• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô vợ giả ngốc của tổng tài (17 Viewers)

  • Chap-466

Chương 467: Chị ta là kẻ biến thái




Vẻ mặt Hồng Mẫn thoáng hiện lên sự ngơ ngác: "Chuyện trước kia ta đều quên gần hết rồi. Ta chỉ biết ở trong này, ta sống rất thoải mái."



Ánh mắt anh ta lại dừng trên người Đinh Thanh Thanh. Thật sự là vẻ mặt của kẻ yêu đến ngu dại?



Tiêu Nhi siết chặt hai bàn tay đang đặt trên đầu gối, không hiểu sao cô lại có cảm giác rét run, rốt cuộc nơi này là nơi ma quý nào?



Dựa theo cách giáo dục của quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida đối với Hồng Mẫn, anh ta tuyệt đối là người có ý chí kiên định, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này.



Tiêu Nhi nhíu mày suy nghĩ, ánh mất bất giác đảo qua, muốn tìm kiếm một điểm đột phá, nhưng khi liếc đến người Dịch Tiểu Phi thì giật mình dừng lại.



Cô ấy đang cúi người năm dài trên bàn dài nói chuyện với người giúp việc, áo phông bó sát của cô co lại lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.



Trên đoạn lưng lộ ra ngoài chừng lòng bàn tay thể nhưng lại có mấy vết sẹo chồng chất lên nhau.



Đồng tử Tiêu Nhi co rụt lại, sự nghi ngờ trong lòng càng tăng lên. "Thế nào? Chỗ này của tôi không có cameras, có khi là không gian thực, cam đoan không có bất luận kẻ nào biết." Đinh Thanh Thanh đụng vào bả vai Tiêu Nhi, còn âm thầm nháy mắt với cô một cái.



Tiêu Nhi bắt buộc chính mình phải trấn định, cô cong khóe môi, cười nhạt nói: "Ở đây có nhiều người đẹp trai như vậy, tôi mới nhìn một cái cô đã muốn tôi chọn ra. Thế nào, không muốn tôi cướp đi à?"



Đôi mất Đinh Thanh Thanh sáng ngời: "Ngữ khí này của chị, tôi thích."



Cô ta cười ha ha, tùy ý phất tay với Hồng Mẫn, vui vẻ nhét màn hình vào trong tay Tiêu Nhi: "Này, cứ từ từ chọn, xem kỹ đám này xem."



Hồng Mẫn có chút lưu luyến nhưng vẫn thành thật rời khỏi phòng.



Tiêu Nhi có phần miễn cưỡng lật vài tờ, càng nhìn càng cảm thấy hết hồn.



Mỗi một người đàn ông, ngoài túi da đẹp đẽ không giống nhau ra, còn có gia thế hiển hách.



Cải gì mà vương tử, người thừa kế tập đoàn tài phiệt, còn có các tinh anh của từng ngành nghề..



Tiêu Nhi thật sự không kiềm chế được khiếp sợ trong lòng, hoang mang nhìn Đinh Thanh Thanh: "Cô mang những người này tập trung đến đây, rốt cuộc có mục đích gì?"



Đinh Thanh Thanh nhìn thẳng mát Tiêu Nhi, nghiên ngẫm nói: "Chị đoán xem?"



Tiêu Nhi không nói thẳng: "Nếu tôi có thể đoán được thì còn hỏi cô làm gì? Tóm lại tôi không tin là vì bố cô muốn thay đổi suy nghĩ của cô."



Đinh Thanh Thanh cười ha ha: "Thông minh!"



Cô ta nhanh tay sờ soạng Tiêu Nhi một cái, trên khuôn mặt ngũ quan anh khí hiện lên sự hung ác nham hiểm: "Tôi muốn đùa chết mấy người đàn ông đẹp trai lại có năng lực này! Tôi muốn cho bọn họ phục tùng dưới chân tôi, trở thành nô lệ của tôi! Ha ha ha, tôi phải làm nữ vương!"



Tiêu Nhi kinh ngạc nhíu mi: "Nhưng không phải cô thích con gái à?"



Đinh Thanh Thanh vuốt mái tóc ngắn, nhìn Tiêu Nhi với ánh mát yêu thương: "Đứa ngốc, không phải hôm qua tôi đã ám chi với chị rồi à? Tôi ăn cả năm lẫn nữ! Ha ha ha."



Cô ta đắc ý dạt dào, lại cười to một hồi.



Tiêu Nhi giật mình, quay đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phi. Dịch Tiểu Phỉ vừa mới nói chuyện với người hầu, khi chạm phải ánh mắt có ý tìm tòi nghiên cứu của Tiêu Nhi, rõ ràng ánh mất cô ấy hơi rụt lại, bối rối cúi đầu.



Tiêu Nhi lập tức hiểu được mọi chuyện.



Quan hệ của Dịch Tiểu Phi và Đinh Thanh Thanh quả nhiên không gắn bó keo sơn như mặt ngoài.



Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn quay đầu nói thẳng với Đinh Thanh Thanh: "Cô đã có nhiều người đàn ông tốt như vậy, bớt đi một cái cũng không thiếu, vì sao lại không thả Hồng Mẫn ra?" "Thả? Vì sao tôi phải thả?" Sắc mặt Định Thanh Thanh trầm xuống, hừ lạnh nói: "Ở chỗ tôi, thân phận của anh ta không đáng một đồng! Chỉ bằng khuôn mặt và dáng người của anh ta, anh ta nhất định phải là của tôi! Đẹp trai một chút, tôi nhất định phải khiến bọn họ thần phục dưới chân tôi!"



Cô ta ngẩng đầu, dáng kẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng. "Tiêu sái, quả nhiên tiêu sái! Không hổ là cô!"



Tiêu Nhi cười hì hì, dựng thằng ngón tay cái về phía cô ta, tay phải lại âm thầm kẹp một cái kim châm ở đầu ngón tay. Đinh Thanh Thanh lập tức đắc ý cười rộ lên: "Điều này là đương nhiên."



Cô ta quay đầu nhìn thế giới rộng lớn ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên sự điên cuồng không cố ky: "Bọn họ là của tôi, tất cả bên ngoài cũng đều là... Của tôi."



Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy sau cổ truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ.



Cô ta chưa kịp quay đầu lại nhìn thì cơ thể đã mềm nhũn ngã xuống.



Tiêu Nhi nhanh chóng cất kim châm đi, đỡ cô ta năm lên số pha.



Dáng vẻ im lặng của cô ta giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.



Dịch Tiểu Phí hiển nhiên không nghĩ rằng Tiêu Nhi sẽ đột nhiên ra tay, cô ấy hoảng sợ đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn hai người họ.



Tiêu Nhi cho cô ấy một ánh mắt trấn an, năm chặt thời gian, lời ít ý nhiều nói: "Cô không cần sợ hãi! Tôi sẽ không làm hại cô ta, cũng sẽ không hai cô. Thừa dịp ở đây không có ai theo dõi, cô thành thật nói cho tôi biết, tình huống nơi này rốt cuộc là thể nào?" "Thì, chính là tình huống mà cô thấy đấy!" Giọng nói của Dịch Tiểu Phi hơi run, dáng vẻ nhu nhược còn có phần đề phòng: "Ở đây tốt lắm, dù là điều kiện cuộc sống hay là mối quan hệ giữa mọi người, đều vô cùng tốt. Chúng tôi, chúng tôi đều rất thích nơi này."



Tiêu Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy tay với cô ấy: "Cô lại đây." Dịch Tiểu Phi hơi chần chờ, vẫn duy trì vẻ ngoan ngoãn của mình, miễn cưỡng đi qua.



Tiêu Nhi kéo cô ấy đến bên mình, sau đó nhanh chóng kéo áo cô ấy lên.



Sau thắt lưng, phía sau lưng, trên làn da ngăm đen của Dịch Tiểu Phi có vô số vết thương mới cũ chồng chất, nhìn rất ghê người.



Đồng tử Tiêu Nhi hơi co lại, ngữ khí tức giận: "Đây là cái cô gọi là tối à? Cô có biết bố cô rất lo lắng cho cô không?! Ông ấy đưa chúng tôi đến đây chính là để đối cô về. Nhưng hiện tại cơ trưởng kia khả năng đã bị bọn họ nhìn ra, nếu cô không nói thật cho tôi biết, chúng ta ai cũng không về được! Người tên Hồng Mẫn vừa rồi từng là đại vương tử của nước Thanh Bạch, cô có muốn trở về cùng anh ta không?"



Dịch Tiểu Phi khẽ run, khuôn mặt dịu ngoan rốt cuộc cũng có một khe nứt: "Không phải tôi không muốn, là tôi thật sự rất sợ hãi!"



Đôi mắt của cô ấy phiếm hồng, nước mắt lập tức chảy ra: "Mấy người phụ nữ bọn họ đều là kẻ biến thái, kẻ này lại biến thái hơn kẻ kia! Thử am hiểu nhất chính là tấy não người ta. Nếu tôi không nghe lời bọn họ, dựa theo cách làm của bọn họ,



Dịch Tiểu Phí hiển nhiên không nghĩ rằng Tiêu Nhi sẽ đột nhiên ra tay, cô ấy hoảng sợ đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn hai người họ.



Tiêu Nhi cho cô ấy một ánh mắt trấn an, năm chặt thời gian, lời ít ý nhiều nói: "Cô không cần sợ hãi! Tôi sẽ không làm hại cô ta, cũng sẽ không hai cô. Thừa dịp ở đây không có ai theo dõi, cô thành thật nói cho tôi biết, tình huống nơi này rốt cuộc là thể nào?" "Thì, chính là tình huống mà cô thấy đấy!" Giọng nói của Dịch Tiểu Phi hơi run, dáng vẻ nhu nhược còn có phần đề phòng: "Ở đây tốt lắm, dù là điều kiện cuộc sống hay là mối quan hệ giữa mọi người, đều vô cùng tốt. Chúng tôi, chúng tôi đều rất thích nơi này."



Tiêu Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy tay với cô ấy: "Cô lại đây." Dịch Tiểu Phi hơi chần chờ, vẫn duy trì vẻ ngoan ngoãn của mình, miễn cưỡng đi qua.



Tiêu Nhi kéo cô ấy đến bên mình, sau đó nhanh chóng kéo áo cô ấy lên.



Sau thắt lưng, phía sau lưng, trên làn da ngăm đen của Dịch Tiểu Phi có vô số vết thương mới cũ chồng chất, nhìn rất ghê người.



Đồng tử Tiêu Nhi hơi co lại, ngữ khí tức giận: "Đây là cái cô gọi là tối à? Cô có biết bố cô rất lo lắng cho cô không?! Ông ấy đưa chúng tôi đến đây chính là để đối cô về. Nhưng hiện tại cơ trưởng kia khả năng đã bị bọn họ nhìn ra, nếu cô không nói thật cho tôi biết, chúng ta ai cũng không về được! Người tên Hồng Mẫn vừa rồi từng là đại vương tử của nước Thanh Bạch, cô có muốn trở về cùng anh ta không?"



Dịch Tiểu Phi khẽ run, khuôn mặt dịu ngoan rốt cuộc cũng có một khe nứt: "Không phải tôi không muốn, là tôi thật sự rất sợ hãi!"



Đôi mắt của cô ấy phiếm hồng, nước mắt lập tức chảy ra: "Mấy người phụ nữ bọn họ đều là kẻ biến thái, kẻ này lại biến thái hơn kẻ kia! Thử am hiểu nhất chính là tấy não người ta. Nếu tôi không nghe lời bọn họ, dựa theo cách làm của bọn họ, tôi sẽ giống như vương tử Hồng Mẫn, bị họ tiêm thuốc vào người, biến thành người mà bọn họ muốn. Mọi người ở đây đều như vậy, hoặc là chủ động nghe theo, hoặc là bị động nghe theo. Tóm lại, đều không trốn khỏi kết cục này."



Qua nhiên cô ấy biết một ít tiên tức.



Trong lòng Tiêu Nhi thoáng yên ổn, lôi kéo cô ấy ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cô đừng sốt ruột, từ từ nói, nói hết những gì cô biết cho tôi. Bố cô là bạn của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng giúp tôi." Dịch Tiểu Phi nghẹn ngào, ổn định cảm xúc: "Chị Đinh muốn làm gì, tôi thật sự không biết, nhưng những lời chị ta vừa nói đều là thật, chị ta thật sự muốn đùa chết những người đàn ông đó." Dịch Tiểu Phi nhìn Đinh Thanh Thanh, đối mắt không tự giác hiện ra vẻ e ngại cùng oán hận.



Tiêu Nhi nắm chặt tay cô ấy, cổ vũ nói: "Tốt lắm. Vậy cô có biết tại sao cô ta phải làm như vậy không?"



Dịch Tiểu Phi rưng rưng lắc đầu: "Tôi không biết. Chị ta chính là kẻ biến thái, tôi không hiểu được hành vi của chị ta. Ngoài việc nghe lời thì tôi không làm gì được cá."



Cô ấy nói xong, lại đau lòng bật khóc.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom