• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (89 Viewers)

  • Chap-1759

Chương 1759: Bằng hữu nghèo kiết xác




Mà càng kỳ lạ hơn là một mình ông lão cầm quân cả hai bên, cờ trắng là ông ta, mà cờ đen cũng là ông ta, đánh đến vui sướng.



Hàn Tam Thiên nhìn thấy rất nhiều người chơi cờ, cũng nhìn thấy rất nhiều ván cờ hay nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy ván cờ nào như thế này.



Chỉ có một quân cờ đen, chỉ cần người có một chút kiến thức đều biết, bất kể là đi như thế nào, quân cờ đen này cũng không thắng được. Hoặc nói, từ trước phần thắng đã thuộc về quân trắng rồi, vậy đánh hay không còn quan trọng nữa sao?



"Có lão bằng hữu từ phương xa đến, Ngô nhi, đi tiếp đón khách đi. Còn về phần vị tiên sinh trẻ tuổi này có thể bồi lão phu đánh cờ được không?" Ông cụ mỉm cười.



Nghe nói thế, cả Vương lão gia và Tần Thanh Phong đều sửng sốt. Nhất là Vương lão gia, dường như không thể tin được lỗ tai của mình.



Hơn ba mươi năm trước, bỗng nhiên phụ thân thần bí mất tích hơn một tháng trời, sau khi trở về liền mỗi ngày đều chơi ván cờ thắng bại đã được quyết định này, hơn nữa luôn một mình chơi cả hai phe. Ông ta đã từng hỏi phụ thân mình, nhưng phụ thân không trả lời, cũng đã từng thử đòi đánh cờ với phụ thân, nhưng chưa bao giờ được phụ thân đồng ý, còn nói rằng thiên tư ông ta chưa đủ!



Vương Đồng chính là một trong những trưởng lão của thành Thiên Hồ. Nếu không có đủ thiên phú và tu vi thì sao có thể xây dựng được một gia tộc khổng lồ như thế này được? Nhưng một nhân vật lớn như ông ta lại bị chính phụ thân mình châm biếm rằng thiên tư không đủ, không có tư cách để chơi cờ.



Tuy rằng Vương Đống đã canh cánh chuyện này trong lòng rất lâu rồi, nhưng mấy năm nay cũng đã biến mất gần hết, thậm chí cũng đã sắp quên đi. Nhưng khi Hàn Tam Thiên vừa mới đến, phụ thân liền chủ động mời hắn ngồi xuống chơi cờ. Điều này làm cho Vương Đống không cam lòng, đồng thời cảm thấy vô cùng khó hiểu.



Đặt ánh mắt lên người Hàn Tam Thiên, ông ta lại càng thêm thấy khó hiểu.



Sắc mặt Hàn Tam Thiên tái nhợt, môi tím tái, vừa nhìn đã biết là người có bệnh nặng, lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma. Một người như thế này sao có thể có tư cách chơi cờ hơn mình được chứ?



Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tần Thanh Phong, thấy Tần Thanh Phong gật đầu, lại liếc mắt nhìn Vương Đông, tuy rằng trong mắt có chút không cam lòng, nhưng cũng chưa phản đối, vì thế nên anh ngồi xuống.



"Ngô Nhi, rót trà cho khách đi." Ông cụ nhẹ nhàng cười nói.



"Con rót trà cho hắn?" Ngay lập tức Vương Đổng kinh ngạc, không thể tin được nói.



Lúc này Tần Thanh Phong cũng vội vàng cười làm lành, nói: "Tiền bối, Tam Thiên chỉ là đồ đệ của ta thôi, mà Vương huynh lại là kiếm khách tiếng tăm của thế giới Bát Phương. Vương huynh đi rót trà cho hắn thì Tam Thiên bị giảm thọ mất."



Hàn Tam Thiên cũng nói: "Đúng vậy, lão tiền bối, Tam Thiên không nhận nổi đâu. Ngài muốn chơi cờ, Tam Thiên chơi với ngài là được. Trà nước gì đấy không cần đâu."



"Am!"



Bỗng nhiên, ông cụ vỗ tay một cái trên bàn cờ, tức giận rống lớn: "Rót trà!"



Một tiếng rống lớn này đã khiến cho Vương Đồng phải hoảng sợ, bởi vì trong suy nghĩ của ông ta, phụ thân vẫn luôn luôn ôn hòa, chưa bao giờ tức giận giống như bây giờ. Mặc dù không cam lòng nhưng Vương Đống cũng phải ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi, con rót."



"Lấy tro tuyết tốt nhất của ta ra đi." Vương Đống vừa định đi, thì giọng điệu ông cụ hơi dịu lại nói. Vương Đống vừa nghe thấy tro tuyết, muốn nói gì đó những lại thôi. Đó chính là trân bảo của Vương Phủ mà phụ thân coi nó như mạng.



Ngay cả cái này cũng muốn lấy ra sao?



Nhưng mà Vương Đống không dám đáp lời, ngoan ngoãn chạy đi pha trà rồi đưa tới trước mặt Hàn Tam Thiên.



Ông cụ vừa lòng gật đầu, vung tay lên nói: "Ngươi đi tiếp đón khách khứa đi, để vị tiên sinh này ở lại đây chơi cờ với ta là được."



Vương Đống lên tiếng, vừa đi được ba bước đã quay đầu lại, nhưng cuối cùng Vương Đống vẫn mang người rời khỏi biệt viện, không dám lại quấy rầy.



Hai người vừa đi, ông cụ mỉm cười, nhìn Hàn Tam Thiên rồi nói: "Thế nào? Tiểu tử, ván cờ này ngươi có phương pháp nào có thể phá giải được không?"





Hàn Tam Thiên lắc đầu, đang định nói chuyện, ông cụ lại hơi nâng tay lên, ý bảo anh hãy uống một ngụm trà trước.



Hàn Tam Thiên khẽ nhấp một ngụm, bỗng nhiên đầu lưỡi bị trăm loại hương vị tấn công nhưng những loại hương bị này lại hòa quyện với nhau một cách rất kỳ diệu, tạo nên một loại hương vị vô cùng kỳ lạ mà cũng rất đặc trưng.



"Trà ngon." Hàn Tam Thiên khen từ tận đáy lòng nói.



Ông cụ mỉm cười: "Tro tuyết được trang từ vạn loại trà khác nhau, lấy những thứ tinh hoa nhất, đốt thành tro để ủ lấy hạt giống, sau đó lại dùng tuyết lạnh bao trùm lấy, trăm năm mới có thể được một gốc. Cho nên, từ nhỏ nó đã được chiều chuộng, nhưng sinh trưởng lại rất gian khổ, có thể có tất cả các hương vị của nhiều loại trà trong một thân, tạo ra một loại hương vị đặc trưng riêng. Ván cờ này cũng giống như thế."



Hàn Tam Thiên gật đầu, dường như anh đã nghe hiểu ý tứ trong câu nói của ông cụ.



"Ý của lão tiên sinh là cũng giống như là quân cờ đen này tuy rằng thoạt nhìn thì nó đang bị nhiều quân cờ trắng vây quanh, kết cục thua cũng đã được định sẵn nhưng một khi dọn dẹp hết trở ngại thì sẽ hồi sinh từ cái chết."



Ông cụ mỉm cười gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy, cái gọi là những người làm được việc lớn là do có ánh mắt nhìn tương lai, còn những người làm được việc nhỏ là do mắt đang nhìn về hiện tại. Còn ngươi lại đang nhìn về tương lai. Có người nào có thể vứt bỏ tương lai, tập trung vào hiện tại thì có thể cố gắng hết sức mà hoàn thành ngay lập tức, có thể nói là có chút thành tựu. Mà người có chút thành tựu không cần câu nệ gì sẽ sắp xếp cho tương lai thì nhất định sẽ làm được việc lớn."



Hàn Tam Thiên vội vàng ôm quyền: "Cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo."



Ông cụ cười: "Vậy cờ này, ngài sẽ hạ chiến thật như thế nào?"



Hàn Tam Thiên cũng cười, lấy ra quân cờ đen, nâng tay lên quét hết quân cờ trắng trên bàn cờ ra: "Chiến thuật của tôi chính là, ván cờ không có cờ trắng, chỉ có mình tôi."



Nói xong, Hàn Tam Thiên lại từ từ lấy quân cờ đen ra đặt lại vào bàn cờ.



Ông cụ sửng sốt một lát, ngay sau đó liền cười lớn: "Thú vị, thú vị, quả nhiên là thú vị. Làm việc không bị hạn chế liền có thể có được vạn vật, trời cho ta, đất cho ta, thiên hạ cho ta!"



Hàn Tam Thiên vội vàng đứng dậy: "Tam Thiên phải cảm ơn tiền bối đã dạy bảo mới đúng."



Ông cụ vuốt chòm râu, nhẹ nhàng đứng lên, chậm rãi bước về phía ngoài điện, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của ông ta nữa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của ông ta: "Vạn vật trên thế gian sao có thể dạy hết được? Tạo hóa phải tùy tâm, nhìn được là có thể làm được. Tiểu hữu, đến bữa cơm tối, ta có chuyện quan trọng cần phải tuyên bố, xin ngài hãy đợi ta."



Vào bữa tối, Vương Đống nhiệt tình bày ra một bữa tiệc, mở tiệc chiêu đãi ba thầy trò Hàn Tam Thien. Ba người vừa mới ngồi xuống, lúc này, có một cô gái mặc một bộ váy đỏ bước nhanh đến, làn da nàng ta trắng như bạch ngọc, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn giống như là được ông trời chạm khắc, góc cạnh vừa rõ ràng vừa sắc đến, lại vô cùng xinh đẹp, linh động đến mê người.



Trên cặp đùi thon dài của nàng ta, được cột lấy một mảnh vải bố màu đỏ, cái này với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng có chút không hợp nhau nhưng lại có thêm mấy phần khí phách giang hồ.



Nàng ta tiến lên, liền trực tiếp tùy tiện ngồi ở trên bàn, không coi ai ra gì mà trực tiếp cầm lấy đồ ăn ở trên bàn, thô lỗ mà nhét vào trong miệng mình chỉ trong một tích tắc.



Vương Đống nhướng mày: "Tư Mẫn, không được vô lễ, không nhìn thấy có khách đang ngồi đây sao?"



Vương Tư Mẫn không thèm liếc nhìn qua ba người Hàn Tam Thiên, chẳng hề để ý gì mà nói: "Cha, từ lúc nào mà ngươi lại đi qua lại với loại bằng hữu nghèo kiết xác như thế này vậy?"



"Ngươi!" Vương Đồng chán nản, xoay người, nói với Tần Thanh Phong: "Thật có lỗi với Tần huynh quá, tính tình con gái ta không được tốt lắm, Vương mỗ cũng không cách nào dạy dỗ được nên không biết lễ nghi. Xin các vị chớ phiền lòng."



"Trời sinh lệnh thiên kim tính tình ngay thẳng rồi, không có việc gì đâu." Tần Thanh Phong xấu hổ cười nói, ngồi xuống.



"Tư Mẫn, còn không nhanh chào Tần thúc thúc?"



"Tần thúc thúc? Cha, hắn ta không phải là tên thất trưởng lão bị phải Hư Vô phế đi đấy chứ?" Vương Tư Mẫn bởi vì nhét đồ ăn vào miệng quá nhiều, cho nên giờ miệng vẫn còn phình ra, lúc này đang dùng ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Tần Thanh Phong.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom