• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (47 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1206-1210

Chương 1206

“Chuyện gì thế, thần bí như vậy?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Niệm Vi.

Tiêu Niệm Vi không phải là một người nhiều chuyện, càng không phải là người hay đồn đại, bây giờ có thể nói những chuyện này cho cô biết, tất nhiên là chuyện có liên quan tới cô.

Thẩm Hạ Lan lập tức khẩn trương.

Tiêu Niệm Vi nói: “Tớ nghe nói là trên người của Diệp Ân Tuấn vẫn còn bảo lưu quân hàm, hình như là đại đội trưởng Trạm Dực có hỏi anh ta khi nào sẽ trở về quân khu phục chức. Còn nữa, Tống Đình không phải bị trở thành người thực vật đâu, mà là vận dụng lý do này để đặt mình vào thế nguy hiểm đến tập đoàn của Vu Phong thu thập chứng cứ, nghe nói Vu Phong có liên quan đến lãnh đạo cấp cao trong quân đội, là vì danh sách này, đây cũng là nhiệm vụ mà cấp trên giao cho Diệp Ân Tuấn và Tống Đình. Ngày hôm qua sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì sáng lại đến quân đội, có lẽ chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phục chức, nếu như bọn họ trở về quân đội, Thẩm Hạ Lan cậu phải làm sao đây, cậu với bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Hạ Lan lập tức ngơ người.

Đúng là cô không biết những chuyện này.

Nhưng mà cũng không thể trách Diệp Ân Tuấn được.

Quân đội có quy định phải bảo mật, trước khi nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc thì không cho phép Nói với bất cứ người nào, bao gồm cả người thân của mình, Thẩm Hạ Lan cũng không so đo điểm này.

Điểm mà cô lo lắng đó chính là nếu như Diệp Ân Tuấn phải trở về, vậy thì chẳng phải thời gian sau này mình gặp anh đã ít hơn rồi ư?

Còn có Tống Đình nữa.

Anh ta đang giả vờ.

Không biết là hiện tại Lam Tử Thất đã biết chưa, nếu như mà biết rồi, nói không chừng sẽ gà bay chó sủa.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy đau đầu.

“Tử Thất có biết không?”

“Thẩm Hạ Lan, có phải là trọng điểm của cậu sai rồi không? Tớ đang nói là sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì cậu phải làm sao bây giờ, cậu quan tâm Lam Tử Thất làm cái gì, cậu còn muốn quan tâm vấn đề tình cảm của người ta nữa hả?”

Tiêu Niệm Vi cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan thật sự rất kỳ là.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Lúc tớ gả cho Diệp Ân Tuấn cũng không biết trên người anh ấy còn có quân hàm, anh ấy là người được quốc gia bồi dưỡng, cho dù có trở về thì cũng là chuyện nên làm, mà tớ có thể làm sao được chứ? Cũng không thể cướp người cùng quốc gia được đúng không? Chỉ có thể thừa dịp khoảng thời gian anh ấy có ở bên cạnh tớ mà sống thật vui vẻ, huống hồ gì tớ cảm thấy chắc là Diệp Ân Tuấn có lựa chọn và dự tính của mình, tớ không muốn làm anh ấy lưỡng lự.”

Tiêu Niệm Vi ngây ra một lúc, lại càng thêm kính nể Thẩm Hạ Lan.

“Cậu thật sự thích hợp làm vợ quân nhân, được rồi, tớ không nói những chuyện khác nữa, nếu như cậu có thể không suy nghĩ tới nó, vậy thì cứ sống cho thật tốt. À đúng rồi, anh cả Trạm hẹn bốn gia đình chúng ta gặp nhau một bữa, đến lúc đó rồi trò chuyện tiếp.”

Tiêu Niệm Vi nói xong thì cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, không khỏi nhớ tới An Nhiên.

“Cậu có biết An Nhiên, vợ của Anh cả Trạm không?”

“Biết chứ, sao vậy?”

Tiêu Niệm Vi nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan do dự cả nửa ngày mới hỏi: “Tớ nghe thấy cô ấy gọi Anh cả Trạm là cậu nhỏ, là chuyện gì thế?”

Tiêu Niệm Vi đột nhiên nở nụ cười.

“Chuyện này thì để ngày mai cậu tự hỏi cô ấy đi, đảm bảo cậu sẽ bất ngờ đó. Được rồi, tớ đi trước đây, nhớ kỹ là trên người của cậu vẫn còn có vết thương, khoảng thời gian này đừng có giày vò, nếu như có chuyện gì nặng thì cứ giao cho Diệp Ân Tuấn nhà cậu làm đi, còn không được sinh hoạt vợ chồng, cậu nhất định phải nhớ kỹ chuyện này.”

Giọng nói của Tiêu Niệm Vi không lớn, nhưng làm cho mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.

“Được rồi, cậu đi nhanh lên đi.”

Tiêu Niệm Vi cười hì hì đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan đi xuống lầu thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang dỗ Diệp Nghê Nghê ngủ trưa.

Hai tay của Diệp Nghê Nghê khoác lên trên cổ của Diệp Ân Tuấn, gần như là cả người đều treo ở trên người Diệp Ân Tuấn, mà Diệp Ân Tuấn thì lại không hề mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng vỗ vỗ Diệp Nghê Nghê, trong miệng còn ngâm nga một bài ca ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn hát hò.

Khúc đồng dao thật là dễ nghe, có vẻ từ tính giống như là tiếng đàn cello thuần hậu mê người.
Chương 1207

Ngay cả cô cũng bị mê hoặc.

Diệp Ân Tuấn đặt Diệp Nghê Nghê vào trong phòng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang đứng trên đầu bậc thang, đôi mắt mỉm cười nhìn anh.

Anh lập tức trở nên cảm giác.

Nụ cười và ánh mắt này của Thẩm Hạ Lan quá quen thuộc, nhưng mà anh vừa mới làm phẫu thuật xong, chắc có lẽ không thể thỏa mãn được nhu cầu của vợ mình.

Làm sao bây giờ đây?

Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Bây giờ anh đến bệnh viện thăm Tống Đình.”

Nói xong, anh vội vàng xoay người đi khỏi, lại bị Thẩm Hạ Lan gọi lại.

“Có phải là bây giờ anh không thích em nữa rồi không?”

Phân lượng câu nói này coi như nặng đó.

Nhu cầu muốn sống của Diệp Ân Tuấn rất mạnh: “Làm sao có thể, anh yêu nhất chính là em mà.”

“Vậy anh thấy em liền chạy là có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan ưu nhã bước xuống dưới lầu.

Diệp Ân Tuấn không tự chủ lùi lại phía sau.

“Anh có chạy đâu, anh chỉ muốn đến thăm Tống Đình thôi.”

“Tống Đình đã có Tử Thất chăm sóc rồi, vợ chồng trẻ người ta ở bên nhau rất tốt, anh đi xem náo nhiệt gì hả?”

Lúc Thẩm Hạ Lan nói chuyện thì lại đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp lui đến khung cửa, nhìn bàn tay của Thẩm Hạ Lan kéo cổ áo của mình lại, sau đó một cái tay khác nhẹ nhàng đưa ra rồi lại vẽ vòng tròn ở trước ngực anh.

Anh đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

“Hạ Lan, em nghe anh nói đi, anh tìm Tống Đình là có chuyện, chuyện là…”

“Anh nói thử xem, một người thực vật thì có thể giúp anh làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan thắc mắc nhìn Diệp Ân Tuấn.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện mình lỡ lời rồi.

Làm sao đây?

Thẳng thắn hay là không thẳng thắn?

Anh phiền não.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan tối lại.

Cái tên này.

Cho anh cơ hội mà anh không chịu thẳng thắn có đúng không?

Đúng là không sợ chết mà.

Tay của Thẩm Hạ Lan thuận thế sờ soạng xuống lồng ngực của anh.

“Chồng, mấy ngày nay anh ở trong cục cảnh sát có nữ cảnh sát xinh đẹp nào thích anh không vậy?”

“Làm sao có thể?”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy ngọn lửa toàn thân giống như đang bùng cháy trên thảo nguyên.

Muốn cái mạng già này.

Bình thường Thẩm Hạ Lan không đùa giỡn anh như thế, hôm nay mình vừa mới làm phẫu thuật không bao lâu, thế mà người phụ nữ này bị kích thích cái gì vậy?

Chẳng lẽ tối hôm qua vẫn còn chưa đủ?

Không đúng nha.

Diệp Ân Tuấn không dám trốn tránh, chỉ có thể đau khổ thừa nhận hình phạt ngọt ngào.

“Vợ ơi, Nghê Nghê ngủ rồi, chúng ta…”

“Ý của anh là chúng ta lên lầu làm hả?”

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan phát sáng rực rỡ.

Thiếu chút nữa là Diệp Ân Tuấn đã bị sặc bởi nước miếng của mình.

“Không có, ý của anh là chúng ta có thể làm những chuyện có ý nghĩa hơn được không.”

Nói xong, anh vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ đang quấy rối của Thẩm Hạ Lan túm ngược qua một bên.

Thẩm Hạ Lan lập tức không vui.

“Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì vậy? Nói đi, có phải là anh đã làm chuyện gì đó có lỗi với em không?”

“Làm gì có.”
Chương 1208

Bây giờ Diệp Ân Tuấn có khổ mà không thể nói.

“Không có mà anh lại không cho em đụng vào anh? Diệp Ân Tuấn, nếu như hôm nay anh không nói rõ ràng cho em, em và anh không xong đâu.”

Thẩm Hạ Lan lập tức hóa thành một người phụ nữ đanh đá, chống nạnh giống như là muốn đánh nhau với Diệp Ân Tuấn.

Không thể không nói, Thẩm Hạ Lan như thế này trông rất đặc biệt.

1208-cuc-cung.jpg


“Nói đi.”

Thẩm Hạ Lan ngồi xuống ghế sofa uống một ngụm nước ấm thấm giọng.

Quả nhiên là làm phụ nữ đanh đá rất khó khăn.

Thật là mệt mỏi!

Thừa dịp lúc Thẩm Hạ Lan đang uống nước, Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Thật ra thì Tống Đình không trở thành người thực vật, là giả vờ thôi, em đợi anh từ từ nói cho em nghe chuyện này.”

Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Cô có muốn nghe chuyện của Tống Đình hả?

Tống Đình là gì của cô chứ?

Hiển nhiên Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa hiểu là Thẩm Hạ Lan muốn nghe cái gì.

Thẩm Hạ Lan đứng dậy làm Diệp Ân Tuấn giật nảy mình.

“Sao vậy?”

“Em không nghe nữa, Diệp Ân Tuấn, anh đừng có hối hận!”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì trực tiếp quay người đi lên lầu.

Diệp Ân Tuấn ngơ ngác trong gió.

Anh nói sai cái gì hả?

Không phải là kêu anh thẳng thắn à?

Thẳng thắn như vậy còn không đúng?

Làm sao anh cảm thấy càng ngày càng khó đoán tâm tư của vợ mình vậy?

Thẩm Hạ Lan mới không quan tâm trong lòng của Diệp Ân Tuấn đang nghĩ cái gì.

Người đàn ông thối tha này thật là ghê tởm.

Thắt ống dẫn tinh là chuyện lớn như thế, anh dự định giấu giếm cô đến khi nào đây?

Ngay cả Tiêu Niệm Vi đều biết rồi, người làm vợ như cô lại không biết, bây giờ cho anh có cơ hội mà anh lại không chịu thẳng thắn.

Cô không muốn quan tâm tới người đàn ông này.

Thẩm Hạ Lan bật máy vi tính lên dạo trên trang web một chút, nhìn thấy chuyện của Mạnh Điềm Điềm vẫn còn đang được bàn luận sôi nổi.

Thẩm Hạ Lan không thể không nhìn nhận bạo lực mạng thật sự rất đáng sợ.

Bây giờ, cô chỉ có thể chờ đợi Triệu Tâm Hằng tìm được chứng cứ có tác dụng để đảo ngược tình thế.

Lại hỏi thăm một vài chuyện của công ty, ngoại trừ chuyện của Mạnh Điềm Điềm, những chuyện khác vẫn được xem như là đi đúng quỹ đạo.
Chương 1209

Ở bên phía Giang Sơn có gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, sau khi biết cô bị thương thì kêu cô nghỉ ngơi nhiều thêm, đồng thời còn cảm ơn cô đã nhanh chóng đưa người đến cho bọn họ, chỉ là hỏi cô có thể khuyên Lam Tử Thất nhanh chóng trở về làm việc được không, dù sao thì cả đoàn đội chỉ chờ Lam Tử Thất có thể phát hành album.

Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan đồng ý.

Nhớ tới Lam Tử Thất và Tống Đình, dựa vào tính cách của Lam Tử Thất, nếu như biết Tống Đình lừa gạt mình thì chắc chắn là sẽ có cái suy nghĩ muốn giết Tống Đình.

Thẩm Hạ Lan lập tức thấy lo lắng.

Cô thật sự muốn đến bệnh viện một chuyến.

Thẩm Hạ Lan thay một bộ quần áo, sau đó trang điểm nhạt rồi ra khỏi nhà.

“Em đi đâu vậy?”

Diệp Ân Tuấn rất ít khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trang điểm đi ra ngoài, anh không khỏi bất ngờ.

“Ai cần anh lo, em ra ngoài hẹn hò đó, hừ.”

Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn lưng đi ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.

Làm gì chứ?

Hẹn hò hả?

Hẹn hò với ai?

Ở Hải Thành này còn có người nào không muốn mạng mà muốn đào góc tường nhà anh?

Diệp Ân Tuấn vội vàng đuổi theo, lúc này mới nhớ đến Diệp Nghê Nghê vẫn còn đang ngủ, anh không khỏi quay trở lại.

“Má Hoàng, trông chừng Nghê Nghê giúp tôi nha.”

“Được, thưa cậu chủ.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn dặn dò xong rồi mới đuổi theo, nhưng mà làm gì còn bóng dáng của Thẩm Hạ Lan đâu nữa.

Thẩm Hạ Lan mới không quan tâm Diệp Ân Tuấn có lo lắng không.

Tốt nhất là nên ghen tuông đi.

Cô cũng không có dự định tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Còn chưa đến phòng bệnh của Tống Đình, Thẩm Hạ Lan liền nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất.

“Tống Đình, anh có năng lực lớn quá chứ, thế mà anh còn dám giả vờ là người thực vật với em, anh xem xem ngày hôm nay em không đánh anh thành người thực vật thì Lam Tử Thất em sẽ theo họ anh!”

Tống Đình không sợ chết nói: “Đây là do em nói đó, muốn theo họ anh có đúng không, em đồng ý gả cho anh có đúng không? Anh xem là thật đó nha a!”

“Anh, anh còn dám giả ngốc, anh đứng lại đó cho em.”

Lam Tử Thất thở hổn hển kêu gào.

Tống Đình lại cười tỉm tỉm nói: “Em tưởng anh ngu hả, anh đứng im sẽ bị em đánh thành người thực vật, cả đời này anh còn có thể cưới em được nữa không? Chuyện không có lợi ích như thế, làm sao Tống Đình anh lại làm cơ chứ?”

“A a a! Tống Đình, cái tên khốn nạn này!”

Lam Tử Thất giống như bị điên mà hô to, sau đó lại ngồi xổm xuống đất rồi khóc lên.

Khóc rống lên một tiếng, lập tức dọa Tống Đình sợ hãi.

Anh ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Lam Tử Thất, nhưng mà chưa từng nhìn thấy Lam Tử Thất khóc được mấy lần, mỗi lần cô khóc đều sẽ để Tống Đình thấy vô cùng đau lòng.

“Em đừng có khóc nữa mà, sao lại như vậy? Anh để cho em đánh còn không được sao?”

Tống Đình nói xong liền bước qua.

“Tử Thất, em đừng có khóc nữa.”

“Cút đi, em không thích anh nữa đâu, anh cút đi.”

Lam Tử Thất hết đấm rồi lại đá Tống Đình.
Chương 1210

Tống Đình cắn răng chịu đựng, lại ôm thật chặt Lam Tử Thất, vô lại nói: “Không cút đó! Cút đi rồi thì sẽ đánh mất em, được rồi, Tử Thất không khóc nữa có được không, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, muốn đánh muốn phạt gì em cứ tùy ý, anh mà kêu lên một tiếng thì làm người đàn ông của em.”

“Cút đi! Em không muốn anh làm người đàn ông của em, cũng không muốn nữa đâu, anh nói xem anh đã lừa gạt em bao nhiêu nước mắt rồi, anh cũng không biết lúc em biết anh là người thực vật thì trong lòng em có mùi vị gì? Anh thì hay lắm rồi, nằm ở đó yên ổn lắm có đúng không, mỗi ngày em mệt như một con chó chết còn phải nộp tiền thuốc men cho anh, anh không có bệnh tại sao anh lại phải đóng băng công ty, anh để em sống khổ cực như vậy có phải anh rất vui vẻ đúng không? Tống Đình, anh không phải là con người! Lam Tử Thất em xinh đẹp như hoa, em còn nhất định phải cứ luôn bám vào cây cỏ đuôi chó này làm gì chứ?”

“Cỏ đuôi chó không giết chết người.”

“Tống Đình!”

Lam Tử Thất cảm thấy mình tức đến nỗi muốn nổ phổi.

Người đàn ông này một chút thái độ nhận sai cũng không có, còn có thể làm gì được đây?

Từ bỏ!

Kiên quyết từ bỏ!

Lam Tử Thất tức giận hung hăng cắn một cái lên trên vai của Tống Đình.

Một ngụm này thật sự không hề lưu tình chút nào.

Tống Đình cảm thấy da thịt của mình đều đổ máu, nhưng mà anh ta nợ Lam Tử Thất, không dám cử động, cũng không thể cử động.

Lam Tử Thất cắn xong vẫn còn chưa hết giận, trực tiếp đẩy Tống Đình ra.

“Em sẽ về thành phố B, mẹ nó em sắp trở thành ngôi sao ca nhạc rồi, em cần gì phải chấp nhận ngọn cỏ đuôi chó là anh đây, sẽ có những người đàn ông có tiền có quyền theo đuổi em.”

Nói xong, Lam Tử Thất nhấc chân muốn đi.

Tống Đình trực tiếp ôm lấy eo của cô từ đằng sau, trực tiếp ném cô lên trên giường bệnh, thở phì phò nói: “Càng nói càng quá đáng có đúng không, còn muốn đi tìm đàn ông có tiền có quyền nữa hả, em coi rằng anh chết rồi hả?”

“Anh cũng là người thực vật thôi, em còn cần anh làm cái gì?”

Lam Tử Thất lại đánh lại đá anh ta.

Lần này, Tống Đình cũng không để ý cô, tùy ý trực tiếp dùng một tay giữ chân của cô lại, sau đó đè người lên.

“Anh thấy em thích ăn đòn.”

“Còn không biết ai xử lý ai đây.”

Lam Tử Thất không cam lòng yếu thế, nhưng mà một giây sau lại nói không nên lời, trực tiếp bị Tống Đình dùng môi lưỡi che miệng.

“Ưm ưm…”

Lam Tử Thất giãy dụa không bao lâu, sao trong phòng lại truyền đến một âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, bộ dạng này rồi mình còn có thể đi vào được à?

Đi vào làm gì?

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại cho thật kỹ, sau đó treo một cái biển người sống chớ đến gần trên cửa rồi sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Đột nhiên lại cảm thấy hâm mộ Lam Tử Thất và Tống Đình có thể không kiêng kị gì với nhau như thế.

Diệp Ân Tuấn nhà bọn họ, hừ!

Thẩm Hạ Lan nhớ đến bộ dạng hùng hổ lúc nãy của Lam Tử Thất, thật sự cảm thấy bực bội vì mình đã không làm đến nước này.

Cô đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dự định đi ra ngoài mua chút đồ liền về nhà, dù sao thì Diệp Ân Tuấn vừa mới trở về, tức giận thì tức giận, nhưng mà cô vẫn phải nắm bắt mỗi một giây phút ở bên cạnh nhau, nếu không chờ đến khi anh thật sự đưa ra quyết định trở về cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy rồi liền đi đến xe của mình.

Nhưng mà vừa mới bước đến trước xe, mặc của cô liền biến sắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom