• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (102 Viewers)

  • Chương 2385-2390

Bốp!!!

Chiếc chén trong tay bị vỡ, nước trà lại không hề đổ ra tay, ngược lại biến lành làn khói xanh mà khuếch tán ra không khí.

Đám người Mặc Dương nghe thấy có người mắng Hàn Tam Thiên như vậy, lập tức muốn đứng dậy đánh nhau với hắn, nhưng nhìn Hàn Tam Thiên lúc này, ba người lập tức bình tĩnh lại.

Hàn Tam Thiến mím chặt môi, chau mày lại.

Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, có người




đánh hắn thậm chí sĩ nhục hắn cũng được, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không để mắt đến những người này.

Nhất định không chấp nhật với người kém hiểu biết.

Nhưng đánh cho phái ngó mặt chủ nhân, mắng hắn thì được nhưng không được động vào cha mẹ hắn.

“Sao vậy, còn muốn làm trò hả? Tiểu tử thối, nhanh chóng xin lỗi công tử nhà ta, ngươi có biết công tử nhà ta là ai không?"



Tên thuộc hạ nhìn thấy như vậy, tưởng rằng Hàn Tam Thiên đang hoảng sợ, lúc này càng kiêu căng hơn.

Trần Thế Dân ở bên cạnh cũng đang hiểu sai tình hình, đắc ý mà xoay đầu sang hướng khác, chuẩn bị tư thế để chờ đợi câu xin lỗi của Hàn Tam Thiên.

“Ngươi nói ngươi chính là đại ca của Hàn Tam Thiên, liệu hắn có đồng ý không?" Lúc này Hàn Tam Thiên mới buông lỏng tay, từ từ đứng dậy.

Mặc dù Hàn Tam Thiên không làm bất cứ hành động gì, nhưng sự lạnh lẽo trên người

[

hắn trong tích tắc đã lan tỏa xung quanh, khiến tất cả mọi người xung quanh bất giác cảm thấy lạnh xương sống.

Đám người Mặc Dương và Đao Thập Nhị cũng cảm nhận giống như đang đi trong một động bằng, nhưng bọn họ không sợ, ngược lại bất giác đưa mắt nhìn nhau cười, bởi vì họ biết rằng, có người đã động tới người không nên động vào, và sắp phải trả giá cho điều này.

“Chết tiệt, người ngốc hay sao vậy? Hàn Tam Thiên chính là tiểu đệ của Đại ca ta, còn cần hắn phải đồng ý sao, đầu của ngươi có phải có vấn đề rồi không?"

"Ha ha ha ha."

Những lời này vừa được nói ra, tất cả tay chân của Trần Thế Dân ở sau lưng lập tức phá lên cười.

“Hừ, tiểu huynh đệ, Hàn Tam Thiên đã chết rồi, còn đâu mà đồng ý với không đồng ý"

“Theo ta thấy, ngươi nhanh chóng xin lỗi bọn họ đi, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện?"

“Đúng vậy, người trẻ tuổi không nên quá ngông cuồng, để tránh những tai họa

không đáng có."

Nghe thấy những lời mỉa mai bên cạnh, có người kiềm chế không nổi lập tức khuyên nhủ Hàn Tam Thiên.

Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, chỉ đưa mắt trừng trừng nhìn đám người của Trần Thế Dân đang cười ngặt nghèo, sau đó liên đưa tay lên.



"Pång!"

Một luồng ánh sáng được bắn ra từ ngón tay, nhanh chóng chiếu về phía đối diện của

Trần Thế Dân.

Mặc dù giống như đang đánh nhau với trẻ con, chỉ là dùng một chút sức lực, nhưng đối với đám người Trần Thế Quân lại vô cùng mạnh mẽ, nó nhanh đến mức bọn họ không có thời gian để xem hình dạng của luồng ánh sáng đó như thế nào, Trần Thế Dân hoàn toàn có thể dựa vào trực giác, mới đoán được có một luồng sức mạnh lớn đang tập kích đến.

Hắn nhanh chóng lách người né tránh.

Ầm!!!

Luồng ánh sáng lách qua, mười mấy tên thuộc hạ đứng sau lưng hắn không thể biết được chuyện gì đang xảy ra, cả đám như bị một toa xe lửa đẩy, giống như một cái cây bị bật gốc, người trước và người sau, liên tiếp va vào mười mấy cái bàn, một tiếng động vang lên, lập tức đám người và vào bức tường rồi mới dừng lại.

Mà bức tường lúc này cũng xuất hiện những vết nứt sau khi trải qua trận va chạm vừa

ây..."

Có người vội vàng dụi mắt, như chưa nhìn

thấy rõ khung cảnh vừa mới xảy ra là gì.

Tại sao chỉ trong chớp mắt, Phía bên đám người của Trần Thế Quân lại thành ra như vậy?

Tửu Tình Và Liễu Sa cũng bất giác đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó tin rồi đưa mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên.

“Chết tiệt, tên khốn kiếp nhà ngươi. Ta không nói gì người lập tức làm tới, xem ta như một con mèo ôm, ta nói cho người biết, đây là người tự chuốc vào” Dứt lời, Trần Thế Dân tức giận mà giương cây quạt ra, gia tăng tốc độ, tập kích xông về phía Hàn

Tam Thiên.

Thân pháp của Trần Thế Dân rất nhanh, đồng thời nội lực trong tay cũng vô cùng mạnh.

Trước đây dùng thái độ nhàn nhã, bởn cợt để đấu với Thất quái lão đại, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, Hàn Tam Thiên đã chọc giận hắn, đồng thời hắn cũng nhất định phải lấy lại thể diện, đương nhiên ra tay không chút lưu tình.

Nhưng có điều...hắn chiến đấu với Hàn Tam Thiên, lưu tình hay không lưu tình thì có ý nghĩa gì?

Cho dù khí thế của hắn hùng hồn, nội lực tấn công mạnh mẽ xem ra vô cùng oai phong lẫm liệt, khiến cho những người xung quanh không khỏi cảm thán, thậm chí có người nhìn thấy hắn phô trương thực lực như vậy liền lập tức tin tưởng hắn chính là đại ca của Hàn Tam Thiên.

Nhưng...

Như vậy thì như thế nào?

Ầm!!!

+

Tên tiểu tử Trần Thế Dân này, đến cả cơ hội

tiếp cận Hàn Tam Thiên cũng không có, giây tiếp theo chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen, giống như cơ thể bị và phải một ngọn núi lớn vậy.

Một âm
1627293461847.png

“Đúng vậy, ta rất muốn biết. Nhưng tên tiểu tử thối nhà người dám sao?"

“Ngươi không dám

Tên thuộc hạ vô cùng tự tin hét lên, Cung Thiên Ngọc đối với rất nhiều người mà nói chính là một môn phái thần bí, nhưng bọn họ đều biết, môn phái thần bí này lợi hại như thế nào.

Môn phái lợi hại như vậy, ai mà không sợ sau này bị trả thù chứ?

Điều này bọn họ đã thử đi thử lại nhiều lần



đều đúng như vậy, đương nhiên, tên thuộc hạ thốt lên câu nói ngươi không dám này là vô cùng tự tin.

“Ta có gì mà không dám chứ?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp lại.

Hắn dám nói ra, nhưng ngược lại có người không chấp nhận nổi mà thôi.

“Huynh đệ, tuyệt đối không nên nói ra tên họ, cung Thiên Ngọc này vô cùng lợi hại,

môn phái này mặc dù không lớn nhưng cao thủ vô số, ngươi gánh không nổi hậu quả đâu."

“Đúng vậy, cao thủ ẩn danh của môn phái này, mặc dù không muốn xuất đầu lộ diện trong giang hồ, nhưng luôn luôn bảo vệ huynh đệ của mình hết mực, người đánh trò cưng của bọn họ, hãy nên nhanh chóng chạy đi, nếu không sẽ bị bọn họ tìm đến trả thù."

Ở bên cạnh, có người lên tiếng khuyên nhủ.

“Đúng vậy huynh đài, người ra tay giúp đỡ nên ta vô cùng cảm kích, người hãy nhanh chóng rời đi, có chuyện gì cứ để ta chịu trách nhiệm" Lão đại Đại Bình Thiên của Thất quái vội vã đến bên cạnh nói với Hàn. Tam Thiên.

“Một tên cũng không được chạy, các ngươi dám đánh công tử nhà ta, Cung Thiên Ngọc chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua, các người đợi nội mạng đi"

Tên thuộc hạ nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức khoa môi múa mép.

“Hàn Tam Thiên ta mà phải chạy trốn sao?" Hàn Tam Thiên khinh bỉ nói.

“Hàn Tam Thiên người không chạy, vậy xem ra." Có người mỉa mai đáp, thuận miệng nói theo, nhưng vừa nói được một nửa lập tức sửng người.

Những người xung quanh lập tức hốt hoảng.

“Ngươi...người vừa nói cái gì vậy?"

“Ngươi là Hàn Tam Thiên sao?"

“Chết tiệt, Hàn Tam Thiên. Người thật sự giống Hàn Tam Thiên"

“Mặc dù lúc ở núi Khốn Long ta đứng cách xa người, nhưng ta đã nhìn thấy được Hàn Tam Thiên, hắn... hắn quả thật rất giống Hàn Tam Thiên"

Tử Tình và Liễu Sa cũng sửng sốt đưa mắt hướng về phía Hàn Tam Thiên.

Lúc này mọi sự chú ý đều dồn trên người của Trần Thế Quân, từ khi Hàn Tam Thiên đứng dậy, trở thành tâm điểm, mọi người đều vô cùng lo lắng thay cho hắn, dường như không hề để ý đến tướng mạo của Hàn Tam Thiên, chỉ đơn thuần biết rằng tướng mạo của hắn cũng xuất chúng.

+

Chính lúc này, sau khi có người hoảng hốt thốt lên, tất cả đều đem sự chú ý đặt trên người của Hàn Tam Thiên, trong đầu cũng nhanh chóng nhớ lại, đây chính là gương mặt tuấn tú mờ mịt của Hàn Tam Thiên ở núi Khốn Long.

Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên, hắn chính là Hàn Tam Thiên"

“Ta nhớ rất rõ đôi mắt của hắn, đôi mắt giống hệt như thần qủy, không sai, hắn chính là Hàn Tam Thiên.”



“Qủa thật là Hàn Tam Thiên, ta thực sự đang cùng ăn với hắn trong một tửu lầu sao? Chết tiệt, đây quả là chuyện có nghĩ ta. cũng không dám nghĩ đến."



Điên rồ, tất cả mọi người trong tửu lầu như

đang điên cuồng, thậm chí có nhiều người vò đầu bức tóc, trợn tròn hai mắt, như đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Đám người vô cùng kích động.

Trợn tròn hai mắt ngước nhìn người thanh niên đẹp trai trước mắt, hơi thở của Tử Tình lúc này gấp rút hơn, trái tim đập loạn xạ, máu như đang sôi sục lên.

Hình dáng phong trần ở núi Khốn Long mà cô trong ngóng lâu nay, nhưng không ngờ lại vô tình gặp lại ở nơi đây, hơn nữa lại gần đến như vậy.



Trái tim thiếu nữ của cô đột nhiên vô cùng xao xuyến.

Cô vốn dĩ muốn tiến lên chào hỏi trước, nhưng chân hoàn toàn không thể nhấc lên, chân nhấc không nổi, ngay cả miệng cũng không thể thốt nên lời.

Liễu Sa đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngây dại.

Trước tiên bởi vì Hàn Tam Thiên vô cùng tuấn tú, nhưng sau khi biết được thân phận của hắn, càng cảm thấy hắn đẹp đến mức động lòng người.

Các nam nhân trong thiên hạ, không ai có thể sánh lại được.

“Chết tiệt."

Chính ngay lúc này, tên thuộc hạ lập tức hét lên: “Làm sao người có thể là Hàn Tam Thiên chứ? Ngươi đừng có ở đây giả thần giả quỷ."

Mặc dù tiếng hét rất lớn, nhưng vẫn không thể che đậy được sự sợ hãi trong lòng hắn, hành động liên tục lùi về đằng sau đã bán đứng hắn.

“Hàn Tam Thiên đương nhiên là tiểu đệ của ta, nhưng mà hắn không phải là ngươi." Lúc này, gương mặt khó coi của Trần Thế Quân miễn cưỡng ngồi dậy, cố gắng thốt lên.

“Tiểu đệ Hàn Tam Thiên của ta đã bị ác thú nuốt vào bụng, hoàn toàn không thể xuất hiện ở nơi đây, người chính là tên lừa đảo."

Đối mặt với sự chỉ trích của Trần Thế Quân, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề có bất cứ phản ứng nào, ngược lại đám người Mặc Dương ở sau lưng phá lên cười, đến bây giờ bọn họ hiểu rằng muốn chứng minh thân phận ở trần gian lại là chuyện quan trọng như vậy, đây hoàn toàn không lo lắng người



mắc sai lầm thì tìm người, chỉ sợ gặp phải loại người mặc dày nói ngươi không phải là ngươi.

Nhưng nếu như Trần Thế Dân muốn mất mặt, quả thật khiến đám người đang xôn xao yên lặng đi không ít.

Đúng vậy, Hàn Tam Thiên chính là bị ác thú nuốt vào bụng, đây là chuyện mọi người đã tận mắt chứng kiến, hoàn toàn không thể xuất hiện ở đây mới đúng.

Hàn Tam Thiên thật sự rất lười, hắn hoàn toàn không muốn giải thích với bất cứ người nào về vấn đề này, trong tay chỉ cử động, phóng ra một lực nhỏ trực tiếp giáng một cái tát xuống mặt của tên thuộc hạ kia, hắn lập tức bay ra xa vài mét, nằm dài trên mặt đất.

“Sau này ăn nói cho cẩn thận, nếu không, đừng trách ta không khách khí."

Hàn Tam Thiên lạnh lùng thốt lên, sau đó quay trở lại cái bàn của mình, cũng không thèm để ý đến phản ứng của mọi người xung quanh, ngồi xuống lập tức lại uống trà.

Thấy Hàn Tam Thiên ngồi xuống, đám người Mặc Dương cũng lập tức ngồi xuống theo.

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, chính là đang bàn tán chuyện đây là Hàn Tam Thiên thật hay là giả mạo.

1627293472076.png

“Người thanh niên này, quả thật không thể nhận ra.”

“Đúng vậy, có thể có vẻ gầy gầy, yếu ớt như vậy, lại có sức ăn mạnh đến thế sao?"

“Vậy xem ra, hắn không phải là Hàn Tam Thiên rồi, Hàn Tam Thiên chẳng qua chỉ là một người phàm, căn bản không thể ăn nhiều được như vậy."

“Nói cũng đúng, nhưng cho dù hắn không phải là Hàn Tam Thiên, nhưng cũng có chút bản lĩnh, còn tên Trần Thế Dân kia, cái gì mà tự xưng mình là chưởng môn tương lai của cung Thiên Ngọc, ngay cả một chiêu thức



tử tế hắn còn không có."

“Không phải vậy sao, nhưng mà cũng không nên lừa lọc như vậy chứ, quả thật hắn không mạnh, nhưng có một số người lại không biết thức thời. Trong giang hồ đồn thổi có một môn phái thần bí, nhưng đó không phải chỉ là lời đồn thôi sao"

“Cũng đúng"

Nghe thấy những lời mỉa mai này, sự phẫn nộ của Trần Thế Dân không ngừng bốc lên, hắn không cho phép người sỉ nhục môn phái của hắn, càng không được sỉ nhục bản thân hắn.

Liếc nhìn tên thuộc hạ, sau đó đưa mắt nhìn đám người phía sau lưng mình, cùng nhau gật đầu ra hiệu.

Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, đám người Trần Thế Dân lập tức đứng dậy, rút ra những thanh đao sắc bén, đứng dậy xông về phía Hàn Tam Thiên.

Đối với hạng người như Trần Thế Dân mà nói, thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Đám người của sự thúc đâu?"Lúc này Trần Thế Dân nghiến răng nghiến lợi.



“Chết tiệt, đi gọi bọn họ về đây." Trần Thế Dân gầm lên, tên thuộc hạ lập tức đứng dậy, liền vội vàng bỏ chạy đi.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tên thuộc hạ của Trần Thế Dân đã quay trở về, còn mang theo một tên mập, mặc dù tên này thân người mập mạp, nhưng sức mạnh của các cơ thịt mạnh mẽ khiến mọi người kinh ngạc, chỉ vừa bước vào, những người đứng gần. hắn liền cảm nhận được một luồng sức mạnh bức người toát ra.

Đây chính là cao thủ.

“Chết tiệt, cháu của ta đâu, tên nào dám ức

hiếp nó, có phải chán sống rồi hay không?" Dứt lời, tay liền rút ra một cây gậy bằng sắt.

“Sư thúc, con ở đây" Trần Thế Dân ở trong đám đông liền lên tiếng.

Tên sư thúc béo này ở trong cung Thiên Ngọc này là người bình thường vô cùng cưng chiều hắn, lúc này khi ra ngoài tìm người, tên thuộc hạ kia không dám nói rằng sư phụ của hắn ở bên ngoài tự rước họa vào thân, chỉ cần nói với tên sư thúc này một câu, sư thúc của hắn sẽ lập tức đứng ra, trút giận thay cho hắn.

Tên mập này như một con hổ dữ, vô cùng


hung hăng dọa mọi người khiếp sợ, bước vài bước xông tới, rẽ đám người đang đứng, rồi cầm gậy xông tới, hét lên.

“Tên tiểu tử chết tiệt, người dám làm hại cháu trai của ta sao, ta sẽ "

Tên sư thúc mập kia giương cao cay gậy quá đầu, lập tức muốn đánh xuống, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên bên cạnh lập tức sững người.

Lúc này không chỉ hắn sững sốt, mà tất cả mọi người ở đây đều như vậy.

Nhưng chính con vật này khiến cho tất cả mọi người như hóa đá.

“Ác thú...ác thú, chính là ác thú"

“Chết tiệt, đây chính là ác thú sao?

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đang cảm thán sức ăn của người sao lại lớn như vậy khiến mọi người cảm thấy nực cười, hay là sự xuất hiện kinh người của tên mập kia, nhưng lúc này mọi người đang trừng trừng mắt nhìn một con ác thú nhỏ bé đang ăn điên cuồng ở trên bàn, điều này mới khiến họ kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Mặc dù thân hình nhỏ bé, nhưng không ai có thể quên được ác thú đáng sợ ở trên núi Khốn Long lúc đó.

“Đây là ác thú..vậy có nghĩa là Hàn Tam Thiên không hề chết do bị nó nuốt vào trong bụng sao?"

“Ta đã nói rồi, một vực thẳm sâu hun hút cũng không nhất được Hàn Tam Thiên, thì làm sao một con ác thú nhỏ bé như vậy có thể làm được chứ?"

Từng người từng người một há hốc mồm, tự lẩm nhẩm với chính mình.

Tên mập cầm cây gậy kia cũng sững người, mồ hôi không ngừng từ trán chảy xuống, Trần Thế Dân và tên thuộc hạ của hắn đứng

bên cạnh lúc này không ngừng lo lắng, một cây đao rơi xuống đất, hai chân không ngừng run lên, nước tiểu từ quần đột nhiên chảy xuống, rõ ràng hắn đã bị dọa đến mức đi ra quần.

Đây chính là Hàn Tam Thiên.

Bình thường chỉ nghe đến tiếng tăm nhưng bây giờ đã thực sự gặp được.

Nhưng nếu như đúng là Hàn Tam Thiên đang ở đây, thì rõ ràng bọn họ đang gặp rác

Tên tiểu tử này, ngay cả chân thân hắn cũng không hề sợ, luôn luôn cứng đầu như vậy, dùng uy lực này đi lại trên khắp giang hồ, có ai dám đụng vào hắn chứ?

Chính lúc này, bọn họ không biết được đây là phúc hay là họa, lại có thể gặp được Hàn Tam Thiên ở nơi như thế này.

“Loảng xoảng”

Một âm thanh của cây gây rơi xuống đất vang lên, Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn,

tên mập kia vẫn còn giữ hai tay giương cao trên đầu, chỉ là cây gậy trên tay đã sớm rơi xuống đất rồi...

“Có chuyện gì sao?" Hàn Tam Thiên liếc nhìn hắn, rồi nhìn xuống cây gậy trên mặt đất hỏi.
Nghe câu hỏi của Hàn Tam Thiên, nhìn thấy đôi mắt của Hàn Tam Thiên, gương mặt của tên mập lập tức méo mó.

Hắn vì không có đồ đệ, nên vô cùng yêu thương Trần Thế Dân, nên che giấu bảo vệ cho tên tiểu tử này là điều đương nhiên, bất luận tên Trần Thế Dân này làm ra bất cứ chuyện gì, là một sự thúc như hắn đương nhiên sẽ chống lưng cho tên Trần Thế Dân này.

Chuyện này không chỉ một hay hai lần...



Nhưng có ngờ được rằng, đi đêm sẽ có ngày gặp ma.

Càng xui xẻo hơn nữa chính là chọc phải Hàn Tam Thiên.

Mặc dù cung Thiên Ngọc không có tham gia vào trận chiến ở núi Khốn Long, nhưng có việc ở gần đó, bọn họ đều đã nghe rất nhiều về Hàn Tam Thiên.

Mặc dù có nhiều đoạn nói quá khiến người khác khó tin, nhưng trong tất cả cũng có một điểm chính xác.

Hàn Tam Thiên đã đánh bại hai vị chân thần tại núi Khốn Long.

“A, ta...ta không làm gì cả. Ta chỉ là cảm thấy bánh bao rất thơm, nên muốn đến xem thôi.."Tên mập lập tức thay đổi sắc mặt, từ vẻ mặt dữ tợn khi nảy biến thành vẻ mặt hiền dịu đáng yêu.

[+

Đồng thời dùng ánh mắt thèm thuồng chăm chú nhìn Hàn Tam Thiên.

Đám người Mặc Dương không nhịn được liền cười phá lên, bánh bao vì thế mà rơi ra khỏi miệng.

Sự ngượng nghịu này của tên mập sao có thể qua mặt được người khác chứ.

“Xem bánh bao sao lại mang gậy đến để làm gì?"Mặc Dương cười hỏi.

“Chân có đau không?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi, cây gậy sắt này ít nhất cũng năm mươi cân, vô cùng to lớn, lúc này khi rơi xuống liền trung vào chân của hắn rồi mới lăn đi ra chỗ khác.

"Xem...xem bánh bao đương nhiên không cần mang theo gậy, đây...đây chính là vũ khí của ta, chỉ là luôn mang theo bên người thôi, nào có biết được , bánh bao này lại thơm như vậy khiến ta ngây ngất, chính vì thơm đến như vậy khiến ta không để ý mà buông tay, như vậy quá hợp lí đúng không?"

dứt lời, hắn dùng ánh mắt xấu hổ quay lại nhìn đám người Trần Thế Quân ở đằng sau

lưng.



TI

Đám người Trần Thế Quân gật lia gật lịa, đáp lại một cách điên cuồng.

“Mang theo vũ khí đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà giương nó lên cao như vậy, hình như có vẻ như muốn đánh người" Đao Thập Nhị không kìm chế được mà thốt lên.

“Chết tiệt, sao lại biến thành đánh người chứ" Tên mập vội vàng phủ nhận, lập tức như muốn chặn lời người khác: “Đây chỉ là

do ta quá mập, để phát nóng mà toát mồ hôi, chính là làm như vậy để thông thoáng, ...đúng vậy để cho mát mà thôi."

Tên mập nhanh chóng giải thích, kỹ năng diễn xuất , vẻ mặt ngoan cố không biết xấu hổ , thật sự đang làm trò cười cho người khác.

“Có đúng vậy không? Cho nó thông thoáng."

“Đúng, đúng vậy."

Đám đệ tử phía sau, sau khi nghe lời “Cầu cứu" của sự thúc, liền lập tức hưởng ứng theo.

Dứt lời, sợ lời giải thích của bản thân không đủ thuyết phục, có lẽ đám người Hàn Tam Thiên sẽ không tin, vì vậy vội vàng khom xuống sau đó nhặt cây gậy sắt lên, sau đó đưa lên cao, tạo ra cảnh thông gió hắn mới nói đến.

“Ha ha ha ha. Mặc Dương bị cảnh này làm cho kinh ngạc rồi cười phá lên, xoay người đối diện với Đạo Thập Nhị nói: “Đúng là thế gian này muôn hình vạn trạng, lại có người có tư thế mang binh khí như vậy sao?"

Nhìn thấy cả hai bọn họ đều nói như vậy, tên mập cũng gượng gạo nở một nụ cười, nhìn Hàn Tam Thiên, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, chính là như vậy"

“Tam Thiên, có lẽ chính là như vậy, người không cần phải suy nghĩ nhiều" Mặc Dương cười đáp, đồng thời nháy mắt với Đao Thập Nhị, rồi đá vào chân hắn.

Đạo Thập Nhị sững người, mặc dù hắn không phản ứng nhanh bằng Mặc Dương, nhưng huynh đệ bên nhau lâu như vậy hắn liền có thể hiểu đượng hàm ý của Mặc Dương, đột nhiên chau mày lại, gật gù nói: “Có lẽ ngươi đã suy nghĩ qua nhiều, nhưng 2 mà người cũng không nên trách Hàn Tam Thiên suy nghĩ quá nhiều, dù gì nhìn cách ăn mặc của tên mập này với tên tiểu tử Trần Thế Dân kia giống nhau đến vậy, người ngoài nhìn vào đều biết là cùng một bọn. Đây chính là trưởng bối đang giúp hậu bối trút giận đây mà, đây cũng là chuyện thường tình"

“Đúng, đúng, đúng" Tên mập đang thở hổn hến, đột nhiên bị Đạo Thập Nhị hỏi như vậy, lập tức liền ngoan ngoãn gật đầu, nhưng dứt lời mới phản ứng lại kịp, lập tức xua tay: “Không, không, không, không. Đúng là ta với Trần Thế Dân là cùng một môn phái, ta cũng chính là sự thúc của hắn, nhưng mà..."

“Nhưng lúc đầu ta không biết chuyện gì đang xảy ra, đợi sau khi ta đã hiểu rõ ngọn ngành, ta liền lập tức qua đây...lập tức qua đây"Nói đến đây, tên mập lập tức nghẹn lại, lập tức không thốt nên lời, ta đến đây chính là xử lí các người, nhưng trong đầu không cho phép hắn nói ra , liền lập tức xoay lại nhìn Hàn Tam Thiên rồi lại nhìn đám người Trần Thế Dân ở đằng sau.

Như muốn cháu trai hắn nghĩ cách giúp đỡ, vừa sợ bản thân không tìm ra lời giải thích, Hàn Tam Thiên sẽ lập tức ra tay với hắn.

Càng nghĩ trong lòng hắn càng khẩn trương, chết tiệt phải làm thế nào đây?

Nhưng chính trong lúc này, đột nhiên trong đầu hắn như lóe lên một ý, mọi suy nghĩ lập tức trở nên sáng sủa hơn.
Giây tiếp theo, tên mập liền đổi tay giáng một cái tát vào mặt của Trần Thế Dân.

Cái tát này không hề lưu tình, cái tát của tên mập giống như một cái xẻng sắt giáng vào mặt của tên Trần Thế Dân này, đột nhiên nửa bên mặt của Trần Thế Dân như mất hết cảm giác, toàn thân cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh tập kích đến, một luồng sức lực vừa mạnh vừa kì quái đánh hắn ngã xuống mặt đất.

“Phù!!!"

Trong miệng như có thứ gì đó, lập tức cảm thấy răng và máu tươi đang hòa lẫn vào nhau.

“Sau khi hiểu rõ mọi chuyện...ta đương nhiên phải dạy dỗ tên vãn bối này của mình trước mặt mọi người. Ta đâu có phải đi trút cơn giận dữ thay cho hắn chứ?" Tên mập nhìn thấy Trần Thế Dân do chính mình đánh đến như vậy, không kìm chế được đau xót, nhưng tình cảnh trước mắt hắn còn có thể làm được điều gì khác. Cái có thể làm lúc này chính là giả vờ tức giận mà nghiêm nghị dạy dỗ hắn.



“Đây chính là xin lỗi, đích thân ta dạy cho bọn chúng, đứng trước mặt mọi người xin lỗi ngươi."Cảm thấy lí do này không tệ, tên mập nhanh chóng chắc như đinh đóng cột mà thốt lên.

“À, hóa ra là đứng trước mặt mọi người dạy dỗ hậu bối xin lỗi bọn ta." Đạo Thập Nhị làm bộ dạng và như hiểu ra mọi chuyện, nhưng trong lòng thì lại vui như mở cờ.

Mặc Dương nhịn không được mà cười lên, gật gù nói: "Xem ra, chúng tôi đang hiểu lầm rồi."

“Nhưng mà, không phải khi nảy ta nghe cung Thiên Ngọc trước đây toàn là bao che cho nhau, sao lại..."

Lời của Mặc Dương thốt lên, khiến trái tim vừa mới bình tĩnh lại của tên mập kia không ngừng khẩn trương, vội vàng nói: "Không, không, chỉ là lời đồn, lời đồn, chính xác là lời đồn mà thôi."

“Thiên Ngọc cùng trước đây đều công tư phân minh, ân oán rõ ràng, sao lại có thể làm ra chuyện bao che như vậy được, Trung Bắc Hãi ta không chấp nhận chuyện này." Tên mập giường như muốn đem đầu của mình ra để đảm bảo.

Dù gì, môn phái có mạnh như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không thể tùy ý làm càng, nếu không cẩn thận, cơ đồ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

“Chết tiệt, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng xin lỗi người ta đi.” tên mập quay đầu lại hét lên với Trần Thế Dân.

Đến mức đường này, hắn hoàn toàn không muốn công sức bỏ ra trở thành công cốc.

Trong mắt TRần Thế Dân vô cùng phức tạp, từ khi biết được thân phận của Hàn Tam Thiên, hắn thật sự vô cùng sốc, gặp ai không gặp, lại gặp ngay phải Hàn Tam Thiên, quả thật vô cùng xui xẻo.

"Pång."

Một tiếng động vang lên, hai đầu gối của Trần Thế Dân lập tức quỳ xuống mặt đất.

Hắn còn có thể làm được điều gì khác sao? Có lúc nói dối rất sảng khoái, nhưng hiện tại thì vô cùng xấu hổ. Làm ra trò như vậy vốn. có thể tự giải quyết hậu quả, bản thân hắn. không hề muốn tìm sự thúc đến báo thù, tìm lại thể diện...

Kết quả là người sư thúc một mực yêu chiều hắn, nhưng bất ngờ lại bị sư thúc chĩa mũi nhọn về phía mình, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vô cùng buồn bực.

Trước mắt đừng nói đến tìm lại danh dự, ngay cả lòng tự trọng nhỏ nhoi cũng không thể lấy lại được.

“Ta sai rồi, đại ca, ta xin lỗi."

“Ngươi không nên gọi một tiếng đại ca như vậy, không phải người nói Hàn Tam Thiên là tiểu đệ của ngươi sao phải để chúng ta gọi người là đại ca mới đúng chứ" Mặc Dương không có ý định buông tha liền nói.

Mặc Dương không phải là người nhỏ nhen, nhưng có người dám mắng Hàn Tam Thiên, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho.

“Đại ca, ta...ta chỉ là khoác lác thôi, ta..ta làm sao có thể làm sao có thể là đại ca của Hàn Tam Thiên chứ? Ta...ta chỉ là nhìn thấy vị cô nương kia xinh đẹp, lại đi yêu thích Hàn Tam Thiên, vì vậy...mới nghĩ ra cách này, để lừa cô ta." Dứt lời, đầu của Trần Thế Dân đã cúi xuống sát mặt đất.

Hắn cúi đầu xuống không phải là không có lí do, sau khi hắn nói xong những câu nói này, rất nhiều người lập tức chế nhạo hắn, thẳng thừng nói rằng hắn hành động vô cùng lỗ mãng và ngu xuẩn.

Còn Thất Quái lúc này cũng tức giận mà mắng, hận không thể lập tức lột da tên tiểu tử này.



Bản thân là người trong cuộc, sắc mặt của Tử Tình vô cùng xấu hổ.

Hàn Tam Thiên không nói gì, quét mắt nhìn tên mập kia, rồi lại nhìn Trần Thế Dân, rồi liếc nhìn đám thuộc hạ đang run rẩy nói: “Sau này còn dám giả thần giả quỷ hay là ăn nói hàm hồ, cẩn thận cái miệng của các ngươi."

Dứt lời, Hàn Tam Thiên quay lưng, tiếp tục bón cho tên ác thú kia ăn bánh bao.

+

“Đợi một chút.” Đột nhiên Hàn Tam Thiên lên tiếng.

Lập tức chân của Trần Thế Dân khựng lại, mặt đất như đông cứng lại. Không chỉ có hắn mà tất cả mọi người đều không một ai dám cử động.

“Ta già như vậy sao?"Hàn Tam Thiên không thèm quay đầu lại, vẫn tiếp tục cho ác thú ăn, thản nhiên hỏi.

“Vâng, xin lỗi, Hàn Thiên đại ca"

Hàn Tam Thiên không nói thêm gì nữa.

Lúc này, đám người Trần Thế Dân và tên lập mới đưa mắt nhìn nhau, cúi xuống chào bóng lưng của Hàn Tam Thiên, rồi lập tức chạy đi.

“Tốt."

Đám người Trần Thế Dân vừa rời đi, cả tửu lâu như vui vẻ trở lại, tất cả lập tức vỗ tay,

hoan hô Hàn Tam Thiên.

“Hàn Tam Thiên quả thật là Hàn Tam Thiên, chỉ cần ra tay lập tức biết rõ thật hư thế nào, nếu như hôm nay không có hắn, không biết tiểu mỹ nhân của Thất Quái đã bị lừa thê thảm đến mức nào rồi."

“Đúng vậy, ta đã nhìn thấy vẻ độc đoán, kiêu ngạo của tên tiểu tử Trần Thế Dân đó từ lâu rồi."

“Hàn Tam Thiên không hổ danh là tấm gương của chúng ta, ra đường gặp chuyện bất bình, lập tức ra tay tương trợ"

“Đây là người có đạo hạnh, nhưng quan trọng hơn chính là ta đã chính mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên bị ác thú nuốt vào bụng, nhưng bây giờ con ác thú kia lại ngoan. ngoãn bị hắn thuần phục, đây quả thực là bản lĩnh hơn người."

“Hàn Tam Thiên, ngươi chính là thần tượng

của ta, nghe nói người có một liên minh thần bí, nếu không ngại, ta có thể trở thành đệ tử của ngươi không?"

“Đúng vậy, ta cũng muốn, ta cũng muốn như vậy."

Mọi người xung quanh sau khi cảm thán xong, liền giơ tay hưởng ứng thêm, đối với nhân vật anh hùng này, ai cũng muốn được đi theo.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mặc Dương, Đao Thập Nhị và Liễu Phương vô cùng thích thú, dù gì có nhiều người bái phục huynh đệ hắn như vậy, là huynh đệ của nhau, bọn họ

đương nhiên sẽ vui thay.

Nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề quan tâm, chỉ chuyên tâm cho ác thú ăn, dường như không hề để ý đến cảnh tượng huyên náo lúc này.

Hàn Tam
1627293489634.png

Soat!!!

Tất cả mọi người lập tức ngồi xuống.

Hàn Tam Thiên cười khổ, lắc lắc đầu, bỏ một ít thạch anh xuống bàn, dẫn đám người của Mặc Dương định rời đi.

Hắn vừa định đi, đám người trong tửu lầu cũng định đi theo, nhưng bị ánh mắt của Hàn Tam Thiên trừng trừng nhìn nên chỉ đành dừng lại.



Chỉ là vừa bước ra khỏi tửu lầu lập tức có một vài hình bóng đi theo, ngang ngạnh mà xông tới.

Nhìn thấy Giang Bắc Thất Quái , Hàn Tam Thiên bất giác chau mày lại.

“Có chuyện gì sao?"

“Hàn đại hiệp, tại hạ là Đại Bình Thiên, lúc nảy cảm ơn vì người đã ra tay cứu giúp mới không trở thành trò cười trong thiên hạ, còn nữa, nếu như không có người ra tay đánh đuổi đám người của Trần Thế Dân, thất muội của ta, càng không biết sẽ bị kẻ ác ức hiếp như thế nào, mặt dù ánh mắt của người hàm ý không cho phép bọn ta đi theo nhưng người có ơn với ta, chúng ta đương nhiên phải báo đáp, vì vậy chúng ta mới to gan chạy ra đây" Dứt lời, Đại Bình Thiên cúi thấp đầu xuống đất, đồng thời kéo Tử Tình đứng ra.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, hơn nữa lại gần như vậy, gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ ngượng ngùng và xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, cúi gằm mặt xuống, ngại ngùng lướt nhìn Hàn Tam Thiên.

Người bản thân yêu mến, đột nhiên vô tình lại trở thành ân nhân cứu mạng của mình, trong hoàn cảnh như vậy, đối với Tử Tình mà nói, giống như trong giấc mơ, mãi mãi không thể nào quên được.

“Không cần ngại" Hàn Tam Thiên gật đầu rồi nhìn đám người của Mặc Dương, lập tức muốn rời đi.

1

“ Bắc Giang Thất Quái ta mặc dù có tướng mạo xấu xí, nhưng hành tẩu giang hồ xưa nay luôn lấy chữ nghĩa đặt lên hàng đầu, Hàn đại hiệp có ân với bọn ta, chúng ta cũng ngưỡng mộ Hàn đại hiệp lâu nay, nếu như Hàn đại hiệp không chê, xin hãy cho chúng tôi đi theo, bảy huynh muội chúng tôi sẽ cung cúc tận tụy, chết cũng không từ nan."

Trong lòng Thất quái cũng vô cùng yêu mến thất muội Tử Tình của mình.

Có lẽ bởi vì cô ta chính là em út trong Thất quái, hoặc có lẽ cô là người duy nhất có tướng mạo xuất chúng trong thất quái bọn họ, tóm lại đều là ý nguyện của thất muội, đương nhiên muốn tạo cơ hội cho muội ấy.

Huống hồ Hàn Tam Thiên tài giỏi như vậy, vả lại còn giúp đỡ hắn, điều này khiến hắn bái phục.

Hàn Tam Thiên nhíu chặt mày, thật ra không phải hắn không muốn thu nhận thêm đồ đệ, nhưng trước mắt vẫn còn chưa tìm thấy đám người giang hồ Bạch Hiểu Sinh và Phù Mãng, hắn đương nhiên không thể nhận thêm người, hơn nữa tất cả những

chuyện này trước đây đều do đám người Phù Mãng làm, Hàn Tam Thiên đã giao cho bọn họ trách nhiệm này, đương nhiên không muốn can dự vào.

Đây chính là nguyên nhân căn bản mà Hàn Tam Thiên từ chối đám người ở trong tửu lầu.

Quá can thiệp vào quyền lực của người khác chỉ khiến bản thân mất tập trung, cũng không thể phát huy được năng lực của người đảm nhiệm chức vụ đó.

+]

Đối với một tổ chức như vậy, đối với một bang phái cũng phải như vậy.



“Hàn đại hiệp, chẳng lẽ liên minh đã bị thủ tiêu rồi sao?"Lúc này, Liễu Sa đứng bên cạnh nhìn thấy Hàn Tam Thiên do dự không nói nên lời, vì vậy bèn to gan nói.

Câu nói này rõ ràng có tác dụng, Hàn Tam Thiên quay lại nhìn cô ta, nhíu chặt mày lại.

Đúng vậy, Hàn Tam Thiên không biết cô ta đang nói cái gì.

“Lục muội, không được nói bậy"

Đại Bình Thiên nhìn thấy tình huống đang trở nên xấu đi, liền trách mắng lục muội của mình.

“Liên minh thần bí trước nay luôn chiêu mộ những anh hùng hào kiệt, trừ phi liên minh thần bí của Hàn đại hiệp đa bị thủ nên tan rã, nếu không làm sao lại làm lơ trước nhiều người muốn gia nhập vào như vậy chứ?" Liễu Sa vội vàng nói.

“Ngươi nói cái gì?" Hàn Tam Thiên chau mày lại, liền túm lấy cánh tay của Liễu Sa, vội vàng đáp: “Liên minh thần bí bị thiệt hại nghiêm trọng sao?"

Liễu Sa bị Hàn Tam Thiên bóp chặt đến phát đau, gương mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó đau đớn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói.” Hàn Tam Thiên vội vã hét lên.

Thất quái đưa mắt nhìn nhau mà chau mày lại, cánh tay Liễu Sa như bị thanh sắt kẹp lại, kìm nén đau đớn nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết Phụ gia tiêu diệt liên minh thần bí sao?"

“Đúng vậy, nghe nói lúc người chiến đấu ở Diệp Nhan thành, hai nhà Phù Diệp đã liên kết lại tập kích người của liên minh thần bí trong nhà trọ ở Thiên Hồ thành, đồng thời phân ra hai luồng quân tấn công Lục Vô Thần, các đệ tử của người hoàn toàn không biết được sẽ bị liên quân Phù Diệp tạo phản mà tấn công nên tất cả đã bị giết."

“Chết không còn một tên"Đại Bình Thiên lí nhí đáp.

Ầm!!!

Đột nhiên, hắc khí trong người Hàn Tam Thiên bộc phát ra dữ dội, hai mắt hằn lên tia lửa, máu như đang sùng sục sôi lên, Hàn Tam Thiên đang tức giận điên cuồng.

Pằng, pằng, pằng.

Cách đó vài trăm mét, những tiếng nổ vang lên, nhà cửa sập đổ, đường phố đổ nát.

“Phù Thiên, ta sẽ khiến người sống không bằng chết."

Dứt lời, Hàn Tam Thiên tức giận dùng tay chướng xuống mặt đất.

Pằng!!!

Mặt đường được đúc bằng ngọc thạch, lập tức bị nổ tung, những mảng vỡ bay lên tứ tung.

Đúng lúc thành nhỏ này hôm nay có rất nhiều người trên giang hồ tụ tập, nhìn thấy cảnh tượng khác thường, lập tức vận khí để bảo vệ mới lập tức bảo vệ được thành, nếu không tất cả đã bị đổ nát hoàn toàn.

“Chết tiệt, kẻ nào dám làm loạn ở đây"

“Muốn chết đúng không, mau đứng ra đây cho ta"Lúc này, sau khi mọi người phản ứng lại, vô cùng tức giận đáp, đồng thời chạy về hướng này.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom