• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-188

Chương 172: Đã thành lục nhĩ?




Chương 172: Đã thành lục nhĩ?
Tôi suy đoán, Hoàn Dương Kinh quan trọng như vậy nhất định Lâm Yến Nhi sẽ luôn mang theo trên người, hơn nữa dựa theo việc Phó Âm Kinh có cấm chế thì quyển Hoàn Dương Kinh kia nhất định cũng bị người Nhà họ Tô xuống cấm chế, hẳn chỉ có người sống mới có thể hiểu, hơn nữa trừ người Nhà họ Tô ra thì mỗi lần nhìn chỉ có thể hiểu được một chữ.
Cho nên mặc dù Lâm Yến Nhi đã lấy được Hoàn Dương Kinh nhưng vẫn không hiểu được nội dung bên trong. Nhiều năm như vậy cô ta có Hoàn Dương Kinh trong tay nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào để sống lại, ngoại trừ việc cô ta chưa lấy được Phó Âm Kinh ra thì việc không hiểu được nội dung Hoàn Dương Kinh cũng có liên quan rất lớn.
Nghĩ tới đây tôi quyết định trước tiên đi tới phòng Lâm Yến Nhi ở xem một chút, hẳn cô ta sẽ ở tại phòng lần trước tôi ở, nơi đó tương đối hẻo lánh, chỉ cần Lâm Yến Nhi không có ở trong phòng thì tôi có thể tìm được Hoàn Dương Kinh, đem trộm nó đi.
Quyết định như vậy, tim tôi đập thình thịch, toàn bộ tinh thần đều khẩn trương, vừa lo lắng vừa hưng phấn tràn đầy khiến cho khi tôi tụt xuống giường vô tình chạm tới vết thương, đau tới run người.
Cũng may thuốc bột của Đường Dũng cũng thật sự có thể coi là thần dược, thời gian không bao lâu vết thương của tôi đã khép miệng, bên trên đã đóng vảy lại, chỉ cần cẩn thận không để vết thương rách ra thì dường như sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động.
Cho dù như vậy, tôi cẩn thận hơn một chút, không dám cử động quá mạnh, từ từ rời khỏi nhà kho.
Bên ngoài nhà kho rất yên lĩnh, bây giờ đã là đêm khuya, người làm hay bảo mẫu gì ở Nhà họ Tô đều đã nghỉ ngơi, ra khỏi nhà kho là sân của Nhà họ Tô.
Tôi nhớ lúc trước đã nghe Tô Mộc nói, sau lần Nhà họ Tô gặp tai họa ngập đầu đó đã vô cùng coi trọng hệ thống phòng ngự. Mặc dù người ngoài nhìn nơi này trống rỗng không có ai nhưng trong nhà mỗi mảnh đất mỗi viên gạch đều có viết bùa chú trên đó, tất cả mọi người ra vào đều phải đi theo những nhịp nhất định mới không động tới trận pháp, chỉ cần một bước đi sai, trận pháp của Nhà họ Tô sẽ mở, người Nhà họ Tô cũng được báo động tới.
Tôi lúc mới tới chính là thua bởi thuật pháp Nhà họ Tô, còn chưa vào cửa đã bị ám toán, bây giờ nhìn cái sân lớn như vậy, trên gạch lại rậm rạp chằng chịt lời bùa chú khiến tôi không khỏi nhức đầu, nên đi thế nào đây?
Hiển nhiên Tô Mộc đã lén ra tay cứu tôi từ tay Tô Đoàn, Tô Thịnh cũng kiên định cho là tôi đã chết cho nên bây giờ tôi tuyệt đối không thể bị người Nhà họ Tô phát hiện nữa.
Nghĩ tới đây tôi cố gắng nhớ lại lần trước Tô Mộc đưa tôi tới phòng làm việc của Tô Thịnh đã bước đi như thế nào. Nhưng chuyện đó đã là mấy tháng trước, tôi lại trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy khiến tôi đã sớm quên sạch cách bước đi của anh ấy.
Ngay khi tôi đang thầm chán nản thì trên cây đối diện đột nhiên truyền tới tiếng động lạ, phía trên có người!
Tôi cảnh giác một chút, trong nháy mắt liền lui trở lại nấp vào chỗ khuất của nhà kho, cặp mắt chăm chú nhìn cây đối diện, rất sợ bại lộ.
“Khẹc…” Một tiếng vang nhỏ, cành cây đối diện càng rung lợi hại, rất nhanh phía trên liền thoát ra một bóng đen gầy teo nho nhỏ, đung đưa trên cây rồi nhảy xuống, động tác nhanh như chớp lao về phía tôi.
Tôi sợ hồn vía cũng sắp bay ra ngoài, quay người chạy về phía sau, muốn lần nữa quay lại trong nhà kho. Nhưng do tôi vận động mạnh, vết thương trên người nháy mắt vỡ ra, ộc ra một dòng máu tươi màu xanh thẫm.
“Khẹc khẹc…” Chớp mắt bóng đen kia đã chạy tới sau lưng tôi, tóm lấy áo rồi leo lên trên người, đứng ở trên bả vai tôi, vừa hướng tôi kêu lớn một tiếng vừa toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng nhọn.
“Lục… Nhĩ?” Tôi nhìn bóng người trên bả vai, kinh ngạc nói.
Nó là con khỉ, quanh người còn có một tầng nhàn nhạt yêu khí vây quanh, nhìn qua dáng dấp rất giống Lục Nhĩ.
Nhưng Lục Nhĩ là con khỉ nhỏ có màu vàng, đôi mắt tròn vo nhìn mọi người trông rất ngây ngô, còn con khỉ này hiển nhiên là khỉ đã trưởng thành, không chỉ lông trên người dài hơn, màu lông vàng cũng tươi hơn mà sắc mặt cũng dũng mãnh rất nhiều. Nói nó là Lục Nhĩ thì chi bằng nói nó là cha của Lục Nhĩ mới có thể tin.
Con khỉ đó nhìn tôi lại cực kì hưng phấn, thật giống như vốn quen biết tôi vậy, hơn nữa nghe thấy tôi gọi tên Lục Nhĩ liền vui vẻ kêu lên hai tiếng.
Tôi sợ tiếng kêu của nó đánh động tới người Nhà họ Tô, cũng không biết lấy gan ở đâu liền đưa tay bịt miệng nó, nói: “Ngoan, mày đừng lên tiếng.”
Con khỉ kia nghe thấy tôi nói quả nhiên ngậm miệng lại, bàn tay nho nhỏ cũng bắt chước nâng lên che miệng mình, không lên tiếng nữa.
Biết điều như vậy.
Lòng tôi thấy rất ấm áp, mặc dù hình dáng của nó đã dũng mãnh rất nhiều nhưng xem vẻ linh hoạt của nó tôi cảm giác nó chính là Lục Nhĩ.
Tính ra, tôi cũng đã ba bốn tháng không thấy Lục Nhĩ, chỉ lạ mới ba bốn tháng làm sao hình dáng của nó đã biến hóa lớn như vậy?
Hơn nữa không chỉ nó thay đổi, bây giờ tôi cũng không phải Lộc Dương, nếu nó thật sự là Lục Nhĩ thì bây giờ hẳn nhận Lâm Yến Nhi làm chủ nhân mới đúng, làm sao lại còn đến tìm tôi?
Tôi thấy rất kỳ lạ, mặc dù không rõ đây là thế nào, tôi nhỏ giọng hỏi nó có phải Lục Nhĩ không.
Con khỉ gật đầu một cái, nghe được từ Lục Nhĩ rõ ràng nó lại cười lên.
Sau khi chắc chắn nó là Lục Nhĩ rốt cuộc tôi cũng yên lòng, ôm Lục Nhĩ vào ngực. Ánh mắt Lục Nhĩ cũng nhìn vào ngực tôi, nó giơ tay lên, đưa ra một ngón tay sờ vào vết thương đang chảy máu của tôi.
Tôi né tránh theo bản năng, nhưng tôi còn chưa kịp cử động thì ngón tay Lục Nhĩ đã chạm tới vết thương, nơi ngón tay chạm vào vết thương tụ lại một ánh sáng xanh thấm vào tôi qua vết thương.
Nháy mắt, tôi cảm giác như một cơn gió mùa xuân đang tràn ngập khắp người tôi, vô cùng thoải mái. Cơn đau của tôi biến mất vô ảnh vô tung, vết thương vừa rồi bị rách toạc đã hoàn hảo như lúc ban đầu, làn da trắng như tuyết hoàn toàn nhẵn nhùi, không có một chút dấu vết của thương tích.
Quá thần kỳ.
Tôi thất kinh, nhìn Lục Nhĩ không hiểu, hiển nhiên nó cũng hết sức hài lòng với năng lực của mình, nhìn vào ngực tôi rồi cười lên khẹc khẹc.
Tôi đột nhiên nhớ được, Tô Mộc từng nói, Mi Nhĩ Linh Hầu theo sự tăng tu vi sẽ mở ra những bản lãnh mới, lần trước khi tôi thấy Lục Nhĩ nó mới là Tứ Nhĩ Mi Hầu, vừa mới đạt tới khả năng lắng nghe, bắt đầu giai đoạn có thể suy nghĩ. Bây giờ tướng mạo đã biến hóa lớn như vậy, hơn nữa bên người rõ ràng có một đoàn yêu khí vây quanh, chẳng lẽ bây giờ nó đã đạt đến Lục Nhĩ?
Tôi liền quan sát kĩ nó, bây giờ nó cũng không khác gì trạng thái nguyên thủy, trên đầu cũng chỉ có hai lỗ tai không khác gì những con khỉ khác, nhưng cổ yêu khí mãnh liệt trên người đã bán đứng nó, không bao lâu tôi đã phát hiện được ở vị trí ngực của nó có màu xanh lá cây vô cùng đậm đặc, thật giống như có một viên hạt châu màu xanh đậm quanh quẩn nơi đó.
Yêu hạch!
Tôi vui mừng trong lòng, quả nhiên không sai, lần trước khi tôi thấy nó thì nó vẫn chỉ là một con khỉ nhỏ ngô nghê, trên người cũng không có yêu khí vờn quanh.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi bây giờ nó đã tu luyện ra một viên yêu hạch, chắc hẳn cũng đã trải qua một biến cố kỳ lạ nào đó.
Tôi vừa định hỏi nó yêu hạch kia làm sao mà có, kết quả tôi còn chưa kịp hỏi thì lỗ tai Lục Nhĩ đã run lên mãnh liệt, giống như nghe thấy âm thanh gì đó.
Sau đó nó nhảy xuống khỏi người tôi, thân ảnh nho nhỏ chạy đến một mảng gạch trên sân, sau đó quay đầu khoát tay tỏ ý bảo tôi đuổi theo.
Nó là ý gì? Xem ra dường như nó biết cách đi qua trận pháp của Nhà họ Tô thế nào.
Tôi liền mừng rõ, cũng không để ý hỏi gì nó, nhấc chân vượt qua, đi theo bước đi của Lục Nhĩ tiến vào trong biệt thự Nhà họ Tô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom