• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-167

Chương 167: Một chữ “Tình" sao lại làm trắc trở như vậy




Một viên đạn sắc bén nhắn bóng sượt qua cổ áo, mùi cháy khét nhanh chóng nuốt lấy tôi. Phát súng này ngắm không hề chuẩn, tựa như cố ý bắn lệch, để lại cho tôi một mạng. Chỉ bị thương ngoài da, đâm xuyên qua một tác da thịt chứ không xuyên qua xương.



Vệ sĩ nghe thấy tiếng động lập tức xông vào, chạy thẳng về phía sân thượng lúc này sớm đã không còn bóng người. Cho dù là trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên tôi cũng không thấy lấy nửa bóng người.



Tám, chín mươi phần trăm là kẻ lão luyện, dám gây sự ở nhà riêng của Trương Thành Nam, ban bạn gái của anh ta tất nhiên là một từ sĩ, hơn nữa còn có bản lĩnh kinh người



Và sĩ phát hiện ra vết thương sau tai của tôi, nháy mắt liền hoảng hồn luống cuống sắp xếp bác sĩ và hệ thống cảnh báo phòng vệ Trần Trang sau phút kinh ngạc ngắn ngủi tỉnh lại, hết lớn về phía phòng bếp "Hôm thuốc



Cô ta sai khiến vệ sĩ bao vây lấy cửa trước cửa sau, sân nhà, gara, và tất cả những gì có thể đến gần cửa sổ và đường hầm của ngôi biệt thự này. Cuối cùng là bảo với anh Nam, nói với anh ta không cần chạy về, chỉ là bảo một tiếng bình an mà thôi.



Mệnh lệnh của cô ta giống như một viên thuốc định tâm, khiến cho cục diện hỗn loạn binh ổn lại không ít. Bảo mẫu hấp tấp mang hòm thuốc ra, sự hỗn loạn trong phòng khách khiến bà bị dọa sơ đến mức hai chân đều mềm hoạt, tức khác bị trượt chân nga sắp trên mặt đặt, Sắc mặt Trần Trang không thay đổi mở hàm thuốc ra, lấy ra bông gạc và còn lại vén lên đảm tóc mai đài đây vưởng bản của tôi lên bắt đầu xử lý cho da thịt thối nát bần thiu.



Phản ứng đầu tiên của tôi là nghi ngờ chuyện này là do cô ta làm, chỉ là rất nhanh đã bị tôi phủ nhận. Trần Trang địch thực là rất hận tôi, nhưng ngay cả khi chúng tôi so chiều tàn nhân, đối chọi gay gắt còn hơn cả Lỗ Mạn và Tưởng Lan đi chẳng nữa thì cô ta cũng là một người phụ nữ hiểu biết. Cô ta không hề cảm thấy tôi có thể được yêu thích lâu dài. Thông minh ngược lại bị thông minh hại Là cô ta đã liệu định trước kết cục của tôi, cho nên có ta căn bản không cần thiết phải dùng đến thủ đoạn ám sát này. Cô ta sẽ không làm, giả sử nếu như thật sự là cô ta làm thì tính mạng tôi chắc chắn đã bị lấy đi rồi, làm gì có chuyện góc bạn lại lech như vay, mọi chuyện trở nên lớn rồi



vẫn chẳng đạt được gì cả



Tôi cau mày nhìn chạm chủ vũng máu dưới chân, máu tươi vẫn đang tỉ tách chảy trong phòng khách chỉ còn lại hai người chúng tôi, rèm cửa được kéo lại cực kỳ chặt chẽ, ánh mắt trời rạng rỡ bị che đi, chỉ còn lại ảnh sáng yếu ớt chiều vào, giống như hoàng hôn ngày tàn ám dam



Bên ngoài có mấy bóng người chạy quanh để truy tìm dấu vết mà sát thủ vô ý để lại, sự tĩnh mịch lặng yên đến ngạt thở, giống như là một giấc mơ không có dấu vết.



“Cô Trần cơ trí, có ngại chỉ điểm cho tôi biết có gì sai sót, là ai không thể chấp nhận được tôi



Trân Trang lưu loát gọn gàng dùng betadine sát khuẩn vào chỗ da thịt bên trong vết thương của tôi "Co Trình đai nạn không chết ắt có phúc và sau Việc truy xét cử giao lại cho bon họ làm đi"



Cô ta chỉ đáp lại một câu, tôi nghe ra ý trên mặt chữ của cô ta "A? Có phải có Trân không tiện cho biết hay không?"



Cô ta xé một miếng băng gạc, một đầu dính ở vành tai, còn một đầu phủ lên vết thương dữ tớn phía sau tai tôi: "Càng gần sự thật, cô càng hối hận với sự lựa chọn của chính mình. Tại sao lại muốn khiến chính mình đau khổ chứ?"



Khóe miệng của cô ta giương lên một đường cong hoàn mĩ, tôi vô cùng khao khát có thể dùng một chiếc búa chém nát nó ra: "Cô Trên đây là ý trên mặt chữ, là người tôi không thể chịu nổi muốn trừ khử tôi sao?"



Cô ta cười mà không nói, cắt đi phần bằng gạc thừa thãi. Đúng lúc này, vệ sĩ gõ một cái lery thủy tinh, mở ra một khe hở nhỏ, cách một tấm rèm cửa nói với tôi "CÓ Trình, anh Nam đang trên đường trở về



Động tác băng bỏ của Trần Trang chặm lại, giọng điệu của tôi làm ra vẻ bình thản, gương mặt mang theo ý cười dào dạt "Sao vậy. Cô Trần lời thật mất lòng, anh Nam của chúng ta vẫn không nghe sao?"



Thủ đoạn khẩu Phật tâm xa này vệ sĩ trong lòng hiểu rõ, anh ta cúi đầu "Anh Nam hiểu rõ lòng trung thành của cô Trần, nhưng cũng không yên tâm về cô Trình đây



Tôi cười xùy một tiếng: “Biết rồi.



Thủy tinh lại một lần nữa được khép lại, vẻ mặt của Trần Trang trong trẻo lại lạnh lùng nhìn tôi bằng nửa con mắt: "Gần đây Đông Bắc cực kỳ không thái bình, tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía anh Nam. Buổi đàm phán hôm nay của anh ay và cũng quan trọng, nhưng giữa đường lại vì có mà buông bỏ, cô thật đúng là có bản lĩnh."



Tôi vuốt ve đã rubi ở cân cổ "Cô Trấn quả khen, sự quan trọng của đàm phán không phải là đối thủ có thể đảm nhận trong trách quan trong, bây giờ kiểm sát thành phố dâu hết sức chăm chú vây quét Trương Thành Nam, tỉnh ủy cũng ngầm đồng ý, tỉnh quân khu có thể đơn độc ngăn cơn sóng dữ. Mà người có thể bán cải thể diện này, nếu như tôi không được, thì ai cũng không được.



Tôi cố gắng nhịn đau, chưa từng lộ ra nửa điểm yếu ớt và sợ hãi khi đối mặt với cái chết trước mặt cô ta, thậm chí còn treo lên dáng vẻ đắc ý, vô cùng vui vẻ rót một tách trà: "Người đàn ông chúng ta lựa chọn, cho dù có được bao nhiều tình cảm của anh ta đi chăng nữa cũng không bằng nam chắc trong tay một lá bài có thể bảo đảm bản thân có thể đứng vững bên cạnh anh ta. Cùng với con đường lui trật trăm phần trăm có thể kéo dài tính mạng như vậy có thể an tâm lâu dài



Ánh mắt của cô ta qua lại giữa tôi và khỏi trắng bốc lên từ tách trà "Quả nhiên, gian tình của cô và Quan Lập Thành không đơn giản.



Tôi che miệng tươi cười, gặp cả eo xuống cười đến run rẩy, chỉ là càng cười lỗ tại cảng đau khiển xương cốt bên trong như bị lửa thiệu dao cắt



"Cái gì là gian tình? Là quan hệ xác thịt bất chính sao? Đêm qua cô Trần thề thốt chỉ trích tôi ngay trước mặt anh ấy, có tác dụng không? Giao dịch quyền lực trong thế giới này, súng thật đạn thật còn chưa hẳn đã là gì, ngược lại là ngụy trang, nhậm đúng sở thích, thủ đoạn cao minh càng có thể mê hoặc được đổi phương"



Trăn Trang chăm chú nhìn tôi cả nửa ngày, đột nhiên lạc đầu châm chọc: "An tâm dài lâu? Cô quả ngày thơ Cô đã đáng thương đến như vậy, việc gì tôi phải tính toán ít nhiều với có cơ chứ"



Tôi mặt lạnh nhìn thắng cô ta, cô ta đua giỡn búi tóc chinh tế của mình. Trên đường bất kể là thủ lĩnh có danh tiếng, hay là tên lâu la nhỏ bé, không ai dám lại gần địa bàn nơi anh Nam ở, ngoại trừ giới bạch đạo, có thể là ai? Cô đang ôm lấy một cây cổ thụ che trời, nhưng còn chưa biết được, cây cổ thụ kia là đang che chặn dòng tố cho cô hay là đang lợi dụng có để vậy gọi giông tố tới "



Cô ta cúi đầu cười rất lâu, cười đến mức khiến tôi tâm phiền ý loạn, giờ tôi mới biết có tiếng cười chói tai khó nghe nhưng lại có ma lực khiến tâm từ người ta rối loạn như vậy.



"Co Trình đầu với vợ cả, diệt tình nhân hủy kỹ nữ, cũng coi như là một nữ tử truyền kỳ Đăng tiếc sự hiểu biết cùng khôn ngoan của cô van không địch nổi sự cao thâm khó lường của đàn ông



Cô ta chậm rì rì miết quanh miệng tách trà mạ vàng, tôi năm chặt vải bọc sofa "Rốt cuộc CO...



Nửa cầu sau tôi còn chưa nói hết cửa trước đã đột nhiên bị đẩy ra, một trận gió lớn ập vào, Trường Thành Nam vội vàng chạy về, áo khoác màu đen vùi lấp bóng dáng anh ta giao thoa với anh sáng. Tôi còn chưa phản ứng lại cả người anh ta đã đi đến trước mặt



"Bắt được chưa?"



Vệ sĩ nói đang tìm kiếm. Anh năm lấy cảm của toi, dùng sức rất nhiề năng lên. Trực tiếp đối diện với ánh đèn cường độ lớn trên trần nhà khiến tôi bị ép phải híp mắt lại để né tránh sự kích thích vào mắt của tia sáng. Anh ta tỉ mi dò xét hồi lâu: "Có phải là làng về sau không?"



Vệ sĩ nói may mà đã xử lý kịp thời, không bị bắn trúng vào chỗ yếu hại.



Trương Thành Nam trầm mặc một lúc: "Có để lại sẹo không?



Trần Trang giành nói trước cho dù có để lại seo cùng làm cũng chỉ là một vết mờ nhạt rất nhỏ, không ảnh hưởng gì đến toàn thế



Cô ta chậm rãi giúp anh ta cởi áo khoác ngoài ra, vất trên khuỷu tay, không để ý nói: "Anh Nam, em hiểu rõ anh rất xem trọng dung mạo của cô Trình nên sau khi cô ấy bị thương đã lập tức khử trùng cho cô ấy. Tác dụng mà anh mong muốn, sẽ không uống công



Tôi bất động thanh sắc mở mắt ra, chỉ trong thời gian có một giây, Trương Thành Nam ý vị thầm tưởng liếc nhìn Trần Trang một cái, mang theo một tia cảnh cáo, nhưng cái gì cũng không nói



Anh ta ôm lấy ngang người tôi, đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai, còn dặn dò vệ sĩ mới bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất đến để trị liệu. Anh ta bưng lấy cái đầu đầy máu đen của tôi, lấy áo len màu xám bao lấy ôm trong lồng ngực. Trái tim của anh ta không ổn định mà đập loạn lên. Sự bất ổn đó, sự run rẩy đó, cải ôm chặt không dễ dàng phát giác đó, sự hạnh phúc của việc mất mà được lại là sự kinh sợ rất hiếm người khiến anh ta phải nếm trải qua.



Tôi hốt hoảng, có chút phân biệt không rõ đây là đang nằm mơ hay đang là thực tại. Tôi yêu một Trường Thành Nam tham trăm không chút sợ hãi khi đứng trước hiểm nguy, yêu sự lạnh lùng khi giết chóc trong bóng tối của anh ta yêu sự thong dong nửa thật nửa giả của anh ta, yêu sự càn rỡ ngang ngược khi bày mưu tính kế của anh ta.



Anh ta như vậy, có lẽ là vị thuốc tốt mê người khiến người ta hãm sâu vào tình yêu, cũng là đại kỵ để phó thác chân tinh



Anh ta không chân thực.



Anh ta sống trong đao quang ảnh kiếm không có đường ra, anh ta có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều ràng buộc.



Mà người đàn ông mà tôi truy tìm là người phỏng túng bất kham, đây cũng là duyên cơ lúc ban đầu tôi yêu tổ tông



Bác sĩ đến biệt thự kiểm tra tình trạng của toi, dặn dò vài điều cần chu ý, Trần Trung đi theo ông xuống dưới lấy thuộc Cùng lúc đó một tên thuộc hạ mang viên đạn bị thất lạc trong phòng khách vào phòng, hình mũi khoan màu vàng, kích thước tương đương với ngón cái, đầu đạn còn dính vết máu chưa khô khiến người ta nhìn thấy mà đặc biệt sợ hãi.



Tên đàn em nằm viên đạn trong tay cần nhắc qua lại nhiều lần "Trọng lượng không quá khác biệt so với những viên đạn bình thường, có vẻ như là súng ống được mua bản ở chợ đen, cả viên đạn không in một ký hiệu nào."



Trương Thành Nam không nói một lời nhận lấy, về về giữa hai ngón tay, như có điều gì suy nghĩ: "Không" Anh ta chém định chặt sắt nói: “Là súng ban tia cự ly ngần của quân đội"



Súng bắn tỉa được đặc biệt trang bị cho cảnh sát vũ trang và đặc công, trên thị thường cực kỳ hiếm gặp, nếu không phải trong hành động truy bắt với quy mô đặc thù thì sẽ không được phép xuất kho



Tôi năm trên giường gian nan lật người, nghiêng người về phía anh ta. “Là quân đội hay là cảnh sát?".



Ngữ khí của Trương Thành Nam chắc chắn vỏ cùng "Vật chuyên dụng của bộ đội đặc chủng thuộc lục bình chống khủng bố ở thôn dã khi tác chiến."



Bộ đội đặc chủng chống khủng bố ở thôn dã, cực kỳ tàn khốc lạnh lùng, là mũi nhọn được tuyển chọn gắt gao của bộ đội đặc chủng, ngàn người chọn một, lục bình mang quân hàm cảnh sát ở ba tỉnh miền Đông Bắc không vượt quá một trăm người, toàn bộ được thu về dưới chướng của Quan Lập Thành.



Hồ hấp của tôi có phần khó chịu, khí lạnh ùn ùn kéo đến trút vào trong ngực, khiến tôi chấn động đến mức gần như không thở được Hòa bình thịnh thể có đủ quyền hành điều động binh lính chỉ có thể là người đứng đầu của tổng quân khu tỉnh. Vô số chứng cứ chia tháng vào yết hầu, hiển nhiên là muốn mượn tôi để chọc giận Trương Thành Nam, bày ra cục diện đối đầu không thể xoa dịu được. Cùng với đó là Quan Lập Thành tự lộ ra nhược điểm, tôi càng tin tưởng đồng liệu mượn đao giết người, ý nghĩ lấy người ta ra chịu tội thay rõ rành rành. Khuỷu tay của tôi chống xuống đầu giường, lôi kéo tay áo của Trương Thành Nam: "Quân Lập Thành điều binh, ít cũng phải hơn trăm, nhiều thì cả vạn, người này chắc chắn không phải là anh ta phải tới."



Anh ta chậm rãi để viện đạn vào tay tên đàn em, lấy khăn tay ra lau lau tay "Em suy đoán có người lập kế hại anh ta, nhưng phẩm có một chút tam từ cũng sẽ không trực tiếp muốn anh ta sở sấy lộ ra bộ mặt thật. Anh ta cũng đoán được ra nước cờ này không thể là anh ta ngược dòng mà lên sao? Em nghĩ ra một vạn khả năng phức tạp, anh ta lại cứ chọn cái đơn giản nhất để mê hoặc em"



Cục diện này đích thực rất rắc rối phức tạp, ai cũng là kẻ xấu nhưng ai cũng không triệt để xấu xa, vạn sự không có gì là tuyệt đối. Trong tích tắc tôi á khẩu không nói được gì, Trương Thành Nam híp mắt nhìn tôi một lúc lâu: "Em từng tìm anh ta.



Bàn tay ở dưới chắn của tôi chợt năm chặt lại thành quyền, cố gắng áp chế xuống sự chấn động của mình để sắc mặt không có gì thay đối: "Không có."



Anh không vạch trần, nói chung cũng không có căn cứ để vạch trần, anh đùa giỡn khuy cài cho tay ho vừa được mở ra "Xuất phát điểm để



em tín nhiệm anh ta là gì



Không biết tại sao, trong một khác này Trương Thành Nam khiến tôi cảm thấy áp chế và sợ hãi, sau lưng tôi thoảng chốc đã có tầng tầng lớp lớp mồ hôi lạnh "Em chỉ cho rằng, vi trí hiện giờ của anh ta không cho phép làm ra điều gì thừa thai như cuốn vào tranh đấu giữa anh và Hạo Hiện Phía trước có con mãnh hổ Thẩm Quốc An, đủ khiến anh ta mệt mỏi ứng phó. Đây không phải là tự tìm thêm phiên phức sao?"



Tôi tránh nặng tìm nhẹ bỏ bớt tình tiết Quan Lập Thành rất có hứng thú với tôi, không nỡ động đao động kiếm với tôi, có lẽ Trương Thành Nam cũng biết rõ việc này nhưng nếu nói được xác thực từ miệng của tôi, ý nghĩa sẽ không giống nhau. Tôi sẽ không tự dân lửa thiếu mình. Muốn kích cho Trương Thành Nam tức giản thật sự thì ra tay với Trang Trang cũng chẳng khác gì, hai người chúng tôi, hoặc là tình, hoặc là lợi, đều là những thứ trước mặt anh không thể mất, động vào bên nào cũng là giới hạn của anh.



Ý đồ của đối phương như đeo lên một lớp khăn che mặt giấu đầu hở đuôi lại khó bề phân biệt, vừa vặn đảo ra một góc của núi băng, chuyện duy nhất có thể xác định là, tôi là quân cờ có giá trị nhất trên bàn cờ này.



Tôi nghĩ đến đầu đau muốn nứt ra, hôn mè mà ngủ đi, nhưng ý thức vẫn còn, tuy rằng rất mơ hồ. Trương Thành Nam thương nghị sự vụ ở sofa phía góc tường, Tiến Bình tiếp nhận nhiệm vụ điều tra vụ ám sát bằng súng này, trong lúc đó có gọi hai cuộc điện thoại, anh ta nói nếu không ngoài dự liệu thi chính là do quân khu làm ra chứ không phải là một trong ba nơi Công - Pháp - Kiểm Trương Thành Nam trầm mặc trong nửa phut "Vị nào trong quân khu gi



Tiên Bình nói cái này rất khó kết luận, viên đạn này đến từ quân đội nhà họ Quan, tất nhiên anh ta bị tình nghĩ nhiều nhất. Anh ta cũng không phải là người không cần trọng đến thể lưu lại vỏ đạn như này cũng quá sơ xuất rồi.



Trong mộng còn có thêm một tiếng súng, tôi giật mình hoảng sợ tỉnh lại, cả người đều sợ đến cương cứng.



Đêm đã khuya, rằng chiều đã khuất hắn sau toà thành phía tây từ lâu, mai danh ẩn tích



Sau khi tên thuộc hạ cuối cùng đẩy cửa bước ra, Trương Thành Nam dừng lại động tác không ngừng day day huyệt thái dương của minh, đứng dậy đi về phía tôi, anh ta nghiêng người dựa vào mép giường, xuyên qua ánh đèn chập chờn, tỉ mỉ quan sát gương mặt nửa tỉnh nửa mẹ của tôi.



Tôi không biết anh đang nghĩ cái gì, đầu ngón tay nóng hổi đặt trên hai vết sẹo phía sau tại của tôi, vuốt ve từng cái một: "Còn đau không?"



Tôi không trả lời, mặt không biểu tình năm nghiêng ở đó.



không cần tôi mở miệng thừa nhận hay là phủ nhận, Trương Thành Nam cũng có thể cảm nhận được tôi đang cố gắng khắc chế sự run rầy từ lòng bàn tay chính mình truyền đến, cảm giác được tôi khó chịu đến nhường nào, lại có bao nhiều sự quật cường ẩn nhân Liền giống như bị tất cạn nước, mệt mỏi phù phiếm như thế này.



Anh ta đắp lại chăn cho tôi: "Cầm cự không được thì nói với tôi, sẽ không chê bai em phiên phức Anh ta cúi người xuống hồn lên đầu mũi



của tôi "Người phụ nữ mà tôi yêu thích, có tư cách để tùy ý làm khổ tôi



Câu nói này rất thâm tình, khiến tôi có chút đáp lại. "Không phải anh, đúng không?"



Sự tươi cười của Trương Thành Nam bị thu lại mấy phần: "Cái gì?"



Tôi cần môi nhìn thắng anh ta, anh ta cũng nhìn lại tôi: "Những lời như thế này, tôi không muốn nghe lần thứ hai."



Anh ta dừng một chút: "Bé Năm, em nên hiểu được, bây giờ tôi đang phải đối mặt với tình cảnh như thế nào. Vật liệu xây dựng mà tôi mua từ tập đoàn của Lữ Tất Hà là muốn ngụy trang đưa đến Macau ba trăm cân băng phiến. Một trăm gram băng phiến đã đủ để thành lập án, đây những ba trăm cần có độ tinh khiết cao, con thuyền này không thể lật được. Đường bỏ bắt buộc phải chạy qua hai tuyến đường quốc lộ, cách xa nhau hai mươi bảy kilomet Trên đường có ba trạm gác kiểm tra, một trạm cũng không thể để xảy ra sơ xuất, giới bạch đạo luôn nhìn chăm chăm, trạm gác do cục thành phố thành lập, chỉ cần Thẩm Hạo Hiện chào hỏi một cái, đồng hàng này rất có khả năng bị giờ quẻ Tiến Bình với Trần Trang không chỉ một lần muốn tôi phải em đi, em từng là tình nhân của anh ta, không khó ra mặt ở cục thành phố bên đó



Trương Thành Nam kéo chụp đèn trên bàn thấp xuống, ánh đèn càng lộ ra sự u ám mập mở: "Tôi khẳng định, dù rằng đây là cách chắc chấn nhất, cũng là con đường duy nhất, tôi cũng không muốn em tham dự rồi bị cuốn vào vùng nước đục này"



Anh ta nói một hồi, không nhiều lời thêm nữa, sắc mặt nghiêm túc rời khỏi phòng Tôi ngày ngốc nhìn bóng đen đang xoay tròn trên trần nhà, thức trắng liên mấy tiếng dong ho.



Qua ngày mới tôi đặc biệt dậy thật sớm, trời vừa mới tờ mở sáng, tôi không quấy nhiều bất kỳ ai chạy vào trong phòng bếp nấu một nỗi chào trang khiến bảo mẫu đến muộn bị giật mình một cái, tay chân luống cuống muốn làm thay tôi. Tôi đương nhiên sẽ không mượn tay người khác, tôi nấu không phải là cháo, mà là tâm ý, là thời cơ ngay sau đó. Có những lúc, tâm ý là thứ mặc dù không thể sở thấy được, lại không đáng tiền, nhưng lại là thứ không thể thiếu



Tôi múc ra một bát đầy, bước ra khỏi phòng bếp đi vào phòng ăn, Trương Thành Nam đang lười biếng dựa vào ghế trong phòng ăn lật giở tờ báo. Anh ta xem rất chú tâm, tôi rạo rực đặt bát cháo xuống chỗ tay anh ta vừa động là có thể chạm tới, đói con người lấp lánh ánh sáng chống cảm làm cũng cầu xin anh ta cho mặt mũi mà ăn thử một chút.



Anh ta giờ tờ báo sang bên cạnh một chút, giống như đã quên đi sự cổ chia tay chẳng vui vẻ gì kia, ánh mắt không chút gợn sóng mang theo ý cười: "Có chuyện gì sao?"



Tôi múc một thìa cháo, thổi cho bớt nóng rồi duỗi tay ra đưa về phía anh: "Sao nào, không có chuyện gì thì không thể hầu hạ anh sao?"



Trương Thành Nam khiêu mi: "Vô sự hiến



ân cần



Vẻ mặt tươi cười của tôi thoảng chốc sụp đổ, giống như bị một chậu nước lạnh dội vào, lạnh đến vô cùng: "Em ngoan hiền thục nữ một chút, ông chủ Trương lại không thích thủ đúng không? Làm phụ nữ của anh cũng quá khó rồi đầy, trai không được, phải không xong đừng hay sai đều dựa vào sự nhân định của anh, chẳng lẽ chán ghét em rồi, nhìn gương mặt này đến phát ngày rồi



Tôi giận đổi quang luôn chiếc thìa đi, quay người đi bày ra bộ dạng tức giận ầm ĩ không thời. Anh ta bị tôi chọc cười, ôm lấy tôi từ phía sau, đối mỗi mang theo hương bạc hà thơm mát hạ xuống cổ tôi. Tôi mới chọc em một câu, em đã lấy mười câu ra để nói lại tôi rồi."



Anh ta vuốt ve hai bên đuôi mat của tôi, nốt ruổi đó bị anh ta đụng chạm hiện lên vẻ xinh đẹp mê người không hình dung được "Tiểu tối tông?"



Tôi phòng má lên, liều mạng bụm chặt miệng của anh lại. "Khó nghe chết đi được, hết như bà già bảy tám mươi tuổi "



Sự ôn nhu như nước trong mắt anh ta ngày càng đảm, tựa như đang đạp đờn, cháy tháng vào trong trái tim tôi, chảy vào trong đầy lòng của ngàn vạn cô gái trên thế gian này. Anh là là độc được không có thuốc giải, anh ta giỏi việc đầu độc trái tim người ta, tôi sớm đã biết rõ điều này, chỉ là chưa từng may mắn tránh thoát được nó mà thôi."



Anh ta chỉnh lý lại mấy sợi tóc tán loạn rơi trên vai cho tôi "Em muốn nghe cái gì?"



Tôi ôm lấy cô của anh ta, giảo hoạt đảo tròn mắt. "Chuyện tối qua anh nói với em, em đã suy nghĩ tường tận, cảm thấy đúng là nên xuất lực vì anh. Thuộc hạ của anh đến cả ngàn người, có ai không có đối mặt tinh tưởng như đuốc, anh nuôi em ăn không ngồi rồi, lại thường rước lấy cả người không vui vẻ, bọn họ ở đó oán trách em, em ngay đến lý do để phản bác cũng không có. Anh ta buồn cười, hỏi ngược lại tối vậy



Phản ứng của anh ta như vậy rất rõ rằng Cách làm đó anh ta đã tỉ mỉ cần nhạc qua rồi, ba trăm cán hàng buôn lậu không phải là trò đùa, cục diện hắc bạch cấp bách ở Đông Bắc không cho phép có chút sai sót nào. Mọi người đều biết, tôi đi theo tổ tông hai năm không hề công cốc, quan viên của tam ti đối với tôi đều rất khách khí, cũng không phải tôi năm được lợi thế gì, chỉ là thân phận mợ hai của tổ tông, đất đầy vàng lên người, mặt mũi lớn một chút mà thôi. Cho dù bây giờ không đi theo nữa, tôi cũng không phải càng ngày càng thám, chỉ là đổi một cái cây cao hơn, bản lĩnh thủ đoạn đặt ở đó, vẫn là có phần thắng



Tôi không an phận thổi khí vào tai anh ta “Nếu như em hoàn thành được việc này thì ông chủ Trương phải đồng ý với em một chuyện. Em là người hẹp hòi anh cũng biết rõ, điều kiện có liên quan tới phụ nữ



Anh ta ôm lấy tôi đặt lên đài, bàn tay luôn vào dưới váy, không chút trở ngại chế trụ tôi, khiến cả người tôi áp vào trong lòng anh. Lúc Tiến Bình bước vào vừa hay nhìn được một màn này, vội vã đứng lại cúi thấp đầu xuống "Anh Nam, ông chủ Lữ của công ty vật liệu xây dựng Quốc Mậu mời chúng ta đến trà lâu để bàn chuyện giao dịch. Lần hợp tác này với ông ta số lượng hàng khổng lồ, e rằng cần anh phải tự mình xuất mã



Trương Thành Nam nhàn nhạt ừ một tiếng, anh bưng bát chảo lên, một ngụm uống gân hết: "Ngoan ngoãn đợi tôi."



Tôi cực kỳ có đức hạnh chỉnh sửa lại cà vạt và kim cải ngực cho anh, thảo nút thắt ra, vẫn không thấy hài lòng, làm đến tận mấy lần mới thôi, tôi ngửa mặt lên kề sát vào anh ta, lưu luyển không rời nói "Anh về sớm một chút



Tôi trước giờ chưa từng ngoan ngoãn dâu dàng như thể anh ta sửng sốt mất vài giây, sau đó là nụ cười mang theo hứng thú cùng bất đặc đi. Có phần giống như vợ hiền dâu thảo rồi



Anh ta thu lại cánh tay phải đang ôm lấy eo của tôi, thong thả rời khỏi phòng ăn.



Gương mặt tươi cười hơn hở lúc trước của tôi bằng dưng trầm xuống, cánh cửa đóng chặt ngăn cách bóng lưng đã đi xa của anh ta, cũng xé bỏ nụ cười tôi đang phải gồng mình giả bộ Tôi đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh, năm sấp trong bể tắm mà nôn một trận long trời lở đất, hận không thể nôn sạch sẽ tất cả lục phủ ngũ tang ra ngoài



Không biết qua bao lâu, mỗi tắc khi lực trên người tôi đều mất đi đến gần như chẳng còn gì, sức cùng lực kiệt ngũng đầu lên liếc nhìn chính mình trong gương. Tôi với lấy cây lược gỗ đặt trên bệ đá cẩm thạch, nổi nóng năm tháng về phía trước. Gương mặt khiến đàn ông điên đảo khiến đàn bà ghen ghét, chỉ trong phút chốc đã chia năm xẻ bảy, rời rạc không hoàn chỉnh.



Tôi tự cho rằng chính mình đã nhìn thấu mọi thứ, thị thị phi phí, thắng thua ân oán, lòng người xấu xa, nhưng tôi sai rồi.



Trò chơi quyền quý phàm phu tục tử, sao có thể đơn giản như vậy chứ.



Một chữ "Tinh" sao lại làm trắc trở như vậy



cơ chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom