• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 230 CHỈ CÓ THỂ KHIÊM TỐN CHÚT

CHƯƠNG 230: CHỈ CÓ THỂ KHIÊM TỐN CHÚT

“Vốn chỉ là đùa thôi, ha ha, nếu hai cô bạn gái đều đã đến thì mau bưng thức ăn lên đi.”

Những món ăn bình thường như hằng ngày, đây cũng là những món Thanh Thu ăn đã quen rồi, thế nên cô liền im lặng chịu đựng, cô đang bị người ta nắm trong tay thế nên chỉ có thể khiêm tốn chút, chỉ còn đi khỏi đây thì mới có thể thoải mái được, Lê Minh Tùng xin anh đừng lại gây thêm chuyện gì.

Trời đã tối, sau khi 4 người ăn xong thì liền uống trà, hôm nay đã là ngày thứ 10, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì của Lê Minh Tùng.

Trước cửa phòng khách có những người mặc đồ rằn ri đang đứng đó, súng vác trên vai đạn đã lên nòng, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng chăm chú, như thể muốn nghênh đón địch vậy.

Ô Khánh không ngừng hút thuốc, đến nỗi khắp nơi trong phòng đều là khói thuốc, Hy Điệp đã bị Ngư Lạc Tuấn kéo cách xa Ô Khánh từ lâu, người đàn ông đó lại sợ Hy Điệp hút phải khói thuốc, không thể ngờ anh ta lại yêu thương cô ấy đến vậy, điều đó khiến cô đột nhiên nhớ tới hồi ở đảo Hỏa Sơn, Lê Minh Tùng cũng yêu thương cô như thế.

Thế nhưng chỉ vừa gặp được Phương Thu thì anh ấy sẽ không kìm chế nổi mà trở nên không giống anh ấy chút nào.

“Cô Trọng, uống trà đi.” Trong lúc cô ngẩn người thì Ô Khánh đã đẩy một cốc trà lại chỗ cô.

Nước trà màu xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, trà của Ngư Lạc Tuấn đều là trà ngon, thế nhưng vì là Ô Khánh đưa cô thế nên cô có chút ngập ngừng.

Bời vì nó khiến cô nhớ đến chén rượu kia, đó là một chén rượu có chứa thuốc kích dục.

“Sao vậy, sợ tôi bỏ gì à? Ha ha, vậy tôi uống trước cho.” Ô Khánh nói xong liền uống cạn một cốc trà, sau đó lại rót đầy, “Đến cô.”

Thanh Thu cảm thấy thật ghê tởm, cốc trà mà anh ta uống rồi lại còn đưa cho cô, sau đó cô cười, “Tôi trước giờ không uống trà Long Tĩnh, tôi thích uống trà hoa nhài, Hy Điệp, chị uống thử cốc trà của em nhé.” Cô nói xong liền âm thầm cầm cốc của Hy Điệp lên rồi uống cạn, sắc mặt của Ô Khánh khẽ đổi nhưng cũng không nói gì nữa.

Cô đang đợi, cô đợi Lê Minh Tùng.

Mà Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh cũng đang chờ Lê Minh Tùng, trong 4 người thì chỉ có Hy Điệp là như một tờ giấy trắng, cô ấy không biết gì cả, và cũng chẳng muốn biết gì, trong mắt cô chỉ có người đàn ông mình yêu nhất: Ngư Lạc Tuấn.

Ngay lúc mà Ô Khánh cảm thấy thiếu kiên nhẫn thì điện thoại cũng reo lên, Ngư Lạc Tuấn nghe điện thoại, “Ngài Lê, sắp đến rồi sao?”

“Đúng vậy, bảo người của các anh tránh ra, bây giờ tôi đã đến Ô Khảm, nhưng bị ngăn lại ở trong rừng.”

“Ha ha, bọn họ chỉ làm theo quy tắc thôi, chứ không phải cố ý muốn cản ngài Lê đây đâu, vàng thật không sợ lửa, tôi nghĩ ngài Lê cũng không sợ chuyện kiểm tra này chứ.”

“Ha ha, đương nhiên không sợ, thế nhưng tôi muốn gặp Thanh Thu nhanh một chút, nếu như các anh còn muốn dây dưa thế này thì bây giờ phiến ngài Ngư đưa điện thoại cho cô ấy, tôi muốn nghe giọng của cô ấy một chút, chứ không thì tôi cả sức đi đường cũng không có.”

“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, Thanh Thu đang ở ngay đối diện tôi đây, tôi sẽ đưa điện thoại cho cô ấy ngay.” Ngư Lạc Tuấn nói xong liền đưa điện thoại qua cho Thanh Thu, “Điện thoại của Lê Minh Tùng.”

Cô chỉ nghe được cái tên Lê Minh Tùng này thì cơ thể cũng không kìm được mà run lên, nhìn di động trong tay Ngư Lạc Tuấn mà ngập ngừng cứ như thể thấy bom vậy.

Cô sợ nghe được giọng nói của anh, rất sợ rất sợ, 10 ngày, cô vẫn không rõ được cảm giác của mình với anh là thế nào?

Giống yêu, rồi lại giống hận, cái cảm giác xen lẫn giữa yêu và hận ấy khiến cô cảm thấy rất khổ sở.

“Nếu cô không nghe thì để tôi thay cô trả lời anh ta.” Ngư Lạc Tuấn cười một cách kỳ lạ, sau đó nhìn sang Hy Điệp, “Hy Điệp, em nói xem có phải thế thì mới thỏa đáng hơn không?”

“Đợi đã…” Thanh Thu thấy Ngư Lạc Tuấn định tắt máy liền vội nói.

“Đây.”

Thanh Thu vội đưa tay cầm điện thoại, cô chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã truyền đến giọng của Lê Minh Tùng, “Thanh Thu, nói cho anh biết em có khỏe không?”

Giọng nói của anh có chút khàn, có lẽ là vì mấy ngày liền bôn ba, mà chuyến đi đi về về này đã mất kha khá thời gian rồi, mà trong khoảng thời gian đó anh còn muốn lấy được những nguồn hàng kia, đó thật sự không phải chuyện đơn giản gì, phải biết món hàng đó là súng ống đạn dược chứ không phải là những đồ có thể mua bán bình thường.

Cô khẽ mở miệng, cô biết bây giờ cô nhất định phải khiến anh yên tâm, “Em khỏe.”

Thế nhưng khi cô liếc nhìn sang Ô Khánh đang bên cạnh thì giọng cô không kìm được mà có chút run rẩy, nếu Ô Khánh dùng cô uy hiếp Lê Minh Tùng thì sao?

Đây là cảm giác trong giây lát của cô, có một con sói đang ngồi cạnh cô, cô nhất định phải cảnh giác trong mọi lúc.

“Được, vậy em ở đó chờ anh, đại khái khoảng hơn 1 tiếng nữa bọn anh sẽ đến, Thanh Thu, em nhớ rõ anh đến thế nào sao?” Anh ta nói một nửa thì đột nhiên đổi giọng hỏi một câu hỏi khó hiểu.

Cô đương nhiên biết, anh ngồi máy bay trực thăng đến.

Cô còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia Lê Minh Tùng đã nhỏ giọng nói rằng: “Đi cũng là như thế.”

Một sự kinh hoàng hiện lên trong lòng Thanh Thu, cô hiểu điện thoại này không uổng công nghe, vì Lê Minh Tùng đang nói cho cô, bọn họ muốn ngồi máy bay rời khỏi, thế nhưng cất cánh ở đâu?

Mà nếu máy bay cách nơi này quá gần thì lẽ nào không bị người của Ngư Lạc Tuấn phát hiện?

Thế nhưng vì đang trước mắt Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh thế nên cô cũng không thể hỏi được, sau đó cô chầm chậm đưa điện thoại lại cho Ngư Lạc Tuấn, “Cảm ơn anh.”

“Không có gì, đồ đạc đều sắp xếp xong xuôi rồi?”

“Đã xong hết rồi.”

“Ha ha, cô Trọng đúng là không thể chờ thêm nữa rồi, lẽ nào ở đây không có thứ gì đáng cho cô lưu luyến hay sao?”

Thanh Thu khẽ mỉm cười, “Thứ gì thì cũng chỉ là đồ vật, cũng không thể so với người được, thế nên dù có lưu luyến thì lúc nên đi thì vẫn nhất định phải đi.”

“Thứ gì cũng chỉ là đồ vật, thật có khí phách mà, thế nhưng cô Trọng cũng không nên nói vẹn toàn quá, cũng đâu ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đây, ha ha.”

Giọng nói của Ô Khánh chất đầy hận thù, khiến người ta có cảm giác âm u nặng nề, anh ta hận Lê Minh Tùng, thế nhưng Thanh Thu cũng không thế hóa giải nổi sự hận thù đang chất đầy trong mắt anh ta kia.

Cô liếc nhìn sang đồng hồ treo trên tường, từ trong rừng đến đây thì lâu nhất cũng chỉ mất nửa giờ đường xe, nhưng anh ấy lại nói hơn 1 tiếng sau sẽ đưa cô đi.

Tại sao lại phải lâu như thế?

Cô không thèm để ý đến lời của Ô Khánh, cô cũng không cần phải tức giận với anh ta, bời vì nó không đáng.

Ngược lại cô phải chú ý một chút những người của Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh đang đứng bên ngoài, cô muốn rời khỏi thì nhất định phải xông qua được bọn họ.

Đại khái qua tầm mười mấy phút đồng hồ sau thì điện thoại của Ngư Lạc Tuấn lại vang lên, anh ta bình tĩnh nghe máy: “Kiểm tra xong rồi phải không?”

“Được, cho đi.”

Trong lòng cô có chút hân hoan, khoảng cách của cô và Lê Minh Tùng ngày càng gần, “Ngài Ngư, là mình anh ấy đến sao? “Cô bỗng nhớ tới Bùi Minh Vũ, bây giờ trong những người cô muốn gặp thì Bùi Minh Vũ đã chiếm một vị trí rất quan trọng.

“Đúng vậy, chỉ mình anh ta, thế nhưng còn mang theo mấy tên đàn em để áp giải đống hàng kia, cô cũng biết mấy thứ đó dọc đường đi đều phải trông coi cẩn thận, nếu không nó mà rơi vào tay người không liên quan nào thì cũng không phải là chuyện đùa.”

Cô hiểu, đó là vũ khĩ giết người, nhưng nghĩ đến Lê Minh Tùng đã qua trạm kiểm soát kia thì chứng tỏ đồ của anh là hàng thật, trời ạ, anh ấy từ đâu có được mấy thứ ấy?

Chẳng lẽ nào là vì cô mà chẳng tiếc mạng lấy được hay sao?

Đối với anh cô vẫn quan trọng như trước đây sao?

Cô thật sự càng ngày càng không thể hiểu nổi Lê Minh Tùng.

“Chị Thanh Thu, chị thật sự phải đi à?”

“Ừ.” Thanh Thu dựa lưng vào ghế sofa, “Ở đây 10 ngày rồi, giờ mà ở nữa chỉ sợ lãng phí thức ăn của ngài Ngư đây.”

“Cô Trọng nói đùa, có cô ở đây thì Hy Điệp còn có người bầu bạn, nói thật thì tôi mong cô ở lại.”

Nói đi nói lại mấy lời khách sáo, thế nhưng cô chỉ có thể ứng phó, rồi vẫy tay với Hy Điệp, “Chị nói cho em một số điện thoại.”

“Viết ra là được mà, không thì nói cho tôi biết để tôi lưu vào di động luôn.” Ngư Lạc Tuấn lại tiếp lời, cũng không để ý cô có chịu hay không.

“Không được, đây là bí mật của chị em phụ nữ.” Hy Điệp chớp mắt nhìn Ngư Lạc Tuấn, “Không nói anh biết đâu.”

Thanh Thu nói số điện thoại ở thành phố F của mình cho Hy Điệp nghe, sau đó liếc nhìn Ngư Lạc Tuấn rồi nói nhỏ: “Không được nói cho anh ta biết đó nha, nếu không sau này mà gặp lại em, chị sẽ bán em luôn.”

“Được, được, chị bảo em trị giá bao tiền nhỉ? Nếu mà bán được giá thì chị cứ bán đi, em chờ đó.”

Ngư Lạc Tuấn cũng chẳng kiên nhẫn nữa mà vươn tay ra kéo cái cơ thể nhỏ xinh kia ngồi vào bên mình, “Ngồi cho ngoan, dù là có người muốn mua em thì đó cũng là anh, chẳng có liên quan gì đến người đàn ông nào khác cả.”

Thanh Thu vừa nhìn vừa nghe anh ta nói, tuy rằng mấy ngày qua bên ngoài Ngư Lạc Tuấn vẫn biểu hiện yêu chiều như thế với Hy Điệp, thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy rất kì lạ, đáng lý sự yêu thương này không nên thể hiện trước mặt Ô Khánh, bởi vì anh ta làm thế cũng không khác nào là bộc lộ nhược điểm của mình ra cả.

Đó chính là Hy Điệp.

Mấy người vừa chờ vừa nói chuyện, nửa tiếng nói nhanh không nhanh mà nói chậm cũng không chậm, chỉ là uống vài chén trà thì cũng đã trôi qua.

Cửa phòng khách bỗng nhiên mở ra, có người đi đến thầm thì vào tai Ngư Lạc Tuấn vài câu, Ngư Lạc Tuấn cười một cách tao nhã, sau đó nhìn sang Ô Khánh nói: “Đại ca, hàng đến rồi, chúng ta ra xem sao.”

“Được, đi thôi.” Ô Khánh đứng dậy.

Tất cả mọi thứ có vẻ rất thuận lợi, thế nhưng trong sự thuận lợi ấy cô luôn cảm giác có gì đó sắp xảy ra vậy, Thanh Thu đứng lên, “Tôi muốn đi vệ sinh, Hy Điệp, em có muốn đi cùng không?”

“Ha ha, người muốn ra ngoài đều có thói quen này, chị vừa nhắc em liền muốn đi rồi, ừm, em cũng phải đi, Lạc Tuấn, em đi với chị Thanh Thu lên tầng.”

Ngư Lạc Tuấn quay lại nhìn Hy Điệp, ánh nhìn này vô cùng nghiêm túc, anh nhìn cô tận 3s liền rồi mới quay sang Ô Khánh, “Hy Điệp, đi nhanh rồi xuống đây, anh cùng đại ca đi một lát rồi quay lại ngay.”

“Ừm.” Hy Điệp ngoan ngoãn đáp lời, sau đó liền dắt tay Thanh Thu lên lầu.

Hai bên cầu thang và hành lang, cứ cách vài bước lại có một người đàn ông cầm súng, Hy Điệp và Thanh Thu cũng đã quen rồi, thế nhưng Thanh Thu nghĩ ánh mắt của Ngư Lạc Tuấn trước lúc rời đi thấy sao mà có vẻ rất kì lạ, sau khi đến tầng 3, cô thấy mình còn cách người đàn ông đứng gác kia vài bước thì liền vội nhỏ giọng nói với Hy Điệp: “Cẩn thận có biến.” Cô nói xong liền nhét một cái chêm vào tay Hy Điệp, đó là thứ mà Lê Minh Tùng cho cô, nó chưa rời khỏi cô bao giờ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom