• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 282 EM RẤT MUỐN RẤT MUỐN GẶP ANH..Ay

CHƯƠNG 282: EM RẤT MUỐN RẤT MUỐN GẶP ANH.

Sau đó hắn ta không nói gì nữa, bầu không khí trong bữa cơm cũng trở nên nặng nề.

Thực ra, hắn ta đến tìm cô chỉ vì không muốn nhìn thấy Cận Như Tuyết tiếp tục cố chấp không chịu tỉnh ngộ vì hắn ta, dù sao Cận Như Tuyết rơi vào tình cảnh ngày hôm nay cũng là vì hắn ta.

Lúc ăn xong rồi, rời khỏi quán ăn, bước chân hơi lảo đảo mất ổn định của hắn ta đã cho cô biết vừa nãy hắn ta uống hơi nhiều, lúc đó hắn ta cứ cắm đầu uống suốt, cô khuyên mấy lần mà không được.

Hai người bước đi chậm rãi quay về xưởng mộc Vũ Thu, câu hắn ta nói nhiều nhất khi đang ngà ngà say chính là: Xin lỗi em.

Xin lỗi em, Thanh Thu.

Hắn ta không ngừng lặp lại câu nói đó khiến cô tự dưng cảm thấy xót xa, thực ra, lúc hắn ta đến biện hộ cho Cận Như Tuyết, trong lòng hắn ta lại càng cảm thấy có lỗi với cô nhiều hơn.

Dù sao tất cả cũng là từ hắn ta mà ra.

Xem ra chỉ có thể tạm hoãn việc tung ra những bức ảnh thật.

Hoàng Cảnh Hưng ở tại một khách sạn đối diện với xưởng mộc Vũ Thu, Thanh Thu có chút ký ức về khách sạn đó, chính tại nơi này cô và Lê Minh Tùng đã...

Nghĩ đến đó, mặt cô hơi đỏ lên, tim đập thình thịch.

Hôm sau cảnh sát trưởng ở trạm kiểm tra đã đích thân gọi điện đến, nói rằng hàng hóa của bọn họ đã được cho đi rồi, Y Thương đặc biệt mua mấy món ngon về để ăn mừng, cuối cùng xưởng mộc Vũ Thu cũng quét sạch vẻ mờ mịt trầm muộn trong mấy ngày vừa rồi, bắt đầu trở nên náo nhiệt và bận rộn hơn.

Thanh Thu gọi điện báo cho Hoàng Cảnh Hưng, nhưng đầu bên kia không ai nhấc máy làm cô bất giác sinh ra nghi ngờ.

Hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, có một số lạ gửi tin nhắn đến cho cô: Thanh Thu, đây là số mới anh làm riêng vì em, cũng chỉ có mình em biết số này, anh đi đây, anh ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, nếu có một ngày nào đó em đột nhiên nhớ đến anh, muốn uống với nhau một cốc trà thì gọi cho anh nhé, cho dù là cách xa vạn dặm anh cũng quay về.

Chỉ vì uống một cốc trà thôi sao?

Lòng dạ của anh lại rộng lớn đến vậy sao, Hoàng Cảnh Hưng, anh thực sự đã thay đổi rồi.

Gọi điện thoại đến thành phố F, công ty của Hoàng Cảnh Hưng đã đổi chủ, chẳng còn liên quan gì đến hắn ta nữa.

Hắn ta đã đi rồi, ra đi trong mùa hè nắng gắt của năm đó, để lại cho cô một số điện thoại cùng với cuộc hẹn ngồi uống trà.

Mỗi khi nhớ lại liền có hương trà thơm quanh quẩn trong lòng, cuối cùng thì số điện thoại đó cũng bị cô tiện tay xóa mất, nếu như kiếp này có duyên thì sẽ còn gặp lại, không cần đến số điện thoại đó.

Mối nguy đầu tiên mà xưởng gỗ Vũ Thu gặp phải từ lúc thành lập đến giờ đã được Thanh Thu hóa giải.

Nhưng trong lòng cô vẫn mãi không thể yên tâm được, Phương Mẫn, Cận Như Tuyết, bọn họ sẽ buông tha cho cô, chịu từ bỏ ý đồ đối với cô sao?

Một người vì Lê Minh Tùng, một người vì Hoàng Cảnh Hưng, nhưng muốn có được trái tim của đàn ông phải dựa vào bản thân, nếu như đàn ông đã không yêu cô, thì cô có cố gắng thế nào cũng vô ích mà thôi.

Bọn họ lại cứ cố chấp không chịu buông tay, cũng đổ hết nguyên nhân đàn ông không thích bọn họ lên đầu cô, nhưng cô thực sự rất vô tội mà.

"Này ông chồng quỷ, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, cám ơn những bức ảnh của anh."

"Em vẫn nên gọi anh là Minh Tùng của em thì hơn, suốt ngày quỷ với quỷ, anh rợn hết cả da gà lên này."

"Không đâu, nghe thân thiết mà, em thích."

"Vậy thì tùy em, em thích thì tốt, thích muôn năm, có điều anh trịnh trọng thanh minh với em một chuyện, bây giờ anh vẫn còn nguyên vẹn 100%, mặt mũi bình thường nhé, em đừng có trù ẻo anh."

"Em muốn gặp anh." Cô bắt đầu tấn công một cách dịu dàng, "Rất nhớ rất nhớ."

"Không gặp, hôm nay thế đã nhé, tạm biệt." Cô vừa nói muốn gặp anh, anh lập tức đánh trống lảng, sau đó mặc kệ cô gửi bao nhiêu thư anh cũng không trả lời cô, cứ như thể không thấy thư của cô vậy.

Hẹn ước ba năm, lại giày vò đến như vậy.

Tất cả đều bình yên như vậy, bình yên đến mức mỗi ngày ngoại trừ việc kiếm tiền ra thì cô thực sự không còn khát vọng nào khác.

Nhưng cô vẫn luôn nhớ ước hẹn của cô và Lê Minh Tùng.

Ba năm.

Tất cả đều phải có đáp án, Bùi Minh Vũ cũng sắp được tự do, mà cô cũng sắp được gặp Lê Minh Tùng rồi.

"Minh Vũ, đủ chưa?”

"Đủ rồi, làm xong vụ này nữa là kiếm đủ tiền rồi."

Cô cười khẽ, nhìn anh ta với ánh mắt hoàn toàn tin tưởng, "Vậy sau này anh tự quản lý xưởng mộc Vũ Thu nhé, em muốn nghỉ ngơi."

"Thanh Thu, em đừng quên em là đại diện pháp nhân của xưởng mộc Vũ Thu đấy nhé."

"Thế thì đã làm sao, em đã nói không cần là không cần, hì hì, đến lúc đó em sẽ kiện anh vì lúc đầu cướp chứng minh thư của em đi để đăng ký đại diện pháp nhân."

"Đồ ngốc." Xưởng mộc Vũ Thu tốt như vậy lại không cần, nó giống như một đứa trẻ bọn họ đã cùng nhau chăm sóc nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ vậy, đây chính là toàn bộ tâm huyết của cả hai người.

"Em còn lâu mới ngốc, đúng rồi, anh với Linh Linh bao giờ kết hôn? Mẹ đã hỏi em mấy lần rồi đấy, mẹ bảo là có phải anh không muốn đúng không?"

Bùi Minh Vũ đẩy kính, ánh mắt xuyên qua tròng kính trong suốt nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt hết lần này đến lần khác, anh ta trầm giọng hỏi cô, "Có phải em muốn đi tìm anh ta?" Bây giờ cô đã có thể dỡ bỏ trách nhiệm của ba năm này, anh ta biết là chỉ cần mọi việc xong xuôi là cô sẽ đi tìm Lê Minh Tùng, đã biết từ sớm thế nên cho dù không muốn nhìn thấy cô vất vả, anh ta vẫn để mặc cho cô liều mạng làm việc ở xưởng mộc Vũ Thu.

Cô muốn dùng công việc để làm tê liệt thần kinh của mình, bằng không cô sẽ nhớ Lê Minh Tùng.

Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc.

Đã đến ngày hẹn ước giữa cô và anh ta, cũng đến ngày hẹn ước của cô và Lê Minh Tùng.

"Vâng." Khóe môi cô cong lên thành một nụ cười, "Minh Vũ, ba năm vừa rồi, em rất cám ơn anh."

Anh ta muốn nói, thực ra số tiền trong tay đã có thể khiến anh ta thoát ra từ sớm rồi nhưng chỉ vì cô nên mới kéo dài lâu như vậy, "Thanh Thu, đừng đi tìm anh ta có được không?”

"Tại sao?" Tim cô đột nhiên đập thịch một tiếng, cô có cảm giác như thể đáp án đã gần như hiện ra trước mắt, dường như tất cả mọi thứ có thể biết được ngay lập tức.

"Em không tìm thấy anh ta đâu, anh ta sẽ không gặp em đâu."

"Bùi Minh Vũ, anh lừa em phải không?" Nét cười trên khóe môi Thanh Thu cứng đờ, cô vội vàng đứng dậy lao đến trước mặt Bùi Minh Vũ túm lấy cổ áo anh ta, "Chắc chắn là anh đang lừa em, Minh Vũ, anh nói đi anh đang đùa đúng không?"

"Thanh Thu, em nghe anh nói đã, đừng kích động, anh ta sẽ không gặp em đâu, thật sự là không đâu." Bùi Minh Vũ thở dài, có một số chuyện thực sự đã giấu trong lòng quá lâu rồi, nhưng Lê Minh Tùng đã từng bắt tất cả mọi người thề độc, không cho phép bất kỳ ai nói ra chuyện này.

"Vậy anh nói cho em nghe là tại sao? Nếu như có lý do chính đáng thì em sẽ không đi tìm anh ấy." Ánh mắt cô trở nên điên cuồng, tại sao đợi ba năm rồi mà tự dưng Bùi Minh Vũ lại nói với cô một câu kỳ cục như vậy, cô không hiểu, cô thực sự không hiểu.

Nhưng mà Bùi Minh Vũ không chịu nói gì.

Thanh Thu bất lực thả Bùi Minh Vũ ra, cô quay trở về nhà.

Suốt cả quãng đường đi cô đều khóc, vốn dĩ tưởng đó là hy vọng, giờ phút này lại trở thành bong bóng xà phòng, vỡ tan, cô thật sự không cam tâm.

Cầm chìa khóa mở cửa mà mãi không mở được, tay cô cứ run bần bật, trong lòng rối bời, cô đã không thể suy nghĩ và hành động như một người bình thường nữa rồi.

Cạch một tiếng, cánh cửa bật mở, "Thanh Thu con về rồi à?" Bà Bùi nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, liền mở cửa cho cô.

"Mẹ..." Thanh Thu bổ nhào quỳ sụp xuống trước mặt Bà Bùi, "Mẹ nói cho con biết đi, có phải anh ấy đã tàn phế, có phải gương mặt anh ấy đã bị hủy hoại rồi không, thế nên anh ấy mới không chịu gặp con?"

Trong khoảng thời gian lâu như thế Bà Bùi không hề nói gì, cô cũng không hỏi, chỉ nghĩ đợi đến ngày hẹn ước ba năm là có thể gặp được anh ấy, nhưng lại không ngờ, Bùi Minh Vũ lại nói rằng Lê Minh Tùng sẽ không gặp cô.

Cô không tin, thực sự không tin.

Nếu như Lê Minh Tùng không gặp cô vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là anh bị thương đến mức tàn phế, dung mạo bị hủy hoại, chồng quỷ, anh là chồng quỷ của cô, ba năm rồi, cô vẫn luôn gọi bằng xưng hô đó, nhưng dù gọi như vậy thì cô cũng không quan tâm bây giờ anh biến thành như thế nào, cô chỉ cần gặp được anh, gặp được anh thôi.

"Thanh Thu, con mau đứng lên, đừng để mẹ phải lo lắng."

"Không, mẹ không nói con sẽ không đứng lên đâu, hôm nay con nhất định phải biết được đáp án."

"Thanh Thu, ba con đã đi đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi, bọn họ sắp về đến nơi rồi, nếu như để mấy đứa trẻ nhìn thấy con thế này chắc chắn chúng nó sẽ sợ đến mức khóc ré lên đấy, con đứng dậy trước đi đã, có gì thì từ từ nói, mặt đất lạnh lắm."

Thanh Thu bắt đầu bướng bỉnh, "Mẹ không nói thì hôm nay con sẽ không đứng dậy đâu, tuyệt đối sẽ không đứng dậy đâu."

Cô đột nhiên nhớ ra, lời hứa trước kia của anh dành cho cô cũng chỉ để lấy lệ, chẳng lẽ hôm đó anh đã đi cùng với Phương Thu thật rồi?

Nghĩ đến đó cô đột nhiên đứng bật dậy, sau đó lao thẳng vào phòng.

Tình hình của cô khiến Bà Bùi phát sợ, bảo cô đứng dậy cô nhất quyết không đứng dậy, nhưng chỉ trong chớp mắt lại lao vụt vảo phòng, dáng vẻ được ăn cả ngã về không đó như thể có chết cũng phải tìm được Lê Minh Tùng.

"Thanh Thu con muốn làm gì vậy? Con định đi đâu thế" Bà Bùi chạy theo Thanh Thu vào trong phòng, nhìn thấy Thanh Thu thu dọn hành lý, bà lập tức hoảng hốt.

"Ra nước ngoài." Thanh Thu không ngẩng lên đáp, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

"Ra nước ngoài làm cái gì? Cái con bé này, đừng đi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không rời xa con được đâu."

"Nhưng hai đứa cũng không thể rời xa anh ấy được, mẹ có biết không? Ngày nào hai đứa cũng hỏi con, ba đi đâu rồi? Con không biết con có thể nói dối đến bao giờ, nhưng con thật sự không muốn, sống phải thấy người chết phải thấy xác." Trong phút chốc đột nhiên cô lại nghĩ chẳng lẽ anh đã chết thật rồi ư?

Bởi vì từ ngày hôm đó đến giờ cô không còn nghe bất kỳ tin tức gì của anh nữa, ngoại trừ hai người liên lạc với nhau bằng email thì không có phương tiện liên lạc nào khác.

Chẳng lẽ có một người đàn ông khác thay anh gửi mail cho cô? Chẳng lẽ anh thực sự đã qua đời?

Nhưng người gửi thư rõ ràng biết tất cả mọi thứ về cô và anh, tất cả những chi tiết từ lớn đền nhỏ đều rất rõ, không, đó nhất định là anh.

Trong đầu cô bây giờ toàn những suy nghĩ đó, cô cảm thấy mình thực sự sắp phát điên rồi, đầu cô đau quá.

"Thanh Thu, con đừng làm mẹ sợ, tim của mẹ không tốt..." Bà Bùi nói, đầu óc choáng váng, lảo đảo ngã xuống thật, may có Thanh Thu đứng bên cạnh, vội vàng đỡ lấy bà, chậm rãi dìu bà lên giường nằm, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của bà cô cũng sợ hết hồn, "Mẹ đừng dọa con, mẹ đừng bị làm sao, bằng không con..." Tất cả là lỗi của cô, cứ đâm đầu định đi làm mẹ sợ hãi, sao cô có thể quên mẹ cô bị bệnh tim được, cô thật đúng là tồi tệ.

Bà Bùi chỉ cảm thấy mi mắt nặng trĩu, bên tai vang lên giọng nói nức nở của Thanh Thu, giọng nói đó khiến bà không kìm được mà mở mắt, đúng lúc này giọt nước mắt rơi xuống gương mặt bà, ẩm ướt, con gái của bà khóc vì bà hôn mê đấy, "Thanh Thu à, con như thế này, mẹ thật sự rất vui, nhưng mà mẹ không muốn con đi, mẹ muốn con ở lại bên cạnh mẹ, được không?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom