• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (104 Viewers)

  • Chương 2146-2150

Đại thống lĩnh vừa đi, Ngô Diễn lập tức giận không kiềm được giọng quát. Trong mắt Diệp Cô Thành cũng đều là lửa. Trời sinh tên khốn kiếp kia, từ trước đến nay không chung với mình. Thậm chí bởi vì hắn xuất thân danh môn nên nhiều lần xem thường mình. Trước kia cũng bỏ qua đi. Hiện tại mình vừa mới có chút chỗ đứng, tên vương bát đản này liền cứ thế mà đánh tới. Thực sự là ghê tởm.

“Mẹ nó chứ, Hàn Tam Thiên. Người tốt nhất ngoan ngoãn tôi nay cho lão tử." Diệp Cô Thành lạnh lùng nhìn về phía rừng lớn đen nghịt phía trước, tức giận quát.

Mà lúc này ở trong Hư Vô tông.


Các đệ tử đã sớm tập hợp lại, Tần Sương cũng đã kiểm kê xong. Có điều sau khi kiểm kê, Tần Sương liền để các đệ tử nghỉ ngoi tại chỗ để chờ lệnh, mà chính nàng thì quay về chủ điện, không biết đi làm việc gì nữa.

Về phần Hàn Tam Thiên bên này, mặc dù phòng ốc sáng trưng, có điều, trong phòng cũng không có bất kỳ ai cả. Ngay tại thời điểm Tần Sương khẩn cấp tập hợp ở bên kia, Hàn Tam Thiên suy đoán nhưng tên phản đồ tất nhiên sẽ buông lỏng đối với mình, cho nên ban đêm dẫn theo Tô Nghênh Hạ và Niệm nhi đi tới phía sau núi. Lại về phía sau núi, tâm tình liền phức tạp. Nơi này đã từng là nơi đầu tiên anh suýt chút nữa phân cách sống chết ở thế giới Bát Phương. Nhưng mà một nhà ba người không có dừng lại mà là cứ thế đi quyền đến trước hồ suối, đến sơn động mà Thú Vương tạo ra kia.

Phía trên bãi đất bằng phẳng của sơn động, một đám kỳ thú đã sớm sẵn sáng bày trận. Một hồ một sư tử đừng trước mặt đám thú. Lúc trước sau khi Thạch Hầu chết, bọn hắn liền được đề bạt. Từ một loại góc độ nào đó mà nói, bọn nó có thể có hôm nay là vì lúc trước dựa vào Hàn Tam Thiên, cho nên sự cảm kích với Hàn Tam Thiên không hề giống Tiếp theo chính là Thiên Lộc Tỳ Hưu lớn nhở ở bên cạnh Hàn Tam Thiên. Đều là kỳ thú, sao bọn chúng lại có thể không biết được, Thiên Lộc Tỳ Hưu là cấp bậc và đẳng cấp gì kia chứ? Dù là bọn chúng đều là sủng vật của Hàn Tam Thiên, bọn chúng tự nhiên càng tâm phục khẩu phục với Hàn Tam Thiên. Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, trận chiến của Hư Vô tông, đám kỳ thú này đều đã biết bản lĩnh của Hàn Tam Thiên.

“Tham kiến Thú Vương!”

“Tham kiến phu nhân."


"Tham kiến tiểu thư!"


Vạn thú cùng kêu lên, ngay sau đó đều chỉnh tề quỳ gối trước mặt Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh sáng màu trắng trên cánh tay nhẹ nhàng hiện ra, một con thỏ có răng nanh lúc này xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Tham gia Nhị Thú Vương."

Đã lâu không gặp, bây giờ tiểu Bạch đã lớn bổng lên không ít. Theo trình độ nào đó mà nói, nó cũng coi như là có mệnh số khổ. Mới trùng sinh xuất thế đã gặp phải tên Hàn Tam Thiên biến thái này, sau khi nhận chủ không lâu thì Hàn Tam Thiên xảy ra chuyện. Sau một lúc giày vò, cơ bản đã tiến vào trạng thái gian khổ. Cũng may đoạn thời gian ở trong Thiên Thư của Bát Hoang đã hấp thu năng lượng, rốt cục cũng bổ sung được cho nó. Trải qua thời gian dài để tiêu hoá như vậy, tiểu Bạch không chỉ có một lần nữa thức tỉnh, mà thực lực cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Hôm nay lần nữa hiện lên trong đám thú, uy phong lẫm liệt.


“Đều đứng lên đi." Hàn Tam Thiên cười cười.

Đám thủ đủ lên.

Niệm nhi nhìn đám động vật thành tinh kỳ lạ ở trước mặt nhưng cũng không e ngại, thậm chí còn nhanh chóng thấy được vẻ ngoài đáng yêu của tiểu Bạch mà đột nhiên bị nó hấp dẫn. Thừa dịp Hàn Tam Thiên không chú ý đến, trực tiếp liền chạy tới gần bên người của tiểu Bạch.

“Mày là thỏ sao? Thế nhưng con thỏ mà tao thấy khi còn nhỏ, nó đều có hai cái răng cửa lớn nha. Vì sao mày lại không có chứ? Có phải dò mày nghịch ngợm đúng không? Cho nên răng cửa bị gãy không có nữa? Oa, hai cái răng này của mày thật dài. Nếu không tao giúp mày làm nó ngắn đi một chút."

Tiểu Bạch lập tức sững sờ, sau đó yếu ớt nhìn Hàn Tam Thiên, nhưng không đợi Hàn Tam Thiên phản ứng, đột nhiên...

Hàn Niệm đột nhiên một tay trực tiếp ôm tiểu Bạch vào trong ngực. Cô bé rất yêu thích con thỏ đáng yêu này. Bị một người có thân thể nhỏ nhắn, xinh xắn ôm mình như búp bê sắc mặt tiểu Bạch lập tức ửng hồng. Ở giữa vạn thú, nó thể nhưng là Thú Vương uy vũ vô cùng, dù là hôm nay ra sân vẫn là uy quyền như cũ. Nhưng bây giờ... lại bởi vì Hàn Niệm...



Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên nhìn nhau cười khổ, nhìn vẻ mộng bức vừa bất đắc dĩ của tiểu Bạch, Tô Nghênh Hạ lắc đầu, cười cười: “Niệm nhi, ngoan, lát nữa với tiểu Bạch... thỏ chơi nhé. Ba ba còn có chính sự nữa.”

"Không đâu, mẹ. Niệm nhi thích thỏ con, Niệm nhi muốn mang thì đi chơi cùng." Niệm nhi làm nũng nói, trong đôi mắt to ngập nước, hiền nhiên, cô bé vô cùng thích nó, cho rằng là thỏ con, không nỡ buông ra. Nhưng cũng bởi vì khẩn trương, cho nên thời điểm Hàn Niệm đang trả lời Tô Nghênh Hạ, tay ôm tiểu bạch không khỏi ôm thêm càng chặt. Nhất thời, cơ thể của tiểu Bạch thân nghiêng về trước, đầu hướng ra sau, trong đôi mắt đều là sợ hãi và bất đắc dĩ.



Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua tiểu Bạch, bất đắc dĩ cười khổ. Anh ngược lại không lo lắng tiểu Bạch có chịu nổi sự giày vò của Niệm nhi hay không. Dù sao mặc dù tiểu Bạch thức tỉnh không được lâu, nhưng với bản lĩnh của nó, cho dù để Hàn Niệm cầm dao chặt nó, cũng không có khả năng tổn thương được chút gì với nó. Hàn Tam Thiên càng để ý hơn là, con gái hồn nhiên ngây thơ có thể khiến cho tiểu Bạch bị bối rối hay không. Nếu như có, Hàn Tam Thiên tự nhiên không đồng ý phóng túng cho hành vi như vậy của Hàn Niệm. Mặc dù Hàn Tam Thiên rất yêu Hàn Niệm, nhưng về phương diện giáo dục, Hàn Tam Thiên chưa từng có ý coi nhẹ. Mặc dù trong mắt Tiểu Bạch mang theo tuyệt vọng, nhưng vẫn như cũ gật đầu nhẹ. Dù cho nó là Thú Vương, nhưng ai lại có thể chống lại vị công chúa nhỏ đáng yêu trước mặt kia chứ?!

Hàn Tam Thiên cảm kích gật đầu. Buông bỏ tôn nghiêm của Thú vương để chơi với con gái minh, anh cũng rõ ràng tiểu Bạch đã hi sinh rất nhiều. Huống hồ, lần thú quân tập kích này cũng phần lớn dựa vào tiểu Bạch.

Đêm đó nói chuyện phiếm với Tô Nghênh Hạ ở bên ngoài phòng, chợt nghe tiếng thú gầm, thêm câu “thú tính đại phát" mà Tô Nghênh Hạ nhắc đến khiến Hàn Tam Thiên nghĩ đến đại quân dị thú. Có điều, số lượng kỳ thú trong núi Tứ Phong từ đầu đến cuối quá ít, cho nên Hàn Tam Thiên mới muốn dùng địa đồ, tìm đến kỳ thú đang ở trong xung quanh của dãy núi. Mà kéo bọn chúng về phía mình, tự nhiên cũng dựa là dựa vào khí tức vương giả của Thú Vương tiểu Bạch mà có được.



“Được, mày đi theo con bé đi." Hàn Tam Thiên cười cười nói.

"Anh lại chiều nó rồi." Tô Nghênh Hạ có hơi bất đắc dĩ.



Hàn Tam Thiên cười cười, tiếp đó nhìn về phía tất cả kỳ thú: “Lần khổ chiến này đều nhờ có mọi người đồng tâm hiệp lực."

Hàn Tam Thiên nói xong cũng không nói nhiều, vung tay lên, khoảng trống ở trước mặt lập tức xuất hiện mấy trăm con kỳ thú, mà trên người những con kỳ thú này đều có áng trắng bạc, mặt mũi hồng hào. Chỉ nhìn từ bên ngoài liền có thể nhìn ra, tinh thần bọn chúng lúc này sung mãn, hơn nữa ở bên trong cơ thể ẩn chứa năng lượng vô cùng sung túc.

“Thủ Vương, đây là..."



“Đây chính là các huynh đệ ra ngoài ứng chiến với ngài hôm nay sao? Bọn chúng... Bọn chúng đây là xảy ra chuyện gì."

Hai trưởng lão Sư hai mặt nhìn nhau. Hàn Tam Thiên dẫn người ra ngoài tập kích, tử thương là đương nhiên, nhưng nào ngờ ở trước mắt lại không phải là cục diện như vậy, mà từng kỳ thú giống như vừa ra ngoài ăn bữa tiệc xong, thuận tiện hưởng thụ tắm nắng, cả mặt đều hồng hào. Quan trọng nhất là, bọn chúng còn phát hiện được, những kỳ thú này chỉ ra ngoài buổi chiều, lú này quay lại, tu vi và cấp bậc liền xuất hiện đều tang lên mạnh mẽ. Đây quả thực khiến cho một đám kỳ thú đồng thời vô cùng sợ hãi, lại cực kỳ ghen tị. Sớm biết như thế, mình cũng đi theo Thú Vương đi đánh một trận là tốt rồi. Mà những kỳ thú đột nhiên thay đổi này, có biến hóa như thế tự nhiên là vì Hàn Tam Thiên đưa bọn chúng vào trong thiên thư của Bát Hoang. Có năng lượng thúc đẩy sinh trưởng trong đó, cộng thêm sự chênh lệch biến hóa của thời gian, bọn chúng có thể không có thay đổi sao?!



“Đa tạ Thủ Vương."

Đám kỳ thú lúc này được sung mãn, đều cùng nhau quỳ xuống, hoàn toàn thần phục Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên cười cười, vươn tay ra hiệu bọn chúng đồng thời đưa ánh mắt đến chỗ bầy thú khác đang kích động: “Mọi người không cần lo lắng. Các ngươi đều theo ta tham gia chiến đấu, tự nhiên đều có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.”



Toàn bộ kỳ thú nghe nói như thế đều vô cùng sôi trào. Thủ khác với con người. Mặc sù sức lớn, cơ thể to khoẻ nhưng thú tu đạo khó như lên trời, rất nhiều con thú khi tu tới trình độ nhất định, thậm chí sẽ hóa thân thành người, đi teho thiên đạo, mục đích đúng là muốn như con người càng thích hợp để tu luyện hơn nữa.

“Đa tạ ân trạch của Thú Vương, hai thú chúng ta thay cho tất cả kỳ thú vô cùng cảm kích."



Hàn Tam Thiên cười cười, để tất cả kỳ thú đứng thành một hàng, sau đó mở thiên thư của Bát Hoang ra, một vòng ánh sáng xuất hiện ở phía trước bên cạnh của Hàn Tam Thiên, tất cả kỳ thú thành thật đi vào trong vòng sáng đó. Theo từng con đi vào bên trong thiên thư của bát Hoang, những kỳ thủ này nhanh chóng đã ở trong một thế giới cực kỳ xa lạ, nhưng năng lượng nơi này cực kỳ sung túc, khiến đám kỳ thú này cảm thấy vui mừng.

"Tiểu tử này, biến chỗ này của ta thành vườn bách thú hả?” Ở giữa không trung, một âm thanh vừa bực mình vừa buồn cười.

"Ha ha ha ha." Một âm thanh khác khẽ cười nói: "Tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, cứ làm theo hắn đi."



“Nếu ta không theo hắn, ta có thể để cho đám kỳ thú này đi vào sao? Hắn thật sự cho là hắn đã hoàn toàn thu phục được chỗ này của ta rồi? Không có sự đồng ý của ta, sao hắn lại dám làm càn như thế kia chứ."

“Tiểu tử này, sao đột nhiên đi vào rồi?" Lúc này, một giọng nói khác đột nhiên tràn đầy nghi ngờ.
Thuận theo tầm mắt phóng ra của hai người, Hàn Tam Thiên chậm rãi đi đến.



"Hư Vô Tông nhiều chuyện như vậy, tiểu tử này còn có nhàn rỗi mà tới đây?" Giọng nói đầu tiên thấy kỳ lạ nói.

"Tiểu tử kia đang làm gì vậy?"



Lúc Hàn Tam Thiên đi vào sau đó, nói gì đó với hai vị trưởng lão sư hổ ở bên cạnh. Không lâu sau đó, hai vị trưởng lão liền dẫn ra một con kỳ thú cũng không lớn kỳ, tiếp đó, Hàn Tam Thiên ký kết khế ước với con kỳ thú kia, sau nữa anh liên rời đi.

Trở lại bên cạnh sơn động, Hàn Tam Thiên nhìn thấy tiểu Bạch đang hơi liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, có hơi khẩn trương. Có điều sau khi nhếch miệng, anh trực tiếp dứt khoát dùng tinh thần huỷ đi khế ước vừa ký kết lúc nãy. Một giây sau, Hàn Tam Thiên lại đi vào trong thế giới Bát Hoang, cũng dùng tốc độ cực nhanh, tìm được hai vị trưởng lão sư sư hổ. Ở trước mặt hai vị trưởng lão, còn kỳ thủ mới vừa rồi đã bị trọng thương, có điều vẫn còn sống như cũ.

"Ò, tiểu tử này, đầu óc cũng nhanh nhẹn đấy. Lợi dụng ngăn cách của hai thế giới từ đó có ý đồ muốn huỷ đi kế ước giữa người và sủng vật. Mặc dù hắn cũng không biết chân tướng, nhưng ít ra đánh bậy đánh bạ ngược lại tìm ra được phương pháp."



“Đúng vậy. Một khi huỷ khế ước, Thần thú sẽ chết ngay lập tức. Nhưng mà nếu như không chết ngay lập tức bên trong thế giới Bát Phương mà là chết ở trong thế giới Bát Hoang, như vậy thời gian chết sẽ bị biến lớn rất nhiều. Dù sao một giây đồng hồ của thế giới Bát Phương và trong thiên thư của Bát Hoang hoàn toàn khác nhau. Ngược lại thật thông minh."

Hai âm thanh nhẹ nhàng cười một tiếng.



Hàn Tam Thiên lại nhanh chóng ra ngoài. Không lâu sau đó, một đám kỳ thú lớn hơn lúc trước đi vào trong thiên thư của Bát Hoang. Phần lớn những kỳ thú này đều là sủng vật phía bên Dược Thần các. Rất hiển nhiên, kết quả thí nghiệm của Hàn Tam Thiên khiến cho anh có được manh mối và phương pháp giải quyết tạm thời. Còn lại, cứ như vậy chữa trị cho những kỳ thú này ở trong thời gian ngắn nhất là được. Chuyện này khiến cho Hàn Tam Thiên trăm mối không có cách giải, ngồi một mình ở trong phòng trúc cúi đầu đau khổ.

Tô Nghênh Hạ rót một chén nước đặt lên tay Hàn Tam Thiên, đưa mắt nhìn tiểu Bạch đang chơi vui vẻ với Hàn Niệm trong phong trúc, vỗ vỗ vai của Hàn Tam Thiên: "Không cần tạo áp lực quá lớn cho mình."

Hàn Tam Thiên nhận lấy cái chén, nhẹ nhàng uống một ngụm: "Nếu như Dược Thần các huỷ bỏ khế ước, phần lớn kỳ thú ở nơi này đều sẽ vì vậy mà chết. Anh cũng không phải không phải muốn bọn chúng mà muốn giúp mình. Anh chỉ không muốn thấy bọn chúng đều chết đi."



Hàn Tam Thiên nói xong, mắt nhìn Tô Nghênh Hạ nói: “Những kỳ thú này lúc đầu cũng là vì giúp anh mới không nghe theo ý chủ nhân. Bây giờ có bây giờ, nếu như anh không thể cứu bọn chúng, anh..."

"Em hiểu rõ, vậy sẽ khiến anh rất áy náy. Có điều, dù sao vào trong trong thiên thư của Bát Hoang, anh còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ suy nghĩ, không nên quá sốt ruột." Tô Nghênh Hạ quan tâm nói.



Hàn Tam Thiên gật gật đầu.

Hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu một cách để chữa trị.

“Đúng rồi, sư tỷ Tần Sương ở nơi đó, làm sao bây giờ? Bọn họ đã tập kết lâu như vậy." Tô Nghênh Hạ quan tâm nói.



Hàn Tam Thiên khinh thường, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không có việc gì, không cần vội, cứ để bọn họ đợi đi.”

Thế giới Bát phương lại trôi qua mấy canh giờ nữa. Các đệ tử tập trung đã sớm chờ đến buồn ngủ, thế nhưng Tần Sương vẫn như cũ ở trong chủ điện không biết là làm gì. Mỗi lần có đệ tử nhịn không được hỏi lúc nào xuất phát, Tần Sương vẫn trả lời là thời cơ chưa tới.



Đệ tử Hư Vô tông còn như vậy, một đám đệ tử Dược Thần các phụ trách ứng chiến ở dưới chân núi càng tức hơn. Trơ mắt nhìn chằm chằm núi lớn ở phía trước, từ hết sức chăm chú cho tới bây giờ mắt mệt, nhanh chóng đều nhìn thấy ảo ánh rồi.

Gió lạnh thấu xương buổi tối thổi đến, một đám các đệ tử không khỏi quấn chặt lấy quần áo: “Mẹ nó chứ, không phải nói đám khốn kiếp Hư Vô tông kia sẽ tùy thời công kích chúng ta à? Giờ đều đã nửa đêm, sao còn không thấy động tĩnh gì cả?"

“Trời mới biết được ấy. Không chừng, đây rõ ràng chính là tin tức giả. Dù sao, Diệp đại thống lĩnh của chúng ta cũng không phải lần thứ nhất bị người đùa giỡn."



“Mẹ nó, hắn bị đùa nghịch cũng đầu cần kéo chúng ta cũng nồi cùng chứ?"

“Ai nói không phải, phi!”



Mà bên trong lều chủ tướng, sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lùng, một tay cầm chén vô cùng dùng sức, cả người đều cắn chặt răng.

"Đây đã là đều nửa đêm, nửa đêm rồi, sao Hàn Tam Thiên còn không có động tĩnh gì? Mẹ nó, tên vương bát đản kia sẽ lại không trêu đùa chúng ta chứ?” Thủ phong trưởng lão tức giận đi tại chỗ, tức giận quát.

“Tên khốn khiếp Hàn Tam Thiên kia quả thực quá cần mặt mũi mà. Đây coi chúng ta là gì chứ? Là khỉ à?" Ngũ phong trưởng lão cũng cả giận nói.



“Rác rưởi quả nhiên chỉ có thể dùng chiêu đê hèn, nếu như lấy cứng chống cứng, nhìn xem ta có chơi chết tên vương bát đản này." Lục phong trưởng lão cũng không phục, nói.

Ngô Diễn nhướng mày, tức giận quát: “Vậy hiện tại hắn tới, ngươi dám chơi chết hắn à?"



Lục phong trưởng lão lập tức rụt đầu lại. Nếu như lão ta dám đã sớm ra tay lúc ở Hư Vô tông rồi.

Ngô Diễn nói xong, lúc này Thủ phong trưởng lão mới nói: “Mặc dù Hàn Tam Thiên tuồn tin tức ra, nhưng đại quân của Phù gia ở trên núi cũng một đêm không động tĩnh gì. Có thể nào là tin tức giả hay không?"

Rầm một tiếng.



Toàn bộ chén trong nháy mắt đều biến thành mãnh vỡ trong tay Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành giận không kìm được vỗ bàn một cái: “Mẹ nó, tên Hàn Tam Thiên này chỉ là một tên vô dụng, lại năm lần bảy lượt làm cho ta xấu hổ nhục nhã. Tối nay càng liên tiếp chơi đùa ta. Ta thật sự muốn uống máu của hắn, rút gân của hắn. Sư phụ."



"Có!"

“Chậm đã!” Nhưng vào lúc này, Ngô Diễn đột nhiên lên tiếng.
Ngô Diễn nói xong, hạ thấp người một cái, vội vàng khuyên nhủ:



“Cô Thành, chuyện này rất trọng đại, một khi lui quân, lỡ như Hàn Tam Thiên lại đánh úp lại, hậu quả sẽ không tưởng tượng được."

Diệp Cô Thành nhướng mày, những gì Ngô Diễn nói không phải là không có lý.



“Ngô Diễn sư huynh, ngài cũng không cần quá cẩn thận như thế chứ? Đại quân trên núi của Phù gia chưa di chuyển, hơn nữa chúng ta cũng đã chờ đợi được mấy canh giờ rồi, trơ mắt nhìn người kiệt sức, ngựa hết hơi, các đệ tử cũng oán giận rất nhiều, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nếu cái tên Trần đại thống lĩnh kia không cười chết chúng ta, thì chúng ta cũng chết vì bị các đệ tử mắng sau lưng quá nhiều."

Thủ phong trưởng lão lầu bầu nói.

“Đúng vậy, nếu như Trần đại thống lĩnh nói chuyện này cho Vương Hoãn Chi biết, thì Vương Hoãn Chi sẽ thấy Cô Thành của chúng ta như thế nào đây? Nhất định sẽ cảm thấy Cô Thành của chúng ta rất ngốc nghếch, kẻ địch tùy tiện thả một cái tin tức nhỏ, phía chúng ta lại giống như điên loạn mà dằn vặt cả một đêm."



Ngũ phong trưởng lão cũng không vừa lòng nói.

Mấy người này đều là kẻ sĩ diện, nhất là sau khi đi theo Diệp Cô Thành, rõ ràng là ở nơi này nhận được sự đãi ngộ cao từ Vương Hoãn Chi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.



Huống hồ, đi cùng Diệp Cô Thành rồi buông tha cho vị trí trưởng lão của phái Hư Vô là vì gì? Còn không phải là vì vinh hoa phú quý, được mọi người chú ý hay sao? Nếu để cho bọn họ bị đám người của Trần đại thống lĩnh kia nhục nhã, đương nhiên là bọn họ sẽ không vui.

Lục phong trưởng lão cũng gật đầu:

“Đúng vậy, Cô Thành, Vương Hoãn Chi vẫn luôn coi trọng người, cho rằng người vừa trẻ tuổi lại có thiên phú cao, đã thế còn vô cùng thông minh, nếu như để chúng ta phạm sai lầm đến hai lần, chỉ sợ Vương Hoãn Chi sẽ vô cùng thất vọng đấy?"



“Các ngươi!”

Ngô Diễn chán nản, so với ba vị trưởng lão kia, rõ ràng là thứ mà Ngô Diễn coi trọng không chỉ là vinh hoa phú quý, cao cao tại thượng ở trước mắt, mà tương lai còn quan trọng hơn rất nhiều.



Thứ ông ta muốn chính là quyền thế.

“Cô Thành, đừng nghe bọn họ ăn nói bậy bạ, lúc này, quan trọng nhất là có thể bảo vệ được đêm nay, ít nhất, cũng phải giữ được nền tảng của chúng ta.”

Ngô Diễn vội vàng khuyên nhủ.



Chỉ cần bảo vệ một cách hợp lý, ít nhất vị trí của Diệp Cô Thành sẽ mãi mãi không thay đổi, đây chính là nền tảng của bọn họ. Mà nếu như đúng thật là bị Hàn Tam Thiên đánh lén sau lưng, vậy hậu quả sẽ vô cùng kinh khủng.

Trong lúc này Diệp Cô Thành cũng vô cùng do dự, đối với hắn ta mà nói, mặt mũi là một thứ vô cùng quan trọng, chuyện bị người khác cười nhạo là không thể chấp nhận được. Một người cao ngạo kiêu căng như hắn ta, không thể nào có thể chấp nhận được sự nhạo bảng làm làm nhục như vậy, hắn ta muốn được trăm vạn người tôn sùng và hâm mộ.



Để cho loại người ngày thường vẫn luôn ở phía dưới hắn ta như Trần đại thống linh đến trào phúng hắn ta, hắn ta sẽ không chịu nổi. Nhưng mà, những lời mà Ngô Diễn nói quả đúng là chạm đến nỗi đau của hắn ta.

Ngay lúc hắn ta đang rất khó xử, bỗng nhiên lại nghe thấy bên ngoài trướng có một tiếng hô lớn:

"Báo!"



Ngay sau đó, một tên đệ tử vội vàng chạy vào bên trong.

Không đợi đứng vững, tên đệ tử này đã trực tiếp quỳ gối xuống mặt đất theo quán tính, rõ ràng là có chuyện rất khẩn cấp.



"Có chuyện gì mà kích động như vậy?”

Diệp Cô Thành lạnh giọng hỏi.

“Phái. Phái Hư Vô có động tĩnh.”



Lời này vừa nói ra, ngay lập tức Thủ phong trưởng lão và Ngũ Lục phong trưởng lão đều sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, mà Ngô Diễn đã vung tay lên:

"Qủa đúng là thế."



Diệp Cô Thành gấp gáp đến mức trực tiếp đứng lên:

“Nhanh báo cáo đi."

“Vâng!”



Tên đệ tử kia hít một hơi rồi nói:

"Tối nay, Hàn Tam Thiên ra lệnh cho Tần Sương tập hợp đệ tử của phái Hư Vô lại, nhưng vẫn không có bất cứ mệnh lệnh nào, rất đông đệ tử đang chờ ở đó. Nhưng mà, cách đây mấy chục phút trước, các đệ tử của phái Hư Vô, tất cả đều xuất động."



“Bọn họ muốn tấn công xuống chân núi hay sao?"

Ngô Diễn nhíu mày nói.

“Không phải, nghe nói là bọn họ muốn đi đến vườn rau của phái Hư Vô."



Đệ tử nói.

“Vườn rau?"



Đám người Diệp Cô Thành đều trừng lớn mắt nhìn nhau, Hàn Tam Thiên đang muốn làm cái gì vậy? Đã hơn nửa đêm rồi, còn tập hợp đệ tử ra vườn rau, đây là bị điên rồi hay sao?

"Bọn họ đi vườn rau làm cái gì?"

Ngô Diễn nuốt nước miếng một cái, vô cùng buồn bực nói.



"Nghe nói bọn họ muốn thu thập hết đồ ăn và dược liệu có trong vườn rau.”

Một đám người càng sửng sốt, hơn nửa đêm chạy ra đi làm kẻ trộm thì bọn họ cũng sẽ không ngạc nhiên, nhưng hơn nửa đêm lại chạy ra vườn rau để lấy đồ ăn, thu thảo dược, đây đúng là lần đầu tiên bọn họ được nghe thấy.



Thủ phong trưởng lão và hai trưởng lão kia cũng thấy bối rối không hiểu gì:

“Hàn Tam Thiên bị điên rồi hay sao? Đi tập hợp các đệ tử lại để hái đồ ăn, hái thuốc, hắn đang muốn làm cái gì vậy?"

Bỗng nhiên Ngũ phong trưởng lão cười nói:



"Chắc là Hàn Tam Thiên biết tình huống của chính mình rất nguy hiểm, cho nên lúc này mới phải tích trữ đồ ăn và dược liệu, để có thể chống lại cuộc chiến tiếp theo. Nhưng mà, sao bọn họ biết được chúng ta còn có viện binh của hải vực Vĩnh Sinh chứ? Chờ viện binh đến đây, chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng dễ như trở bàn tay, tích trữ nhiều đồ như vậy nhưng chúng cũng sẽ không được ăn đâu."

Lục phong trưởng lão cũng lạnh giọng cười nói:



"Ta đã nói đó là tin tức giả từ lâu rồi, Ngô Diễn sư huynh làm việc vẫn là cần thận quá mức rồi. Chúng ta có nhiều người như vậy ở đây, hắn cũng dám xuống núi đánh sao? May mắn chúng ta không trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn, nếu không hắn lại được món hời lớn rồi."

Diệp Cô Thành cũng hơi gật đầu, ba người này nói quả là rất chính xác.

Chơi âm mưu gì cũng được, nhưng nhiều lắm cũng chỉ chiếm được chút tiện nghi thôi. Nếu như muốn xuống núi đánh, ở tình huống nhân số chiếm ưu thế như thế này, nếu Hàn Tam Thiên muốn dựa vào những mưu kế này để dành chiến thắng, quả đúng là người si nói mộng.



“Hàn Tam Thiên đang làm gì thế?"

Ngô Diễn cẩn thận hỏi tên đệ tử kia.



“Sau trận đánh lén lúc chiều Hàn Tam Thiên đã quay về Tứ phong, sau đó lại mang theo vợ con quay trở về phòng để nghỉ ngơi, đến giờ vẫn chưa thấy ra."

Đệ tử nói.

Ngô Diễn nhướng mày, đại chiến sắp đến, Hàn Tam Thiên lại có thể yên bình đi vào giấc ngủ, điều này sao có chút khiến người ta không thể nào tin tưởng được vậy?



"Ngươi chắc chắn là hắn đang nghỉ ngơi chứ? Không phải là đi đến nơi khác sao?"

"Trong phòng Hàn Tam Thiên vẫn còn sáng đèn, mãi đến tận nửa đêm mới tắt.”



Đệ tử báo cáo nói.

Nghe nói như thế, ngay lập tức Thủ phong trưởng lão cười nhạo nói:

"Ngô Diễn sư huynh, người xem đi, ta nói ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi."



"Đúng vậy, cho dù Hàn Tam Thiên có mạnh, nhưng mà cũng chỉ là một người mà thôi. Chiến đấu suốt hai ngày trời, tối còn đi đánh lén, đương nhiên là sẽ rất mệt mỏi, chính mình muốn đi nghỉ ngơi một lát, cho nên mới thả ra một quả bom khỏi, khiến cho chúng ta mệt mỏi phòng bị mà không dám dứt ra để đánh lén hắn, do đó hắn có thể yên tâm mà nghỉ ngơi. Về phần tên đệ tử này nói nửa đêm đi hái rau, cũng rất rõ ràng rồi, cũng chỉ là một vở kịch thôi, cũng cả có ý nghĩa gì, chỉ là nửa đêm muốn dọn dẹp chút mà thôi."

Ngũ phong trưởng lão yên lòng, lúc này mới cười nói.



“Không thể không nói, Hàn Tam Thiên quả đúng là rất thông minh, hắn là một kẻ biết tận dụng những mưu kế một cách tuyệt vời. Nhưng mà, cũng chỉ như vậy thôi."

Lục phong trưởng lão cũng cười nói.

Diệp Cô Thành gật đầu, chuyện đến bây giờ, cuối cùng hắn cũng đã an ổn hơn rất nhiều.



Nếu như bây giờ đã điều tra xong ý đồ thật sự của Hàn Tam Thiên, hắn ta có thể ngăn chặn tổn thất một cách kịp thời, chỉ liếc mắt nhìn Ngô Diễn một cái, Diệp Cô Thành đang đợi ý kiến của ông ta.

Ngô Diễn nhíu mày trầm tư một lát, đang chuẩn bị gật đầu.



Đột nhiên, lúc này ở bên ngoài lều trướng lại ồn ào náo động, ngay lập tức sắc mặt đám người Diệp Cô Thành trở nên lạnh lẽo, bước nhanh xông ra phía bên ngoài.

Bên ngoài trướng có không ít đệ tử đang nhìn lên không trung, giữa bầu trời, có một đạo lưu quang hiện lên, xẹt qua bầu trời phía trên liều trại, lao về phía đại bản doanh, cuối cùng, biến mất ở phía xa ха.

“Đó là...Đó không phải là Hàn Tam Thiên hay sao?”
Vừa nghe thấy cái tên ngày, ngay lập tức các đệ tử không nhịn được mà nắm chặt thương.

Cho dù đạo lưu quang kia đã đi xuyên qua bầu trời của bọn họ, dần dần biến mất ở phía đường chân trời.

Nhưng ám ảnh mà Hàn Tam Thiên để lại trong lòng các đệ tử, thật sự là quá lớn.


“Con mẹ nó, đó thật sự là Hàn Tam Thiên hay sao?"

“Đã khuya như vậy rồi, hắn còn đi đâu nữa?"

“Chẳng lẽ là đi gọi viện binh hay sao?"

Vài vị trưởng lão đứng hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì, Ngô Diễn và Diệp Cô Thành cũng thì thào nhìn theo nơi mà đạo lưu quang kia biến mất, ánh mắt rất phức tạp.

“Có phải là Hàn Tam Thiên đang chạy trốn hay không?"


Bỗng nhiên Thủ phong trưởng lão lại suy đoán.

"Ngô Diễn sư bá, ngươi thấy như thế nào?"

Diệp Cô Thành hơi thu ánh mắt lại, nhíu mày hỏi.

Ngô Diễn lắc đầu:

"Chắc không phải là chạy trốn đâu. Muốn chạy, hắn đã chạy từ lâu rồi. Nhưng mà, dựa vào đạo tàn ảnh vừa mới xẹt qua kia, chiếc búa màu vàng kia thật sự quá chói mắt, hình như đúng là Hàn Tam Thiên. Nhưng mà ta cũng không rõ, đã trễ thế này rồi, hắn còn bay qua đỉnh đầu của chúng ta, muốn làm gì vậy? Hắn định đi đâu chứ?”


"Chẳng lẽ là đi gọi viện binh hay sao?"

Diệp Cô Thành lo lắng nói.

"Bọn họ làm gì có cứu binh nào chứ? Trơ mắt nhìn bọn họ bị bao vây, ai lại đồng ý đến thay bọn họ chịu họa chứ?"

Những gì mà Ngô Diễn nói đã phủ quyết nghi ngờ này của Diệp Cô Thành.

"Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, vậy rốt cuộc là như thế nào?"


Thủ phong trưởng lão rất không kiên nhẫn nói.

Bây giờ chuyện gì Diệp Cô Thành cũng nghe theo ý kiến của Ngô Diễn, điều này kiến cho ông ta rất tức giận, bây giờ Diệp Cô Thành ngày càng không nghe theo những gì ông ta nói nữa, đương nhiên là Thủ phong trưởng lão sẽ không vui rồi.

“Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, hay là để cho các đệ tử cần thận hơn một chút. Nếu như Hàn Tam Thiên vẫn chưa đi ngủ, vậy chứng minh rằng việc đánh úp bất ngờ vẫn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”

Ngô Diễn suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói ra sắp xếp của chính mình.

Diệp Cô Thành gật gật đầu, dặn dò thuộc hạ:


“Thông báo cho các đệ tử biết, Hàn Tam Thiên đã xuất hiện, để cho bọn họ xốc lại tinh thần, nếu như xảy ra sai sót gì, ta sẽ lấy đầu bọn ra ra thị chúng."

“Vâng!”

Sau khi phân phó xong, đám người Diệp Cô Thành lại đứng đợi thêm mấy phút, sau khi không thấy bóng dáng Hàn Tam Thiên trở về, lúc này mới dặn dò thêm vài câu, về lại trong lều trại.

Giống như đám người của Diệp Cô Thành còn có quân chủ lực của Dược Thần các và nhánh quân tiền tuyến của Tiên Linh sư thái, tất cả bọn họ đều vì sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Tam Thiên mà vô cùng kinh hoảng, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên chỉ là xẹt qua trên không trung, bay về phía xa xa, lại càng hoang mang hơn.

Nhưng mà, Hàn Tam Thiên cũng chỉ bay về phương xa, gần nửa canh giờ cũng không có động tĩnh gì.



Một đám người cũng dần dần buông lỏng cảnh giới.

Nhưng không lâu sau khi đám người buông lỏng cảnh giác, Diệp Cô Thành cũng vừa mới nằm lên trên giường chuẩn bị nhắm mắt nghì ngơi, lại nghe thấy một tiếng hô lớn bên ngoài lều trại:

"Báo!"

Diệp Cô Thành rất không kiên nhẫn mà rống lớn một tiếng:

"Chuyện gì?"


“Lưu quang. Lại xuất hiện."

Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức Diệp Cô Thành cùng vài vị trưởng lão khác cũng ngồi dậy từ trên giường, ngay cả giày cũng không đi, vội vàng chạy ra bên ngoài. Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một đạo lưu quang xẹt qua, bay thẳng về phía phái Hư Vô.

Các đệ tử của Dược Thần các lại một thần nữa thắt chặt dây thần kinh, từng phút từng giây đều chú ý động tĩnh phía bên phái Hư Vô.

Nhưng nhìn hơn mười phút, phía phái Hư Vô vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ. Giống như Hàn Tam Thiên lúc vừa mới bay ra vậy, không hề có chuyện gì.

“Con mẹ nó, hắn muốn làm gì vậy chứ?"


Diệp Cô Thành tức giận, xốc quần áo lên quát lớn.

Sau khi mắng xong, hắn ta xoay người đi vào doanh trướng, mấy vị trưởng lão cũng đi theo vào bên trong.

Người trước người sau nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Không biết vừa yên bình được bao lâu, đúng vào lúc bọn họ rơi vào giấc ngủ, chuẩn bị tiến vào giấc mơ đẹp, bên ngoài lều lại có một tiếng hét lớn:

"Báo!"


Chỉ một tiếng mà Diệp Cô Thành đã nâng mông ngồi dậy ngay lập tức, trên gương mặt đều tràn ngập vẻ tự cao và không kiên nhẫn, cũng không hỏi nhiều câu nào, trực tiếp mang theo mấy vị trưởng lão tức giận lao ra phía bên ngoài.

Lại một đạo lưu quang hiện lên, bay về phía phương xa.

Vào lúc bốn giờ sáng, lại có một đạo lưu quang một lần nữa bay về phía xa xa, trên gương mặt đám người Diệp Cô Thành, từ khiếp sợ đến tức giận, từ tức giận đến bây giờ lại không thèm để ý đến, nếu như muốn nói đến một sự thay đổi nào đó, vậy cũng chỉ là vẻ mặt mệt mỏi đến mức không muốn nói gì của bọn họ.

Trong suốt mấy canh giờ, dường như Hàn Tam Thiên đã bay tới bay lui, không biết đã đi lại bao nhiều lần.

Mỗi một lần như vậy, hắn lại bay ra ngoài, ước chừng tầm nửa giờ sau lại trở về, sau đó ở phải Hư Vô mấy chục phút lại bay đi.


Thật thương cảm cho đám người Dược Thần các, bởi vì mỗi lần Hàn Tam Thiên bay ra bay vào, lại phải cảnh giác từng phút từng giây.

Một đêm nay, dường như bọn họ không thể nào ngủ được yên giấc, đặc biệt là đám người Diệp Cô Thành rất tức giận, bởi vì bọn họ là lá chắn đầu tiên chống lại phái Hư Vô, trọng trách vô cùng nặng nề, cho nên mỗi lần Hàn Tam Thiên bay qua, không thể nghi ngờ gì khiến bọn họ luôn phải cảnh giác cao độ.

"Con mẹ nó."

Diệp Cô Thành tức giận quát lớn, nổi giận đùng đùng quay trở về trong lều.

Sau khi tiến vào trong lều một lúc, Ngũ Lục phong trưởng lão liền nằm lại trên chiếc giường nhỏ của mình, đối với bọn họ mà nói, họ phải nhanh chóng nắm chắc thời gian để nghỉ ngơi.


Kết quả, vừa mới nằm xuống, Diệp Cô Thành đã trực tiếp vọt qua, dùng một cước đá vào giường của hai người, hai người chỉ cảm thấy giường run mạnh một lát, bị dọa đến mức hốt hoảng ngồi dậy.

“Ngủ, ngủ, ngủ, con mẹ nó ngủ cái khỉ gì nữa, đã đến lúc nào rồi, mà các ngươi còn có thể ngủ được? Tất cả đứng lên hết cho ra."

Diệp Cô Thành tức giận quát lớn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom