• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Cô gái yêu tiền (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 10

Mùa thu ở Bắc Kinh gần đây rất náo nhiệt, đặc biệt là sau một mùa hạ tương đối yên lặng.

Chuyện giữa Tiêu Đồng và Tề Vĩ lại càng không phải bàn tới, Tề Vĩ dây dưa quấn lấy cô, đối với thái độ dây dưa của anh Tiêu Đồng cũng không biết làm gì.

Cô rất ghét cùng người khác gần gũi quá mức, nhưng đối với anh cũng không quá nặng lời. Chỉ là trong lòng cảm thấy có chút ngột ngạt.

Tần Quan đã từng viết: “ Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triệu triêu mộ mộ” (~ly: 2 câu cuối trích trong bài "Thước kiều tiên" (Cầu ô thước) của Tần Quan, dịch nghĩa: Tình này nếu lỡ như đã mãi lâu dài / Hà cớ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều ), nói như vậy chính là tự an ủi bản thân mình.

Nhưng cô không thể lúc nào cũng sớm sớm chiều chiều đều ngọt ngào. Hai người sống cùng nhau cả đời, nói thì nghe rất có tình nghĩa, nhưng thời gian trôi qua sẽ tạo cảm giác chán ghét.

Con người, dù nói thế nào cũng là những cá thể độc lập, dựa vào nhau thì còn có thể nhưng để hoà vào làm một thì thật không thể nào.

Có thể đừng quá gần gũi, có thể tạo cho nhau một khoảng không gian riêng được không? Có người nói trong tình yêu là phải quên bản thân mình, nhưng đánh mất bản thân chính là điều cô sợ nhất.


Những đứa trẻ thường rất mẫn cảm, Tề Vĩ nhận ra sự do dự của cô, lại càng đưa tay ôm chặt hơn.

Liệu với sự gò bó như vậy, chuyện giữa bọn họ có thể đi bao xa?

Thời hạn sống cùng anh rất nhanh đã tới, buổi sáng mở mắt ra anh bị cô đuổi đi làm, trong mắt hiện lên sự lo lắng, lo rằng cô sẽ lén trốn đi mất.

Phiền não trong lòng lại thêm mấy phần, cô rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của những người đàn ông luôn hô to khẩu hiệu: độc thân muôn năm. Cảm giác mắc kẹt này cũng không tính là hạnh phúc, lúc trước còn cười bọn họ được lợi còn kêu ca.

Phụ nữ có thể kết hôn vì yêu, vì phiếu cơm dài hạn, hoặc vì cô đơn; đàn ông thì vì cái gì? Cũng là vì yêu, hay cần người dọn dẹp, cũng có thể là do cảm thấy trống vắng?

Đi bộ ra khỏi nhà, về chỗ ở cũ. Cô rời cha mẹ đến Bắc Kinh đi học, kết thúc năm thứ hai đại học thì bắt đầu đi làm hướng dẫn viên du lịch, căn hộ này thuê từ lúc cô học năm thứ 3 đại học, sau khi cô bắt đầu công việc. Căn hộ nhỏ này chứa đầy những thứ cô sưu tầm, cho dù đi tới đâu, cô cũng lưu luyến nơi này —— một nơi khác, chính là nơi cô sống cùng cha mẹ.

Nếu cảm giác đó cũng tồn tại trên người anh thì thật là tốt.

Thở dài, đứa trẻ kia muốn cô toàn tâm, nhưng cô lại không thể làm được. Tất nhiên anh cũng không cam lòng chỉ làm một căn nhà, cung cấp chỗ ở cho cô.

Cô cũng không cam lòng. . . . . .

Trong phòng cả một ngày, đảo tới đào lui trong đống đồ, gọi cho Tần Thanh cùng Ôn Hải Đông một cuộc điện thoại, nhưng trong lòng càng lúc lại càng loạn. Ở lại hay rời đi, hai phương hướng, hai con đường riêng, cả hai đều níu kéo cô.

Trong cuộc sống nếu có thể phân rõ ràng nặng nhẹ, thiệt hơn thì mọi việc đều không có gì khó lựa chọn. Nhưng hai chuyện này chính là không phân được nặng nhẹ .

Cô muốn tự do của mình, cũng muốn nụ cười của anh. Hai chuyện này có thể cùng tồn tại sao?

Cúp điện thoại, tương lai của cô nằm trong lòng bàn tay cô, người khác đưa ra đề nghị cũng chỉ là cái nhìn của bọn họ, người quyết định vẫn là cô.



Cô cũng không muốn giao cuộc đời mình cho người khác quyết định, sau đó lại trách đông trách tây.

Điện thoại dồn dập vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Ai sẽ gọi tới số điện thoại này, bốn tháng qua cô cũng không trở về đây.

Ôn Hải Đông, hoặc Tần Thanh? Không phải vừa mới nói chuyện sao?

Nhấc máy lên nghe, âm thanh truyền tới chính là giọng của người đã làm tâm tư cô phiền muộn.

"Tiêu Đồng, sao em chưa về nhà? Tại sao không mở điện thoại? Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không . . . . . ." Người đàn ông tuôn một tràng, giọng điệu trách cứ rất rõ ràng.

"Em. . . . . ." Cô mở to miệng, lại không biết nói gì.

Bên kia điện thoại Tề Vĩ vẫn không ngừng nói, một lát sau, anh mới cảm thấy có chút không đúng, thận trọng hỏi: "Tiêu Đồng, em đang ở đâu?"

"Vĩ. . . . . . em không biết. . . . . ." Giọng của Tiêu Đồng bối rối.

"Hả?"

"Em không biết, rốt cuộc em muốn chọn cái gì. . . . . ."

Mặc dù đối với vẻ ngoài của xe hơi cô vô cùng thưởng thức, nhưng cô lại chưa từng nghiên cứu sâu về nó. Vì vậy, 30 phút sau, khi thấy Tề Vĩ thở hổn hển lao tới ôm cô, cô mới có một câu hỏi: rốt cuộc xe của anh có thể chạy tốc độ bao nhiêu? Mà đường xá Bắc Kinh chật chội đông đúc thế, anh sao lại tới nhanh như vậy?

Phòng của cô ở tầng năm, quy định về kiến trúc của Trung Quốc, nhà cao hơn chín tầng mới có thang máy, mà khu này ít hơn một chút, chỉ có tám tầng. Thể lực Tề Vĩ luôn rất tốt, có thể mệt mỏi thế này, chính là chạy quá sức!

"Tiêu Đồng. . . . . ." Cửa vừa mới mở, Tề Vĩ liền ôm lấy cô, chặt đến mức không thở được.

Trẻ con rất dễ có cảm giác không an toàn, cho nên thích ôm thật chặt người khác —— tự cho rằng như vậy đối phương sẽ không rời đi, sẽ không biến mất.

Nhưng là quá chặt, chặt đến mức cô không cách nào hô hấp nổi. Từ trước đến nay cô đều nghĩ mình sẽ chết vì quá sức, còn chết vì ngạt thở, quả thật cô không nghĩ tới.

"Vĩ, em không thở được. . . . . ." Cô cố gắng thoát khỏi ngực anh, lại càng làm anh ôm chặt hơn.

"Không muốn em đi, anh không muốn em đi. . . . . . Em phải vĩnh viễn ở bên cạnh anh, cùng với anh. . . . . ." Anh kiên định nói, "Tiêu Đồng, em chỉ có thể lựa chọn anh. . . . . ."

"Ngay cả khi em không muốn, em không hạnh phúc?"

"Tại sao lại không muốn? Tại sao lại không hạnh phúc? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ mãi yêu em. . . . . ." Cánh tay của anh thả lỏng một chút, nhưng vẫn không buông.

"Anh biết không? Trong cuộc đời em, em chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện một người đàn ông. Em luôn cho rằng chỉ có những món đồ sẽ theo em cả cuộc đời, như vậy cũng đủ rồi nhiều hơn nữa sợ rằng trái tim em cũng không chứa nổi.”

"Ở cùng nhau một đời như thế chính là hạnh phúc sao? Có một người làm bạn, sẽ vui vẻ sao?" Tiêu Đồng nhìn anh gật đầu, cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Đây chính là vấn đề, anh muốn rất nhiều, em lại chỉ có thể đáp lại rất ít; anh rất coi trọng tình yêu này, em lại quá xem nhẹ nó, em sợ sẽ không cẩn thận làm tổn thương anh, anh cũng sẽ phá vỡ sự tự do của em."

"Anh mặc kệ!" Không biết Tề Vĩ nghe có hiểu hay không, dù thế nào đi nữa anh vẫn kiên trì lắc đầu, "Anh yêu em như vậy không tốt sao? Có vấn đề gì sao?"


"Em muốn đi những nơi khác nhau, không muốn nghĩ đến ai; em thích làm một người đối với thứ mình thích có thể nhìn đến ngẩn người, không quan tâm xung quanh, cũng không muốn ai quấy rầy. Nếu yêu có thể giải quyết được tất cả, thế giới này cũng sẽ không có nhiều vấn đề như vậy."

"Yêu một người, không phải nên muốn đối phương ở lại bên cạnh sao?" Anh buông cô ra, tay nắm lấy vai cô, "Còn nữa, em đối với anh một chút lưu luyến cũng không có sao? Em đơn giản chỉ là không quan tâm. . . . . . Những thứ em quan tâm chỉ có chính em cùng những món đồ kia, anh vĩnh viền không bao giờ xứng đáng!"

Mặt anh trắng bệch như tờ giấy, dùng hết tâm tư, mọi cố gắng, cô gái mà anh yêu vẫn chưa từng đặt ánh mắt lên người anh.

"Không phải vậy! Anh phải biết không phải vậy!" Cô nhìn anh, trong mắt có sự tức giận, "Nếu như thật sự không quan tâm, em sẽ không bị chuyện này làm khó, sẽ không cách nào để lựa chọn. . . . . ."

Cô đã đủ uất ức, anh làm sao có thể nói những lời như vậy với cô?

"Nếu như em còn có ý với anh, vậy em không nên khổ sở suy nghĩ! Em nên ở lại bên cạnh anh, nên gả cho anh, nên. . . . . ."

"Nên vì anh mà sống, vì anh mà làm một người vợ hiền, vì anh sinh ra một đứa bé, vì anh mà thay đổi chính mình, vì anh. . . . . . từ bỏ con người Tân Tiêu Đồng. . . . . ." Cô tiếp lời, "Nếu phải làm đúng như những lời anh nói, em không làm được!"

Cô nhìn anh chằm chằm, anh kinh ngạc nhìn sự quả quyết trong mắt cô.

"Cả đời này em không thể làm người vợ hiền, Em vĩnh viền sẽ không gắn với cái gì quá lâu, em có thể vẫn yêu anh nhưng lại không thể như hình với bóng cùng anh. Thứ anh muốn quá nhiều, em không thể đáp ứng được. . . . . . Vĩ, chúng ta. . . . . . kết thúc đi. . . . . ."

"Cái gì gọi là kết thúc? Không! Em không phải là vẫn yêu anh sao em đáp lại ít không quan trọng . . . . . Anh chỉ cần em . . . . Tiêu Đồng, chúng ta. . . . ."

"Sau đó, anh sẽ càng đòi hỏi hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa, anh sẽ càng vây lấy em." Cô lắc đầu, "Sự dao động của em sẽ làm anh bất an, anh sẽ lại ôm em chặt đến mức em không thể thở nổi. . . . . . Cuối cùng, chúng ta ai cũng sẽ không vui vẻ."

"Em đã từng nói, không phải cùng một con đường, thì cũng không cần thiết phải ở cùng với nhau. Nhìn nhau cười một tiếng cũng coi như không tệ, nhưng ngay lập tức. . . . . ." Miệng của cô bị anh chặc lại, anh không muốn tiếp tục nghe những lời làm anh tan nát cõi lòng của cô.

Anh hôn hô hấp rối loạn của cô, nhưng không thể hôn được trái tim đang loạn nhịp của cô. Tiêu Đồng đẩy anh ra, đôi mắt vẫn còn trấn tĩnh.

"Vĩ, em chỉ có những thứ này, nếu như anh có thể tiếp nhận, chúng ta tiếp tục; còn nếu như anh không chịu nổi, vậy, hẹn gặp lại."

"Anh không hiểu rõ, rốt cuộc em muốn cái gì. . . . . ." Tề Vĩ nói trong tuyệt vọng.

"Tự do." Cô nhìn anh, "Em muốn tự do, thứ đó anh không thể cho em."

"Em không cần anh sao? Em không thể suy nghĩ đến tình cảm của chúng ta sao? Em không thể vì anh, dừng lại một chút?"

"Em có thể dừng lại, nhưng em cũng muốn tự do. Em không muốn quá mức gần gũi, luckygirl_co quá mức kịch liệt, bởi vì nó không thích hợp với em." Cô đi tới cửa.

"Vĩ, em hi vọng anh hiểu ý của em. Anh cho em thời gian suy nghĩ, hôm nay em đã cho anh biết câu trả lời chắc chắn. Hiện tại, là lúc anh phải suy nghĩ."

Lúc Tiêu Đồng đi xuống cầu thang. Anh vẫn còn sững sờ ở trong phòng, không có đuổi theo.

"Tại sao mình lại phải ra ngoài? Đó là nhà của mình mà!"

Cô vốn định sẽ đến ở nhờ nhà Tần Thanh một đêm, kết quả vừa ra khỏi cửa chung cư liền thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt.

Nhìn qua có vẻ là xe đắt tiền. . . . . . thân xe bóng loáng, không phải là từ chỗ rửa xe đến đấy chứ. Đứng bên cửa là một người đàn ông, dáng người cao gầy, mặc một bộ vest đen cùng mắt kính đen, nhìn thế nào cũng thấy không phải người tốt.

Khu chung cư mới xây này sao có thể được loại người này chiếu cố vậy. Từ trước đến nay tính hiếu kỳ của cô không lớn lắm, cô cười cười bước qua.

"Cô là Tân Tiêu Đồng?" Người đàn ông chặn trước mặt cô, quan sát cô từ sau mắt kính.

Xem ra là tìm cô, Tiêu Đồng đánh giá người trước mặt, cô xác định rằng mình không thể ứng phó nổi, đành mỉm cười trả lời: "Là tôi, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tôi muốn mời cô đi gặp một người." Người đàn ông này làm người khác cảm thấy lạnh, ăn nói rất ngắn gọn.

"Xin hỏi là ai vậy?" Lúc đưa ra câu hỏi, trong lòng cô cũng đã tìm được đáp án. Cô tiếp xúc với không ít người có tiền nhưng đến mức “mời gặp mặt” như thế này thì cô cũng phần nào đoán ra. Tề Vĩ luôn nói bên cạnh anh có hai người trợ lý, mà hai người bọn họ . . . . chính là mật thám!

"Mời lên xe." Anh ta mở cửa xe.

Tiêu Đồng ngồi xuống: "Không phải là Vĩ tìm mình đến phát điên, tới mức kinh động đến người lớn chứ?" Bốn tháng qua cũng không có người tới tìm cô, cứ nghĩ là không sao cả, hôm nay lại đột nhiên tới đây.

"Vậy nếu như tôi không đi ra, anh vẫn đứng ở đó chờ sao? Hoặc nếu như tôi không về chỗ này thì sao? Đừng nói với tôi, anh có thể liệu việc như thần đến trình độ đó nha. . . . . ."

"Xin đừng nói chuyện." Âm thanh lạnh lùng.

"Tự do ngôn luận." Hừ, chống đỡ nữa đi! Cho là mình rất thông minh sao, thật ra chỉ là gặp vận may thôi!

Người đàn ông kia không để ý tới cô nữa, tiếp tục lái xe, cảnh sắc ven đường dần dần trở nên phồn hoa. #d.d.lqd#

Thở dài, chẳng lẽ người nhà giàu đều không có đầu óc hay sao? Không đem tất cả bóp chết từ trong trứng nước, lại muốn đợi đến lúc thành hình sau đó trưng ra bộ mặt độc tài, bức bách người khác của mình.

Trong lòng có chút lo sợ không yên, từ lúc bắt đầu quan hệ đến khi cầu hôn, từ đầu đến cuối Tề Vĩ chưa từng đề cập tới gia đình của mình. Anh từng muốn đi gặp cha mẹ cô, nhưng lại chưa bao giờ nói qua muốn cô gặp người thân của anh.

Cô biết cha anh qua đời đã nhiều năm, chủ tịch R&Q là ông nội anh, Tề Ứng Thiên, Phó chủ tịch. . . . . . là mẹ của anh, gọi là Marilynn.

Cô càng lúc càng cảm thấy lo lắng, ông nội Tề có danh tiếng rất lớn trên thương trường, theo lý mà nói không thể tới hôm nay mới tìm cô được. Mà mục đích của ông ấy là gì?

Hai người bọn họ vốn đã đối lập nhau rồi, cũng không cần tạo thêm chuyện nữa!

Lúc đến Tề trạch trời cũng đã xẩm tối, nhưng sắc trời xám xịt không thể nào che giấu được tòa nhà to lớn trước mặt.

"L.E!" Màu sắc phối hợp hài hoà, thiết kế trang nhã, mang đậm phong cách của ông ấy—— kỳ quái, L.E đến Bắc Kinh lúc nào vậy? Mà cô lại không phát hiện ra trong các khu biệt thự lớn nhỏ của Bắc Kinh có thể có ngôi nhà đẹp như vậy.

"Nghe nói Tân tiểu thư có năng lực giám định cùng thưởng thức thuộc hạng bậc nhất, quả nhiên không sai." Giọng nói của một người đàn ông vang lên.

Ông nội của Tề Vĩ bây giờ cũng đã hơn sáu mươi tuổi! Tiêu Đồng quan sát người đàn ông trước mắt, mặc dù có thể nhìn ra dấu vết thăng trầm trên khuôn mặt ông, nhưng ông ta nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi, năm mươi tuổi. Bởi vì được chăm sóc cẩn thận, tóc ông ta vẫn còn đen nhánh, da mặt vẫn coi là bằng phẳng, chỉ là nếp nhăn ở khóe mắt cho thấy dấu hiệu của thời gian. Nếp nhăn ở mi tâm hằn đậm, là do thường ngày phải cau mày suy nghĩ. Ngũ quan có điểm giống Tề Vĩ, là quan hệ huyết thống.

"Năng lực giám định, thưởng thức kia, chẳng qua là đối với những món đồ mình thích nên có chút tìm hiểu thôi." Tiêu Đồng mỉm cười, "Xin hỏi ngài là. . . ."

"Tề Ứng Thiên, cô đã từng nghe qua rồi chứ?" Tề Ứng Thiên cười, không có vẻ ác ý.

"Đã từng nghe nói qua, nhưng không ngờ ông còn trẻ như vậy." Tiêu Đồng khẽ lấy làm kinh hãi.

"Cũng không còn trẻ nữa, ta đã sắp sáu mươi rồi." Tề Ứng Thiên cười nói, "Chớp mắt cái, Tiểu Vĩ đã có người yêu rồi."

Đề tài xoay chuyển thật nhanh, lập tức tiến vào trọng tâm. Tiêu Đồng vẫn giữ nguyên mặt cười: "Anh ấy cũng đã 25 rồi, nếu không có người yêu thì có thể coi là trễ."

"Cháu không biết. . . . . . Tiểu Vĩ, nó không tin tưởng vào phụ nữ. . . . . ." Tề Ứng Thiên muốn nói lại thôi.

Không tin tưởng? Cô sao lại không phát hiện ra trong lòng anh có loại cảm giác này?

"Tóm lại, rất khó để cho nó yêu một người, hơn nữa tính cách nó rất cố chấp. . . . . ." Những lời của Tề Ứng Thiên nằm ngoài dự đoán của cô, Tiêu Đồng chăm chú nhìn ông.

"Ông không phải muốn phản đối chuyện của chúng cháu sao?" Danh tiếng của cô hình như không được tốt lắm, xuất thân tầm thường, sẽ bị người ta nói là đi nịnh nọt kẻ có tiền, là người tham vật chất—— quan trọng là, vốn dĩ cô chính là rất yêu tiền!

"Ta là muốn nhờ cháu, ở lại bên Tiểu Vĩ được không?" _d.d.lqd_

Vào phòng khách, cả khách và chủ đều đã ngồi xuống. Tiêu Đồng có chút sững sờ khi nghe những lời của Tề Ứng Thiên.

"Chuyện nhà ta có chút phức tạp. . . . . . để sau này Tiểu Vĩ sẽ kể cho cháu nghe, tóm lại, nó lớn lên trong thù hận cùng cưng chiều. . . . . . Đợi đến lúc ta chú ý đến, nó đã hình thành tính cách như vậy, hơn nữa, lại càng ngày càng xa cách ta và mẹ nó."

"Ta đối với nó quá mức buông thả. . . . . . Nhưng ta là không có cách nào khác, chỉ có thể theo ý nó. Nó không muốn làm việc, ta liền phái người tới giúp nó, chỉ mong hai người kia có thể khuyên nó một chút. . . . . ."

"Nhưng làm được điều đó lại chỉ có cháu! Tiểu Vĩ gần đây rất hăng hái, nó nghiêm túc như vậy cũng đều là vì cháu."

"Cháu sao?" Tiêu Đồng bật cười, "Cháu có năng lực lớn như vậy sao? Bản thân cháu cũng rất lười biếng, như thế nào có thể khiến người khác vì cháu mà nghiêm túc?"

"Chính là vì cháu." Tề Ứng Thiên gật đầu, dứt khoát, "Cháu biết không? Hôm nay có một nghi thức cầu hôn rất lớn, tiếc là nữ chính lại vắng mặt."

"Hả?"

"Tiểu tử kia mời toàn bộ giới truyền thông đến, ở đại sảnh của R&Q tạo ra một màn náo nhiệt, ý định cầu hôn người ta, nhưng mà đối tượng lại không tới. Gọi điện thoại thì không được, nó tìm kiếm khắp nơi, nghe nói, hôm nay nữ chính kia sẽ cho nó một câu trả lời chắc chắn."

Cô chỉ là tự nhốt mình trong phòng một lát thôi, anh rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện thế này rồi?

"Trương Sơn,Lý Thực nói, nữ chính kia không muốn tiếp nhận tâm ý mà nó chuẩn bị. Cho nên, hết cách rồi, đành để lão già này ra tay giải quyết vậy."

Tiêu Đồng sửng sốt, cười đến châm chọc: "Vấn đề của cháu với anh ấy chỉ có bọn cháu mới giải quyết được, sợ là ông cũng không có biện pháp nào tham dự vào."

"Cháu có biết ý nghĩa tên của Tiểu Vĩ không?" Tề Ứng Thiên mặc kệ lời của cô..., đặt câu hỏi.

"Vĩ là một loại ngọc." Đừng nhìn cô như vậy, bàn về ngọc, cô cũng rất lợi hại nha.

"Nó chính là ngọc trong lòng ta, bảo bối quan trọng nhất." Tề Ứng Thiên nói vô cùng kiên định, "Vì vậy, cho dù phải uy hiếp, đe dọa, ta đều làm được, chỉ cần nó vui vẻ." *d.d.lqd*

"Ông nuông chiều anh ấy như vậy, chẳng trách tính cách anh ấy lại trở nên méo mó." Mặc dù cũng đáng yêu, nhưng tuổi tác anh cũng không nên có loại tính cách đó.

"Ta thà để nó tuỳ hứng ngang ngược, cũng không muốn nó vì thù hận mà xa cách ta." Tề Ứng Thiên chần chừ nói, Tiêu Đồng rất ít khi hiếu kỳ chuyện người khác nhưng lại bị ông ta làm cho tò mò, thế nhưng ông lại không nói gì thêm, "Nếu như ta giúp nó giữ cháu lại, có lẽ, nó sẽ không còn hận ta. . . . . ."

"Ông làm sao có thể giữ cháu lại?" Cháu trai của ông không thể, liệu ông ấy có thể sao?

"Chẳng lẽ cháu cho rằng mình có thể rời khỏi đây sao?" Nụ cười của ông ta làm cô liên tưởng đến lão hồ ly.

"Đây không phải là giam cầm bất hợp pháp sao, xâm phạm quyền tự do cá nhân. . . . . ." Tiêu Đồng kháng nghị.

"Cháu quá tự do, Tiểu Vĩ theo không kịp." Đôi mắt hồ ly phát ra tia sáng, "Nếu như cháu nhất định muốn bay đi, thì dù có phải cắt đôi cánh của cháu, ta cũng sẽ làm!"

"Tại sao các người không chịu hiểu? Nếu mất đi đôi cánh, tôi sẽ không còn là chính mình." Tiêu Đồng thở dài.

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Thỉnh thoảng bay đi, thỉnh thoảng lưu lại, đem tự do của cháu cùng đôi tay của nó đáp ứng cả hai?" Lão hồ ly trầm tư một lát, quyết định đưa ra thỏa hiệp.

"Cháu cũng muốn vậy, nhưng cháu trai của ông có đồng ý hay không, đó là vấn đề của anh ấy."

Cô đã kiệt sức, đã chạm đến cực hạn của cô, nhưng người đàn ông kia vẫn cảm thấy chưa đủ.

Anh muốn nắm giữ tất cả tự do của cô, đến cuối cùng làm sao có thể ở cạnh nhau cả đời.

Cô không biết.

Cô cũng muốn biết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom