• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-356

Chương 356


















Chương 356: Mất mặt



Phiên giao dịch kết thúc, Sử Vĩnh Ba tức đến mức muốn nhai đầu người ta.



Hắn muốn tìm ra hung thủ đứng sau lần phá rối này, nhưng chủ quản phòng tài chính lại không lạc quan như vậy.



Một ekip dám xông lên làm loạn không cần quan tâm đến quy tắc, cho thấy họ không sợ công ty niêm yết cổ phiếu. Nếu họ sợ, họ đã không làm như vậy.



Vả lại, cho dù hắn tìm được người ta thì thế nào, hắn đánh trả người ta kiểu gì?



Nếu dồn người ta tới đường cùng thì sự việc hắn tự mình làm nhà cái sẽ vỡ lở, thế thì càng rắc rối hơn.



Không đến mức bất đắc dĩ, chủ quản phòng tài chính không mong chuyện này xảy ra. Theo cách nghĩ của người này thì tốt nhất là có thể hòa giải cùng đối phương, giữ hòa khí mới có thể sinh tài lộc.



Sử Vĩnh Ba không cần biết người này nghĩ thế nào, tóm lại chỉ cần xử lý được sự việc này, làm cách nào cũng được.



Chủ quản phòng tài chính tuân lệnh rồi rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Sử Vĩnh Ba và con trai Sử Hạo Vũ.



Ngẩng đầu nhìn Sử Hạo Vũ đứng ở đó và luật sư trung niên bên cạnh, Sử Vĩnh Ba vốn đã không vui nên lạnh lùng quát: “Hai người còn đứng đần ra đấy làm gì, có việc gì thì nói đi!”



Sử Hạo Vũ diễu võ giương oai trước mặt người khác chứ không dám làm vậy trước mặt bố mình. Không phải vì sợ ăn đòn, có thể nói rằng cậu ta ăn đòn từ nhỏ đến lớn rồi.



Chủ yếu vì Sử Hạo Vũ biết rõ, bản thân mình có thể ngông nghênh như vậy hoàn toàn nhờ vào bố mình.



Ngày thường cậu ta muốn mua gì thì mua, cũng là nhờ tiền mà bố cậu ta cho.



Không có ông bố này, cậu ta thực sự không sống tiếp được.



Thế nên cậu thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi này vẫn phân biệt được rõ ràng, người nào đắc tội được, người nào không thể đắc tội được.



Cậu ta không nói gì, luật sư trung niên đứng bên cạnh thì không thể im lặng mãi, đành nói: “Hôm nay tôi cùng cậu chủ tới bệnh viện, tìm hai bố con nhà kia. Nhưng thái độ của đối phương rất tệ hại, khả năng chúng tôi thua kiện khá cao!”



“Bố con nào cơ?”, Sử Vĩnh Ba buột miệng hỏi.



Hắn căn bản không để tâm tới chuyện của hai bố con Giang Chí Hạo, chỉ bảo luật sư của công ty dẫn con trai mình đi uy hiếp, cũng không muốn đâm đầu vào rắc rối nhiều hơn.



Chuyện nhỏ nhặt này, không đáng để hắn phải lo lắng.



Luật sư trung niên vội vàng giải thích: “Là cô gái đánh cậu chủ...”



“Chuyện vặt vãnh này mà cũng đến làm phiền tôi à? Nếu đến cả loại người đấy mà ông cũng không dàn xếp được thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc mà cút đi!”, Sử Vĩnh Ba chửi ầm lên.



Luật sư trung niên thấy ấm ức lắm, không phải hắn không dàn xếp được, mà người ta không muốn nói năng hợp tình hợp lẽ với hắn, nhưng về đến đây lại gặp ngay một người cũng chẳng cần quan tâm đến lý lẽ như Sử Vĩnh Ba.



Sử Hạo Vũ lên tiếng: “Bố ơi, mấy người đó thực sự hống hách lắm luôn, không những không xin lỗi mà còn đòi đánh con cơ. Nếu không vì hôm nay con gọi thêm mấy thằng vệ sĩ, không biết đã bị chúng nó đánh đến mức nào rồi. Với cả chúng nó còn bảo, bố phải cần thật đấy, sớm muộn gì cũng gây rắc rối cho bố”.



“Chúng nó là cái thá gì mà dám nói như thế! Thế thì tao chống mắt chờ chúng nó tới gây rắc rối đây!”



Tâm trạng Sử Vĩnh Ba vốn đã không vui, nghe được mấy câu đổ thêm dầu vào lửa này càng thêm tức tối mà không biết trút vào đâu.



Đúng là không được ngày đẹp, đến cả một kẻ không tiền không thế cũng đòi uy hiếp hắn cơ đấy.



Bối cảnh của Giang Chí Hạo, hắn từng điều tra rồi, mấy năm trước là công nhân ở công trường, sau này hình như tới tỉnh khác làm thuê, rất nhiều năm sau mới quay về.



Chắc là gom được ít tiền nên mua một căn nhà tầm bảy mươi, tám mươi mét vuông trong thành phố, ngày thường đi lại bằng xe điện bình thường.



Loại người như thế này, bình thường Sử Vĩnh Ba không thèm liếc thêm một cái.



Hắn lười nghĩ ngợi nên nói với luật sư trung niên: “Chuyện này cứ liều liệu mà làm, cần tiền hay người thì tự đi tìm. Tôi không muốn biết quá trình, tôi chỉ cần kết quả. Còn nữa, nếu sau này vì một tí chuyện cỏn con này mà tới làm phiền tôi thì tự cuốn xéo ra khỏi công ty đi!”



Luật sư trung niên không dám nói nhiều, vội vàng đáp lời rồi rời khỏi văn phòng.



Còn Sử Hạo Vũ do dự trong chốc lát mới hỏi: “Bố ơi, ban nãy xảy ra chuyện gì thế, con thấy hình như họ nói gì mà giá cổ phiếu?”



“Nói với mày mày cũng không hiểu, được rồi, cần làm gì thì đi làm đi, đừng làm phiền tao!”, Sử Vĩnh Ba sốt ruột nói.



Sử Hạo Vũ ờm một tiếng, cũng không nói gì nữa. Cậu ta có thể hỏi một câu về tình hình công ty chỉ đơn thuần là buột miệng nhắc tới chứ không phải muốn giúp đỡ gì.



Có bao nhiêu chuyên gia ở đó kia kìa, đâu đến lượt cậu ta.



Chần chừ trong chốc lát, Sử Hạo Vũ vẫn không kiềm chế được: “Bố ơi, con muốn xin ít tiền...”



“Lại xin tiền? Không phải mới cho mày mười ngàn tệ à, mới mấy ngày đã tiêu hết rồi?”



“Chẳng phải trước đó có buổi tụ tập với bạn bè sao, con đãi họ, không những không đủ, còn phải vay tiền người khác nữa. Bố nói xem, công ty nhà ta to như vậy, con vay tiền người ta còn ra thể thống gì. Vả lại, nếu không phải vì vay tiền, con cũng không đánh nhau với con nhỏ đó đâu”, Sử Hạo Vũ nói.



Mấy ngày trước quả thực có người bạn cùng lớp tổ chức mừng sinh nhật. Đáng lý ra chuyện này không liên quan gì tới cậu ta lắm, nhưng Sử Hạo Vũ bình thường tiêu tiền bừa bãi, thanh niên trẻ cũng thích nổi bật, cứ phải móc hầu bao ra đãi khách mới chịu.



Thế mà vì vung tay quá trán, số tiền tiêu vặt hàng chục ngàn tệ không đủ, cậu ta không dám xin tiền Sử Vĩnh Ba ngay lập tức, bèn tìm người bạn mừng sinh nhật kia để đòi.



Lý do rất đơn giản, hôm nay sinh nhật cậu, đáng lý ra cậu phải là người đãi khách. Bây giờ tôi đã bỏ ra phần lớn số tiền rồi, cậu bỏ ra số lẻ này chắc cũng không quá đáng nhỉ.



Thế nhưng điều kiện gia đình của người bạn mừng sinh nhật kia cũng không dư dả như cậu ta, dự trù ban đầu chỉ có vài trăm tệ thôi, kiếm đâu ra mấy ngàn tệ bù vào cái lỗ hổng do Sử Hạo Vũ khoét ra chứ.



Sử Hạo Vũ lập tức mắng đối phương là thằng khố rách áo ôm, không còn tiền còn đòi sinh nhật, đúng lúc bị Linh Linh đi ngang qua nghe được.



Xuất phát từ tình cảm bạn bè, Linh Linh xông tới chỉ trích Sử Hạo Vũ không nên sỉ nhục bạn cùng lớp như vậy.



Người ta vốn không định làm tiệc sinh nhật xa xỉ thế này, do cậu chủ động đòi đãi khách, bây giờ không mang đủ tiền, đòi người khác phải lấp lỗ hổng cho cậu là thế nào.



Có bản lĩnh ra vẻ thì phải ra vẻ cho chót, đừng ra vẻ nửa chừng rồi thôi.



Sử Hạo Vũ ngày thường ngang ngược quen rồi, người bên cạnh đều nịnh nọt lấy lòng vì gia cảnh của cậu ta, chẳng ai không khách sáo với cậu ta như Linh Linh.



Sử Hạo Vũ tự thấy xấu hổ, hôm đó cũng uống rượu, cộng thêm tuổi trẻ nóng nảy, hùng hùng hổ hổ mắng trả.



Trông Linh Linh có vẻ điềm tĩnh chứ thực ra còn nóng tính hơn Giang Chí Hạo nhiều, không nói năng gì, trở tay nhặt cục gạch lên đập cậu ta.



Vì thế mà hai người lao vào đánh nhau, vóc dáng đôi bên trông có vẻ ngang nhau chứ khả năng chiến đấu một trời một vực.



Sử Hạo Vũ gần như bị đè xuống mà đánh, sau cùng được người ta lôi ra, nhân cơ hội Linh Linh không chú ý bèn lấy mảnh vỡ của lọ hoa cào rách mặt cô bé.



Tóm lại, cậu ta vẫn chịu thiệt nhiều hơn.



Trong lòng Sử Hạo Vũ vẫn luôn nghĩ rằng đây là mối nhục của bản thân, đến một đứa con gái cũng không đánh lại được, quá mất mặt.



Mà sau khi bố cậu ta – Sử Vĩnh Ba biết chuyện, hắn cũng cảm thấy con trai mình chịu thiệt, bèn bảo luật sư của công ty tới đó hù dọa người ta. Cho dù đối phương không chịu đền bù, chí ít cũng không thể để chúng nói xấu con trai mình.



“Mày còn có mặt mũi mà kể lể à! Một thằng con trai mà không đánh nổi một con nhỏ, mất hết cả thể diện!”, Sử Vĩnh Ba tức tối mắng vài nhưng vẫn rút một xấp tiền từ trong ngăn kéo ném cho cậu ta: “Chỉ có từng này thôi. Mày tiêu vừa vừa phải phải thôi, đừng lần nào tới tìm tao cũng đòi tiền. Tao là bố mày chứ không phải máy rút tiền!”



“Hề hề, cảm ơn bố! Bố tuyệt nhất trên đời!”, Sử Hạo Vũ vui vẻ nịnh nọt mấy câu rồi mới cầm tiền đi.



Hai bố con này đều không coi bố con nhà họ Giang ra gì, cũng không liên tưởng sự việc ở thị trường cổ phiếu lúc chiều với Giang Chí Hạo.



Lời nói mà Sử Hạo Vũ truyền đạt lại tuy không quá giống với những gì Hoắc Khải nói, nhưng ý chính thì không khác gì, nhưng Sử Vĩnh Ba chỉ coi những câu này như tiếng đánh rắm.



Cũng không tự đái một bãi rồi soi lại bộ dạng của bản thân, còn dám uy hiếp người ta? Sao bây giờ mấy người này không biết thân biết phận thế nhỉ!



Nhưng vẫn phải cẩn trọng bên phía thị trường cổ phiếu, nếu thực sự có người dùng bạo lực để cướp cái, thế thì hơi phiền phức rồi.



Sử Vĩnh Ba ngồi sau bàn làm việc, mặt mũi sa sầm đợi cấp dưới điều tra tình hình xong rồi báo cáo lại.



Ngoài miệng hắn nói muốn bóp chết đối phương, thực chất trong lòng cũng hiểu, tốt nhất là biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, giữ hòa khí sinh tài lộc.



Nếu thực sự bung bét ra thì không ai được lợi lộc.



Nhưng rốt cuộc là thần tiên phương nào mà lỗ mãng, mà khó tin đến vậy.



Lúc này đây, trong phòng bệnh, Vương Vũ Hành và những người khác đang đập tay ăn mừng.



Lần rớt giá kịch trần tại phiên khớp lệnh định kỳ cho thấy thủ đoạn của họ đã thành công rồi.



Tuy rằng nhiều năm rồi không hợp tác, nhưng lần này ra tay vẫn chứng minh được sức mạnh của nhóm Địa Phủ.



“Thầy ơi, xong rồi!”, Vương Vũ Hành bước tới bên cạnh Hoắc Khải, mỉm cười báo công: “Thầy thấy chúng em vất vả nửa ngày trời, có nên khen đôi câu không ạ?”



“Những việc khác đã làm cả rồi chứ?”, Hoắc Khải hỏi.



Vương Vũ Hành nhìn Lương Chính Phi, Lương Chính Phi gật đầu nói: “Đè hết giá cổ phiếu của mấy công ty liên quan rồi. Mặt Ngựa đã soạn xong nội dung, đang cùng Đầu Trâu tung tin ra. Chắc đến sáng sớm ngày mai sẽ có một lượng bán ra lớn, áp lực của phiên sau sẽ nhỏ hơn rất nhiều”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom