• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (43 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-480

Chương 480: Từ đầu đến cuối người em muốn là anh




Diệp Ân Tuấn nhanh chóng rời đi.



Tất nhiên là Tô Nam sốt ruột, nếu như là anh ta, phỏng chừng cũng sẽ điên như vậy.



Có điều bây giờ Diệp Ân Tuấn cũng khỏe mạnh.



Tới chuyện sau này, anh ta cũng giúp anh giải quyết ổn thỏa.



Lúc Diệp Ân Tuấn trở về nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan vẫn chưa tỉnh.



Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, tâm của anh như dao cắt.



Bà cụ Diệp thấy anh về nhanh như vậy, không khỏi nói rằng: “Bình thường Hạ Lan nghỉ ngơi cần hai ba tiếng đồng hồ, con đừng quấy rây con bé.



Xuống đây mẹ với con cùng nói chuyện”



Nghe mẹ nói như vậy, Diệp Ân Tuấn mới rời khỏi cô, đi đến thư phòng.



“Chuyện Tống Khinh Dao bỏ trốn, con thấy thế nào?”



Lời nói của bà cụ Diệp làm cho Diệp Ân Tuấn bất ngờ, lập tức nói rằng: “Trong nhà có nội gián, nếu không, nhà họ Diệp chúng ta hệ thống an ninh đảm bảo như vậy, Tống Khinh Dao không thể chạy ra ngoài không một tiếng động”



“Con cho rằng nội gián là ai?”



Bà cụ Diệp nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt sắc bén.



Diệp Ân Tuân läc đầu nói: “Con không biết”



“Con không biết? Con có biết cái sự không biết của con sẽ hại chết bao nhiêu người không? Trước tiên không nói đến người trong công ty, vậy thì nói vợ con của con, con giữ được không? Ân Tuấn, nhà họ Diệp chúng ta luôn không yên ổn.



Nhưng con phải biết, làm một người đàn ông mà không bảo vệ được vợ con của mình, lời này nói ra thật không dễ nghe”



“Con biết, con sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng”



Diệp Ân Tuấn biết việc này bản thân bất lực.



Bà cụ Diệp thở dài một hơi nói: “Có chuyện mẹ muốn nói cho con biết, con sẽ có hướng đi”



“Mẹ nói đi”



“Gần đây Nam Phương luôn rất bận, hơn nữa giống như luôn dốc hết sức vào kế hoạch di dời của Nam Giao.



Điều mẹ muốn hỏi là Tập đoàn bất động sản Hoàn Trí chúng ta cần phải gấp gáp như vậy sao? Nhất định là dùng kế hoạch dời đến Nam Giao vào lúc này hay sao?”



Nghe bà cụ Diệp nói như vậy, Diệp Ân Tuấn khẽ Cau mày.



“Kế hoạch di dời đến Nam Giao là kế hoạch trong vòng 5 năm, không cần phải vội.



Tại sao Nam Phương lại gấp gáp làm chuyện này như vậy?”



“Mẹ cũng muốn biết.



Hơn nữa gần đây Nam Phương dẫn Diệp Tranh ra ngoài.



Nói là dẫn Diệp Tranh theo để tiếp thu thêm kiến thức, muốn đào tạo thằng bé một chút, mẹ cũng không ý Nhưng bây giờ sắp được mười ngày rồi, mười ngày rồi mẹ chưa được nhìn thấy Diệp Tranh.



Không biết Nam Phương đang làm gì?”



Bà cụ Diệp nói như vậy, thấp giọng nói: “Nơi bắt giam Tống Khinh Dao là con tự mình xây dựng, chỉ có người của nhà họ Diệp chúng ta mới biết nơi này.



Muốn nói là bảo vệ cứu Tống Khinh Dao, mẹ tuyệt đối không tin, “Mẹ có ý gì? Người mẹ đang nghi ngờ là Nam Phương?”



Diệp Ân Tuấn không thể tin vào tai mình.



Đây là ý của bà cụ Diệp sao? Diệp Nam Phương là anh em sinh đôi của mình.



Huống hồ gì em ấy có lý do gì để thả Tống Khinh Dao? Để Tống Khinh Dao mưu hại Thẩm Hạ Lan sao? Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ không ra điểm này, thế nhưng bà cụ Diệp cũng không phải là người bắn tên không trúng đích.



Thành thật mà nói, địa điểm giam giữ Tống Khinh Dao là một tay Diệp Ân Tuấn xây dựng, mà cơ quan cũng chỉ có người nhà họ Diệp biết được.



“Vương Quân đâu? Ông ta vẫn còn ở đấy không?”



Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi đến vấn đề này.



Bà cụ Diệp thấp giọng nói: “Vương Quân vẫn luôn là Nam Phương kiểm soát.



Mẹ đã rất lâu rồi chưa gặp lại Nam Phương, con nói xem mẹ sẽ biết sao? Hơn nữa trước đây lúc Hạ Lan xảy ra chuyện, đúng lúc này Nam Phương điều Dương Tân đến Nam Giao, bên cạnh Hạ Lan lúc này không có ai bảo vệ.



Mẹ không biết đây có phải là điều trùng hợp, thế nhưng lại cảm thấy không quá yên lòng”



Diệp Ân Tuấn trầm mặc.



Anh có thể nghỉ ngờ bất cứ người nào, thế nhưng không nghĩ tới sẽ hoài nghi Nam Phương.



Làm sao có thể chứ? Năm năm trước, vì một vụ án trùm buôn thuốc.



phiện mà Diệp Nam Phương suýt chút nữa đã bỏ mạng ở Vân Nam.



Bây giờ cậu ta đã về tới nhà họ về với anh sáng mặt trời, làm sao có khả năng là người như vậy? Tại sao bây giờ lại quay về nhắm vào nhà họ Diệp? Nhắm vào anh và vợ của anh? Không! Sẽ không! Nhưng trong tay Vương Quân có hàng.



Tống Khinh Dao và Vương Quân là người tình.



Dư Khinh Hồng lấy hàng từ Tống Khinh Dao đưa cho bà cụ Hoắc dùng, mà anh cũng là trúng chiêu, bị người khác ám hại, cũng là vì thứ đồ đó.



Biết rằng vương quyền của anh sẽ có tất cả những người có dã tâm, anh vẫn luôn luôn không đề phòng anh em của mình.



Tô Nam đương nhiên sẽ không như thế, vậy người còn lại cũng chính là Nam Phương.



Lếẽ nào thật sự có liên quan đến Nam Phương sao? Cả người Diệp Ân Tuấn đều là vẻ đặc biệt nặng nề.



“Mẹ, chuyện này con sẽ điều tra rõ rang.



Trước khi có bất kỳ chứng cớ nào, con sẽ không tin rằng Nam Phương là người như vậy”



“Mẹ cũng không tin, đó là đứa con mẹ đã nhìn nó từ nhỏ đến khi trưởng thành.



Hơn nữa, năm năm trước, nó đã vì quốc gia, vì nhà họ Diệp chúng ta mà suýt chút nữa đã đánh đổi mạng sống.



Năm năm qua hành động trong bóng tối, mẹ làm sao cũng không tin.



Con và nó là người có cùng huyết thống, thực sự sẽ ra tay sao”



Bà cụ Diệp lão thở dài, phảng phất trong một đêm già hơn rất nhiều.



Tuy răng hai đứa con này không phải là bà sinh ra thế nhưng đều là những đứa con bà yêu thương.



nhất, bà không hy vọng những đứa con của nhà họ Diệp sẽ chém giết lân nhau.



Diệp Ân Tuấn ra khỏi thư phòng, tâm trạng nặng nề.



Nam Phương? Sao về lại chuyện Nam Phương? Nhưng anh cũng không kiềm chế được gọi cho Tống Đình.



“Giúp tôi điều tra một chút, bây giờ Vương Quân có còn đang ở chỗ của Nam Phương không? Diệp Ân Tuấn đưa ra quyết định này vô cùng khó khăn.



Dù trái tìm đau tựa như kim đâm vào, anh vẫn chưa bao giờ tin rằng sẽ tự tay loại bỏ Nam Phương.



Ngộ nhỡ đúng như vậy? Anh phải làm sao? xem thêm hót nhất.



Diệp Ân Tuấn quay trở lại phòng ngủ mà không biết phải làm gi? Nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của Thẩm Hạ Lan, trái tim anh đã an tĩnh lại một chút.



Bất luận như thế nào, anh đều phải bảo vệ Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ.



Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Hạ Lan, anh luôn có cảm giác nắm bắt được cảm giác của cô.



Tống Đình nói cô đã từng một đường sống chết.



Anh không thể nào tưởng tượng được cô làm sao có thể sống, lại dựa vào cái gì để chống đỡ mà tồn tại.



Hay là giống như anh lúc đó? Là vì trong lòng có nhau nên mới có thể luôn luôn kiên trì như vậy? Anh nhớ tới lời tự nhủ của chính mình, anh sẽ không để cho cô chịu đựng bất kỳ oan ức nào.



Nhưng có vẻ như sau khi gả cho anh, so với trước đây cô đã chịu không ít đau khổ và ủy khuất.



Diệp Ân Tuấn cởi giày ra rồi lên giường, ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.



Giống như một giây sau đó cô sẽ lúc.



ẩn lúc hiện trong ký ức.



Loại cảm giác bất an này làm cho cả người anh không ổn một chút nào.



Thẩm Hạ Lan cảm nhận được bị người khác ôm chặt trong lòng.



Cô dù sao cũng không thích ứng được, có điều hơi thở này rất quen thuộc cũng làm cho cô có chút an tâm.



Nếu là Diệp Ân Tuấn, cô cũng thuận theo.



Hai người nằm ở trên giường ngủ một giấc, Diệp.



Ân Tuấn thật sự rất mệt mỏi, cũng bởi vì là ôm lấy Thẩm Hạ Lan mà cảm giác ngủ rất ngon.



Đợi đến lúc anh mở mắt là đã hơn 3 giờ chiều Bụng đói sôi ùng ục, mà có vẻ như Thẩm Hạ Lan cũng đã tỉnh rồi Cô chớp chớp đôi mất to nhìn ánh mát mờ mịt, vô thần của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nở nụ cười “Làm sao anh lại ngủ thiếp đi rồi?”



Giọng nói của Thẩm Hạ Lan rất ôn nhu.



Sau khi Diệp Ân Tuấn biết cô biết tất cả mọi thứ của bản thân, bây giờ nhìn thấy ánh mắt ôn nhu và nụ cười của cô như vậy, đột nhiên ôm cô nói: “Em không muốn anh ôm em ngủ sao?”



“Không có chuyện đó.”



Thấm Hạ Lan nói xong cảm thấy lời nói có gì đó không đúng.



“Không phải, em là muốn nói…”



“Tám ngày này, anh chỉ muốn ôm em như vậy, cho dù không làm gì, chí cần an an tĩnh tĩnh ôm em như vậy là tốt rồi.



Nhưng möi lân anh thức dậy đều là một người.



Một người phái đổi mặt với vực sâu và nỏi thống khổ, một người phải đấu tranh đổi mặt với sự dăn vặt.



Anh để cho Authur đem những bức ảnh của em dán xung quanh nhưng mỗi một lần như vậy, anh liền cảm thấy rất lạnh, lạnh lẽo giống như đang bước vào hầm băng vậy.



Anh chỉ có thể tưởng tượng được sự ấm áp khi chúng ta ở bên nhau, chỉ có như vậy anh mới có thể kiên cường”



Lời của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan sững sờ.



“Anh.



“Nhìn đáng vẻ chật vật của anh như vậy, em có hối hận vì đã gả cho anh không?”



Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia khẩn thiết Anh sợt Từ trước đến nay chưa từng hoảng sợi Anh biết Hạ Lan yêu mình nhưng nhà họ Diệp có quá nhiều chuyện, bên cạnh anh cũng rất nhiều chuyện.



Cho đến người phụ nữ yêu anh, một khi đã bãt đầu thì sẽ không có được tháng ngày bình yên.



Nếu như không phải có Tống Dật Hiên, anh không biết lân này cô có thể từ cõi chết trở vê hay.



không Nhưng lần này có thể thoát được, vậy còn lần Sau thì sao? Anh không biết cuộc sống như thế này đổi với Thẩm Hạ Lan có phải quá tàn nhân.



Từ trong đôi mät của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy được nỏi bất an và hoảng sợ.



Một người cao cao tại thượng như anh, cũng sẽ bất an hoảng sợ sao? “Anh đang sợ cái gì?”



Thấm Hạ Lan lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không khỏi có chút đau lòng.



Anh thấp giọng nói: “Em biết tám ngày này anh đều đang làm gì có đúng không?”



“Vâng”



Lần này, Thẩm Hạ Lan không che giấu Vừa mới bät đầu không nói là bởi vì Diệp Ân Tuấn vừa trở về, cơ thể vân chưa ổn định, hiện tại anh ngủ ngon rồi, xem ra cũng đã biết, cô không còn cảm thấy cần thiết giấu diểm Diệp Ân Tuấn nhìn vào mắt của cô, thấp giọng nói: “Nếu như anh nói cho em biết, lần ra tay này rất có thế là người thân thiết nhất, em có sợ hay không?”



“Anh nói cái gì?”



Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngồi dậy.



“Là ai?”



“Vân chưa biết, thế nhưng có thể biết được thói quen của anh, đồng thời có thể ra tay bên cạnh mà không một tiếng động nào, nhất định là người thân thiết nhất.



Lần này anh bất đắc dĩ rời Hải Thành, làm cho em chịu đựng quá nhiêu.



Anh cho răng có Tống Đình, Tô Nam, nhà họ Hoäc ở đây, em cùng bọn trẻ sẽ không có chuyện gì, là anh suy nghĩ quá đơn giản.



Thậm chí suýt chút nữa anh đã mất đi em”



Sự áy náy của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan biết rõ, anh biết sự việc của bản thân.



Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay anh rồi nhẹ giọng nói: “Em không sao, không phải là đang rất khỏe mạnh ở trước mặt anh sao? Em đã từng nói, em sẽ không làm người phụ nữ trốn sau lưng anh.



Em muốn cùng anh kề vai sát cánh tiến về phía trước.



Yêu anh, em chưa bao giờ hối hận.



Bởi vì anh đã thừa nhận như vậy, em cũng giống như trước, không hối hận.



Vì vậy, anh đừng nói với em những lời như là có hối hận hay không.



Từ khi yêu anh, bắt đầu từ ngày gả cho anh, Thẩm Hạ Lan em đã không muốn rời xa anh, rời khỏi nhà họ Diệp! Mặc kệ anh là người như thế nào.



Mặc kệ bên cạnh anh có đủ loại dạng người gì, âm mưu quỷ kế ra sao, em đều không quan tâm, từ đầu đến cuối cái em muốn là anh.



Nếu như thân thể của anh ở dưới địa ngục, anh và em cùng nhau đợi dưới Hoàng Tuyền? Dù sao nơi nào có anh, nơi đó mới có mùa xuân”



Nội tâm của Diệp Ân Tuấn như bọt sóng lăn tăng nóng rực.



Không nhịn được nữa liền trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, ôm cô thật chặt, dường như muốn khắc sâu vào bên trong cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom