• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (88 Viewers)

  • Chap-1702

Chương 1702 Siêu độ vong hồn




Nhớ đến chuyện này, Tần Sương liền nhớ đến lúc Hàn Tam Thiên cổng mình lên lưng chạy, phần kiên nghị trên gương mặt y, thêm chút dũng cảm, cộng thêm vài phần can đảm. Đó chính là gương mặt đẹp trai nhất mà nàng từng thấy.



Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà nở một nụ cười ngọt nào.



Cho dù Lân Long là rồng, nhưng mà vẫn bị nụ cười đẹp giống như thần tiên của Tần Sương hoàn toàn mê hoặc.



Tần Sương rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta không dám tới gần. Khi nàng cười rộ lên còn đẹp hơn nữa.



Lân Long cũng đồng ý với quan điểm của nàng, cũng giống như hắn đã từng giết Hàn Tam Thiên rồi, nhưng cuối cùng lại không thể không cúi đầu trước anh, thế sự luôn thay đổi như thế. Rất nhiều khi không đến thời điểm cuối cùng, không biết kết quả là như thế nào.



Trong miếu, lúc này toàn thân Hàn Tam Thiên đang tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, cả người trên cũng bởi vì mồ hôi mà ướt đẫm. Quần áo ướt sũng khiến cho những đường cong hoàn hảo trên cơ thể lộ ra rõ ràng. Hơn nữa gương mặt kiên nghị đẹp trai kia của anh, nếu có một cô gái ở đây thì chắc sẽ rung động.



"Tiếp tục thôi động vô tướng thần công, đã bắt đầu siêu độ vong linh rồi."



Thần Hư Tử nói xong, vội vàng ngồi vững vàng trước mặt Hàn Tam Thiên, cảm nhận sức mạnh do ánh sáng vàng kia mang đến.



Anh giống như là đang dạo chơi ở trong không trung vậy, tự do tự tại, đây là cảm nhận mà rất nhiều năm rồi anh chưa bao giờ được trải nghiệm.



Mà ở bên kia, Phù Thiên đã chờ đợi suốt hơn một tháng rồi, rốt cuộc cũng không thể nào nhịn được nữa, tuy rằng người gác cổng của Hải vực Vĩnh Sinh không trở về được là chuyện đã được đoán trước. Nhưng Phù Thiên không thể nào tưởng tượng được là ông ta thế mà đã ngắn người lâu như vậy rồi. Vậy mà lại không nhận được bất kỳ tin tức nào.



Tuy rằng bộ tộc Phù thị không có chân thần, xuống dốc rất nhanh, nhưng dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, người của hải vực Vĩnh Sinh có tư cách ngạo mạn ở trước mặt ông ta, nhưng ngạo mạn cũng không phải là vô lễ.



Cho nên, sau khi cầu kiến thêm một lần nữa vào ngày hôm qua, Phù Thiên đợi đến hôm nay nhưng vẫn không có tư cách gì như cũ, nên ông ta quyết định thu dọn quần áo để về nhà.



Vừa mới ra khỏi cửa, ông ta liền thấy một người trung niên đang đi về hướng này, phía sau còn đi theo bốn người hầu. Nhìn thấy Phù Thiên, người đàn ông trung niên khinh thường liếc mắt đánh giá Phù Thiên một cái, nói:



"Ngươi chính là tộc trưởng của gia tộc họ Phù, Phù Thiên sao?"



Phù Thiên gật đầu:



"Ngài là?"



Người đàn ông trung niên cười khinh thường, lạnh giọng đáp:



"Không dám, ta là tổng quản của Ngao Tộc Vĩnh Sinh, Ngao Vĩnh."



Ngay lập tức Phù Thiên nở nụ cười nịnh nọt:



"Thì ra là Ngao Vĩnh tổng quản, thất kính."



Ngao Vĩnh gật đầu đương nhiên, nếu là trước kia, khi tộc trưởng của bộ tộc Phù Thị đến đây, người tổng quản như ông ta nhất định phải cúi đầu khom lưng. Nhưng ngày hôm nay, Ngao Vĩnh hoàn toàn khinh thường, cũng chỉ là một cái gia tộc nhỏ tôm tép mà thôi, một người tổng quản như ông ta nhận được sự tôn trọng của đối phương thì cũng là chuyện đơn nhiên.



"Được rồi, bỏ qua lễ tiết đi. Lần này ta đến đây tìm ngươi, cũng là vì nghe thủ vệ nói Phù tộc trưởng thường xuyên tìm đến cửa thăm hỏi. Cho nên mới cố ý đến đây xem. Phù tộc trưởng có chuyện gì không."



Phù Thiên gật đầu, cười:



"Quả đúng là có chút chuyện quan trọng cần thương lượng, Ngao tộc trưởng có thời gian rảnh không?"



"Tộc trưởng của chúng ta?"



Ngao Vĩnh lạnh giọng cười:





"Phù tộc trưởng, người, thì phải biết xem thời xem thế. Tộc trưởng của chúng ta có rất nhiều công việc, chỉ sợ không có thời gian để gặp ngươi đâu. Nếu ngài có việc gì, vậy cứ bàn bạc với ta là được."



Sắc mặt Phù Thiên lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ. Đường đường là một tộc trưởng như ông ta lại tự mình tìm đến cửa thăm hỏi. Hơn nữa thời gian chờ đợi cũng hơn một tháng rồi, thế mà đổi lại là được một tên tổng quản nho nhỏ đến gặp sao? Ngao Tộc Vĩnh Sinh dường như cũng quả không thèm để ông ta vào mắt?



Nhìn thấy gương mặt khó chịu kia của Phù Thiên, Ngao Vĩnh lạnh giọng nói:



"Sao hả? Phù Thiên tộc trưởng hình như cũng không muốn nói chuyện với Ngao mỗ thì phải? Nếu đã như thế, tiểu Vĩnh, thay Phù tộc trưởng thanh toán tiền khách điểm đi, nếu không người ngoài lại bảo bộ tộc Vĩnh Sinh chúng ta ngạo mạn, vô lễ với khách khứa."



Ngao Vĩnh nói xong liền khinh thường cười một tiếng, xoay người bỏ đi.



Phù Thiên tức giận đến mức cả người run lên, Hải vực Vĩnh Sinh hoàn toàn không cho phép người ngoài tự tiện ra vào, sao còn sợ người ngoài bàn tàn được chứ? Câu nói này của Ngao Vĩnh, rõ ràng là đang hạ nhục ông ta với một chút tiền lẻ.



Nhưng Phù Thiên vẫn lựa chọn kiềm chế lại, mục tiêu của ông ta, là trở thành tộc trưởng của ba gia tộc lớn, chứ không chỉ là tộc trưởng của một cái Phù thị. Đàm phán với Hải vực Vĩnh Sinh chính là lựa chọn duy nhất.



Phù Thiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vội vàng đuổi theo:



"Ngao Vĩnh tổng quản, ngài hiểu lầm, Phù mỗ cũng không có ý này, chỉ là ngày hôm qua không được nghỉ ngoi tốt, tinh thần có chút uể oải. Còn xin mời ngài vào trong phòng nói chuyện."



Ngao Vĩnh khinh thường cười lạnh một tiếng, ngay cả liếc mắt nhìn Phù Thiên một cái cũng không thèm, nói:



"Đi đi, nhưng mà, ta cũng không có thừa thời gian để láng phí vì những câu chuyện và con người nhàm chán. Ta cho người giới hạn trong một câu nói, nói ra một câu có thể khiến cho ta có lý do để ở lại."



Phù Thiên tiếp tục nhẫn nhịn, đối phương quả đúng thật là hung hăng:



"Chuyện mà ta và Ngao Vĩnh tổng quản sắp bàn bạc với nhau là về tương lai của Hải vực Vĩnh Sinh, một khi bộ tộc Phù thị ngã xuống, vậy thì ba chân thế lực thế bị đánh vỡ, đến lúc ấy Hải vực Vĩnh Sinh còn có thể chống lại đỉnh Lam Sơn được nữa sao?"



"Được, ta cho ngươi thêm thời gian nửa nén hương."



Ngao Vĩnh nhẹ nhàng cười, cất bước về phía bên trong phòng của Phù Thiên.



Vừa đến phòng, Phù Thiên đang định nói chuyện, lại phát hiện Ngao Vĩnh chỉ ngồi ở chỗ kia, bốn tên người hầu ở phía sau cũng chỉ đứng ở chỗ kia, ngay lập tức, ông ta cố nén sự không vừa lòng lại, xoay người bưng ấm trà ở trên bàn lên, rót trà cho Ngao Vĩnh, sau khi Ngao Vĩnh uống một ngụm rồi, lúc này mới nhìn về phía Phù Thiên, nói:



"Phù tộc trưởng, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng Hải vực Vĩnh Sinh không thể chống lại đỉnh Lam Sơn được?"



Thật ra, giây phút cuối cùng Ngạo Vĩnh lại lựa chọn tới gặp Phù Thiên, quả thật là cũng đang lo lắng về vấn đề của ba thế lực kia, nhưng mà Hải vực Vĩnh Sinh cũng không phải là muốn duy trì trật tự yên bình như cũ.



Khi người ta ngang nhau về sức mạnh, ba gia tộc lớn đều đè áp và cân bằng lẫn nhau, đương nhiên đều không có dã tâm. Nhưng một khi sự cân bằng này không còn cân bằng nữa, vậy những bên có thực lực đương nhiên là cũng sẽ không cam lòng giữ nguyên tình hình, ngược lại dã tâm sẽ càng tăng lên.



Văn minh Trái Đất có tam quốc, giống như là Ngụy Thục Ngô vậy, khi ba thế lực tự kiềm chế lẫn nhau, tự khắc chế nhau, nhưng sau khi nước Thục có Kinh Châu rồi, lại có dã tâm thống nhất ba nước, nước Ngụy cũng như thế, cho dù Đông Ngô nhìn có vẻ an phận nhưng vẫn có dã tâm của riêng mình.



Nếu không, Đông Ngô cũng sẽ không có nhiều cuộc ra quân Bắc Phạt như vậy, chỉ là thực lực của bọn họ khiến bọn họ không thể đặt quyết tâm được mà thôi.



Cho nên, Hải vực Vĩnh Sinh cũng có suy nghĩ của riêng mình, cũng muốn thừa dịp có khoảng không khi chân thần của Phù Thị ngã xuống, tranh đấu với đỉnh Lam Sơn. Nhưng mà, Hải vực Vĩnh Sinh cũng hiểu rõ thực lực của chính mình, đối đầu với đỉnh Lam Sơn, bọn họ nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong.



Nếu muốn xưng bá thế giới Bát Phương, Hải vực Vĩnh Sinh và đỉnh Lam Sơn chỉ có thể âm thầm lén hành động thôi.



Đỉnh Lam Sơn muốn duy trì một gia tộc mới, lấy thực lực của bọn họ, bọn họ quả thật có thể xây dựng được một gia tộc mới mạnh hơn. Rất nhiều đại gia tộc ở thế giới Bát Phương cũng bởi vì vậy mà bắt đầu rục rịch, nhưng thực lực thấp hơn như Hải vực Vĩnh Sinh thì lại không có nhiều sự lựa chọn lắm.



Cho dù có bồi dưỡng, đương nhiên là không thể bằng đỉnh Lam Sơn được, cho nên, bại cục lại càng rõ ràng hơn, nhưng mà gia tộc Phù thị lại tự tìm đến cửa. Đối với bọn họ, đây chính là quân cờ quan trọng nhất quyết định thắng bại. Bởi dù sao gia tộc Phù thị cũng là một trong ba gia tộc lớn, cho dù chân thần đã ngã xuống, nhưng mà gia sản vẫn rất giàu có. Cho nên điều đầu tiên mà bọn họ cần làm là hoàn toàn chèn ép tôn nghiêm của Phù thị xuống, để cho Phù Thị phải cam tâm tình nguyện thần phục bọn họ.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom