• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (34 Viewers)

  • Chương 1248: Thiên Tử nổi giận

Ngay khi mọi người còn đang ngạc nhiên khó tin, một thiếu tướng của Hắc Băng Đài bước đến sảnh lớn nói với Tần Vũ: “Tổng tư lệnh, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Anh ta vừa nói vừa đưa một bản báo cáo cho Tần Vũ.

Tần Vũ nhận lấy đọc lướt qua, sắc mặt bỗng thay đổi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đại trưởng lão tiến đến, nhìn chòng chọc vào Tần Vũ hỏi.

“Vũ Thiên Tôn đã lên chuyến bay đến Hoa Quốc. Hơn nữa Thí Thần của Vy Hào cũng lên chuyến bay đến Long Kinh vào một tiếng trước”.

“Trong hai người họ, Vũ Thiên Tôn là một trong Lục Tôn Hạo Thiên của phái Quang Minh, còn thân phận Thí Thần này hơi khó nói. Mục đích hai người này cùng bay đến Hoa Quốc chỉ là xem trận chiến thôi sao?”

Tần Vũ nắm chặt tình báo trong tay, đi qua đi lại một hồi cuối cùng cắn răng nói: “Các vị trưởng lão, chuyện này rất quan trọng, tôi phải báo cáo với Thiên Tử”.

Mấy người Đại trưởng lão gật đầu nói: “Được! Bọn tôi cũng đi với cậu, tốt nhất nên bỏ cuộc hẹn quyết đấu lần này của Tiêu Chính Văn và Đông Phương Ngạo Vũ, nếu không e là tình hình sẽ cực kỳ bất lợi với Tiêu Chính Văn”.

“Được!”

Tần Vũ gật đầu, sau đó nhanh chân đi về hướng Long Các cùng với mấy người Đại trưởng lão.

Lúc này Thiên Tử đang đọc văn bản công vụ về những hành động thường xuyên trong khoảng thời gian gần đây ở Âu Lục.

Dường như cả Âu Lục đều đang chuẩn bị cho một chuyện.

Nhưng rốt cuộc chúng đang làm gì thì hoàn toàn không thể đọc được manh mối nào trong bản báo cáo này cả.

“Thiên Tử, có Tần Vũ, Đại trưởng lão võ tông và ba vị trưởng lão tông miếu cùng xin vào gặp”.

Nghe thế Thiên Tử bỏ bản báo cáo trong tay xuống, suy nghĩ một lát rồi vung tay nói: “Mau mời vào”.

Không lâu sau, mấy người Tần Vũ cùng bước vào Thiên Tử Các.

“Thiên Tử, đây là thông tin mà gần đây Hắc Băng Đài nhận được. Vũ Thiên Tôn và Thí Thần cùng lên máy bay đến Hoa Quốc, tôi và các vị trưởng lão đã bàn bạc, đều nghĩ chuyện này như đang nhắm vào Tiêu Chính Văn, thế nên theo ý chúng tôi thì trận đấu ngày mai…”

Dứt lời, Tần Vũ đưa bản tình báo đó cho Thiên Tử.

Đến khi đọc xong, ánh mắt Thiên Tử lóe lên tia sáng.

“Hay cho nhà Đông Phương, kéo bè kết phái, kéo ra đến nước ngoài luôn. Chúng muốn lợi dụng những người và thế lực này để bắt tôi phải phục tùng lời của chúng”.

Thiên Tử xé nát bản tình báo trong tay thành từng mảnh.

“Thiên Tử, anh nghĩ…”

“Ý các người là bảo Tiêu Chính Văn rút lui à?”

Thiên Tử lắc đầu, đồng thời siết chặt nắm đấm nói: “Ý của tôi là Tiêu Chính Văn không chỉ phải đến đó mà còn phải chém giết Đông Phương Ngạo Vũ. Tôi chỉ cần thi thể của Đông Phương Ngạo Vũ, mấy thứ khác không cần cũng được”.

“Tần Vũ nghe lệnh!”

Thấy Thiên Tử bỗng dưng tức giận, Tần Vũ và mấy người Đại trưởng lão đều không hiểu ra sao, nhưng cũng thầm suy đoán chắc chắn là có liên quan đến việc gần đây Thiên Tử âm thầm chèn ép bốn gia tộc lớn.

Hành động này của nhà Đông Phương chính là đang thách thức Thiên Tử, cho hai cường giả cảnh giới Thiên Thần nhập cảnh để uy hiếp, ép buộc Thiên Tử phải thỏa hiệp với nhà Đông Phương.

“Tần Vũ có mặt!”

Tần Vũ vội quỳ một gối xuống.

“Hắc Băng Đài điều động tất cả cao thủ trên cảnh giới Thiên Vương rồi tập kết ở Long Kinh ngay trong đêm, không được chậm trễ!”

“Vâng!”

Tần Vũ đáp, sau đó đứng dậy.

“Đại trưởng lão!”

Thiên Tử lạnh lùng dặn dò.

“Có tôi!”

Đại trưởng lão cũng tiến đến trước một bước.

“Thông báo với tất cả tông môn đứng trong top mười của võ tông, cố gắng cử ra các cao thủ tập kết tại Long Kinh bao vây nhà họ Đông Phương. Nếu có biến động gì thì nhà Đông Phương đừng hòng sống yên ổn”.

Ôi!

Đại trưởng lão hít sâu, gật đầu nói: “Tuân lệnh!”

“Người đâu!”

Thiên Tử gọi một tiếng, hai nhân viên nhanh chân chạy vào Thiên Tử Các, sau đó cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.

“Truyền lệnh của tôi! Bắt đầu từ bây giờ cảnh vệ quân của Long Kinh luôn túc trực đợi lệnh, nhất là máy bay chiến đấu, bộ đội đạn đạo phải giám sát đỉnh núi Bách Nhật từng giây từng phút. Ngày mai bất kể là Vũ Thiên Tôn hay Thí Thần dám cả gan ra tay thì cứ tiêu diệt ngay bất chấp mọi thứ”.

“Rõ!”

Hai người đó vội vàng chạy ra khỏi Thiên Tử Các.

“Thiên Tử, thu xếp như thế liệu có ổn không?”

Trưởng lão tông miếu bước đến nhỏ giọng khuyên.

“Không ổn ư? Hừ!”

Thiên Tử lạnh lùng nói: “Hoa Quốc khí phách như thế sao có thể bị hai cảnh giới Thiên Thần dọa sợ được? Gia tộc Đông Phương hay Đông Phương Ngạo Vũ gì cũng thế thôi, chẳng ai có tư cách bắt tay với kẻ địch bên ngoài uy hiếp được tôi cả”.

“Hoa Quốc là một quốc gia lớn mạnh, không bị giặc bắt làm nô lệ, càng sẽ không bị chúng đe dọa. Nếu dám có suy nghĩ, ý đồ này thì phải chuẩn bị tâm lý bị tiêu diệt. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp! Ra ngoài hết đi!”

Mấy người Tần Vũ đều sửng sốt, nhìn nhau một lúc chỉ đành rời khỏi Thiên Tử Các.

Lúc này trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây của Long Kinh, Đông Phương Ngạo Vũ nghiêng người tựa vào chân Lý Lộ Lộ, tay nghịch một miếng ngọc.

“Em đoán khi nghe được tin Vũ Thiên Tôn và Thí Thần đích thân đến, Tiêu Chính Văn sẽ sợ đến vỡ mật nhỉ?”

Lý Lộ Lộ nũng nịu cười nói.

Cô ta từng là một trong những người ngưỡng mộ Tiêu Chính Văn, nhưng lúc đó Tiêu Chính Văn còn đứng trên đỉnh cao, cô ta chẳng có tư cách đến gần Tiêu Chính Văn nữa là.

Nhưng bây giờ thì sao?

Người đàn ông cạnh cô ta có thân phận tuyệt hơn Tiêu Chính Văn gấp một nghìn lần.

Hơn nữa sau trận quyết đấu ngày mai, trên thế giới này còn người tên Tiêu Chính Văn nữa sao?

Có một người đàn ông mạnh mẽ như vậy làm hậu thuẫn, Tiêu Chính Văn đã trở nên bé nhỏ trong mắt cô ta rồi.

“Chưa đến mức đó đâu, mấy ngày trước hắn mới đụng độ với Vũ Thiên Tôn nhưng nói hắn kinh ngạc sợ hãi thì chắc vẫn có khả năng. Anh nghĩ Tiêu Chính Văn cũng đoán được mục đích chuyến đi này của Vũ Thiên Tôn”.

Đông Phương Ngạo Vũ nhàn nhã nói.

“Ý anh là Tiêu Chính Văn cũng biết Vũ Thiên Tôn đến vì muốn giành lấy Thiên Sơn Thư Lục sao?”

Lý Lộ Lộ hơi ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên, Quang Minh Tôn từng muốn lấy từ chỗ hắn, chỉ tiếc Quang Minh Tôn là tên vô tích sự, không những không gài bẫy được Tiêu Chính Văn mà ngược lại còn tự đưa mình vào chỗ chết, nếu không Vũ Thiên Tôn cần gì phải ra mặt?”

Đông Phương Ngạo Vũ khinh bỉ nói.

“Vậy… Thiên Sơn Thư Lục…”

“Chỉ cần giết được Tiêu Chính Văn, anh có thể thay thế Dương Âm Tôn trở thành một trong Thập Tôn Quang Minh tiếp theo, còn về phần Thiên Sơn Thư Lục, họ đọc hiểu được sao? Ha ha ha!”

Nói đến đây Đông Phương Ngạo Vũ không khỏi bật cười thành tiếng.

Ai mà ngờ được Đông Phương Ngạo Vũ vừa xuống núi chưa đến nửa tháng mà đã có liên hệ thân thiết với phái Quang Minh như thế.

Ai có thể ngờ qua hai ngày nữa hắn sẽ trở thành Dương Âm Tôn.

Hơn nữa sau khi lấy được Thiên Sơn Thư Lục, Đông Phương Ngạo Vũ có lòng tin sẽ trở thành một trong Lục Tôn Hạo Thiên trong vòng một năm.

Không phải hắn vênh váo ta đây mà là hắn có tư cách để ra vẻ.

Sư môn của hắn chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn cũng nhận được tin tức chính xác, nhưng Tiêu Chính Văn lại bình tĩnh hơn đám người Tần Vũ.

Mặc dù không biết mục đích đến đây của Vũ Thiên Tôn nhưng phái Quang Minh dành hết tâm tư vào Hoa Quốc như thế cũng chẳng lạ nữa.

“Cậu Tiêu, sao… sao cậu chẳng lo lắng gì thế? Hiện giờ… hiện giờ sắp náo loạn rồi, đại quân mấy trăm nghìn người và mấy chục cao thủ tông môn đã được tập kết, chỉ một vấn đề nhỏ thôi cũng ảnh hưởng đến đại cục”.

Tần Vũ nôn nóng giậm chân.

Khuyên Thiên Tử thu lại lệnh?

Còn khó hơn lên trời.

Cách duy nhất hiện giờ chỉ có thể khuyên Tiêu Chính Văn, khuyên nhà họ Đông Phương.

Chẳng ai muốn nhìn thấy ngoài thành phố Long Kinh khói lửa đầy trời, càng không muốn thấy đỉnh núi Bách Nhật diễn ra một trận chiến ác liệt.

Nhưng đối phó với cường giả cảnh giới Thiên Thần ngoài đấu võ thì Tần Vũ quả thật không nghĩ ra được cách nào khác.

“Nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng thật ra an toàn, ít nhất hiện giờ Đông Phương Ngạo Vũ vẫn không phải là người của phái Quang Minh, chúng sẽ không làm lớn chuyện với Hoa Quốc vì một người ngoài”.

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

Trông có vẻ là Thái Sơn đè ép nhưng thật ra Thái Sơn vẫn ở đó, đỉnh đầu cũng là chân trời xanh.

“Haizz, các người… các người thật là cứng đầu”.

Tần Vũ đạp mạnh cửa rồi đi ra ngoài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom