• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 128 KHÔNG ỔN

CHƯƠNG 128: KHÔNG ỔN

Cuối cùng Lê Minh Tùng cũng khôi phục lại tinh thần: “Không dám, anh nói xem, anh tự mình đến đón bọn trẻ là có mục đích gì?” Thật ra cô biết, đây đều là vì sự an toàn của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Rốt cuộc người kia là ai? Mấy lần cô muốn hỏi Lê Minh Tùng nhưng đều cố kìm chế không hỏi, nếu anh muốn nói thì đã sớm nói cho cô biết rồi.

“Coi như vì phá vỡ lần đầu tiên này đi…”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới cổng lớn ở gần đó, cổng phụ bên cạnh đã mở ra, phụ huynh lần lượt đi vào, Phương Thu lại dừng ở trước cửa, đứng nhìn ngó xung quanh, điều này khiến Trọng Thanh Thu không muốn tiếp tục bước về phía trước.

Nhưng ánh mắt của cô cũng không tự chủ được, giống như Lê Minh Tùng, ánh mắt của cô cũng dừng lại trên người Phương Thu.

Loài người đều kì lạ như vậy, nếu như không quen biết thì cho dù người ta đi qua trước mặt mình, bản thân cũng sẽ không có ấn tượng gì. Nhưng nếu như quen biết thì chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm được người ta, huống chi, Phương Thu còn đang mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Trời rất nóng, cả người đều ướt dính khó chịu, Trọng Thanh Thu cảm thấy chiếc váy kia của Phương Thu tuy đẹp, nhưng lại không thích hợp mặc ra đường trong thời tiết này.

Trọng Thanh Thu dừng lại, Lê Minh Tùng đương nhiên cũng dừng lại, tay anh vẫn nắm tay cô, dường như tuyên bố với mọi người rằng cô là người phụ nữ duy nhất của anh, mà anh, cũng là người đàn ông duy nhất của cô. Thành thật mà nói, cô cảm thấy rất đau lòng…

Có vài đứa trẻ đi ra, đứa nào cũng giống như chim nhỏ được thả ra khỏi lồng, vội vã chạy về phía người thân của mình.

Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn chưa ra, hẳn là rất lâu mới được đến nhà trẻ, cho nên không muốn rời đi. Trước kia hai đứa cũng đã từng như vậy…

Lê Minh Tùng dường như có chút căng thẳng: “Thanh Thu, vì sao vẫn chưa ra?”

Cô mỉm cười: “Hay là chúng ta vào trong xem thử?”

“Không… không cần…” Ánh mắt của anh dừng lại ở cổng chính, đó cũng là nơi Phương Thu đang đứng. Cô ta chỉ im lặng đứng đó cũng giống như hạc giữa bầy gà, giống như thần tiên không nhiễm chút bụi trần.

Thật ra, khí chất như thế không phải ai cũng có, ít ra Trọng Thanh Thu cô không thể học được, cô hơi nhíu mày: “Minh Tùng, đi thôi, em muốn vào trong đón bọn trẻ.”

“Chờ một lát nữa…” Anh nắm chặt tay cô, không cho phép cô đi ra, ngang ngược một cách vô lý. Có lẽ anh sợ rằng anh sẽ tiếp xúc trực tiếp với Phương Thu mà thôi. Đã nói chia tay, vậy thì phải chia tay một cách triệt để, nếu không sẽ tạo thành tổn thương cho cả hai người.

“Mợ, là mợ sao?” Vũ vừa đi ra đã nhìn thấy Phương Thu từ xa, cậu bé lớn tiếng hô lên, chạy như bay.

Bàn tay trắng nõn giơ lên: “Là mợ.” Giọng nữ dịu dàng vang lên, tuy nói rất nhỏ, nhưng người ở cách xa mười mấy mét cũng có thể nghe được.

Vũ chạy nhanh hơn, chớp mắt một cái đã chạy đến cổng chính, Phương Thu đưa thẻ trong tay cho bảo vệ, bảo vệ lập tức cho Vũ đi ra. Bảo vệ nơi này làm việc rất nghiêm chỉnh, có lẽ để đề phòng trẻ con bị người lạ dẫn đi, đến lúc đó sẽ khó ăn nói, cho nên, nếu như không phải ba mẹ tới đón thì nhất định phải có thẻ ủy thác để đưa đón bọn trẻ, đồng thời chứng minh thân phận của mình.

Vũ đi ra ngoài rồi, nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn không thấy đâu. Vũ nắm chặt tay Phương Thu: “Mợ, xe của mợ đâu?”

“À, mợ đi taxi tới.”

Giọng nói vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến cho sắc mặt người nghe thay đổi.

Phương Thu ngồi taxi tới sao?

Điều này thì ngay cả Trọng Thanh Thu cũng không tin được, nhưng cô ta vừa nói như vậy với Vũ, sau đó tiếp tục đi về phía trước, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.

Tâm tư của Vũ đều đặt trên người Phương Thu, vì vậy cậu bé không phát hiện ra Lê Minh Tùng ở ngay gần đó, mà Lê Minh Tùng vì ngại Phương Thu nên cũng không gọi Vũ.

Hai người một lớn một nhỏ dắt nhau đi về phía trước, Vũ vô cùng nghịch ngợm, hai tay của cậu bé đột nhiên quấn chặt lấy tay Phương Thu, sau đó cả thân hình bé nhỏ đều đu lên, treo lơ lửng, tất cả sức nặng của bản thân đều tập trung vào một bên cánh tay của Phương Thu.

Đây là hành động nghịch ngợm bình thường của trẻ nhỏ, đừng nói là bé trai như Vũ, mà ngay cả bé gái như Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng thường làm thế với Trọng Thanh Thu.

Chuyện này vốn không có gì to tát cả.

Nhưng đúng lúc này, Phương Thu lại khẽ kêu lên một tiếng, tuy không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng, khiến người xung quanh đều bị thu hút, quay đầu nhìn về phía cô ta và Vũ.

“Rầm!” Phương Thu lảo đảo ngã xuống đất cùng Vũ. Trước đó, cô ta dường như muốn dồn toàn bộ sức lực để tránh cho bản thân không ngã sấp xuống, nhưng sức nặng của Vũ khiến cho cô ta không cách nào khống chế được, vì vậy, chớp mắt một cái, hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng ngã xuống.

“Mợ, cháu đau quá.” Vũ bò dậy trước Phương Thu, cậu bé ngồi bên cạnh Phương Thu: “Mợ, sao mợ yếu ớt vậy? Cháu vừa mới đu một cái mà mợ đã…”

“Mợ…” Trán Phương Thu bắt đầu đổ mồ hôi, dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy được mỗi giọt mồ hôi của cô ta đều lớn như hạt đỗ.

“Ôi, chân của mợ sao rồi?” Ánh mắt của Vũ rơi vào chân Phương Thu, váy dài màu xanh lam chẳng biết đã bị vén lên một góc từ lúc nào, lộ ra một vệt máu màu hồng nhạt.

Bàn tay đang nắm tay Trọng Thanh Thu đột nhiên buông lỏng ra, Trọng Thanh Thu còn chưa kịp phản ứng lại, Lê Minh Tùng đã chạy về phía Phương Thu.

“Minh Tùng, em…” Trọng Thanh Thu hô lên, đưa tay định giữ chặt tay Lê Minh Tùng, không cho anh đi qua đó. Cho dù quan tâm thì cũng phải âm thầm quan tâm chứ, lúc trước anh và Phương Thu đã có rất nhiều tin đồn, hiện giờ xông lên như vậy, chỉ sợ lại có thêm càng nhiều tin đồn…

Nhưng vết máu màu đỏ trên bàn chân trắng nõn của Phương Thu đã làm cho Lê Minh Tùng sắp phát điên rồi, anh thật sự rất đau lòng, không để ý được gì nữa. Anh nhanh chóng sải bước đến trước mặt Phương Thu, ngồi xổm người xuống, nhìn vào bàn chân Phương Thu: “Thu, em có thể cử động được không?”

Trọng Thanh Thu cũng chạy tới, bản thân có chút xấu hổ, nhưng cô chỉ có thể đứng im lặng sau lưng Lê Minh Tùng. Cô cảm thấy bản thân rất giống một tên hề, nhưng giờ phút này, cô vẫn phải cắn răng đứng bên cạnh anh.

Có như vậy thì mới khiến cho tin đồn tự sụp đổ.

Mồ hôi của Phương Thu lăn dài trên mặt, lăn xuống cổ cô ta, khiến cho sắc mặt của cô ta càng thêm tái nhợt, Phương Thu hơi hé môi, cố gắng nở nụ cười: “Minh Tùng, em không sao, anh và Thanh Thu nhanh đi đón Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi.” Cô ta nói xong, cánh tay trắng nõn lập tức chống xuống đất, cố gắng đứng lên để chứng minh mình không sao cả.

Nhưng cô ta vừa dùng sức đã có thể thấy được mạch máu nổi lên trên mu bàn tay, dù đã cố gắng gượng như vậy, nhưng cô ta chỉ hơi nâng người lên được một chút đã nhanh chóng ngồi xuống.

“Minh Tùng, gọi 110 đi!” Cô đã sớm quên mất chuyện của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, giờ phút này, tất cả sự chú ý của cô và Lê Minh Tùng đều tập trung vào Phương Thu.

“Không cần đâu! Phương Thu, anh đưa em tới bệnh viện nhé!” Sắc mặt Lê Minh Tùng tối sầm, anh không quan tâm gì nữa, cánh tay thon dài vừa đặt vào lưng Phương Thu, một tay còn lại định luồn qua chân bế cô ta lên thì cô ta lại dùng sức đẩy anh ra: “Minh Tùng, không cần đâu, em tự làm được.” Lần này, tay của cô ta lại chống lên mặt đất lần nữa, đứng lên trong sự kinh ngạc của Lê Minh Tùng.

“Mợ, để cậu đưa mợ đi bệnh viện đi, chân mợ bị thương rồi.” Vũ nhìn Lê Minh Tùng: “Cậu cả, có phải cậu hai lại đánh mợ không?”

“Vũ…” Phương Thu nhỏ giọng trách cứ, cô hơi khẩn trương, gương mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng lên.

“Mợ, đúng như vậy mà, cậu hai…”

“Vũ, đừng nói nữa, lên xe cậu đi, cậu đưa hai người về.” Thấy Phương Thu mất tự nhiên, Lê Minh Tùng kịp thời ngăn chặn Vũ, không cho cậu bé nói tiếp.

“Được, mẹ của Thùy Thùy, sao cô lại đi cùng cậu cả của cháu vậy?” Vũ nhíu mày nhìn Trọng Thanh Thu, giọng nói có chút không vui.

Vừa nhắc tới Thùy Thùy, Trọng Thanh Thu mới nhớ ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Vũ, cháu thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không?”

“Ở phía sau đó, đáng lẽ phải đi ra rồi chứ?” Vũ quay đầu nhìn về phía nhà trẻ.

Trọng Thanh Thu nhìn sang Lê Minh Tùng, hiện giờ tâm tư của anh đều đặt hết lên người Phương Thu, đúng vậy, tuy Phương Thu có thể đứng lên, nhưng mỗi bước đi của cô ta đều rất khó khăn, cả người đều run rẩy. Không rõ cô ta bị thương ở đâu, nhưng dù sao cô ta cũng làm một người phụ nữ rất đáng thương, rõ ràng đang mang thai lại bị thương như vậy. Cô khẽ lắc đầu, không muốn so đo cùng Phương Thu và Lê Minh Tùng, không phải do cô rộng lượng, mà cô thật sự không tàn nhẫn được…

“Minh Tùng, em đi tìm bọn trẻ, anh đưa Phương Thu tới bệnh viện đi.” Dù sao cũng là phụ nữ đang mang thai, không thể qua loa được. Nói xong, cô quay người chạy vào nhà trẻ, người bảo vệ nhận ra cô, lập tức cho cô đi vào.

Đáy lòng có chút bất an, dù sao những thứ trước đó cô nghe được ở văn phòng của Lê Minh Tùng cũng không phải chuyện đùa, cho nên cô rất lo lắng.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con có đây không?” Thấy sắp đến phòng học của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng trong lớp lại không có bóng người, điều này khiến trái tim Trọng Thanh Thu như bị ai bóp chặt lại.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh…” Cô lớn tiếng gọi, nhưng vẫn không có ai đáp lại, lúc này, cô như người mất hồn vậy.

Cô không để ý đến chuyện của Phương Thu và Lê Minh Tùng nữa, hiện giờ cô chỉ quan tâm đến hai đứa con bảo bối của mình mà thôi.

“Mẹ của Thùy Thùy đến rồi sao?” Đột nhiên trong phòng học vang lên một giọng nữ dễ nghe, lại không phải giọng của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, có lẽ là cô giáo của bọn trẻ. Cửa phòng học mở toang, một cô giáo đeo kính đứng trước mặt Trọng Thanh Thu.

“Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh có ở trong lớp không?” Cô vội vã hỏi, đầu óc cô lúc này đã trống rỗng, tim cô đập thình thịch, nếu không gặp được bọn trẻ thì cô thật sự không biết phải làm sao.

“Đã rời đi rồi.” Cô giáo thấy vẻ mặt Trọng Thanh Thu không ổn, vì vậy trực tiếp đi tới trước mặt cô: “Xảy ra chuyện gì sao?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom