• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô vợ giả ngốc của tổng tài (11 Viewers)

  • Chap-357

Chương 358: Chúng tôi không phải nội gián




Vân Thiên đảo nhẹ qua đám người lần nữa, cất cao giọng nói: "Công ty đột nhiên thiếu đi ba lãnh đạo cấp cao, tôi biết các ngươi lo lắng. Hôm nay tôi gọi các người đến, cũng là để giải quyết vấn de."



Anh dơ tay “Pang, bộp” vỗ hai cái vỗ tay, cửa phòng họp lập tức bị người từ bên ngoài đẩy ra.



Năm người trẻ tuổi mặc tây trang gọn gàng dáng đi trầm ổn bước vào. Bên trong mặc áo sơ mi cần thận tỉ mi, kiểu tóc gọn gàng đơn giản cùng gương mặt thần thái sáng lạn, đứng ở nơi đó liền khiến người ta có cảm giác 5 người này là tinh anh trong cái xã hội này.



Bọn họ chính tề cúi đầu chào hỏi Vân Thiên, sau đó nghiêm chính chuyên nghiệp tự giới thiệu mình với các cổ đông. "Tiến sĩ kinh tế đại học Thanh Hoa: Lục Hải. Có ba năm kinh nghiệm làm việc trong ngân hàng tài chính đầu tư Hoa Nhĩ, từng được nhận giải thưởng Kim Ngưu." “Đại học tài chính Ca Luân cấp bậc trên tiến sĩ: Triệu Viễn, sắp tới sẽ là con rể của gia tộc Rothschild."



Chỉ với một đoạn giới thiệu ngắn, mà đã như tiếng sấm đánh bên tai khiến phòng họp nổ tung.



Nổ đến sắc mặt của mọi người chuyển từ trắng thành xanh từ xanh chuyển đỏ, cuoi cùng trong mắt tất cả đều là kích động và hưng phấn. “Là chủ nhân của cúp Kim Ngưu nha! được thưởng giải thưởng này không phải đơn giản quá kinh khủng rồi! Công ty nếu là có một người như vậy lo liệu cục diện xử lý công việc, thì sự phát triển của công ty chắc chắn đột phá tăng mạnh!" "Đúng thế, gia tộc Rothschild lå gia tộc tài chính lớn nhất toàn cầu. Mỗi người trong gia tộc đều là cao thủ tài chính, muốn làm con rể của gia tộc bọn họ vậy thì thủ đoạn nhất định phải được toàn bộ người trong gia tộc công và được xếp vào trình độ khá"



Đợi năm người giới thiệu xong, Vân Thiên ho nhẹ hai tiếng, đánh gãy người đang thảo luận: “Chắc là đến đây không cần tôi phải nói nhiều thêm nữa, thực lực cấp bậc của họ đã rất rõ ràng. Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ tiếp nhận ba vị trí tổng thanh tra kia, xây dựng và vận hành lại công "Thế nhưng bọn họ có năm người mà chi có ba vị trí làm sao bây Có người thấp giọng hỏi. Vân Thiên nhấc ngón tay trắng nõn hướng trong đám người bừa một cái: ông, hai người các ông sẽ bị thay "Tôi, chúng tôi?"



Hai người bị đến khiếp sợ đứng lên, trăm miệng một lời bắt đầu kêu oan.



Vân Thiên, chúng ta cũng không phải nội gian "Chúng tôi ở Hoắc Kiến nhiều năm như vậy, cẩn trọng, tuyệt đối chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với Hoắc Kiến!"



Vân Thiên từ trong văn kiện trên bàn rút ra hai phần văn kiện, "bộp" vứt đến trước mặt bọn họ: "Thương trường như chiến trường, tập đoàn Hoắc Kiến không phải là viện dưỡng lão của các ông. Đúng là các ông không phải là nội ứng nhưng làm việc từ trước đến nay không cần công lao hi vọng không thất bại, hai chi phát tốt nhất của Hoắc Kiến dưới sự lý của các ông thành tích ngày càng tụt dốc, ông cảm thấy các ông cùng bọn nội ứng khác nhau ở chỗ nào?" "Từ hôm nay trở đi, toàn bộ các người sẽ bị giảm nửa cấp chức vụ. Trong vòng ba tháng có thể làm ra thành tích thì chức vị sẽ phục hồi như cũ, nếu như không làm ra trò trống gì liền thu thập đồ vật cút ngay cho tôi."



Âm thanh giòn vang dứt khoát, ăn nói hùng lý quyết đoán.



Sắc mặt của hai ông tổng thanh tra cấp tốc trầm xuống, ngã xuống không dám phát ra âm thanh.



Đám người nhìn kinh hãi, vừa lo vừa kì, lại không dám nói nửa chất vấn hoặc là lời không phục.



Hoắc Nghĩa giấu tay ở dưới gầm bàn, âm thầm giơ ngón tay lên đối với Vân dùng ánh nói: Không là con của A Phong, có phong độ của bố cậu! Quá trâu



Vân Thiên không để ý tới sau khi ra hiệu cho năm người mới xuống xong, cậu mới bình tĩnh tuyên bố: “Không có kiến chúng ta liền tiến hành thảo luận hạng mục tiếp theo. Tôi chuẩn bị dưới Kiến thành lập một công ty con hoàn toàn mới. Hoặc Kiến hiện đã có nền tảng nghiệp vụ cho nên đem toàn bộ sản phẩm ở lĩnh vực mới tính vào công ty con. Sau này nếu có hạng mục lớn thì toàn bộ quy về danh nghĩa của công ty con này.”



Cùng với lời cậu nói ra, phòng họp yên tĩnh lập tức bởi vì tiếng thảo luận lại trở nên ồn ào. "Như vậy sao được?" "Hiện tại tài chính của công ty đang vô cùng kiệt quệ? Lại thành lập công ty mới, riêng khoản đăng kí tài chính thôi đã mất một số tiền lớn, cậu coi chuyện này là mở một quán rượu vậy! Chỉ cần vận hành hạng mục hiện tại thật tốt, tới vạch đi phải tăng thêm không biết bao nhiêu công "Gia tăng công việc của một hạng mục đều phải cần tiền, hiện tại công ty thiếu nhất cũng là



Đám người mồm năm miệng mười nói, cuối cùng tổng kết ra một câu: Chuyện này bọn họ thống nhất quyết định không đồng ý!



Vân Thiên cười như không cười nhìn bọn họ: nhất quyết định? Các ông có tư cách biểu quyết? Làm cổ đông của công ty trách nhiệm của các ông chính là ngồi yên chờ chia tiền. Nếu không hài lòng hiện tại cổ phần cho tôi, tôi cam đoan sẽ không để cho các ông thua thiệt một tiền. Nếu như không muốn bán thì im miệng của các ông lại, không nên ở chỗ này khoa tay múa chân."



Dù là Hoắc Kiến Phong năm đó, cũng có ít nhiều bận tâm thái độ của các cổ đông nguyên lão, sẽ cho mấy phần mặt mũi.



Nhưng hiện tại Vân Thiên lại mặt mày lạnh ngất, từng chữ đem quan hệ lợi ích mở ra một cách trần trụi.



Đám người lúng túng nhìn cậu ta, trong mắt vừa phần nộ vừa không phục cũng có chút cam chịu.



Lăn lộn trên thương trường nửa đời người, bây giờ lại bị cái đứa trẻ nắm đuôi thích nặn thể nào thì nặn, thật sự là mất mặt.



Có người không cam tâm, đột nhiên nói: “Ngươi nói thật là nhẹ nhàng, mở công ty con? Cũng chỉ là muốn để chúng tôi lấy tiền trong túi bỏ võn đầu tư?"







Vân Thiên nói: "Yên tâm, cái công ty này vận hành kinh doanh sẽ không dùng một phân tiên của các ông. Tiền của ông già Hoặc nhà tôi đều ở trong tay tôi, tôi có thể tùy ý chi phối điều động” "A, thì ra là thể à!" "Khó trách phách lối như vậy, tiền đều trong tay cậu ta!"



Đám người bừng tỉnh hiểu ra, cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần vận hành kinh doanh của công ty không xảy ra vấn đề gi, bọn hắn hàng năm vẫn được chia hoa hồng như cũ thì thành lập mấy cái công ty đối với bọn họ cũng không liên quan gì.



Nhìn thấy đám người không còn phản đối, Vân Thiên tiếp tục nói: "Tất cả những thứ thuộc về công ty mới, toàn bộ đều phải dựa theo quy chế và hình thức cao nhất để xử lý vận hành. Tương lại nó chính là điểm khởi đầu mới của Hoắc Kiến chúng ta cũng là một hành trình mới của chúng ta nhất định phải đặt ngang nó với tất cả hạng mục lớn mà chúng ta có. Nhất là phương diện tuyên truyền nhất định phải làm được bao nhiêu lớn thì làm lớn bấy nhiêu phải để cho tất cả mọi người đều biết đây là công ty mới của chúng ta."



Đám người hai mặt nhìn nhau, làm sao lại có cảm giác như cái công ty mới này chính là thành lập để chuyên đốt tiền nhỉ?



Việc đốt tiền, Hoắc Tuấn Nghĩa thích nhất.



Hån lập tức vỗ tay phụ hoa nói: "Đúng, phải tuyên truyền thật tốt hung hăng nhiệt tình tuyên truyền vào. Còn có một chuyện muốn nói cho tất cả mọi người, Vân Thiên là người cầm quyền hiện tại của công ty chúng ta, xử lý quyết đoán không gì làm không được. Hắn là tương lai của Hoắc Kiến, cũng là tương lai của các ông”



Tương lai của một đứa trẻ năm tuổi, có phải là có chút xa vời không?



Các cổ đông trong lòng rất thấp thỏm, nhưng nhìn thấy tác phong làm việc gọn gàng, trong tay vừa có tiền vừa có người, bọn họ cũng không thể nói thêm cái gì chỉ có thể đáp ứng toàn lực phối hợp.



Văn phòng tổng giám đốc.



Cửa gỗ nặng nề khép lại, Hoắc Tuấn Nghĩa liên không đợi được đuổi theo sau Vân Thiên nói: “Cháu trai yêu quý à, A Phong thật sự đem hết tiền cho cháu sao?"



Vân Thiên nhẹ nhàng ngồi vào ghế tổng giám đốc, miễn cưỡng nói: “Không có. Cháu còn không tra được ông ta đem số tiền kia chuyển đi nơi nào."



Hoắc Tuấn Nghĩa có chút mộng mị: “Cháu là con của hắn, hắn lại cho cháu trở về quản lý công ty cứ trực tiếp hỏi hẳn là được mà?"



Vân Thiên không kiên nhẫn nhíu mày: “Bác đang dạy cháu làm việc à?"



Chạm đến hẳn ánh mắt lạnh như băng, Hoắc Tuấn Nghĩa run sợ "Không phải, dĩ nhiên không phải, bác đây không phải vì lo lắng cho công ty, lo lắng cho cháu sao?"



Vân Thiên thu tầm mắt lại, ngồi dậy: "Yên tâm, tiền trong tay của tôi mặc dù không nhiều nhưng chắc chắn là đủ. Nếu không đủ liền nghĩ biện pháp moi tiền của bác vậy."



Nói xong, cậu từ trong ngăn kéo lấy ra chi phiếu, ném cho Hoắc Tuấn Nghĩa. "Há?"



Hoắc Tuấn Nghĩa mặt mày lập tức iu xìu xuống, một cái thắng nhóc năm, sáu tuổi rách rưới cho dù có tiền cũng có thể có được bao nhiêu?



Còn muốn dựa theo quy chế và cách thức tối cao để mở công ty, chi có một chút tiền có mở nổi không?



Khó trách nó lúc ấy nói đến sảng khoái như vậy không hề có một chút đau lòng nào.



Hãy, cái cảm giác không phải tiêu tiền của mình mà là nghĩ làm sao lấy tiền của bác nó đi tiêu như rác! Vừa nghĩ tới phải tốn không biết bao nhiêu tiền Hoắc Tuấn



Nghĩa trong lòng rí máu.



Hån lề mà lề mề cầm lấy chi phiếu xem xét, cả người lại bồng dưng ngơ ngẩn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom