• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (86 Viewers)

  • Chương 3551

“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:














“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:





vietwriter.vn
















“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:














“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:





vietwriter.vn
















“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:














“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:





vietwriter.vn
















“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:














“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:





vietwriter.vn
















“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:














“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:





vietwriter.vn
















“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:














“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:





vietwriter.vn
















“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:














“Thuộc hạ ngu muội, không biết mình đã làm sai ở đâu mà khiến cho Tôn chủ không vui như vậy.” Mặc dù cơ thể Cô Gia không thể cử động nhưng vẫn vội vàng cẩn thận hỏi.


“Quỷ Tôn ở đây, khi nào thì đến phiên một tên giám


thị nho nhỏ như người tùy ý động thủ vậy?" Một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến, không biết phát ra từ đâu nhưng lại khiến cho người ta cảm






thấy dị thường.


Hàn Tam Thiên cẩn thận nghiên cứu một phen, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra giọng nói này vậy mà lại truyền đến từ phía sau lưng Quỷ Tôn.


Điều này làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút


khó tin, cho dù nhìn thế nào thì có thể Quỷ Tôn






vietwriter.vn



cũng hoàn toàn là của một người, không giống như


có thêm người nào khác.


Nhưng nếu là như vậy, chẳng lẽ là hắn đang nói một


mình?


Điều này dường như còn càng vô lý hơn.


"Thuộc hạ cũng chỉ là thay Quỷ Tôn giáo huấn tên tiểu tử thôi đó mà thôi." Cô Gia phía bên kia lại không hề ngạc nhiên chút nào, cố nén sự khó chịu trong thân thể nói.


“Giáo huấn?" Giọng nữ kia lạnh lùng cười: “Cô Hải,


đây chính là nguyên nhân hôm nay người phải chết."


Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên vụt qua, chỉ





một giây sau, một bàn tay do hắc khi hóa thành đã siết chặt lấy yết hầu Cô Gia, nâng cả người gã lên giống như nâng một con chó chết.


“Thuộc hạ...... thuộc hạ thực sự...... thực sự không rõ."


"Ngươi chỉ là một tên giám thị nho nhỏ, chỉ là một con chó thôi, mà hắn lại chính là thượng khách của Quỷ Tôn, thử hỏi, một con chó dám vô lễ với khách quý thì kết cục sẽ như thế nào?"


“Chó vô lễ với khách, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả." Cô Gia bị siết chặt yết hầu, dường như không cần suy nghĩ đã thốt ra.


Nghe vậy, giọng nữ liền lạnh lùng cười.





Cô Gia vừa nói xong thì đồng tử của gã đột nhiên mở to, gã là một con chó dưới quyền Quỷ Tôn điểm này không thể nghi ngờ, nhưng còn khách......


Hàn Tam Thiên?


Là...... là tiểu tử kia sao?!


Sao có thể như thế được?


Điều này làm sao có thể?


Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiếm được


Tiểu Xuân Hoa đem về nhà hưởng thụ thôi mà.


Sao lại có thể là thượng khách của người có cấp bậc như Quỷ Tôn được?





Gã miễn cưỡng nâng mắt nhìn về phía Hàn Tam


Thiên đang đứng ở phía xa, cả người mang theo kinh ngạc cùng không cam lòng, cùng với sự dùng sức của bàn tay đen, đi nốt đoạn đường cuối cùng


của cuộc đời, cũng có thể nói là, đoạn đường


hoang mang nghi hoặc nhất.


Tất cả những người có mặt nhìn thấy Cô Gia tắt thở, cũng nghe thấy câu nói của giọng nữ kia liền hoàn toàn mất đi khỉ thế, tên nào tên nấy đều hoảng sợ vạn phần nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đồng thời


gần như vô thức đồng loạt lùi về phía sau, nháy mắt


giữ khoảng cách với anh.


“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì?" Giọng nữ


kia lại lạnh lùng quát lên.





Toàn bộ những người có mặt nghe tiếng quát liền hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó đột nhiên dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Tiện dân có mắt như mù, chỉ có thể dập đầu tạ tội, mong khách quý có thể bỏ qua."


Âm thanh vang dội, khiến cho ai nấy đều sững sờ.


Tiểu Xuân Hoa không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên và Quỷ Tôn, đừng nói là nàng ta, ngay cả Hàn Tam Thiên lúc này cũng có chút khó


hiểu nhìn về phía Quỷ Tôn.


Đây là ý tứ gì......:





vietwriter.vn
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom