• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-334

CHƯƠNG 312: BỊ NHỐT




CHƯƠNG 312: BỊ NHỐT
“Các ngươi… muốn làm gì?” Giọng tôi run run, lo lắng nói.
Tây giờ tôi sắp bị dọa chết, nhưng càng sợ tôi càng cố gắng lên tiếng, nếu không cứ im lặng để hơn trăm cặp mắt này nhìn chằm chằm e rằng sẽ khiến tôi sợ tới suy sụp.
...
Trả lời tôi vẫn là sự yên lặng, những con cáo này mặc dù cứ nhìn chằm chằm tôi nhưng bọn chúng không có bất cứ cử động nào, thật giống như toàn bộ thân hình đã bị cố định không nhúc nhích được.
Tôi lại lấy can đảm kêu lên vài tiếng, chắc chắn bọn chúng chỉ đứng đó không có ý thức tôi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sự nguy cấp của tôi chưa hoàn toàn được giải trừ, dẫu sao Lâm Yến Nhi không thể chỉ hù dọa chơi chơi, phía dưới này nhất định rất nguy hiểm, những con cáo này bất động chỉ chứng tỏ thứ muốn lấy mạng tôi có thể không phải bọn chúng.
Tôi âm thầm cẩn trọng hơn, để phòng ngừa bất chợt có thứ gì đó lao ra gây thương tổn nên tôi liền thắP thêm quỷ hỏa, đem thắp sáng toàn bộ đại sảnh.
“Ai u, chết tiệt, ngươi có thể đừng đạp vào mông không?” Ngay khi tôi còn đang bận bịu thắp sáng đại sảnh thì đột nhiên truyền tới âm thanh của Đường Dũng.
Sau đó là tiếng hét lớn, một vật rơi vèo từ trên xuống dưới đập mạnh xuống đất, lớn tiếng kêu đau đớn.
Chính là Đường Dũng!
Chỉ là anh ta không may mắn như tôi, phía dưới không được da cáo đỡ, hơn nữa nghe tiếng anh ta thì hẳn đã bị Lâm Yến Nhi đạp từ trên xuống, ở giữa cũng không được Tô Mộc đỡ cho một chút.
“Ta *&# ...” Đường Dũng sau khi rơi xuống đất liền hướng về phía trên tức giận chửi bới.
Chửi xong một tràng lúc này mới nhớ ra tôi cũng đang ở dưới, liền ngửa đầu tìm tôi.
Nhìn một vòng thấy đám da cáo cũng khiến anh ta giật mình hoảng sợ, chửi thể mấy tiếng rồi Đường Dũng nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, đang muốn kết tay định ra tay với ám cáo kia thì anh ta nhìn thấy tôi, vui vẻ nói: “Dương Dương? Tốt quá, em không sao chứ?”
Vừa nói anh ta vừa nhanh chóng đi về phía tôi, nhưng cử động một cái anh ta liền suýt xoa than đau, không biết có bị bong gân gì không.
“Đường Dũng, sao anh cũng xuống đây?” Tôi xua tay ý bảo anh ta đừng cử động rồi tự mình đi tới bên cạnh anh ta.
Mặc dù ngoài miệng hỏi như vậy nhưng trong lòng tôi đã không nhịn được nhảy cẫng hoan hô, dù sao trong lúc kinh khủng này còn có Đường Dũng ở bên cạnh thật sự khiến tôi có cảm giác an toàn hơn rất nhiều!
“Đương nhiên là xuống bảo vệ em, Dương Dương của anh bị đẩy xuống thì sao anh có thể ở trên đó? Em biết không Dương Dương, vừa rồi anh muốn xuống nhưng con mụ Lâm Yến Nhi chết tiệt kia nói thế nào cũng không chịu buông anh ra, sau đó anh cho mụ ta một cái tát mới khuất phục mụ ta, ngoan ngoãn đưa anh xuống…”
“Thôi đi xuống đi, đến giờ anh còn có tâm tình mà phét à.” Tôi nghe Đường Dũng nói mà toát cả mồ hôi, không nhịn được cắt đứt lời của anh ta: “Vừa rồi chuyện gì xảy ra tôi đều nghe được, anh là bị Lâm Yến Nhi đạp xuống, hơn nữa còn bị đạp vào mông.”
“Ách… em đều biết rồi sao Dương Dương?!” Đường Dũng bị tôi vạch trần liền lộ vẻ lúng túng trên mặt.
Có điều anh ta rất nhanh liền mặt dày cười lên, lần nữa tiến tới bên cạnh tôi, quan sát hoàn cảnh trong mộ hồ tiên một chút, chắc chắn những lớp da cáo này cũng chỉ là đứng yên không cử động mới nói: “Em nói xem, yêu khí trên những da hồ tiên này không phải đều bị thuồng luồng tiên hấp thu sao, làm sao phía dưới vẫn còn yêu khí mãnh liệt như vậy? Chẳng trách hai quỷ kia không chịu đi xuống, ở hoàn cảnh này bọn họ chỉ cần dám xuống thì trong nháy mắt có thể bị yêu khí chiếm đoạt sạch sẽ.”
Vừa nói Đường Dũng dựa vào tôi, cách tay khoác lên bả vai tôi, bảo tôi đưa anh ta nhìn xung quanh một chút xem nơi này còn có trận pháp hay cơ quan gì không. Dẫu sao vừa rồi Lâm Yến Nhi cười đắc ý như vậy rõ ràng không hề nghi ngờ sau khi tôi xuống đây sẽ phải chết. Nhưng bây giờ phía dưới lại gió êm sóng lặng, Lâm Yến Nhi cũng không thể trông đợi vào việc tôi cùng Đường Dũng ngã xuống sẽ bị chết đói đi?
Trong lòng tôi cũng có sự nghi ngờ này liền gật đầu, đỡ Đường Dũng đi vòng quanh mộ phần hồ tiên một vòng.
Mộ phần hồ tiên này không lớn lắm, xác thật mà nói nơi này hẳn gọi là cái hố cáo, hoàn toàn chỉ là từ lòng đất đào ra một cái hố lớn, bốn phía dùng bốn cây cột đá chống, còn lại không hề có dấu vết do con người tạo ra. Toàn bộ xung quanh tương đối đơn sơ, không có bất kỳ vật nào được chôn theo còn chưa nói tới, thậm chí ngay cả một tấm quan tài cũng không nhìn thấy.
Toàn bộ trong động ngoại trừ chỗ tôi cùng Đường Dũng vừa rơi xuống là trống, còn lại những chỗ khác đều bị lấp đầy bởi da cáo.
Lượn xong hết một vòng tôi không khỏi bối rối, nơi này ngoại trừ tôi và Đường Dũng thì còn lại những cáo này, theo như nói có thể gây tổn thương chúng tôi thì cũng chỉ có những bộ da cáo này. Nhưng bây giờ bọn chúng luôn bất động, ngay cả khi tôi đưa tay đẩy thì bọn chúng cũng không di chuyển dù chỉ một chút.
Đây là thế nào?
Chân mày Đường Dũng cũng không khỏi nhíu lại, hiển nhiên anh ta cũng không suy nghĩ ra đây là tình huống gì, mặt đầy nghiêm túc lục lọi gì đó sau lưng mình.
Tôi còn tưởng anh ta đang lần sờ tìm pháp khí gì, thấy anh ta sờ không thuận tiện liền xung phong ra sau lưng anh ta tìm giúp.
Tôi lần ra sau lưng anh ta mới phát hiện, trên lưng anh ta lại là hai cái ghế gấp!

Hơn nữa chỉ có hai cái ghế!
Chính là hai cái ghế vừa rồi anh ta thuận tiện tìm được ở công trường để ngồi, không nghĩ tới anh ta lại vẫn mang theo
Tôi lập tức tối sầm mặt, hỏi anh: "anh tìm cái gì? không phải chính là hai cái ghế này chứ?"
"Đúng vậy a, em nhìn nơi này lít nha lít nhít đều là cáo, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, may mắn tôi vẫn luôn mang theo hai cái ghế này, em chưa từng nghe qua câu,không biết tính toán mới gặp cảnh khốn cùng, bây giờ cái ghế xếp này mới được việc." Đường Dũng cười hắc hắc, nói đến đây, trên mặt anh còn hiện ra vẻ kiêu ngạo, giống như anh ta mang theo hai bảo bối.
Tôi thực sự đã bị anh đánh bại, đã lúc nào rồi, anh ta lại không lo lắng chút nào?
"Đường Dũng, có phải anh biết gì hay không, bình tĩnh như vậy, nếu như anh biết gì mau nói cho tôi biết, những con cáo này khiến tôi hơi sợ." Tôi nói.
"Sợ? ôm một cái liền không sợ." Đường Dũng cười bỉ ổi nói.
Nói xong giang hai tay nhào tới tôi.
Tôi sắp bị Đường Dũng tức chết, đẩy anh ta ra, nói: "anh cái tên này sao lại không có lúc nào nghiêm túc vậy, giờ chúng ta nên làm gì? chờ chết?"
"Phi phi phi, em sẽ không chết đâu, đúng như anh nghĩ, con mụ hôi thối kia là đang hù dọa em, gì mà hôm nay phải chết, nơi này yêu khí nồng đậm, rõ ràng chính là sân nhà của em, cô ta liền dũng khí đi xuống cũng không có, anh nghĩ, chúng ta cứ ngồi ở đây, không cần làm gì, khiến họ chán nản, đợi bọn họ chịu không được nữa thì hai ta có thể đi ra.”Đường Dũng nói.
Anh ta đã xác định nơi này không có cơ quan gì, những da cáo này cũng không tính có uy hiếp gì với anh, chỉ cần giờ không đi lên đụng hai tên lệ quỷ kia thì có thể nói là an toàn.
So với đợi trong nhà còn an toàn hơn.
"Nhưng là dưới này không có gì ăn, hai người bọn họ nếu cứ canh giữ ở cửa hang không đi, hai ta chẳng phải là sẽ chết đói?" Tôi hỏi.
Giờ trong lòng tôi đã thấy hối hận, sớm biết sẽ bị Lâm Yến Nhi bức đến trong mộ, tôi nên nghe thuồng luồng tiên không ra khỏi nhà, ở biệt thự đâu cũng không đi, êm đẹp so kè cái gì với Tô Mộc chứ.
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên khẽ run, không đúng! Thuồng luồng tiên không phải cũng đi vào sao?
Sao đợi lâu như vậy cũng không nhìn thấy thuồng luồng tiên, ông ta đâu?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom