• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 286 DƯỜNG NHƯ ANH ẤY ĐÃ THAY ĐỔI..Ay

CHƯƠNG 286: DƯỜNG NHƯ ANH ẤY ĐÃ THAY ĐỔI.

Ai cũng có sự cố chấp của riêng mình, tuy rằng Sa Duy Hân nói rất hợp tình hợp lý nhưng cô ko tin Lê Minh Tùng lại vô tình đến mức không muốn gặp cô.

Một người đàn ông đã lo dàn sẵn đường lùi cho cô từ ba năm trước thì trong tim anh không thể không có cô được.

Nếu đã vậy thì không nhất thiết phải ở cạnh nhau, chỉ cần cả hai hiểu rõ về nhau là được, như vậy là đã đủ rồi, đó chính là suy nghĩ của cô lúc bây giờ, chỉ cần gặp lại nhau một lần mà thôi, cô không tham lam nữa.

Cô chậm chạp bước trên đường, Sa Duy Hân chỉ đành lái xe đi theo sau cô, cũng không biết cô muốn đi đâu, anh ta có hơi lo lắng, điện thoại trong tay anh ta đã quay tròn không biết bao nhiêu vòng. Anh ta bực bội gào lên một tiếng, cuối cùng dằn được cơn xúc động muốn gọi điện thoại xuống, không gọi cho bất cứ ai cả.

Thanh Thu đi từ từ, cô nhớ phương hướng của tòa nhà cao nhất thành phố F này, cô từng nói rằng nếu như anh không đến gặp cô, vậy thì cô sẽ nhảy xuống từ tòa nhà cao nhất của thành phố F này, kết thúc tất cả tại đó.

Giờ phút này cô đã quên hết cả những quyết tâm đó, trong lòng chỉ có Lê Minh Tùng.

Sa Duy Hân nhìn thấy cô dừng lại trước tòa nhà cao nhất của thành phố F, anh ta cau mày cầm điện thoại lên gọi cho Nguyễn Thủy Tiên, "Thủy Tiên, em mau đến đây, Thanh Thu định nhảy lầu tự tử, chính là tòa nhà Hoằng Viễn cao nhất thành phố F đấy."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay." Nguyễn Thủy Tiên đặt điện thoại xuống rồi tắt bếp ga, chạy vội ra khỏi phòng, thậm chí còn quên cả đi giày, bàn chân trắng trẻo phóng như bay trong hành lang rồi cứ thế phi ra ngoài sân xi măng bên ngoài, cô ấy bắt một chiếc xe taxi, đi thẳng đên tòa nhà Hoằng Viễn.

Từ đầu đến cuối, Sa Duy Hân đều không kéo Thanh Thu lại, cũng không hề khuyên cô, cứ để mặc cho cô bước từng bước lên nơi cao nhất trong thành phố F.

Gió thổi phần phật, thổi bay mái tóc dài đen như lụa của cô.

Sa Duy Hân nhìn Thanh Thu với vẻ thưởng thức, nếu như cô có thể kích thích được Lê Minh Tùng, lôi được cậu ấy ra ngoài, vậy thì sợ gì mà không thử. Anh ta đột nhiên nhớ đến có một lần anh ta từng hiến kế cho cô, hơn nữa cực kỳ linh nghiệm.

Cũng chính là lần mà Lê Minh Tùng bắt đầu liên lạc với cô qua email.

Thanh Thu cởi giày, chậm rãi đi ra mép ngoài của tầng cao nhất, cô ngồi xuống đó, hai cẳng chân trắng ngần đong đưa trong không trung.

Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười khẽ, cô cứ im lặng ngồi đó, bất động.

Rất nhanh chóng, trong đám đông bên dưới tòa nhà Hoằng Viên đã có người tinh mắt phát hiện ra sự tồn tại của cô, "Mọi người nhìn xem, trên sân thượng có người."

Giọng nói đó khiến tất cả mọi người có mặt đều ngẩn lên nhìn, quả nhiên có một cô gái tóc dài đang ngồi trên mép sân thượng, chỉ cần cô ấy hơi nghiêng người về đằng trước là rơi ngay xuống dưới.

Tòa nhà cao như thế, không ai dám nghĩ đến hậu quả sau khi rơi xuống là thế nào.

Ngay lập tức, có người báo cảnh sát, có người nghĩ cách, đám đông phía dưới tòa nhà đã trở nên hỗn loạn.

Thanh Thu lại chẳng hề biết gì, dường như cô đang ngâm nga một giai điệu nào đó, lắng tai nghe kĩ thì hình như đó là bài "ước hẹn."

Đồ ngốc.

Không biết ai mới là đồ ngốc đây.

"Thanh Thu, cô đừng có ngốc, anh ta sẽ không đến đau." Nguyễn Thủy Tiên thở hồng hộc chạy đến nơi, may mà có Sa Duy Hân sắp xếp trước bằng không cô ấy thực sự không thể thuận lợi lên được đến trên này.

"Tôi đang đợi anh ấy." Cô không tin rằng ồn ào khắp thành phố Fhế này mà anh vẫn không đến gặp cô.

Cô có cảm giác anh vẫn luôn ở xung quanh cô nhưng cô không hiểu sao anh lại không chịu xuất hiện, cô không tin những gì Sa Duy Hân nói, người đàn ông đó chắc chắn không lừa cô.

"Bên này..."

"Không đúng, là bên này..." Ở phía dưới có người đã trải một tấm đệm to ra để tránh trường hợp cô ngã xuống thật.

Dường như không nhìn thấy, cô người lên nhìn bầu trời cao xa, màu xanh này xinh đẹp biết mấy. Thực ra sống cũng rất tốt.

"Thanh Thu, cô nói chuyện với tôi được không?" Nguyễn Thủy Tiên vẫn đang thử thuyết phục Thanh Thu.

Bên này Sa Duy Hân đang cầm điện thoại, "Cái tên họ Lê kia, cô ấy muốn nhảy lầu đấy, tôi muối mặt đi nhờ Thủy Tiên đến khuyên cô ấy nửa ngày, cô ấy vẫn không chịu nghe, được rồi, sống chết gì thì tôi cũng làm hết sức rồi, tôi đưa Thủy Tiên xuống đây, cô ấy đã gầy lắm rồi, chuyện của cậu, cậu tự giải quyết đi." Sa Duy Hân nói xong liền tắt luôn điện thoại sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh Nguyễn Thủy Tiên, đưa tay ôm lấy cô ấy, "Thủy Tiên chúng ta đi thôi."

"Vậy Thanh Thu..."

"Để cậu ấy đến xử lý, hoặc sống hoặc là chết, để tự cậu ấy lựa chọn, đi thôi."

Hai người nhanh chóng biến mất.

Trong cơn gió, làn tóc ai đang phấp phới.

Trong không khí là giọng ai khẽ ngâm nga.

Không có ai dám lại gần cô gái đó, cô lặng im ngồi ở đấy như một vị khách từ nơi xa xôi nào đó, lại như đã hạ quyết tâm.

Minh Tùng, anh đến đi.

Minh Tùng, anh mau đến đi.

Gió lại thổi, gionng nói của người đàn ông như đang trong mộng khẽ vẳng bên tai cô, "Thanh Thu, lại đây."

Giọng nói đó rõ ràng rất khẽ lại chứa đựng sự ngang ngược, khiến người con gái ngồi trên bậc thang lặng lẽ quay đầu lại, nước mắt cô tuôn rơi, cô bổ nhào về phía anh, "Minh Tùng..." Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy quyết định trong phút bồng bột của mình đã đúng, nếu như mình không ép anh thì anh làm sao chịu xuất hiện.

Cô nhào vào lòng anh, hít hà mùi hương quen thuộc, hạnh phúc ập đến, nước mắt lại không ngừng.

Rất lâu sau đó, khi tấm đệm hơi trải dưới tòa nhà Hoằng Viễn đã được thu gọn, đám đông cũng dần dần tản đi, vì có Sa Duy Hân can thiệp nên cảnh sát được điều động đến chuẩn bị cứu người cũng dần dần tản đi. Chỉ để lại cho cô và Lê Minh Tùng một không gian yên lặng.

Nguyễn Thủy Tiên vẫn luôn ngồi trong xe, cô ấy luôn khóc, không biết là khóc vì bản thân hay là khóc vì Trọng Thanh Thu và Lê Minh Tùng đang ôm nhau trên tầng thượng tòa nhà kia nữa.

"Này…" Một tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt Nguyễn Thủy Tiên, cô không cần nghĩ liền lấy luôn, lau hết nước mũi rổi đến nước mắt, thoáng cái lại cảm thấy bi thương, "Thanh Thu biết chưa?"

"Chưa."

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Chắc là biết rồi." Sa Duy Hân nắm vô lăng, giọng anh ta có hơi khàn, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm được một phần, cuối cùng Lê Minh Tùng cũng chịu ra mặt rồi, anh ta không cần phải hao tâm sức để che giấu cho Lê Minh Tùng nữa.

Nguyễn Thủy Tiên không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trong xe nhìn ra dòng người phía ngoài, một lúc sau cô ấy mới lên tiếng: "Dừng xe lại."

"Thủy Tiên, chỗ này cấm đỗ xe." Sa Duy Hân cười gượng gạo, cẩn thận nói.

"Dừng xe." Giọng cô ấy cao vút lên tận quãng tám, khiến ngay cả người từng trải như Sa Duy Hân cũng phải giật bắn, nhưng anh ta vẫn kiên trì nói, "Thủy Tiên, về nhà với anh đi."

Tưởng rằng cô ấy sẽ đồng ý với mình, nhưng không Nguyễn Thủy Tiên lại mở bật cửa xe đang chạy với tốc độ cao ngay trên đường quốc lộ, tiếng gió vù vù thổi vào trong, Sa Duy Hân vừa cho xe chạy chậm lại sợ cô làm chuyện ngu ngốc vừa vội vàng nói: "Thủy Tiên, anh sẽ đỗ lại ngay chỗ có thể đỗ lại gần nhất, em đừng có nhảy xuống nguy hiểm lắm." Đằng trước đằng sau đều là xe, cô mà nhảy xuống là bị xe nghiền nát ngay lập tức, không chết cũng bị thương.

"Dừng xe." Sự nhẫn nại của Thủy Tiên đã đến giới hạn, đây là lần thứ ba cô bắt Sa Duy Hân dừng xe, vừa nãy xe vừa đi qua địa điểm có thể dừng xe trên đường quốc lộ nhưng anh ta lại không đỗ xuống, thế nên là cô tức phát điên.

Sa Duy Hân thực sự không dám đi tiếp, ngay lập tức dừng lại giữa đường quốc lộ, chiếc xe lăn bánh theo quán tính thêm một đoạn nữa rồi mới từ từ dừng lại, nhưng vẫn chưa ổn định, rầm một cái, một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, khiến Sa Duy Hân giật mình, lúc anh ta ngoái lại xem chiếc xe đã đâm vào đít xe mình thì ở bên này Nguyễn Thủy Tiên đã xuống xe chạy mất dạng.

Thân hình cao ráo của cô luồn lách trong dòng xe cộ, sau đó chìm trong dòng người cách đó không xa, khiến cho Sa Duy Hân còn không có cơ hội để đuổi theo cô, chính vì thế mà anh xuống xe đã bị chủ của chiếc xe tông vào anh túm lấy, "Mẹ nó, đi đứng kiểu gì đấy!

Anh ta sai rồi, đường đường là sư đoàn trưởng mà phải ngoan ngoãn đứng lại trên đường quốc lộ cho người ta mắng thế này, anh ta chợt cảm thấy may mắn vì đã không mặc quân phục, không lái chiếc xe thời thượng có biển quân đội của anh ta, cũng may sáng nay là đi đón Trọng Thanh Thu, bằng không anh ta đã mất hết cả mặt mũi rồi.

Nguyễn Thủy Tiên nhanh chóng chạy mất, chỉ trong thoáng chốc vụ ùn tắc bắt nguồn từ một tai nạn đó nhanh chóng biến mất trong thế giới của cô, gọi một cuộc điện thoại, tối hôm đó cô ngồi nốc rượu trong quán bar đến mức say không biết trời đất được người ta đưa về tận nhà.

Trên sân thượng, Thanh Thu không biết đã khóc bao lâu, lâu đến nỗi dường như sông cạn đá mòn, dường như thế giới này chỉ còn lại cô và Lê Minh Tùng, cô mới ngẩng lên khỏi lồng ngực anh, "Minh Tùng..." Giọng cô nghèn nghẹn, tim vẫn đang run rẩy, lúc nãy khi xông về phía Lê Minh Tùng, cô còn không kịp nhìn kỹ Lê Minh Tùng, có điều liếc qua thì hình như anh rất ổn, từ đầu đến chân không có tổn thương gì, giờ phút này nghĩ lại, cô thầm thở phào một hơi.

Giây phút ngẩng đầu lên dường như anh cũng đang nhìn cô, mà dường như không phải, trên sống mũi của anh là cặp kính, gọng kính màu vàng phản chiếu dưới ánh mặt trời khiến anh có vẻ huyền ảo như thể đang trong giấc mơ. Nhưng trong ký ức anh không đeo kính.

Ngón tay cô run rẩy vuốt ve gương mặt anh, khoảnh khắc đầu ngón tay tiếp xúc với da anh cả người cô cứng đơ, "Minh Tùng, tại sao anh không gặp em?" Giọng nói ấm ức của cô vang lên, cô phải dùng đến cái chết để uy hiếp thì anh mới chịu xuất hiện đúng không?

Vậy điều đó cũng có nghĩa trong lòng anh vẫn có cô, bằng không anh sẽ không dễ dàng bị cô ép phải xuất hiện như vậy.

Đầu ngón tay cô lướt trên gò má của người đàn ông, anh vẫn đứng im không động đậy, chỉ có hai cánh tay đang từ từ đưa lên, sau đó khi những đầu ngón tay của cô chơi đùa trên gương mặt anh, anh đột ngột nâng gương mặt cô lên. Qua cặp kính, cô không nhìn rõ ánh mắt anh lúc này, trong lúc cô chần chừ, đôi môi mỏng của anh đã phủ xuống, đặt lên môi cô một cách chính xác, không sai một ly.

Mềm mại, mang theo hơi thở quen thuộc khiến cô chìm đắm trong ký ức về mùi hương nước hoa đó, anh vẫn thì mùi bạc hà thơm dịu đó, vẫn chưa từng thay đổi.

"Minh Tùng..."

Cánh tay trắng ngần của cô choàng lên cổ anh ôm siết, nỉ non dường như muốn thổ lộ hết tất cả nỗi nhớ nhung trong ba năm qua.

Anh dùng sức cố đẩy cô ra, "Thanh Thu, đừng."

Giọng nói đó mang theo cảm giác không nói lên lời, nhưng lại có chút sợ hãi, khiến cô kinh ngạc, vội vàng nhìn anh thật kỹ càng từ trên xuống dưới sau khi bị anh đẩy ra.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom