• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cơn lốc yakuza (3 Viewers)

  • Chương 380-385

Chương 380

“Đại ca, anh thật sự không biết rốt cuộc vị đại thần này.

lợi hại đến mức nào”

“Lần này em chạy xa ngàn dặm đến tận thủ đô để tìm cấp trên cũ của mình”

“Em chỉ muốn hỏi xem trình độ của vị đại thần này”

“kết quả, anh biết cấp trên của em đã nói gì không?”

Lúc này; cả trái tim Liễu Côn bị treo lơ lửng trên không trung.

Ông ta cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn.

Ông ta lắc đầu.

Liễu Kình Tùng nhả từng chữ từng chữ một.

“Quyền! Lực! Của! Ông! Ấy! Không! Đủi”

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Côn tái nhợt, thậm chí là u ám!

Cấp trên cũ của Liễu Kình Tùng cũng là một nhân vật có danh tiếng ở thủ đô.

Ngay cả ông ta cũng không đủ thực lực để xét xem vị đại thần kia lợi hại đến mức nào.

Không cần nghĩ cũng biết vị đại thần này rốt cuộc đáng sợ như thế nào!

Liễu Côn rất hối hận.

Hối hận vì bản thân đã làm ra chuyện thật ngu xuẩn.

Khi tìm hiểu chưa rõ nguyên nhân sự việc mà ông đã trục xuất Liễu Bạch ra khỏi gia tộc.

“Đại ca, Liễu Bạch đã kết thân được với vị đại thần kia rồi, gia tộc chúng ta đã có hi vọng phục hưng!”

“Trước mặt anh ta, nhà họ Lỗ chúng ta là cái thá gì chứ?”

“Những gia tộc lớn khác ở Thượng Hải là cái thá gì chứ?”

Từng câu từng chữ của Liễu Kình Tùng như những nắm đấm đập vào ngực Liễu Côn.

“Điều quan trọng hơn bây giờ là với sự giúp đỡ của vị đại thần này, Liễu Bạch và gia đình cậu ta chắc chẳn sẽ phất lên”

“Sau này không biết Liễu Bạch có tìm gia tộc chúng ta tính sổ không?”

Liễu Côn bước nhanh đến bên Liễu Kình Tùng.

Ông nắm chặt cánh tay ông ta, lo lắng hỏi: “Bây giờ có cách nào để bù đắp không?”

Liễu Kình Tùng thở dài một hơi, vẻ mặt khó đoán.

Liễu Kình Tùng quá hiểu tính cách của của Liễu Côn.

Người sinh ra đã ngậm thìa vàng như Liễu Côn, từ nhỏ đã được cưng chiều.

Vĩnh viễn không thể cảm nhận được cuộc sống của những người ở đáy xã hội khó khăn nhường nào.

Bởi vì bản thân Liễu Kình Tùng đã từng là một người lính, đã từng phải chịu khổ trong vài năm, cho nên ông ấy ít nhiều có thể trải nghiệm một chút.

Liễu Kình Tùng nhìn chằm chằm vào Liễu Côn nói: “Đại ca, hiện tại biện pháp duy nhất chính là hạ mình”

“Hai chúng ta đích thân đến nhà Liễu Bạch giải thích rõ ràng sự tình cho nó.”

“Mặc dù em không biết nhiều về thằng nhóc Liễu Bạch này, nhưng nghe mọi nói tính khí nó khá tốt.”

“Chúng ta lay động nó, nói một cách thấu tình đạt lý.

Chắc có thể khiến nó quay lại gia tộc chúng ta”

“Bằng cách này, cơn giận dữ của vị đại thần đó có thể biến mất”

“Được được được, anh nghe lời cậu, bây giờ chúng ta đến nhà Liễu Bạch” Liễu Côn nói xong liền đi ra ngoài.

Liễu Côn chợt nghĩ ra điều gì, vội nói: “Lỗ Diệu Huy đã dẫn thuộc hạ đến nhà Liễu Bạch rồi.”

“Bây giờ đi có phải là quá nguy hiểm không?”

Ánh mắt Liễu Kình Tùng lóe lên một tia sáng, ông ngẩng đầu nhìn Liễu Côn .

“Anh à, vinh hoa phú quý của gia tộc chúng ta đều dựa vào bước này đấy”

“Bây giờ hai chúng ta lập tức đến nhà Liễu Bạch”

“Chỉ hai chúng ta?” Liễu Côn sợ tới mức giọng nói bắt đầu run rẩy : “Vậy làm sao mới được? Bọn họ có nhiều người như vậy!”

Liễu Kình Tùng thở dài một hơi: “Ôi ông anh của tôi!

Chúng ta qua đó chỉ là để cho vị đại thần đó xem”

“Đừng nói là mấy chục người nhà họ Lỗ”

“Cho dù toàn bộ thế giới ngầm ở Thượng Hải hàng ngàn người chạy qua đó thì cũng đều là tìm chết!”

“Vị đại thần đó chính là bước ra từ núi đao biển lửa, trên đời này không ai có thể ngăn cản cậu ta!”

Nghe xong, Liễu Côn do dự vài giây rồi mới gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi!”

Liễu Kình Tùng nhìn Liễu Côn đang co rụt lại, trong lòng thở dài một hơi.

Ông ta biết sau chuyện này, nhà họ Liễu nên chọn một chủ nhân mới cho gia tộc.

Có lẽ Liễu Bạch là một ứng cử viên rất thích hợp.

Liễu Bạch sống ở vùng nông thôn ngoại ô Thượng Hải.

Không phải anh ta không có tiền mua nhà ở thành phố.

Mà vì nhà máy của họ đặt ở vùng nông thôn.

Nhà của họ là do chính mình xây lên.

Chương 381

Tuy không sang trọng như biệt thự nhưng cũng là một ngôi nhà biệt lập, còn có cả sân vườn.

Liễu Kình Tùng và Liễu Côn đã lái xe suốt chặng đường.

Khi rẽ từ quốc lộ vào vùng quê nơi có gia đình Liễu Bạch, Liễu Côn chợt thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ có một bóng đen bay qua.

Ông ta chỉ vào cái bóng đen khổng lồ trên bầu trời và nói: “Đó là cái gì vậy?”

Liễu Kình Tùng cũng hạ cửa sổ xuống và nhìn ra ngoài.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng đen đó, sắc mặt ông ta liên thay đổi rõ rệt!

Trực thăng bọc thép!

Loại trực thăng này không có trong đội địa phương của họ.

“Vị đại thần đó chắc hẳn đang ở nhà Liễu Bạch!”

Liễu Kình Tùng vội vàng thúc giục tài xế: “Cậu lái xe nhanh chút đi! Mau mau qua đó!”

Khi xe của Liễu Kình Tùng chạy trên con đường trước nhà Liễu Bạch, ông ta nhìn thấy một chiếc trực thăng.

bọc thép đang treo lơ lửng trên nóc nhà Liêu Bạch.

Luồng khí mạnh mẽ khiến người ta không thể mở mắt.

Lưồng khí áp chế thực vật xung quanh.

Trong những cuộn gió chỉ có một người kiêu hãnh đứng đó.

Sừng sững!

Hùng vĩI Bất động như núi!

Một sợi dây đen từ trực thăng hạ xuống thẳng đứng.

Khoảnh khắc nắm được sợi dây, ông ta “xoẹt” qua như.

một vị thần, rồi nhanh chóng bay lên.

Ngay sau đó liền bay vào trong trực thăng.

Xe của Liễu Kình Tùng còn chưa tới nơi, chiếc trực thăng đã nhanh chóng bay qua.

Liễu Kình Tùng lập tức đậu xe trước cửa nhà Liễu Bạch.

Khi ông ta và Liễu Côn vội vàng đi vào sân liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Lỗ Diệu Huy, em trai của Lỗ Diệu Quang đang nằm trên mặt đất, tay chân đã bị đánh gãy.

Toàn thân đều là máu!

Trên mặt đất cũng nằm la liệt rất nhiều người.

Chân tay đều đã gãy!

Than khó!

c Ngoài ra còn có một chiếc xe tải.

Bên cạnh có vài đàn em của Lý Hàng đang ném những người bị gãy tay chân vào xe tải như rác rưởi.

Lúc này Liễu Bạch mới bước ra khỏi nhà, anh ta đưa cho Ih một chai nước khoáng.

“Các anh em vất vả rồi. Tối nay, vợ chồng tôi sẽ tự tay.

nấu cơm mời mọi người dùng bữ: Liễu Côn và Liễu Kình Tùng nhanh chóng bước tới.

Nhìn thấy hai người bọn họ, Liễu Bạch vốn đang tươi cười, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Không biết ngọn gió nào đưa một người cao quý như: ông Liễu đây đến nơi nhỏ bé tồi tàn này của tôi vậy?”

Liễu Kình Tùng ở bên cạnh, cẩn thận nhận thấy rằng dường như Liễu Bạch đã thay đổi.

Cảm giác hoàn toàn khác so với trước đây.

Liễu Bạch hiện tại không phải đang tỏ ra kiêu ngạo.

Liễu Kình Tùng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở tỏa ra từ Liễu Bạch.

Liễu Bạch giống như một mảnh thép nguội, thậm chí trong mắt còn có một tia sát ý.

Chỉ trong vòng hơn một ngày, Liễu Bạch lại thay đổi nhiều như vậy.

Sự ngưỡng mộ của Liễu Kình Tùng đối với Liễu Bạch ngày càng mạnh mết Liễu Kình Tùng vội vàng bước tới, cười với Liễu Bạch nói: “Tiểu Bạch à, dù thế nào thì chúng ta cũng là chú của con”

“Chúng ta là người một nhà mà, trước đây đều là bác.

không đúng. Chúng ta lần này đích thân tới đây là để xin lỗi: Liễu Bạch không trả lời Liễu Kình Tùng, mà vẻ mặt bình thản quay đầu lại nhìn bầu trời nơi máy bay trực thăng vừa bay đi.

Lúc này, Liễu Kình Tùng nhỏ giọng hỏi: “Anh Lý đi đâu vậy?”

Liễu Bạch nhàn nhạt đáp: “Nhà họ Lỗ”

“Nhà… nhà họ Lỗ!” Liễu Côn kinh ngạc kêu lên.

Đôi mắt Liễu Kình Tùng hơi nheo lại, ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xem ra nhà họ Lỗ sắp tàn rồi”

Lúc này, bên trong một chiếc xe tải lớn đang chạy trên đường vành đai ngoài Thượng Hải.

Ba người Hứa Mộc Tình ngồi trên chiếc xe Audi màu đỏ cũng đã hơn nửa tiếng.

Trình Lỗi cười nói: “Ba người đẹp, sự kiên nhãn của cậu Uông chúng tôi cũng có hạn.”

“Nếu các cô còn không ra ngoài, vậy chúng tôi sẽ mời các cô ra đó nha”

Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy nhìn nhau.


Chương 382
Họ gật đầu với nhau rồi ngay lập tức bước ra khỏi xe.
“Bốp bốp bốp!”
Từ nãy đến giờ, Uông Nghị Sênh luôn ngồi ở sô pha phía trước.
Uông Nghị Sênh vẻ mặt nhàn nhạt dùng hai tay trắng nõn mềm mại vỗ tay.
“Được lắm, được lắm, thực không hổ danh là người phụ nữ mà thiếu gia đây thích, có , tôi thích” _ “Hai người qua đây đi nào”
Thùng xe này rất rộng rãi.
Phía sau Uông Nghị Sênh kê một cái giường lớn.
Trên bức tường bên cạnh có treo rất nhiều thứ kỳ dị, ghê tớm.
Uông Nghị Sênh dựa cả người vào sô pha, hai tay mở ra, chậm rãi nâng chân phải lên.
Anh ta chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: “Nào, cởi giày cho tôi, liếm ngón chân cho tôi đi”
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy đứng đó không động đậy.
“Các người có thể liếm ngón chân của ta, đó là phúc khí các người tu luyện tám kiếp mới có được”
“Các người muốn gì? Chỉ cần các người nói ra, thiếu gia đây lập tức sẽ cho người đem đến tận tay cho các người”
Thấy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy trầm mặc không nói.
Uông Nghị Sênh ra hiệu cho Trình Lỗi.
Trình Lỗi lập tức giống như một con chó, ngoan ngoãn đi tới, khom người nói.
“Cậu Uông có gì giao phó ạ?”
“Bốp!”
Uông Nghị Sênh mạnh mẽ tát vào mặt Trình Lỗi một cái.
Sau đó, anh ta lại giơ chân giãm lên mặt Trình Lỗi.
Trình Lỗi không dám tránh, để cho Uông Nghị Sênh giãm lên mặt mình.
“Bây giờ, thè lưỡi liếm đế giày cho tôi”
“Dạ được, dạ được” Trình Lỗi nhanh chóng đồng ý.
Mà còn thật sự dùng hai tay giữ lấy chân Uông Nghị Sênh, dùng lưỡi liếm đế giày da của Uông Nghị Sênh từng chút một.
Anh ta liếm rất kỹ, không bỏ sót một chỗ nào.
Nhìn cứ như lúc này Trình Lỗi đang liếm một cây kem cực lớn.
Trên mặt còn luôn nở nụ cười nịnh nọt.
Uông Nghị Sênh hỏi: “Đế giày của tôi có thơm không?”
“Thơm, vô cùng thơm, đế giày của cậu Uông là thứ thơm nhất trên đời”
Uông Nghị Sênh khẽ cười nói: “Cậu muốn thứ gì?”
Trình Lỗi nhanh chóng đáp: “Hiện tại tôi cũng không đặc biết muốn thứ gị, tôi chỉ hi vọng có thể làm một con chó.
bên cạnh cậu Uông”
“Ngoan lắm, từ giờ trở đi, cậu hãy bên cạnh tôi làm một con chó.”
“Vâng! Vâng” Trình Lỗi hưng phấn liên tục gật đầu.
Uông Nghị Sênh nhìn Trình Lỗi, phát ra một âm mũi: “Hửm?”
Trình Lỗi lập tức phản ứng lại, học theo chó sủa hai tiếng: “Gâu! Gâu!”
“Bây giờ cởi giày của thiếu gia ra rồi liếm bên cạnh đi”
“Gâu!”
Trình Lỗi nâng niu giày của Uông Nghị Sênh như bảo vật quý giá, gã ta ngồi xổm sang một bên, tiếp tục dùng lưỡi liếm láp.
Uông Nghị Sênh đi một đôi tất trắng.
Anh ta cố ý giơ chân cao hơn một chút chỉ vào Hứa Mộc.
Tình: “Bây giờ cô hãy qua đây liếm ngón chân ta như vậy đi”
Hứa Mộc Tình lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn làm chó cho anh, tại sao lại phải liếm?”
Uông Nghị Sênh cười nói: “Người đến từ nơi nhỏ bé như mấy người chắc không biết thế lực của họ Uông nhà tôi lớn như thế nào nhỉ?”
Uông Nghị Sênh ngẩng đầu ngạo nghễ nói: “Cái gọi là mười gia tộc hàng đầu của Thượng Hải, ở trong mắt ta không khác gì chuồng chó”
“Nếu ta vui, ta có thể để chúng sống, nếu ta không vui, thì ta lập tức có thể khiến chúng chết”
“Bây giờ các người đã hiểu chưa?”
“Không hiểu”
Hứa Mộc Tình đang cố tình kéo dài thời gian.
“Trông cô cũng xinh đẹp, tại sao đầu óc lại ngu xuẩn như vậy?”
Uông Nghị Sênh không nhanh không chậm đặt chân xuống.
Trình Lỗi lập tức đem đôi giày trong tay đặt dưới chân Uông Nghị Sênh, để anh ta thoải mái đi vào.
Trước khi Trình Lỗi rút tay về, Uông Nghị Sênh đã trực tiếp dẫm lên tay Trình Lỗi đứng dậy.
“Thiếu gia đây đã chơi nhiều phụ nữ như vậy rồi, chỉ có hai cô là không biết điều”
Chương 383

Uông Nghị Sênh chỉ vào Cố Ngôn Hy: “Không phải cô là ca SĨ Sao?”

“Đúng thật là có chút danh tiếng, nhưng vẫn chưa đủ”

“Nếu cô muốn lên được sân khấu quốc tế thì bắt buộc.

phải cầu xin tôi đây”

Uông Nghị Sênh chỉ vào Hứa Mộc Tình: “Không phải là tổng giám đốc của một tập đoàn của gia tộc nhỏ sao?”

r z` Z4 YW ) “Tập đoàn gia tộc nhỏ các người muốn đến Thượng Hải phát triển, không €ó sự cho phép của tôi thì các người vào nổi không?”

“Bây giờ thiếu gia tôi đây có chút tức giận”

“Hiện tại hai cô quỳ xuống vừa liếm giày vừa sủa tiếng chó cho tôi nghe”

“Liếm xong, thiếu gia đây vui rồi thì sẽ thưởng cho các cô ‘của quý’ của tôi”

Thấy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy vẫn không có phản ứng, Uông Nghị Sênh tức giận, lập tức nói với người bên cạnh.

“Hai người đè bọn chúng lại đây cho tôi”

Trước khi hai tên vệ sĩ hành động, Hứa Mộc Tình đã tiếng lên trước một bước.

Cô đứng trước mặt Uông Nghị Sênh Hứa Mộc Tình vừa đến gần, mũi của Uông Nghị Sênh không khỏi khẽ ngửi.

“Thơm quá! Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà trên người còn có mùi thơm rất đặc biệt”

“Loại nước hoa này, tôi chưa từng ngửi qua, là nhãn hiệu gì vậy?”

“Anh lại gần chút, tôi sẽ nói cho anh biết”

Uông Nghị Sênh mỉm cười, anh ta chỉ vào Hứa Mộc Tình nói: “Được lắm, được lắm”

“Thì ra là cô muốn chơi chiêu này”

“Thú vị đấy”

Nói xong, Uông Nghị Sênh liên chủ động tiến lên hai bước.

Đúng lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên ra tay.

Nói một cách chính xác, thì là ra “chân”.

Hứa Mộc Tình lập tức nhấc chân mạnh mẽ đạp gót giày cao gót vào đũng quần của Uông Nghị Sênh.

“Hự á!I”

Gà bay trứng vốt Lúc này, khắp thùng xe tải đều là tiếng hét của Uông Nghị Sênh.

Ngay lúc Uông Nghị Sênh hét lên, hai vị cao thủ cấp bậc.

tông sư đứng trong góc phòng lập tức cuốn một cơn gió dữ dội về phía Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy.

Nắm đấm của một trong hai vị tông sư đó mang theo một luồng khí tàn khốc, mạnh mẽ đập vào mặt Hứa Mộc Tình.

“Bốp!”

Nóc xe đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn!

Hai vị tông sư lập tức dừng lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

Trên đỉnh đầu vậy mà xuất hiện hai dấu chân!

“Rầm”

“Rầm”

“Rầm”

Mỗi bước chân là một dấu chân!

Ngay lập tức, hai vị tông sư không tiếp tục tấn công Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy nữa.

Họ nhanh chóng rút lui để bảo vệ Uông Nghị Sênh.

Sát khít Họ đã cảm nhận được sát khí!

Luồng sát khí mạnh mẽ vô cùng mạnh xuyên thấu qua từng lỗ hổng.

Phong tỏa hết hơi thở của hai người họ!

Sắc mặt hai vị tông sư hơi tái nhợt.

Họ biết rằng người đang đến rất mạnh!

“Rầm!”

Lại là một tiếng ồn lớn khá!

c Tay!

Đột nhiên có một bàn tay!

Xuyên từ nóc xe xuống.

Chỉ dùng năm ngón tay mà có thể xuyên thủng tấm thép.

dày như vậy!

Nóc xe ngay lập tức được mở ra.

Sau đó, một bóng người cùng luồng không khí đang cuồn cuộn bên ngoài lao vào.

Lý Hàng đến rồi!

Bất ngờ đứng trước mặt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy.

Nhịp tim đập nhanh!

Chương 384

Hai vị cao thủ cấp bậc tông sư đã không có cảm giác.

như vậy trong mấy chục năm qua.

Gió đã hoàn toàn bao quanh cơ thể họ.

Tay chân của họ.

Da của họ.

Cùng mỗi một tế bào trên người họ.

Đều cổ thể cảm nhận được đẩf đón như: Ẫ¬ châm..

Áp lực vô tận khiến vai họ run lên.

Chân họ đã bị uốn cong.

“Rầm!”

“Rầm!”

Quỳ xuống!

Đường đường là hai vị tông sư vậy mà lại trực tiếp quỳ.

xuống trước mặt Lý Hàng.

Vất vả chống đỡ.

Cơ thể họ như thể đang mang một vật mấy trăm cân.

Hai chân quỳ xuống, hai tay chống đất.

Cơ thể không ngừng run rẩy!

Mồ hôi lạnh rơi như mưa!

“Này, hai người sao vậy!? Mau đứng dậy cho tai”

Sự cưỡng chế do Lý Hàng tung ra chỉ nhằm vào hai cao thủ tông sư này.

Uông Nghị Sênh được cưng chiều còn không biết mình sắp chết đến nơi!

Lúc này, hai vị tông sư đã cố hết sức, gầm lên một tiếng.

“AII”

Trong khoảnh khắc, họ đã bộc phát hết toàn bộ nội lực.

trong cơ thể.

Phút chốc biến thành hai bóng đen!

Một trái một phải xông tới giết Lý Hàng!

“Bùm!!”

Chiếc xe tải sinh ra một chấn động lớn.

Luồng khí điên cuồng đánh bật khoang xe bằng sắt, tạo ra những vết lồi lõm!

Trước sức tấn công mạnh mẽ của hai đại cao thủ, Lý Hàng vẻ mặt bình thản dùng hai tay tiếp chiêu.

Lúc này, chỉ nghe thấy Lý Hàng nhàn nhạt nói: “Bà xã, mọi người quay đầu lại, đừng nhìn”

Ngay khi Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy quay đầu đi.

“Răng rắc!”

Xương cốt bị gãy.

Cánh tay của hai vị tông sư giống như cành cây khô héo, bị Lý Hàng trực tiếp đánh gãy!

Hai tay Lý Hàng như mây cuộn, mang theo khí thế dời núi lấp biển, mạnh mẽ đánh vào ngực hai vị tông sư!

Bài Vân Chưởng!?

Trong lúc nhận ra chiêu thức đó, đôi mắt của vị tông sư gần như sắp bay ra vì kinh hãi.

Chiêu thức này là chiêu được sử dụng rộng rãi nhất, cũng là cơ bản nhất trong sư môn của họ!

Tuy nhiên, khi ở trong tay Lý Hàng, nó còn nhanh hơn, mạnh hơn, tàn ác hơn tuyệt chiêu của đại tông sư!

Muốn trốn cũng không trốn đượ!

c“Rầm!”

Hai vị tông sư biến thành hai bóng đen bay cực nhanh về phía sau.

“Bộp!”

Cơ thể của hai người “va” vào bức tường thép!

Đến khi Uông Nghị Sênh quay đầu nhìn.

Hoảng loạn!

Kinh hoàng!

Còn hai vị tông sư vừa nãy khí chất bất phàm mà giờ đã lìa đời.

Run sợi Uông Nghị Sênh không khỏi run lên.

“Mày đừng qua đây!”

“Tao là cậu hai nhà họ Uông, mày mà dám động đến tao thì ba tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Lý Hàng không quan tâm tiếng kêu la của Uông Nghị Sênh.

Anh kéo cổ của Trình Lỗi đang run rẩy co rúm lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Lỗi.


Chương 385
“Vị đại ca này, đừng giết tôi, tôi bị tên khốn Uông Nghị Sênh bát ép”
Khóe miệng Lý Hàng hơi nhếch lên, anh cười chế nhạo nói: “Muốn sống sao?”
“Tôi không muốn chết, tôi vẫn còn trẻ mà, tôi không thể chết!”
Lý Hàng túm cổ Trình Lỗi ném về phía Uông Nghị Sênh, hai người đâm mạnh vào nhau. +, 4 ¬.¿ 3 “Không phải nói Uống Nghị Sênh ép buộc anh sao?”
“Bây giờ anh hãy dùng thủ đoạn vừa rồi của Uông Nghị Sênh ép ngược lại cho tôi”
“Tôi, tôi, tôi, tôi không dám” Hai chân Trình Lỗi sợ hãi run lên, sắc mặt tái nhợt.
Đột nhiên, hai mắt Lý Hàng mở to, nhìn chằm chằm.
Lúc này, một cảm giác nguy hiểm chưa từng có truyền khắp cơ thể anh ta.
Trình Lỗi đột nhiên cảm thấy đũng quần của mình ướt đảm Dưới sự uy hiếp của cái chết, anh ta đột nhiên vặn vẹo.
người, đè Uông Nghị Sênh xuống dưới.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Anh ta giơ tay đấm mạnh vào Uông Nghị Sênh mấy cái.
Có thể do cảm thấy đấm vẫn chưa đủ thỏa mãn.
Anh ta lại đứng dậy, dùng giày da đá vào người Uông Nghị Sênh một cách dữ dội.
Cuối cùng, anh ta dẫm lên gương mặt được trang điểm đẹp đẽ của Uông Nghị Sênh.
“Không phải vừa rồi mày bảo tao liếm đế giày rất sướng sao?”
“Bây giờ nếu mày muốn sống thì liếm đế giày cho ông đi”
“Thăng chó chết, mày dám đối xử với tao như vậy, nhà †ao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày và gia tộc của mày đều phải chết!”
“Ha ha ha ha! Trước khi tao chết thì mày hãy xem lại bản thân mày trước đi đã”
Nói xong, Trình Lỗi nhấc chân đạp vào khuôn mặt đầy kinh hãi của Uông Nghị Sênh!
“Áp”
Uông Nghị Sênh hét lên một tiếng.
Trình Lỗi bắt đầu trở nên ngông cuồng, thú tính lập tức.
bộc phát.
Anh ta đạp vào mặt Uông Nghị Sênh.
“AI Mặt của tao!”
Anh ta đá vào bụng Uông Nghị Sênh.
“Ôil Bụng của tao!”
Anh ta thậm chí còn nắm lấy một chân Uông Nghị Sênh và giẫm mạnh vào đũng quần của hản.
“AI! Trứng của tao, trứng của tao!!”
‘Vì cảnh tượng quá kích thích.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy vừa trở lại xe Audi liền nhanh chóng che mắt lại.
Phương Văn Văn không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Lý Hàng.
Trên tay cô cầm điện thoại di động quay lại cảnh trước mắt.
“Liếm cho tao! Liếm cho tao! Thằng khốn kiếp nhà mày!”
“Mày sinh ra trong nhà họ Uông thì đã sao?”
“Đây là Thượng Hải, đây là địa bàn của ông, bây giờ ông muốn giết chết mày, giết chết mày!”
Dưới sự đe dọa của cái chết.
Dưới sự bộc phát của cơn tức giận.
Trình Lỗi phát điên rồi.
Anh ta đấm đá liên tiếp.
Anh ta đánh vào mặt Uông Nghị Sênh, đá vào trứng của Uông Nghị Sênh.
Cuối cùng “rầm” một tiếng.
Anh ta lại đạp giày da lên mặt Uông Nghị Sênh.
Anh ta dùng đế giày da cứng cáp của mình nghiền nát khuôn mặt sưng tấy và tan nát của Uông Nghị Sênh, cuồng loạn hét lên.
“Bây giờ liếm cho tao!”
Uông Nghị Sênh run rẩy duỗi hai tay ra, cầm lấy chân Trình Lỗi, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm láp.
“Ưái”
Vừa mới liếm được hai cái thì Trình Lỗi mạnh mẽ dẫm lên lưỡi anh ta.
“Chó cũng không biết làm, loại phế vật như mày có tác dụng gì? Mày phải làm như tao vừa nãy, liếm cho tốt vào!”
Đầu lưỡi Uông Nghị Sênh đã chảy máu, nhưng không dám dừng lại.
Anh ta học theo tư thế của Trình Lỗi, run rẩy lè lưỡi cẩn thận liếm láp từng chút một.
“Đúng vậy, đúng vậy. Chính là như thế, thằng khốn ạ!”
“Ha ha ha ha, không ngờ Trình Lỗi ta cũng có ngày hôm nay: “Nhà họ Uông cái chó má gì chứ! Trong mát tao, cả nhà chúng mày đều là chó!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom