• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Đẹp thì đẹp, đáng tiếc là đôi giày rách bị người ta mang nát

Hứa Oánh Oánh đi theo cô vẻ mặt tức giận: "Lam Tiếu thật sự quá đáng, vì vuốt mông ngựa cho Triệu Giai Ca mà cái gì cũng nói ra được.”

Trần Do Mỹ hít sâu một hơi: "Tức cái gì, sẽ có lúc tới lượt bọn họ thôi.”

Đợi thêm vài ngày nữa, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, ba có thể nuốt hết cổ phần của Thịnh gia, trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Thịnh Thế.

Đến lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn sẽ bị kéo xuống, bằng mỹ mạo và tài học của cô, nhất định có thể một bước lên mây, trở thành tân đệ nhất danh viện của Hải Thành.

Triệu Giai Ca không phải gia thế tốt hơn cô ta sao, đến lúc đó xem cô ta lấy cái gì kiêu ngạo.

Những người cười nhạo cô ta, cô ta chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười gấp trăm lần.

Giờ phút này, các vị phu nhân đã không hẹn mà cùng tụ tập ở bên cạnh mấy vị lão thái thái, các cô gái xinh đẹp cũng bị mẹ của mình gọi qua.

Đêm nay tất cả phụ nữ ở đây đều là hào môn thế gia, bọn họ có sự kiêu ngạo của riêng mình, cho dù có thích ai cũng không chủ động tiến lên bắt chuyện.

Bởi vì như vậy có vẻ hơi lỗ mãng, sẽ bị người ta chê cười, Trần Do Mỹ chính là ví dụ tốt nhất.

Điều các cô có thể làm chính là biểu hiện thật tốt, đem tri thức lễ độ, trí tuệ ưu nhã của mình trong thời gian ngắn nhất bày ra, giành được cảm tình của các vị phu nhân.

Giờ phút này, Lăng lão thái thái và cậu nhóc kia chính là con đường tắt để tiếp cận Lăng Tiêu.

Nhưng rất nhanh các cô liền phát hiện, tiểu gia hỏa này giống với Lăng Tiêu đều rất khó gẫn, dỗ thế nào cũng vô dụng, đến nhìn cậu bé cũng không thèm nhìn một cái.

Lam Tiếu tự cho là thông minh, lấy điểm tâm ngọt đi dỗ cậu, kết quả cậu bé thấy mình bị làm phiền trực tiếp cầm lấy bánh ngọt trong tay úp lên mặt cô ta.

Lúc này nhìn Lam Tiếu rất chật vật, cô ta xấu hổ thiếu chút nữa khóc nấc lên.

Lăng lão thái thái vội vàng xin lỗi Lam Tiếu, phân phó người hầu mang cô đi rửa mặt chải đầu.

Trần Do Mỹ trở lại bên cạnh Trần phu nhân,thấy có người còn thảm hơn mình, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Dỗ thế nào Lăng Thiên Vũ cũng không chịu, điều này làm cho các danh viện rất nổi giận.

Nhìn tiểu tử không khóc không nháo, không nói không cười, trong lòng mọi người âm thầm nghĩ: thằng nhóc này không phải là người câm chứ?

Bên này, đám người đàn ông tụ cùng một chỗ, một bên uống rượu hàn huyên, một bên đánh giá các vị danh viện.

Lăng Tiêu một mình ngồi ở phía sau, giống như bị mọi người cô lập, không hòa nhập được với bầu không khí ở đây.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên khỏi cây đàn dương cầm, cũng đi về phía mấy vị lão thái thái.

Lúc này có người chú ý tới cô: "Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô ấy cũng tới đây?”

Ba chữ Thịnh Hoàn Hoàn này, khiến ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dời về phía cô.

Chỉ thấy cô một thân váy dài màu tím, khuôn mặt trang điểm nhẹ hết sức xinh đẹp, một thân da trắng nõn nà, chân thon dài thẳng tắp ở dưới váy dài như ẩn như hiện.

Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, làm cho người ta kinh diễm, cũng đủ để làm cho các danh viện ở đây trong nháy mắt thất sắc.

Trần Do Mỹ và Triệu Giai Ca nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng đều đặc biệt khó chịu.

Mỗi lần tham gia yến hội, các danh viện sợ nhất Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện, chỉ cần cô vừa xuất hiện, các cô cũng chỉ có thể làm nền, ai cũng đừng nghĩ cướp đi danh tiếng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lam Tiếu vừa thay xong quần áo quay lại, nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn khinh bỉ nói: "Vừa mới bị Mộ Tư bỏ rơi, cô còn có mặt mũi tới tham gia trận yến hội này sao?"

Triệu Giai Ca nhăn mặt ra hiệu cho Lam Tiếu đừng nói lung tung.

Lúc này không biết là vị thế gia công tử nào đứng bên cạnh cảm thán. Không hổ là đệ nhất danh viện Hải Thành, vừa ra sân liền đàn áp tất cả mọi người.

Sau đó trong đám người truyền đến tiếng cười châm biếm của Trần Vân Phàm: "Đẹp thì đẹp, đáng tiếc là đôi giày rách bị người ta mang nát mà thôi.”

Trần Vân Phàm, con trai của Trần Văn Hưng, anh trai của Trần Do Mỹ.

Thanh âm Trần Vân Phàm không nhỏ, ngay cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng nghe được, huống chi đám người bên cạnh anh ta?

Các vị thế gia công tử cùng các vị danh viện, phu nhân, cùng mấy vị lão thái thái, hết thảy đều nhìn về phía Trần Vân Phàm.

Chỉ thấy Trần Vân Phàm khinh miệt cười nói: "Có một số việc người ngoài không biết, Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa trưởng thành đã bò lên giường Mộ Tư, nhiều năm như vậy đã sớm bị Mộ Tư ngủ chán rồi.”

Dứt lời, một tay khoác lên người bên cạnh nói: "Người anh em, nếu cậu không ngại thì nhặt đôi giày rách này về mang đi.”

Vị thế gia công tử kia cảm thấy mất mặt, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: "Không nghĩ tới đệ nhất danh viện Hải Thành chúng ta lại phóng đãng như vậy, loại người phụ nữ này ai còn dám cưới vào nhà?"

Nghe xong những lời này, các vị công tử thế gia nhất thời không có hảo cảm với Thịnh Hoàn Hoàn.

Tất cả đàn ông đều cảm thấy, phụ nữ không phải xử nữ cũng không sao, nhưng để tất cả mọi người đều biết phụ nữ phông phải xử nữ thì còn ai dám tiếp nhận?

Người đàn ông nào chấp nhận vợ mình là đôi giày rách trong miệng người khác?

Mang ra ngoài cũng cảm thấy mất mặt.

Nghe đối thoại của tất cả mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn càng lúc càng mất bình tĩnh, cô cơ hồ dùng hết giáo dưỡng từ khi sinh ra mới nhịn xuống không cho Trần Vân Phàm một cái tát.

Trên đời làm sao có thể có người đàn ông ti tiện như thế?

Nhưng hiện tại, Thịnh Hoàn Hoàn không thể làm gì khác, cô lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy anh đưa lưng về phía đám người đang nói chuyện điện thoại, tựa hồ không chú ý đến bên này đã xảy ra chuyện gì.

Thịnh Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức phát hiện ánh mắt Lăng lão thái thái đang rơi vào trên mặt cô.

Trần Vân Phàm chết tiệt......

Lúc này một thanh âm nồng ấm nhưng vô cùng uy nghiêm mang theo khinh thường từ phía sau Trần Vân Phàm truyền đến: "Trần Vân Phàm, nếu như tôi nhớ không lầm, Thịnh Hoàn Hoàn hẳn là gọi cậu một tiếng anh họ, làm anh họ sao có thể chửi bới em họ của mình, đầu bị úng nước rồi sao?"

“Còn nữa, dù sao cậu cũng là đàn ông, đừng như một phụ nữ ăn nói ác độc, loại hành vi này thật làm cho đàn ông hổ thẹn.”

Người đàn ông nói một phen, làm cho sắc mặt Trần Vân Phàm lúc xanh lúc trắng, anh ta giận dữ chỉ vào người đàn ông hỏi: "Anh là ai, tôi làm việc còn không tới phiên anh vung tay múa chân ở đây.”

Đường Nguyên Minh từ trên cao nhìn Trần Vân Phàm như con kiến: "Cậu còn chưa xứng biết tên tôi.”

Trần Vân Phàm sắc mặt xanh mét, nắm tay siết chặt vào nhau, nếu không phải anh ta đang đứng ở địa bàn của Lăng gia, cố kỵ Lăng Tiêu, nắm tay của anh ta đã đập ra ngoài.

Đúng lúc này, di động của Đường Nguyên Minh vang lên.

Anh ta không hề đem tức giận của Trần Vân Phàm đặt trong mắt, nhưng sau khi nhận điện thoại không được mấy giây, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn anh, cảm giác có chút quen mắt, rồi lại nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Nguyên Minh nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, sau đó vội vàng rời khỏi Lăng gia.

Trần Vân Phàm nhìn bóng lưng Đường Nguyên Minh gắt một cái: "Coi như anh ta chạy nhanh, nếu không lão tử nhất định giết chết mày.”

Trong đám người có người châm biếm, "Trần Vân Phàm, anh ta là Đường Nguyên Minh, nếu anh ta còn ở đây, kết cục của cậu sẽ càng bi thảm!"

Trần Vân Phàm lập tức im lặng.

Đường Nguyên Minh, hóa ra anh ta chính là Đường Nguyên Minh!

Khó trách... khó trách cô cảm thấy quen thuộc như vậy!

Anh ta không thay đổi, vẫn là một người ấm áp rất biết chăm sóc người khác.

Thịnh Hoàn Hoàn không quên mục đích tối nay tới đây, cô rất nhanh thu hồi tầm mắt, kiên định đi về phía Lăng lão thái thái.

Nơi có nhiều phụ nữ tụ tập, luôn luôn có mấy người không có đức hạnh.
Chương 17: Người phụ nữ trong sạch thân không thể nói dối

“Sao cô ta còn chưa đi, sao còn mặt mũi đứng ở đây?”

“Thịnh Hoàn Hoàn này thật đúng là mặt dày, đã bị người ta nói thành như vậy rồi còn đứng ở đây, nếu đổi lại là tôi, khẳng định đã sớm chạy ra ngoài, làm gì còn mặt mũi gặp người ta.”

Một số cô gái thấy Thịnh Hoàn Hoàn đi tới, giống như sợ bị thứ gì bẩn dính vào, chán ghét tránh sang một bên.

Vì thế, trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn cọ con đường đi thẳng tới chỗ Lăng lão thái thái.

Thịnh Hoàn Hoàn đã điều chỉnh xong cảm xúc, tao nhã đi tới trước mặt Lăng lão thái thái, nhếch môi cười yếu ớt: "Bà nội Lăng, con là con gái của Thịnh gia Thịnh Hoàn Hoàn, lần đầu gặp mặt hy vọng không quấy rầy đến người.”

Lăng lão thái đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhìn không ra hỉ nộ, ôn hòa nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Thịnh tiểu thư hình như không có trong danh sách mời lần này.”

Mọi người khiếp sợ, hóa ra Thịnh Hoàn Hoàn không mời mà đến.

Phải biết rằng, lúc Thịnh Hoàn Hoàn vừa sinh ra đã được Đường Huyền Vũ kết luận có mệnh phú quý, vừa vượng gia vừa vượng phu vừa vượng tử, người muốn định hôn với cô đều sắp phá cửa lớn Thịnh gia.

Sau đó Thịnh gia phát triển, chứng thực lời nói của Đường Huyền Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn được khen là đệ nhất danh viện thành phố, ngay cả Mộ Tư người đính hôn với cô cũng lên như diều gặp gió, cuối cùng từ một đứa trẻ bị bỏ rơi lội ngược dòng trở thành đại tổng tài, tiền đồ vô lượng.

Mấy năm nay Thịnh Hoàn Hoàn có thể nói là phong quang vô hạn!

Hôm nay Mộ Tư đào hôn, Thịnh Xán ngã xuống, đường đường đệ nhất danh viện trong một đêm lưu lạc thành trò cười toàn thành, có thể thấy được lời Đường Huyền Vũ nói cũng không thể tin.

Hết thảy đều chỉ là trùng hợp mà thôi, nếu không Mộ Tư sao cam lòng rời khỏi cô?

Lam Tiếu ở một bên cười nhạo nói: "A, tiệc thân mật còn không mời tự đến, đường đường đệ nhất danh viện lại làm ra loại chuyện này, thật sự là quá mất thân phận.”

Hứa Oánh Oánh đứng ở bên cạnh Trần Do Mỹ cũng nói: "Cho dù Mộ Tư không cần cô ta, cô ta cũng không cần vội vã ra ngoài xem mắt như vậy chứ?"

Những lời này nghe không tính là tàn nhẫn, nhưng ngẫm lại lại vô cùng ác độc, lời nói như ám chỉ Thịnh Hoàn Hoàn đã hạ tiện đến mức một ngày không có đàn ông thì sống không nổi.

Lúc này Trần Do Mỹ giả vờ không vui nói: "Oánh Oánh đừng có nói bậy.”

Một tiếng quát lớn này, Trần Do Mỹ đổi lại được không ít lời tán thưởng.

May mắn Lăng lão thái thái là người hiểu chuyện, cũng không bởi vì lời nói của bọn họ mà bị ảnh, bà ta nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc hỏi: "Không biết Thịnh tiểu thư lần này tới có mục đích gì?"

Thịnh Hoàn Hoàn thẳng thắn nói: "Cháu là vì Lăng Tiêu mà đến.”

Mọi người hít vào một hơi, Thịnh Hoàn Hoàn này thật to gan, lời nói này cũng thật thẳng thắn.

Lão thái thái nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng vẻ xinh đẹp, khí chất cũng tốt, hai mắt sạch sẽ trong vắt, không cách nào làm người ta chán ghét được.

Vừa rồi những người phụ nữ này hạ thấp cô như thế, tâm tình cô còn không có chút biến hóa nào, tuổi còn trẻ đã có phần khí độ này, thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.

Lão thái thái đột nhiên nở nụ cười: "Chuyện này, ta không thể làm chủ, như vậy đi, Tiêu nhi thương Thiên Vũ nhất, nếu cô có thể chọc thằng bé cười, có lẽ Tiêu nhi sẽ nhìn cô bằng con mắt khác.”

Trần Do Mỹ vừa nghe thiếu chút nữa không cười ra tiếng, thằng bé là một kẻ ngốc mắc chứng bệnh tự kỉ, tâm lý mẫn cảm chống cự người xa lạ tới gần, cho dù Thịnh Hoàn Hoàn có trêu chọc nó một ngày, nó cũng sẽ không cười với cô.

Mọi người cũng cảm thấy, Lăng lão thái thái này là đang cố ý làm khó dễ Thịnh Hoàn Hoàn, kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn cũng sẽ giống như Lam Tiếu, bị đập bánh ngọt vào mặt mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe lão thái thái nói xong, ánh mắt dừng ở trên mặt Lăng Thiên Vũ.

Giờ phút này, cậu bé đang mở to hai mắt rực rỡ như bảo thạch nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn.

Đường nét trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn mềm mại: "Chào nhóc con, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Cậu bé không có chút phản ứng nào, ánh mắt cũng không chớp một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt, vươn tay về phía cậu bé, dịu dàng nói: "Có thể để dì ôm con một cái không?”

Các danh viện không khỏi cười lạnh, vừa rồi Triệu Giai Ca tiến lên dỗ đều không thành công, có thể thấy được mỹ mạo đối với đứa nhỏ này không có sức hấp dẫn gì, thì Thịnh Hoàn Hoàn là cái thá gì.

Thịnh Hoàn Hoàn này luôn luôn tài trí hơn người, đi tới chỗ nào cũng đoạt danh tiếng của người khác, thật sự làm cho người ta chán ghét, có thể nhìn thấy cô bị mất mặt, chuyến đi này của bọn họ coi như không tệ.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt mọi người đều há hốc kinh ngạc.

Họ vừa nhìn thấy gì?

Tiểu gia hỏa lạnh như băng giống như bức tượng kia lại đem cánh tay ngó sen mũm mĩm của mình vươn về phía Thịnh Hoàn Hoàn!

Kết quả này thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Ngay cả Lăng lão thái thái cũng khiếp sợ không thôi, Thiên Vũ lại để cho một người xa lạ ôm mình, đây là lần đầu tiên bà ta được thấy.

Thân thể nho nhỏ mềm mại, còn mang theo một mùi thơm hơi sữa, làm cho Thịnh Hoàn Hoàn yêu thích không muốn buông tay, cô nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu hôn một cái.

Cậu bé ngây người, kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó cái miệng nhỏ nhắn từ từ cong lên.

Cười, cậu bé thật sự đã cười!

Mọi người kinh ngạc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy khóe miệng cô mang theo ý cười đắc ý đẹp đến nao lòng, quả nhiên người lớn hay trẻ em đều sẽ thích các cô gái xinh đẹp.

Lại nhìn Thịnh lão thái thái, giờ phút này trong mắt bà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn có thêm vẻ thưởng thức.

Lúc này, Trần Do Mỹ đi về phía Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn cậu bé trong lòng cô, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Tiểu Thiên Vũ thật sự rất đáng yêu, dì cũng muốn ôm con một cái, được không?"

Cậu bé khong cảm xúc gì nhìn Trần Do Mỹ một cái, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vùi vào cổ Thịnh Hoàn Hoàn.

Khóe miệng Trần Do Mỹ cứng đờ, sau đó cười nói với Thịnh Hoàn: "Xem ra Thiên Vũ thật sự rất thích cô!"

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt dối trá của Trần Do Mỹ, "Tôi cũng không nghĩ thằng bé hiền hòa như vậy.”

Hai chữ hiền hòa này, đánh thẳng vào mặt Trần Do Mỹ.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn không hề tức giận, một câu nói đơn giản liền đả thương người khác.

Thật cao tay!

Lăng lão thái thái càng hài lòng với Thịnh Hoàn Hoàn, bà dặn dò người hầu bên cạnh, "Đi lấy bát tự của Thịnh tiểu thư tới đây.”

Người già ở Hải Thành vô cùng tin Phật, mỗi tháng mùng một, mười lăm đều thắp hương bái Phật, cho nên họ rất tin tưởng vào bát tự và tướng mạo.

Hiện tại Lăng lão thái thái muốn lấy bát tự của Thịnh Hoàn Hoàn, đây là muốn nói nếu bát tự của Thịnh Hoàn Hoàn phù hợp, bà sẽ không phản đối Thịnh Hoàn Hoàn tiếp cận Lăng Tiêu.

Triệu Giai Ca nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt có chút mâu thuẫn.

Thịnh Hoàn Hoàn này cũng thật không đơn giản a!

Trần Do Mỹ không khỏi lo lắng, nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị Lăng Tiêu nhìn trúng, vậy chuyện ba cô ta muốn sẽ rất khó làm.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuất hiện, đã bị anh trai chửi bới chính là vì ngăn cản cô tìm chỗ dựa, không ngờ cô ta đã xem thường Thịnh Hoàn Hoàn.

Không được, cô ta tuyệt đối không thể để Thịnh Hoàn Hoàn thực hiện được mục đích.

Lăng lão thái thái dặn dò người hầu xong, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu nói: "Tiêu nhi lại đây.”
Chương 18: Xem ra Thịnh tiểu thư thật đúng là đói bụng khó nhịn

Lăng Tiêu đã kết thúc cuộc trò chuyện của mình, nghe thấy giọng nói của lão thái thái, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng cuối cùng vẫn đi về hướng này.

Ánh mắt của mọi người cũng hướng về phía Lăng Tiêu.

Nhìn người đàn ông không có chút biểu cảm nào trên mặt, ánh mắt Trần Do Mỹ không cách nào rời khỏi người hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã thích hắn rồi.

Trần Do Mỹ âm thầm kéo kéo vạt áo Trần phu nhân.

Trần phu nhân tự nhiên cũng biết lợi hại trong đó, trấn an vỗ vỗ tay Trần Do Mỹ.

Lăng Tiêu bước chân vừa dừng lại, Trần phu nhân liền nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: "Hoàn Hoàn chúng ta luôn luôn rất được trẻ nhỏ yêu thích, nếu đứa nhỏ của nó và Mộ Tư kia còn..."

“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy!”

Trần Do Mỹ vội lên tiếng vờ ngăn Trần phu nhân lại.

Trần phu nhân tựa hồ cũng phát hiện mình nói bị hố, lập tức ngậm miệng lại.

Nhưng mục đích của họ đã thành công.

"Đứa bé, đứa bé nào?"

“Trời ạ, Thịnh Hoàn Hoàn từng có con?”

Lúc này Trần phu nhân vội vàng giải thích, "Không có không có, vừa rồi tôi nhất thời nói sai, ý tôi là nói Hoàn Hoàn thích trẻ con, rất có duyên với trẻ con.”

Nhưng ai sẽ tin lời giải thích này của bà ta?

Trần Do Mỹ âm thầm nhìn về phía Lăng lão thái thái, quả nhiên sắc mặt lão thái thái đã trở nên rất khó coi.

Bà cụ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói không còn vui vẻ như lúc nãy: "Thịnh tiểu thư, tôi muốn nghe cô giải thích.”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua trên mặt Lăng Tiêu, chỉ thấy tầm mắt của hắn rơi vào trên người cô, không tỏ ra bất kì thái độ nào.

Cô không kiêu ngạo cũng không khóc lóc, rất kiên định trả lời lão thái thái: "Mặc kệ bác gái và anh họ vừa rồi vô tình hay cố ý, thân thể trong sạch của người phụ nữ không thể nói dối, kính xin lão phu nhân tìm bác sĩ phụ khoa tới chứng minh cho cháu, nếu không chỉ vì lời nói sai vừa rồi của hai người họ mà danh đự và trinh tiết của Hoàn Hoàn sẽ bị hủy hết.”

Tìm một bác sĩ để chứng minh cho cô ta, làm sao cô ta dám?

Chẳng lẽ Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư ở bên nhau nhiều năm như vậy, lại không phát sinh quan hệ ?

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một thân bằng phẳng, hai mắt trong veo, Trần phu nhân liền biết tình hình không ổn, vội vàng giải thích: "Hoàn Hoàn, bác vừa mới......”

“Bà tin tưởng cháu.....”

Lúc này có một vị thái thái đang muốn ra mặt cho Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng Lăng lão thái thái đột nhiên đứng dậy, thân thiết kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, cười tủm tỉm nói: "Đứa nhỏ ngoan, bà nội tin tưởng con.”

Vị vừa rồi không có cơ hội mở miệng kia là Đường lão thái thái, bà ta thở phì phò trừng mắt nhìn Lăng lão thái thái: Lão thái bà này thật sự là tức chết bà ta rồi, đã thỏa thuận là không tranh giành với mình rồi, thành ra thế này làm sao ăn nói với Minh nhi?”

Lăng lão thái thái nói xong dừng lại, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén: "Nếu con thật sự trở thành mẹ của Thiên Vũ, bà nội tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho người chửi bới thanh danh con đêm nay.”

Sắc mặt Trần phu nhân và Trần Do Mỹ trắng bệch.

Bọn họ làm sao cũng không ngờ, sự tình lại phát triển đến bước này.

Nếu Thịnh Hoàn Hoàn thật sự gả vào Lăng gia, thành thiếu phu nhân Lăng gia, hôm nay bọn họ chửi bới Thịnh Hoàn Hoàn chẳng khác nào là đánh vào mặt Lăng Tiêu, ngẫm lại liền nghĩ mà sợ.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng tuyệt đối không nghĩ tới, lão thái thái lại giải vây cho mình như thế, trong lòng vô cùng cảm kích: "Cám ơn bà nội, Hoàn Hoàn nhất định sẽ không để cho bà nội thất vọng.”

Nhìn cái mông ngựa này xem, người phụ nữ này thật sự biết thuận nước đẩy thuyền mà.

Lăng Tiêu cười lạnh: "Tiếng bà nội này của Thịnh tiểu thư, có phải gọi hơi sớm không.”

Lão thái thái trừng mắt liếc Lăng Tiêu một cái: "Tiêu nhi, con ăn nói như thế nào vậy?”

Nhìn ánh mắt Lăng Tiêu khinh miệt Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ con Trần Do Mỹ cùng một đám danh viện không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Hoàn Hoàn dù có lấy lòng Lăng lão thái thái thì có ích lợi gì?

Không chiếm được long Lăng Tiêu, kết quả cũng chỉ công cốc mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu rất khinh thường cô, nhưng cô cũng biết được Lăng lão thái thái và cậu nhóc kia tán thành đây cũng xem là đã thành công một nửa.

Lúc này âm nhạc vang lên, ánh đèn lung linh, một số công tử quyền quý đi đến mời các cô gái xinh đẹp cùng nhau khiêu vũ.

Lăng lão thái thái ôm Lăng Thiên Vũ qua, cũng cười nói với mọi người: "Được rồi, mọi người cũng không cần vây quanh mấy bà già này, đều đi khiêu vũ đi!”

Dưới ánh mắt của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn là người đầu tiên đi về phía Lăng Tiêu, đưa tay về phía hắn: "Lăng tiên sinh, có thể mời anh nhảy một điệu không?"

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé màu xanh nhạt vươn về phía mình, xa cách mở miệng: "Không có hứng thú.”

Hắn nói xong liền xoay người rời đi, tựa hồ một khắc cũng không muốn ở lại đây.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không giận, thản nhiên thu tay về, mỉm cười chào hỏi với mấy vị lão thái thái, sau đó chạy theo Lăng Tiêu.

Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, có một vị tiểu thư nhịn không được cả giận nói, "Thịnh Hoàn Hoàn này cũng quá không biết xấu hổ, không thấy Lăng thiếu đối với cô ta rất phiền sao?”

Các cô gái đều nghĩ như vậy, bọn họ vô cùng khinh thường đối với hành vi của Thịnh Hoàn Hoàn, đồng thời lại không khỏi bội phục, chẳng lẽ cô ta không sợ nhục nhã sao?

Nhưng bọn họ không biết, Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn đường lui.

Trần phu nhân và hai đứa con của bà đều có mặt, không bao lâu nữa chuyện này sẽ rơi vào tai Trần Văn Hưng, thời gian dành cho cô đã không nhiều lắm, cô cần phải giành giật từng giây từng phút.

Trì hoãn thêm một khắc, em gái nguy hiểm nhiều hơn một phần.

“Lăng Tiêu, Lăng Tiêu anh chờ một chút.”

Bước chân Lăng Tiêu rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn nhấc váy lên, chạy chậm theo sau hắn.

Nhưng Lăng Tiêu không dừng lại, sau khi tiến vào lầu chính, lập tức đi lên lầu.

Lăng Tiêu, xin cho tôi mười phút, năm phút cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian của anh.

Mắt thấy Lăng Tiêu liền vào cửa, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức bước nhanh hơn.

Nhưng đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn không kịp thắng lại, đụng vào bờ lưng cứng rắn của hắn.

“Xem ra Thịnh tiểu thư đúng là đói đến ăn bừa rồi.”

Cô vừa đứng vững, trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười nhạo của hắn.

Thì ra hắn nghe được những lời người ta nói về cô!

Thịnh Hoàn Hoàn biết bộ dạng cấp bách của mình bây giờ, quả thật giống như người phụ nữ chủ động đưa tới cửa.

Cô không biện giải cho mình, chân thành nhìn về phía Lăng Tiêu: "Lăng tiên sinh, tôi biết ngài hiện tại cần một người vợ, hy vọng ngài có thể nghiêm túc suy nghĩ cho tôi một cơ hội.”

Lăng Tiêu không vui nhíu mày,:"Ai nói cho cô biết, bây giờ tôi cần một người vợ?”

“Lăng tiên sinh chán ghét phụ nữ, nhưng ngài vẫn đồng ý với Lăng lão thái thái tổ chức bữa tiệc thân mật này trong nhà của ngài, người nói một không nói hai như ngài, nếu đã làm thì không thể bỏ dở nửa chừng.”

Thịnh Hoàn Hoàn phân tích đâu vào đấy: "Ngài nhất định sẽ tìm một người phụ nữ làm cho lão thái thái hài lòng, mà người phụ nữ đó Thiên Vũ cũng thích cưới vào cửa, bởi vì đứa nhỏ cần một gia đình ấm áp hoàn chỉnh, mà từ tình hình trước mắt có thể thấy tôi là lựa chọn tốt nhất của Lăng tiên sinh.”

Không thể phủ nhận, người phụ nữ này rất thông minh.

Lăng Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cười lạnh nói, "Không biết Thịnh tiểu thư lấy đâu ra tự tin, nhận định tôi nhất định sẽ chọn cô?”

Cô cố gắng bình tĩnh trả lời câu hỏi này của hắn: "Đầu tiên tôi được bà nội và con trai ngài tán thành, tiếp theo luận mỹ mạo, ở Hải Thành người có dung mạo như tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cam đoan toàn thân đều là bao bì gốc, không có chỗ nào động dao kéo.”
Chương 19: Sau khi kết hôn, cam đoan không quấy rầy anh

Cả người tôi cũng là trời sinh, cho dù là mỹ phẩm đắt tiền cũng không dùng được.

Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn cũng được công nhận là tốt như làn da của cô, trắng nõn mềm mại, trong suốt long lanh.

Sản phẩm đắt tiền hơn nữa, cũng không dưỡng ra làn da tốt như vậy.

Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: "Luận gia thế, Thịnh gia là người trong sạch, địa vị ở Hải Thành cũng coi như hiển hách, tuổi tác cũng xứng đôi với ngài, Lăng tiên sinh cưới tôi, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thân phận của ngài.”

Lăng Tiêu nghiêm túc đánh giá người phụ nữ trước mặt cái này, cuối cùng cho ra kết luận, cô quả thật có thứ để bản thân kiêu ngạo.”

Ánh mắt hắn vẫn rất hời hợt tiếp lời cô: “Nghe qua điều kiện của Thịnh tiểu thư đích xác không tệ, nếu như tôi nhớ không lầm, Thịnh tiểu thư hình như có một vị hôn phu đã qua lại nhiều năm, thiếu phu nhân Thịnh gia cần phải là người trong sạch, Thịnh tiểu thư có đủ điều kiện này không?"

Lăng Tiêu dung con mắt nghi ngờ nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất khó xử, nhưng vẫn ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ thản nhiên:"Có phải chứng minh bản thân sạch sẽ, ngài sẽ cưới tôi?"

Lăng Tiêu không cho cô một đáp án rõ ràng, chỉ trả lời lập lờ nước đôi: "Cũng không phải không thể.”

Lúc này trong đại sảnh yến hội.

Trần Do Mỹ vẻ mặt u sầu, không ít thế gia công tử tiến lên muốn mời cô khiêu vũ, đều bị cô cự tuyệt.

“Mẹ, Thịnh Hoàn Hoàn sao còn chưa bị đuổi ra ngoài?”

Trần phu nhân tràn đầy tự tin an ủi cô, "Đừng lo lắng, cho dù Thịnh Hoàn Hoàn đêm nay ở lại Lăng gia qua đêm, cô ta cũng không vào được cửa Lăng gia, Lăng Tiêu cùng lắm là chơi đùa với cô ta thôi.”

Trần Do Mỹ khó hiểu hỏi: "Có ý gì?”

Trần phu nhân đem chuyện Lăng Tiêu bị sỉ nhục năm đó ở Thịnh gia nói cho cô ta nghe, sau đó chốt hạ: "Cho nên Lăng Tiêu tuyệt sẽ không cưới Thịnh Hoàn Hoàn.”

Trần Do Mỹ lúc này mới biết, hóa ra bữa tiệc năm đó Lăng Tiêu cũng đi, hơn nữa lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn mắt mù, cư nhiên vì Mộ Tư tàn phế kia, ở trước mặt mọi người cự tuyệt Lăng Tiêu, để cho hắn bị người đời cười nhạo.

Nói như vậy, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đến tìm Lăng Tiêu, quả thực là tự rước lấy nhục.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đến bây giờ còn chưa đi ra, Trần Do Mỹ vẫn khó có thể an tâm được.

.........

Ngoài hành lang lầu hai Lăng gia.

Cũng không phải không thể?

Cho nên, chỉ cần chứng minh cô là xử nữ, hắn sẽ cưới cô?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu vài giây, hít một hơi thật sâu, sau đó kiễng mũi chân, nhắm mắt lại, hôn về phía đôi môi mỏng đỏ kia.

Nhưng ngay trước khi cô sắp hôn lên môi Lăng Tiêu, hắn bỗng nhiên né khuôn mặt tuấn tú sang một bên, bàn tay thon dài bóp cổ Thịnh Hoàn Hoàn, một thân lạnh lẽo cự tuyệt cô.

Ánh sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn ảm đạm dần, tuyệt vọng bao vây cô.

Cô đã thất bại.

Cô vẫn thất bại!

Đây có lẽ là lối thoát cuối cùng của cô, cô không cam lòng!

Tay Lăng Tiêu cũng không có dung hết sức, đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua vẻ kiên nghị, dùng sức kéo tay hắn từ trên cổ mình xuống, dung chân đạp một cái thật mạnh về phía hắn.

Có lẽ Lăng Tiêu cũng không dự đoán được cô sẽ đá hắn một cước, dĩ nhiên cô cũng bị ngã nhào trên mặt đất, môi mỏng của hắn được một mùi hương ngọt mềm mại bao trùm, chóp mũi truyền đến hương thơm nhàn nhạt.

Đó là mùi vị đặc trưng trên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống, lần nữa bóp lấy cái cổ thon dài trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn: "Ai cho phép cô chạm vào người tôi?"

Dứt lời, hắn không chút lưu tình đem cô từ trên người hắn xốc lên.

“Đông"một tiếng, Thịnh Hoàn Hoàn ngã xuống mặt đất bóng loáng, đau đến nỗi cô cuộn người lại.

Lăng Tiêu đứng lên, nhìn thấy chật vật người phụ nữ trên mặt đất, trong mắt chán ghét tựa như nhìn một đống rác dơ bẩn: "Cút, đừng để cho tôi nhìn thấy cô."

Trong phút chốc, trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn không còn giọt máu, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên tái nhợt như tờ giấy, toàn thân đều run rẩy.

Nhưng mà Lăng Tiêu cũng không nhìn cô thêm một cái, lạnh lùng xoay người đi vào phòng.

Ngay khi cửa sắp đóng lại, một cổ tay tinh tế từ khe cửa vươn vào, ngăn cản không cho cánh cửa đóng lại.

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn về phía cô, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.

Thịnh Hoàn Hoàn bất chấp tôn nghiêm và đau đớn trên cổ tay, cô đứng lên, nhìn hắn mở miệng: "Lăng Tiêu, tôi biết bởi vì chuyện sáu năm trước, trong lòng anh có oán hận với tôi..."

Sáu năm trước cô ở trước mặt mọi người, tàn nhẫn cự tuyệt hắn để lựa chọn Mộ Tư, để cho hắn bị mọi người cười nhạo.

Chuyện này, cô không quên.

Lăng Tiêu cười lạnh: “Thịnh tiểu thư, cô quá mức tự phụ rồi, chút chuyện nhỏ này còn chưa đủ để tôi ghi hận đến bây giờ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói, "Được, vậy tôi coi như anh ghét phụ nữ, tôi chấp nhận hôn nhân vô tính, sau khi kết hôn tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy anh, khiến anh phiền não.”

"Anh cũng thấy đấy, lão thái thái và Thiên Vũ đều rất thích tôi, sau khi tôi gả tới, nhất định sẽ hiếu thuận với lão thái thái, cũng sẽ dụng tâm chăm sóc Thiên Vũ, để cho thằng bé mỗi ngày đều vui vẻ, tuyệt không để cho nó bị bất kì tổn thương nào.”

Lăng Tiêu nhìn cổ tay bị kẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, hiển nhiên bị thương không nhẹ, giờ phút này đã sưng lên, nhưng cô giống như không cảm thấy đau đớn.

Đây rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào?

Lăng Tiêu khôi phục vẻ lạnh lùng chất vấn cô: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?"

Phụ nữ giỏi nhất không phải là nói dối và ngụy trang sao?

“Chờ tôi nói xong, anh nhất định sẽ tin tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn đem tình cảnh của Thịnh gia nói cho Lăng Tiêu nghe.

Lăng Tiêu không tin cô, nhưng nếu như đem cuộc hôn nhân này coi như một cuộc giao dịch, hắn có thể dễ dàng tiếp nhận cô hay không?

Quả nhiên nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói xong, Lăng Tiêu bắt đầu trầm tư.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt hai tay, sau lưng mồ hôi đổ ra như tắm, Lăng Tiêu trầm tư ngắn ngủn hơn mười giây, cô giống như đã trải qua thời gian mấy năm.

Giống như qua một thế kỷ, cô mới nghe thấy anh mở miệng: "Nếu cô không làm được, tôi sẽ diệt Thịnh gia.”

Hắn đã hứa.

Lăng Tiêu đã đồng ý.

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy mũi cay cay, giây tiếp theo nước mắt liền tràn đầy khóe mi, cô kích động nói không nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.

Sam Sam được cứu, Thịnh gia cũng được cứu!

Người phụ nữ thật sự là động vật buồn cười, vừa mới ném cô xuống đất không thấy cô khóc, cổ tay thiếu chút nữa bị kẹp đứt cũng không thấy cô khóc, hiện tại như cô mong muốn cô lại khóc.

Khóc và cười như một kẻ điên.

Lăng Tiêu chán ghét nói: "Đừng vui mừng quá sớm, chưa chắc cô có tư cách này.”

Thịnh Hoàn Hoàn kịp phản ứng, lau nước mắt: "Anh có thể gọi bác sĩ tới kiểm tra, tôi có phải là người trong sạch hay không tra là biết.”

Tiếp theo chợt nghe thấy Lăng Tiêu nói, "Tôi không tin bất kì kẻ nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, ngay sau đó trời đất quay cuồng, thân thể đã bị đè lên sô pha.

Chuyện kế tiếp, là sự sỉ nhục mà trước giờ Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng cảm nhận qua......

Tiếp theo Lăng Tiêu ném khăn ướt vào thùng rác, nói với Thịnh Hoàn Hoàn, "Nếu bây giờ nó vẫn còn sống, tôi sẽ mang em gái cô toàn vẹn trở về 12 giờ.

Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên rất cảm kích Mộ Tư mấy năm nay.
Chương 20: Mộ Tư, ngày mai em kết hôn rồi

Nói xong lời kia, Lăng Tiêu liền gọi Bạch quản gia cùng vào thư phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn giơ bàn tay run rẩy lên, trước khi Bạch quản gia gõ cửa bước vào thì buông váy xuống, cả người rúc vào trong sô pha.

Khi Lăng Tiêu lần nữa từ thư phòng đi ra, liền nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn núp ở nơi đó, giống như một con mèo nhỏ bàng hoàng bất lực.

Đáng tiếc trái tim của hắn làm bằng sắt, không có chút lòng thương hại nào.

Thấy hắn đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn đảo qua bi ai trên mặt, nhếch khóe miệng với Lăng Tiêu, có những vết thương chỉ đợi đến khi không có người mới tự mình liếm nó.

Lăng Tiêu ném giấy thỏa thuận trước mặt cô: "Cho cô mười phút, sau khi tôi đi ra không hy vọng nhìn thấy cô nữa.”

Dứt lời, Lăng Tiêu đi vào phòng tắm.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy bản thỏa thuận trước hôn nhân chăm chú đọc.

Nội dung trên hiệp đồng không nhiều lắm, hợp đồng đặc biệt ghi rõ, trong quá trình hôn nhân Lăng Tiêu sẽ không ràng buộc thay thế Thịnh Xán toàn quyền quản lý tập đoàn Thịnh Thế, cho đến khi Thịnh Xán tỉnh lại.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn là thiếu phu nhân của Lăng gia, không được làm ra hành vi nhục mạ thanh danh Lăng gia, phải xem Lăng Thiên Vũ trở thành con ruột của mình mà yêu thương.

Điều cuối cùng được đánh dấu đặc biệt: lời nói của nhà trai đối với nhà gái phải tuyệt đối phục tùng, nhà trai có quyền kết thúc quan hệ hôn nhân bất cứ lúc nào, đến lúc đó nhà gái sẽ tay trắng rời khỏi nhà.

Nhìn hiệp nghị cuối cùng, nội tâm Thịnh Hoàn Hoàn cay đắng không thôi, về sau cô sẽ cùng người đàn ông lãnh khốc này trói buộc với nhau, dựa vào việc lấy lòng hắn mà sống!

Phần hiệp nghị này cũng không có nhắc tới đứa nhỏ, lấy mức độ chán ghét của Lăng Tiêu đối với phụ nữ, có lẽ hắn căn bản sẽ không chạm vào cô, cho nên đứa nhỏ cũng không ở trong suy nghĩ của Lăng Tiêu.

Nhìn phần hiệp nghị hôn nhân này, Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà ký tên ấn dấu tay lên.

Bạch quản gia thu hồi hiệp nghị, cung kính nói với Thịnh Hoàn Hoàn: "Chúc mừng Thịnh tiểu thư trở thành thiếu phu nhân của Lăng gia, tôi là quản gia của Lăng phủ, họ Bạch, 8 giờ sáng mai, hy vọng có thể đúng giờ nhìn thấy cô ở cửa cục dân chính.”

Ngày mai liền đi đăng ký kết hôn?

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, "Cảm ơn Bạch quản gia, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, vậy em gái tôi..?”

Cô vẫn có chút lo lắng.

Bạch quản gia cười nói: "Cô cứ về đi, Lăng thiếu nói trước 12 giờ sẽ đưa em gái về Thịnh gia, nhất định sẽ làm được.”

Chẳng biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn lại tin tưởng không nghi ngờ lời nói của Bạch quản gia.

Từ phòng Lăng Tiêu đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác mình giống như nằm mơ, cô đúng là đã gả mình cho một người đàn ông xa lạ!

Thịnh Hoàn Hoàn đi không bao lâu, Lăng Tiêu từ phòng tắm đi ra, dặn dò Bạch quản gia: "Bảo người nhìn chằm chằm cô ta.”

Sau này Lăng Thiên Vũ sẽ giao cho Thịnh Hoàn Hoàn chiếu cố, sự tình liên quan đến an nguy của Lăng Thiên Vũ, nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn phải ở trong lòng bàn tay của hắn, nếu không hắn khó có thể an tâm.

Từ lầu chính đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Cố Tây Tây đứng cách đó không xa, còn có mấy gương mặt quen thuộc.

“Chị dâu.”

Mấy người đàn ông lo lắng đi vào, gọi Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn đặt bàn tay bị thương ra sau lưng.

Là đám người Mã Lai và Đường Văn Vũ bọn họ.

Mã Lai đi tới trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, hết sức tự trách mở miệng: "Chị dâu, chúng tôi vừa mới biết chuyện xảy ra ở nhà chị, chị yên tâm, lão đại nhất định sẽ..."

“Mã Lai.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm gọi anh ta lại: "Tôi đã nói đừng gọi tôi là chị dâu nữa, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, sau này hãy gọi tên tôi đi!"

"Còn nữa, cám ơn sự quan tâm của mọi người, tôi rất tốt, người nhà của tôi cũng rất tốt, sau khi trở về tốt nhất mọi người đừng nhắc đến tôi trước mặt anh ta, anh ta sẽ cảm thấy mất hứng, người phụ nữ kia cũng sẽ mất hứng, đối với tất cả mọi người không có lợi."

Đám người Mã Lai rất không cam lòng, "Chị dâu, chị và lão đại thật sự không còn khả năng sao?”

Bọn họ không thích người phụ nữ mảnh mai vô năng như Bạch Tuyết.

Sáu năm nay Thịnh Hoàn Hoàn đã cùng bọn họ trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng bọn họ đã sớm nhận định cô là chị dâu, không ai có thể thay thế vị trí của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, giơ bàn tay không bị thương lên, vỗ vỗ vai Mã Lai, nhìn mấy gương mặt quen thuộc tự đáy lòng nói, "Tôi thật sự rất vui khi quen biết mọi người, nguyện tiền đồ sau này của mọi người đều như gấm.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Lăng gia.

Đoàn người Mã Lai nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, trong lòng chua xót không thôi, vì sao lão đại của bọn họ phải phụ cô!

Ra khỏi Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn liền nhìn thấy Cố Bắc Thành đứng trước xe cô, nhìn cô không chớp mắt.

Thịnh Hoàn Hoàn lên xe, anh ta cũng theo lên xe.

Anh ta không hỏi, cô cũng không nói, sau đó lấy điện thoại trong túi ra.

“Hoàn Hoàn, con đang ở đâu, vì sao không nghe điện thoại?”

Là Thịnh phu nhân, giọng nói của bà run rẩy, cảm xúc của bà đã tan vỡ: "Em gái con tìm được chưa, mau nói cho mẹ biết nó ở đâu, mau nói cho mẹ biết..."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dịu dàng an ủi: "Mẹ, bây giờ con sẽ đến bệnh viện đón mẹ về nhà, chờ mẹ về đến nhà là có thể nhìn thấy Sam Sam.”

May mà cô thuyết phục được Lăng Tiêu, nếu không cô cũng sẽ bị bức đến điên.

Mới vừa cúp điện thoại, chợt nghe thấy "Đụng" một tiếng, Cố Bắc Thành một quyền đánh vào cửa sổ xe: Là anh ta vô dụng, nhìn cô trơ mắt nhảy vào hố lửa.

Quan hệ giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành khác với bọn Mã Lai, lúc cô đi nhà trẻ đã quen anh ta, hai người thân như anh em.

Cô biết Cố Bắc Thành lo lắng cho cô, nhưng giờ phút này cô thật sự không có tâm tình an ủi anh, anh ta phải học cách chấp nhận hiện thực.

“Anh đi đâu vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt nhìn về phía Cố Bắc Thành: "Đây không phải đường tới bệnh viện.”

Cố Bắc Thành nhìn về phía trước, không quan tâm tới Thịnh Hoàn Hoàn.

Xe chạy thẳng về phía nhà của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn cuối cùng cũng biết mục đích của anh ta, mặt trắng bệch gọi khẽ Cố Bắc Thành, "Dừng xe, anh dừng xe cho tôi, anh còn chê tôi hiện tại không đủ chật vật sao?"

Cô bây giờ cái gì cũng không có, chỉ còn lại một chút tôn nghiêm này, chẳng lẽ anh cũng không để lại cho cô sao?

Cố Bắc Thành cắn răng cả giận nói, "Anh tuyệt đối không thể nhìn em gả cho tên ác ma Lăng Tiêu kia, sự tình là Mộ Tư gây ra, cậu ta phải chịu trách nhiệm đến cùng.”

Thịnh Hoàn cười cười, trong nụ cười mang theo vẻ trào phúng bi ai: "Anh ta sẽ không quản, anh không biết bây giờ anh ta hận Thịnh gia đến mức nào đâu.”

Nhưng cô không ngăn cản Cố Bắc Thành nữa, cô vẫn ôm một tia chờ mong.

Xe dừng ở ngoài cửa lớn Mộ gia, Cố Bắc Thành gọi điện thoại cho Mộ Tư, tiếng chuông vang lên vài tiếng mới bắt máy, "Mộ Tư, tôi và Hoàn Hoàn đang ở ngoài cửa nhà cậu, cậu ra đây chúng ta nói chuyện một chút.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy rèm cửa phòng Mộ Tư bị kéo ra, ánh đèn từ cửa sổ bắn ra, giờ phút này thân ảnh cao lớn của anh ta đang đứng ở nơi đó.

Cố Bắc Thành nhấn mạnh, giọng của Mộ Tư vang lên trong xe: "Lời nên nói tôi đã nói rồi, tôi và cô ấy không cần thiết gặp lại.”

Cố Bắc Thành nghe giọng nói vô tình của Mộ Tư, có chút thiếu kiên nhẫn: "Mộ Tư, cậu có biết tối nay Hoàn Hoàn đi đâu không?"

Anh ta thản nhiên đáp lại: "Tôi không có hứng thú, cũng không muốn biết.”

Cố Bắc Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, sự tức giận trong long cô đã không đè nén được, lúc này một bàn tay nhỏ bé mềm mại đoạt lấy điện thoại di động của Cố Bắc Thành: "Gặp lại lần cuối, có một chuyện tôi muốn chính miệng nói cho anh biết."

Cô muốn chính miệng nói cho anh ta biết: Mộ Tư, ngày mai tôi sẽ lập gia đình, người đàn ông kia tên là Lăng Tiêu.

Bên kia điện thoại, Mộ Tư nhìn người phụ nữ trên giường một cái, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.

Sau khi Mộ Tư rời khỏi phòng, người phụ nữ trên giường mở mắt.

Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy bóng dáng Mộ Tư, cô đẩy cửa xuống xe, cách anh vài mét, xa xa nhìn nhau.

Không ai tiến thêm một bước nữa, giống như trước mặt bọn họ có một bức tường trong suốt.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn ăn mặc lộng lẫy, ung dung quý phái thanh thuần xinh đẹp.

Cô rất đẹp, Mộ Tư vẫn luôn biết, nhưng giờ phút này, trong mắt của hắn ngoại trừ Bạch Tuyết, lại không chứa nổi người khác.

“Nói đi!”

Mộ Tư đứng ở nơi đó, ôn nhuận như ngọc nhìn cô, chỉ là trong mắt đã không còn yêu thương và che chở như trước.

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, "Em vừa mới đi Lăng..."

A......

Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới mở miệng, đã bị một tiếng kêu thảm thiết cắt đứt.

Là Bạch Tuyết, cô ta đã ngã xuống đất.

Cô thấy trên mặt Mộ Tư xẹt qua vẻ kinh hoảng, lập tức xoay người bước nhanh về phía Bạch Tuyết: "Sao em lại xuống đây, có bị thương ở đâu không?”

Bạch Tuyết hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt to bằng bàn tay tràn đầy sợ hãi: "Em tỉnh lại không nhìn thấy anh nên xuống đây tìm anh, Mộ Tư anh đồng ý với em sẽ không bao giờ rời xem em, được không?”

Mộ Tư vỗ lưng Bạch Tuyết, hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng tràn ngập thương tiếc: "Được, anh đồng ý với em.”

Nói xong, anh ta ôm Bạch Tuyết đứng lên, bước nhanh vào trong phòng, đến khi sau lưng anh ta truyền đến thanh âm của Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta mới nhớ tới cô còn đứng ở nơi đó.

“Mộ Tư.”

Mộ Tư dừng bước muốn quay đầu lại thì đôi tay nhỏ bé của Bạch Tuyết nắm chặt cổ áo trước ngực hắn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần thống khổ nhăn lại: "Mộ Tư, em đau quá.”

Một tia kiên nhẫn cuối cùng của Mộ Tư cũng không còn, xoay người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, không kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc em muốn nói gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Không có gì, tôi chỉ muốn thông báo cho anh một tiếng, ngày mai, tôi phải kết hôn rồi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom