệu của Dương Ly, miệng bình trong suốt trơn bóng đang đối diện với cô.



Cái quỷ gì vậy chứ?



Trong đầu của Kiều Minh Anh xuất hiện vài dấu chấm hỏi, hiển nhiên vẫn còn chưa bắt kịp theo nhịp độ của mọi người, bộ dạng ngây ngốc có chút đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, một đôi mắt trong veo như được gột rửa bằng nước, trong lúc ánh mắt di chuyển lại toát ra vẻ lười biếng và quyến rũ, cũng không phải là cố tình làm mà là do sự xinh đẹp của bản chất.



Mấy người đàn ông ở đây nhìn Kiều Minh Anh, trong lòng đều cảm thấy khô nóng.



Dương Ly nhìn phản ứng của mấy người kia một chút, lại nhìn về phía Kiều Minh Anh, trong lòng hít một tiếng, ngay cả cái cô ngốc Kiều Minh Anh này cũng không biết lúc này mình hấp dẫn người khác đến cỡ nào.



“Khụ khụ.” Tiếu Triết ho nhẹ vài tiếng, biểu thị mọi người đừng nhìn một cô gái như vậy, nhanh chóng lấy thời gian hoàn hồn lại, sau đó nhìn Kiều Minh Anh cười nói: “Kiều Minh Anh, lần này đến lượt em rồi đó, chọn một đi, lời thật lòng hay là mạo hiểm?”



Lúc này Kiều Minh Anh mới kịp phản ứng lại bọn họ đang chơi cái gì, nghiêng đầu hơi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Lời thật lòng.”



Ánh mắt của mấy người bọn họ lập tức sáng lên, không đợi Tiếu Triết đặt câu hỏi, một người đàn ông khác liền chen miệng vào, nói: “Kiều Minh Anh, bây giờ vẫn còn độc thân chứ?”



“Phải.” Kiều Minh Anh gầt đầu không hề do dự.



Những người đàn ông kia nghe nói như vậy, bọn họ đều bùng cháy lên ngọn lửa hi vọng.



Vào thời trung học, Kiều Minh Anh được công nhận là hoa khôi của trường, khi đó học sinh nam muốn theo đuổi cô có thể xếp thành vài vòng tròn ở sân trường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom