• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Chuyện Của Nó - Thủy Ca (1 Viewer)

vu-1720-1718694176-1441045710.jpg


Truyện: Chuyện của nó
Tác giả: Thủy Ca

Thể loại: Tình cảm gia đình, ngược tâm...
Màn đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ, ánh trăng trên cao tỏa ra những tia sáng chiếu vào trong căn phòng, soi sáng một thân ảnh nhỏ bé đang cuộn mình trong góc giường. Đôi mắt sáng long lanh giờ đây đã phiếm hồng, ánh mắt như nhìn về nơi xa xăm, mơ màng suy nghĩ. Nó nghĩ về bố mẹ, gia đình, nó nghĩ về những chuyện trong quá khứ, hiện tại và cả về tương lai…

Nó, một đứa con gái 21 tuổi, đang trong thời gian nghỉ hè nên về quê với gia đình. Mỗi ngày trôi qua nó chỉ hi vọng sẽ được êm đẹp, chỉ mong muốn bố mẹ không nhắc đến tên. Những lúc nhìn thấy bố mẹ là nó lại cảm thấy hồi hộp lo lắng, chỉ lo bố mẹ khó chịu rồi lại nói đến nó.

Nhiều lúc nó rất sợ về nhà, chỉ muốn ở quách trên Hà Nội cho xong, vì vậy khi ở trên đó học nó rất ít khi về mặc dù chỉ cần ngồi xe khách hơn hai tiếng.

Hôm nay vẫn như ngày thường ở nhà, vẫn là những bữa cơm và những câu nói khiến nó không kìm được mà nghẹn đắng nơi cổ họng. Ngày nào cũng như ngày nào, nó biết, có lẽ vì bố mẹ đi làm về mệt, muốn giải tỏa căng thẳng cho thoải mái nên mới vậy. Nhưng nhiều lúc nó nghĩ, có phải là vì thấy mình ở nhà ăn không ngồi rồi trong khi bố mẹ thì vất vả đội nắng đội mưa đi làm mệt nhọc, vì vậy mỗi khi về đến nhà nhìn thấy nó là lại nói câu: “Mày không làm được một cái việc gì cả!”.

Nghe câu nói đó nhiều lúc nó cũng tổn thương, tủi thân lắm, trong lòng nó luôn nghĩ: “Không phải là con không muốn làm gì, nhưng những việc bố mẹ làm thực sự con không thể làm đượcvà con nghĩ bố mẹ cũng không cần con làm. Con cứ nghĩ, chỉ cần ở nhà lo cơm nước cho bố mẹ để những lúc đi làm về mệt nhọc, bố mẹ sẽ có cơm ăn hồi sức là đủ rồi. Con nghĩ chỉ cần dọn dẹp, lau nhà cho sạch sẽ, như vậy mỗi khi trở về nhà bố mẹ sẽ không còn cớ gì để mắng con nữa!”. Nhưng nó đã sai rồi! Nhiều lúc chẳng hiểu tại sao bị mắng. Nhiều lúc, những chuyện tưởng như đơn giản, nhưng cũng có thể là lí do bị mắng như thường. Tất cả những ý nghĩ đó, nó chỉ luôn giữ trong lòng mà không dám nói ra, chỉ sợ bố mẹ… lại mắng.



Nằm trên giường suy nghĩ miên man. Nó suy nghĩ về hiện tại, suy nghĩ về quá khứ, bất chợt nước mắt lại tuôn rơi. Nó buồn, nó tự hỏi: Tại sao lại xảy ra như vậy? Tại sao lại thay đổi như vậy? Có phải là do từ khi nó thi trượt đại học, từkhi nó phải theo học cái trường nguyện vọng 2, mà theo như mọi người gọi là cái trường “học để lấy cái mác là đại học” hay không? Có lẽ bố mẹ nó rất xấu hổ mỗi khi người ta hỏi: “Con anh chị học trường gì?”.Rồi những tiếng cười mỉa mai khi nghe được câu trả lời của bố mẹ…



Nhớ lại những chuyện lúc còn nhỏ, nó cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Mặc dù lúc đó nhà nó không phải thuộc dạng khá giả gì, nhưng cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc. Có bố mẹ yêu thương, có anh trai nhiều lúc cãi lộn nhưng lúc nào cũng quan tâm đến nó.

Nó nhớ hồi đó nhà nó không có ti vi, tối nào cả nhà cũng sang bên nhà bác xem nhờ. Lúc đó mọi người quây quần lại cùng xem một bộ phim, thật vui.

Nó nhớ những khi có rạp xiếc về làng, tối đó bố lại chở cả nhà trên chiếc xe máy Honda đi xem xiếc, lúc đó nó hạnh phúc biết bao. Nó nghĩ mình là người may mắn nhất vì có được những phút đi chơi cùng gia đình mà nhiều nhà không có được.



Cuộc sống trôi qua mọi người cũng dần thay đổi. Gặp chuyện gì nó cũng đều không bao giờ tâm sự cùng bố mẹ. Nó trở nên khép mình hơn, lúc nào cũng chỉ quanh quẩn trong căn phòng nhỏ bé của nóđến nỗi, mỗi lần có chuyện khó chịu là bố lại mắng: “Suốt ngày chỉ biết ru rú ở trong nhà”. Nghe vậy nó tủi thân lắm. Nó không nhớ chính xác bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lúc nó bắt đầu đi học, bố mẹ nó không cho nó đi la cà, đi chơi; đi học xong là về nhà. Lúc nó xin sang nhà bạn chơi hay tụ tập nhóm bạn với nhau thì bố mẹ lại không cho vì như vậy là “đàn đúm”. Nó nghe lời bố mẹ không đi chơi nữa, cả ngày nó cũng chỉ có hai địa điểm đi lại: trường học và nhà. Bố mẹ thỉnh thoảng cũng khen nó ngoan, không chơi bời, a dua như các bạn gái khác. Lúc đó nó vui lắm.

Giờ lên đại học rồi, bố mẹ suốt ngày gọi điện dặn không được đi chơi. Trong khi về nhà bố lại mắng: “Ở trên đó chỉ biết ru rú trong phòng lên mạng thì làm được cái trò trống gì?”.

Nó nghĩ, nếu như nó thật sự ra ngoài đi kết bạn, giao lưu với mọi người, có lẽ đến một ngày nào đó, câu mắng của bố nó sẽ là: “Trên đấy suốt ngày đi chơi chứ gì, học hành gì mày”.

Nói chung, dù cho nó có làm gì thì vẫn…bị mắng mà thôi!



Những lúc nó bị ốm, nó không bao giờ dám nói cho bố mẹ nó biết.Không nhớ rõ đó là từ lúc nào nó như vậy, nó chỉ biết hồi nhỏ có một lần nó đang ngồi chơi ở sân, nó thấy ở chân có một vết sẹo bất thường, trên đó nó thấy giống như có chữ trung quốc, tò mò nó quay sang hỏi bố. Bố nó tức giận gằn lên: “CHỮ CHẾT, MÀY SẮP CHẾT RỒI”. Kể từ ngày đó, mỗi khi bị ốm, cảm cúm, nó toàn âm thầm chịu đựng để tự khỏi chứ không bao giờ nói với bố mẹ nữa.



Cứ mỗi kì nhà trường lại gửi điểm về cho bố mẹ, vì điểm không cao nên nó rất sợ, thời gian đó nó toàn trốn tránh lấy lí do để không về nhà. Còn bố mẹ nó ở nhà thì lại nghi ngờ nó ở trên đó…có người yêu, nó hư hỏng chơi bời…

Một lần về quê, nó bị rối loạn tiêu hóa nên cả đêm nó nôn mửa, nó sợ làm phiền bố mẹ nên không dám nói. Vì quá mệt mỏi nên nó cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Hôm sau khi nó dọn dẹp, bố nhìn thấy hỏi : “Cái gì đấy?”. Nó trả lời: “Tại tối qua con bị nôn”.Lúc đó trong lòng nó vui vẻ nghĩ sẽ nhận được lời quan tâm từ bố, nhưng cuối cùng cái nó nhận được chỉ là ánh mắt nghi ngờ từ bố.

Tối hôm đó, mẹ nó chở nó từ trạm xá về nhà. Nó vào phòng nằm nghỉ vì bụng dạ rất khó chịu. Mặc dù cô y tế đã nói nó bị rối loạn tiêu hóa, nhưng mẹ nó nghe lời nói của bố nó mà vào hỏi nó một câu khiến tim nó đau nhói: “Tháng này có chưa?”.

Nó mở to mắt không tin nhìn mẹ, nhưng vẫn trả lời: “Chưa”. Vừa nghe xong câu trả lời của nó, mẹ nó híp mắt lại đầy nghi ngờ.Nó hiểu mẹ nó đang nghĩ gì nên nó vội vàng giải thích để cho bố mẹ hiểu. Cuối cùng bố mẹ cũng thôi, nhưng không biết liệu trong lòng bố mẹ còn nghi ngờ nó hay không. Trong lòng nó đau lắm, nó cảm thấy như bị nghẹn ở cổ, cố kìm nước mắt nhưng không biết đã rơi từ lúc nào. Lần đầu tiên bố mẹ không tin nó.



Nó nhớ có lần về quê bố hỏi còn tiền không, nó bảo còn. Lúc nó vào phòng, mẹ nó lén lục cặp nó kiểm tra, nó biết nhưng không nói gì. Ở trong phòng nó buồn bã, tủi thân khi nghe thấy câu nói của mẹ: “Vẫn còn thật”. Lần thứ hai bố mẹ không tin nó.

Và nó cũng chẳng nhớ bố mẹ đã không tin nó bao nhiêu lần nữa, có lẽ từ khi nó lên đây học, bố mẹ nó ở nhà chưa bao giờ tin tưởng nó.

Nó chỉ biết, hồi nhỏ bố mẹ rất thương nó, tự hào về nó, thậm chí những lúc anh trai nó ham chơi, bố nó lại nói: “Mày xem em mày nó ngoan như vậy, còn mày thì…”. Nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi rồi.



Nó rất sợ những hôm chủ nhật ở nhà cùng gia đình, vì hôm đó có chương trình ‘đường lên đỉnh Olympia’, nó sợ phần “về đích” lắm vì có những câu hỏi tiếng anh.Những lúc đó bố nó lại quay sang hỏi: “Người ta nói cái gì?”, nó trả lời: “Con chỉ nghe được vài từ thôi, còn lại con không biết”. Lúc đó bố nó lại mắng: “Học mười mấy năm trời mà một chữ cũng không biết, thế thì còn học hành làm gì, nghỉ ở nhà cho xong, học tốn tiền”. Từ đó nó rất sợ những hôm như vậy, vì lúc đó kiểu gì nó cũng sẽ…bị mắng.



Nó nhớ có một lần ở nhà, nó đưa cho bố xem trước tiền học phí cần đóng kì này, lúc đầu bố nó im lặng không bảo gì, quay ra quay vào một lúc sau, nó lại bị mắng bởi những chuyện không đâu.



Nó nhớ có một lần sắp đến tết, bố dặn hai anh em ở nhà dọn dẹp sân. Chiều đó nó ngủ quên mất nên lúc dậy trời đã nhá nhem tối, nó sợ hãi bảo anh nó dọn không bố về lại mắng.Anh nó thản nhiên nói: “Không sao đâu, mai dọn cũng được”. Trong lòng nó hơi hơi sợ nhưng nghĩ chắc cũng không sao nên cũng không làm nữa. Tối đó bố nó về thấy sân chưa dọn, bố nói một câu khiến nó phải cố mở to mắt, ngẩng mặt nhìn lên trời để ngăn nước mắt chảy ra.

“Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tao là sinh ra bọn mày…”.

Lúc bố nó vào trong nhà ngồi, nó với anh nó vẫn ngồi ngoài cửa không vào. Nước mắt nó không thể kìm được nữa mà tuôn rơi, nó nhìn anh nó, thấy đôi mắt anh cũng hồng hồng, nhưng anh không khóc. Nó hiểu, có lẽ trong lòng của anh nó cũng đau giống nó vậy.



Nó biết, những thay đổi này là từ lúc nó thi trượt đại học. Bố mẹ thường xuyên mắng nó hơn, có lẽ nó cảm thấy, bố mẹ mắng cũng đáng đời vì 12 năm học, thầy cô lúc nào cũng khen nó học tốt, nhưng cuối cùng nó lại để trượt… Nhưng biết là mình đáng bị như vậy, nhưng nó vẫn rất sợ bị bố nói, vì những câu nói đó khiến nó đau đớn, khiến nó tổn thương, khiến nó nghẹn đắng nơi cổ họng.



Năm nó 20 tuổi, nó cảm thấy trong người rất mệt.Nó thường xuyên bị đau dạ dày, đau nửa đầu, và nhói ở tim. Trước đó nó cũng thường bị như vậy, nhưng nó nghĩ không sao nên bỏ quavà cũng không dám nói cho bố mẹ biết. Nó tự lên mạng tìm hiểu triệu chứng bệnh, thấy người ta ghi cần phải đi kiểm tra vì những triệu chứng đó liên quan đến những bệnh nguy hiểm. Trong lòng nó cũng hơi lo lo, nó dành dụm tiền ăn hàng tháng bố mẹ cho để lén đi khám. Cầm tờ kết quả khám trên tay, bác sĩ nói nó bị bệnh tim, đau nửa đầu và cả ung thư dạ dày đã sắp bước sang giai đoạn cuối. Bác sĩ hỏi tại sao nó lại để bệnh tình nghiêm trọng như vậy mới đến khám? Nó chỉ biết im lặng cúi đầu không nói một lời. Bác sĩ bảo nó cần phải điều trị ngay thì mạng sống mới có thể kéo dài thêm vài năm nữa, còn nếu không điều trị, với tình trạng bệnh như vậy, có lẽ nó không sống nổi qua nửa năm.

Cúi đầu suy nghĩ, cổ họng nó nghẹn đắng, lúc sau nó ngẩng đầu lên, trên mặt nó nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nó nói: “Cảm ơn bác sĩ! Nửa năm sau, cháu sẽ vẫn sống!”. Nói rồi nó cầm tờ kết quả khám, cứ vậy bước ra khỏi bệnh viện.

Bước chân vô thức lang thang trên vỉa hè, nó đi không mục đích. Trong đầu nó không ngừng suy nghĩ đến câu nói của bố nó: “Nhà mình bây giờ nợ nhiều rồi, cố gắng chi tiêu tiết kiệm đi”, hay những lúc mẹ nó gọi điện hỏi thăm nó, lúc nào cũng có những câu kể lể: “Nhà mình giờ làm ăn đen lắm, máy xúc lại vừa mới hỏng xong, lại phải chữa mất hơn trăm triệu, giờ nhà mình toàn phải đi vay nợ thôi, haizz”

Nó cũng biết bố mẹ nó làm việc rất vất vả nuôi hai anh em nó ăn học, thậm chí mỗi tháng về lấy tiền ăn, tiền nhà trọ, mẹ nó cũng phải đi vay người ta mới đủ tiền cho nó. Nếu giờ nó đưa tờ giấy khám kết quả này cho bố mẹ nó, bố mẹ nó sẽ còn phải khổ sở làm việc thế nào nữa? Chưa nói đến phí điều trị lại đắt đỏ như vậy cũng chỉ để kéo dài mạng sống cho nó thêm vài năm.

Dừng lại bên đường, ánh mắt nó nhìn về thùng rác ngay gần đó, đôi tay nó mạnh mẽ xé nát tờ giấy khám kết quả rồi vứt vào trong thùng rác.

Không! Nó không thể để bố mẹ biết được!

Trong lòng nó thầm quyết tâm, nó sẽ cố gắng dùng thời gian còn lại này của nó để kiếm tiền cho bố mẹ.

Từ ngày đó nó bắt đầu tìm hiểu những công việc làm thêm bán thời gian ở gần trường. Bạn bè thấy nó thay đổi như vậy không khỏi trêu đùa hỏi: “Sao dạo này mày chăm chỉ thế?”.

Lúc đó nó chỉ cười và đáp: “Thiếu tiền ăn thôi”.



Thấm thoắt nửa năm trôi qua, nó vẫn sống. Kiềm chế lại những cơn đau hành hạ thể xác, nó vẫn cố sống, nó dùng mọi ý chí của nó để sống.

Năm nó 21 tuổi, nó về quê nghỉ hè. Nó nhớ, đêm hôm đó, nó dùng điện thoại lên mạng vào mấy nhóm làm thêm để xem có việc gì phù hợp không. Mẹ nó đứng ngoài cửa sổ nhìn vào thấy nó đang nghịch điện thoại, thình lình mẹ bước vào phòng nó quát : “Sao suốt ngày tao thấy mày ôm cái điện thoại là thế nào? Không rời điện thoại ra một phút được à?...Có người yêu rồi chứ gì?”.

Nghe câu hỏi cuối cùng của mẹ nó, đôi mắt nó mở to nhìn, mãi lúc sau nó mới trả lời bằng giọng rất nhẹ, giống như sợ nếu nói to có lẽ nó sẽ không kìm được mà bật khóc: “Mẹ nghĩ lung tung cái gì đấy?”.

Mẹ nó nhìn nó một lúc lâu, không nói gì nữa bước ra khỏi phòng nó.



Nó nhớ có lần nó lên mạng tìm được một công việc online là gõ Captcha, nó thấy công việc cũng được, vì vậy hằng ngày sáng, chiều, tối, cứ lúc nào rảnh là nó lại ôm máy tính gõ. Bố mẹ thấy nó suốt ngày chỉ chui đầu vào máy tính nên tức giận mắng: “Chắc suốt ngày ở trên đó cũng toàn ôm máy tính lên mạng chat chit thôi chứ gì, học hành gì mày!”.

Nghe bố mẹ nói vậy, trong lòng nó tự nhủ: “Không sao cả!”, vì vậy nó không khóc, cũng không buồn, đôi mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, và đôi tay vẫn gõ phím.



Tối nay, vẫn là những bữa cơm gia đình thường ngày. Trong lúc ăn cơm, nó nhớ mẹ nó nhắc đến mấy bọn vừa rồi thi đỗ đại học trong làng, cái gì mà điểm cao lắm, cái gì mà vào trường ngon lắm… Nó không quan tâm. Nó vẫn tiếp tục thưởng thức món thịt gà quay ngon lành và xem ti vi. Bất chợt bố nó nói khiến nó chỉ biết cúi gằm mặt xuống, khó khăn nuốt ngụm cơm trong miệng, tay vân vê miếng thịt gà: “Con nhà người ta,… không học thêm, không cần máy tính, vừa học vừa giúp bố mẹ,…vẫn thi đỗ đại học trường cao”. Nó không nhớ tiếp theo như nào nữa, nó chỉ biết bên tai lại vang lên những câu mắng thường ngày của bố. Không biết hôm nay nó làm sao, nó không thể kiềm chế nổi, bất chợt nó ngẩng phắt đầu lên. Nó không khóc, nhưng miệng nó mếu máo, run run nói từng chữ: “Người ta thường nói, trời đánh tránh miếng ăn. Nhiều lúc con tự hỏi có phải bố muốn con chết sớm hay không, vì vậy lúc nào bố muốn mắng con cũng chọn lúc đang ăn cơm để mắng”.

Nó không biết bố mẹ phản ứng ra sao khi nghe nó nói vậy. Nó chạy vào phòng rồi cuộn mình trong một góc giường. Nước mắt bất chợt tuôn rơi. Nó không khóc thành tiếng, nó đã quá quen với việc khóc thầm rồi. Nhiều lúc nó rất muốn gào lên khóc cho thoải mái, khóc cho nhẹ lòng, nhưng lần nào nó cũng phải cố gắng nuốt nước mắt vào trong.

Từ lúc đó đến giờ bố mẹ vẫn không hề vào xem nó lấy một lần. Bố mẹ đã đi ngủ. Nó cuộn mình trong một góc giường, đôi mắt vì khóc mà phiếm hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, nó suy nghĩ rất nhiều chuyện. Bất chợt câu nói trước đây của bố nó lại vang lên, cứ lặp đi lặp lại trong đầu nó: “Tao thật hối hận khi sinh ra chúng mày…”.

Nó khẽ thì thầm: “Bố…thật sự hối hận ư?”. Nó không khóc, nhưng nước mắt lại cứ vô thức tuôn rơi.

Những đau đớn bệnh tật lại tìm đến hành hạ nó, nó không cố gắng kiềm nén nữa mà mặc kệ để đau đớn dày vò. Đôi mắt nó nhìn về phía cuối giường, nó thấy chiếc cặp nhỏ bé của nó nằm đó, chiếc cặp mặc dù bị rách vài chỗ, nhưng nó không mua cặp mới mà vá lại chằng chịt để dùng. Nó với tay lấy chiếc cặp, lấy ra mẩu giấy, cái bút cùng vài thứ trong đó. Nó viết vài chữ cùng vài con số, tay cầm bút run run vì đau đớn. Viết xong, nó sắp xếp ngăn nắp lại, rồi nằm xuống bên cạnh nhắm mắt lại, đôi mày nó nhíu chặt lại vì đau đớn.

Nó nghĩ có lẽ bố mẹ nó sẽ buồn lắm nhưng không sao, có anh trai là đủ rồi.

Nó chỉ cảm thấy hiện giờ nó rất đau, nó rất mệt mỏi và nó muốn được nghỉ ngơi mà thôi.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trên cao vẫn tỏa ra tia sáng lạnh lùng chiếu vào căn phòng, soi sáng thân ảnh nhỏ bé nằm trên giường, bên cạnh là mẩu giấy cùng hai tấm thẻ ATM được sắp xếp gọn gàng, đó…là tất cả số tiền nó kiếm được trong gần một năm qua.


--Hết--
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom