• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (89 Viewers)

  • Chap-1768

Chương 1768: Đỉnh Bàn Cổ




Sau khi đi sâu vào trong núi tìm một đoạn, bốn người tìm được một sơn động tạm thời dừng chân, Tần Thanh Phong quay lại xóa dấu vết, để tránh người của nhà họ Vương đuổi theo.



Trong động, sau khi Vương Tư Mẫn đặt Hàn Tam Thiên xuống, Hàn Tam Thiên cũng nhanh chóng ngồi xuống ngay tại chỗ, tiến vào trạng thái nhập định.



Khí tức trong cơ thế Hàn Tam Thiên rất hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng của mình đang bị cắn xé một cách điên cuồng. Cảm giác đau đớn toàn thân này khiến anh vô cùng khó chịu, giống như có vô số con mèo bị bỏ đói lâu ngày bị nhốt trong cơ thể mình vậy. Nhưng cùng lúc, lại có một cỗ sức mạnh cực kỳ khô nóng điên cuồng tán loạn bên trong cơ thể của mình.



Cỗ sức mạnh khô nóng này, mạnh mẽ đâm loạn xạ như trâu điên vậy, cơ thế vốn đã rất khó chịu của Hàn Tam Thiên bị nó đụng lung lay sắp đổ.



Nếu như không phải có trái tim của long tộc ở trong cơ thể một mực duy trì thì Hàn Tam Thiên tin có lẽ mình không có cách nào chống cự được sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể, sau đó nổ tung mà chết.



Ngẫm lại mình cũng thật là khổ cực, lúc trước bị nổ tim mới ngưng kết Kim Thân, bây giờ lại suýt chút nữa bị phát nổ cả cơ thể, một trong một ngoài, đúng là khó chịu đau đớn muốn chết.



Hàn Tam Thiên muốn khống chế cỗ sức mạnh này nhưng không sao dùng được sức mạnh trong cơ thể. Việc duy nhất có thể làm chính là dùng trái tim của long tộc để hấp thu năng lượng, ổn định lại thân thể.



Nhưng tiến triển của Hàn Tam Thiên không thuận lợi bởi vì lúc này kịch độc cũng đang điên cuồng phát tác. Điều này khiến cơ thể của anh vốn đã đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương càng thêm khó có thể chịu nổi.



Nếu như tiếp tục như vậy nữa, Hàn Tam Thiên nghĩ, rất có thể mình sẽ bị cỗ kịch độc này đánh bại mất, hoặc là sẽ bị cỗ sức mạnh này trực tiếp nổ banh xác.



Cách tốt nhất bây giờ chính là dùng sức mạnh này để áp chế độc tính, như vậy một tiêu một hợp, lại là cách tốt nhất.



Nhưng Hàn Tam Thiên không lựa chọn làm như vậy.



Anh trúng độc rất sâu, nếu như dùng cỗ sức mạnh này áp chế độc tính, Hàn Tam Thiên cũng không biết cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào. Huống hồ, anh không muốn uổng phí năng lượng mạnh mẽ bỗng nhiên xuất hiện trong cơ thể mình.



Người trưởng thành mới lựa chọn cái này hay cái kia, Hàn Tam Thiên muốn cả hai!



Hàn Tam Thiên muốn được ăn cả ngã về không!



Vừa muốn kịch độc trong thân thể tự nhiên thối lui, lại muốn cỗ năng lượng này biến thành của mình. Mặc dù việc này rất tham lam nhưng bây giờ Hàn Tam Thiên chính là một người vô cùng cần sức mạnh.



Anh cần tăng thực lực của mình để có thể đi gặp Tô Nghênh Hạ.



Dù là việc này chắc chắn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng thì Hàn Tam Thiên cũng tuyệt đối không nhíu mày.



Hàn Tam Thiên chậm rãi dẫn cỗ năng lượng kia đến vùng đan điền, sau đó dùng năng lượng của trái tim long tộc để khống chế nó, để nó yên ổn ở lại đó.



Trải qua vô số lần thử và vô số lần thất bại, đối với việc khống chế nó, Hàn Tam Thiên rốt cục bắt đầu có một chút kĩ xảo. Nhưng ngay lúc Hàn Tam Thiên muốn không ngừng cố gắng, anh bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, hô hấp cũng bỗng nhiên ngừng lại, sau đó cả người mất đi ý thức, ngã xuống.



Hàn Tam Thiên ngã xuống một cái, vậy mà trọn vẹn hôn mê ròng rã bảy ngày.



Lúc mở mắt ra, đầu tiên Hàn Tam Thiên ngửi được một mùi thơm, cúi xuống nhìn qua, một cái áo màu đỏ đang đắp trên người mình. Bên cạnh cách đó không xa, Vương Tư Mẫn đang mặc quần áo màu trắng, dùng hai tay tự ôm lấy mình, ngồi xổm co ro ở một góc.



Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Hàn Tam Thiên biết, nàng nhường áo khoác cho mình, còn nàng lại cố gắng chống chịu lại cái lạnh.



Hàn Tam Thiên muốn đứng dậy, trả áo lại cho nàng nhưng vừa mới đứng dậy lại làm Vương Tư Mẫn giật mình tỉnh dậy.



Thấy Hàn Tam Thiên tỉnh lại, Vương Tư Mẫn lập tức mừng rỡ vọt tới trước mặt Hàn Tam Thiên: "Ngươi tỉnh rồi? Thế nào? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không? Uống nước không?"





Hàn Tam Thiên nhìn quần áo của nàng rồi lắc đầu: "Mặc áo vào đi, đừng để bị lạnh."



Mặc dù Vương Tư Mẫn lạnh đến bờ môi đều trắng bệch, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Ta không cần, dù sao, ngươi cũng là bệnh nhân. Ta rất khỏe, không cần đâu."



Lúc này, Tần Thanh Phong và tiểu Đào cũng mang theo một đồng quả dại trở về, nhìn thấy Hàn Tam Thiên, hai người cũng mừng rỡ như điện chạy vào. Tần Thanh Phong nước mắt tuôn đầy mặt: "Tam Thiên, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh, bảy ngày nay người làm chúng ta lo lắng chết đi được. Ta thật sợ ngươi sẽ... sẽ..."



Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Bảy ngày? Tôi hôn mê đã bảy ngày?"



Tiểu Đào liều mạng gật đầu: "Đúng vậy đó, trong bảy ngày này, người lúc thì kêu nóng lúc thì kêu lạnh, có đôi khi thậm chí còn hôn mê sâu, làm bọn ta sợ chết khiếp. Nhưng cũng may mấy ngày nay có Vương tiểu thư một mực tận tình chăm sóc cho người, người kêu lạnh thì dùng áo của mình đắp cho, kêu nóng thì giúp người giặt khăn lau mồ hôi, còn lúc người hôn mê sâu, cũng mỗi ngày đều kiên trì mớm nước cho người."



Nghe tiểu Đào nói vậy, Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn về phía Vương Tư Mẫn. Anh vẫn thật không ngờ, cô đại tiểu thư mạnh mẽ này, vậy mà lại tận tâm chăm sóc mình đến thế trong bảy ngày này.



Chẳng trách lúc mình tỉnh lại, áo khoác của nàng ta lại ở trên người mình.



Thấy Hàn Tam Thiên nhìn về phía mình, Vương Tư Mẫn hơi xấu hổ, quay đầu sang chỗ khác, quật cường nói: "Không cần nói cảm ơn ta đâu, chỉ là ta không muốn trở thành hung thủ giết người mà thôi, nếu không thì còn lâu mới chăm sóc ngươi."



Hàn Tam Thiên cười, biết nàng ta ngoài miệng cứng rắn nhưng rất mềm lòng, cũng không nói thêm gì nữa.



Từ dưới đất ngồi dậy, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Tần Thanh Phong: "Sư phụ, chúng ta lên đi đường đi."



"Nhưng ngươi vừa tỉnh. " Tần Thanh Phong khổ sở nói.



Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Không sao, chuyện nhỏ, lên đường đi."



Tần Thanh Phong gật đầu.



Lúc bốn người từ trong sơn động đi ra, ngoài động đã phủ một màu trắng xóa. Trong bảy ngày Hàn Tam Thiên hôn mê, nhiệt độ ở thành Thiên Hồ xuống thấp, tuyết rơi lả tả như lông ngỗng. Mặc dù Tần Thanh Phong rất cần thận, từ sớm đã xóa hết sạch sẽ dấu vết của bọn họ rồi, nhưng thêm trận tuyết lớn này, ngược lại là vô hình giúp mấy người Hàn Tam Thiên càng xóa sạch sẽ dấu vết hơn.



Không phải nhà họ Vương không phái người đi tìm phía Đông, nhưng lúc nhìn thấy đất tuyết không có đấu vết gì thì lại bỏ qua không tìm kiếm bên này nữa.



Xuất phát trước, Hàn Tam Thiên nhìn về phía Tần Thanh Phong, nhỏ giọng hỏi: "Có phải có thể để nàng đi được rồi?"



"Tuyết lớn ngập núi, ngươi bảo nàng đi đâu?" Tần Thanh Phong lắc đầu nói.



Dù sao cũng là con gái của người quen cũ, Tân Thanh Phong không thể bỏ mặc Tần Tư Mẫn trong nguy hiểm được.



Hàn Tam Thiên ngẫm lại cũng đúng, một lần nữa bước lên lộ trình đi sâu vào trong núi.



Dựa theo ký ức của Tần Thanh Phong, muốn tìm di tích của tộc Bàn Cổ, cách tốt nhất chính là xuyên qua dòng suối trước đó Hàn Tam Thiên nhảy vào, men theo dòng suối đi ngược lên. Trong núi địa hình phức tạp mà lại rất nhiều nơi đều là mê cung, cứ đi men theo dòng suối cũng là một cách để không bị mất phương hướng.



Đi một mạch hết ba ngày, sau khi mấy Hàn Tam Thiên vượt qua mấy ngọn núi, chợt thấy ở giữa hai ngọn núi phía trước, bên trong cỏ dại rậm rạp có một lỗ hổng nằm ở một chỗ rất kín đáo, mà từ trong đó cũng truyền ra một tia sáng.



"Đỉnh Nhất tuyến, đỉnh của Bàn Cổ, Tam Thiên, chúng ta đến rồi, chúng ta đến nơi rồi." Tần Thanh Phong như trút bỏ hết mỏi mệt, vừa kích động lại vừa phức tạp nhìn về phía nơi đó.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom