• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 193 CUỐI CÙNG CŨNG CHỊU BUÔNG TAY

CHƯƠNG 193 CUỐI CÙNG CŨNG CHỊU BUÔNG TAY

Thế nhưng bây giờ, anh không có cách nào để quan tâm tới cô nữa rồi, “Minh Vũ, anh nói cho tôi biết bọn trẻ ở đâu thì tôi sẽ ở lại.” trực giác mách bảo cô rằng Bùi Minh Vũ nhất định biết điều gì đó.

“Ơ.....” nhẹ thở dài một tiếng: “Thanh Thu, những gì có thể nói tôi đều nói hết rồi, tại sao cô vẫn không tin tôi?”

“Minh Vũ, anh biết tính tôi đấy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vào đêm hai mươi mấy Tết đi tìm Lê Minh Tùng mà rời xa tôi có một đêm thôi, còn đâu từ bé tới lớn bọn chúng chưa từng rời xa tôi, Minh Vũ, tôi không yên tâm, thực sự không thể yên tâm nổi.” chỉ hi vọng Bùi Minh Vũ có thể nói hết những gì anh biết với cô, thế nhưng anh nhất quyết chỉ lôi tay cô đi vào trong mà không chịu nói một câu nào.

Cô dùng lực cố vung tay ra: “Bùi Minh Vũ, anh đang làm cái gì đấy?”

“Thanh Thu, ở đây có rất nhiều người, thứ nhất là vào trong sẽ an toàn hơn, hơn nữa, nếu tôi có được tin tức gì thì cũng tiện báo cho cô nhanh nhất.”

“Chẳng phải là còn có điện thoại à?” càng lúc cô càng cảm thấy anh giữ cô lại có điều gì đó không bình thường, tim cô đập thình thịch, “Bùi Minh Vũ, có phải giữa anh là Lê Minh Tùng có giao dịch gì không?”

“Thanh Thu.....” anh gằn giọng xuống, bàn tay người đàn ông cuối cùng cũng chịu buông tay cô ra, ánh mắt anh nhìn cô như có vẻ đang bị tổn thương nghiêm trọng.

“Xin lỗi.” cô nhìn anh lúng túng, đột nhiên cô không biết nên ở lại hay rời đi.

Nhìn hai tay cô đan vào nhau cùng với ánh mắt lo lắng, Bùi Minh Vũ đột nhiên đưa tay ra sau đó kéo cô lại gần anh, hai tay anh ôm lấy eo cô, anh ôm lấy cô rất chặt rất chặt, hơi thở dồn dập của anh phả xuống trán cô. Anh thật cao lớn, hơi thở của anh khiến cô lúng túng nhưng cũng đem lại cho cô cảm giác an toàn, người đàn ông này luôn xuất hiện trước mặt cô vào những lúc cô cần nhất, cô muốn vùng ra thế nhưng toàn thân cô chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Hình như anh đang thì thầm nói gì đso, thế nhưng những câu chữ mơ hồ đó cô không thể nào nghe rõ được, chỉ cảm thấy con tim mình đập càng lúc càng loạn lên.

Thời gian như đang dừng lại, bao nhiêu năm rồi, bất luận anh từng nói gì, thế nhưng đây là hành động thaatn mật nhất mà anh đã làm với cô.

Một lúc sau Thanh Thu cảm thấy mình bị anh ôm chặt tới mức sắp không thở được nữa, lúc này anh mới chịu từ từ bỏ tay ra, sau đó hai bàn tay anh đặt lên má cô: “Thanh Thu, bất luận xảy ra chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho tôi có được không?”

“Ừm.” cô gật đầu, cuối cùng anh cũng chịu hiểu ra và cũng chịu bỏ cô ra.

“Đi đi.” Bàn tay anh cũng không còn đặt lên má cô nữa, sau đó trong lúc cô còn chưa quay người lại thì anh đã nhanh chóng quay lưng lại phía cô, dường như tấm lưng đó đang run lên.

“Minh Vũ....” cô cảm thấy rất buồn, cô luôn làm người làm tổn thương anh.

“Đi đi, mau đi đi, tôi chỉ cho cô một phút để ra khỏi sân, sau một phút biết đâu tôi sẽ hối hận đấy.” tiếng nói của anh thật khó khăn khiến con tim cô run lên, cuối cùng cô cũng quay người và rảo bước rời đi.

Ánh mặt trời đang dần đánh thức thành phố T, người người đi lại trên đường cũng bắt đầu đông hơn rồi, Thanh Thu đi bộ về hướng nhà cô mà không chịu đi xe, cô cứ đi bộ trên đường như vậy biết đâu lại có thể phát hiện ra bóng dáng của bọn trẻ.

Thực sự cô rất nhớ, rất nhớ chúng.

“Cho tôi một tờ báo buổi sáng.” Phía trước quầy bán báo có một người đàn ông đang cầm tờ năm ngàn đồng mua báo.

Người bán hàng nhận tiền rồi đưa anh ta một tập báo dày: “Chú Lưu, ngày hôm nay Tập đoàn nhà họ Lê lại lên trang nhất rồi.”

“Tôi cũng nghĩ thế, haiz, vừa mới tháng trước tôi còn mua cổ phiếu của Tập đoàn nhà họ Lê, bây giờ thì lỗ to rồi, khéo mà tụt dốc không phanh.”

“Việc kinh doanh của Tập đoàn nhà họ Lê từ trước tới giờ đều rât tốt, lần này không biết sao lại thế.”

“Nghe nói là lỗ nặng rồi, tổng giám đốc của Tập đoàn nhà họ Lê đã đem hết cổ phần của mình đi cầm cố rồi.”

“Có chuyện này sao?”

“Anh ta không có tiền chuộc về, thế nên cổ phiếu bị người ta tung ra bán.”

Thanh Thu bước thêm vài bước đi tới trước sạp báo: “Cho tôi một tờ.”

Cô vội vàng mua một tờ và ngồi xuống lề đường xem, trên trang nhất của tờ báo với dòng tít to đùng đều là bài viết về Tập đoàn nhà họ Lê, quả nhiên là xảy ra chuyện rồi.

Đột nhiên Thanh Thu nghĩ tới 16% cổ phần mà Lê Minh Tùng dành cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, không biết số cổ phần đó có thể cứu Lê Minh Tùng không, vội vàng cô gọi điện cho Bùi Minh Vũ: “Minh Vũ, trong tay tôi còn có 16% cổ phần của Tập đoàn nhà họ Lê, không biết có thể cứu anh ấy không?” cũng không đợi Bùi Minh Vũ trả lời cô liền vội vàng nói ra ý định của mình.

“Đừng động vào nó, cứ để đấy, đừng đi đổ vào cái động không đáy đó, Thanh Thu, nhớ lấy 16% cổ phần đó không được nói cho ai biết, nhớ chưa?”

“Ồ, tôi biết rồi.”

Lúc trước, may mà anh chuyển cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh 16% cổ phần, bằng không, chỉ sợ bây giờ Lê Minh Tùng mất hết chẳng còn gì.

Cô cầm tờ báo và chạy tới sàn giao dịch chứng khoán, trên màn hình máy tính lớn đó, những con số xanh đỏ không ngừng nhảy, Thanh Thu tìm thấy cổ phiếu của Tập đoàn nhà họ Lê, cả một dãy toàn là màu xanh lá cây.

Xanh tới nỗi khiến dòng máu trong cơ thể cô chảy cuộn lên.

Hình như tất cả mọi người đều đang muốn đẩy đi, lỗ cũng bán, thế nhưng bán mà chẳng có ai thèm mua.

Thanh Thu đứng ngơ người trước màn hình lớn, cô tận mắt nhìn giá cổ phiếu của Tập đoàn nhà họ Lê đang trượt dốc không phanh, trưa rồi, thị trường chứng khoán tạm nghỉ, thế nhưng cô vẫn không muốn rời đi, vẫn đứng đó và mắt không rời màn hình, cơm không ăn, nước không uống, nếu không phải tận mắt nhìn thì cô cũng không tin.

Thế nhưng bây giờ, mọi thứ đều hiện ra trước mắt.

Tập đoàn nhà họ Lê xảy ra chuyện rồi, bọn trẻ vẫn không thấy tung tích gì.

Tất cả những điều này đều khiến cô lo lắng không yên.

Hai giờ đồng hồ nghỉ trưa, cô ngồi trên ghế bất động, mắt nhìn những dãy số màu xanh không còn nhảy liên hồi nữa, ông nội nhất định không muốn nhìn thấy cảnh này, thế nhưng tất cả đã xảy ra như thế đó.

Khi mà sàn chứng khoán lại trở về với không khí nhộn nhịp thì Thanh Thu không còn ngồi im được nữa, cô từ từ đứng lên, cô bám vào tường mới có thể đi tới phía cầu thang, không xem nữa, xem hay không xem thì kết quả vẫn như thế, Tập đoàn nhà họ Lê quả nhiên sắp sập rồi.

Thế nhưng khi mà chân Thanh Thu vừa đặt xuống cầu thang những bước đầu tiên thì trong đại sảnh của sàn giao dịch lại vang lên những lời nói đầy phấn khích: “Tăng rồi, tăng rồi, xem kìa, tăng rồi, đều chuyển thành màu đỏ rồi.”

Thanh Thu đứng khựng lại, cô quay đầu về phía sau lưng nhìn lên màn hình, dòng đầu tiên là hình ảnh cổ phiếu của tập đoàn họ Lê, đúng là nó đã chuyển thành màu đỏ, đúng là đang tăng rồi.

Cô vội vàng chạy lên, trên màn hình, cổ phiếu của tập đoàn họ Lê đang được mọi người thu mua điên cuồng, sao lại như vậy?

Thanh Thu đi tới một chỗ yên lặng hơn và gọi điện cho Lê Minh Tùng, thế nhưng, làn này tuy không tắt máy nhưng Lê Minh Tùng cũng không nghe máy.

Hết lần này tới lần khác, trên tai cô chỉ nghe thấy tiếng chuông tít dài mà không nghe thấy giọng nói của anh.

Thế nhưng người thu mua cổ phiếu cô không biết đó có phải là anh không?

Cô muốn gọi cho Bùi Minh Vũ nhưng cô lại cảm thấy gọi cho anh vì việc của Lê Minh Tùng thì không được hay cho lắm, vì thế, cuối cùng cô vẫn quyết định không gọi.

Cả một buổi chiều, cái mà người ta thấy là cổ phiếu của tập đoàn họ Lê tăng lên điên cuồng, mãi cho tới khi sàn nghỉ giao dịch vẫn vậy.

Sàn giao dịch vừa kết thúc Thanh Thu liền bắt xe chạy thẳng tới căn nhà nhỏ vùng ngoại ô của mình, vừa mới đẩy vửa bước vào sân thì tiếng nói của bố Hào Hào vang lên: “Cô Trọng về rồi đấy à?”

“Vâng.” Cô trả lời vẻ thờ ơ, cô chẳng còn sức đâu mà nhiệt tình và vui vẻ nữa, trong lòng cô đang cảm thấy rất bực dọc.

Đang định đi thì bố Hào Hào lại nói: “Cô có hai bưu phẩm, cô không ở đây nên tôi đã nhận giúp cô, bây giờ tôi đi lấy cho cô.”

“Cảm ơn.” Cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách, sau đó mở cửa bước vào phòng, việc đầu tiên là cô bật ti vi kênh tin tức của thành phố T.

Quả nhiên, cô bật tới kênh nào cũng đang nói về việc của tập đoàn nhà họ Lê.

Cô xem chăm chú, tới khi từ phía sau có tiếng chân bước vào cô cũng không nghe thấy, bên cạnh cô được đặt hai bưu phẩm nhưng ánh mắt cô vẫn hướng về phía màn hình ti vi và vẫn không hề hay biết.

Đột nhiên, vùng eo cô bị ôm chặt, một hơi thở khiến người khác cảm thấy buồn nôn sộc lên mũi cô, mộ bàn tay ôm chặt lấy eo cô sau đó xoay người cô lại, hơi thở người đàn ông lạ đó khiến Thanh Thu muốn hét lên, nhưng lập tức hắn ta dùng tay bịt miệng cô lại: “Đừng lên tiếng, bằng không tôi giết cô.” Một con dao sắc như nước hiện ra trước mắt cô, giọng nói của bố Hào Hào khiến cô giật mình, sao lại là bố của Hào Hào chứ!

Cô muốn hét lên nhưng toàn thân đang bị khống chế, miệng cô chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa tối, ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn chiếu vào trong phòng nhưng đó không phải là một cảnh tượng đẹp đẽ, nó khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.

Không ngờ được bố của Hào Hào lại có hành động như vậy, càng không ngờ mọi động tác của anh ta lại thuần thục đến thế, và ngay sau đó anh ta liền cầm lấy dây thừng trói chân cô lại, thậm chí miệng cô hắn ta cũng nhét một chiếc khăn.

“Ư ư....” tuy Thanh Thu từng cố gắng muốn hét lên, thế nhưng bố Hào Hào không hề cho cô có cơ hội làm điều đó, Thanh Thu bị cho vào một chiếc bao tải vải, sau đó bị bố Hào Hào vác đi.

Hình như hắn ta không hề đưa cô rời khỏi nhà cô mà chỉ chuyển tới một vùng tối hơn, theo trí nhớ và cảm giác của cô thì bố Hào Hào đang đưa cô vào cái nhà kho nhỏ bên cạnh nhà cô.

Đầu đang áp vào ngực bố Hào Hào, dù ngăn cách một lớp vải cô vẫn có thể ngửi thấy hơi thở của hắn ta, cái mùi đó khiến người khác thấy buồn nôn, có rất nhiều lời muốn nói ra nhưng lại không bật ra được.

Đi được tầm hơn mười phút, Thanh Thu nghe thấy có thứ gì đó được mở ra, đó hình như là cửa một chiếc xe, tiếp theo Thanh Thu bị vứt vào trong, bên tai lại vang lên tiếng nói của bố Hào Hào: “Số tiền còn lại tôi muốn có bây giờ.”

“Cho anh đấy, có điều, anh lập tức phải biến mất khỏi thành phố này, bằng không, anh biết hậu quả thế nào rồi đấy.”

“Tôi biết rồi.” bố Hào Hào nói xong, Thanh Thu bèn nghe thấy tiếng bước chân rời xa dần khỏi chiếc xe.

Sợ hãi, hoảng loạn, thế nhưng ngoài việc chờ đợi cô cũng không biết làm gì.

Có chút hối hận, nếu biết sẽ thế này thì cô đã ở lại trong nhà của Bùi Minh Vũ rôi.

Rõ ràng kẻ đang lái xe đưa cô đi và bố của Hào Hào đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom