• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (36 Viewers)

  • Chương 2836-2840

Chương 2836: Đợi sẵn

Đòn đánh ban nãy là đòn đánh hủy diệt đất trời của cao thủ ở cảnh giới Chuẩn Thánh nhưng Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng vung tay, sức ép khủng bố và thế tiến công cường bạo đó đã hóa thành hư vô!

Thực lực này đáng sợ tới độ nào chứ?

Tiêu Chính Văn căn bản không cho cụ tổ nhà họ Trần cơ hội phản ứng, lần vung tay ban nãy không chỉ hoàn toàn hóa giải được thế tiến công của cụ tổ nhà họ Trần mà đồng thời, một sức ép càng khủng bố hơn cũng áp chế xuống!

Bên trong luồng sức ép này mang theo khí vận Đế Vương, uy lực đâu phải là thứ mà cụ tổ nhà họ Trần có thể so bì?

Khí tức của cảnh giới Chuẩn Thánh quả thực vô cùng bá đạo, thế nhưng so với khí vận Đế Vương thì còn thấp hơn cả một bậc!

“Rắc!”

Cỗ khí tức bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn vừa mới ra khỏi cơ thể, bầu trời đã không thể chống đỡ nổi sức mạnh khủng bố như vậy, nứt thành một kẽ hở dài tới mấy nghìn dặm!

Cả nhà họ Trần cũng vì không chống đỡ nổi cỗ sức mạnh khủng bố này mà trời rung đất chuyển.

“Cậu dám!”

Cụ tổ nhà họ Trần vừa mới dứt lời, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng lên tiếng: “Có gì mà không dám!”

Một giây sau, Tiêu Chính Văn giơ cánh tay lên rồi khẽ hạ xuống!

“Ầm!”

Cả trang viên nhà họ Trần bị nghiền nát vụn, tiêu tan thành mây khói bên trong màn khói bụi mịt mờ!

“Chuyện này sao có thể?”

Cụ tổ nhà họ Trần sợ tới độ mặt mày trắng bệch, cả người sững sờ tại chỗ.

Phải biết rằng, trận pháp phòng ngự của nhà họ Trần không hề tầm thường, năm đó ngay cả Hạng Vũ cũng chẳng thể phá giải, thế nhưng lại bị sức ép của Tiêu Chính Văn thẳng thừng nghiền nát, đây rõ ràng là chuyện xưa nay chưa từng có!

Sức ép đó lại không hề dừng lại, một giây sau đã áp chế về phía cụ tổ nhà họ Trần!

“Rắc!”

Sức ép khủng bố đó gần như đã ngưng tụ tại một điểm, tất cả đều đàn áp lên trên người cụ tổ nhà họ Trần, cho dù cụ tổ nhà họ Trần đã dồn toàn lực ngăn cản nhưng căn bản vẫn không địch lại được!

Đầu gối ông ta lập tức vỡ nát, cả người cứ thế quỳ lên trên mặt đất.

Những người khác của nhà họ Trần, bao gồm cả thị nữ ban nãy vẫn còn vung roi da đánh Trần Huy Tổ đều đồng loạt nổ tung thành bụi máu và tan biến đi mất.

Trần Phong vẫn luôn ngồi một bên xem kịch hay vốn đã bị trọng thương, lúc này cũng đâu còn chống đỡ nổi sức ép khủng bố này nữa?

Hắn chưa kịp hoàn hồn trở lại thì đã hóa thành bụi máu chỉ trong nháy mắt!

“Phong Nhi!”

Cụ tổ nhà họ Trần trơ mắt chứng kiến Trần Phong ngay tới cái xác cũng không còn, phát ra một tiếng gào hết sức thảm thương, thế nhưng tất cả đều đã được an bài rồi!

“Phong Nhi à! Phong Nhi của tôi!”

Tiếng gào khóc của cụ tổ nhà họ Trần lọt vào trong tai Trần Huy Tổ khiến cho ông ta cảm thấy hết sức chán ghét, lúc này, đám người bên cạnh đã lập tức hiểu ra.

Vốn dĩ cụ tổ nhà họ Trần chưa từng đối đãi với Trần Huy Tổ như người nhà họ Trần, ở trong mắt cụ ta chỉ có hai anh em Trần Phong và Trần Ngạo, Trần Huy Tổ căn bản không hề có cảm giác tồn tại bên trong nhà họ Trần!

Điều này cũng khó trách, nhà họ Trần dốc hết tất cả tài nguyên lên trên người Trần Phong và Trần Ngạo, chẳng thèm bận tâm đến Trần Huy Tổ!

Cũng chả trách năm đó cả nhà Trần Huy Tổ bị giết, nhà họ Trần lại bình tĩnh dị thường, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy!

“Cậu! Cậu dám giết con cháu nhà họ Trần chúng tôi, hôm nay ông đây nhất định sẽ khiến cậu...”

“Phụt!”

Không để cho cụ tổ nhà họ Trần nói hết câu thì ông ta đã nổ thành một vũng máu!

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía mấy người nhà họ Trần, lúc ánh mắt lạnh lùng đó quét qua gương mặt của đám người nhà họ Trần, gần như tất cả mọi người đều lập tức cúi đầu xuống, căn bản không ai dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn!

Sức ép này căn bản không phải là thứ mà những kẻ ở đẳng cấp như bọn họ có thể chống đỡ nổi!

Tiêu Chính Văn bây giờ giống như một thiên thần, cao ngạo đứng đó, khiến cho tất cả đám người nhà họ Trần đều căng thẳng tới độ không ngẩng đầu lên nổi!

Ngay cả Trần Huy Tổ đứng bên cạnh cũng không kiềm chế được mà nuốt nước bọt!

Ông ta là cụ tổ nhà họ Trần đấy, cao thủ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, thế nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn thì thậm chí ngay cả cơ hội giãy giụa một chút cũng chẳng có, hóa thành bụi máu luôn rồi!

Rốt cuộc Tiêu Chính Văn có thực lực mạnh tới độ nào thì mới có thể giết chết cao thủ Chuẩn Thánh chỉ trong nháy mắt cơ chứ?

Nhà họ Trần hưng thịnh một thời nháy mắt đã suy tàn với kết cục đau thương như vậy, cho dù có truyền ra bên ngoài thì căn bản cũng sẽ không có ai tin tất cả những chuyện này lại là sự thật!

“Chúng ta đi thôi, hành lang thời không đã mở rồi!”

Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn đám người nhà họ Trần thêm lần nào nữa, quay người tiến về phía hành lang thời không.

Những người khác cũng đồng loạt đi theo Tiêu Chính Văn đi về phía hành lang thời không!

Ngẩng đầu ngước nhìn thành trì khổng lồ kia, ánh mắt của mọi người đột nhiên đều trở nên nghiêm túc.

Cảm giác uy nghiêm và cổ xưa đó, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng không kiềm chế được mà kích động muốn tới quỳ bái!

Phía trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn, mấy người thiên tài của Chư Thiên Thần Giới đã chờ sẵn ở đó.

Hồng Ấn, Dạ Ma Thiên và cả mấy người Ngụy Vinh Kỳ đều đang nhìn về phía thành trì khổng lồ trên bầu trời kia!

Trên người mười người thiên tài đó đều phát ra sức ép cực kỳ khủng bố, ngay cả mấy người Hồng Ấn cũng chỉ có thể trốn phía sau lưng, căn bản không dám tiến lên trước nửa bước!
Chương 2837: Sinh mạng chỉ có một

Mấy người Tần Lương Ngọc vừa mới tới gần, mười thiên tài đã đồng loạt đưa mắt nhìn về phía đoàn người bọn họ.

“Đây là nơi mà mấy người nên tới sao?”, Dạ Ma Thiên lạnh lùng lên tiếng chất vấn.

Gã dám dùng ngữ khí này để chất vấn Tần Lương Ngọc chủ yếu là bởi vì Tiêu Chính Văn vẫn chưa xuất hiện, hơn nữa trước lúc này, Dạ Ma Thiên đã thăm dò kỹ lưỡng, xung quanh căn bản không hề có khí tức của Tiêu Chính Văn.

Trước chuyến đi lần này, nhà họ Võ đặc biệt cử người cải trang thành Tiêu Chính Văn, mà Tiêu Chính Văn cũng lưu lại chút khí tức bên phía tập đoàn Vy Nhan, vậy nên mãi tới bây giờ, tin tức mà Chư Thiên Thần Giới có được chỉ là Tiêu Chính Văn vẫn đang ở thế tục!

Có điều, Dạ Ma Thiên lại hy vọng Tiêu Chính Văn cũng có thể tới hành lang thời không, dẫu sao mười người thiên tài của Chư Thiên Thần Giới cũng đều hội tụ tại đây, trước đây bọn họ khinh thường việc liên thủ để đối phó với một mình Tiêu Chính Văn, thế nhưng tới hành lang thời không rồi thì không còn quan trọng tới vậy nữa!

Để loại trừ đối thủ cạnh tranh của mình, mỗi người đều sẽ dùng hết mọi thủ đoạn!

Càng không có chuyện bỏ qua thời cơ tốt nhất để trừ khử Tiêu Chính Văn.

“Chúng tôi đương nhiên muốn tiến vào trong hành lang thời không để tiếp nhận sự tôi luyện rồi!”

Vừa nói dứt lời, đội bảo vệ của nhà họ Võ đã tiến tới nơi, khí tức bức người!

Võ Anh Hào bộc phát toàn bộ khí tức ở cảnh giới Chuẩn Thánh, sức ép cái thế, mà đội bảo vệ bên cạnh anh ta thì hầu như ai nấy đều có thực lực Thiên Cảnh cấp bảy!

Chỉ dựa vào đội bảo vệ một trăm người này cũng đủ để tạo nên áp lực tâm lý cực lớn đối với mấy người Tiêu Chính Văn!

“Dựa vào mấy người mà cũng xứng tiến vào hành lang thời không sao?”, Dạ Ma Thiên cười nhạt, quan sát đội bảo vệ phía sau lưng Võ Anh Hào!

Đội bảo vệ một trăm người này, nếu như là ở vùng ngoài lãnh thổ thì tuyệt đối là sẽ có sức mạnh không thể coi thường, thế nhưng ở trong hành lang thời không thì căn bản chẳng đáng là gì!

“Cút!”

Hư không đột nhiên truyền tới một giọng nói hết sức lạnh lùng, trong giọng nói đó giống như mang theo thiên uy mạnh mẽ, ngay cả khoảng trời một phương cũng vì tiếng quát này mà rúng động không thôi!

Chữ “cút” này được phát ra từ trong miệng một người thiên tài đang đứng bên cạnh Thiên Tuyệt!

Người đó mặc một bộ đồ trắng hơn cả tuyết, đôi lông mày lưỡi mác khí thế bức người, trong đôi mắt sáng như ánh sao trời ẩn chứa nghìn tầng sát khí, oai phong lẫm liệt!

Hắn là thiên tài Ngọc Hoành tới từ giới Vô Tướng!

Người này cũng là người cao ngạo nhất trong số mười người thiên tài, hơn nữa trong số các giới lớn của Chư Thiên Thần Giới thì giới Vô Tướng cũng được xếp vào bậc trung.

Trong số mười người thiên tài này thì hắn lại là cao thủ có tư chất và thực lực rất cao, vậy nên mới coi thường mấy người Tần Lương Ngọc tới thế!

Thậm chí ở trong mắt hắn, để cho võ giả của địa cầu đặt chân tới hành lang thời không rõ ràng là một sự bôi nhọ đối với hành lang thời không!

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Tần Lương Ngọc lập tức trở nên u ám.

Không để cho Tần Lương Ngọc lên tiếng, sức mạnh vô hình đã chắn phía trước đám người bọn họ, thậm chí còn ép cho đám người do Tần Lương Ngọc dẫn đầu phải lùi ra sau vài bước.

“Lũ kiến mấy người căn bản không xứng đặt chân vào hành lang thời không!”

Bên cạnh lại có thêm một thiên tài nữa lên tiếng.

Cả người hắn đều được bao trùm bên trong một tầng sương trắng, cực kỳ thần bí!

Thế nhưng khí tức cường đại mạnh mẽ lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Người này chính là Thiên Cực tới từ giới Phạn Thiên!

Mặc dù trong số mười người này, hắn cũng chỉ mạnh hơn Thiên Tuyệt một bậc, thế nhưng dẫu sao hắn cũng là một trong số những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!

Cùng lúc này, mười người khác đồng loạt nhìn về phía mấy người Tần Lương Ngọc và nở một nụ cười lạnh lùng.

Rõ ràng hôm nay bọn họ sẽ không để cho mấy người Tần Lương Ngọc tiến vào trong hành lang thời không!

Thậm chí còn có ý định giết chết cả đoàn người bọn họ ngay tại nơi này.

Ở trong mắt mấy người bọn họ, người địa cầu chỉ như con kiến, nếu như đã là kiến thì không có tư cách được đứng ngang hàng với bọn họ!

Người giống như Tần Lương Ngọc, ngay từ việc dám tới hành lang thời không này đã là một loại khiêu khích rồi, chỉ dựa vào điểm này, Tần Lương Ngọc đã vô cùng đáng chết!

“Thân là kiến thì phải có giác ngộ của loài kiến, có một số nơi, mấy người căn bản không nên tới, cũng không thể tới! Cái sai của mấy người là muốn được sánh ngang vai cùng với chúng tôi!”

Thiên Tuyệt cũng cười lạnh lùng lên tiếng mỉa mai.

“Nếu như hành lang thời không đã mở ra bên trên địa cầu thì dựa vào đâu chúng tôi không thể vào trong?”, Tần Lương Ngọc lên tiếng nói không chút yếu thế.

“Ha ha ha!”

Không chỉ có Thiên Tuyệt bật cười mà ngay cả Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng ngửa mặt cười lớn.

“Dựa vào đâu ư? Dựa vào thực lực! Mấy người có thực lực tranh giành với chúng tôi sao? Đám kiến hèn mọn như mấy người, ngay cả sống cũng là đang lãng phí không khí!”

Thiên Tuyệt nói với vẻ mặt ngập tràn sát khí.

Đúng vào lúc này, một thiên tài mặc áo dài màu đỏ, tên là Chí Thiên tiến lên trước một bước, ngăn Thiên Tuyệt lại, lên tiếng nói với mấy người Tần Lương Ngọc: “Tôi khuyên mấy người, tốt nhất vẫn nên quay về đi!”

“Chưa nói tới chuyện mấy người căn bản không thể vào trong, cho dù chúng tôi để mấy người vào trong thì mấy người có thể ra sao? Hành lang thời không không hề đơn giản như mấy người vẫn nghĩ! Vào đó để nộp mạng, đáng sao?”

“Đối với bất cứ ai mà nói thì sinh mạng cũng chỉ có một mà thôi!”

Bên ngoài nhìn giống như hắn đang nói đỡ cho mấy người Tần Lương Ngọc, thế nhưng thực tế căn bản lại chẳng buồn coi mấy người Tần Lương Ngọc ra gì, thậm chí ở trong mắt hắn, ra tay giết mấy người này còn là một sự sỉ nhục!

“Nếu như chúng tôi cố chấp không đi thì sao!”, Từ Huy Tổ nghiến răng, lạnh lùng đáp lời.

“Chỗ dựa lớn nhất của mấy người chẳng qua chỉ là Tiêu Chính Văn mà thôi, lẽ nào mấy người thật sự cho rằng chúng tôi không thể giết chết hắn sao? Vậy được, coi như là để cho mấy người buông bỏ ý định, bản tôn sẽ tới thế tục và giết chết hắn ngay trước mặt mấy người!”, Chí Thiên cao ngạo lên tiếng.
Chương 2838: Giải vây

Thật ra trận chiến hôm đó giữa Tiêu Chính Văn và đám người Tử Hoàn, Chí Thiên cũng quan sát, cũng có hiểu biết kha khá về thực lực của Tiêu Chính Văn.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã có địa vị cao ở vùng ngoài lãnh thổ, hơn nữa sức chiến đấu càng không thể đoán trước, dù sao đó cũng chỉ là ở vùng ngoài lãnh thổ.

Nhưng nếu ở Chư Thiên Thần Giới thì rõ là Tiêu Chính Văn khá bình thường.

Lúc đó nếu không nhờ có hàng triệu âm binh bao vây lấy Chư Thiên Thần Điện, chỉ một mình Chí Thiên cũng có thể dễ dàng giết được anh.

Huống gì người yếu nhất trong mười thiên tài bọn họ cũng có thực lực Chuẩn Thánh cấp một, thậm chí có vài người cũng chỉ còn cách Chuẩn Thánh cấp hai.

Dù là trận chiến giữa các đồng cấp, họ cũng chiếm ưu thế, huống gì Tiêu Chính Văn vẫn chưa đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh, ít nhất lúc đó Tiêu Chính Văn vẫn chỉ mới là Thiên Cảnh.

Một Thiên Cảnh thì quả thật quá nhỏ bé trong mắt họ, so với Chư Thiên Thần Giới, vùng ngoài lãnh thổ thì xem là gì chứ?

Chư Thiên Thần Giới lấy bừa một cảnh giới nào cũng có thể vượt xa vùng ngoài lãnh thổ, thậm chí trong một tiểu giới cũng hơn hẳn sự tồn tại như vùng ngoài lãnh thổ hoặc địa cầu.

Nếu không phải có thần vương Đế Tuấn và kết giới vũ trụ thì địa cầu đã không còn tồn tại từ lâu rồi.

Nhưng ngay lúc này, bầu trời bỗng rung chuyển, một luồng khí tức đáng sợ lập tức ập đến.

Cùng với khí tức đáng sợ đó, đám người Chí Thiên tái mặt vì sợ hãi.

Vì khí tức này không thua kém gì mười thiên tài của họ, thậm chí có xu thế hơn hẳn.

Khí tức đó lao đến nhanh như chớp, hơn nữa khiến sức mạnh bức ép của mấy người Tần Lương Ngọc tan tác.

Mọi người đều nhìn về phía xa cuối chân trời, chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang bước trên không trung đến đây.

Khí thế của người này rất mạnh như một thiên thần giáng thế, so ra thì mười thiên tài đó lại bị chèn ép về khí thế.

Tiêu Chính Văn?

Mỗi bước chân của anh, khí tức đáng sợ đó sẽ tăng lên một phần. Tiêu Chính Văn chậm rãi bước đến, khí tức và uy lực đáng sợ đó thậm chí còn khiến mười thiên tài cũng không thể chịu được.

Chí Thiên là người đầu tiên bị khí tức đó ép lui về sau vài bước, hơn nữa còn hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn.

Hắn không dám tin vào điều này, dù là ở ngoài vũ trụ, hắn cũng chưa từng gặp khí tức nào đáng sợ như vậy.

“Tôi nghe nói anh muốn giết tôi phải không?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nhìn Chí Thiên.

Võ Anh Hào thấy Tiêu Chính Văn xuất hiện bèn nở nụ cười đầy ẩn ý, lần này có kịch hay để xem thật rồi.

Chỉ riêng khí tức quanh người Tiêu Chính Văn đã mạnh hơn mười thiên tài trước mặt này không chỉ một cấp bậc, chưa kể đến đánh đơn, dù mười người họ cũng tấn công Tiêu Chính Văn thì vẫn chưa biết ai sẽ thất thủ trong tay ai.

Nghe thế, đám người Chí Thiên sửng sốt, trên địa cầu lại có sự tồn tại đáng sợ vậy sao?

Nhưng nhớ đến câu vừa rồi của Tiêu Chính Văn, Chí Thiên lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Anh… anh là Tiêu Chính Văn ư?”, Chí Thiên trợn to mắt, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

Mới có mấy ngày chứ?

Sao cảnh giới của Tiêu Chính Văn lại tăng lên nhanh như thế?

Lẽ nào trước kia hắn vẫn chưa đánh hết sức sao?

Nhưng ngay sau đó Chí Thiên lại ngẩng phắt đầu lên híp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Hắn không tin trên địa cầu lại có pháp thuật phân thân.

Dù sao đó cũng là tuyệt kỹ độc quyền của Chư Thiên Thần Giới, địa cầu đã thất truyền từ một ngàn năm trước rồi.

Dù vậy sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn vẫn khiến mọi người đều kinh ngạc.

“Lẽ nào có đến hai Tiêu Chính Văn?”, sắc mặt Ngọc Hoành trở nên khó coi nhỏ giọng hỏi.

Thật ra trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Tử Hoàn hôm đó đã để lại ấn tượng quá sâu với mọi người.

Dù là Tiêu Chính Văn chỉ mới ở cảnh giới Thiên Cảnh cũng đủ để khiến đám người họ ra sức đối phó, nếu cộng thêm vị trước mặt này nữa thì người ta không dám tưởng tượng.

Nhất là Tiêu Chính Văn trước mặt này, cho dù về khí tức hay cảnh giới đều hơn hẳn Tiêu Chính Văn kia mấy bậc.

Dù sao ai trong số họ cũng đều là thiên tài, sao có thể không nhìn ra thực lực của Tiêu Chính Văn chứ?

“Chắc chắn là thật”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười, nhưng ánh mắt anh lại hiện lên sát khí và sự lạnh lẽo.

“Tôi nghe nói anh muốn đến thế tục giết tôi? Bây giờ không cần đi xa thế nữa, tôi đã ở ở đây chỉ đợi anh đến giết”, Tiêu Chính Văn cười mỉa nhìn Chí Thiên.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng.

Nếu là Tiêu Chính Văn ngày hôm đó, Chí Thiên cũng sẽ không hỏi câu vừa rồi, e là lúc Tiêu Chính Văn vừa xuất hiện thì đã chém một nhát đến rồi.

Nhưng đối mặt với Tiêu Chính Văn trước mắt này không chỉ có Chí Thiên sợ mà ngay cả Ngọc Hoành mạnh nhất cũng không có gan kiêu ngạo nữa.

Dù họ đánh ngang tay với Tiêu Chính Văn cũng không dám đảm bảo mình không bị thương, hành lang thời không là nơi vô cùng nguy hiểm với bất kỳ ai, một khi họ bị thương thì đồng nghĩa với việc đặt bản thân vào chỗ chết.

Dù sao cả Chư Thiên Thần Giới, mỗi lần đều có mấy trăm ngàn cường giả tiến vào hành lang thời không, nhưng người có thể sống sót đi ra rất ít.

“Nếu anh đã đạt đến cảnh giới này của chúng tôi thì đương nhiên có thể đi vào hành lang thời không”, một thiên tài khác ở bên cạnh vội đứng ra giải vây nói.

Thậm chí Tiêu Chính Văn lười nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Chỗ này đến lượt anh nói chuyện sao?”

Vừa nghe anh nói thế, thiên tài đó nổi giận.

Hắn là thiên tài của giới Hữu Sắc, tên là Thiên Hình, cũng có thể xếp trong top năm trong số mười thiên tài.
Chương 2839: Chịu chết đi

“Tiêu Chính Văn, cảnh giới của mọi người đều giống nhau, không ai có thể làm gì đối phương, dù trước đó có chút mâu thuẫn thì mọi người cũng sắp đi vào hành lang thời không, tôi nghĩ vẫn nên việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không là tốt nhất”.

“Dù sao trong hành lang thời không rất nguy hiểm, nếu bị thương ở bên ngoài, e là chúng ta không có cách nào đi hết hành lang thời không”.

Lại một vị thiên tài nữa cũng lên tiếng nói.

“Anh là cái thá gì, đến lượt anh nhiều chuyện sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng quở trách.

Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.

Mười vị thiên tài này có người nào không tự cho mình là cao siêu?

Có người nào không phải là người đạt đến đỉnh cao trong một thế giới rộng lớn?

Lẽ nào chỉ có một mình Tiêu Chính Văn cần thể diện?

Lẽ nào những người như họ đều vứt hết mặt mũi đi?

Hai thiên tài vừa lên tiếng trước đó và đám người Ngọc Hoành đều mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.

Lúc nãy sở dĩ họ cúi đầu chịu thua trước Tiêu Chính Văn không phải do sợ Tiêu Chính Văn mà là không muốn bị thương trước khi đi vào hành lang thời không thôi.

Dù sao mấy chục ngàn năm hành lang thời không mới mở một lần, bỏ lỡ lần này, họ sẽ phải đợi đến hàng chục ngàn năm sau nữa.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại năm lần bảy lượt khiến họ bẽ mặt, dù là Thiên Hình có tính tình tốt nhất thì lúc này cũng có xúc động muốn đánh Tiêu Chính Văn.

Ngọc Hoành và Chí Thiên đều cười nhạo.

Cùng lúc đó Thiên Tuyệt cũng bước đến trước.

Lần trước khi đánh nhau với âm phủ, hắn cũng đã muốn giết chết Tiêu Chính Văn nhưng tiếc là vẫn chưa thể được như ý.

Hôm nay vừa lúc có cơ hội tốt, bên cạnh Tiêu Chính Văn vừa không có Mã Vương Gia cũng không có vô số âm binh, còn mấy người Tần Lương Ngọc chẳng qua chỉ là đám người bé nhỏ trong mắt hắn thôi.

Thiên Tuyệt bước ra, một luồng cực quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Ngay khi cực quang đó xuất hiện, không gian xung quanh đều trở nên méo mó.

Chỉ một chiêu giơ tay lên này cũng đủ để nhìn ra Thiên Tuyệt đã dùng bản lĩnh tốt nhất của mình.

Dù sao trước đó hắn cũng từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn, người này quả thật rất khó đánh nên hắn là người duy nhất sẽ không để lại đường lui với Tiêu Chính Văn.

Chín thiên tài khác cũng thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Dám láo xược trước mặt bọn tôi, hôm nay anh chết chắc rồi”, Ngọc Hoành cười nhạt nói.

Thật ra lúc đầu Ngọc Hoành vẫn có chút kính nể với Tiêu Chính Văn, nhưng sau câu nói đó của Tiêu Chính Văn, tất cả thiên tài khác đều muốn giết chết Tiêu Chính Văn, Ngọc Hoành cũng có chỗ dựa nên không sợ nữa.

Dù sao hắn và Chí Thiên cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, vậy thì mười người cùng lên thì sao?

Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bên cạnh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết trong vòng vây tấn công của mười hai người họ.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại mặc kệ hắn, chỉ giơ tay lên vung một đường cầu vồng.

Ánh sáng cực mạnh và chói mắt lóe sáng, mọi người đều quay đầu lại nhìn nhưng ngay sau đó luồng sáng kia tạo nên một dải ngân hà áp xuống.

Lúc đầu Thiên Tuyệt vẫn không nghĩ dải ngân hà đó có gì lợi hại nhưng sau khi ngân hà rơi xuống lại vang lên từng tiếng rồng gầm, Thiên Tuyệt biến sắc.

“Hừ! Tôi không tin trong ngân hà của anh lại có rồng thật”, Thiên Tuyệt nghiến răng nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy mái tóc dài của Thiên Tuyệt tung bay lên, khí tức cả người đều tăng lên mấy bậc.

“Rồng gầm? Hừ! Tôi thấy chẳng qua chỉ là màn che mắt thôi”.

Chí Thiên bên cạnh cũng nhảy lên nói.

Mấy người họ đều biết rõ thực lực của đối phương, mặc dù Thiên Tuyệt yếu nhất trong này chỉ mới là cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một, nhưng mấy người Thiên Hình đều là cao thủ rất gần với Chuẩn Thánh cấp hai.

Nếu mấy người họ cùng ra tay thì Tiêu Chính Văn sẽ phải đối mặt cùng lúc với mấy Chuẩn Thánh, đây không đơn giản là một cộng một bằng hai nữa.

Dù là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh cấp bốn thì cũng phải cẩn thận với sự bao vây tấn công của cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao, huống gì Tiêu Chính Văn chỉ là cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một mà thôi?

Chỉ là họ nào biết bề ngoài Tiêu Chính Văn chỉ là Chuẩn Thánh cấp một nhưng thật ra lại không phải.

Nếu xét về đạo cảnh, lúc này Tiêu Chính Văn đã có thể áp chế không chỉ là một cảnh giới lớn của đám người này.

Tức là đạo và cảnh của mấy người này hợp nhất lại nhưng Tiêu Chính Văn lại không phải, giống hệt như mấy người họ đều là những đứa trẻ mười mấy tuổi còn non nớt về tâm chí và tuổi tác.

Còn Tiêu Chính Văn lại là một người trưởng thành không qua mười năm, mười sáu tuổi nhưng tâm chí đã trưởng thành đến ba mươi mấy tuổi.

“Chịu chết đi”.

Tiếng hét vang lên, ánh sáng đỏ trong bàn tay Chí Thiên vung tay, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó Hình Thiên cũng gia nhập vào cuộc chiến, trong bầu trời năm luồng sáng với mười màu sắc đều khiến mọi người cảm thấy choáng ngợp, bóng người chồng chéo lên nhau, ngay cả Võ Anh Hào cũng thầm toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.
Chương 2840: Vô cùng kinh hoàng

Thiên Hình đang đấu với Tiêu Chính Văn, cả người tỏa ra một vầng sáng trắng, một lớp áo giáp lờ mờ hiện ra.

Chiến giáp này tỏa ra khí tức cổ xưa, khí tức của Thiên Hình mạnh hơn Thiên Tuyệt rất nhiều lần.

Nhưng đòn tấn công của Tiêu Chính Văn không phải nhắm vào Thiên Hình, mà là xuyên qua Thiên Hình.

Lúc đầu, mọi người đều nghĩ Thiên Hình đã tránh được đòn chí mạng của Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh, sao Thiên Hình có thể dễ dàng tránh được đòn tấn công của Tiêu Chính Văn?

Ngay sau đó, đạo thiên hà kia phóng đến chỗ Chí Thiên phía sau Thiên Hình. Thấy vậy, Thiên Hình mới hiểu ra Tiêu Chính Văn không coi hắn ra gì, xuyên thẳng qua hắn, đi vào thành trì lổng lồ ở lối vào hành lang thời không.

Anh làm vậy là đang coi thường bọn họ.

“Tiêu Chính Văn! Anh dám coi thường chúng tôi!”

“Thật ngạo mạn! Hôm nay tôi sẽ giết anh!”

Chí Thiên và Thiên Hình đều tức giận, tỏ ra cực kỳ khinh thường.

Tiêu Chính Văn lại dám coi hai người họ như không khí!

“Các người không có tư cách làm đối thủ của tôi!” Tiêu Chính Văn phất tay, làm chệch hướng tấn công của Thiên Hình, tiến lên một bước.

Cùng lúc đó, Chí Thiên cũng tung một đòn tấn công mạnh mẽ vào Tiêu Chính Văn.

Hai người họ đều là Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao, cho nên khi hai người cùng lúc ra tay, uy lực mạnh mẽ như thiên phạt từ chính tầng mây giáng xuống.

Cộng thêm khí thế mạnh mẽ của hai người khi liên thủ, ngay cả Thiên Tuyệt cũng phải lùi lại một bước.

Đối mặt với cuộc tấn công điên cuồng như vậy, Tiêu Chính Văn thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương, mà tiến lên một bước.

Theo bước chân của Tiêu Chính Văn, một tiếng sét lớn vang lên.

Ngay sau đó, tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất.

“Đây là thuật pháp?” Ngọc Hoành vô thức nói.

Bởi vì từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn chưa từng ra tay, nói chính xác là anh chưa từng ra tay với Chí Thiên và Thiên Hình, mà là đang phát động tấn công vào thành trì của hành lang thời gian.

Nhưng tiếng rồng gầm và tiếng sấm kia không hề đơn giản.

Phương pháp của Tiêu Chính Văn rất giống với thuật pháp, nhưng cũng không giống với thuật pháp thông thường.

Tiêu Chính Văn không có ai làm trung gian, cũng không có thú cưng đi theo, nghĩa là trừ khi Tiêu Chính Văn có thể dùng thuật pháp lên người Thiên Hình và Chí Thiên một cách vô hình.

Nhưng chưa nói đến trên địa cầu không có loại thuật pháp tùy ý này, mà ngay cả ở Chư Thiên Thần Giới cũng không có.

“Lẽ nào thuật pháp của hắn không cần pháp khí, thậm chí cả thú cưng cũng không cần sao?” một vị thiên tài khác ở bên cạnh run rẩy nói.

Hắn đến từ Thiên Kiếm Tông ở Thiên Giới Ngọc La, tên Ngọc Kiếm.

Thiên Kiếm Tông giỏi nhất về thuật pháp, trong hàng ngàn năm qua, hắn đã nhìn thấy và học được rất nhiều loại thuật pháp.

Nhưng không có loại thuật pháp nào có thể thi triển trong vô thanh vô tức như Tiêu Chính Văn.

“Không, đây không phải là thuật pháp, mà là đạo pháp!” ánh mắt Ngọc Kiếm hiện lên vẻ kinh hãi.

Đạo pháp khác với thuật pháp và trận pháp, trên địa cầu, bậc thầy đạo pháp nổi tiếng nhất phải kể đến Lão Quân.

Ngoài ra còn có đệ tử của Lão Quân là Vương Hử.

Nhưng Lão Quân đã mai danh ẩn tích mấy nghìn năm, Tiêu Chính Văn không thể là đệ tử của ông ta, mà đạo thuật của Vương Hử còn không bằng Tiêu Chính Văn.

Lúc Ngọc Kiếm còn đang thắc mắc về đạo pháp của Tiêu Chính Văn, một bóng hình to lớn từ từ xuất hiện trong khoảng không.

Thân rồng khổng lồ nhìn thấy cả vảy cùng đối mắt rồng khiến mọi người đều run sợ.

Cùng lúc đó, trong hư không khẽ chấn động, một tia sáng lóe lên, luồng sức mạnh to lớn đẩy lùi đám người Ngọc Kiếm ra mấy kilomet.

Thiên Hình và Chí Thiên đang đứng trước mặt Tiêu Chính Văn cũng bị đẩy lui ra trăm mét.

Thiên Hình còn chưa kịp định thần lại đã phun ra một ngụm máu lớn.

“Đây…”

Thiên Hình ôm ngực, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ hoài nghi.

Chí Thiên cũng không khá hơn Thiên Hình là bao, mặc dù hắn không phun ra máu, nhưng khí tức cũng trở nên không ổn định, hiển nhiên cũng bị nội thương nghiêm trọng.

Lúc hai người họ kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã tiến lên một bước.

“Bùm!”

Bước chân của Tiêu Chính Văn hạ xuống, Thiên Hình cách xa vài kilomet mở trừng mắt, còn chưa kịp kêu lên, đã bị một luồng sức mạnh vô hình đáng sợ xé nát.

“Vụt!”

Thiên Hình lập tức hóa thành sương máu.

Nhìn thấy cảnh này, đám thiên tài lúc nãy định ra tay với Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.

Mọi người nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ sợ hãi.

Ai dám tin một vị thiên tài cảnh giới Chuẩn Thánh còn chưa chạm được vào một góc áo của Tiêu Chính Văn, thậm chí Tiêu Chính Văn còn chưa động một ngón tay, đối phương đã bị đánh thành sương máu.

Điều này vô cùng kinh hoàng, ngay cả Thiên Hình đã bị đánh thành sương máu, cho đến khi chết cũng không thể tin vào sự thật này.

Không ai ngờ Tiêu Chính Văn lại ngông cuồng như vậy, ra tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ một chiêu đã có thể giết chết Thiên Hình trước cổng hành lang thời không.

Chín vị thiên tài còn lại đồng loạt lùi về phía sau vài bước, sợ mình sẽ theo bước Thiên Hình.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom