• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (90 Viewers)

  • Chap-1729

Chương 1729: Chặt chân người




Đến của phòng bếp, bên trong hỗn loạn không chịu nổi, mấy cái đĩa vỡ nát dưới đất, kèm theo đống cặn thức ăn sống còn thừa, trên bàn còn vài món ăn đã nấu xong, nhìn cực kỳ thơm ngon vừa miệng.



Lúc này, Tiểu Đào ngã ở góc phòng bếp, khóc thút thít cực kỳ đáng thương. Đứng bên cạnh nàng là một phụ nữ trung niên vóc dáng cao to, tuổi tác tương đối lớn, trong tay bà ta cầm một que cời lửa, trên mặt đầy vẻ bất mãn và tức giận.



"Nói cho ngươi biết, lão nương muốn lấy thức ăn của ngươi là coi trọng người. Đừng có nể mặt mà không biết đường." Người đàn bà trung niên tức giận mắng.



Tiểu Đào khe khẽ khóc thút thít: "Nhưng mà Dương tỷ, những món này đều là ta làm cho Hàn Tam Thiên ăn. Nếu tỷ thật sự muốn thì lát nữa ta nấu ngay cho tỷ được không?"



Người đàn bà trung niên ngang ngược quát: "Nói nhảm ít thôi. Lão nương muốn lấy thì lấy, còn phải được người đồng ý hay sao? Hơn nữa nấu cho Hàn Tam Thiên thì sao? Chẳng qua chỉ là một tên nô lệ rác rưởi mà thôi, hắn ăn được à? Dựa vào sủng ái của Tần Sương sư tỷ, làm một tên trai bao, hắn ta thật sự cho là mình giỏi? Ta khinh!"



"Nhưng Dương tỷ..." Tiểu Đào còn muốn nói gì nữa song thấy dáng vẻ hung thần ác sát của người đàn bà trung niên kia, không dám nói ra miệng.



Vừa rồi, Tiểu Đào đang chuẩn bị bưng mấy món cuối cùng lên cho Hàn Tam Thiên nhưng không ngờ lại gặp Dương tỷ vừa mới trở về. Bà ta không nói hai lời đã muốn cướp thức ăn từ trong tay Tiểu Đào để tặng cho Nhược Vũ sư tỷ bà ta vẫn luôn lấy lòng ăn.



Mặc dù thời gian Tiểu Đào tới Tứ Phong không lâu nhưng tài nấu nướng là số một Tử Phong, tay nghề Dương tỷ đương nhiên không bằng Tiểu Đào. Cho nên vì lấy lòng Nhược Vũ sự tỷ, Dương tỷ dứt khoát nửa đường cướp đồ ăn, lấy thức ăn của Tiểu Đào làm giả là do mình nấu.



Nhưng bà ta không ngờ rằng nha đầu Tiểu Đào này không chỉ không để mình cầm đi, ngược lại còn giành với mình. Điều này khiến Dương tỷ rất tức giận. Hành động này của Tiểu Đào không chỉ không nể mặt bà ta, quan trọng hơn là phá hỏng kế hoạch của bà ta.



Đối với bà ta mà nói, mặc dù Nhược Vũ là nhị sư tỷ Tứ Phong, địa vị đứng sau Tần Sương, nhưng sự vụ lớn nhỏ của Tứ Phong đều do Nhược Vũ phụ trách, vì vậy sức ảnh hưởng của Nhược Vũ ở Tứ Phong thật ra không hề nhẹ hơn Tần Sương. Lấy lòng nhân vật như vậy đương nhiên tốt hơn so với có quan hệ tốt đẹp với Hàn Tam Thiên gì đó nhiều.



Tên đó là cái thả gì? Một ngày nào đó không còn là đồ chơi của Tần Sương nữa thì Hàn Tam Thiên chẳng là cái gì.



"Ta cảnh cáo ngươi, Tiểu Đào, đồ ta cầm đi, nếu người còn dám tới đoạt thì cần thật ta chặt chân người. Còn Hàn Tam Thiên, người về nói với hắn ta là thức ăn của hắn ta, nếu hắn ta muốn ăn thì cũng được thôi." Nói xong Dương tỷ đứng dậy, cầm muôi gỗ ở bên cạnh lên cho thắng vào thùng đựng nước vo gạo múc đầy một muôi.



Sau đó, bản thân bà ta cũng thấy ghét bỏ vứt muôi gỗ đầy nước vo gạo lên bàn: "Mang cái này đi cho hắn ta ăn."



Tiểu Đào khổ sở nhìn muối nước vo gạo kia. Thứ này làm sao có thể để người ăn được chứ? Phần lớn chúng đều đưa đi cho tiên linh trư ăn.



"Dương tỷ, không thể làm vậy được." Tiểu Đào khổ sở nói.



Sắc mặt Dương tỷ lập tức lạnh lẽo: "Có gì mà không thể? Thứ này tiên linh trư Tử Phong cũng ăn được, một nô lệ nghèo kiết như hắn ta có gì mà không thể ăn? Hơn nữa, với cái miệng tiện kia của của hắn ta, còn có thể phân biệt được đâu là canh đâu là nước vo gạo hay sao? Tùy tiện mang qua là được."



Nói xong Dương tỷ khinh thường cười nhạo, bưng từng món ăn đã nấu xong trên bàn lên đặt xuống mâm, dương dương đắc ý xoay người muốn đi ra ngoài.



Mới vừa xoay người, bà ta đã nhìn thấy Hàn Tam Thiên đứng ngoài cửa, lập tức trên mặt đủ loại cảm xúc, vẻ lúng túng cũng phủ đây gương mặt già nua.



"Nhìn... nhìn cái gì mà nhìn?" Dương tỷ giả vờ trấn định nói.



Hàn Tam Thiên cười, không nói gì.





"Hàn công tử." Thấy Hàn Tam Thiên, Tiểu Đào áy náy cúi đầu. Thức ăn nàng nấu cho Hàn Tam Thiên nhưng vì bản thân không bảo vệ được mà để bị người khác cướp đi nên nàng cảm thấy rất có lỗi với Hàn Tam Thiên.



Nghe thấy cái tên này, Dương tỷ hơi sửng sốt, ngay sau đó quan sát Hàn Tam Thiên từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng lập tức nhếch lên, khinh thường cười lạnh nói: "Hóa ra ngươi chính là Hàn Tam Thiên à? Dáng dấp đúng là nhân mô cầu dạng đấy, khó trách Tần Sương sư tỷ lại vừa ý ngươi."



Nói xong lời này, Dương tỷ xoay cái mông to, nhón chân muốn đi.



Lúc đi ngang qua trước mặt Hàn Tam Thiên, bà ta còn cố ý hừ lạnh một tiếng, giễu cợt Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên chỉ đành cười khổ, Hàn Tam Thiên vô cùng khinh thường thứ người như Dương tỷ. Ở trong mắt Hàn Tam Thiên, bà ta chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót, so đo với hạng người như vậy thật sự là tự hạ thấp mình.



Nhưng ngay vào lúc này, Dương tỷ chỉ mải quay lại giễu cợt Hàn Tam Thiên, lại không chủ ý dưới chân, lảo đảo một cái, tiếng ối thảm thiết vang lên, cả người cả mâm ngã lăn dưới đất. Không chỉ ngã như chó gặm bùn, quan trọng hơn là thức ăn bày trên mâm cầm trên tay cũng đổ ụp hết lên đầu bà ta.



Lập tức Dương tỷ chật vật không chịu nổi.



Hàn Tam Thiên lắc đầu. Có lẽ đây chính là kẻ ác có trời trị. Đang chuẩn bị vào phòng bếp đỡ Tiểu Đào dậy, Dương tỷ ở sau lưng lại bừng bừng lửa giận vội vàng hét về phía Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, mẹ nó người đứng lại cho ta!"



Hàn Tam Thiên nhướng mày, quay lại liếc nhìn bà ta: "Sao?"



"Mẹ kiếp, ngươi thật nham hiểm! Dám ám hại lão nương? Cố ý ngáng chân?" Dương tỷ tức giận hét lên.



Thật ra thì trong lòng bà ta hiểu rõ không có ai cố ý ngáng chân để bà ta té ngã, là chính bà ta bất cần vấp ngã. Nhưng nhìn thức ăn vung vãi đầy đất, không chỉ không thể lấy lòng Nhược Vũ sư tỷ mà còn khiến Nhược Vũ sư tỷ không vui vì không có đồ ăn, trong lòng bà ta nhất thời có một đốm lửa không tên không có chỗ phát tiết.



Đúng lúc Hàn Tam Thiên ở ngay bên cạnh, vừa có thể trút giận lên anh, lại có thể để anh cõng nồi thay.



Hàn Tam Thiên không nhịn được nói: "Mặc dù tôi là nô lệ nhưng bà cũng là nô lệ nên thân phận mọi người ngang hàng, bà nói chuyện khách sáo đi. Thứ hai là, Hàn Tam Thiên tôi ngôi ngay, đứng thẳng, tôi không có hứng thú ngáng chân bà."



"Khách sáo? Ta khinh! Ngươi xứng à? Hàn Tam Thiên, ta nói cho ngươi biết, những món này đều là để mang cho Nhược Vũ sư tỷ. Ngươi ngáng chân làm ta ngã, hại ta làm đổ đồ ăn, ta xem ngươi làm sao tiếp nhận hậu quả! Tiểu Đào, ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau nấu thêm một suất nữa? Hàn Tam Thiên là ngươi mời tới, hắn ta gây họa, ngươi cho rằng người chạy được sao?"



Tiểu Đào trời sinh tính tình hiền lành, làm người cũng đơn thuần, bị Dương tỷ hù dọa như vậy thì bất chấp đau đớn trên người, cắn răng bò dậy cuống quít thu dọn lò bếp, chuẩn bị xắt thức ăn.



Ngay khi nàng chuẩn bị xắt, một bàn tay chậm rãi nắm lấy cánh tay như ngó sen của nàng. Nàng ngẩng lên nhìn, thấy là Hàn Tam Thiên kéo nàng, hơn nữa còn cách nàng rất gần, lập tức mặt nàng hơi đỏ lên: "Hàn công tử..."



Hàn Tam Thiên lắc đầu với nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng nấu. Bà ta cướp đồ ăn của cô, còn đánh cô. Chuyện này không so đo với bà ta thì thôi, dựa vào đâu mà còn phải trả giá cho sai lầm của bà ta?!"



Nói xong, Hàn Tam Thiên đưa tay cầm muôi nước vo gạo kia lên.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom