• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chọc nhầm sếp lớn (1 Viewer)

  • Chương 118

"Rốt cuộc người anh yêu là ai?"

Khả Lan chưa bao giờ dừng hoài nghi vấn đề này.

Nhưng cô không tìm ra nguyên nhân anh thích, cũng không biết anh thích người trong quá khứ hay người ở hiện tại.

Hoặc là nói anh cũng chỉ tìm kiếm hình bóng "cô ấy" trên người cô.

Mặc kệ thế nào những thứ này đều không quan trọng, hiện tại Khả Lan hiểu rõ bản thân muốn làm gì, phải đối mặt thế nào, buông tay không phải vì không yêu mà là yêu quá sâu, sâu đến nỗi quá mệt mỏi.

Cố Thành Viêm nghe thấy Khả Lan nói, cơ thể cương cứng, đôi tay khẽ run.

"Là em."

Câu trả lời của anh vẫn kiên định như cũ.

Nhiều năm như vậy người trong lòng anh chỉ có cô, chẳng lẽ cô không biết?

Hoặc là nói cô đã từng bỏ ra quá nhiều, anh bỏ ra quá ít khiến cho cô cảm thấy không an toàn?

Thật không ngờ.

Anh sẽ đem hết tất cả tinh lực đặt lên người cô, chỉ xin cô không bỏ đi nữa.

Khả Lan nghe anh trả lời đột nhiên khẽ cười, đưa tay đẩy Cố Thành Viêm ra, ngồi thẳng dậy.

"Là em? Vậy thì trong trí nhớ của anh là "cô ấy"?" Khả Lan nhíu mày nhìn thẳng khuôn mặt cương nghị của anh.

Rõ ràng gần ngay trước mắt, lại làm cho cô cảm thấy xa đến nỗi không thể chạm tới.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, liền giật mình, đầu ngón tay khẽ run, dần dần nắm chặt thành quyền.

Khả Lan khẽ cười cúi đầu không lên tiếng nữa.

Thế nhưng đã quyết định, đã cảm thấy không quan trọng, cô không nên không bỏ được.

Cố Thành Viêm không trả lời đã cho Khả Lan câu trả lời tốt nhất, giữa bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên lúc trước, nếu như không có thì giữa bọn họ không còn gì nữa.

Không khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ quái.

Khả Lan và Cố Thành Viêm không lên tiếng.

Câu trả lời của Cố Thành Viêm không phải không xác định, chỉ là phụ nữ đã nghi ngờ một lần khiến cho anh bắt đầu cảm thấy hai người bọn họ không phù hợp.

Im lặng hồi lâu.

"Em muốn làm thế nào?" Cố Thành Viêm trầm giọng nói, hỏi ý Khả Lan.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, lời nói của anh đối với cô mà nói không bằng không nói thì hơn.

Nghĩ đến đây ánh mắt Khả Lan chần chừ hồi lâu nói: "Ly hôn thôi." Dứt lời trái tim Khả Lan liền nhói đau.

Thế nhưng đã nói đến mức này Khả Lan chỉ có thể nói tiếp, có bỏ được hay không chỉ là tạm thời.

Cố Thành Viêm nghe Khả Lan nói, ánh mắt âm trầm, thay đổi mấy lần liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

"Được."

Giọng đàn ông chầm chậm, ánh mắt không biểu hiện điều gì nhưng sắc mặt bình tĩnh tự nhiên.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, bàn tay khẽ run sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Cô cúi đầu trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Đoán ý trong lòng anh.

Có lẽ Cố Thành Viêm cũng phát hiện anh chỉ yêu "cô ấy" trong trí nhớ, anh đang đứng ở bờ vực nên không xem cô là "cô ấy".

Nhưng không phải Cố Thành Viêm nói cô chính là "cô ấy" sao?

Tại sao......

Nghĩ đến đây Khả Lan thầm cười nhạo bản thân, rõ ràng quyết định buông tay tại sao trong lòng lại khẩn trương không bỏ được, càng loạn hơn, càng làm cô không thông?

Trong lòng Cố Thành Viêm đang suy nghĩ gì? Có quan tâm tới cô chút nào không?

Khả Lan đột nhiên cảm thấy nóng nảy, muốn hỏi rõ đáp án của anh.

Nhưng......

Cô quay đầu, lúc nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của anh thì cô lại e sợ, thấp thỏm trong lòng không dám nói.

Xe yên tĩnh chạy trên đường, không ai lên tiếng.

Trở lại nhà họ Cố, sau khi Cố Thành Viêm xuống xe, nhấc chân đi vào trong nhà.

Sau đó Khả Lan bước nhanh muốn theo sau rồi lại dừng bước.

Đợi anh đi xa lúc này Khả Lan mới nhấc chân.

Hai người một trước một sau đi vào trong nhà, Cố Thành Viêm không dừng lại đi thẳng lên phòng làm việc trên lầu.

Sau khi Khả Lan đi theo anh tới phòng làm việc, đứng trước cửa phòng dừng một chút sau đó về phòng.

Người nhà họ Cố đều đã đi Tây Nam, ở nhà chỉ còn lại Khả Lan và Cố Thành Viêm, bình thường trừ người giúp việc tòa nhà trở nên yên tình khác thường.

Ngoài cửa sổ trời mưa lất phất, ngọn cây đâm chồi tạo nên tinh thần phấn chấn.

Khả Lan ở trong phòng bước hai bước, chần chừ rồi gọi điện thoại cho Diệp Huệ nhờ cô soạn đơn ly hôn cho mình.

Điện thoại thông Khả Lan đang muốn nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Cố Thành Viêm mở cửa phòng, vừa đúng lúc nhìn thấy Khả Lan gọi điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác nóng nảy, không lên tiếng.

Khả Lan thây Cố Thành Viêm đột nhiên đi vào phòng, trong lòng run lên, lời muốn nói nghẹn ở cổ họng.

"Khả Lan? Khả Lan?....." Đầu dây bên kia Diệp Huệ vẫn kêu tên Khả Lan.

Khả Lan bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu trả lời: "Tôi đây, bây giờ cô có rảnh không?" Giọng nói Khả Lan mềm mại.

Cố Thành Viêm thấy động tác của Khả Lan, vẻ mặt hơi dừng lại sau đó nhấc chân đi tới sau lưng Khả Lan.

"Rảnh, có chuyện gì sao?"

"Giúp tôi tìm luật sư thảo một bản thỏa thuận ly hôn." Khả Lan cố gắng hạ thấp giọng, hy vọng Cố Thành Viêm đừng để ý tới lời cô nói.

Nhưng Cố Thành Viêm đã đứng ở sau lưng cô.

Sau khi anh nghe Khả Lan nói trái tim nhói đau, đưa tay đoạt lấy điện thoại trong tay Khả Lan đặt bên tai nói: "Không cần làm, tôi sẽ giải quyết." Dứt lời Cố Thành Viêm cúp máy.

Hành động của anh khiến Khả Lan bối rối.

Cô vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, há miệng muốn nói chuyện nhưng lúc thấy sắc mặt âm trầm của anh cô lại im lặng.

Hai người đứng đối mặt, Khả Lan vẫn cúi đầu, trong lòng đột nhiên thấy sợ hãi, cô sợ mình không chịu được.

Nhưng cô phải chịu được.

Cố Thành Viêm cúi đầu nhìn người trước mặt, trong lòng càng phiền hơn, bàn tay cầm điện thoại siết chặt.

Khoảng khắc.

"Anh sẽ chuẩn bị, em không cần phải tìm người chuẩn bị." Giọng anh chầm chậm, làm cho người ta không dám hoài nghi.

Khả Lan nghe Cố Thành Viêm nói, vẻ mặt hơi trầm xuống, gật đầu, không lên tiếng nữa.

Cố Thành Viêm thấy Khả Lan gật đầu, không nói chuyện nữa, thở dài, xoay người vào phòng tắm.

Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đi vào phòng tắm, đột nhiên cảm thấy không khí hoàn hoãn một chút, nhưng cô đứng trong phòng lại cảm thấy kỳ quái.

Chần chừ hồi lâu, Khả Lan lấy hai bộ quần áo trong tủ, rời phòng, cô nhẹ nhàng khép cửa quyết định rời khỏi nhà họ Cố.

Lúc Khả Lan đi Cố Thành Viêm vẫn đang tắm.

Cô nói với dì Lưu liền lập tức rời đi.

Cố Thành Viêm đứng trên lầu nhìn bóng dáng cô bỏ đi, sắc mặt lạnh lùng.

Bóng đêm dần dần dày.

Khả Lan rời khỏi nhà họ Cố, vốn dĩ muốn quay về căn nhà ngày xưa.

Nhưng lại nghĩ tới là căn phòng Cố Thành Viêm cho, trong lòng giống như bị thứ gì đó chặn lại, tức giận không muốn ở.

Nhưng đối mặt với tình hình của mẹ lúc này cuối cùng Khả Lan vẫn đi về.

Lúc đầu căn phòng này là phần thưởng cho cô, kiểu cách không ở chỉ sẽ tự làm khổ mình.

Phòng mấy tháng không có người ở vẫn như lúc ban đầu khi Khả Lan dọn đi.

Dương Tố Phương điên, tốt hơn so với lúc trước Khả Lan nhìn thấy.

Ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng chơi hộp điều khiển ti vi.

Khả Lan dọn dẹp căn phòng, nấu cơm tối, gọi Dương Tố Phương ăn cơm, Dương Tố Phương nghe thấy ăn cơm, đột nhiên giống như bị cái gì kích thích, cả người nằm sấp trên ghế sa lon, dùng gối che đầu.

Thấy hành động của Dương Tố Phương, trái tim Khả Lan đột nhiên trầm xuống, vội vàng để bát đũa trong tay xuống, đi tới trước mặt Dương Tố Phương đang muốn an ủi.

Dương Tố Phương lại giống như bị kích thích đưa tay đẩy Khả Lan ra.

Khả Lan bị đẩy, cơ thể đập vào bàn trà, bụng quặn đau.

Nhưng Dương Tố Phương vẫn chạy quanh nhà, Khả Lan chỉ có thể vội vàng bò dậy đuổi theo Dương Tố Phương, hy vọng bà có thể bình tĩnh lại.

Nhưng......

Cô không thể đuổi theo Dương Tố Phương, bởi vì bụng của mình quặn đau, ngã xuống đất ngất xỉu.

Dương Tố Phương chạy một hồi, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thấy bộ dáng Khả Lan, trong đầu dường như nhớ tới điều gì, đột nhiên cảm thấy nóng nảy.

Xoay người vội vàng gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu.

Lúc Khả Lan tỉnh lại thì đang ở bệnh viện, Dương Tố Phương yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, bộ dáng không thay đổi, dương như bình tĩnh hơn nhiều.

Khả Lan giùng giằng muốn ngồi dậy, Dương Tố Phương lại đưa tay ấn cô nằm xuống.

"Không.....Không thể......" Giọng Dương Tố Phương hơi cà lăm, bà đưa tay sờ bụng Khả Lan, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng của tình mẹ.

Khả Lan nhìn thấy hành động của Dương Tố Phương liền giật mình, cúi đầu nhìn xuống bụng, trái tim dường như bị thứ gì đó đánh vào.

Mang thai?

Thật không đúng lúc!

Nghĩ đến đây bàn tay Khả Lan dần dần siết chặt, bối rối giữa giữ hay không giữ.

Đột nhiên tiếng Kim Hạo vang lên bên trong phòng bệnh.

"Giọt máu của mình, không để ý tới, không sinh cũng được."

Bởi vì nhà họ Kim có chuyện nên Kim Hạo tới xử lý, trùng hợp lại nghe thấy tin Khả Lan mang thai nên tới xem một chút.

Sau khi thấy bộ dáng của Khả Lan, trong lòng anh ta trở nên phiền não.

Anh ta mặc kệ giữa Khả Lan và Cố Thành Viêm phát sinh vấn đề gì, nhưng tình huống trước mắt khiến anh ta khó chịu.

Nếu như Cố Thành Viêm không muốn anh ta không ngại nhận lấy.

Khả Lan đột nhiên nghe thấy giọng của Kim Hạo hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Kim Hạo.

"Tin tức của tổng giám đốc Kim thật nhanh nhạy." Khả Lan trả lời Kim Hạo sau đó nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt.

Kim Hạo thấy Khả Lan nở nụ cười đột nhiên cảm thấy không vui.

"Lúc này cô còn có thể cười được?" Kim Hạo đi tới trước mặt Khả Lan, ngồi xuống, trong tròng mắt tối tăm nổi lên lửa giận.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom