• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (92 Viewers)

  • Chap-1687

Chương 1687: Kết giới




"Long tộc? Vua của muôn thủ?" Một tiếng cười chế nhạo khinh thường đột nhiên phát ra từ trong hang.



Giọng nói hết sức uy nghiêm, trầm thấp và đầy mê hoặc.



"Sao thế? Chỉ số IQ của lũ rồng bây giờ thấp đến vậy sao?" Hắn lên tiếng cười khẩy.



Lân long tức giận: "Lén lén lút lút thì là anh hùng hảo hán cái nỗi gì, có dám ra đây nói chuyện không?"



"Nói chuyện với một kẻ thiểu năng như ngươi cũng đáng để bốn vương tự mình hiện thân ư? Đồ không biết tự lượng sức mình." Vừa dứt lời, một đường ánh sáng màu tím đột nhiên ập tới, Lân Long vội vàng vận năng lượng lên chống cự nhưng cả người vẫn không khỏi bị ánh sáng tím đánh trúng. Trong đầu rối bời, nó lắc đầu nguầy nguậy, lúc này mới khôi phục lại chút tỉnh táo.



"Thú vương bớt giận, thủ vương bớt giận."



"Đúng vậy, ngài ấy là tộc trưởng mới của Long tộc bọn ta. Cầu xin nể tình bốn người bọn ta tân tâm bảo vệ ngài mà tha thứ cho ngài ấy."



"Long tộc khó khắn lắm mới có một tộc trưởng, xin ngài hãy nương tay.” Lúc này bốn con rồng vội vàng dùng tư thế quỳ xuống chắn trước người Lân long, cầu xin lòng tha cho nó.



"Bốn người các ngươi có tư cách gì mà cầu xin trước mặt bổn vương?" Cười lạnh, một đường ánh sáng màu tím khác lại công kích, bốn con rồng lập tức bị đánh bay.



Nhưng bốn con rồng không những không hề chống cự mà còn hoảng sợ bò dậy và tiếp tục quỳ xuống.



Lân long nhìn thấy cảnh này, cả người giận sôi máu.



"Ngươi không phục sao? Tiểu Long?" Tiếng nói cười lạnh lẽo phát ra từ trong động.



Lân long hừ lạnh một tiếng: "Vừa rồi là ta không cẩn thận bị người đánh lén, bây giời ta sẽ để cho người thấy ai mới là thú vương thực sự."



Nói xong, Lân Long thúc giục trái tim Long tộc trong tay, cả người trực tiếp giết về phía bên trong sơn động.



Nhưng mà mới vừa đi được hai bước, Lân long đã dừng lại, lấy tay che đầu, khó chịu ngồi xổm xuống, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.



"Chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, còn dám tự phụ trước mặt bổn vương, đúng là muốn chết."



Nhìn thấy một đường ánh sáng màu tím khác lao ra, lúc này Lân Long vẫn đang ôm đầu, hoàn toàn không để ý tới. Hàn Tam Thiên đứng phắt dậy, đứng chắn ở trước mặt nó.



Ngay khi ánh sáng màu tím lướt qua, ánh sáng màu vàng trên thân thể của Hàn Tam Thiên chợt lóe lên, một cái vòng nhỏ màu vàng đột nhiên sáng lên quanh người hắn, ánh sáng màu tím cũng từ từ tiêu tán.



Lại là vòng sáng màu vàng!



Giống hệt như cái vòng sáng khi Hàn Tam Thiên và Lân long đi tìm kiếm trái tim của Long tộc trong chiến trường thượng cổ.



Người ở trong vòng sáng, tình trạng của Lân long lập tức giảm bớt, đứng dậy, lạnh lùng nhìn vào trong động.



"Con người thực sự là loài sâu bọ khó chịu nhất trên thế giới."



Vừa dứt lười, nhiệt độ trong hang động giảm mạnh, băng sương được ngưng tụ nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Toàn bộ hang động dường như tiến vào thế giới băng tuyết, tuyết trắng xóa, rét lạnh thấu xương.



Ngay sau đó, trong sơn động đột nhiên có tiếng vang, ánh sáng màu tím cực lớn tràn ngập khắp nơi trong động.



Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, khi mở mắt ra, xung quanh đã là một mảnh thế giới tối tăm hoang vu, không thể nhìn thấy phương hướng hay một tia sáng dù là nhỏ nhất.



"Kết giới?" Hàn Tam Thiên sửng sốt.



"Đồ sâu bọ, ngươi biết cũng nhiều đấy. Tuy nhiên có một số chuyện, cho dù ngươi có hiểu cũng không có cơ hội để lĩnh ngộ được, bởi vì ngươi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở đây, bị địa ngục tối tăm tàn phá cho đến khi tan thành tro bụi."



Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Thật không?"



Lân long cũng mỉm cười.





Lúc này, bên ngoài sơn động, trưởng lão của Hư Vô Tông đã dẫn hơn ba trăm người đệ tử tiến vào trong rừng Bách Thú nhưng vừa vào rừng đã gặp phải một đợt công kích quy mô lớn của đám thú.



Trong chốc lát, con người và dã thú chiến đấu ác liệt.



Ngô Diễn có tu vi cực kỳ cao, mặc dù có thể lấy một địch nhiều nhưng có quá nhiều dị thú. Theo ước tính của ông ta, có tới mấy vạn quái thú trong rừng Bách Thú của Tứ Phong, không phân biệt lớn nhỏ, đẳng cấp, hầu như đều đã vào trận lần này.



Hư Vô Tông chỉ vẻn vẹn có hơn ba tắm đệ tử gần như không phải là đối thủ. Bọn họ hoàn toàn dựa vào sự nghiền ép về tu của bản thân và trưởng lão sáu đình, lúc này mới miễn cưỡng ổn định cục diện.



"Bày trận, bày trận!" Ngô Diễn hét lên.



Hơn ba trăm đệ tử lập tức vội vàng rút lui khỏi chiến đấu, nhanh chóng chạy ra vòng chiến đấu, sau đó tức tốc tạo thành một vòng tròn cực lớn, vây quanh đảm yêu thú.



Cùng với nhau, sáu vị trưởng lão và trưởng lão của giới viện đều ném pháp bảo của mình lên, tập hợp giữa không trung, xâu chuỗi với nhau theo một thế bảy sao. Trên mặt đất, mấy trăm đệ tử cũng đồng loạt ném kiếm niệm chú, lập tức giữa không trung lấy bảy kiếm làm trung tâm, vạn kiếm đứng sừng sững.



Đây chính là kiếm trận Thất Tinh của Hư Vô Tông, có bảy trưởng lão phụ trách mắt trận, vì vậy trận pháp cực kỳ mạnh mẽ, phòng ngự khá cao. Con yêu thú lúc nãy vẫn còn hung hãn đã bị kẹt trong kiếm trận nhất thời không thoát ra được.



"Vân Phong, thay ta bảo vệ trận pháp với sáu vị trưởng lão. Cô Thành, ngươi nhanh chóng dẫn một đội người tiến vào khu vực trung tâm của thủ vương để giải cứu Tần Sương."



Nghe được mệnh lệnh này, Diệp Cô Thành sợ đến ngây người.



Để một mình mình dẫn người thâm nhập vào, nếu bên trong còn có dị thủ vậy thì mình phải làm sao?!



Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Cô Thành chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Vâng a."



Sau đó, hắn ta dẫn theo hơn chục tên sư đệ đi theo hắn quanh năm, nhanh chóng tiến về trung tâm của Rừng Bách Thú.



Một lúc sau, Diệp Cô Thành đã đến nơi, sơn động xa xôi đã hoàn toàn nằm trong tầm mắt của hắn ta.



Hầu hết các quái thú đều đã xông vào chiến đấu với Hư Vô Tông, ở cửa hang chỉ có mấy con quái thú canh giữ, đương nhiên những thứ này không là gì đối với Diệp Cô Thành, nhưng thú vương bên trong mới là thứ hắn ta sợ.



"Sư huynh, chúng ta phải làm gì?” Lúc này một đệ tử lên tiếng hỏi.



Làm gì, Diệp Thành không biết, tiến một bước là đường chết, lùi một bước..



"Nghe đây, không ai được phép hành động hấp tấp nếu không có lệnh của ta, hãy ở lại đây quan sát." Nếu tình hình tốt, Diệp Cô Thành sẽ đi đón người, nếu tình huống không tốt sẽ lập tức rút lui.



"Bum!"



Đột nhiên, vào lúc này, trong sơn động vang lên một tiếng nổ dữ dội!!



Vụ nổ này đã rung chuyển trời đất, không chỉ đám người Diệp Cô Thành bị chấn động đến lảo đảo mà cả kiếm trận của Hư Vô Tông cách đó hơn mấy dặm cũng chợt lung lay. Nếu không phải giới viện Ngô Diễn và sáu vị trưởng lão mạnh mẽ làm ổn định lại thì sợ là kiếm trận đã bị phá hủy bởi vụ nổ này.



"Chỗ của thủ vương có thay đổi bất thường, vạn thú vô cùng hoảng loạn. Tất cả các đệ tử nghe lệnh và bảo vệ kiếm trận thật vững cho ta!"



"Vâng!" Mọi người cùng hét lên.



Dưới kiếm trận, sau cú nổ tung, dã thú đột nhiên như mất hồn, liều mạng muốn lui về phía sau, cho dù có kiểm trận ngăn cản, mỗi khi có dị thú muốn đột phá kết giới sẽ luôn có một trận phi kiếm nháy mắt lấy mất tình mạng nhưng vẫn không thể ngăn bọn chúng lao về phía kiếm trận một cách điên cuồng được.



Sau khi vụ nổ xảy ra, Diệp Cô Thành hoàn toàn hoảng loạn, không nói hai lời, cầm kiếm chạy trở về.



Cứu người? Lúc này cho dù là mẹ hắn ta thì hắn ta cũng hoàn toàn không thèm nhìn thêm một cái.



"Chuyện này... chuyện này... Sao có thể chứ?"



Bên trong hang động sâu thẳm, một giọng nói khó tin được vang lên yếu ớt, không còn sức lực, hoàn toàn không thể hiểu được.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom