• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 281: Cái danh bà Quan

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chiếc xe Mercedes-Benz lao băng băng xuống dốc theo góc bốn mươi lăm độ, vắt ngang qua chiếc xe Jeep chống đạn của Quan Lập Thành và một khối đá ngầm khổng lồ, rồi đột ngột dừng lại, vang ầm lên một âm thanh lớn vang dội khắp núi non.



Lốp xe theo quán tính lao xuống, đất cát bay tứ tung, những màn sương đen mù mịt, đèn đường cũng chập chờn lúc tối lúc sáng, phảng phất soi rọi vào góc mặt tuấn tú của người đàn ông trên xe.



Dáng người tuấn tú đĩnh đạc, ẩn chứa nét phong lưu và tà khí, tôi sợ hãi cuộn tròn lại, nhìn chằm chằm cửa xe chậm rãi hạ xuống.



Tổ Tông ngậm một điều thuốc, anh ta cũng không hề đau buồn vì mất bố, ngược lại vẻ mặt anh ta như giành được thắng lợi, trút đi gánh nặng, Thẩm Quốc Minh suy sụp, số tài sản ông ta tham ô cũng đều bị tịch thu, cả nhà họ Thẩm dường như sụp đổ chỉ trong một đêm, lão Thái Sơn đã gục ngã, cố gắng để nổi bật nhiều khi lại là một điều viển vông, cho dù là pháp luật lách léo vì anh em giết gà dọa khỉ có là may mắn, thì nhờ vào những chiến tích của Tổ Tông, anh ta vẫn giữ được chức viện trưởng viện kiểm sát, trung ương trừng phạt không liên quan đến con cháu anh hùng, thưởng phạt phân minh cũng được để cao rõ ràng ở các cấp cơ sở.



Thiên thời địa lợi nhân hòa đều thuộc về Tổ Tông, trận sóng gió dữ dội này, anh ta đã trốn thoát.



Tạm thời để Tổ Tông rời đi là ý của chính quyền trung ương, lúc trước không hề thông báo tin tức, nổ súng bắn chim đầu đàn, thị uy sức mạnh.



Nhưng trong lòng Tổ Tông hiểu rõ, Thẩm Quốc Minh tự làm tự chịu, ông ta có nhiều điểm yếu, động vào ai không động lại đi động vào quan thanh liêm như Quan Lập Thành, thất bại cũng là điều dễ hiểu. Anh ta đã tạo sẵn một con đường rộng thênh thang để rút lui, đẩy tất cả tội nghiệt cho người nhà, bố vợ và anh họ sử dụng quyền lợi vì mục đích cá nhân chuộc lợi, gom tiền khắp nơi, người vợ cũng nhúng tay vào, anh ta thì chẳng hay biết gì, che che đậy đây, cùng lắm là tội quản giáo không nghiêm, chuyện thuộc về phạm trù đạo đức này, anh ta kịp thời tỉnh ngộ sẽ trở thành một con dao sắc bén cắt đứt mọi rắc rối, cho dù trung ương có đánh tiếng được, thì chỉ với vài ba câu tin vịt không rõ ràng cũng không thể điều tra được một viện trưởng viện kiểm sát như anh ta, vì vậy khó mà có thể khiến anh ta lung lay được.



Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, đúng là khắp nơi chỗ nào cũng có mai phục, ngọn đèn của Thẩm Hạo Hiện có bao giờ tắt đầu.



Quan Lập Thành vừa nghịch nút áo ở cổ tay vừa nói: "Kiểm sát trưởng Thẩm, xin hãy nén đau lòng..."



Khóe môi Tổ Tông khẽ cong lên: “Bố tôi sợ tội tự sát, tham mưu trưởng Quan cũng đã chứng kiến toàn bộ quá trình, ông ấy cũng đã lớn tuổi, dốc hết sức lực và tâm huyết cho tỉnh ủy, nhờ vào sự quản thúc của ông ấy mà tài chính và dân sinh của tỉnh Long Giang cũng có sự phát triển rõ rệt, công lao vẫn còn đó, lễ tang của ông ấy, tỉnh ủy định sắp xếp thế nào chứ.”



“Ý của kiểm sát trưởng Thẩm đã rõ ràng như vậy, ý anh là cái chết của bí thư Thẩm, tôi cũng khó mà tránh khỏi liên quan.”



Chiếc nhẫn màu hổ phách của Quan Lập Thành thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn: “Hơn một trăm cảnh sát có mặt ở đây, không có ai bắt bí thư Thẩm nổ súng, ông ta là xấu hổ với kỷ luật Đảng, không còn mặt mũi nào để đối mặt. Các quan chức phạm tội, thẩm vấn, luận tội rồi kết án, toàn bộ quá trình không thể thiếu sót. Bí thư Thẩm lại tự mình kết thúc, dẫn tới dư luận ồn ào về việc chính quyền trung ương đã quá hà khắc, đến cuối cùng thì vẫn giữ lại thể diện cho cái danh bí thư của bí thư Thẩm. Kiểm sát Thẩm vẫn còn muốn có chỗ đứng, lúc này trung ương đang bị thiệt hại nặng nề, có lẽ phải cần chút thời gian mới có thể giải quyết xong.



Quan Lập Thành nắm lấy tay tôi, đặt lên má anh ấy xoa xoa, đáy mắt anh ấy hiện lên vẻ cười nhạt còn có chút châm chọc: “Tôi sẽ xem xét, gửi thư lên trung ương, báo với tỉnh ủy, nếu kiểm sát Thẩm muốn vượt qua phong ba, hoàn toàn có thể chọn cách bước ra khỏi con thuyền của bí thư Thẩm, tang lễ có thể làm đơn giản chút tượng trưng thôi. Ông ấy bị đột tử, nếu làm lớn chuyện lên để tất cả mọi người biết được thì cái quân hàm của anh cũng sẽ không giữ được đâu. Tôi và bí thư Thẩm là người cùng ngành, cũng có chút tình cảm, tôi thành thật khuyên anh, kiểm sát Thẩm nên suy nghĩ cho kỹ."



Tổ Tông nhếch mép, nâng chân phải gác lên đầu gối đùi trái, ngón tay nhẹ nhàng gõ, dáng vẻ dương dương tự đắc: “Bố của tôi ở dưới cửu tuyền nghe được lời này của tham mưu trưởng Quan chắc sẽ tức đến nỗi muốn sống dậy mất”



Quan Lập Thành bật cười: “Vậy thì kiểm sát Thẩm nên cảm kích tôi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà."



Tám ngón tay tôi đều dính đầy mồ hội, Quan Lập Thành khẽ lau đi, không lâu sau mồ hồi lại tuôn ra, anh ấy âm thầm ngước mắt nhìn tôi, đánh giá sắc mặt tái nhợt của tôi, không nói lời nào.



“Tham mưu trưởng Quan, năm xưa, anh dưới một người trên vạn người, bố tôi chèo chống ở phía tây, anh ỷ quyền to thế lớn, không biết bao nhiêu lần gây khó dễ cho ông ấy nhưng ông ấy vẫn không để ý, nền tảng của ông ấy ở Đông Bắc ngày càng vững vàng, e là anh có ứng phó với hai Thẩm Quốc Minh, ông ấy cũng không sợ”



Tôi cật lực khống chế cảm giác sợ hãi của mình, không muốn để Quan Lập Thành phát hiện, tôi cũng từng tìm hiểu giai đoạn cải tổ liên minh, ở trong tình thế lúc đó, ai vững vàng hơn thì sẽ thắng, mất mũ sắt và áo giáp thì sẽ không còn đường lui nữa, thậm chí còn chưa kịp chạm vào đường kim mũi chỉ đã mất mạng rồi.



Quan Lập Thành buông tôi ra, cánh tay đặt trên cánh cửa, nhàn nhạt nói: “Trong tay anh ta nắm giữ không ít đồ của tôi.”



Tổ Tông giơ tay vuốt ve thái dương, dáng vẻ lười biếng nói:



“Tham mưu trưởng Quan là người nhìn thấy thủ đoạn mạnh mẽ và tàn độc của Trương Thanh Nam sớm nhất cũng là người đề phòng anh ta nhất, chuyện anh ta vơ vét được thông tin mật của anh sao có thể là thật chứ. Có biết bao nhiêu giao dịch đáng xấu hổ không kể xiết giữa tỉnh ủy và quân đội chứ, con đường làm quan chỉ có người trong cuộc biết rõ, người ngoài không thể nào hiểu rõ được.”



“Trương Thành Nam tự nhận mình có tài liệu đen của anh, khi anh giải quyết Thẩm Quốc Minh, chắc chắn sẽ muốn đuổi cùng giết tận tôi, diệt trừ hậu họa về sau của nhà họ Thẩm. Dù sao thì cũng là mối thù giết cha, tôi làm để bảo vệ chính mình, còn anh làm để chiếm đoạt, ý nghĩa không hề giống nhau. Mà anh ta luôn đấu tranh đến cùng, nắm chắc thắng lợi, anh thì phải vượt qua đủ loại chông gai, hãy quý trọng thắng lợi không dễ dàng mới có được và chiến đấu hết mình để chống lại những kẻ gây khó dễ cho anh, đừng để bị gãy cánh. Anh đừng tự chui đầu vào rọ



Vẻ mặt tôi vô cảm ngồi bên cạnh Quan Lập Thành, từng lời từng câu của Tổ Tông đều vượt khỏi dự kiến của tôi, như thể hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim tôi, đôi tay để dưới váy tôi bất giác nắm chặt lại, bằng chứng mà Trương Thành Nam cố gắng thu thập, hóa ra lại nhận lại được thế này.



Là giả, tất cả đều là giả.



Khi Tổ Tông hao tâm tổn sức để trục lợi, Thẩm Quốc Minh thì ao ước quân quyền, Quan Lập Thành đã coi anh ta như kẻ thù, không ngừng ra tay chống đỡ, thiết lập bẫy rào, cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông. Anh ta cao cao tại thượng, không để lộ chút sơ hở nào, quả thực là điên rồi.



Sao lại có một người đàn ông khôn khéo, cơ trí, gian xảo đến vậy chứ.



“Tham mưu trưởng Quan có thể leo được tới ngày hôm nay, chắc hẳn cũng có sự đề phòng rất cẩn thận. Quá khứ không thể vạch trần, vì anh đã hủy bỏ tất cả, không để lại chút dấu vết nào trong vòng xoáy ở ba tỉnh Đông Bắc.



Ánh mắt Tổ Tông đầy thâm ý khẽ liếc qua tôi: “Một khi Trương Thành Nam cùng đường thì quan mưu trưởng Tham cũng sẽ không còn khủng hoảng nữa. Địa vị và quyền lực đều về tay anh hết.”



Ngón trỏ anh ta khẽ đưa lên môi: “Ý chí không giống nhau khó mà hợp tác được, con đường thăng tiến cũng không giống nhau, thứ giống nhau duy nhất giữa tôi và anh chỉ là một người phụ nữ. Trương Thành Nam vẫn sừng sừng ở đó, tham mưu trưởng Quan lại nhất quyết không chịu trả lại, anh ta chắc hẳn sẽ lựa chọn tôi, anh một mình có hai kẻ thù, anh ta sụp đổ, anh sẽ tập trung truy đuổi tôi, tôi ngược lại rất mong chờ trận chiến này để xem nó sẽ bùng nổ thế nào đây.”



Anh ta dứt lời đóng cửa xe lại, gương mặt dần biến mất trong bóng tối, Quan Lập Thành nhìn chằm chằm chút bóng dáng ung dung thong thả còn sót lại của anh ta, nói: “Dù cho tôi có kiệt sức, hai bên lừa qua lừa lại lẫn nhau, kiểm sát Thẩm cũng bị lún vào ván cờ của tôi rồi.”



Cửa kính đang đóng dần đột nhiên dừng lại: “Ý của tham mưu trưởng Quan thật rõ ràng.”



Quan Lập Thành vẫn bình tĩnh nói: “Kiểm sát trưởng Thẩm gian trá, Trương Thành Nam hung ác nham hiểm, các người đề phòng tôi, tôi cũng không tin các người, cái gọi là người đã bị nghi ngờ thì không nên dùng, sống chết đã có định sẵn, ngay từ đầu đã không thích hợp làm đồng minh rồi.”



Yên lặng vài giây, cửa kính của hai chiếc xe đóng chặt lại, rời khỏi vùng núi hoang vu hẻo lánh không người sinh sống.



Quần áo tôi ướt dầm dề dính vào da thịt, bọn họ khẩu chiến bao lâu thì tôi đứng ngồi không yên bấy lâu, tôi hiểu rõ Tổ Tông và Quan Lập Thành đều không kìm nén được.



So với hai người này thì Trương Thành Nam bình tĩnh hơn hẳn, thế lực của Quan Lập Thành lớn, Tổ Tông không thể nhìn thấu, anh ta như một kẻ thất thể bị mất chỗ dựa, cấp bậc kém hơn Quan Lập Thành hai cấp độ, nhưng dựa theo các giả heo ăn thịt hổ của anh ta thì không loại trừ khả năng Trương Thành Nam mới là yếu thế nhất.



Đĩa thịt mỡ màng này là món béo bở nhất bây giờ, có thể ăn hay không không quan trọng, quan trọng là món của mình được đặt trên đĩa, như vậy đã là thắng lợi rồi.



Chiếc xe Jeep dừng ở biệt thự Tây Giao, Trương Minh mở cửa xe ra, tôi mơ màng kiệt sức bước xuống, lùm cây cách đó không xa, một bóng dáng lập lòe lướt qua, cả người tôi cứng đờ, tôi từng tiếp xúc với Thẩm Quốc Minh ở công xưởng, khi nhìn thấy như vậy, tôi suýt nữa quên Trương Thành Nam đã sụp đổ, tôi chỉ còn duy nhất một con đường. Chỉ mong Thẩm Quốc Minh không gạt tôi, di ngôn của ông ta đúng là có thể khiến tôi kiềm chế Quan Lập Thành.



Tôi nhìn người đàn ông đang đi cùng tôi dưới ánh trăng, quân phục của anh ấy mới tinh không nhiễm chút bụi, tôi nhớ mang mang, lần đầu gặp anh ấy vô cùng oai phong lẫm liệt, tôi đã biết anh ấy là người thâm sâu khó đoán, biết anh ấy không thể giữ mình trong thế giỏi bẩn thỉu này, chỉ là trong lúc mơ mộng đã khiến tôi nhất thời không kịp đề phòng.



Dưới một vỏ bọc đẹp đẽ, là một trá tìm đầy dã tâm.



Thanh Tân mưa lớn một trận, mưa rơi tí tách cả đêm, thư phòng của Quan Lập Thành cũng sáng đèn suốt đêm.



Tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ được, anh ấy và Tổ Tông nhắc tới Trương Thành Nam trong cuộc trò chuyện, lẽ ra nên gạt tôi mới phải, nhưng lại không chút e dè, như thể cố ý nói cho tôi nghe, để dập tắt chút tình cũ còn sót lại trong lòng tôi với Quan Lập Thành, từ đầu đến cuối đều là ảo giác của tôi, dùng tôi để làm cái cớ cho việc họ không thể trở thành đồng minh. Tổ Tông không để bụng tới Trương Thành Nam, miễn là không dính dáng đến nhau, từng thứ một sẽ sụp đổ, thắng thua cũng chia đều. Mục đích của Quan Lập Thành ở bên sườn núi là một mũi tên trúng hai đích, thứ nhất là mượn lời tôi để khiến Trương Thành Nam biết rõ bộ mặt thật của, anh ấy âm thầm thao túng, ai chơi cờ cũng đều năm quyền kiểm soát, kẻ yếu thì phải chịu tấn công, đòn phản công yêu cũng sẽ trở thành một mũi dao giết người, thứ hai, Trương Thành Nam không có những thế Quan Lập Thành có, dưới trướng Tổ Tông lại có một băng đảng xã hội đen kinh doanh, làm ăn phát triển, anh ta lại nhanh nhẹn.



Dưới tình thế cấp bách để dấu vết, cùng đồng bọn thu thập dấu vết sẽ luôn tìm được đường ra, Trương Thành Nam cũng không ngu ngốc, anh thuận lợi tránh được rủi ro, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể trêu chọc Quan Lập Thành trước được.



Tôi phải chịu trách nhiệm là bà Quan, dùng đôi mắt đầy mê hoặc này âm thầm quan sát, rình mò, tuyệt đối không được rời khỏi, bọn họ có thể diễn kịch, sao tôi lại không diễn chứ? Tôi không chịu nổi việc buông vũ khí đầu hàng, Trương Thành Nam phải thắng, dù hy vọng có nhỏ nhoi.



Tôi làm như không có chuyện gì xảy ra, nhiệt tình vào bếp pha một ấm chè, mang tới phòng bên cạnh, Quan Lập Thành ngồi ở bàn làm việc chăm chú xem một đống tài liệu, tôi mang trà tới đặt ở góc bàn, bật đèn bàn lên: “Chuyện của Thẩm Quốc Minh tạm thời anh phải làm, lượng công việc tăng gấp nhiều lần, trung ương cũng không nói gì sao, lương bổng cũng không được bao nhiêu, có khác gì làm không công không?”



Quan Lập Thành ký tên rồi để tài liệu vào bao, anh ấy vô cùng mệt mỏi ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế xoa xoa mũi: "Không bao lâu nữa sẽ nói thôi.”



Anh ấy xuyên qua khe hở ngón tay nhìn tôi: Ý của Thẩm Hạo Hiên, em đã hiểu chưa.



Tôi nhoẻn miệng cười: “Anh ta chặn đường anh, anh diệt trừ anh ta cũng là lẽ đương nhiên, người không vì mình trời tru đất diện, không thân cũng chẳng quen, sao có thể để yên được chứ?”



Quan Lập Thành chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, tôi hiểu chuyện như vậy có lẽ khiến anh ấy cảm thấy có chút lạ lẫm, không giống như lúc quỳ sụp xuống chân anh ấy, nước mắt nước mũi giàn giụa, cũng không giống như lúc xem mạng sống của Trương Thành Nam là thứ quý giá nhất, là tất cả của mình, tôi nhìn thẳng vào anh ấy nói: “Anh muốn nói gì."



Đôi môi hơi ửng đỏ của anh ấy khẽ cong lên một nụ cười: “Không có gì, bà Quan khiến tôi mở mang tầm mắt thôi.”



Tôi chỉ vào ấm trà thơm nồng, bảo anh ấy uống nhân lúc còn nóng: “Biết người biết ta mới không để anh Quan thất vọng vì cái danh bà Quan mà anh tặng cho tôi.”



Tôi không ở lại quá lâu, một lát sau bèn rời khỏi thư phòng, vẻ mặt tôi lập tức suy sụp, tối sầm như bầu trời trước giông bão, tôi nghiêng người đứng ở cửa phòng cười lạnh vài tiếng rồi nghênh ngang rời đi.



Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, sáng sớm trời còn mờ sương, hai bảo vệ mà Quan Lập Thành bố trí đã đưa tôi tới quán trà, tôi mời bà Bạch và bà Hàn cùng nhau uống trà, dụng ý của tôi rất trong sáng, Quan Lập Thành và Thẩm Hạo Hiến có lẽ sẽ cho người theo dõi tôi suốt cả ngày, tôi cũng không dễ dàng có cơ hội thực hiện di chúc của Thẩm Quốc Minh, tôi chỉ đành tự mình tìm cơ hội, tương kế tựu kế mà thôi.



Càng trốn tránh lại càng nguy hiểm và bị nghi ngờ nhiều hơn, cái danh bà Quan lại là một vỏ bọc rất tốt.



Địa chỉ của quán trà không quá xa, cách trung tâm thành phố hai mươi dặm, bốn hướng thông suốt, đầu ngõ Tây Nam chính là nơi Thẩm Quốc Minh giấu đồ.



Tuy rằng gần trong gang tấc, tôi cũng vô cùng khao khát lấy được, nhưng nếu quá vội vàng thì chỉ có thể khiến mọi chuyện xấu đi.



Tôi xuống xe trước của quán trà, phục vụ vội vàng khom lưng về phía tôi: “Bà Quan, cô ghé thăm Long Tĩnh Hiên, đúng là vinh dự của chúng tôi.”



Tôi giả vờ hứng thú, kiều mị gõ vào tránh anh ta: “Miệng anh rót mật hay sao vậy? Cả cuốn từ điển chắc cũng không đủ cho anh nịnh nọt mất, quán trà của các người còn nhỏ, sau khi biệt thự trên núi Phong Nguyệt khôi phục buôn bán mất đi không ít khách, không phải đều chạy tới nơi này của mấy người rồi chứ?”



Người hầu đứng thẳng người cười nói: “Bà chủ Quan, bà Hàn và bà Bạch đang đợi cô ở phòng 205.”



Tôi sải bước lên cầu thang: “Bảo vệ đâu.”



“Trong phòng chỉ có hai người họ, tài xế đều ở phòng khác uống trà rồi.”



Anh ta đặc biệt dẫn tôi đến hành lang gấp khúc, ta xua tay ý bảo anh ta đi xuống, tôi đè khóa cửa lại, nhìn xung quanh trái phải, bên trong phòng, âm thanh của bà Bạch vang lên: “Xinh đẹp mỹ miều, nổi tiếng một thời, xinh đẹp là bàn đạp của cô ấy nhưng lại không phải thứ duy nhất, cô ấy tốt số, may mắn khiến người ta hâm mộ, sắc dục vây quanh một người phụ nữ, ai mà thoát ra được. Cô ấy vừa gả cho tham mưu trưởng, sau đó lại bị Thẩm Quốc Minh chèn ép, ông ba Trương và kiểm sát trưởng Thẩm bị kiểm soát, chật vật nửa năm đã xoay chuyển thế cục, danh chính ngôn thuận trở nên vinh quang nhờ chiến tích của mình.



Đông Bắc hiện giờ đã đóng cửa. Thứ Trình Bảo Ái đánh cuộc chính là cách nhìn đời và sự lâu dài.



Đó là sự riêng tư mà người ngoài không nhìn thấu được, hiểu biết của tôi cũng hạn hẹp. Quý tộc hưng thịnh hay suy sụp cũng không phải là điều mãi mãi được.”



Bà Hàn cũng bất đắc dĩ, Thẩm Quốc Minh còn sống thì họ chỉ có thể đi theo ông ta, Thẩm Quốc An té ngã thì họ chẳng khác gì sống một cuộc đời khác.



Đột nhiên bà Bạch che miệng lại, nhạy bén liếc về phía cửa phòng: “Ai ở đó thế?”



Vẻ mặt tôi bình tĩnh đẩy cửa tiến vào: “Ồ, các người đây là đang vả mặt tôi sao, tôi tới muộn rồi, hai người đều đã uống trà rồi.” Bà Bạch thở dài một hơi: “Tôi còn tưởng là người xấu nào chứ, Thẩm Quốc Minh đã hết hy vọng trở lại, con trai ông ấy vẫn chưa về sao. Đúng là không thể đắc tội”



Cô ta tỏ ra thân thiết kéo tôi ngồi xuống, mở lò ở góc tường, đốt một nén nhang rồi nói: “Nghe nói tỉnh ủy, tỉnh ủy, quân đội đều đang không ngừng chúc mừng tham mưu trưởng Quan, sau khi công văn về lễ tang của Thẩm Quốc An được đưa ra, chốn quan trường không thiếu những người gió chiều nào theo chiều ấy, số người đến phúng viếng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”



Cô ta vừa bóc hạt dưa vừa nói: “Vùng Đông Bắc giàu tài nguyên nhưng lại không có nhiều lãnh đạo tốt, tham mưu trưởng Quan được trung ương coi trong, chắc sắp tới cô sẽ được tới Thủ đô cùng anh ấy sớm thôi.”



Tôi thở ngắn than dài nói: “Không giấu gì các người, Lập Thành cũng như có gặp nước, tôi vừa vui mừng lại vừa lo lắng xuất thân của tôi thấp hèn, không sinh nổi một đứa con gái, những lời chửi bởi tôi như rác rưởi, tôi cũng không phải là không biết.



Bà Bạch rót cho tôi một ly trà gừng táo tàu nói: “Tham mưu trưởng Quan quyền cao chức trọng, chỉ bằng cái danh bà Quan cũng đủ quyền quý như vậy, ai dám bất kính với cô chứ. Con cái thì vẫn còn phải do duyên phận, cô vẫn còn trẻ, có sức khỏe, bà Hà vợ phó cục trưởng còn ba mươi tám tuổi rồi vẫn sinh được một bé trai mập mạp kìa.



“Cô buồn cái gì chứ.”



Tôi dỏng tại lên nghe, sau đó vội vàng nói: “Vậy sao, có phải cô ấy có linh đan không?”



Bà Bạch cười sâu xa: “Phó cục trưởng Hàn tuổi đã cao rồi, còn tham mưu trưởng Quan vẫn còn trẻ khỏe dũng mãnh như vậy thì cần gì chứ.”



Tôi xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, duỗi tay đẩy cô ta: "Không đứng đắn, ăn nói linh tinh!”



Bà Hàn từ lúc tôi vào đến giờ trông có vẻ không có hứng thú lắm, ngẫu nhiên chạm mắt nhau cũng chỉ cười nhạt một cái đầy miễn cưỡng, tôi liếc mắt về phía bà Bạch, cô ta ngầm hiểu ý, cứ nói mãi trời nóng làm bực bội, trà lạnh cũng không uống trôi, phải lấy thêm một thùng đá để giải nhiệt.



Bà Bạch ra khỏi phòng, bà Hàn đã quỳ phịch xuống trước mặt tôi, ôm lấy mắt cá chân tôi, hành động xảy ra bất ngờ khiến tôi giật mình, cô ta khóc lóc cầu xin, chân thành đến nỗi cả người run rẩy: “Bà Quan, mong cô nghĩ cách cứu Phục Sinh nhà tôi với, án tử của Thẩm Quốc Minh liên lụy tới anh ấy, hiện giờ anh ấy bị giam giữ ba ngày!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom