• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Giấy mời

Khi thấy Lưu Thư Nhất vừa vào cửa đã khiêm tốn xin lỗi, mấy người nhà họ Triệu đều há hốc mồm.

Ở trước mặt người nhà họ Triệu, Lưu Thư Nhất luôn tỏ ra ta đây cao quý hơn người.

Hôm nay anh ta cãi vã nhau với Triệu Trung Tuyết, sau đó lại hạ thấp mình nhún nhường.

Chẳng lẽ đây chính là tình yêu đích thực?

“Con rể ngoan à, con tuyệt đối đừng để bị thằng khốn Giang Vũ kia châm ngòi ly gián”.

Ngô Châu thấp thỏm giải thích: “Tình cảm Tuyết Nhi dành cho con có trời đất chứng giám!”

“Mẹ vợ yên tâm, con hoàn toàn không tin lời Giang Vũ nói đâu ạ”.

Lưu Thư Nhất nghiêm túc đáp: “Con tin tưởng Tuyết Nhi một trăm phần trăm, lúc trước đều là lỗi của con hết”.

“Tuyết Nhi, xin lỗi em, anh sai rồi!”

Lưu Thư Nhất tỏ vẻ áy náy ngồi xổm trước mặt Triệu Trung Tuyết: “Anh bị tên khốn Giang Vũ đó chọc tức mất lý trí nên mới đánh em, em tha thứ cho anh có được không?”

“Không có gì đâu, chỉ cần anh tin em là được rồi”.

Triệu Trung Tuyết hạnh phúc đến nỗi đầu óc mê muội.

Lúc nào cô ta cũng tỏ ra hèn mọn trước mặt Lưu Thư Nhất, để làm cho đối phương vui, cô ta luôn nghe lời anh ta, chưa bao giờ được anh ta tôn trọng như thế này.

“Đương nhiên là anh tin em rồi”.

Lưu Thư Nhất lấy một lá thư màu vàng từ trong túi ra: “Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, anh đã chuẩn bị một bất ngờ riêng cho em này”.

“Đây là giấy mời dự bữa tiệc mà thương hội Giang Châu tổ chức cho đại biểu của nhà họ Kỷ vào ngày mốt”.

“Con rể ngoan, con xin thêm giấy mời cho nhà họ Triệu à?”

Nghe vậy, vợ chồng Triệu Thiên Mang lập tức mừng rỡ, ngay cả ông cụ cũng hơi dao động.

Với địa vị của nhà họ Triệu ở Giang Châu, họ hoàn toàn không có tư cách tham dự bữa tiệc này.

Nếu quả thật có thể tham dự bữa tiệc này, điều đó có nghĩa là nhà họ Triệu sẽ được đặt chân vào cánh cửa giới thượng lưu Giang Châu.

“Không phải nhà họ Triệu, là Tuyết Nhi!”

Lưu Thư Nhất cười tủm tỉm nhìn Triệu Trung Tuyết: “Em mở ra xem đi!”

Triệu Trung Tuyết vội vàng mở giấy mời ra, trên đó viết rõ “Kính mời, Lưu Thư Nhất và vợ anh Triệu Trung Tuyết…”

“Bố mẹ, tờ giấy mời này mời cả con, có tên con này”.

Triệu Trung Tuyết kích động đọc nội dung giấy mời: “Không ngờ những người có máu mặt trong giới kinh doanh Giang Châu lại biết tên con”.

“Con gái à, con nổi tiếng rồi”, Triệu Thiên Mang và Ngô Châu cũng vô cùng kích động.

Mặc dù nhà họ Triệu không phải đối tượng được mời, nhưng Triệu Trung Tuyết là con gái nhà họ Triệu, cô ta có thể có mặt, nhà họ Triệu cũng được thơm lây.

“Không đúng lắm! Với sức nặng của nhà họ Triệu, không ai đủ tư cách tham dự bữa tiệc do thương hội chuẩn bị riêng cho nhà họ Kỷ cả”.

Ông cụ đeo kính viễn thị lên, cau mày nhìn tờ giấy mời trong tay Triệu Trung Tuyết, bản năng cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.

“Hừ! Đây là chênh lệch giữa người với người đấy, chắc chắn là nhờ chồng cháu xin chỗ cho cháu”.

Triệu Trung Tuyết khịt mũi, mỉa mai nhìn ông cụ: “Mà ông lại coi trọng Giang Vũ, anh ta có sống mấy kiếp cũng không bằng được chồng cháu đâu, ông cụ à ông già thật rồi!”

“Đúng đúng đúng! Con rể Thư Nhất vẫn có bản lĩnh, giỏi hơn thằng vô dụng chỉ biết giặt đồ nấu cơm nào đó gấp trăm lần”.

Ngô Châu cũng lên tiếng hùa theo, đắc ý vả mặt ông cụ!

“Chẳng lẽ mình nhầm rồi?”

Ông cụ cau mày nhìn lướt qua Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết, nói bụng: “Lẽ ra Lưu Thư Nhất là một công tử bột mới phải, sao có thể thật lòng quan tâm đến Tuyết Nhi như vậy?”

“Ngày vui mà nhắc tới cái tên ăn hại đó làm gì!”

Triệu Thiên Mang lập tức quát lớn, sau đó nịnh nọt nhìn sang Lưu Thư Nhất: “Con rể à, chắc chắn là nhờ con giúp nên Tuyết Nhi mới có cơ hội tham dự một bữa tiệc cao cấp như thế, có đúng không nào?”

“Đương nhiên rồi!”

Lưu Thư Nhất cười ngạo nghễ: “Với địa vị của nhà họ Triệu quả thật không có tư cách nhận được giấy mời, nhưng bây giờ Tuyết Nhi là vợ con, nhờ sự cố gắng của nhà họ Lưu nên ban tổ chức mới thêm tên cô ấy vào”.

Trên thực tế, lúc nhà họ Lưu nhận được giấy mời cũng rất kinh ngạc.

Họ không thể nghĩ ra được vì sao bữa tiệc của nhà họ Kỷ lại mời riêng Triệu Trung Tuyết.

Nhưng trên giấy mời viết rõ ràng là mời “Lưu Thư Nhất và vợ anh Triệu Trung Tuyết”, nghĩa là anh ta phải dẫn theo Triệu Trung Tuyết để tránh việc bị người khác dị nghị.

Đây cũng là lý do tại sao Lưu Thư Nhất mới nổi giận không lâu lại chạy tới xin lỗi Triệu Trung Tuyết.

Nếu như không có tờ giấy mời này, Lưu Thư Nhất còn định phớt lờ Triệu Trung Tuyết, thậm chí còn muốn ly hôn với cô ta nữa kìa.

“Ông xã, anh thật sự quá lợi hại, lại còn tốt với em nữa chứ!”

Triệu Trung Tuyết nhào vào lòng Lưu Thư Nhất, vừa ôm vừa hôn anh ta.

“Em là cô vợ anh yêu nhất, anh tốt với em là chuyện đương nhiên rồi!”

Nhìn Triệu Trung Tuyết đã tẩy trang, Lưu Thư Nhất cố kìm nén ghê tởm, giả vờ như yêu cô ta hết mực.

“À đúng rồi! Theo tin tức đáng tin cậy, lần này nhà họ Lưu sẽ trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ ở Giang Châu”.

Lưu Thư Nhất ôm Triệu Trung Tuyết, tiếp tục nói: “Nhà họ Kỷ còn muốn nâng đỡ một thanh tiên tài tuấn ở Giang Châu nữa”.

“Trời ạ! Đúng là may mắn tới liên tục mà!”

Ngô Châu kích động vỗ tay, phấn khích bảo: “Thanh niên tài tuấn sắp được nâng đỡ chắc chắn là con rể đây rồi, dù sao nhà họ Lưu cũng trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, mà nhà họ Lưu có thể có được ngày hôm nay, con rể có công rất lớn đấy!”

“Con cũng nghĩ vậy!”

Lưu Thư Nhất lâng lâng hất cằm.

Sự cống hiến của anh ta dành cho nhà họ Lưu rõ như ban ngày, nếu nhà họ Lưu trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, người mà nhà họ Kỷ muốn nâng đỡ dĩ nhiên là anh ta rồi.

“Tốt quá, cuối cùng ngày lành cũng đã đến”.

Triệu Trung Tuyết kích động lấy điện thoại ra: “Trưa nay chúng ta đi Túy Tiên Lâu ăn mừng đi, con muốn cho tất cả người thân bạn bè đều biết giờ con nổi tiếng rồi”.

“Phải phải phải! Bữa cơm này để nhà họ Triệu thanh toán cho, con rể chỉ cần có mặt là được!”

Ngô Châu và Triệu Thiên Mang cũng trở nên bận rộn.

Mặc dù không có tư cách dự tiệc, nhưng bấy nhiêu chuyện đã đủ cho nhà họ Triệu khoe mẽ với những người thân thuộc bên cạnh mình rồi.

Buổi trưa.

Giang Vũ đến cổng Túy Tiên Lâu khá sớm nhưng vẫn chưa thấy Hoàng Long.

Vì không có số điện thoại của Hoàng Long, Giang Vũ chuẩn bị đi hỏi lễ tân xem Hoàng Long đặt phòng nào?

“Giang Vũ, ai cho cậu tới đây?”

Không đợi Giang Vũ lên tiếng đã có một giọng nói khinh bỉ đột nhiên vang lên.

Giang Vũ quay đầu lại, trông thấy Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu bước vào từ bên ngoài.

Ngô Châu đi ở đầu, từ xa chỉ vào mặt Giang Vũ mắng xối xả: “Thằng rác rưởi nhà cậu đã ly hôn với Tuyết Nhi rồi mà vẫn còn chạy tới dự tiệc của nhà chúng tôi, quả thật không biết xấu hổ chút nào”.

“Sao đi đâu cũng gặp cái gia đình này thế nhỉ?”

Giang Vũ phiền não day trán: “Đúng là âm hồn không tan mà!”

Khi thấy Giang Vũ, vẻ mặt của Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết cực kì khó coi.

Triệu Thiên Mang và người thân bạn bè của nhà họ Triệu đều nhìn Giang Vũ với vẻ vô cùng khinh bỉ và chán ghét.

“Tôi không có tới đây dự tiệc của nhà họ Triệu gì hết, chỉ tới đây ăn cơm thôi”.

Giang Vũ lười nhác trả lời, không thèm để ý tới những người này.

“Ái chà chà! Mới ly hôn với Tuyết Nhi chưa được bao lâu mà cậu đã có tiền đồ thế rồi à”.

Nghe vậy, Ngô Châu lại càng sung sức hơn, nói cạnh nói khoé: “Mặc dù Túy Tiên Lâu không phải là nhà hàng cao cấp nhất thành phố, nhưng mức tiêu thụ bình quân đầu người cũng phải từ hai nghìn trở lên, loại người còn chẳng có công việc như cậu có đủ khả năng chi trả không thế?”
Chương 17: To gan, dám bất kính với ông Long!

“Chắc chắn là thằng ăn hại này nghe nói Tuyết Nhi nổi tiếng, muốn dựa vào thân phận chồng cũ để tới nhà họ Triệu kiếm chác chút ít đấy, đúng là không biết xấu hổ!”

“Tôi nghĩ anh ta tới để ăn chực thì đúng hơn, nếu không thì với giá trị con người của anh ta, cả đời này anh ta cũng chẳng có cơ hội đến ăn ở một nhà hàng cao cấp thế này đâu”.



Sau sự mở đầu của Ngô Châu, những người khác nhà họ Triệu bắt đầu lần lượt mỉa mai sỉ nhục Giang Vũ.

“Một lũ điên!”

Giang Vũ chán ghét bĩu môi, không nhịn được nữa bèn nói: “Tôi đến đây để ăn cơm thật, các người muốn tin hay không thì tuỳ!”

Lưu Thư Nhất vẫy tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Cô Kỷ dẫn mày tới đây à?”

“Không phải! Cô ấy không đi cùng với tao”, Giang Vũ trả lời đúng sự thật.

“Không có cô Kỷ dẫn mà mày vẫn dám tới Túy Tiên Lâu ăn cơm, lá gan không nhỏ đâu!”

Mắt Lưu Thư Nhất rực sáng, khoé môi hơi nhếch lên.

Lưu Thư Nhất kiêng dè cũng như có ý đồ với Kỷ Tuyết Tình đi xe Bentley, sống ở khu biệt thự Vân Đỉnh, vừa nghe nói cô không ở đây, anh ta không cần kiêng dè gì nữa.

“Ăn một bữa cơm thôi mà, tao không cần ai dẫn đi cả”, Giang Vũ bình tĩnh đáp.

“Mày ra vẻ sắp được điểm tối đa luôn rồi đó”.

Lưu Thư Nhất cười khẩy: “Nếu cô Kỷ đã không có ở đây, vậy hôm nay mày đừng hòng ăn cơm ở đây”.

“Đúng đấy, ông xã mau đuổi thằng ăn hại này đi đi”.

Triệu Trung Tuyết gật đầu lia lịa, căm ghét nói: “Cứ nhìn thấy anh ta là em chẳng còn hứng ăn uống gì nữa”.

Đám người nhà họ Triệu cũng hùa theo.

“Giang Vũ, nếu mày thức thời thì cút nhanh lên đi, coi chừng bị mất mặt đấy”.

Lưu Thư Nhất kiêu ngạo đe doạ.

“Túy Tiên Lâu đâu phải nhà hàng của nhà họ Lưu, mày dựa vào đâu mà đuổi tao đi?”

Giang Vũ chán ghét bĩu môi.

“Ha ha ha!”

Lưu Thư Nhất cười sằng sặc, kiêu căng đáp: “Tuy Túy Tiên Lâu không phải nhà hàng của nhà họ Lưu, nhưng tao là hội viên cao cấp của Túy Tiên Lâu”.

Nói tới đây, Lưu Thư Nhất quay đầu bảo nhân viên phục vụ: “Nói với giám đốc của các cậu, Lưu Thư Nhất của nhà họ Lưu đến, bảo ông ta tới gặp tôi”.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên đeo kính có gương mặt phúc hậu mặc vest đen chạy tới: “Cậu Lưu đại giá quang lâm, chưa thể đón tiếp, xin cậu thứ tội cho nhé!”

“Giám đốc Mã, đẳng cấp của Túy Tiên Lâu càng ngày càng thấp đấy”.

Lưu Thư Nhất bực bội ra mặt với đối phương, bất mãn nói: “Loại rác rưởi gì cũng có thể vào Túy Tiên Lâu giải trí, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của hội viên nộp hội phí mấy trăm nghìn hàng năm như chúng tôi”.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Giám đốc Mã nghi hoặc nhìn lướt qua mọi người.

“Nhiều lời vô ích thôi”.

Triệu Trung Tuyết mất kiên nhẫn chỉ về phía Giang Vũ: “Giám đốc Mã, ông lập tức gọi người đuổi cái thằng rác rưởi này ra ngoài đi”.

“Ý của vợ tôi chính là ý của tôi”.

Lưu Thư Nhất ôm eo Triệu Trung Tuyết, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Tên nhóc này là chồng cũ của vợ tôi, cứ hay chạy tới trước mặt chúng tôi làm người ta ghê tởm.

Nếu giám đốc Mã không đuổi anh ta đi, vậy thì từ giờ tôi sẽ không đặt chân tới Túy Tiên Lâu nữa”.

Sau khi biết đại khái tình hình, giám đốc Mã nghiêm mặt lại, không khách sáo nhìn Giang Vũ: “Này cậu, Túy Tiên Lâu không chào đón cậu, mời cậu đi ngay cho!”

Ông ta đã nghe nói nhà họ Lưu trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, và thanh niên tài tuấn mà nhà họ Kỷ muốn nâng đỡ rất có thể là Lưu Thư Nhất.

Đương nhiên ông ta không thể đắc tội Lưu Thư Nhất vì một đứa con rể vô dụng nhà họ Triệu như Giang Vũ được.

Nghe thấy lời giám đốc Mã, Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu đều cười mỉa mai nhìn Giang Vũ.

Đây chính là chênh lệch giữa người với người.

Giang Vũ mạnh hơn Lưu Thư Nhất về mặt vũ lực, nhưng người ta là cậu chủ nhà họ Lưu, lai lịch thân phận hoàn toàn không phải chút vũ lực của Giang Vũ có thể đánh đồng.

“Tôi tới Túy Tiên Lâu ăn cơm thì cũng là khách, ông dựa vào đâu mà đuổi tôi đi?”

Khi thấy giám đốc Mã không phân phải trái như thế, Giang Vũ chau mày.

“Chỉ dựa vào tôi là giám đốc của Túy Tiên Lâu, với cả cậu bị cậu Lưu chướng mắt”.

Giám đốc Mã đẩy kính, đanh giọng bảo: “Tốt nhất là cậu nên đi ngay đi, nếu không tôi gọi bảo vệ đánh cậu ra ngoài đấy”.

“Hay cho một cái nhà hàng lớn bắt nạt khách hàng!”

Giang Vũ nheo mắt lại, cười khẩy: “Tôi sẽ khiếu nại với sếp của ông, mong rằng lúc đó ông sẽ không hối hận”.

“Sếp của chúng tôi là ông Long, ông ấy ghét nhất là bị làm phiền. Lần trước có người ở nơi khác đến gọi điện thoại cho ông Long muốn khiếu nại, kết quả bị ông ấy đánh gãy hai chân”.

Giám đốc Mã cười giễu cợt: “Cậu còn dám khiếu nại nữa không?”

Ông ta lập tức không hề sợ hãi lấy điện thoại ra, tìm tới số điện thoại của ông Long trong danh bạ rồi đặt trước mặt Giang Vũ: “Đây là số của ông Long, cậu có gan dùng điện thoại của tôi gọi không?”

“Thằng vô dụng cậu đừng có ra vẻ trước mặt chúng tôi nữa”.

Ngô Châu khinh bỉ nhìn Giang Vũ: “Ông Long có tiếng là nóng tính, nếu cậu dám làm phiền ông ấy, coi chừng bị người ta băm thành tám mảnh đó”.

“Vô dụng là vô dụng, chẳng có chút bản lĩnh nào cả, chỉ biết lanh mồm lanh miệng thôi”, Triệu Thiên Mang cũng hết sức khinh thường Giang Vũ.

Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất nhìn nhau, sau đó cười cợt nhìn Giang Vũ.

Lưu Thư Nhất bỏ ra một triệu thuê ông Long đối phó Giang Vũ, mà Túy Tiên Lâu chính là nhà hàng của ông ta.

Nếu anh dám gọi điện thoại cho ông Long, để ông ta biết anh đang ở Túy Tiên Lâu, vậy thì anh không chỉ đơn giản là bị đuổi ra ngoài, rất có thể bị giết luôn tại chỗ.

Nhìn giám đốc Mã không sợ hãi và đám người nhà họ Triệu tỏ vẻ khinh bỉ ở trước mặt mình, Giang Vũ không chút do dự cầm lấy điện thoại gọi vào số của ông Long.

“Thằng nhóc này dám gọi thật kìa!”

Giám đốc Mã thay đổi sắc mặt, nếu ông Long nổi giận thì ông ta cũng sẽ bị liên luỵ!

Còn đám người nhà họ Triệu lại hả hê nhìn Giang Vũ, ngồi đợi anh bị ông Long nổi giận giải quyết.

Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất cười kì lạ ôm nhau, như thể đã thấy được hình ảnh Giang Vũ bị chém chết bởi dao vung tán loạn của đám đàn em ông Long.

“Hoàng Long, tôi là Giang Vũ!”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Giang Vũ bình thản nói: “Tôi đang ở đại sảnh tầng một Túy Tiên Lâu, một người được gọi là giám đốc Mã muốn đuổi tôi ra ngoài, ông qua đây giải quyết một lát đi”.

Dứt lời, Giang Vũ ném điện thoại cho giám đốc Mã.

Nghe anh gọi thẳng tên của ông Long, hơn nữa còn ra lệnh cho ông ta, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Ông Long là ai?

Đó chính là người phụ trách thế lực ngầm Thiên Địa Minh ở Giang Châu, nổi tiếng lòng dạ độc ác, táo bạo tàn nhẫn, vậy mà Giang Vũ lại… Anh thật to gan!

“Giang Vũ, cậu ra vẻ hay thật!”

Ngô Châu hoàn hồn lại, khinh bỉ mắng: “Ở Giang Châu không có được mấy người dám nói chuyện kiểu này với ông Long đâu. Tôi nghĩ nhất định là do cậu chưa bấm gọi, sau đó ra vẻ trước mặt chúng tôi thôi”.

“Đúng, chắc chắn là vậy. Một thằng vô dụng như cậu ta làm gì có gan dám lớn tiếng với ông Long chứ!”

“Giám đốc Mã, dù cuộc gọi chưa được kết nối, thằng nhóc này dám xấc xược với ông Long, ông cũng không thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng được!”



Tất cả mọi người nhà họ Triệu đều cho rằng Giang Vũ chưa bấm gọi mà chỉ đang làm ra vẻ, thế là bèn khinh thường anh.

“Cậu dám bất kính với ông Long, muốn chết rồi đây mà”.

Giám đốc Mã cũng cho rằng Giang Vũ không dám bấm gọi, tức giận quát: “Người đâu, thằng nhóc này dám bất kính với ông Long, đánh gãy hai chân cậu ta rồi ném ra ngoài cho tôi”.

Bình bịch!

Mười nhân viên bảo vệ nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng chạy tới bao vây Giang Vũ.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thư Nhất và người nhà họ Triệu đều cảm thấy tâm trạng rất tốt, cuối cùng cũng được thấy kết cục bi thảm của tên rác rưởi này rồi.

“Dừng tay lại cho tôi!”

Khi nhóm bảo vệ xông về phía Giang Vũ, một giọng nói lo lắng vang vọng khắp đại sảnh như sấm giật.
Chương 18: Hoàng Long sẽ lựa chọn như thế nào?

Hoàng Long cao to lực lưỡng, mặt mày xanh mét, bước ra từ trong thang máy, lớn tiếng ngăn cản động tác của các nhân viên bảo vệ.

“Ông Long!”

Giám đốc Mã đổi sắc mặt, đứng từ xa kính cẩn gọi.

“Trời ạ! Người này chính là ông Long trong truyền thuyết, quả nhiên khí thế bất phàm”.

Ngô Châu ngạc nhiên Hoàng Long, sau đấy lập tức cười khẩy: “Ngay cả ông Long cũng đích thân xuất hiện, lần này thằng rác rưởi Giang Vũ đó chết chắc rồi”.

“Xem ra ban nãy Giang Vũ bấm gọi vào số ông Long thật”.

Vẻ phấn khích loé lên trong mắt Triệu Thiên Mang: “Có điều thằng rác rưởi đó không hề biết điểm đáng sợ của ông Long, lại dám nói chuyện với ông ấy bằng giọng điệu đó, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”

“Vẻ mặt của ông Long khó coi như vậy, chắc chắn là do bị Giang Vũ chọc tức rồi”.

“Rác rưởi chính là rác rưởi, gây ra hoạ lớn mà còn không tự biết. Ông Long tức giận, máu chảy thành sông, tôi đoán Giang Vũ nhất định sẽ bị băm thành tám mảnh!”

Nhìn thấy Hoàng Long phẫn nộ đi qua, tất cả người nhà họ Triệu đều hả hê đứng chờ xem Giang Vũ bị giải quyết như thế nào?

“Hừ! Cho dù không có cú điện thoại đó, ông Long cũng sẽ không bỏ qua cho thằng rác rưởi ấy đâu”.

Lưu Thư Nhất ôm Triệu Trung Tuyết cười lạnh lẽo.

Anh ta bỏ ra một triệu để thuê Hoàng Long đối phó Giang Vũ, co dù Giang Vũ không mắc lỗi, anh cũng nhất định sẽ chết.

“Cuối cùng cũng không cần nhìn thằng ăn hại này nhảy nhót trước mặt nữa rồi”.

Triệu Trung Tuyết bỡn cợt nhìn Giang Vũ: “Anh ta tưởng mình bám váy cô họ Kỷ kia được là có thể láo toét trước mặt chúng ta, thật nực cười”.

Trước ánh mắt chờ mong và phấn khích của Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu, Hoàng Long đi nhanh tới trước mặt mọi người.

Giám đốc Mã chủ động đi tới trước mặt ông Long, ton hót mách lẻo: “Anh Long, thằng nhóc này ăn nói bất kính với anh, em đang chuẩn bị gọi người dạy cho cậu ta…”

“Dạy cái thằng cha mày!”

Không đợi giám đốc Mã nói hết câu, Hoàng Long đã tát cho ông ta một bạt tai.

“Anh Long, anh…”

Giám đốc Mã mờ mịt bụm mặt, không biết tại sao Hoàng Long lại nổi giận với mình, chẳng lẽ là do bị thằng nhóc kia liên luỵ?

“Cậu Giang, cấp dưới của tôi không biết điều nên có thất lễ với cậu, mong cậu thứ lỗi cho”.

Hoàng Long bước tới trước mặt Giang Vũ, cúi người xin lỗi.

“Shh!”

Nhìn thấy cảnh này, ngoại trừ Giang Vũ đang thờ ơ, những người khác đều khiếp sợ hít vào một hơi.

Ông trùm Thiên Địa Minh tiếng tăm lẫy lừng mà lại cúi người xin lỗi Giang Vũ, có chuyện gì thế này?

“Xong đời, đá trúng tấm sắt rồi!”

Mặt mày giám đốc Mã lập tức trắng bệch, người có thể được Hoàng Long đối đãi như vậy, đây chắc chắn là nhân vật máu mặt ông ta không thể dây vào.

“Này! Ông, ông phải là ông Long thật không đấy?”

Ngô Châu hoàn hồn lại từ trong cơn khiếp sợ, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Hoàng Long: “Đường đường là ông trùm của Thiên Địa Minh, tại sao phải cúi người xin lỗi một thằng ăn hại như Giang Vũ?”

“Con đàn bà thấp hèn này! Bà đang nói chuyện với tôi đấy à?”

Hoàng Long quay phắt người lại, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Châu.

Ông ta là trùm sỏ tay dính máu không biết bao nhiêu người, ánh mắt lạnh tanh kia doạ cho Ngô Châu run lẩy bẩy, không nói ra lời.

“Bà im miệng đi!”

Triệu Thiên Mang vội vàng kéo Ngô Châu, nói xin lỗi: “Vợ tôi tóc dài kiến thức ngắn, xin anh Long đừng trách nhé ạ”.

Là gia chủ nhà họ Triệu, ông ta biết Hoàng Long, cũng biết đây là một kẻ tàn nhẫn giết người không chớp mắt, nhà họ Triệu hoàn toàn không thể đắc tội.

“Ông xã, có chuyện gì vậy?”

Triệu Trung Tuyết mờ mịt hỏi Lưu Thư Nhất: “Anh bỏ tiền ra mời ông Long đối phó Giang Vũ, sao ông ta lại khách sáo với Giang Vũ thế?”

“Anh cũng không biết có chuyện gì nữa”.

Lưu Thư Nhất nhíu mày, bước tới một bước: “Ông Long! Thằng nhóc này là đối tượng mà tôi cần ông dạy cho một bài học, ông…”

“Cậu Lưu, xin lỗi nhé!”

Hoàng Long khoát tay ngắt lời Lưu Thư Nhất: “Tôi từ chối nhận đơn hàng này của cậu, lát nữa tôi sẽ trả lại đủ tiền đặt cọc”.

“Tại sao vậy?”

Lưu Thư Nhất khó hiểu trợn to mắt.

Từ trước đến nay những người này luôn nhận tiền làm việc cơ mà, Hoàng Long làm thế sẽ ảnh hưởng đến uy tín của ông ta.

“Mày vẫn chưa hiểu à?”

Giang Vũ ung dung lên tiếng: “Người mà chúng mày gọi là ông Long, ông ta là người của tao!”

Lưu Thư Nhất và người nhà họ Triệu đã nhìn ra Hoàng Long có thái độ không bình thường với Giang Vũ, chẳng qua không muốn tin mà thôi.

“Hoàng Long! Người phụ nữ kia là vợ cũ của tôi, cậu Lưu lại tằng tịu với cô ta ba năm, giờ đã tu thành chính quả”.

Giang Vũ chỉ vào Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất, giải thích: “Bây giờ họ nói là muốn đuổi tôi ra khỏi Túy Tiên Lâu, không cho tôi ăn cơm ở đây, ông thấy sao?”

“Khốn kiếp! Cậu Giang là khách quý của tôi, ai dám vô lễ với cậu có nghĩa là không chịu nể mặt Hoàng Long tôi đây!”

Hoàng Long nhìn về phía đám người Lưu Thư Nhất với vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng bảo: “Túy Tiên Lâu không chào đón các cậu, mời các cậu đi ngay cho”.

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Thư Nhất và đám người kia đều vô cùng khó coi.

Trước đó họ muốn đuổi Giang Vũ đi, ai ngờ người bị đuổi bây giờ lại là mình, quá mất mặt, không còn mặt mũi đâu nữa.

“Vì sao chứ?”

Triệu Trung Tuyết không kiềm chế được, thét to: “Ông xã tôi chính là hội viên cao cấp của Túy Tiên Lâu, kể cả ông Long cũng không thể vô duyên vô cớ đuổi chúng tôi đi được!”

“Giờ cậu ta không còn là hội viên của chúng tôi nữa”.

Hoàng Long phất tay, ngang ngược nói: “Giám đốc Mã, trả phí hội viên lại cho cậu Lưu đi, từ nay về sau Túy Tiên Lâu không tiếp đãi cậu Lưu và những người này nữa”.

“Vâng, em sẽ đi làm ngay”.

Giám đốc Mã gật đầu lia lịa, lập tức sai người trả lại hội phí, đồng thời kéo những người trước mắt này vào sổ đen.

Chuyện đã tới nước này, người nhà họ Triệu đã hoàn toàn câm nín.

Họ không dám la lối lớn tiếng trước mặt Hoàng Long, ai nấy bí xị cũng đều nhìn về phía Lưu Thư Nhất.

Hiện tại cũng chỉ có cậu cả nhà họ Lưu có thể thay đổi cục diện thôi.

“Nhà họ Lưu sắp trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, mà tôi cũng sẽ trở thành thanh niên tài tuấn được nhà họ Kỷ tập trung nâng đỡ”.

Bị vả mặt như thế, Lưu Thư Nhất cũng nổi cáu: “Ông Long vì một thằng vô dụng đắc tội nhà họ Lưu, ông có từng nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào chưa?”

“Đúng đó! Hôm nay các người bắt nạt chúng tôi kiểu đó chẳng khác nào kết thù với nhà họ Lưu, chúng tôi sẽ không để yên đâu!”

Nghe Lưu Thư Nhất nói như vậy, Triệu Trung Tuyết lập tức cảm thấy can đảm hơn.

Đám người nhà họ Triệu cũng xốc lại tinh thần, ai cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực nhìn Hoàng Long.

Nhà họ Lưu là một gia tộc lớn ở Giang Châu, thực lực bản thân họ không yếu, hơn nữa còn thuộc dạng gia tộc kinh doanh hợp pháp, đủ để đối đầu với thế lực ngầm như Thiên Địa Minh.

Với lại, nhà họ Lưu sắp trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, quả thật không có lý do gì sợ Thiên Địa Minh cả.

“Ha ha ha! Túy Tiên Lâu là nhà hàng của tôi, tất cả đều do tôi quyết định”.

Đối mặt với lời đe doạ của Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết, Hoàng Long cười phá lên: “Chưa kể nhà họ Lưu chỉ là đối tác của nhà họ Kỷ, dù hôm nay người nhà họ Kỷ có ở đây, tôi cũng sẽ không nể mặt như vậy thôi”.

“Ông Long mạnh miệng quá đấy!”

Không ngờ Hoàng Long lại không chịu nể mặt mình, Lưu Thư Nhất nham hiểm nói: “Nhưng ông đừng quên, Giang Châu không chỉ có một thế lực ngầm là Thiên Địa Minh thôi đâu.

Trước đây ông Hổ của Tụ Nghĩa Đường từng nợ nhà họ Lưu tôi một ân tình, tôi chỉ không muốn dùng tới ân tình này nên mới chi tiền thuê ông làm việc thôi.

Nếu hôm nay ông không thể làm tôi hài lòng, tương đương với việc đang ép tôi sử dụng ân tình của ông Hổ.

Đến lúc đó nhà họ Lưu hợp tác với Tụ Nghĩa Đường, nếu muốn tiêu diệt Thiên Địa Minh của ông cũng chẳng phải chuyện khó”.

Nghe vậy, vẻ mặt của Hoàng Long trở nên lạnh lẽo.

Tụ Nghĩa Đường chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thiên Địa Minh ở Giang Châu, nếu nhà họ Lưu và Tụ Nghĩa Đường hợp tác với nhau sẽ rất nguy hiểm đối với Thiên Địa Minh.

Giang Vũ thản nhiên đứng cạnh đó, anh cũng muốn xem xem rốt cuộc Hoàng Long sẽ lựa chọn như thế nào?
Chương 19: Đệ tử Cửu Huyền Thiên Long Môn?

“Ông Long, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.

Thấy Hoàng Long không trả lời, Lưu Thư Nhất tưởng rằng đối phương bị mình doạ sợ, lạnh giọng nói: “Chỉ cần bây giờ ông giúp tôi giết Giang Vũ, tôi sẽ không cần dùng tới ân tình của ông Hổ, cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của Thiên Địa Minh, ông nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ…”

Hoàng Long nghiêm trang nhìn Lưu Thư Nhất dương dương tự đắc, nói được cửa câu, ông ta bỗng nhiên đưa tay ra tát vào mặt anh ta một bạt tai.

Một tiếng “chát” giòn giã.

Lưu Thư Nhất văng thẳng ra xa, trong lúc văng anh ta còn phun ra hai chiếc răng dính máu.

Hoàng Long là cao thủ Nội Kình sơ kỳ, ban nãy tát giám đốc Mã ông ta không hề dùng lực, mà lần này tát Lưu Thư Nhất là thật sự nổi giận, tát cho anh ta bay đi cùng với cả răng.

“Thằng oắt con láo xược này, bố cậu còn chẳng dám nói kiểu đó trước mặt tôi mà cậu lại dám đe doạ tôi”.

Hoàng Long phủi tay, khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất ngã xuống đất: “Hổ không ra oai, cậu tưởng tôi là mèo bệnh đấy à!”

“Ông xã…”

Triệu Trung Tuyết hét lên, nhào tới bên cạnh Lưu Thư Nhất, tức giận quát: “Sao ông lại đánh người ta vậy hả?”

“Đánh là còn nhẹ, nếu còn dám mạnh miệng nữa, ông đây sẽ giết luôn”.

Hoàng Long nhìn lướt qua đám người nhà họ Triệu bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Người nhà họ Triệu hễ ai bị ánh mắt ác độc của Hoàng Long nhìn tới đều sợ đến mức run bần bật, không dám lên tiếng, như thể bị thú dữ nhắm vào.

“Hoàng Long, ông dám đánh tôi á!”

Lưu Thư Nhất bò dậy từ dưới đất, nói năng không được rõ: “Nhà họ Lưu tôi có nhà họ Kỷ chống lưng, có ân tình của ông Hổ, ông dám động vào tôi, cứ chờ bị tiêu diệt đi!”

“Hừ! Hoàng Long tôi cũng không phải lớn lên dưới sự sợ hãi!”

Hoàng Long khịt mũi, ngang ngược đáp lời: “Tôi đã nói rồi, ai dám động vào cậu Giang nghĩa là đối đầu với tôi. Cậu có thủ đoạn gì cứ việc tung ra, tôi sẽ tiếp chiêu”.

Thật ra Hoàng Long cũng kiêng dè nhà họ Lưu và nhà họ Kỷ, dù sao thế lực ngầm cũng không thể công khai.

Chỉ với Tụ Nghĩa Đường cũng là thế lực ngầm đã đủ khiến cho ông ta nhức đầu.

Chứ nói gì đến nhà họ Kỷ là hoàng tộc Đông Nam, chỉ cần nói bừa một câu thôi cũng có thể khiến Thiên Địa Minh không bao giờ ngóc đầu dậy nổi.

Nhưng lệnh chủ của lệnh Cửu Huyền Thiên Long đích thân tới, dù có làm Hoàng Long táng gia bại sản, đánh cược cả Thiên Địa Minh, ông ta cũng sẽ theo phe ủng hộ không chút do dự.

“Cậu Giang, cậu định xử trí những người này như thế nào?”

Ngay sau đó, Hoàng Long nhìn về phía Giang Vũ, hiểm độc nói: “Nếu cậu muốn lấy mạng họ, tôi bảo đảm sẽ không để họ có thể bước ra khỏi cánh cửa này”.

Nghe vậy, tất cả những người nhà họ Triệu đều luống cuống.

Hoàng Long là một kẻ tàn nhẫn giết người không chớp mắt, không phải chỉ nói chơi thôi, mà ông ta thật sự dám giết chết tất cả bọn họ.

Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất đứng bên cạnh, mặt mày tái mét, không lên tiếng.

Bảo họ cầu xin tên rác rưởi Giang Vũ này, họ còn thấy khó chịu hơn cả chết.

Hơn nữa Lưu Thư Nhất tự tin, có nhà họ Lưu và nhà họ Kỷ chống lưng, Hoàng Long sẽ không dám làm gì họ.

“Giang, Giang Vũ!”

Lưu Thư Nhất không sợ, nhưng Triệu Thiên Mang lại không dám chủ quan, ông ta quệt mồ hôi lạnh trên mặt, nịnh nọt: “Dù sao thì cậu cũng sống ở nhà họ Triệu tôi ba năm.

Mặc dù chúng tôi… nhưng ông cụ đối xử với cậu vô cùng tốt, cậu nể mặt ông cụ đừng để ông Long làm khó dễ chúng tôi đi mà”.

“Đúng đó đúng đó! Lúc trước cậu mất trí nhớ, chính ông cụ đã đưa cậu về, chữa thương cho cậu, nuôi cậu ba năm trời”.

Ngô Châu cũng hùa theo, khẩn cầu nói: “Làm người không thể vong ân phụ nghĩa được!”

Những người khác nhà họ Triệu cũng sợ Giang Vũ bảo Hoàng Long giết mình, thế là đều thay đổi thái độ quay sang van xin anh.

“Một lũ nhát gan!”

Nhìn vẻ mặt tham sống sợ chết của đám người nhà họ Triệu, Giang Vũ cười khinh thường: “Hoàng Long, bảo họ cút hết đi!”

Nghe vậy, người nhà họ Triệu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng họ chẳng những không biết ơn Giang Vũ, ngược lại còn căm thù hơn nữa.

“Người đâu, đuổi bọn chúng ra ngoài hết cho tôi”.

Hoàng Long cũng không dông dài, lạnh lùng ra lệnh.

Mười nhân viên bảo vệ dứt khoát quơ cây ba trắc xông về phía Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu.

Chẳng mấy chốc, Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu đã bị nhóm bảo vệ vây đánh, la lối om sòm bị đuổi ra khỏi nhà hàng.

Lúc những người này đến vênh váo bao nhiêu thì giờ lại chật vật bấy nhiêu.

Đặc biệt là khi phải rơi vào kết cục này trước mặt Giang Vũ, họ càng xấu hổ và tức giận hơn, nhưng cũng phải đành chịu.

Sau khi Lưu Thư Nhất và người nhà họ Triệu bị đuổi ra ngoài, Hoàng Long thấp thỏm lo lắng đứng trước mặt Giang Vũ: “Cậu Giang, cậu có hài lòng với cách xử lý này không ạ?”

“Cũng tạm được!”

Giang Vũ gật đầu, khá hào hứng nhìn Hoàng Long: “Tôi tới đây theo như đã hẹn, có lời gì để lát nữa vừa ăn vừa nói!”

Anh không ngờ Hoàng Long đối diện với áp lực lớn như vậy mà vẫn ủng hộ anh, nhưng vì điều gì chứ?

Trong phòng đế vương, tầng cao nhất ở Túy Tiên Lâu.

“Ông nói tôi là lệnh chủ gì đó, rốt cuộc nghĩa là sao vậy?”

Nhìn Hoàng Long lo lắng bất an ở đối diện, Giang Vũ hỏi thẳng vào vấn đề.

“Cậu đeo lệnh Cửu Huyền Thiên Long, đương nhiên là lệnh chủ rồi”.

Hoàng Long kính sợ chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Giang Vũ.

Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, ngờ vực hỏi: “Ông bảo chiếc nhẫn này là lệnh Cửu Huyền Thiên Long?”

“Phải! Đây là tín vật của Cửu Huyền Thiên Long Môn, tuy không biết cậu có thân phận gì trong môn, nhưng nó đủ để chứng minh cậu nhất định là đệ tử chính thức của Cửu Huyền Thiên Long Môn”.

“Cửu Huyền Thiên Long Môn lại là cái gì nữa?”

Nghe Hoàng Long nói thế, Giang Vũ bối rối cau mày, hoàn toàn không thể nhớ ra được!

“Cửu Huyền Thiên Long Môn chính là thế lực bí ẩn nhất trên thế giới, chỉ những người nào liên quan mới biết đến sự tồn tại của nó, người ngoài có lẽ còn chưa nghe nói bao giờ”.

Hoàng Long cung kính ngồi thẳng lưng, giới thiệu: “Thiên Địa Minh ở Giang Châu là một trong số các đường khẩu thuộc thế lực ngoại vi của Cửu Huyền Thiên Long Môn. Tôi cũng chỉ là một thành viên ngoại vi thôi, biết rất ít về những chuyện trong môn.

Tôi chỉ biết Cửu Huyền Thiên Long Môn có chín đường khẩu tương tự Thiên Địa Minh ở Hoa Hạ.

Tiếc là cấp bậc của tôi quá thấp, không có tư cách xin được phương thức liên lạc của những đường khẩu khác, cũng không biết những đường khẩu khác tồn tại dưới hình thức nào?”

“Cửu Huyền Thiên Long Môn này có thực lực rất mạnh nhỉ!”

Giang Vũ hơi dao động, nói thầm: “Lẽ nào mình là đệ tử của Cửu Huyền Thiên Long Môn?”

Thiên Địa Minh đã là bá chủ của thế giới ngầm ở Giang Châu, mà Cửu Huyền Thiên Long Môn lại có tận chín đường khẩu tương tự thế này hợp thành, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

“Đại nhân, cậu giữ lệnh Cửu Huyền Thiên Long, chắc chắn là đệ tử trong môn phái, mà cậu là đệ tử chính thức duy nhất mà tôi từng gặp”.

Hoàng Long trả lời khẳng định, sau đó chờ mong nhìn Giang Vũ: “Cậu có thể kể cho tôi nghe về những chuyện trong môn phái hoặc liên quan đến những đường khẩu khác không ạ?”

Giang Vũ mấp máy môi, muốn nói lại thôi, thầm mắng trong lòng: “Mẹ nó tôi đã mất trí nhớ rồi, cũng chẳng biết nhiều hơn ông đâu, kể cái quần què gì chứ!”

“Thật ra những chuyện tôi đang biết rất ít!”

Giang Vũ do dự một lát rồi trả lời đúng sự thật: “Tôi bị mất trí nhớ, nếu không thì cũng chẳng đã chịu oan chịu ức ở nhà họ Triệu suốt ba năm trời rồi”.

Hoàng Long ngờ nghệch nhìn Giang Vũ: “Vậy giờ cậu đã nhớ lại được gì chưa ạ?”

“Nhớ được một ít rồi, nhưng vẫn không có ấn tượng gì về Cửu Huyền Thiên Long Môn và chiếc nhẫn này cả”.

“Đại nhân yên tâm, tôi chỉ nhận lệnh Cửu Huyền Thiên Long thôi, nếu chiếc nhẫn đã nằm trong tay cậu thì cậu chính là lệnh chủ”.

Nghe vậy, hai mắt Hoàng Long sáng rực lên, ông ta kiên định nói: “Nếu cậu có mệnh lệnh, thuộc hạ và cả Thiên Địa Minh nhất định sẽ bất chấp gian nguy, không hề chối từ”.

Mục tiêu phấn đấu lớn nhất trong đời Hoàng Long chính là trở thành đệ tử chính thức của Cửu Huyền Thiên Long Môn.

Nhưng với tư chất và việc quản lý Thiên Địa Minh của ông ta, muốn trở thành đệ tử chính thức khó như lên trời.

Và giờ ông ta lại gặp được đệ tử chính thức duy nhất là Giang Vũ, chỉ cần ôm đùi anh, đợi sau này anh khôi phục ký ức thì rất có thể anh sẽ đề bạt ông ta thành đệ tử chính thức.

Đối với Hoàng Long thì đây là một cơ duyên vô cùng lớn!
Chương 20: Một triệu một viên

Trong đại sảnh cơ quan hội nghị, thành phố Giang Châu.

Những người đứng đầu cơ quan chính quyền, đứng đầu là thị trưởng Giang Châu, đang tổ chức một cuộc hội nghị.

Nhưng người ngồi ở ghế chủ toạ lại là Kỷ Tuyết Tình.

Ngoài cộng đồng doanh nghiệp ở Giang Châu, các quan chức cấp cao cũng rất coi trọng khoản đầu tư của nhà họ Kỷ.

Tuy đang ngồi cùng những quan chức nhà nước này nhưng Kỷ Tuyết Tình lại hơi mất tập trung.

Mặc dù cô đã phái người bí mật đi theo bảo vệ Giang Vũ, nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm, vậy nên trong cả quá trình cô đều đang bần thần, hoàn toàn không chú ý tới nội dung hội nghị.

Ngay khi hội nghị đang diễn ra sôi nổi, cô đột nhiên nhận được tin nhắn do vệ sĩ gửi đến.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều giữ yên lặng, mở to mắt nhìn Kỷ Tuyết Tình, sợ mình sẽ làm phiền đến cô cả này.

Đọc xong tin nhắn, Kỷ Tuyết Tình cười bảo: “Quả nhiên đã không làm mình thất vọng!”

Khi thấy Kỷ Tuyết Tình giữ mặt lạnh từ đầu buổi đến giờ đột nhiên nở nụ cười, ai nấy cũng đều ngỡ ngàng.

Nhưng ngay cả thị trưởng cũng không dám lên tiếng hỏi lung tung.

“Tiểu Viện, kế tiếp em thay mặt tôi dự hội nghị, tôi có việc nên đi trước đây”.

Kỷ Tuyết Tình dặn dò một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài, còn chẳng thèm ngoái đầu lại.

“Cô chủ nhà tôi tạm thời có việc, mong mọi người thông cảm nhé”, Tiểu Viện bất đắc dĩ xin lỗi mọi người.

Cô ta biết chắc chắn là Kỷ Tuyết Tình nhận được tin nhắn liên quan tới Giang Vũ, cũng chỉ anh mới có thể làm cho Kỷ Tuyết Tình quan tâm đến vậy.

Khi Kỷ Tuyết Tình lái xe trở về thiên cung Vân Đỉnh, cô chạm mặt một người đàn ông to con đang dẫn người khuân đồ vào trong sân.

“Các anh là ai? Giang Vũ đâu rồi?”

Kỷ Tuyết Tình khẽ cau mày, nghi hoặc hỏi.

“Chào mợ Giang ạ!”

Người đàn ông lập tức để đồ trong tay xuống, kính cẩn khom lưng với Kỷ Tuyết Tình: “Tôi tên là Hoàng Long, nghe lệnh của cậu Giang giao dược liệu tới đây. Cậu ấy đang bận trong biệt thự, tôi không dám vào trong làm phiền ạ”.

“Ông, ông đừng có gọi lung tung, tôi không phải mợ Giang gì hết”.

Kỷ Tuyết Tình bị cách xưng hô của Hoàng Long làm cho mặt đỏ tới mang tai, song cũng thầm kinh ngạc: “Hoàng Long chẳng những không làm tổn thương đến Giang Vũ, ngược lại còn nghe lời sai sử của anh như người hầu, bất ngờ thật đấy!”

Hoàng Long toét miệng cười, khẳng định: “Mợ với cậu nhà tôi là một cặp trời sinh, sớm muộn gì cũng sẽ tu thành chính quả thôi mà!”

“Dẻo mồm dẻo miệng!”

Kỷ Tuyết Tình lườm Hoàng Long, sau đó rảo bước đi vào biệt thự, nhưng trong lòng lại cực kì thích xưng hô “mợ Giang” này.

Mở cửa biệt thự ra, Kỷ Tuyết Tình ngửi thấy một mùi dược liệu gay mũi, bèn vội bịt mũi lại: “Giang Vũ, anh đang làm gì vậy?”

“Cô Kỷ, cô về sớm thế!”

Giang Vũ bưng một cái nồi đun đi ra từ trong phòng bếp: “Tôi đang chuẩn bị đồ tốt cho cô bồi bổ này”.

“Đừng nói là anh đang nấu thuốc cho tôi đấy nhé!”

Kỷ Tuyết Tình cảnh giác nhìn cái nồi trong tay Giang Vũ.

“Trả lời đúng rồi! Lúc trước phệ tâm cổ quấy phá trong cơ thể cô, làm tiêu hao rất nhiều sinh lực của cô”.

Giang Vũ gật đầu, đặt nồi lên bàn: “Tôi dựa theo ký ức của mình, luyện chế ra một viên đan Cố Nguyên có thể khôi phục sinh lực nhanh chóng”.

“Anh còn biết luyện đan cơ á!”

Kỷ Tuyết Tình kinh ngạc, cúi đầu nhìn vào trong nồi, phát hiện dưới đáy nồi có một viên thuốc màu đen sáng rực.

“Đây là viên đan dược mà anh nấu bằng nồi đun hả?”

Kỷ Tuyết Tình khó tin nhìn chằm chằm vào viên thuốc kia, đây là lần đầu tiên cô nghe nói có người luyện đan bằng nồi đun đấy.

“Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào nữa, nói chung là trong đầu tôi có ký ức về luyện đan nên tôi cũng tự biết luôn”.

Sau lần tu luyện tối qua, Giang Vũ biết ngoài cách hấp thu linh lực Thiên Địa, còn có thể nâng cao tu vi bằng cách dùng đan dược cho việc tu luyện Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết.

Mặc dù thiên cung Vân Đỉnh dồi dào linh lực, nhưng anh tu luyện một đêm đã hấp thu gần hết linh khí xung quanh đây, không biết khi nào mới có thể phục hồi lại?

Và để mạnh lên, anh chỉ có thể dựa vào đan dược, thế nên anh đã nhờ Hoàng Long chuẩn bị một lô dược liệu.

Sau khi dược liệu được giao tới, Giang Vũ nhớ ra sức khoẻ của Kỷ Tuyết Tình rất yếu, nên anh đã luyện chế đan Cố Nguyên cho cô trước.

“Tôi tin anh!”

Kỷ Tuyết Tình không do dự cầm lấy viên đan Cố Nguyên kia cho vào miệng, tò mò hỏi: “Rốt cuộc trước đây anh là ai vậy? Biết y thuật, tu luyện võ đạo, biết huyền thuật lại còn biết luyện đan, quá là toàn năng!”

“Nếu Hoàng Long nói không sai, tôi có thể là đệ tử chính thức của Cửu Huyền Thiên Long Môn”.

Giang Vũ kể cho cô nghe đúng những gì Hoàng Long đã nói.

“Cửu Huyền Thiên Long Môn?”

Nghe anh nói xong, Kỷ Tuyết Tình nhíu mày: “Tôi chưa nghe nói tới cái tên này bao giờ, Hoàng Long có lừa anh không đấy?”

“Những dược liệu mà Hoàng Long giao tới này đều là thật”.

Giang Vũ sờ cằm, không để tâm lắm lắc đầu: “Dù sao tôi cũng không nhớ chuyện trước kia, cả khi tôi là đệ tử Cửu Huyền Thiên Long Môn thật thì cũng chẳng liên quan gì nhiều tới tôi bây giờ.

Tôi mất tích ba năm mà người ta vẫn chưa tới tìm tôi, chắc tôi không phải nhân vật gì quan trọng trong đó đâu.

Việc khẩn cấp trước mắt của tôi là phải cố gắng đề cao thực lực mới có thể báo thù Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết”.

“Anh nói đúng, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, bản thân mình mạnh mới là hơn hết”.

Kỷ Tuyết Tình gật đầu tán đồng: “Có điều tuy Thiên Địa Minh chỉ là một thế lực ngầm không thể công khai, nhưng nếu như đúng thật sẽ có chín thế lực kiểu này nghe theo lệnh của anh, đó cũng là một nguồn sức mạnh không yếu. Anh… Á!”

Nói được nửa câu, Kỷ Tuyết Tình đột nhiên ôm bụng, mặt mày đỏ lên: “Trong bụng tôi như có một ngọn lửa đang cháy vậy”.

“Đây là phản ứng bình thường sau khi uống đan Cố Nguyên”.

Giang Vũ bình tĩnh giải thích: “Đan Cố Nguyên sẽ bài thải tạp chất trong cơ thể cô ra ngoài trước, sau đó sẽ phát huy tác dụng khôi phục sinh lực”.

“Bài thải ra ngoài cơ thể? Bài thải bằng cách nào?”

Kỷ Tuyết Tình biến sắc mặt, nhìn chằm chằm vào Giang Vũ.

“Bằng cách trao đổi chất và…”

“Bủm!”

Không đợi Giang Vũ dứt lời, đằng sau lưng Kỷ Tuyết Tình đã vang lên một tiếng động nặng nề.

“Cái tên khốn này, sao anh không nói sớm hả!”

Kỷ Tuyết Tình chửi một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai, cô chạy thẳng lên lầu, mẹ nó mất hình tượng quá đi mất!

“Mỹ nữ đánh rắm, đại cát đại lợi!”

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ xấu xa cười phá lên.

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình suýt chút nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống, rất muốn giết chết Giang Vũ luôn cho rồi!

“Luyện đan Cố Nguyên cho cô Kỷ xong rồi, bây giờ mình chế thuốc cho mình thôi nào”.

Giang Vũ lựa đi lựa lại từ trong đống dược liệu Hoàng Long giao tới, chỉ chọn ra những dược liệu cần để luyện chế một viên đan Tụ Khí.

“Không ngờ tu luyện sẽ tốn dược liệu như vậy, xem ra sau này phải kiếm nhiều tiền hơn mới có thể duy trì việc tu luyện”.

Giang Vũ bất đắc dĩ thở dài.

Mặc dù Hoàng Long có tiền, nhưng bấy nhiêu cũng không đủ cho anh tu luyện lâu dài, anh buộc phải tay làm hàm nhai mới được.

Sau hai tiếng đồng hồ, Giang Vũ luyện chế thành công một viên đan Tụ Khí, tiện thể luyện chế số dược liệu còn dư thành mười viên đan Long Hổ chuyên cải thiện thể chất của người thường.

Trong sân biệt thự.

“Ông giúp tôi chuẩn bị rất nhiều dược liệu, vất vả cho ông rồi”.

Giang Vũ cảm kích nhìn Hoàng Long.

“Có thể cống hiến sức lực cho cậu là vinh hạnh của tôi”.

Hoàng Long nghiêm mặt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiếc là Thiên Địa Minh không làm trong mảng dược phẩm, nên số lượng dược liệu có thể mua được cho cậu cũng có hạn”.

“Tôi xin nhận lòng tốt của ông, tôi sẽ không để ông làm không công đâu”.

Giang Châu cười hỏi: “Ông mua số dược liệu này hết bao nhiêu tiền?”

Hoàng Long lưỡng lự một lát, sau đó trả lời đúng sự thật: “Tổng cộng là năm triệu!”

Khoé miệng Giang Vũ co giật, chưa tới một ngày mà đã dùng hết năm triệu, mà chỉ luyện chế được một viên đan Tụ Khí, quả thật là đang đốt tiền đây mà!

“Đây là mười viên đan Long Hổ mà tôi luyện chế, mỗi viên trị giá một triệu”.

Giang Vũ đưa một chai đan dược cho Hoàng Long: “Năm viên trong đó là chi phí ông mua dược liệu lần này, năm viên còn lại, sau khi bán được ông chuyển tiền cho tôi”.

“Một triệu một viên!”

Hoàng Long mở to mắt, khiếp sợ hỏi: “Cậu Giang, cậu có đang nói đùa không thế?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom