• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (90 Viewers)

  • Chap-1717

Chương 171: Sợ anh mất thể diện




Nghe thấy thế, trong lòng Tần Sương cảm thấy như dao cắt, nhìn về phía Hàn Tam Thiên với ánh mắt vô cùng căng thắng.



Nô lệ phạm tội thì đã là tội vô cùng nghiêm trọng, nếu như còn có bất kì sự cợt nhả nào thì nó chỉ đơn giản là tội hàng đầu.



Tần Sương muốn lên tiếng giải thích nhưng lúc này Hàn Tam Thiên lại nhẹ nhàng mỉm cười, lên tiếng ngắt lời: "Đúng thế, như câu thành ngữ, chết dưới hoa mẫu đơn có thành quỷ cũng phong lưu. Chuyện tôi làm ra, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm." %3D



Diệp Cô Thành vốn muốn dùng sự trừng phạt nghiêm khắc này để ép Tần Sương nói ngược lại nhưng không ngờ Hàn Tam Thiên không hề cho Tần Sương bất kì cơ hội nào để lên tiếng.



Tần Sương tức giận nhìn Hàn Tam Thiên, mặc dù nàng rất tức giận, nhưng khi nhìn vào mắt Hàn Tam Thiên, nàng lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Cái tên ngốc này, tại sao phải nhận những tội không phải do mình gây ra lên đầu mình trước mặt tất cả mọi người như thế chứ?



Trong rừng bách thú, anh đã vì cứu nàng mà không để ý gì cả, vất vả lắm mới bảo vệ được mạng sống của mình nhưng bây giờ lại muốn cho đi dễ như thể này sao?



Danh tiếng của nàng quan trọng nhưng có thể quan trọng hơn mạng sống của chính anh sao?



Tần Sương muốn xông ra giải thích sự thật, nhưng Hàn Tam Thiên cũng lẳng lặng nhìn nàng, dùng ánh mắt truyền đặt ý của mình.



"Sắp chết tới nơi mà còn ở đây nói khoác mà không biết ngượng. Người đâu, mau lôi hắn ta xuống dưới, đưa lên bục để chuẩn bị hành hình." Diệp Cô Thành quát lớn.



Mấy người đệ tử kia vừa bước lên trước thì Hàn Tam Thiên lại nói: "Chờ một chút."



"Sao thế? Sợ rồi sao? Sợ thì mau nói ra sự thật ngay đi." Diệp Cô Thành lại quát lên.



Hàn Tam Thiên khẽ nhíu mày: "Thật xin lỗi, trong từ điển của tôi không có hai chữ sợ hãi. Sở dĩ tôi kêu chờ một chút là muốn hỏi một câu, anh có tư cách gì mà xử phạt tôi?"



"Ở trên có chưởng môn, ở dưới cũng có các vị trưởng lão, đầu tới phiên Diệp Cô Thành anh chứ? Hay là trong mắt Diệp Cô Thành anh không hề có bọn họ? Tôi phạm thượng là đúng, nhưng chuyện mà anh vừa làm, chẳng lẽ không phải là phạm thượng sao?"



Sự chất vấn của Hàn Tam Thiên khiến tất cả những tên đệ tử bước lên lúc nãy sợ hãi rút lui ngay lập tức. Diệp Cô Thành cũng sừng người tại chỗ, vẻ mặt anh vô cùng phức tạp. Bị một tên nô lệ phản kháng một câu như thế khiến tâm trọng của Diệp Cô Thành như muốn nổ tung.



"Không phải bởi vì ngươi - một tên nô lệ phản nghịch - khiến Cô Thành quá bực tức mà quên đi những quy tắc sao?” Trưởng lão Nhất Phong vội vàng đứng dậy, sau đó quay sang hành lễ với chưởng môn: "Chưởng môn, do tình thế cấp bách chứ Cô Thành tuyệt đối không hề có ý xúc phạm, xin chưởng môn tha thứ."



Lúc này, Ngô Diễn cũng vội vàng lên tiếng: "Đúng thế, chưởng môn sư huynh, từ trước tới giờ Cô Thành luôn là một người cư xử khôn khéo, xem ra đúng thật là bởi vì tên nô lệ Hàn Tam Thiên này làm chuyện hết sức quá đáng khiến Cô Thành tức giận tới mức đầu óc mê muội."



Trong ánh mắt chưởng môn hiện lên nụ cười không ai nhận ra, sau đó khoát khoát tay: "Hai vị sư đệ đừng có hoảng, biểu hiện của Diệp Cô Thành ở môn phái của chúng ta, ta tự biết rõ, ta không trách tội vẫn. Còn Hàn Tam Thiên...."



"Chưởng môn, Hàn Tam Thiên dám khi quân phạm thượng, phạm một tội vô cùng lớn. Theo lý mà nói phải rút gân lột da hắn, luyện hóa linh hồn." Diệp Cô Thành lên tiếng.



Hàn Tam Thiên mỉm cười khinh thường: "Xem đi, lại nữa rồi. Chưởng môn còn chưa nói đâu đấy, anh có hiểu phải tôn sư trọng đạo không?"



"Ngươi." Diệp Cô Thành nổi giận.





"Chưởng môn, thật ra thì lần này ở khu cấm địa Tử Linh cũng có sự trợ giúp của Hàn Tam Thiên. Nếu không chỉ dựa vào sức lực của một mình Sương nhi thì hoàn toàn không thế nào có thể đẩy lùi được Thú Vương, phá hủy khu cấm địa được. Mặc dù Hàn Tam Thiên có tội nhưng cũng có công lớn. Xin chưởng môn miễn giảm hình phạt cho Hàn Tam Thiên, lấy công lao để bù đắp." Lúc này, Tần Sương không thể nhìn được nữa, nhanh chóng quỳ xuống lên tiếng cầu xin.



Mặc dù Hàn Tam Thiên vẫn luôn dùng ánh mắt nói nàng chỉ cần làm một người ngoài cuột là được nhưng nếu muốn Tần Sương thấy chết mà không cứu thì nàng không làm được.



Lúc này, Diệp Cô Thành lại lớn giọng: "Ôi, ôi, có người còn nói là không có gian tình. Một cây làm chẳng nên non. Sư muội Tần Sương bênh vực Hàn Tam Thiên ở đây, xem ra thật sự có chuyện này."



Lời này vừa được nói ra thì những đệ tử đi theo Diệp Cô Thành cười khinh một tiếng.



Tần Sương hơi xoay người lại, nhìn về phía Diệp Cô Thành: "Thu hồi ý nghĩ độc ác của ngươi đi. Không phải ai cũng có những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu như ngươi đâu. Những điều ta nói đều là sự thật mà thôi."



"Thật nực cười, Tần Sương, ngươi thật sự cho rằng bọn ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Hàn Tam Thiên là một tên nô lệ mà còn có công giúp ngươi phá hủy khu cấm địa Tử Linh sao? Thế ta hỏi người, một tên nô lệ như hắn làm cách nào để giúp ngươi? Là bưng trà? Hay là rót nước?"



Nghe thấy thế, các đệ tử nhanh chóng cười chế giễu. Nô lệ là người có cấp bậc thấp nhất, cho dù có người chịu dạy phép thuật cho họ thì họ thường sẽ không thể tu luyện được vì tài năng cực kì kém. Vì thế, nô lệ thường sẽ không có sức chiến đấu, ít nhất thì trong mắt bọn họ là như thế.



Đối với chuyện Tần Sương nói Hàn Tam Thiên đã giúp đỡ thì đương nhiên các đệ tử sẽ cảm thấy xem thường và cười nhạo, cơ bản là sẽ coi thường.



"Cho nên, đây không phải là thật, chẳng qua là Tần Sương đang bịa ra vài cái cớ để giúp tên nô lệ này mà thôi." Diệp Cô Thành khinh thường lên tiếng.



Tần Sương nén lửa giận trong lòng, nhìn về phía chưởng môn lên tiếng giải thích: "Chưởng môn, quả thật Hàn Tam Thiên chỉ là một tên nô lệ nhưng ta đã truyền thụ công pháp nhập môn của tông Hư Vô cho hắn, năng lực của hắn không tệ, học vô cùng nhanh, cho nên đã lập được công lớn ở khu cấm địa Tử Linh. Đệ tử không hề nói dối."



Khu cấm địa Tử Linh là do Hàn Tam Thiên phá hủy, đương nhiên công lao của anh rất lớn. Điều này, Tần Sương thật sự không nói dối, đây cũng chính là chỗ tự tin trong lời nói của nàng.



Diệp Cô Thành cười lạnh, nói: "Nếu sư muội Tần Sương đã khen Hàn Tam Thiên có bãn lĩnh như thế thì được thôi. Hàn Tam Thiên thật sự có bản lĩnh như thế thì hãy tiếp ba chiêu của ta. Nếu như hắn có thể tiếp được thì lời của sư muội Tần Sương có thể khiến người khác phục. Nhưng nếu không tiếp được thì thì cái mà sư muội Tần Sương gọi là lập công thì sẽ không đánh tự thua."



"Ngươi." Tần Sương nổi nóng. Cấp bậc tu hành của Diệp Cô Thành, đừng nói là Hàn Tam Thiên thì cho dù toàn bộ học trò mới nhập môn của tông Hư Vô cũng là một sự nghiền ép. Đây không phải là đang ức hiếp người khác sao?



"Chưởng môn, chuyện này ta nghĩ có thể được, nếu hắn có thể tiếp được ba chiêu của Diệp Cô Thành thì chứng minh những gì Tần Sương nói là thật, công lao ngang nhau, có thể tha cho hắn một mạng. Nhưng nếu không tiếp được ba chiêu thì bị đánh chết cũng đáng đời, xem như là chuộc tội." Lúc này, trưởng lão Nhất Phong nói giúp học trò mình.



Vinh dự của Tứ Phong, ông ta đương nhiên không muốn tác thành dễ dàng như thế.



Chưởng môn gật đầu, khẽ cười: "Hàn Tam Thiên, ngươi có bằng lòng không?"



Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu: "Không muốn."



Lời nói của Hàn Tam Thiên nhanh chóng khiến mọi người cười lớn, Diệp Cô Thang đắc ý ngẩng đầu, dáng vẻ khinh thường từ trên cao nhìn xuống. Quả nhiên Hàn Tam Thiên đã lộ tẩy, Tần Sương cố ý bao che cho anh. Những âm thanh không biết liêm sỉ, chửi rủa vang lên bên tại.



Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên lại lên tiếng: "Sở dĩ tôi không muốn, chủ yếu là sợ sau khi tiếp nhận ba chiều của sư huyh Diệp đây thì cái khuôn mặt già nua của sư huynh Diệp không có nơi để đặt nữa. Vậy chẳng phải là khiến sư huynh Diệp mất hết mặt mũi sao?”



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom