• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (43 Viewers)

  • Chương 1386-1390

Chương 1386

Tất cả mọi người đều không ngờ sẽ có một màn như thế này.

Lam Thất Thất phản ứng mạnh mẽ như thế, giống như là dùng toàn bộ sức lực.

Từ Thánh Mẫn muốn giữ chặt lấy Lam Thất Thất nhưng động tác cả cô rất kiên quyết, vặn bung ngón tay anh ta về sau, Từ Thánh Mẫn theo bản năng muốn giữ lại muốn lần nữa, nhưng lại bị Lam Thất Thất ngay lập tức đẩy ra.

Lực mạnh đến mức giống như sợ nhiễm phải virus gì đó.

Từ Thánh Mẫn sững sờ.

Lam Thất Thất nói: “Tôi phải cảm ơn anh đã dạy dỗ tôi nhiều đạo lý trong tình yêu như thế.”

Câu này làm cho trong lòng Từ Thánh Mẫn mơ hồ có dự cảm xấu.

Lạc Du Du nuốt một ngụm nước bọt, muốn ngăn cản trận kịch này: “Thất Thất, cậu đừng tức giận như thế, Từ Thánh Mẫn anh ta chỉ nói nhảm thôi, chúng ta tiếp tục gắp gấu đi?”

Đây là muốn cho cả hai bên một đường lui.

Nào ngờ Lam Thất Thất không hề thuận theo.

Cô nhìn chằm chằm Từ Thánh Mân, ý đồ muốn tìm ra một chút cảm xúc khác thường trên khuôn mặt đó.

Nhưng không có.

Từ Thánh Mẫn không muốn bị mất mặt, tự tôn của anh ta không cho phép anh ta cúi đầu đối với những chuyện liên quan đến Lam Thất Thất.

Anh ta biết lời mình vừa nói ra quá đáng, cũng biết trong lòng Lam Thất Thất lúc này chắc chắn không dễ chịu.

Nhưng mà…

Bàn tay Lam Thất Thất đang nắm chặt thành nắm đấm chậm rãi bông lỏng ra.

“Anh nói không sai, nhiều khi chỉ là một mình tôi tự lừa mình dối người cảm động thôi.”

Trận kịch này quá là hoang đường, chỉ là Lam Thất Thất đang tự mình diễn kịch một mình một vai.

Từ Thánh Mân cắn rằng: “Cuối cùng cô đã rõ chưa?”

Đến tận lúc này, anh ta còn muốn nghĩ cách để đậm Lam Thất Thất bị thương.

Người phụ nữ này muốn từ trên người mình thu hoạch quá nhiều thứ, thế nhưng anh ta thật sự không thể cho được.

Anh ta tức giận vì mình không cho đi được, nhưng vẫn hận Lam Thất Thất quá tham lam, rõ ràng là không thể chiếm được cái gì, vì sao lại còn dùng bộ dạng tủi thân như thế đòi hỏi anh ta?

Rất nhiều chuyện rõ ràng đều không phải có kết quả là không thể sao.

“Ít ra cô hiểu chuyện cũng chưa phải là quá muộn.”

Từ Thánh Mân tiến đến một bước, Lam Thất Thất lùi ra sau một bước.

Anh ta nói: “Nhiều thì đừng làm những chuyện kích thích tôi như thế này, cùng với loại người như Hồ Quân đứng chung một chỗ chỉ hạ thấp tiêu chuẩn thôi, Lam Thất Thất, chuyện này cô không thể nói lý được.”

Không thể nói lý.

Nghe một chút, cô trong miệng anh giống như phạm tội gì đó chồng chất thiên lý vậy.

Cô chỉ là thích anh ta mà thôi, sao lại giống như phạm tội vậy?

Sắc mặt Lam Thất Thất trắng nhợt, giống như mọi chuyện đã đến cuối cùng.

Là thời điểm chắc chắn để từ bỏ.

Cô rũ tay xuống, vô lực kéo khỏe miệng mỉm cười.

Giống như một con thú nhỏ bị đánh bại, không biết làm sao để về nhà.

Lạc Du Du giống như vì giúp Lam Thất Thất xả tức mà đi đến hung hằng đẩy Từ Thánh Mẫn, lớn tiếng nói: “Anh đừng quá đáng! Lam Thất Thất cũng không làm chuyện gì hại cả, dựa vào cái gì mà bị anh nói như thế!”

Từ Thánh Mấn bị Lạc Du Du đẩy đến mức lảo đảo một chút, lực kia không lớn nhưng anh ta lại không đứng vững.

Sau đó nhìn thấy Lạc Du Du dắt tay Lam Thất Thất: “Chúng ta đi! Không cần ở đây lãng phí thời gian ở đây với anh ta nữa!”

Từ Thánh Mẫn muốn gọi cô lại, nhưng lời nói đến yết hầu rồi lại muốn nuốt trở vào, cứ như vậy nhìn Lạc Du Du nắm tay Lam Thất Thất chạy đi thậm chí cũng mặc kệ Hồ Quân đang ở bên cạnh.

Bầu không khí lập tức trầm mặc xuống, Sakakibara Kurosawa cũng có chút giật mình: “Anh…”

Từ Thánh Mân quay đầu lại nhìn anh ta.

Sakakibara Kurosawa theo bản năng võ vai anh ta một cái: “Mau đuổi theo! Đầu óe anh nghĩ gì thế! Gọi anh đến cũng không phải để anh đến cãi nhau với Lam Thất Thất!”

` Từ Thánh Mân bồng nhiên hoàn hồn; phát hiện người bên cạnh đã hành động trước anh ta một bước.

Là Hồ Quân, anh ta chạy đuổi theo rất nhanh

Chương 1387: Dứt ra rời đi, ôn nhu cuối cùng

Ngay lúc anh ta lao ra trước Từ Thánh Mẫn để đuổi theo Lam Thất Thất, Từ Thánh Mẫn đã biết mình thua rồi.

Có người so với anh ta quan tâm Thất Thất hơn, có người muốn có được cô, có người tình nguyện theo đuổi cô.

Bị Sakahara Kurosawa nói một câu như thế, Từ Thánh Mẫn bước hai bước, Lạc Du Du vốn chạy không nhanh, sau khi bị Hồ Quân đuổi kịp liền buông lỏng tay Lam Thất Thất ra.

Lam Thất Thất đưa tay bụm mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ tay rơi xuống.

Cô thở phì phò từng hơi, như thể có thể che lại tiếng khóc của mình.

Hồ Quân tiến lên, đưa tay ôm Lam Thất Thất vào trong ngực mình, cũng mặc kệ động tác này có phải quá giới hạn hay không, anh ta đưa tay đặt lên đỉnh đầu Lam Thất Thất, “Thật xin lỗi.” Anh ta dừng một chút, giống như là dùng sức rất lớn nói: “Là tôi có ý khác.

Thật sự là trong lòng anh ta có ý khác, chỉ vài ngày ngắn ngủi như thế, vì để tiếp cận Lam Thất Thất, vì để có địa vị trong lòng cô mà dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Anh ta hy vọng có thể thông qua gia đình Lam Thất Thất làm cho địa vị của mình nâng cao hơn một bước. Thế nhưng trông thấy Lam Thất Thất khóc, anh ta cảm giác như mình rất vô sỉ, rõ ràng là nam tử hán đại trượng phu, vậy mà lại lợi dụng một người.

Lạc Du Du ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không kéo Lam Thất Thất trở về, đến lúc Từ Thánh Mẫn từ đuổi theo đến nơi, đầu tiên nhìn thấy chính là cả người Lam Thất Thất bị Hồ Quân ôm vào trong ngực.

Lam Thất Thất nhỏ gầy như vậy, lọt thỏm trong bả vai Hồ Quân.

Từ Thánh Mẫn không biết lửa giận từ đầu ra, đi đến trực tiếp hung hăng đẩy Hồ Quân ra, người đàn ông mạnh mẽ đè bả vai của anh ta lại, đè anh ta lên tường, bầu không khí giữa hai người bị kéo căng cứng như dây cung, giống như một giây sau liền muốn đứt gãy.

“Ai cho phép anh chạm vào cô ấy!”

Từ Thánh Mẫn không thể nhịn được nữa gào lên: “Không cần bát cơm nữa có phải không! Ông đây nói một câu có thể làm cho anh lăn khỏi công ty của ông đây, không nên mẹ nó đánh chủ ý lên người không cần thiết”

“Đuổi tôi à.” Mắt Hồ Quân lóe sáng đến lạ thường, anh ta nói: “Bây giờ, ở ngay đây, ngay lúc này, ngay trước mặt Lam Thất Thát, đuổi tôi đi. Cứ như vậy thì anh vĩnh viễn sẽ thua tôi thôi, Từ Thánh Mẫn.

Trong nháy mắt kia, lòng dạ ngoan độc của Từ Thánh Mẫn như bị ai đánh vào, đau đớn vô cùng lan ra trong lòng anh ta.

Anh ra còn chưa kịp nói gì, Lam Thất Thất đã mở miệng: “Đủ rồi.”

Đến đây là kết thúc đi, tất cả mọi chuyện không cần phải dây dưa thêm nữa.

Từ Thánh Mẫn rõ ràng chưa làm gì, nhưng lại bị hai chữ ngắn ngủi này làm cho mất hết sức lực. Lam Thất Thất không cần làm gì, chỉ cần một câu như thế đã đủ làm điều khiển sức lực của anh ta.

“Tôi chịu đủ rồi, tôi đi đây, anh đừng đuổi theo nữa.”

Sự sợ hãi từng chút một dâng trào trong cổ hong.

Từ Thánh Mẫn lắc đầu, theo bảng năng nói: “Không… Lam Thất Thất, em…

Lam Thất Thất đi lên trước, nhẹ nhàng ôm anh ta một cái.

Ôm một cái.

Đó là sự tôn nghiêm cuối cùng của cô.

“Chúng ta hết rồi, Từ Thanh Mẫn. Cô cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất: “Con đường sau này một mình anh đi cẩn thận nhé.

Sau đó lại buông ra.

Là ai ở thời gian cuối cùng còn chừa lại cho anh một chút mặt mũi cuối cùng, mà cũng không quay đầu lại mà ra đi?

Sau khi Lam Thất Thất buông anh ta ra, quay người nói cảm ơn với Hồ Quân: “Cảm ơn anh.”

Sau đó cô giống như bỏ hết tất cả mọi gánh nặng, nói với Lạc Du Du: “Thật tốt, tớ lại tự do rồi.”

Lúc Lam Thất Thất rời đi, không ai cả. Hoặc là nói cũng không ai dám cản.

Hôm đó Từ Thánh Mẫn đứng tại chỗ, ngẩn người thật lâu, Sakahara Kurosawa đứng bên cạnh trầm mặc hút thuốc, cho đến lúc bóng lưng Từ Thánh Mân hóa thành một pho tượng.

Chương 1388:

Muốn nghe ngóng, nhưng lại lùi bước.

Sau khi trở về ngày hôm đó, Từ Thánh Mẫn vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan tới Lam Thất Thất.

Trong lòng anh ta luôn cảm thấy vừa đau vừa khó chịu, không nhịn được muốn đi nghe ngóng tin tức của Lam Thất Thất, nhưng rồi lại nhịn xuống vì sĩ diện.

Ngay cả Sakahara Kurosawa cũng đã nhận ra sự rầu rĩ của anh ta.

“Gần đây anh sống như kiểu vợ bỏ trốn theo người khác mất rồi ấy.” Hiếm khi hai người bọn họ gặp nhau, Sakahara Kurosawa vừa đánh bida vừa chọc ngoáy Từ Thánh Mân một câu: “Vẻ mặt u ám đầy đáng sợ.

Từ Thánh Mân bực mình: “Nói cái gì vậy hả?”

“Có phải anh rất muốn biết tin tức về Lam Thất Thất không?”

Sakahara Kurosawa nắm lấy cây cơ, cười hề hề đầy bỉ ổi.

“Tôi đang chờ đây.”

Từ Thánh Mân nhíu mày lại: “Chờ cái gì?”

“Chờ tới lúc anh không nhịn được nữa rồi trưng vẻ mặt đáng thương tới hỏi tôi, Sakahara

Kurosawa, gần đây Lam Thất Thất đang làm gì..

Sakahara Kurosawa cố ý bắt chước giọng điệu đáng thương, nói xong bèn cầm cây cơ cười ngặt nghẽo: “Chắc chắn là anh đã muốn nghe ngóng tin tức của Lam Thất Thất từ lâu rồi đúng không!”

“Ông đây muốn biết tin tức của cô ấy mà còn phải.” Từ Thánh Mẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hỏi cậu à?”

“Chứ sao.” Sakahara Kurosawa đảo mắt, ra vẻ đang nhìn ngắm quang cảnh xung quanh: “Cũng không biết là ai, sau khi bị Lam Thất Thất từ bỏ theo đuổi thì lá gan chỉ còn một nhúm, không dám đi nghe ngóng tin tức của cô ấy.”

Trái tim Từ Thánh Mẫn đập mạnh, không biết tại sao, anh ta lại nhớ tới lúc mình nhìn thấy Lam Thất Thất lần cuối cùng, nhớ tới đôi mắt của cô, đôi mắt tràn đầy sự đau đớn cùng bóng lưng gầy gò và yếu ớt đang rời đi.

Từ Thánh Mẫn luôn cảm thấy, Lam Thất Thất là một người lạc quan và luôn vui vẻ như thế mà mình cũng có thể khiến cô trở nên như vậy, coi như là anh ta cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng mà không phải cô là người rung động và theo đuổi trước sao? Cô là người tự quyết định bắt đầu theo đuổi anh ta, rồi lại tự quyết định kết thúc tình đơn phương này.

Bắt đầu thì hoành tráng, kết thúc thì lại chẳng có gì, vốn dĩ anh ta nên coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng tại sao bây giờ…

Từ Thánh Mân siết chặt ngón tay. … Người hối hận lại là anh ta.

“Đừng chịu đựng.” Sakahara Kurosawa đi tới vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, có một số việc chịu đựng không phải là cách đâu. Đúng rồi, đúng là Lam Thất Thất đã xảy ra chuyện đấy.”

Một tia sắc bén thoáng hiện lên trong mắt Từ Thánh Mẫn rồi lập tức biến mất: “Cô ấy làm sao?” Chậc chậc, nhìn cái dáng vẻ sốt sắng này mà xem.

Sakahara Kurosawa nói: “Ba cô ấy muốn đưa cô ấy đi huấn luyện, dù sao Lam Thất Thất cũng rảnh rỗi, coi như là trải nghiệm cuộc sống, sau này nếu cô ấy thật sự có hứng thú với việc đi lính, có lẽ sẽ đi theo con đường của Lam Minh, làm một nữ anh hùng…

“Cô ấy bị điên à!”

Từ Thánh Mẫn đột nhiên quát lớn khiến Sakahara Kurosawa giật nảy mình, cậu ta vỗ ngực nói: “Gì vậy gì vậy, tự nhiên anh phát điện gì thế? Làm tôi sợ muốn chết, tôi chỉ kể cho anh một sự thật thôi mà.”

“Cô ấy nghĩ gì mà lại muốn đi lính chứ?” Từ Thánh Mẫn nghiến răng: “Cô ấy không biết vào quân ngũ khổ thế nào à? Đầu óc cô ấy có vấn đề à?”

“Anh đi mà hỏi cô ấy.” Sakahara Kurosawa nhún vai: “Không khéo vì anh nên người ta mới hoàn toàn mất hy vọng với tình yêu trên thế giới này rồi dứt khoát một lòng một dạ đi bảo vệ đất nước, không phải như thế cũng rất tốt sao.

Giống hệt tác phong làm việc của Lam Minh.

Chỉ là “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Ha?”

“Tôi hỏi cậu cô ấy đang ở đâu “Sân huấn luyện nhà họ Lam chứ còn đâu nữa” Sakahara Kurosawa nói: “Anh… Anh muốn làm gì hả?”

“Tôi đi tìm cô ấy!”

“Anh không đi làm à?”

“Đi làm cái rắm, ông đây từ chức, ông đây bán hết cổ phiếu lấy tiền mặt!” Từ Thánh Mân vứt cây cơ xuống đất: “Đầu óc cái cô kia có vấn đề nên mới muốn ra chiến trường, thế thì mẹ nó ông đây cũng sẽ đi học nấu ăn!”

Chương 1389: Mọi việc đã tới nước này thì khó mà quay đầu lại

Sakahara Kurosawa bị lời nói của Từ Thánh

Mân doa so.

Cậu ta hoàn hồn lại rồi gào lớn: “Anh không muốn sống nữa à! Cả nhà họ Từ có nhiều người như thế, công ty lớn như thế mà anh nói không đi làm nữa là không đi làm nữa, ba anh sẽ giết anh đấy!”

“Giết tôi hả!” Từ Thánh Mẫn bẻ cổ một cái, vỗ mạnh lên mặt bàn bida tới mức Sakahara Kurosawa cảm giác quả bóng dưới bàn như vỡ đôi luôn rồi.

“Đưa cái thứ đồ chơi rách nát đấy cho Từ Dao đi!”

Từ Thánh Mẫn cảm giác sự nhẫn nhịn của mình đã chạm tới giới hạn: “Mẹ kiếp, tôi rất nóng lòng muốn vạch trần chuyện của cô ta ra, để tôi xem xem bao giờ thì nhà họ Từ sụp đổ!”

“Anh điên rồi hả, ngay cả gia đình mình mà cũng muốn trị!” Sakahara Kurosawa không nhịn được mà lẩm bẩm: “Tiêu rồi tiêu rồi, trời lạnh nhà họ Từ phải phá sản rồi, Từ Thánh Mẫn, anh đúng là mặt dày, anh muốn một mất một còn với Từ Dao sao!”

Từ Thánh Mân vừa chửi vừa đi ra ngoài, Sakahara Kurosawa xông tới kéo anh ta: “Anh đi làm à?”

“Tôi tới nhà họ Lam.

“Giờ anh mà tới nhà họ Lam… thì đúng là… Yết hầu Sakahara Kurosawa giật giật: “Muốn chết mà!”

Bây giờ Từ Thánh Mân lại cảm thấy Sakahara Kurosawa nói không sai.

Lúc anh ta tới cổng nhà họ Lam và nhìn thấy một hàng vệ sĩ tư nhân người ngoại quốc, ai nấy đều cao hai mét khiến anh ta tưởng là mình đang đứng trên sàn đấu quyền anh.

Cái… Cái thế trận gì thế này! Nếu mà là người khác thì chắc là sẽ sợ tới mức tè ra quần mất! “Cậu tới rồi hả?” Vệ sĩ đứng thành hai hàng tạo thành một lối đi ở giữa, một người đàn ông trung niên, dáng người thẳng tắp đi ra, nhìn thoáng qua Từ Thánh Mẫn đang đứng trước cổng, ánh mắt sắc bén: “Không ngờ lại có khách quý tới chơi.” Giọng điệu này rất khó nghe này của Lam Minh khiến Từ Thánh Mẫn cau mày lại.

Xem ra Lam Minh đã biết mọi chuyện.

“Cháu tới gặp Lam Thất Thất.

Từ Thánh Mẫn không hề chùn bước, bây giờ mà chùn bước thì có thể sau này sẽ xong luôn: “Xin chủ hãy cho cháu được nói chuyện với cô ấy”

“Cậu có quan hệ gì với Lam Thất Thất mà mặt dày tới đây gặp nó hả?”

Lam Minh cười khẩy một cái: “Thất Thất nhà tôi gần đây đang phải huấn luyện.

“Cháu… Từ Thánh Mẫn lung lay, tự hỏi mình sao lại tới tận đây. Có lẽ Lam Minh nói không sai, quan hệ của Lam Thất Thất và anh ta nói sâu nặng thì sâu nặng, nhưng, nói xa lạ thì cũng rất xa la.

Xa lạ tới mức chỉ cần dùng từ bạn bè là cũng đủ để miêu tả mối quan hệ này, bây giờ bọn họ cũng không thể làm bạn bè nữa, vậy thì còn mối liên hệ nào nữa chứ?

Từ Thánh Mẫn cắn rằng: “Cháu muốn bảo cô ấy suy nghĩ thêm về chuyện huấn luyện”

“Trong mắt tôi, việc Thất Thất đi huấn luyện đặc biệt, ra chiến trường, bảo vệ quốc gia là một việc rất vinh quang” Giọng điệu Lam Minh tràn đầy sự oai phong: “Con bé sẵn sàng cống hiến cho đất nước, đây chính là vinh quang của nhà họ Lam, tôi rất kiêu ngạo vì con bé. Hơn nữa, phụ nữ nhà họ Lam chúng tôi không phải không thể sáng ngang đàn ông, tương lai nhất định Lam Thất Thất sẽ rất rộng mở.

Từ Thánh Mân cắn rằng: “Nhưng mà..

“Cậu không cần phải nói gì nữa

Lam Minh quay người và nói :”Vấn đề này cứ quyết như vậy, Từ Thánh Mẫn, cậu đi đi.”

Ông ta không muốn dùng từ khó nghe hơn, dù sao anh ta cũng là người mà con gái ông ta đã đã từng thích.

Từ Thánh Mẫn nhìn Lam Minh, ánh mắt đó khiến trong lòng Lam Minh run lên.

Anh ta nói: “Chú, thật sự không có cơ hội nào nữa sao?”

Lam Minh im lặng rất lâu rồi quay người rời đi.

Vệ sĩ lại đứng lại thành một hàng chắn đường như một bức tường thành kiên cố.

Từ Thánh Mẫn nghiến chặt răng, anh ta đứng ở đó một hồi lâu, lúc rời đi hốc mắt đã đỏ lên.

Trên lầu hai, Lam Minh đang đứng trước cửa sổ sát đất, ông ta nhìn thấy Từ Thánh Mẫn rời đi thì khẽ thở dài một cái.

Một tuần sau.

Từ Thánh Mẫn đang sắp xếp hành lý, Sakahara Kurosawa xông vào nhà anh ta: “Mẹ nó đầu óc anh cũng có vấn đề rồi?!”

Từ Thánh Mẫn không ngẩng đầu mà tiếp tục sắp xếp đồ đạc: “Làm gì vậy?”

“Mẹ nó anh thật sự đăng ký đi hoang mạc huấn luyện đặc biệt cùng Lam Thất Thất đấy à?” Sakahara Kurosawa hét lớn.

Từ Thánh Mẫn dừng lại: “Ừm.

“Nhà họ Từ thì sao? Anh cố gắng nhiều như thế chỉ để giành được ấn tượng tốt với ba anh, giờ anh lại định tặng cho Từ Dao à? Anh đi hai năm thì nhà họ Từ phải làm sao chứ?”

“Ông đây từ bỏ!” Từ Thánh Mẫn xách túi lên và đeo lên trên vai, anh ta bực bội quát lớn: “Mẹ nó lỡ Lam Thất Thất bỏ chạy cùng với thằng khác thì phải làm sao, ông đây không muốn sống như Đường Duy đâu?”

Chương 1390: Hoan nghênh quay lại, là Tô Nhan à

Sakahara Kurosawa á khẩu không nói được gì.

Chuyện mà Từ Thánh Mẫn đã quyết định xong rồi, ai cũng không thể lôi trở lại được.

Một khi đã như vậy…

Sakahara Kurosawa nói, “Vậy anh định bao lâu mới quay về?”

“Một năm? Hai năm? Mười năm?” Từ Thánh Mân không hề chớp mắt, “Lúc nào Lam Thất Thất đồng ý quay về, thì tôi sẽ quay về.

Đời người như là quán trọ, tôi cũng chỉ là người ở trọ.

Hai năm trôi qua rất nhanh, thời gian nhanh như bóng câu qua khe cửa, nghe thì có vẻ dài đẳng đẳng, mà trên thực tế, lại chỉ là mấy lần chớp mắt mà thôi.

“Gì cơ? Thời gian của cậu đến rồi?” Nước ngoài, trong đại sảng công ty cao ba mươi tầng, một người phụ nữ tóc đen dài đến phát sáng, đang ngồi trước bàn giấy, kích động đến nỗi ánh mắt phát ra ánh sáng, “Thất Thất, cậu sắp ra rồi sao?”

“Đúng vậy, kết thúc huấn luyện đặc biệt rồi.”

Bởi vì gọi điện thoại từ nước ngoài, âm thanh của Lam Thất Thất cứ ngắt quãng lại mang theo chút tiếng ồn điện tử, tín hiệu sóng di động ở chỗ cô ta cũng không khỏe lắm, “Ngày kia là kết thúc rồi, hai ngày này thu dọn hành lý, cậu muốn đến đón tớ không?”

“Có!”

Tô Nhan hưng phần mà mở trang web bán vé máy bay rồi xem qua, “Giờ tớ mua vé máy bay quay về luôn!”

Nghe Tô Nhan nói muốn về, hai người Tô Nghiêu và Tô Kỳ đang đánh cờ tướng, một người bật dậy khỏi ghết, một người năm trượt con cờ trong tay. Ba nhìn con trai mà nói: “Nó muốn về rồi?”

Đứa con trai nhìn ba, “Đúng vậy! Vé máy bay đêm nay!”

Tô Kỳ kích động hơn cả con trai, đứng dậy xông thẳng lên tầng, “Xong rồi xong rồi, con gái bảo bối của ba sắp về rồi, muốn chết rồi muốn chết rồi, đêm nay ba mặc gì mới được đây? Nghiêu Nghiêu, còn nhìn xem hai năm nay ba có già đi không?”

Tô Nghiêu nói, “Già đi nhiều lắm, ba đừng có gặp chị con nữa, con sợ dọa chị ấy!”

“Thằng nhóc thổi tha!” Tô Kỳ chửi một câu, “Tên khốn này, con không thay đổi cái gì cả, lát nữa đừng có làm nó khóc đấy!”

Tô Nghiên đứng đây rất vui vẻ, cười nói: “Chúng ta cùng đi đón chị con đi.”

Tô Kỳ nói, “Được thôi, để ba đẩy hội nghị ngày mai lại, hôm nay ở nhà với mấy đứa Tô Nghiêu nói: “Gọi cả anh Nhậm Cầu đi.”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Ba không muốn gặp con rể sớm như vậy”

Tô Nhan quay về liền thông bảo cho người nhà của mình và Lam Thất Thất, lúc quay về trong thành phố, cô đã im lặng không một tiếng động, mang một đôi kính đen, dáng người thon gầy, động tác kinh hỏa xuyên qua đám người.

Giống như là một bóng hình ma quỷ cô đọc.

Đứng chờ đợi máy quay hành lý một hồi lâu, cô đợi đến khi lấy được hành lý thì sẽ quay người rời khỏi, có rất nhiều người đang đứng ở cửa tiếp người, có người giơ bảng, chào hỏi thân mật với bạn thân của mình, có người cười tiến lên, lại có người nhìn thoáng qua cô một cái, bà một người khác ôm chầm lấy người phía sau cô.

Không có ai đang đợi cô

Cô đi một mình về phía trước, mang theo một rương hành lý không tính là nhỏ lắm, nhìn qua vừa tiêu sái lại vừa cô độc. Tiêu Nghiêu gọi điện thoại đến, “Chị, bọn em đang trên đường đến, sắp đến rồi, chị đứng ở trước cổng đợi bọn em chút.”

“Được”

Còn chưa dứt lời, có người đã bao phủ lấy cô từ phía sau.

Suýt nữa thì làm rơi điện thoại, lại bị người đó đưa tay ra đón được điện thoại.

Cuộc gọi vẫn đang tiếp tục, bên Tô Nghiêu truyền đến những tiếng hỏi, Tô Nhan cũng không nghe được gì.

Cô không dám quay người lại.

Nhiệt độ người đàn ông gần với cô như vậy, nhân lúc cô không phòng vệ mà ôm lấy cô.

Làm sao mà cậu có thể

Nhưng năm tháng đó, những yêu hận đó đều kéo đến trong đầu như là đèn kéo quân. Kéo theo cả những hồi ức, trùng trùng điệp điệp.

“Chào mừng quay về ” Cậu nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom