• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Chuyện mình thương nhau (1 Viewer)

CHUYỆN MÌNH THƯƠNG NHAU

Chương 1: PHÒNG TRỌ

1451313_1446798938881092_378051671_n.jpg


Tôi và chị tìm thuê được một căn phòng nhỏ, vừa sửa lại. Phòng nằm ở tầng 4, chừng hơn 12 mét vuông. Chật hẹp, nhưng chúng tôi không cần nhiều, chỉ cần một cái phòng, có cửa sổ, có toilet riêng. Thế là đủ! Hơn nữa, nơi này nếu ra khỏi hẻm là một con đường lớn của thành phố, đi thêm 7-10 phút sẽ tới công viên trung tâm. Gần đây có chợ, có khu ăn uống, có khu văn hóa phẩm, có bến xe, giá phòng hai triệu, không quá đắt với giá thành ở trung tâm thành phố, lại là khu vực an ninh. Chà, chẳng phải quá tiện sao?


Ra riêng, tự lập, chúng tôi chẳng có gì: tôi một thùng đồ, chị một thùng đồ, một thùng chén bát, một cái gối dài, một cái mền, một cái quạt tay và hết. À, có kem và bàn chải đánh răng nữa. Tôi lôi trong thùng đồ của mình ra một chiếc áo thun cũ. Nó từng là mốt, giờ thì hết rồi. Tôi cầm chiếc áo vào toilet, xả nó dưới vòi nước rồi mang ra lau sạch phòng. Phòng nhỏ, lau khắp cũng chỉ tốn khoảng 5 phút. Chúng tôi cũng không có quạt điện, chỉ có quạt tay. Quạt tay có rất nhiều chức năng ở cái phòng này. Khi nóng, hai đứa thay phiên nhau quạt. Khi phòng bị bẩn, hai đứa thay phiên nhau quạt. Khi lau nhà, hai đứa thay phiên nhau quạt. Khi chán chẳng có gì làm, hai đứa thay phiên nhau quạt.

Chị tôi đi làm, tôi ở nhà một mình đâm ra buồn chán. Bà chủ nhà có nói khu này lắp wifi free, nhưng mà tôi lại quên hỏi pass rồi. Haizz...


Bản thân vốn là đứa nhát gan, lại ít khi chủ động bắt chuyện nên tôi cảm thấy khá lo lắng. Tôi thò đầu ra khỏi phòng, nhìn dãy hành lang trước mặt. Phòng bên cạnh khóa cửa, phòng kế nữa tắt đèn. À, cuối hành lang bên kia có người. Tôi đi giày, lọ mọ sang phòng bên đó. Cửa phòng khép hờ, đèn cũng mờ mờ. Thình thịch… Lỡ người ta đang làm gì thì sao? Lỡ người ta mắng tôi thì sao? Lỡ đâu đang có hành vi phi pháp thì sao? Bao nhiêu cái lỡ, cái nếu xuất hiện. Aizzz, chết tiệt, tôi có cái não cá chết bầm mà!


Cộc… cộc…


Đầu một chàng trai thò ra, không mặc áo.

“Gì vậy?”


Tôi hơi ngoảnh đầu, nói lí nhí

“Em vừa dọn phòng tới, cho em xin pass wifi với”


“À, pass là từ 1 tới 9, hiểu không?”

Tôi gật gật đầu, chạy về phòng.

Lạch cạch

“123456789”


“Incorrect”

Giỡn mặt tôi sao? Tôi lại chạy qua.


“Anh ơi, cho em xin lại, hình như sai rồi!”


Anh chàng lại thò đầu ra, vẫn không mặc áo. Đứa như tôi lại ngại nên chẳng có nhìn thẳng mặt người ta.


“Từ số 1 tới số 9, hiểu không?”

Tôi lại chạy về. Lại sai. Lại chạy đi.


“Anh ơi, không được!”


“Trời ơi, 1234567890 !”

Lần này tôi ngước đầu lên, ngẩng tò te.

“Ủa, có 0 nữa hả?”

Anh chàng trắng như trứng bóc. Trạch nam, đích thị là trạch nam. Đẹp trai không ta? Tối quá tôi cứ thấy mờ mờ. Anh ta quay đầu vào phòng, khép cửa lại.


“Có, đầu đất!”

Tôi ngớ người. Ô hay, làm gì ghê vậy? Tôi nghe nhầm thì mắng tôi đầu đất à? Nhờ thôi mà, không làm thì thôi. Người gì bất lịch sự! Ỷ thế ma cũ nên mắng ma mới sao? Tôi dễ ức hiếp thế sao? Ờ mà... tôi cũng hiền mà. Thôi kệ, ở hiền tí cũng chẳng chết ai. Tôi lon ton về phòng mình, nằm coi phim.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom