• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-286

Chương 264: Không còn thở




Chương 264: Không còn thở
“Đúng vậy, ngài có đầu mối gì sao?” Tinh thần tôi liền chấn động một cái, giương mắt nhìn ông già.
Da của ông ta cũng rất đen, mặt đầy vết nhăn, hiển nhiên là quanh năm sống ở Thái Lan.
Có điều ông ta có mắt một mí, hơn nữa gương mặt tương đối bằng phẳng, dáng dấp có đặc điểm giống người Đông Á, gương mặt không được rõ ràng như người Đông Am Á.
“Ngài là… người Trung Quốc sao?” Tôi hỏi.
“Cô thật tinh mắt, tôi đúng là người Trung Quốc, có điều từ khi còn trẻ đã theo người nhà di cư đến Thái Lan, đã hơn ba mươi năm chưa về nước. Hai người đi khắp nơi hỏi thăm người Trung Quốc làm gì?” Ông già cười nói, tiếng Trung Quốc của ông ta có chút không lưu loát, càng mang tiếng gió không biết là tiếng địa phương của nơi nào, rất khó nghe.
“Chúng tôi…”
Ngay khi tôi muốn nói tìm người Trung Quốc có chuyện thì đột nhiên Đường Dũng lôi tôi một chút, kéo tôi ra sau lưng anh ta, cảnh giác nhìn ông già, nói: “Là như vậy, người thân của chúng tôi từ Trung Quốc sang chơi với chúng tôi mấy ngày nhưng cho tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa gặp bọn họ, cũng không biết bọn họ trông như thế nào, mà bây giờ chúng tôi cùng bọn họ lại mất liên lạc, chỉ biết trước khi mất liên lạc bọn họ từng đến nơi này cho nên mới tới hỏi thăm một chút. Gần đây ngài có gặp người Trung Quốc nào ở xung quanh đây không?”
“Ha ha, hai người hỏi đúng người rồi.” Ông lão liền vui vẻ, nói: “Mấy ngày trước quả thật có một lão đầu Trung Quốc đã tới trong thôn, làm khách ở nhà tôi. Có điều người thân này của các người hành động rất cổ quái, xa xôi vất vả như vậy mới tới Thái Lan chơi nhưng ban ngày ông ta chỉ ở vùi trong phòng, một bước cũng không đi ra, ngược lại tới buổi tối lại không thấy tăm hơi bóng người đâu, cũng không biết đi làm gì. Tới chiều hôm qua sau khi ông ta rời khỏi đây liền không trở lại, nếu không phải sáng nay bạn già tôi đi quét dọn vệ sinh thấy hành lý của ông ta cũng không còn thì còn chưa biết ông ta sẽ trả phòng.”
“Chiều qua ông ta đi mấy giờ? Chùa trong thôn mấy giờ bị sụp?” Đường Dũng hỏi.
“Ngày hôm qua… bốn giờ chiều ông ta đi, ông ta đi chưa tới nửa giờ thì trong thôn có tiếng nổ ầm ầm, chùa sụp, Tăng nhân bên trong rất đáng thương, một người cũng không thấy đi ra… À? Chuyện chùa sụp không phải có liên quan tới người thân thích của các người chứ?” Ông già nói đến đây bỗng nhiên kịp phản ứng, trong mắt hiện lên vẻ địch ý, trợn mắt nhìn Đường Dũng.
Đường Dũng lại không chối, mặc kệ ánh mắt dò xét của ông già đang nhìn anh ta, cuối cùng anh ta thở dài một cái, hỏi ông già: “Bây giờ người chưa tìm được, chuyện trong chùa cũng không ai biết rõ ràng, nếu người bà con kia của tôi trước khi đi là ở tại nhà ông thì chắc ông có thông tin cá nhân của ông ta?”
Nghe Đường Dũng hỏi, sắc mặt ông già liền cả kinh, giống như vừa nhớ ra điều gì đó, nói thẳng: “Có lẽ tôi biết người thân của cậu đi đâu. Ngày hôm qua trước khi đi ông ta tìm tôi hỏi tôi về hai tấm bản đồ, một cái là bản đồ Thái Lan một cái là bản đồ Băng Cốc, còn nhờ tôi chỉ vị trí Hoàng cung trên bản đồ Băng Cốc. Phải có tám chín phần ông ta đi Băng Cốc.”
“Lại là Băng Cốc…” Đường Dũng trầm ngâm một tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi suy nghĩ một lát, thái độ của anh ta đối với ông già đã tốt hơn mấy phần, nói cảm ơn rồi kéo tôi xoay người rời đi, quay lại đám phế tích của ngôi chùa kia.
“Dương Dương, xem ra bây giờ không đi Băng Cốc cũng không được. Diệu Diệu là quỷ, không dễ dàng hồn phi phách tán như vậy, mười có tám chín phần là bị người làm nổ sập chùa mang tới Băng Cốc. Anh nhất định phải đi Băng Cốc cứu Diệu Diệu.” Đường Dũng đứng yên trong phế tích, nói với tôi, giọng anh ta mang sự kiên định chưa từng có.
Ở vào hoàn cảnh này dĩ nhiên tôi không thể nói không đi Băng Cốc, chỉ gật đầu một cái.
Sau khi quyết định đi Băng Cốc, Đường Dũng bảo tôi ở bên chờ một chút, anh ta muốn chiêu hồn ở nơi phế tích này, nhìn xem xung quanh đây có hồn phách Tăng nhân Thái Lan nào hay không, nếu như có không chừng có thể hỏi chút tung tích của Diệu Diệu, thuận tiện thì cũng đưa Tăng nhân Thái Lan đó đi.
Xem ra lần này Đường Dũng thật sự khó chịu. Vừa rồi bị Thuồng luồng tiên đánh đau anh ta cũng không có phản ứng gì, chưa tới một giờ anh ta đã trở nên trầm mặc.
Bây giờ tôi cũng không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ.
Đường Dũng hành động trong phế tích khoảng hai giờ, đến khi đi ra hai mắt anh ta ửng đỏ, nói anh ta đã đưa Tăng nhân Thái Lan đã chết đi sinh môn, tối nay chúng tôi tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai chúng ta sẽ bay tới Băng Cốc.
Tôi gật đầu một cái, vốn còn muốn nói gì đó an ủi Đường Dũng nhưng nhìn bộ dáng này có lẽ an ủi anh ta cũng không có ích gì, tôi chỉ có thể đem lời tới khóe miệng nuốt xuống.
Một đêm tĩnh lặng, 5 giờ sáng ngày hôm sau Đường Dũng đã tới gõ cửa phòng tôi, nói tôi xuống lầu ăn sáng rồi sau đó sẽ lên đường.
Trong lòng tôi nhớ Diệu Diệu cùng Tô Mộc, cả đêm vốn cũng không ngủ được sâu, vừa nghe anh ta gọi liền đứng dậy. Chúng tôi ở dưới lầu ăn tùy tiện một chút, sau đó chạy thẳng tới sân bay Pattaya, bay đi Băng Cốc.
Trên đường đi Băng Cốc Đường Dũng lấy ra một lọ thủy tinh đưa cho tôi, nửa lọ bên trong chứa một chất bột đen thùi lùi. Tôi còn chưa kịp hỏi anh ta đây là cái gì thì anh ta đã tìm tiếp viên muốn một ly nước, sau đó đem đổ bột đen này vào trong nước, khuấy đều một chút rồi đưa tới trước mặt tôi: “Dương Dương, em uống cái này đi.”
“Đây là cái gì? Đen xì xì thế này nhìn có vẻ không tốt.” Tôi cau mày nói. Từ sau khi tôi biết Tô Mộc thì những thứ bột tôi tiếp xúc phần lớn đều là bột tro cốt hay tóc gì gì đó, bây giờ Đường Dũng ngay trước mặt tôi đem bột màu đen hòa vào trong nước rồi bảo tôi uống, theo phản xạ có điều kiện tự nhiên tôi cảm thấy ngán, trong đầu cảm thấy nó không phải là thứ tốt gì.
“Đây là phấn than, dùng cây liêu trước cửa nhà quả phụ đốt, uống cái này có thể ngăn người khác hạ cấm chế xuống người em để hại em. Dương Dương, đây đang là ở Thái Lan, Azan Đen quá nhiều, rất khó phòng bị. Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất kỹ, lông đuôi gà trống cùng chu sa kia tuyệt đối không phải đồ vốn có của Tăng nhân Thái Lan trong chùa, có lẽ trong chùa có phản đồ cấu kết cùng thuật sĩ Trung Quốc kia làm nổ chùa cướp đi Diệu Diệu. Bọn họ ít nhất có hai người, cho nên em không thể lại xảy ra chuyện.” Đường Dũng nói.
Giọng anh ta vẫn khàn khàn như cũ, hơn nữa trong giọng nói đầy vẻ mệt mỏi rất khiến đau lòng người, có lẽ đêm qua anh ta cũng không ngủ mà đi ra ngoài tìm cây này đốt thành tro. Mặc dù trong lòng tôi chán ghét các loại tro này nhưng lúc này ở trước mặt Đường Dũng tôi không thể nói lời từ chối, liền chịu đừng sự chán ghét nuốt thẳng thứ nước kia vào trong bụng, sau đó cười nhẹ với Đường Dũng một tiếng, nói: “Sư phụ yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ mình, tuyệt đối sẽ không để anh vướng chân, hơn nữa trong người tôi còn có Thuồng luồng tiên, ông ta cũng sẽ bảo vệ tôi.”
Có lẽ là do thấy tôi gọi anh ta là sư phụ, cũng có lẽ là thấy tôi cười, rốt cuộc trên mặt anh ta cũng mỉm cười một chút, gật đầu nói vậy thì tốt, anh ta bây giờ đã mệt không chịu được, phải ngủ một chút.
Vừa nói anh ta vừa ngắm mắt, tựa vào ghế chìm vào giấc ngủ.
Tôi thấy anh ta mệt mỏi như vậy cảm thấy rất thương, không dám lên tiếng nữa, cho đến khi máy bay hạ xuống ở Băng Cốc tôi mới vỗ Đường Dũng nhè nhẹ một cái, gọi một tiếng sư phụ.
Nhưng khiến cho tôi bất ngờ, Đường Dũng lại ngủ như đã chết, tôi gọi anh ta mấy câu cũng không thấy anh tra phản ứng lại.
Đưa mắt nhìn người trên máy bay đã đi hết khiến tôi lại càng gấp gáp, vừa gọi vừa ra sức lay anh ta dậy.
Nhưng anh ta giống như đã chết, tôi lay rất mạnh, bất chợt tay anh ta buông thõng về sau, sắc mặt cũng xanh mét.
Tim tôi thắt lại, sợ hết hồn, tay run rẩy đưa tới trước mũi Đường Dũng kiểm tra.
Xong, Đường Dũng không còn thở?!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom