• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-568

Chương 568: Lo lắng vớ vẩn




Mà cứ do dự, nhìn trước ngó sau thì mới gây ra thất bại.



Những việc này đã gây dựng nên uy danh cho Quốc tế Đường thị, khiến mọi người đều biết, chủ tịch Đường không phải là kẻ dễ chọc.



Đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi nhà họ Cơ gặp phải sự uy hiếp của nhà họ Hoắc, Hoắc Khải lại đưa Cơ Hương Ngưng đến tìm Đường Quốc Diệu. Có Quốc tế Đường Thị làm chỗ dựa, gần như không có công ty nào trong nước dám ra tay với nhà họ Cơ.



Mà sự thật cuối cùng đã chứng minh phán đoán của Hoắc Khải là đúng. Cho dù nhà họ Hoắc gần như trở mặt với Quốc tế Đường Thị thì chỉ đành nhượng bộ chứ không dám đối phó với nhà họ Cơ.



Thật ra, Hoắc Khải đã xem những đồ vật mà Đường Quốc Diệu sưu tầm rất nhiều lần, nhưng lúc này, anh vẫn tỏ ra như “lần đầu” nhìn thấy.



Đường Quốc Diệu hào hứng giới thiệu nguồn gốc và công dụng của những đồ vật này, Hoắc Khải vừa mỉm cười vừa nghe, thỉnh thoảng nói mấy chuyện liên quan đến chúng.



Điều khiến Đường Quốc Diệu kinh ngạc là Hoắc Khải có hiểu biết rất sâu sắc về những đồ vật này, bao gồm cả một số tư liệu mà ông ấy còn không biết.



Trước đây cũng có một người khiến ông ấy kinh ngạc như thế là ngôi sao hi vọng của nhà họ Hoắc. Còn bây giờ là một người cũng tầm tuổi đó.



Địa vị, thân phận và dáng vẻ của hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng lại tạo cho người khác ảo giác như là cùng một người.



Đường Quốc Diệu bỗng hiểu ra, vì sao con gái lại thích chàng trai trẻ này đến vậy.



Quả thật, anh quá giống ngôi sao hi vọng nhà họ Hoắc. Nếu che mặt lại chỉ nghe giọng nói thì quả thật sẽ nhầm tưởng là một người!



“Tại sao cậu biết những điều này?”, Đường Quốc Diệu không nhịn nổi hỏi.



“Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đến thư viện đọc ít sách chuyên ngành. Hơn nữa tôi cũng biết một ông chú thích sưu tầm những đồ vật này giống như chủ tịch Đường. Tôi thường xuyên được ông ấy gọi đến nói chuyện, lâu dần thành quen, mưa dầm thấm lâu nên cũng biết một chút”, Hoắc Khải cười nói.



Ông chú trong lời của Hoắc Khải, thật ra chính là Đường Quốc Diệu.



Nhưng Đường Quốc Diệu không biết chuyện này. Ông ấy vừa phấn khởi vừa tò mò hỏi: “Người đó đang ở đâu? Có thể giới thiệu cho tôi gặp mặt không? Ở trong nước, những người sưu tầm đồ vật này không ít, nhưng thật sự có thể hiểu biết về nó thì lại cực kỳ hiếm thấy. Đa số đều lấy cho đầy nhà nhưng thực tế lại dốt đặc cắn mai”.



“Thân phận ông chú của tôi khá đặc biệt, có lẽ không tiện gặp mặt, mong chủ tịch Đường hiểu cho”, Hoắc Khải thuận miệng nói cho qua.



Người anh nói đến chính là Đường Quốc Diệu, sau có thể để hai người gặp mặt chứ?



Đường Quốc Diệu ồ một tiếng, có chút thất vọng.



Bạn tri âm trong công việc thì dễ tìm nhưng tìm người cùng sở thích mấy thứ nón giáp sắt, đao kiếm này thì mới khó.



Không phải Đường Quốc Diệu chưa từng gặp những nhà sưu tầm nổi tiếng, nhưng hơn nửa trong số bọn họ đều là hàng dởm.



Lúc này, Đường Trọng Vi lên tiếng: “Bố, mỗi lần nhà có khách là bố lại đưa người ta đi xem những đồ vật này. Mấy thứ này không ăn được, cũng không mặc được, cứng ngắc, chết lặng, cũng không biết có cái gì hay mà nghiên cứu chứ. Thế kỉ 21 rồi, ai còn thích chúng nữa”.



Đường Quốc Diệu có chút ngại ngùng nói: “Con nói gì thế. Những thứ này đều là tác phẩm nghệ thuật, cho dù trải qua bao lâu vẫn đều có người thưởng thức. Hơn nữa, cậu Lý cũng là người hiểu về ngành này, nếu đã hiểu rồi thì chắc chắn sẽ thích”.



“Nhưng con không thích!”, Đường Trọng Vi đi tới kéo tay Hoắc Khải, nói: “Đi, đi dạo với tôi. Rốt cuộc là anh đến tìm bố tôi hay là đến tìm tôi vậy?”



“Tôi đến đây chủ yếu để bàn công việc với chủ tịch Đường”, Hoắc Khải trả lời nói.



Đường Trọng Vi trừng mắt nhìn anh tức giận: “Tôn chỉ của nhà tôi là chuyện công việc thì bàn ở công ty. Bây giờ hết giờ làm rồi, không bàn công việc! Dù gì tôi cũng làm cho anh một bữa cơm thì vẫn nên đi dạo cùng tôi một vòng để cảm ơn chứ? Điều này không quá đáng đâu nhỉ?”



Yêu cầu này đúng là không hề quá đáng chút nào, thậm chí rất nhiều người tha thiết mơ ước có được cơ hội này.



Nhưng nếu có thể, Hoắc Khải thà chọn lựa bàn luận về công việc với Đường Quốc Diệu.



Có con quái vật khổng lồ như Quốc tế Đường Thị phát huy tác dụng của hệ thống VR thì có lợi ích rất lớn đối với kế hoạch trong tương lai.



Nhưng lời nói của Đường Trọng Vi cũng không sai. Người ta bận rộn lâu như thế, cho dù là với quan hệ lúc trước hay là bây giờ thì cũng nên cảm ơn.



Hoắc Khải nhìn Đường Quốc Diệu, mà ông ấy cũng hiểu ý của anh, khẽ gật đầu, nói: “Nếu con gái đã nói như thế thì đành phiền cậu Lý rồi. Con gái rượu của tôi cái gì cũng tốt, nhưng thích nhất là bám lấy người khác. Từ lớn đến bé, không bám mẹ nó thì lại bám tôi. Bây giờ thì tốt rồi, có thể đẩy nó cho người khác”.



Đường Trọng Vi nghe thấy thế thì trong lòng rất ngại ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ nói: “Bố phải biết tự hài lòng đi chứ. Bình thường con tới công ty tìm bố, bố còn chê con làm chậm trễ công việc của bố”.



Đường Quốc Diệu cười khà khà, không nói thêm nữa.



Đúng như Đường Trọng Vi đã nói, từ trước đến nay nhà họ Đường vẫn luôn công tư phân minh.



Ở công ty là nơi làm việc, không nên nói quá nhiều chuyện riêng. Kể cả Đường Trọng Vi, sau khi đến công ty thì phần lớn thời gian cũng chỉ đành ở trong văn phòng của mình cầm điện thoại tìm người nói chuyện hoặc cày phim chứ Đường Quốc Diệu không có nhiều thời gian để chơi với cô ấy như thế.



Từ lớn đến bé đều như vậy nên bố con họ đã hình thành thói quen.



Sau đó, Hoắc Khải bị Đường Trọng vị kéo ra khỏi phòng trưng bày.



Vừa ra khỏi cửa thì thấy Doãn Tuệ Tĩnh đang đứng đó.



Doãn Tuệ Tĩnh nhìn chằm chằm hai người, hỏi: “Đi đâu đấy?”



Tầm mắt của bà ta rơi vào cánh tay Hoắc Khải đang bị Đường Trọng Vi kéo đi. Đường Trọng Vi thấy vậy thì hai má ửng hồng, vội vàng buông tay ra nói: “Con muốn anh Lý đi dạo với con”.



“Đi dạo với ai chẳng được, việc gì mà cứ phải tìm cậu ta? Nếu không có người thì mẹ đi với con”, Doãn Tuệ Tĩnh nói.



Đường Trọng Vi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, mẹ toàn đi đến những chỗ sang trọng, con không thích. Hơn nữa bọn con đã hẹn với Hoắc Giai Minh rồi, tối nay không về ăn cơm”.



“Không về ăn cơm?”, Doãn Tuệ Tĩnh cau mày, lầu bầu nói: “Con mới bao nhiêu tuổi mà đã chạy lung tung bên ngoài. Còn Hoắc Giai Minh kia nữa, nhà họ Hoắc bây giờ rối như tơ vò, sao con còn dây dưa với họ làm gì?”



“Ôi mẹ. Việc nào ra việc đấy. Từ nhỏ con đã có quan hệ rất tốt với Giai Minh rồi mà. Cậu ta cũng không làm gì có lỗi với con, sao không thể làm bạn?”, Đường Trọng Vi mất kiên nhẫn nói: “Dù sao nói với mẹ, mẹ cũng không hiểu. Bọn con đi trước đây. Bye bye”.



Nói xong, cô ấy kéo Hoắc Khải đi.



Thấy bóng lưng hai người rời đi, một lát sau, Doãn Tuệ Tĩnh mới thở dài.



Con bé này thật sự lớn rồi, lời nói của bố mẹ sợ rằng không để vào tai nữa.



Đường Quốc Diệu từ phòng trưng bày đi ra, thấy bà ta đứng ở đó im lặng thì nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, bà không cần lo lắng linh tinh đâu”.



“Cái gì mà lo lắng vớ vẩn? Tôi chỉ muốn tốt cho con thôi mà!”, Doãn Tuệ Tĩnh bất mãn nói.



Đường Quốc Diệu cười khà khà, nói: “Thật sự muốn tốt cho con thì nên để con tự lựa chọn cuộc sống mà con thích”.



Mắt nhìn của Đường Quốc Diệu về cuộc sống rất cởi mở.



Tiền thì ông ấy đã kiếm đủ rồi, nửa đời còn lại chỉ cần hưởng thụ cuộc đời. Còn con gái, không cần thiết vì bố mẹ đều là những người mạnh mẽ tài giỏi mà bắt buộc cô ấy thừa kế tất cả.



Mỗi người đều có tự do riêng. Họ có thể lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn. Việc mà Đường Quốc Diệu muốn làm chính là cổ vũ cho con gái chứ không phải gây nên bất kỳ trở ngại nào cho cô ấy.



Trong việc giáo dục con cái, quan điểm của Đường Quốc Diệu và Doãn Tuệ Tĩnh hoàn toàn khác biệt.



Doãn Tuệ Tĩnh cảm thấy, con cái còn nhỏ, không hiểu chuyện, bố mẹ phải chỉ đường dẫn lối nhiều một chút.



Nhưng bà ta nào hiểu được, cho dù con cái lớn đến đâu thì trong mắt bố mẹ vẫn luôn là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Chuyện gì cũng muốn lo giúp con, chuyện gì cũng muốn chú ý thay con mà quên mất rất nhiều chuyện trên đời này con người không thể làm chủ được.



Sau khi ra khỏi cửa, Hoắc Khải hỏi; “Thật sự là cô đã liên lạc với Hoắc Giai Minh sao? Cậu ta ở đâu?”



“Tại sao tôi cảm thấy anh thật sự không phải đến tìm tôi mà tìm Hoắc Giai Minh nhỉ?”, Đường Trọng Vi hừ một tiếng nói: “Nếu anh cứ như vậy thì tôi sẽ không nói cho anh biết cậu ta ở đâu đâu!”



Dáng vẻ trẻ con này khiến Hoắc Khải bật cười, đành nói: “Không phải tôi đến nhà cô trước sao, sao có thể là đến tìm Hoắc Giai Minh được. Nhưng thật sự là lâu rồi không liên lạc với cậu ta”.



“Tin được anh mới lạ, miệng lưỡi người đàn ông toàn là dối trá!”, Đường Trọng Vi bĩu môi nói.



Nói thì như thế nhưng cô ấy vẫn nói cho Hoắc Khải biết tin tức của Hoắc Giai Minh.



Sau khi Đường Trọng Vi gửi mail cho Hoắc Giai Minh, nói cho cậu ta biết Hoắc Khải muốn đến thì Hoắc Giai Minh vô cùng vui mừng.



Bây giờ, cậu ta phải trải qua những ngày tháng vô cùng nhàm chán, thật sự nhớ nhung tự do của hai năm trước.



Cho nên, sau khi biết Hoắc Khải muốn đến, Hoắc Giai Minh lập tức báo lại sẽ tìm mọi cách để cắt đuôi người phụ trách theo dõi cậu ta trong dòng họ, sau đó sẽ qua chỗ gặp nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom