• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-162

Chương 147: Âm khí xói mòn




Chương 147: Âm khí xói mòn


Yên tâm con khỉ…
Tôi âm thầm lầm bầm trong lòng, lại giải thích mấy câu với mẹ tôi nhưng có lẽ bà đã bị Đường Dũng bỏ bùa mê thuốc lú, bất kể tôi nói gì bà cũng không tin, cuối cùng tôi đành dứt khoát nói thẳng tôi đã có bạn trai, không phải Đường Dũng, tên Tô Mộc!
Xoảng!
Con dao của mẹ tôi rơi xuống đất, bà khiếp sợ nhìn tôi: “Con nói gì? Nói lại lần nữa?”
“Con đã có bạn trai, tên là Tô Mộc.”
“Vậy con còn cùng Đường Dũng hòa hợp! Đứa nhỏ này học ai lại cũng bắt cá hai tay. nhà họ Lộc chúng ta cho tới bây giờ còn không có người như vậy…”
Nháy mắt mẹ tôi nổi giận đùng đùng, cũng không nấu cơm nữa, hận không được đưa tay đánh tôi.
Tôi thấy tình huống không ổn lập tức chạy ra phòng khách, vừa chạy vừa gọi ba tôi xuống cứu tôi.
Ba tôi vốn đang đọc sách ở lầu hai, nghe thấy tôi kêu lên liền lập tức chạy xuống, khuyên can mãi mới ngăn được mẹ tôi lại. Lúc này mẹ tôi đã hoàn toàn không có tâm tình nấu cơm, không có biện pháp nào tôi liền gọi đặt đồ ăn từ bên ngoài, sau đó ngồi ở trên ghế salon nghiêm túc nói với cha mẹ tôi chuyện tôi với Tô Mộc.
Dĩ nhiên vì không để cho mẹ tôi lo lắng, đoạn chuyện với Vương Văn tôi cũng không nói thật mà theo kịch bản của Đường Dũng nói tiếp, còn thân phận quỷ của Tô Mộc dĩ nhiên tôi cũng không nói tới một chữ, chỉ nói anh ấy đối với tôi rất tốt, đã cứu tôi rất nhiều lần, biệt thự này cũng là Tô Mộc mua đưa cho tôi.
Điều kiện nhà tôi từ trước đều bình thường, tư tưởng nông thôn trong mẹ tôi cũng tương đối nặng, vừa nghe biệt tự này là Tô Mộc đưa liền cũng không còn không ưa Tô Mộc như vậy nữa, chỉ nói tôi cần suy nghĩ thật tốt, không nên vì tiền mà bỏ qua đứa trẻ tốt như Đường Dũng.
Không thể không nói, tên Đường Dũng kia thường ngày đê tiện như vậy, rất biết làm bộ lấy lòng phụ huynh, nhìn dáng vẻ mẹ tôi một lòng ủng hộ Đường Dũng tôi bỗng nhiên lại có chút lo lắng cho Tô Mộc.
Tính cách anh ấy như vậy, có thể sau này sẽ phát sinh mâu thuẫn gì với mẹ tôi không?
Nghĩ đến cuộc sống sau này, tương lai tôi sẽ cùng Tô Mộc sống chung một chỗ rất hạnh phúc, khóe miệng tôi liền không tự chủ cong lên cười thỏa mãn.
Mẹ tôi vốn đang khuyên tôi phải thận trọng với tình cảm, thấy bộ dáng thẹn thùng của tôi liền liếc tôi hai cái, nói gì con gái lớn không giữ được mà, giữ tới giữ lui lại thành buồn.
Ý của bà là đồng ý?
Tôi nhất thời mừng rỡ, xông tới ôm mẹ tôi rồi hôn mấy cái.
Không bao lâu sau đồ ăn bên ngoài đã tới, sau khi ăn cơm xong tôi liền cùng mẹ ở dưới lầu xem ti vi, ba tôi vào ngủ trưa trong phòng ngủ.
Mấy ngày kế tiếp cuộc sống của tôi tương đối nhàn nhã, mỗi ngày chính là ở cùng cha mẹ nói chuyện phiếm xem ti vi, chỉ có buổi tối khi ngủ tôi mới ngồi ở trên giường tập trung tĩnh khí, tiến vào thượng đan điền tu luyện âm khí.
Không thể không nói, Tô Mộc khi còn sống không hổ là đại sư phong thủy, nhà này mặc dù có kết cấu hung trạch , âm khí cực kỳ nặng, nhưng bởi vì anh ấy đã tới một chuyến, âm khí đã hấp thu hết, chỉ cần chúng tôi có thể hấp thu phần âm khí do nhà này sinh ra là khí tức trong căn nhà có thể đạt tới trạng thái âm dương cân bằng.
Cái gọi là âm dương cân bằng, khoảng thời gian này tiếp xúc với Tô Mộc cùng Đường Dũng, tôi cũng có được hiểu biết đại khái.
Giống như Phong thiên bọn họ là người tu đạo tu tiên, tất cả là vì cầu một âm dương hòa hợp, cho nên đạo gia bọn họ có một hình vẽ vô cùng nổi tiếng, hình vẽ Thái Cực Âm Dương, chính là âm khí cùng dương khí đạt tới trạng thái cân bằng hoàn mỹ.
Có thể trạng thái này dường như là lý tưởng hóa, rất khó thực hiện, bởi vì thời tiết, nhiệt độ mỗi ngày đều ảnh hưởng tới sự cân bằng âm dương. Hơn nữa các loại địa thế đất đai cũng khác, đồng bằng nhiều dương khí, khe rãnh nhiều âm khí, chỉ có một điểm ở giữa số ít núi non trùng điệp, không cao không thấp, không lạnh không nóng vừa vặn ở trên địa thế âm dương đạt tới điểm thăng bằng. Từ xưa đến nay, nhưng nơi được trời ban cho này gọi là linh sơn bảo địa dưỡng dục nhân tài, được các đại sư phong thủy các triều đại tìm được mở cửa lập phái, sau đó mới có chùa miếu mọc lên phát triển phồn thịnh.
Những kiến thức này có một chút là Tô Mộc nói cho tôi, có một chút chính là trong quyển Hỗn Nguyên Kinh mà Phong Thiên đưa cho tôi.
Dựa theo việc Phong Thiên coi Hỗn Nguyên Kinh là bảo bối, có lẽ đó cũng là một quyển sách thật lợi hại, cho dù không lợi hại thì ít nhất bên trong ghi lại không ít kiến thức cùng nguyên lý khởi nguyên của đạo gia bọn họ.
Lúc trước tôi luôn bôn ba trên đường, không có thời gian lật xem cho nên tới bây giờ chưa có xem qua.
Mấy ngày nay rảnh rỗi, tôi ngoại trừ hưởng thụ thời gian tốt đẹp ở chung với cha mẹ, thời gian còn lại chính là đọc Hỗn Nguyên Kinh để giết thời gian.
Ngoại trừ Hỗn Nguyên Kinh ra trong tay tôi còn có quyển Phó Âm Kinh, sách cấm thuật của Tô gia. Quyển sách này viết bằng quỷ văn trước khi đi Bắc Kinh tôi đã phiên dịch được hai phần ba, chỉ còn phiên dịch vài trang cuối là hoàn thành.
Nhưng lần này trở về, phần đã dịch lúc trước của Phó Âm Kinh tôi tìm thế nào cũng không thấy, chỉ còn lại quyển Phó Âm Kinh vốn được viết bằng quỷ văn, tôi xem cũng không hiểu, không biết phải làm sao tôi đành đem Phó Âm Kinh tìm một nơi an toàn cất giữ, chờ khi Tô Mộc về sẽ đem sách trả cho anh ấy.
Hấp thu xong âm khí, tôi theo tói quen quay lại thượng đan điền kiểm tra âm khí mới thu được cùng tình huống dung hợp với lực âm cực, bây giờ tôi cảm ứng với đan điền đã càng ngày càng thuần thục, căn bản chỉ cần nhắm mắt là thượng đan điền sẽ hiện lên trong đầu tôi, ở trong tầm mắt rất rõ ràng, âm khí bên trong liếc qua cũng thấy.
Nhưng khi tôi quay lại đan điền liền phát hiện tôi hấp thu âm khí nửa ngày mà lực cực âm trong đan điền lại yếu đi, thậm chí không bằng lực cực âm còn dư lại lúc tôi vừa trở về biệt thự.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Âm khí càng hấp thu càng ít là tình huống gì?
Tôi không khỏi thấy mờ mịt, cảm giác như mình không có não.
Biệt thự này không có vấn đề, âm khí trong biệt thự cũng không có vấn đề, nhưng tôi hấp thu âm khí nhiều ngày như vậy lại là việc làm uổng công? Thậm chí lực cực âm còn giảm bớt?
Tôi thật ảo não, lực cực âm có thể nhanh chóng bù đắp cho thương thế của Tô Mộc, mặc dù anh ấy cảnh báo không cho tôi truyền thêm âm khí nhưng anh ấy nhiều lần vì cứu tôi ngay cả mạng cũng sắp không còn, mà việc duy nhất tôi có thể làm chính là truyền lực cực âm chữa thương cho anh ấy, làm sao tôi có thể bỏ mặc?
Ngay khi tôi đang thấy muộn phiền thì đột nhiên tôi có một cảm giác lạ. Lực cực âm trong thường đan điền giống như nước chảy vậy, đang chậm rãi lưu động, không chú ý thì căn bản không thấy được, mà theo sự lưu động, lực cực âm ấy đang vô cùng chậm rãi chảy đi mất!
Tôi vô cùng kinh hãi liền gọi Thuồng luồng tiên.
Sau khi trở thành yêu tiên thất hạch nó rất đắc ý, lười biếng ngủ ngon trên người tôi, ai gọi cũng không được, còn nói cái gì mà chờ yêu khí trong cơ thể nó hoàn toàn được tiêu hóa sẽ bảo tôi mang nó tới yêu hồ một chuyến nữa, yêu khí chỗ đó hít một hơi có thể bằng năng lượng ăn mấy quỷ.
Chỗ ở Cản Thi phái có đánh chết tôi cũng không lại đi.Được cái nghe được tiếng gọi gấp gáp của tôi như vậy Thuồng luồng tiên ngáp một cái, lười biếng xuất hiện hỏi tôi cuống cuồng gọi nó dậy làm gì, đều ở nhà nghỉ ngơi rồi, nó còn chưa ngủ được năm ngày năm đêm.
Tôi lười nghe nó than vãn, trực tiếp chỉ lực cực âm trong đan điền của tôi, nói: “Nhìn! Có phát hiện gì không?”
Thuồng luồng tiên mắt vẫn lim dim buồn ngủ nhìn theo hướng tôi chỉ mấy lần, nói: “Lực cực âm, ngươi muốn cho lão tử ăn sao? Không cho lão tử sử dụng lực cực âm của ngươi còn khoe khoang với lão tử làm khỉ gì?"
Sắc mặt tôi cứng đờ, đã là lúc nào rồi còn nhớ tới lực âm cực của tôi, vội kêu lên: “Ông không phát hiện nó đang chậm rãi chạy mất sao? Có phải là ông trộm không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom