• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot CÔ VỢ MÙ: LY HÔN, ANH KHÔNG ĐỒNG Ý (1 Viewer)

  • Chương 518-519-520

Chương 518





Ngô Thành Nam nghe vậy thì như lạc vào sương mù, trợn mắt lườm anh ta, vòng qua anh ta đi vào trong, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.





Khi đi ngang qua quầy lễ tân đột nhiên anh ta bị người ta gọi lại.





Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân hai má ửng đỏ, giọng nói lắp bắp, có vẻ hết sức khó xử: “Thưa giám đốc Ngô, ở đây có một thùng hàng của anh ạ”





Ngô Thành Nam hơi sửng sốt, giây sau anh ta đã nhìn thấy cô gái ở quầy lễ tân đang hì hục đặt một cái thùng lớn lên bàn.





Trên mặt thùng ghi những chữ rất to “bảo bối của thận”, còn có thêm mấy câu quảng cáo lộn xộn.





Kiểu chữ trông hết sức lòe loẹt, nhưng những chữ “Lấy lại uy lực” lại cực kỳ rõ ràng. Lớp băng dính bọc kín quanh thùng cũng đều có chữ “bảo bối của thận”.





Đầu óc Ngô Thành Nam chợt đùng một tiếng, choáng váng cả người.





Nghĩ lại bộ dạng đám nhân viên xì xào bàn tán ban nấy và lời chế giễu của Trần Bách Nhã mọi thứ đều lập tức trở nên rõ ràng.





Mặt anh ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây không phải đồ tôi mua”





“Nhưng ..” Cô gái ở quầy lễ tân rất oan ức chỉ vào hóa đơn trên mặt thùng: “Trên này còn có tên của anh, số điện thoại của anh. Đây là hàng chiều hôm qua mới giao, người chuyển phát nhanh cũng đọc tên anh”





Ngô Thành Nam nghe vậy chân liền mềm nhữn, sắc mặt càng giận dữ hơn.





Đây chắc chắn là một trò đùa dai, có người đang trêu anh ta. Anh ta thề trước giờ mình chưa từng mua qua thứ đồ như thế này.





Bình thường những loại hàng riêng tư như thế này đều được mặc định là giao hàng bí mật. Nhưng nếu có ai yêu cầu thì chủ quán sẽ rất sẵn lòng bày quảng cáo của mình ra thông báo cho cả thiên hạ để quảng bá sản phẩm của mình.





Ngô Thành Nam dám cam đoan, nhất định có người muốn hại anh †a, cố ý muốn làm anh ta mất mặt. Còn để cho người chuyển phát nhanh gọi tên anh ta nữa, không thể nghỉ ngờ đây chính là một việc làm trả thù.





Khi anh ta còn đang giằng co với lễ tân thì Trần Bách Nhã lại đi tới: “Anh họ, sao chân anh cũng mềm nhữn rồi vậy, tình hình đã nghiêm trọng đến mức này rồi cơ à? Một thùng có đủ không, nếu không đủ thì để tôi mua thêm cho anh, chút tiền đấy tôi vẫn chi được. Có bệnh không được giấu bác sĩ, tốt nhất là nên chữa trị sớm đi”





“Câm miệng!” Ngô Thành Nam thẹn quá hoá giận: “Đây không phải đồ tôi mua, là người khác cố ý trêu tôi!”





Giọng nói Trần Bách Nhã kéo ra thật dài, ánh mắt ý nhìn anh ta đầy ẩn ý, rất rõ ràng là anh ta hoàn toàn không tin lời Ngô Thành Nam nói.





Ngô Thành Nam bực bội xoay người rời đi, lễ tân vẫn còn đuổi theo.





hỏi: “Giám đốc Ngô, hàng của anh không cần nữa ạ?”





“Cút đi, đây không phải hàng của tôi, cô tự xử lý đi, đừng làm phiền đến tôi”





Nói xong liền thở phì phò rời đi.





Lễ tân ấm ức nhìn về phía Trần Bách Nhã: “Vậy bây giờ phải xử lý cái này thế nào ạ, giám đốc Trần? Ở trên rõ ràng còn ghi tên của anh ấy mà”





Trần Bách Nhã có thù chất chứa đã lâu với Ngô Thành Nam nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, anh ta nói với cô gái: “Phát cho các đồng nghiệp nam trong công ty đi. Nói đây là quà của giám đốc Ngô tặng cho mọi người. Đây là đồ anh ta đã tự dùng thử, thấy hiệu quả không tệ”





Nói xong còn vui tươi hớn hở rời đi.





Lễ tân ngây ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn một thùng đồ “bảo bối của thận” cực lớn.





Cái thứ đồ này thật sự có thể phát ra chứ?





Ngô Thành Nam thẹn quá hóa giận bước vào văn phòng, vừa nghĩ những ánh mắt kỳ lạ nhìn mình khi mới đi vào công ty thì trong lòng anh †a lại như muốn nổ tung.
Chương 519



Thùng đồ kia được gửi đến công ty từ chiều hôm qua, nhưng lúc đó anh ta đã ra ngoài, những ký hiệu rõ rành rành trên mặt thùng có lẽ đã sớm bị mọi người nhìn thấy hết và lan truyền đi rồi.



Sắc mặt anh ta tối sầm lại, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là cho răng việc này là do Trần Bách Nhã làm, cố ý muốn bôi đen hình tượng của anh ta.



Dù sao hai người cũng đang ở thế cạnh tranh, bây giờ cục diện đang có lợi cho Trần Bách Nhã. Nói không chừng Trần Bách Nhã đang muốn thừa thắng xông lên, muốn làm mất hình tượng của anh ta, bịa đặt tin đồn anh ta không được trên phương diện kia.



Một lãnh đạo trong tập đoàn không thể sinh ra đời sau trong mắt một số ông già cổ hủ chuyện này được coi là rất nghiêm trọng.



Ngô Thành Nam nổi giận đùng đùng đi tới đi lui trong văn phòng.



Khó khăn lắm anh ta mới chịu đựng được đến giữa trưa khi nhân viên đều đã đi ra ngoài ăn cơm, anh ta cũng định thừa dịp ít người để đi ra ngoài. Kết quả lại thấy trên bàn làm việc của không ít nhân viên đều để một cái bình nhỏ.



Phía trên có những chữ rất to “Bảo bối của thận” như muốn đốt cháy ánh mắt của anh ta.



Ngô Thành Nam nổi giận bừng bừng, vọt thẳng đến quầy lễ tân, thấy người vẫn còn ở đó anh ta nghiêm giọng chất vấn: “Không phải tôi bảo cô ném cái thùng kia đi à? Tại sao bây giờ cái…thứ đó lại xuất hiện trên bàn mọi người vậy?”



Lễ tân bị khí thế nóng nảy của anh ta đập thẳng vào mặt, bị dọa sợ run lẩy bẩy. Cô gái nhỏ gần như sắp khóc, ấm ức nói: “Tôi, tôi vốn muốn vứt đi, nhưng giám đốc Trần nói đây là quà anh tặng cho nhân viên, bảo tôi phát cho mọi người. Tôi, tôi cũng không thể làm gì khác…”



“Trần Bách Nhã!” Ngô Thành Nam nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt đỏ rực lên.



Ban đầu anh ta vốn chỉ có mấy phần nghi ngờ, nhưng đến bây giờ đã trở thành chắc chắn trăm phần trăm. Quả nhiên là thằng súc sinh Trần Bách Nhã kia tính kế anh ta, tâm tư thật sự quá độc ác.



Cả người Ngô Thành Nam đều phát lửa giận, anh ta đang định rời đi thì lại nghe thấy tiếng nói run run của lễ tân gọi anh ta lại: “Còn nữa, giám, giám đốc Ngô, còn có một việc nữa…”



“Chuyện gì”



Thái độ của Ngô Thành Nam với cô gái không có đến nửa phần hòa nhã, lộ ra sự giận dữ và không kiên nhẫn: “Có chuyện gì nói mau đi!”



Lúc này cô gái mới nói: “Buổi sáng lúc anh ở trong văn phòng giám đốc Trần có nhận một cuộc phỏng vấn. Những thứ này, những thứ này đều bị chụp lại rồi”



Ngô Thành Nam bất chợt sững sờ ngẩn ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng.



“Anh ta có nói gì không?” Ngô Thành Nam có thể nghe thấy giọng nói hoảng hốt của chính mình.



Lễ tân nói: “Quả thực phóng viên có hỏi tới chuyện này. Giám đốc Trần trả lời đây là tấm lòng của anh, nói là vì anh đã tự mình dùng qua nên cực lực đề cử với mọi người..”



Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng nói cho hết câu, không biết vì sao.



ánh mắt cũng vô thức nhìn lướt qua chỗ dưới chân anh ta.



Ngô Thành Nam cảm giác mình đã đạt đến giới hạn, điên cuồng muốn trút cơn giận này ra ngoài.



Thăng chết tiệt Trân Bách Nhã kia quả nhiên tàn nhẫn. Chuyện này ban đầu vốn chỉ có nội bộ công ty biết tới, bây giờ nếu bị phóng viên truyền ra ngoài thì chỉ sợ cả thế giới sẽ đều biết. Sau này anh ta đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chất vấn phương diện kia có vấn đề gì, mặt mũi đều mất sạch cả.



Sắc mặt Ngô Thành Nam tái xanh, vội vàng sai người liên lạc với phóng viên đến đây vào buổi sáng.



Thời gian chưa qua bao lâu, chắc hẳn là tin tức còn chưa lọt ra ngoài, chỉ cần kịp thời lấy lại thì có lẽ vẫn chưa quá muộn.



Nhưng không ngờ là quả thực đã liên lạc được với phóng viên, nhưng đơn vị truyền thông kia lại thuộc về công ty do nhà họ Trần của Trần Bách Nhã mở.



Bọn họ chỉ nghe lời Trần Bách Nhã, chỉ cần anh ta không lên tiếng thì không có cách nào ngăn chặn tin tức này lan truyền ra ngoài.



Hơn nữa bọn họ còn tri kỷ thông báo cho Ngô Thành Nam, bây giờ bản thảo đang trong giai đoạn hoàn thiện, chỉ cần chỉnh sửa lại là có thể phát lên mạng xã hội.
Chương 520



Ngô Thành Nam lo lắng nhảy dựng lên, vội vàng gọi cho Trần Bách Nhã nhưng không gọi được, anh ta lại nhanh chóng chạy đến quầy lễ tân hỏi hướng đi của Trân Bách Nhã.



Lễ tân bị bộ dạng dữ tợn của anh ta dọa sợ, trong giọng nói còn có cả tiếng khóc, cô trả lời: “Tôi chỉ thấy giám đốc Trần và các đồng nghiệp cùng nhau ra ngoài, chắc là đi đến căng tin nhân viên”



Ánh mắt Ngô Thành Nam liền tối sầm lại.



Trần Bách Nhã vẫn dùng chiêu thân cận với mọi người như vậy, nhưng không thể không nói, thủ đoạn này quả thực có tác dụng, anh ta quả không hổ là kẻ đã được ông cụ dạy dỗ qua.



Ngô Thành Nam không nói một lời nào, lao thẳng đến căng tin nhân viên.



Căng tin nhân viên của nhà họ Ngô rất tốt, phần lớn nhân viên đều sẽ lựa chọn đến đây ăn. Từ rất xa anh ta đã nhìn thấy Trần Bách Nhã đang ngồi giữa một đám người, vừa ăn vừa nói cười.



Những người bên cạnh đều đang tâng bốc anh ta, không biết là nói gì, người bên cạnh anh ta đều lộ ra nụ cười vừa khinh bỉ vừa kỳ quái.



Không biết có phải Ngô Thành Nam nhạy cảm hay không mà anh ta luôn cảm thấy chuyện Trần Bách Nhã đang nói có liên quan đến mình, càng nhìn dáng vẻ tươi cười của họ anh ta lại càng chướng mắt.



Trước đây anh ta rất ít khi đến căng tin nhân viên, cũng khinh thường việc ngồi ăn cùng những nhân viên này. Trong mắt anh ta, làm lãnh đạo thì phải ở tư thế nhìn từ trên cao xuống, đẳng cấp phải phân chia rõ rệt, tránh cho một số người được đà lấn tới, không biết bản thân mình đang ở đâu.



Vì vậy lần này anh ta tới đây đã thu hút sự chú ý của một bộ phận không nhỏ nhân viên trong nhà ăn.



Ngô Thành Nam cảm giác được ánh mắt của những nhân viên kia nhưng bắt buộc mình phải lờ đi không để trong lòng, anh ta bước thẳng tới bàn của Trần Bách Nhã.



Những người bên cạnh nhận thấy sự xuất hiện của Ngô Thành Nam liền kéo quần áo Trần Bách Nhã, ra hiệu cho anh ta.



Lúc này Trần Bách Nhã mới ngừng cười đùa, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt u ám của Ngô Thành Nam. Anh ta biết rõ Ngô Thành Nam tới vì điều gì, nhưng không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cười nói I Anh họ, không ngờ cũng có ngày anh đến nhà ăn nhân viên của chúng ta nha, đúng là hiếm lạ đấy. Anh muốn ăn cái gì? Món sườn nướng hôm nay không tệ đâu, anh nếm thử xem…”



“Trần Bách Nhã, đừng nói nhảm nữa!” Ngô Thành Nam không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: “Đừng có mà dông dài với tôi. Anh biết tôi đến tìm anh vì việc gì đúng không. Cái thùng đồ kia là anh mua, rồi cố ý để người ta dán tên của tôi lên trên đưa tới công ty phải không. Còn nữa, anh còn phát đồ ra cho nhân viên, bảo là quà tặng, gọi phóng viên đến cố ý để họ chụp hình. Thủ đoạn của anh cũng nhiều đấy”



Trần Bách Nhã hơi ngừng lại, sau đó cười mà như không cười nhìn anh ta nói: “Anh nói như vậy là tôi không vui rồi. Hai chuyện sau đúng là do tôi làm, nhưng còn chuyện mua đồ thì không phải. Không có việc gì tự dưng tôi mua mấy thứ đó làm gì. Hơn nữa hai chuyện sau đó tôi làm cũng là có ý tốt mà”



“Tôi nói anh tặng quà cho nhân viên vì muốn họ cảm kích anh, tạo ưu thế cho anh. Về phần phóng viên thì tôi cũng đang giúp anh đánh bóng danh tiếng đó thôi, cho anh được tiếng tốt là quan tâm nhân viên, sao anh còn tức giận chứ? Đúng là không nhìn thấy lòng tốt của người †a mà”



“Người tốt, anh mà cũng xứng nói câu đó à?” Ngô Thành Nam cười lạnh ra tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì. Tôi lặp lại một lần nữa, thứ đồ kia không phải là tôi mua”



“Không phải anh mua thì ai mua?” Trần Bách Nhã khó hiểu, sau đó lại hả hê nhìn Ngô Thành Nam: “Ngô Thành Nam, kẻ thù của anh không ít nhỉ”



Ngô Thành Nam không hề bỏ qua một chút biểu cảm nào của Trần Bách Nhã, trong lòng cũng bắt đầu sinh nghị, lẽ nào thứ đồ đó thật sự không phải do Trần Bách Nhã mua?



Nếu không phải là anh ta thì sẽ là ai?



Anh ta lập tức nghĩ tới đám người Hoắc Tùng Quân, nhưng ngay sau đó suy nghĩ này liền bị bác bỏ. Hoắc Tùng Quân cũng sẽ không dùng thủ đoạn dễ hiểu như vậy.



Chiều hôm qua…



Anh ta nhướng mày, chỉ có một người thôi.



Trương Kim Liên!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] CÔ VỢ NHỎ CỦA CEO MÙ
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END
CÔ VỢ MÙ: BỊ GHÉT BỎ
Chương 51
CÔ VỢ MÙ BẠCH HOÀI AN
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom