• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (44 Viewers)

  • Chương 1253: Mạnh

Khi Đông Phương Ngạo Vũ vung tay lên, cả đỉnh núi Bách Nhật đều rung chuyển, mặt đất vang lên từng tiếng ầm ầm cực lớn.

Nhiều tảng đá rơi từ vách núi xuống vì trận rung lắc khá mạnh.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều hoảng hốt, ai ai cũng kinh ngạc nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

Dù sao đỉnh núi Bách Nhật chỉ là một đỉnh núi nhỏ không quá bắt mắt trong dãy núi Tần Lĩnh ở phía Tây Long Kinh.

Nhưng lại có liên kết với toàn bộ dãy núi.

Nơi này rung chuyển thì cả mặt đất ở phía Bắc dường như cũng đang rung lắc.

Nhiều chim muông đều hoảng sợ chạy tán loạn như thể sắp có đại nạn.

“Đây… đây là làm rung chuyển trời đất sao? Tôi chỉ biết trong thần thoại mới có nhân vật thế này, lẽ nào cường giả cảnh giới Thiên Vương có thể làm được sao?”

Tả Hàng Đồ khiếp sợ đến độ mặt mày trắng bệch.

Vì ông ta nhìn thấy cả dãy Tần Lĩnh đều đang rung chuyển qua kính viễn vọng.

Nếu nói từng đám mây cuồn cuộn lúc nãy chỉ là ảo tưởng thì cả dãy Tần Lĩnh mấy trăm cây số đều đang rung chuyển không thể nào là ảo giác được.

“Ừ, đúng thế. Bây giờ tôi cũng tin là thật rồi, hóa ra cảnh giới Thiên Vương cũng có thể đáng sợ như thế. Xem ra trước đây chúng ta là ếch ngồi đáy giếng thật rồi”.

Tần Vũ cười gượng gạo.

Trong nhận thức trước đây của anh ta, cảnh giới Thiên Vương chỉ là khống chế được một số sức mạnh thuộc giới tự nhiên, ví dụ tường khí.

Nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra sự hiểu biết của anh ta về cảnh giới Thiên Vương ít đến mức nào.

Có lẽ lúc Đông Phương Ngạo Vũ ở cảnh giới Thiên Vương ba sao thì đã mạnh hơn anh ta rất nhiều.

Chẳng trách thế gian thường có câu, không thấy núi cao thì không bao giờ biết sự bé nhỏ của mình, không khổ luyện ở núi danh tiếng thì chẳng thể nào biết mình yếu ra sao.

So với đệ tử ở các danh sơn, cảnh giới Thiên Vương ba sao này của anh ta quả thật như đi cửa sau mới miễn cưỡng có tư cách nhận chứng chỉ vậy.

Đây vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Vương ba sao, vậy cảnh giới Thiên Vương năm sao thì sao?

Còn cảnh giới Thiên Thần nữa?

Sự cách biệt này lớn đến mức nào?

Không ai dám đảm bảo mấy ngọn núi lớn này thật sự chỉ có một cường giả Thiên Thần.

Chẳng ai dám đảm bảo cảnh giới Thiên Thần là con át chủ bài thật sự của mấy danh sơn lớn này.

Chính vì thế mà Tần Vũ càng lo cho Tiêu Chính Văn hơn.

Trận chiến hôm nay dù ai thắng thì với Tiêu Chính Văn cũng như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Nếu thắng, Hoa Sơn chắc chắn sẽ không dừng lại.

Còn thua thì Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, Hoa Quốc lại mất đi một quân tướng.

Lúc này Tiêu Chính Văn chỉ quay đầu lại nhìn mặt đất đang rung chuyển, vô số đất đá lăn từ trên đỉnh núi xuống dưới.

Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật sẽ kinh hồn bạt vía.

Cho dù là một tháng trước Tiêu Chính Văn cũng sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhưng hiện giờ cảnh tượng này lại cực kỳ nhỏ bé trong mắt Tiêu Chính Văn.

Vì Tiêu Chính Văn từng nhìn thấy trận pháp thật sự có thể thay trời đổi đất khi ở nước Lý.

Nếu so sánh thì bản lĩnh này của Đông Phương Ngạo Vũ chỉ như mấy trò vặt vãnh của đám trẻ con mà thôi.

Đúng lúc này Đông Phương Ngạo Vũ bỗng chỉ một ngón tay vào một tảng đá lớn đang lăn xuống dưới, sau đó tảng đó thay đổi hướng di chuyển trước đó, bay ngược lại lên trên đập thẳng vào người Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, tảng đá có khối lượng mấy ngàn tấn đâm vào đỉnh núi bên cạnh.

“Ầm!”

Tiếng nổ cực lớn vang lên, đỉnh núi đó cũng bị đụng mạnh nghiêng sang một bên, xung quanh càng rung lắc dữ dội, mọi người nhìn thấy mà đều lạnh sống lưng.

Đây… đây là thứ mà con người có thể làm được sao?

Rất nhiều người đứng xem đều chảy mồ hôi lạnh.

“Được rồi, làm nóng người xong rồi. Tiêu Chính Văn, tôi và anh đánh một trận cho thỏa thích đi”.

Hắn vừa nói thế, mọi người đều trợn to mắt lần nữa.

Gây ra động tĩnh lớn như thế mà chỉ là làm nóng người thôi ư?

Chuyện này...!

Vậy trận đấu thật sự phải là cảnh tượng dữ dội đến mức nào nữa.

Một bên khác Tiêu Chính Văn vung một tay lên, con dao quân đội năm cạnh vẽ ra một đường ánh bạc đánh thẳng về phía Đông Phương Ngạo Vũ.

Nhưng khi con dao quân đội năm cạnh chỉ còn cách Đông Phương Ngạo Vũ chưa đến một centimet thì một màn sáng bỗng dâng lên từ bên dưới người Đông Phương Ngạo Vũ.

Là ánh sáng!

Không phải tường khí!

Cảnh tượng này lại khiến đám người Tần Vũ kinh ngạc.

Tường khí chỉ là vật thể có thể nhìn thấy nhưng lại không sờ vào được.

Nói cách khác thật ra không khí có thể nhìn thấy thông qua vài thiết bị đặc biệt.

Dù sao vẫn có các vật thể khác như bụi các thứ trôi nổi trong đó, nhưng ánh sáng…

Không có tiếng kim loại va chạm vào nhau, càng không có tia lửa do con dao quân đội năm cạnh đụng phải lực cản tạo ra. Sau khi con dao quân đội năm cạnh nhanh chóng đâm xuyên vào màn sáng đó thì lập tức quay ngược lại đâm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

“Ôi! Trời ạ!”

“Chuyện này… chuyện này cũng hoang đường quá nhỉ?”

“Đây là bản lĩnh siêu việt gì thế?”

Người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc thốt lên.

Lúc trước, khi Tiêu Chính Văn đấu với Viên Thắng Thiên, mọi người đều đã chứng kiến sự lợi hại của con dao quân đội năm cạnh.

Nhưng lúc này con dao quân đội năm cạnh lại đổi hướng đâm về phía Tiêu Chính Văn.

Đây là bản lĩnh kỳ quái gì thế?

Tiêu Chính Văn khẽ giơ tay lên, con dao quân đội năm cạnh quay lại trong bàn tay anh.

Sau đó ánh mắt anh lóe lên một tia sáng khác thường, nhìn Đông Phương Ngạo Vũ nói: “Được đấy, anh quả thật hơi khác so với những người khác”.

“Ha ha ha!”

Đông Phương Ngạo Vũ ngửa mặt lên trời bật cười.

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng ra đòn thứ hai.

Lần này con dao quân đội năm cạnh bắn về phía Đông Phương Ngạo Vũ với góc độ vô cùng kỳ quái.

Hơn nữa cũng không phát ra ánh bạc chói mắt mà là hóa thành vô số ánh sao lạnh băng.

Đây là chiêu thức anh học được từ trong Kiếm Cảnh của Độ Thiên Chân Nhân, vô số sáng sao rơi xuống như mưa.

Nhưng cảnh tượng khiến mọi người thất vọng lại xuất hiện, Đông Phương Ngạo Vũ chỉ chắp một tay sau lưng bình thản nhìn vô số ánh sáng đó rơi xuống chỗ mình.

Tuy nhiên ngay lúc đụng phải màn sáng đó thì nhiều ánh sao lập tức biến mất như băng tuyết gặp phải ánh mặt trời ban trưa.

Không đợi ánh sáng lạnh lẽo đó biến mất hoàn toàn, Tiêu Chính Văn lại ra tay lần nữa.

Lần này Tiêu Chính Văn nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, sau đó đâm một kiếm ra với sức lực cực kỳ thô bạo.

Nhưng khi con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đâm vào màn sáng, anh lại cảm thấy có một vực thẳm sâu vô tận xuất hiện trước mặt mình.

Rõ ràng chỉ cách một centimet nhưng con dao quân đội năm cạnh của anh lại không thể nào đến gần người Đông Phương Ngạo Vũ.

“Sao lại thế này! Chuyện này… chuyện này không khoa học!”

Tả Hàng Đồ nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải kinh ngạc lớn tiếng thốt lên.

Miyamoto Kenichi híp mắt nhìn Đông Phương Ngạo Vũ nhíu mày nói: “Cậu ta thế mà lại lĩnh ngộ được không gian?”

“Sư phụ ơi, không gian là sao ạ?”

Nguyệt Ảnh quay đầu lại hỏi.

“Không gian chính là thế giới chúng ta đang sống, thật ra được tạo thành bởi rất nhiều vĩ độ nhưng chúng ta chỉ có thể đặt mình vào một vĩ độ trong đó thôi”.

“Màn sáng trước mặt Đông Phương Ngạo Vũ hẳn là một loại trận pháp không gian. Nói cách khác, con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn đang đâm đến một không gian khác, chứ không phải chỉ là một màn sáng đơn giản. Thế nên bất kể cậu ta có đâm vào đó thế nào cũng không thể làm Đông Phương Ngạo Vũ bị thương”.

Dứt lời, Miyamoto Kenichi quay đầu lại nhìn Tiêu Long vẫn đang lạnh lùng đứng ngoài quan sát.

Lúc này vẻ mặt Tiêu Long rất nghiêm túc, ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom