• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 110 ANH TA MUỐN LÀM GÌ

CHƯƠNG 110: ANH TA MUỐN LÀM GÌ

“Xoẹt”, Thanh Thu tiện tay xé luôn lớp băng dính ra, tiếng kêu chói tai khiến cô cũng giật nảy mình.

“Trọng Thanh Thu, dừng tay lại.”

Thực ra, lúc cô đang xé cái vỏ bọc của con diều ra, cô rất hy vọng là mình đoán sai, nhưng không ngờ, cô lại đoán đúng rồi, tay cô dừng lại: “Lê Minh Tùng, sao anh cũng ở trong phòng này vậy? Ố kìa, Thùy Thùy, con trốn giỏi thật đấy, mẹ không phát hiện ra con luôn.” Giữ thể diện cho Thùy Thùy, bọn nhỏ rất muốn chơi kiểu như vậy, có điều, cô không định lừa Lê Minh Tùng, anh ta không phải là trẻ con, anh ta là đàn ông.

“Thanh Thu, bỏ đồ xuống nhanh.”

“Cái gì?” Dường như cô không hiểu anh đang nói gì. “Xoẹt”, lại một đường băng dính khác trên chiếc hộp bị xé ra.

“Trọng Thanh Thu, em dừng tay lại cho anh.” Người đàn ông này lướt qua Thùy Thùy rồi chạy thẳng đến chỗ cô, rồi giữ chặt lấy cổ tay cô, sau đó giật lấy con diều đang bị xé một nửa trong tay cô: “Ai cho em động vào đồ của anh?”

“Quỳnh Quỳnh muốn thả diều, hơn nữa, đồ đạc trong phòng này anh cũng không nói là không cho tôi động vào.” Cô đứng thẳng dậy rồi nhìn anh, lúc này cô mới hiểu ra, tất cả những gì anh làm cho cô trước đây chẳng qua cũng chỉ là tượng trưng mà thôi, đó không phải là thật, tuyệt đối không phải là thật, người đàn ông này, trong lòng anh ta chỉ thương và yêu một người phụ nữ duy nhất, đó chính là Phương Thu.

Sắc mặt Lê Minh Tùng càng ngày càng thay đổi, giống như đang cố gắng đè tất cả cơn tức giận xuống, Quỳnh Quỳnh bị dọa cho phát khóc, lúc nãy anh gào lên mấy tiếng, bọn trẻ rất sợ.

“Ba, con diều này không thể chơi sao?”

Lê Minh Tùng cúi xuống ngồi xổm trước mặt Quỳnh Quỳnh: “Không phải đâu, có thể chơi được, ba sẽ bảo người mang hai con diều thật đẹp đến đây, Quỳnh Quỳnh với Thùy Thùy, hai con muốn con diều như thế nào?”

“Con không muốn diều mang đến, con muốn con diều mẹ lấy cho con cơ.”

Nhưng Quỳnh Quỳnh không hề biết suy nghĩ thực sự của Lê Minh Tùng, con diều trong chiếc hộp này anh không muốn để cho người khác động vào. “Quỳnh Quỳnh, phải nghe lời ba, con diều trong chiếc hộp này quả thực không thể dùng được.”

“Tại sao lại không được dùng?” Hai mắt nó bỗng lóe sáng, trên hàng lông mi dài vẫn còn đọng lại nước mắt, Quỳnh Quỳnh thấy nó rất ấm ức.

“Ừm, con diều này có ý nghĩa kỉ niệm rất đặc biệt, nếu như hỏng rồi thì sẽ chẳng có cái nào khác nữa, nghe lời ba, chúng ta lên lầu chơi một lát nữa, lát nữa sẽ có con diều mới đẹp hơn được mang đến đây rồi.”

Quỳnh Quỳnh không phải là đứa trẻ không nghe lời không nói lý, nghe thấy giọng Lê Minh Tùng đã nhẹ nhàng hơn, cô bé cũng không giận nữa, có lẽ ba nó nói đúng, con diều này thực sự không thể động đến được: “Thùy Thùy, đi thôi, chúng ta lên lầu chơi, mẹ, em thay quần áo đi rồi lên đây nhé.”

“Được rồi.” Thanh Thu cố nặn ra nụ cười nhưng chỉ có cô mới biết mùi vị cay đắng trong đó, chỉ vừa thử thôi đã thử ra rồi.

Quỳnh Quỳnh nắm chặt tay Thùy Thùy, hai đứa ra khỏi phòng một trước một sau, còn Lê Minh Tùng tự tay thu dọn lại con diều kia nhưng rồi không để nó lại tủ quần áo kia nữa mà cầm thẳng ra khỏi phòng, Thanh Thu chán nản ngồi xuống đầu giường, ánh mắt nhìn về phía chiếc tủ kia, mãi cũng không nhìn đi chỗ khác.

Hôm thả diều ấy cô vắng mặt, đầu cô hơi đau, cơ thể cũng không thoải mái nên để cho Lê Minh Tùng dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, cô cũng nhẹ nhõm hơn, nằm ngơ ngác trên giường, nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra đều là hình ảnh chiếc hộp của con diều kia, cô cảm thấy bản thân mình thật ngốc, cô không nên so đo, cũng không nên nghĩ ngợi linh tinh, nhưng, lúc Lê Minh Tùng hét lên với cô chỉ vì một món đồ, trong lòng cô thực sự rất khó chịu, cho dù không yêu cô không thích cô, nhưng cô cũng là một người sống sờ sờ, cũng mạnh hơn con diều lạnh ngắt kia mà.

“Mẹ ơi dậy thôi, đến giờ ăn tối rồi.” Thùy Thùy chơi mệt rồi, nó chạy đến trước giường lay cánh tay cô, có vẻ như rất lo lắng.

“Ừm, xuống phòng ăn đợi mẹ đi, lát nữa mẹ xuống ngay.” Không được nổi giận, cũng không đáng để nổi giận, vốn dĩ là do cô sai, thực sự không nên thăm dò anh ta, Phương Thu chính là giới hạn cuối cùng của anh ta, đó là thứ mà cô không thể động đến được.

Tối hôm đó cô ăn rất ít, đây chính là hậu quả của việc cả ngày không vận động, nên đến đói cũng không biết.

Đêm hôm đó, dường như hai người đều sợ đụng đến chuyện con diều lúc sáng, nên Lê Minh Tùng về đến phòng liền đi tắm rồi xuống đất nằm ngủ.

Điện thoại mới, ngoài Bùi Minh Vũ và Lê Minh Tùng ra thì chẳng có ai biết số điện thoại của cô, nên cũng chẳng có ai làm phiền đến cô.

Sáng sớm hôm sau, bọn trẻ với Lê Minh Tùng lại dậy sớm hơn cô, có hơi xấu hổ nhưng chỉ có thể sửa soạn lại bản thân với tốc độ nhanh nhất mà thôi, mấy người mặc quần áo đơn giản rồi vào phòng ăn ăn xong bữa sáng, đã nói là đi thăm ông nội rồi, kết quả là cô là người dậy muộn nhất.

Bước lên xe của Lê Minh Tùng: “Quỳnh Quỳnh, sao con lại dậy sớm vậy?”

“Là ba gọi con với Thùy Thùy dậy đấy.”

Hình như không nghe thấy tiếng chuông báo thức, thế nào mà Lê Minh Tùng muốn ngủ là ngủ muốn dậy là dậy được vậy, cô kém anh nhiều.

Chiếc BMW được lái ra khỏi ngôi biệt thự, không mở điều hòa, chiếc xe cũng chạy rất chậm, cũng để cho gió buổi sớm bên ngoài xe thổi vào, làn gió ấm áp thổi lên từng lỗ chân lông một, dễ chịu làm sao, cũng xoa dịu nỗi đau trong lòng lúc cô nhớ đến ông nội.

Lúc đi qua một cửa hàng hoa, Lê Minh Tùng mua một bó hoa cúc trắng lớn, đóa hoa trắng kia nhìn nó đẹp như vậy cũng khiến cô không khỏi nhớ lại khoảng thời gian cô ở với ông nội lúc ông còn sống, tuy chỉ vỏn vẹn có mấy tháng, nhưng lại khiến cô cảm thấy sự ấm áp của người thân.

“Thanh Thu, hộ khẩu của bọn nhỏ anh đã bảo người chuyển thành họ của anh rồi, từ nay trở đi, một đứa sẽ gọi là Lê Thùy Thùy, còn một đứa là Lê Quỳnh Quỳnh.”

“Cái gì?” Trong xe rõ ràng rất yên tĩnh, bỗng nhiên anh ta lại dám nói ra câu này làm cô giật nảy mình, Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đổi họ từ lúc nào vậy? Sao cô lại không biết gì thế này.

“Hôm qua bảo người đi làm rồi, đã làm xong rồi, mong em hiểu cho anh, anh muốn lúc ông nội nhìn thấy bọn nhỏ sẽ cho ông một niềm vui bất ngờ.”

Vậy cũng không nhất thiết phải cũng đổi sang họ Lê chứ, vả lại, anh ta còn không thèm bàn chuyện này với cô.

Thôi bỏ đi, nói cũng chẳng có tác dụng gì, anh ta luôn làm trước nói sau, cho dù là bây giờ cô có oán trách anh ta thì có thể làm được gì, gạo đã nấu thành cơm rồi, anh ta đã lo xong xuôi hết mọi chuyện cả rồi.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, trong kính chiếu hậu có một chiếc xe màu đỏ cam ở phía xa đã thu hút sự chú ý của cô, chỉ là vì màu sắc kia, điện thoại mà Lê Minh Tùng tặng cô cũng là màu đỏ cam, có vẻ như anh ta rất thích màu đỏ cam, chỉ liếc nhìn một cái, Thanh Thu lại thu lại ánh mắt của mình.

Trong xe, bọn nhỏ hoàn toàn không biết giữa cô với Lê Minh Tùng đang gió cuộn mây vần, hai đứa nhỏ còn đang ríu rít nói chuyện gì đó, dáng vẻ kia rất không vui.

Chiếc xe rất nhanh đã ra khỏi trung tâm thành phố F, nhìn những bông hoa giấy kết thành từng mảng từng mảng một hai bên đường, đóa hoa màu tím kia có vẻ như vẫn nở đẹp nhất, khiến cho lòng cô từ từ bình tĩnh lại, việc gì cũng để thuận theo tự nhiên đi, cô vốn không có năng lực tranh giành với anh cái gì, chỉ hy vọng sáu tháng sau anh ta sẽ buông tha cho cô, người phụ nữ mà anh ta không hề yêu, và cũng trả lại tự do cho cô.

Bỗng nhiên khóe mắt cô lại nhìn thấy màu đỏ cam kia ở chỗ xa.

Khẽ nhếch môi, trực giác của cô thấy chiếc xe kia có vấn đề, nhưng lúc cô định nói ra thì điện thoại của cô lại đổ chuông, là Bùi Minh Vũ gọi đến.

“Thanh Thu, gửi cho anh số chứng minh thư với bản sao của em.”

“Làm gì vậy?” Không biết Bùi Minh Vũ cần chứng minh thư của cô để làm gì.

“Em quên rồi sao? Không phải đã nói anh muốn mở một công ty về gỗ rồi sao, công ty này anh không muốn lấy danh nghĩa nhà họ Bùi ra để mở, cho nên mới muốn để em đứng tên, yên tâm, chỉ mượn tên em để mở thôi, sẽ không trả tiền lương với báo thù em đâu, như vậy em yên tâm rồi chứ?”

Không có ai hiểu rõ cô hơn Bùi Minh Vũ, nhiều khi cô không muốn tiền với đồ đạc từ người đàn ông này, bởi vì muốn rồi sẽ khiến cho bản thân mất đi sự tôn nghiêm, anh ta sớm biết trái tim của cô, cho nên, có gì cũng nói hết ra mặt, cũng khiến cô bớt nghi ngờ hơn, thực ra như vậy mới là sự thông minh của Bùi Minh Vũ.

“Đều để ở nhà anh mà, lại còn hỏi em.”

“Thanh Thu, ý của em là em đồng ý, có đúng không?”

“Vâng.” Cô đồng ý mà không hề do dự, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắc cô sẽ sợ trước lo sau, nhưng là Bùi Minh Vũ thì cô không sợ, một chút cũng không sợ anh ta sẽ làm hại mình, có điều là cô chủ trên danh nghĩa của một công ty mà thôi, nên cô sẽ không quản đến chuyện làm ăn của Bùi Minh Vũ.

“Thanh Thu, chứng minh thư của em không có ở nhà anh, không phải bị anh ta cầm đi rồi chứ?”

“Được rồi, em biết rồi, em đang ở bên ngoài, đợi em về rồi sẽ bảo người mang đến chỗ anh.” Cô nhỏ giọng, trong lòng đã hiểu rồi.

“Được rồi, tạm biệt.” Có vẻ như biết được Lê Minh Tùng đang ở bên cạnh cô nên Bùi Minh Vũ tắt máy rất nhanh.

Nhìn Lê Minh Tùng ngồi ở ghế lái, có lúc người đàn ông này thực sự rất đểu giả, rất lâu cô mới phản ứng kịp anh ta đến nhà họ Bùi không chỉ là đưa cô với bọn trẻ đi, thậm chí đến cả chứng minh thư của cô cũng mang đi nốt, nếu không sao có thể sửa được thân phận của Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh chứ.

Có bọn nhỏ ở đây nên cô không thể nổi cáu được, hít thở sâu rồi lại hít thở sâu: “Anh Tùng, anh gọi điện thoại bảo người ta mang chứng minh thư của tôi đến chỗ Minh Vũ đi.”

“Anh ta muốn làm gì?” Cẩn thận hỏi lại, giống như là sợ Bùi Minh Vũ sẽ bán cô đi vậy.

“Ừm, Minh Vũ muốn dùng một chút, anh không cần lo, chuyện này tôi biết, anh chỉ cần đưa cho anh ấy là được rồi.”

“Thanh Thu, anh ta muốn làm gì đây? Chứng minh thư là thứ có thể chứng minh thân phận của em, có lúc thậm chí nó còn đại diện cho cả em đấy, cho nên thật sự không thể tùy tiện đưa cho người khác được.”

“Không phải là tùy tiện, cũng không phải là người ngoài, Minh Vũ anh ấy là ai chứ? Anh không biết sao?” Hôm đó ở trên đảo Hỏa Sơn, nếu như không phải là Bùi Minh Vũ gọi điện cho Lê Minh Tùng nói cô đang ở đó, thì Lê Minh Tùng cũng chẳng thể tìm thấy cô và các con, anh ta đúng thật là một người đàn ông không biết hai từ “Cảm ơn” thế nào, tức quá đi mất.

“Không được, nếu như không phải tùy tiện, vậy thì chứng tỏ em biết anh ta muốn cầm đi để làm gì rồi đúng không, nói đi, anh ta muốn làm gì?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom