• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 105 NGỦ RIÊNG

CHƯƠNG 105: NGỦ RIÊNG

Thật nực cười, không phải tự anh ta động phải Lý Ngọc Huyền hay sao? Liên quan gì đến cô?

Vẫn còn cười, vẫn sự khôn khéo đó. “Được rồi, tôi không bỏ anh.” Từng chữ nói ra giống như một lời hứa rất trịnh trọng vậy, nhưng trong mấy câu vừa rồi của cô có giọng điệu làm người ta sặc kia đã khiến anh có cảm giác như đó là ý ở ngoài lời.

“Trọng Thanh Thu, tốt nhất em đừng giở trò gì ra, nếu làm anh tức lên thì kết cục của em còn thảm hơn cả Lý Ngọc Huyền đấy.”

“Được.” Khẽ đồng ý, nhìn cô không còn sức sống giống như con rối vậy, mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, xung quanh đều là màu đen, trong thế giới của cô chỉ còn sót lại màu đen tối và sự tàn nhẫn, anh ta thì lợi dụng cô trắng trợn.

Cuối cùng cũng biết mùi vị của đau đớn tột cùng, máu tươi dính trên tơ lụa khiến cô chỉ muốn bỏ chạy.

Ngày mai, mặt trời vẫn mọc, nhưng ánh mặt trời thuộc về cô đã nhanh chóng mất đi vì trong thế giới của cô có sự tồn tại của Lê Minh Tùng.

Cầm tay viết xuống dòng chữ: Tôi không muốn yêu anh.

Nhưng hình bóng mơ hồ trong đáy lòng kia rốt cuộc là ai?

Là anh, hay là người nào khác...

Chỉ không biết, chỉ muốn cứ mơ hồ như vậy mãi thôi, có thể biến đà điểu trở thành tươi đẹp được không...

Buộc chặt dây áo ngủ, Thanh Thu ngả người về sau xe, chẳng nói năng gì, cũng chẳng làm gì khác, cứ như con rối nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Lê Minh Tùng liếc nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh, nhìn cô co người lại giống như đang sợ anh vậy, khóe môi anh khẽ cong lên như cười nhưng chỉ có trái tim anh ta mới biết, cũng không hỏi cô muốn đi đâu, anh lái xe thẳng về biệt thự, cho dù bây giờ ở khu chung cư cũng rất sạch sẽ nhưng đến đấy sẽ khiến cô nhớ đến chuyện của Lý Ngọc Huyền. Phụ nữ mà, sức liên tưởng rất phong phú, mấy ngày trôi qua, Lê Minh Tùng đã không muốn những rắc rối như vậy tiếp tục xảy ra nữa rồi.

Ráng chiều trôi qua, bóng cây vụt qua, mặt đường loang lổ vút qua trước mắt, Thanh Thu đã biết Lê Minh Tùng muốn đưa cô đi đâu rồi.

Biệt thự, đó là nơi từng có ký ức với ông nội, nhìn xe được lái vào trong nhà để xe, trong lòng cô vẫn thấy không cam tâm. “Là vì nhìn tôi giống cô ấy nên anh mới chọn tôi đúng không?”

“Anh không cần thiết phải trả lời câu hỏi này, năm đó, người ký hợp đồng là em, anh hy vọng em có thể thực hiện nghiêm túc nghĩa vụ của mình, xuống xe.”

Bước chân có chút nặng nề, cô không còn lựa chọn nào khác, người làm đã ra đón, hai cô người làm lần lượt bế Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh đi vào biệt thự, hai đứa nhỏ còn đang ngủ say giấc, không hề hay biết mình đã bị người ta đưa ra khỏi nhà họ Bùi rồi.

Lê Minh Tùng đi bên cạnh cô, dây áo ngủ cũng tung bay theo gió, rõ ràng là áo ngủ nhưng lại khiến cô toát ra một vẻ đẹp khác trong đêm, trên người, trên quần áo, phảng phất mùi tình ái trong xe, nhưng dù có phủi thế nào cũng không hết được, xem ra, chỉ có đi tắm thì mới có thể gột sạch mùi cơ thể của Lê Minh Tùng.

Vào đến phòng khách, anh ta nói: “Vẫn ở căn phòng mà trước đây ở đi.”

“Được thôi.” Cô nói xong lập tức chạy về phía cầu thang, chỉ muốn tránh xa anh ta ra một chút, trong lòng rất hoảng sợ, cô không thích cảm giác ở một mình cùng với anh ta, nhưng phía sau, người đàn ông này cũng đuổi theo lên.

“Quên nói cho em biết, anh muốn ở cùng phòng với em, Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh sẽ ở chung một phòng.”

Trên cầu thang, cô chợt quay người lại: “Tôi muốn ở cùng với bọn trẻ.”

“Em yên tâm, nếu như em không đồng ý thì anh cũng sẽ không động đến em đâu, chuyện này, em đã biết rồi, cũng đã rõ rồi không phải sao?”

“Vậy lúc nãy...”

“Là tự em xin anh mà.” Anh không nhìn vào mắt cô, chỉ xách đồ từ từ đi lên, căn bản không quan tâm đến sắc mặt cô thay đổi, là người phụ nữ nào khi nghe được câu trả lời như vậy cũng sẽ như muốn phát điên lên, cô cũng không phải ngoại lệ.

“Tôi đâu có đâu.”

Vẫn không quay đầu lại, anh ta cười nhạt, khóe môi cong lên: “Anh biết ngay là anh nói như vậy em cũng không tin, chỗ anh có máy ghi âm đây, anh sẽ sao chép một bản rồi gửi cho em, em nghe rồi sẽ biết anh có nói thật hay không.”

Mặt Thanh Thu vừa đỏ vừa trắng: “Không cần đâu, tôi hy vọng anh có thể nhớ những gì anh vừa nói.”

Không quan tâm đến lời cảnh cáo trong giọng điệu của cô, có lẽ Lê Minh Tùng sẽ không coi cô là món ăn đâu. “Đến xem phòng của bọn nhỏ đi, hy vọng em sẽ thích nó, nó là phòng cuối cùng bên tay trái.”

Cô chỉ mong sao được đi ngay lập tức, như vậy có thế giảm bớt thời gian một mình ở bên Lê Minh Tùng rồi, chạy sang bên đó, lúc mở cửa ra, hai đứa nhỏ đã được nằm ở hai chiếc giường nhỏ riêng rồi, chiếc giường màu hống cùng với rèm cửa màu hồng, cả căn phòng cũng có màu hồng nhạt khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nằm trên giường giống như công chúa nhỏ đang nằm ngủ yên tĩnh trong căn phòng đẹp như mơ vậy, thật là đẹp, ở đây giống như là một tòa lâu đài, tao nhã mà lộng lẫy, là nơi phù hợp nhất với bọn nhỏ, thì ra anh ta đã chuẩn bị từ trước cho bọn nhỏ một căn phòng như vậy.

Lặng lẽ lui ra ngoài, cô không muốn làm kinh động đến bọn nhỏ đang ngủ say, trở về căn phòng trước đây thuộc về cô và Lê Minh Tùng, cô đã đoán ra được mục đích của anh ta rồi, cho dù là ở đâu, chỉ cần bọn họ ở cùng một phòng thì càng có thể chứng minh được với người ngoài rằng cô thực sự là vợ của anh.

Cửa không khóa, trong căn phòng rộng lớn phát ra tiếng nước chảy tí tách, Lê Minh Tùng đang tắm, nghe tiếng nước chảy kia, thực ra cô cũng muốn tắm, chỉ muốn tắm sạch mùi cơ thể anh ta trên người, nhưng lúc cô nhìn thấy bố cục của căn phòng, bước chân của cô lại đứng yên bất động.

Tất cả vẫn như trước đây, giống như dấu vết của năm tháng cũng không ảnh hưởng đến căn phòng này vậy.

Giường đơn vẫn là chiếc giường trong ký ức kia, sắp xếp từng ngóc ngách cũng vẫn như trước không hề thay đổi, Lê Minh Tùng, sao lại như vậy được chứ?

Cô không hiểu, thực sự không hiểu là vì sao?

Ánh mắt nhìn lên lớp gạch men trong phòng tắm, bóng dáng của Lê Minh Tùng như ẩn như hiện trên đó, chuyện đó đối với cô cũng chẳng phải quá quen thuộc, cũng chẳng phải quá xa lạ, cô ở bên anh ta cũng đã được ba lần rồi, ba lần đó vượt qua cả sức tưởng tượng của cô, mỗi lần đều mang đến cho cô rung động, lặng lẽ, trong lòng lại lên xuống thất thường, căn bản không thể bình tĩnh lại được.

Đúng lúc cô đang thẫn thờ nhìn về phía phòng tắm thì người đàn ông đã tắm xong bước ra ngoài, trong không khí lập tức phảng phất mùi nước hoa Cổ Long, đó là hãng mà anh ta hay dùng, bao nhiêu năm rồi cũng không hề thay đổi.

Anh đi về phía tủ quần áo, quay lưng lại với cô rồi kéo ngăn tủ ra, sau đó xoay người đi về phía cô. “Sao không vào đi? Sợ anh à?” Nụ cười rạng ngời mà tao nhã khiến cô không dám tin lúc này cô chỉ là con cờ trong tay anh ta, liệu có phải anh ta có để ý đến cô một chút hay không? Cho nên thiết kế ở đây vẫn không hề thay đổi.

Anh đến gần, giơ tay ra kéo một cái không khách khí khiến cô ngã vào trong lòng anh, hơi thở của anh càng tỏa ra nồng hơn ở xung quanh cô, mùi hương của Cổ Long với mùi đàn ông hòa quyện vào nhau khiến cô cảm thấy hơi chóng mặt, đúng lúc cô đang không biết phải trả lời anh ta như thế nào thì giọng nói hấp dẫn của anh ta truyền đến: “Dù sao cũng phải có dáng vẻ của một người vợ bé chứ, đi đi, đi tắm.” Nói xong, đôi môi tỏa ra mùi hương trầm sau khi tắm của anh in lên đôi má của cô, khiến cô càng chóng mặt hơn.

Anh buông cơ thể cô ra nhưng lại đưa cho cô một lọ dầu nhỏ: “Cầm lấy, lát nữa dùng một chút.”

“A...” Theo bản năng cô đưa tay ra nhận lấy, ánh mắt vẫn đang ở trạng thái mơ màng, không biết thứ mà anh ta đưa cho mình là gì. “Dùng như thế nào?”

“Em không biết sao?” Anh thấy kỳ lạ, rồi lắc đầu: “Đúng rồi, em không biết, vậy thì đưa đây cho anh, lát nữa anh giúp em.”

Lời của anh càng khiến cô thêm mơ hồ: “Tôi không dùng thứ này, tôi đi tắm đây.” Nói xong, cô lập tức chạy khỏi chỗ anh như đi chạy nạn vậy.

Nhưng Trọng Thanh Thu vừa mới chạy được một bước thì cánh tay đã bị người đàn ông kia giữ chặt: “Thanh Thu, áo ngủ.”

“Tôi...” Cô cúi đầu xuống nhìn bộ áo ngủ đã hơi nhàu nát và mùi cơ thể lúc cô với anh ở bên nhau, quả thực, cô phải thay nó ra: “Nhưng tôi không có.”

“Trong tủ có, em tự đi chọn một bộ đi.”

“Ừm, được.” Chẳng quan tâm đến ngại hay không, Trọng Thanh Thu nhanh chân chạy đến trước tủ quần áo, phải mở đến ba cái tủ thì cô mới nhìn thấy đồ ngủ, nhưng bỗng nhiên cô lại sững người ra.

Áo ngủ xếp một chồng ngay ngắn nhưng lại có rất ít đồ bình thường, phần lớn đều là trong suốt hay trong suốt một nửa.

Phía sau, dường như người đàn ông đã cảm thấy vẻ kỳ lạ của cô, nên trầm giọng nói: “Bộ màu đen bên tay phải đi.”

Ánh mắt của Trọng Thanh Thu lập tức nhìn vào bộ màu đen duy nhất bên tay phải kia, đúng vậy, không cần nghi ngờ gì nữa, bộ áo ngủ màu đen kia chắc là bộ bình thường nhất trong đống áo ngủ này, cô vội càng cầm nó lên rồi đi vào phòng tắm, chỉ muốn nhanh chóng đi ra khỏi tầm nhìn của Lê Minh Tùng, đối với người đàn ông ở phía sau, cô ngày càng không biết làm sao để đối mặt với anh ta rồi.

Hơi nóng trong phòng tắm chỗ nào cũng là mùi sữa tắm, mùi hương dễ chịu, nhẹ nhàng, cô không muốn ra ngoài, nói thật, thay quần áo xong mà lại phải đối diện với anh ta, cô cảm thấy trước đây bản thân mình giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy.

Nhìn đôi môi mình trong gương có hơi sưng, đó là vì bị anh ta hôn, trên cơ thể trắng như tuyết của cô chỗ nào cũng để lại vết hôn của anh ta, may mà trên cổ với mặt cô không có, bằng không, ngày mai cô cũng không dám gặp bọn trẻ mất, tắm xong, làn da cũng bị gột thành màu trắng hồng, giống như người vừa uống rượu xong vậy, cô rất muốn đi ra, còn ở lại trong này chắc sẽ chết ngạt vì hơi nóng trong phòng tắm mất.

Hạ quyết tâm, lúc này cô thay bộ áo ngủ màu đen nhìn có vẻ kín đáo nhất xong, áo ngủ kiểu vạt, thắt lưng một nấc là được rồi, nhưng nó lại rất ngắn, ngắn đến mức chỉ che hết mông cô mà thôi, đôi chân trắng nõn của cô bị lộ hết ra ngoài, ngại ngùng đi ra, lúc thấp thỏm nhìn ra, cô mới phát hiện ra cô đã lo lắng quá rồi.

Lê Minh Tùng đã nằm xuống, hơn nữa còn trải đệm nằm dưới đất trước giường, tấm đệm kia khiến cô nhớ lại mấy năm trước, lúc đó, hai người họ ở chung một phòng cũng ngủ riêng kiểu này.

Anh ta ngủ say rồi chứ, nhất định là thế rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom