• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Chia tay 7 năm, người ấy quay lại tìm tôi... (2 Viewers)

  • Chương 2

Một lát sau, bên tai tôi vang lên một câu: “Xin lỗi.”

Tôi vẫn cúi đầu, cố gắng giữ trạng thái bình tĩnh nhất.

“Tôi đưa em về, bây giờ cũng khó bắt xe lắm.” Giọng anh có vẻ dịu lại không ít.

“Coi như những người bạn cũ.”

Tôi thò lại gần ô tô hướng dẫn địa chỉ, sau đó lấy điện thoại ra huỷ chuyến, thắt dây an toàn thật kỹ.

Nhìn từng hành động của tôi xong, anh mới lái xe ra ngoài.

Trong xe rất yên lặng, tôi cũng muốn nói vài câu gì đó, ví dụ như hỏi anh mấy năm nay sống như thế nào.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi làm gì có tư cách để hỏi.

Tôi ngồi thẳng lại trên ghế, ghé đầu nhìn ra bên ngoài những chiếc xe đang phóng qua.

“Vẫn không dám lái xe?”

Tôi nghiêng đầu, hơi kinh ngạc nhìn anh, không biết vì sao anh lại nhắc tới chuyện này.

Anh nhìn chằm chằm phía trước, dường như chỉ là thuận miệng hỏi, lại kiên nhẫn đợi tôi đáp lại.

Tôi cười khổ: “Vâng.”

Bởi vì khi còn nhỏ trong một lần ngoài ý muốn, tôi đi xe ngược chiều nên tạo thành bóng ma tâm lý.

Lúc lên đại học, anh từng rủ tôi đi thi bằng lái, nhưng tôi cự tuyệt, chỉ nói không dám thi, sau đó nói lảng sang chuyện khác, “Không phải còn có anh sao, bạn học Bùi, về sau cho phép anh đưa đón em đi.”

Khi đó, anh cười rất vui vẻ, “Được, sau này anh có xe, ghế phụ chỉ chở mình bạn học Hạ thôi.”

Nhưng mà sau đó, tôi cũng không được ngồi ghế phụ của anh vì chúng tôi chia tay.

Nhiều năm trôi qua như vậy, tôi không biết là người phụ nữ thứ mấy ngồi trên ghế phụ của anh nhỉ?

Tôi tự giễu cợt trong lòng cười cười, Hạ Miên à Hạ Miên, đừng tham lam như thế.

Đột ngột có tiếng chuông gọi đến, kéo tôi thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Tôi lấy điện thoại di động ra, khi nhìn tên hiển thị trên màn hình, theo bản năng liếc nhìn Bùi Phi một cái.

Sau đó ngắt điện thoại, gửi tin nhắn qua Wechat cho người kia: [Em sắp về đến nhà rồi, anh đi ngủ đi.]

Phía trên khung thoại, vẫn luôn hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn”, qua hồi lâu, tin nhắn lại nhảy ra: [Anh đợi em.]

Tôi yên lặng thở dài trong lòng, không trả lời lại.

“Bạn trai?” Bùi Phi bất thình lình hỏi một câu.

Tôi không rõ ý đồ gì hiện trên mặt anh, giống như anh chỉ tuỳ tiện hỏi một câu vậy.

“Không phải.”

Dừng một chút, tôi nói thêm một câu: “Em độc thân.”

Tôi chờ mong anh sẽ thuận nước đẩy thuyền nói tình hình của mình gần đây, thậm chí còn muốn hỏi anh tiếp: “Anh thì sao?”

Nhưng mà anh chẳng nói gì cả, tự nhiên cảm thấy mình quê một cục.

Quãng đường kế tiếp, chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào.

Tôi cũng không biết anh có đang tức giận hay không.

Cho đến khi anh đưa tôi đến cửa tiểu khu, tôi xuống xe cảm ơn anh, anh ngay cả nhìn tôi cũng không muốn, trực tiếp chạy xe đi thẳng.

Tôi chắc chắn, là anh đang tức giận, nhưng vì sao chứ?

Mở cửa vào, người đàn ông đang ngồi trên sô pha, chống tay đứng dậy.

Cố ý khom lưng đổi giày, tôi né tránh ánh nhìn đánh giá của anh, “Không phải bảo anh đi ngủ đi hay sao?”

“Em gặp Bùi Phi?” Giọng trầm trầm, như sắp nổi cơn sóng lớn.

Tôi có chút bực bội đóng cửa tủ giày lại, ngồi xuống đối diện anh.

Vẻ mặt anh dịu lại, quơ quơ di động giải thích: “Vòng bạn bè của Trình Trình có ảnh chụp chung.”

Thần kinh căng chặt được thả lỏng, tôi vòng qua anh đi về phía phòng ngủ, giọng chẳng có chút sức lực nào: “Em không biết anh ấy cũng đi.”

Anh lại đột nhiên kích động nắm chặt lấy tôi: “Cậu ta đưa em về? Cậu ta về nước là muốn quay lại với sao? Miên Miên em đã đồng ý với anh, với bố mẹ sẽ không ở bên cậu ta mà! Em biết rõ …”

“Anh trai!” Tôi vừa khóc nức nở, vừa cắt ngang lời anh định nói, mang theo điệu bộ cầu xin.

Anh bất lực thả tôi ra, lẩm bẩm, “Anh không phải anh trai ruột của em, hai ta không có quan hệ huyết thống.”

Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay, cố hết sức ức chế sự run rẩy, “Anh trai, em mệt rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, không hề để ý phản ứng của người phía sau, khoá trái cửa phòng ngủ.

Dựa vào cánh cửa, nghe tiếng động của người trong phòng khách trở về phòng.

Tiếng bước chân trên sàn nhà, từng bước từng bước nhắc nhở tôi rằng mình đang mắc nợ...

3.

Ngày thứ hai, tôi đã lâu rồi không đi làm muộn.

Vừa đến chỗ ngồi nằm sấp xuống, còn chưa kịp thở miếng nào, sếp lớn đã gõ vào mặt bàn của tôi.

“Tổ trưởng Hạ, đây là giám đốc Bùi mới tới, về sau có chuyện gì cô cứ trực tiếp báo với cậu ấy.”

Giám đốc Bùi? Không thể nào!

Dù vậy tôi vẫn lịch sự đứng dậy chuẩn bị chào hỏi vị giám đốc mới.

Nhưng khi tôi thấy rõ diện mạo kia, bàn tay đang đưa ra ngừng ở giữa không trung.

“Tôi có thể từ chức không?”

Bùi Phi hơi chau mày.

Tôi hồi phục tinh thần, nhìn bốn phía xem phản ứng của mọi người.

Sếp hơi bực bội, nhưng mà cũng cố chống cháy, “Tổ trưởng hạ vui tính như vậy đấy, giám đốc Bùi đừng để tâm. Mà hai người học cùng một trường đại học, trước kia có quen nhau không?”

“Không ạ!” Tôi sốt ruột phủ nhận.

Sắc mặt của Bùi Phi đã biến đổi hoàn toàn.

Trước khi đi, sếp dặn đi dặn lại tôi công việc của tổng giám đốc mới, nhanh chóng nắm bắt hạng mục hợp tác với đối tác ở Thượng Hải.

Tôi vốn muốn cho nhân viên mới, một cô bé hoạt bát đưa Bùi Phi đi làm quen với tình tình của công ty.

Nhưng giây tiếp theo, anh đã lấy cớ trao đổi nghiệp vụ công ty, kéo tôi đi cùng.

Tôi đành phải cắn răng, đưa lão Phật gia này dạo một vòng, vừa đi vừa nói không ngừng.

Vậy mà anh trai ngoại trừ “ừ” một hai tiếng, còn lại đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom