• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1141-1142

Chương 1141: Tam Gia?
“Ai đó?”
“Oành!”
Lưu Minh rơi xuống đất một cách nặng nề, làm gãy cái bàn làm bằng gỗ thật trong quán trà.
Người xung quanh đều sợ hết hồn, Lưu Hạo vội đỡ Lưu Minh dậy, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh không sao chứ!”
“Chát!”
Lưu Minh tát một cái lên mặt Lưu Hạo, lạnh lùng nói: “Trông tôi như không sao à?”
Lưu Hạo vô cùng ngạc nhiên nhưng không dám nói gì, bây giờ cả nhà họ Lưu đều dựa vào Lưu Minh, nếu cậu ta đắc tội với anh họ thì không cần Lưu Minh ra tay, cha cậu ta cũng sẽ không tha cho cậu ta.
Lúc này, sắc mặt Lưu Minh tái mét, trông vô cùng chật vật. Nhưng dù xương cả ngươi như muốn gãy lìa, Lưu Minh cũng không kêu rên một tiếng.
Lưu Minh nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
Hắn ta đi theo Thẩm Tam Gia đã lâu, đương nhiên cũng biết sự tồn tại của những võ giả hơn hẳn người thường, hơn nữa hắn ta cũng từng qua lại với những võ giả dưới trướng Tam Gia, biết rõ sự lợi hại của bọn họ.
“Lưu Minh, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không, tên ranh này chỉ là một tên ở rể, gia tộc của vợ anh ta cũng đã sa sút nghèo túng từ lâu rồi”, Trình Miễn hơi khó tin nói: “Hơn nữa, tên ranh con này mới từng này tuổi sao có thể là võ giả được?”
Trình Miễn sống ở tỉnh lị cũng coi như có chút kiến thức, nếu là võ giả có thực lực bảng Nhân ít nhất cũng là một khách khanh của nhà họ Trần, ngoài những người nắm quyền của nhà họ Trần thì không cần phải nể mặt ai cả.
“Đúng đó! Nếu tên này là võ giả thì nhà họ Trương sẽ không sa sút như thế. Anh Minh, có phải anh nhầm lẫn gì rồi không!”, Tôn Vĩ ở bên cạnh cũng lạnh lùng nói.
Nghe vậy, trong mắt Lưu Minh lộ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ thật sự không phải người trước mắt này ra tay?
“Nếu cái tên này không phải võ giả, vậy hôm nay để vợ anh đến phòng bao trên lầu uống với tôi một ly thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không tôi muốn các người phải cút khỏi thành phố Thanh Vân!”, Lưu Minh búng tay một cái: “Dẫn vợ anh ta lên phòng bao trên lầu cho tôi, tôi muốn uống một ly với cô ta”.
Nghe vậy, mấy đàn em của Lưu Minh bắt đầu di chuyển.
“Lưu Minh, chúng ta đã bàn trước rồi mà!”
Thấy thế, Trình Miễn vội nói.
“Dù gì cô ta cũng là vợ của người khác, để tôi chơi trước rồi giao cho anh không phải cũng như nhau sao?”
Lưu Minh cảnh giác nhìn xung quanh, không để tâm nói.
Nhưng hắn ta vẫn để tay bên hông, đề phòng người mới ra tay khi nãy lại ra tay, nhìn bên hông hắn ta là biết có để súng.
“Cậu đúng là tự tìm đường chết!”
Bịch!
Lần này Lưu Minh thấy rõ rồi, nhưng hắn ta còn chưa kịp móc súng thì Lâm Ẩn đã xuất hiện ngay trước mặt, vung gối đánh vào bụng Lưu Minh, giơ tay bóp cổ Lưu Minh, khiến mặt hắn ta đỏ lên.
“Khụ khụ…”, trên mặt Lưu Minh đầy vẻ khó tin, không ngờ Lâm Ẩn lại là võ giả mới ra tay kia.
“Quỳ xuống!”
Trong mắt Lâm Ẩn lóe lên ánh sáng lạnh, đá một cú lên đầu gối của Lưu Minh.
Phịch!
Lưu Minh cảm thấy xương đầu gối của mình như vỡ vụn, lập tức quỳ xuống đất, cảm thấy rất nhục nhã.
“Anh dám động vào tôi? Anh có biết tôi là ai không? Dù là chủ gia tộc lớn ở thành phố Thanh Vân nhìn thấy tôi cũng phải nể mặt tôi ba phần”, Lưu Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, giận dữ nói: “Tôi là người của Tam Gia!”
“Võ giả như thế, Tam Gia có rất nhiều, hơn nữa người đứng sau Tam Gia còn là người cả Long Quốc đều không dám đắc tội, anh chết chắc rồi, trên trời dưới đất không ai cứu được anh đâu!”
“Lâm Ẩn, cái tên khốn kiếp này, muốn chết cũng đừng liên lụy chúng tôi!”


Tôn Vĩ hét to một tiếng, hai mắt đỏ bừng xông về phía Lâm Ẩn.
Oành!
Một tiếng động thật lớn vang lên, Tôn Vĩ bay thẳng ra ngoài, đến lúc đập trúng một cái bàn mới dừng lại, sau đó cứ thế hôn mê, trước ngực còn có một dấu chân, khóe miệng không ngừng có máu tươi tràn ra.
Mọi người thấy sởn tóc gáy, không ai ngờ chồng của Trương Kỳ Mạt lại là một người hung tàn như vậy.
Chỉ có một hai bạn học cũ sống ở thành phố Thanh Vân như nghĩ đến điều gì đó, cả người bắt đầu run rẩy.
“Lâm Ẩn, cậu muốn hại chết chúng tôi sao?”
“Cậu chưa từng nghe đến tên tuổi của Thẩm Tam Gia à?”
Những người khác đều tỏ vẻ khó tin.
Đồng thời bọn họ cũng hơi sợ hãi, sợ Thẩm Tam Gia giận chó đánh mèo với bọn họ, ở thành phố Thanh Vân ngoài ông Tưởng Kỳ thì chẳng ai dám không nể mặt Thẩm Tam Gia cả.
Ngay cả Hạ Nguyệt vẫn luôn lo lắng cho Lâm Ẩn cũng không dám nhiều lời một câu, sắc mặt tái mét.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Lưu Minh hỏi: “Cậu là người của Thẩm Tam?”
“Đúng, tôi là người của Thẩm Tam Gia! Bây giờ khắp Thanh Vân này ai dám không nể mặt Thẩm Tam Gia?”, Lưu Minh vô cùng oán hận, lạnh lùng uy hiếp: “Bây giờ anh thả tôi đi, tôi còn có thể tha cho anh một mạng, nếu không, anh cứ bảo người đợi nhặt xác cho mình đi!”
Chát!
Lâm Ẩn tát một cái lên mặt Lưu Minh, khiến hắn ta gãy mấy cái răng.
“Anh… Anh chán sống rồi sao?”, Lưu Minh tỏ vẻ tức giận, hắn ta không ngờ nói tên Thẩm Tam Gia ra rồi mà Lâm Ẩn vẫn dám đánh mình.
“Mẹ kiếp, thả anh Minh ra, nếu không anh đừng hòng nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai!”
Đàn em của Lưu Minh kêu gào, lấy vũ khí sắc bén từ trên người ra, muốn xông lên liều mạng.
“Gọi điện thoại cho Thẩm Tam bảo anh ta đến đây!”


Lâm Ẩn đạp một cái lên người Lưu Minh, hờ hững nói.
Mặt Lưu Minh đỏ lên, Lâm Ẩn để một chân lên người hắn ta nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng lại khiến hắn ta không thở nổi, như bị đè sát xuống đất vậy.
Chẳng lẽ võ giả đều mạnh như thế ư?
Hắn ta run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại đi.
“A lô, đại ca, em bị người ta đánh ở quán trà Thường Thanh Đằng, anh có thể đến đây một chuyến không…”
Nói hai ba phút mới cúp điện htoại.
“Lâm Ẩn, anh có biết anh đang làm gì không, anh cho rằng mình đánh nhau giỏi lắm sao? Đợi đến lúc đại ca tôi và Tam Gia đến thì anh chết chắc”, Lưu Minh uy hiếp: “Các người đừng ai nghĩ đến việc chạy trốn”.
“A, xong đời rồi, Thẩm Tam Gia muốn đến đây!”
“Lâm Ẩn, anh tự tìm đường chết cũng đừng làm liên lụy đến chúng tôi chứ!”
Nghe thấy tên Thẩm Tam Gia, mấy bạn học của Trương Kỳ Mạt đều sợ hãi không thôi.
Thẩm Tam Gia là nhân vật lớn chỉ cần một ngón út cũng có thể dễ dàng đè chết bọn họ, bọn họ hoàn toàn không đắc tội nổi.
Lâm Ẩn lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Thẩm Tam lợi hại lắm sao? Tôi rất muốn xem hai mắt anh ta có phải mù rồi không đây!”
“Ngay cả Thẩm Tam Gia anh cũng không biết mà còn dám đánh người, anh ăn gan hùm mật báo rồi à?”
“Lần này toi đời rồi, ai trong chúng ta đều không trốn thoát được đâu!”
Mọi người lộn xộn khắp nơi như con kiến bò trên chảo nóng.
‘Để tôi xem anh chết thế nào!’
Trình Miễn ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại hung tợn nghĩ.
Anh ta là người nhà họ Trần, có quan hệ này, anh ta không sợ Thẩm Tam Gia sẽ ra tay với mình.
“Vù vù vù!”
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng cánh quạt quay tròn.
Chương 1142: Sợ hết hồn
Mấy chiếc máy bay trực thăng đỗ lại trên bãi đất trống cách quán trà khá xa, cánh quạt xoay tròn làm lá cây xung quanh bay lên.
Mấy chục người đàn ông cao to mặc vest đã nhận lệnh từ trước, phong tỏa xung quanh lại, không cho người qua đường đến gần.
“Nhân vật lớn nào có nhiều máy bay trực thăng xa hoa như thế vậy?”
“Trường học của chúng ta không hổ là ngôi trường có tiếng trăm năm, không ngờ còn có nhân vật lớn thế này đến tham gia lễ kỷ niệm”.
“Nhưng không biết những nhân vật lớn này đến từ đâu nhỉ?”
Vì ở gần trường học, sự xuất hiện của sáu bảy chiếc máy bay trực thăng này lập tức thu hút sự chú ý của các học sinh, ngay cả một vài giáo viên và lãnh đạo trường cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nhân vật lớn mà trường bọn họ mời đều đến cả rồi, không biết người trên máy bay này là ai nhỉ?
Chần chừ một lát, dưới sự dẫn dắt của một lãnh đạo, mấy người đi về phía máy bay trực thăng.
Đến đây vào lúc này có khả năng rất lớn là đến trường học của bọn họ, cũng không thể chậm trễ được.
Mấy người còn chưa đi được mấy bước đã bị mấy người mặc đồ đen chặn lại.
“Tam Gia dặn dò không ai được đến gần chỗ này hết”.
Vệ sĩ dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Tam… Tam Gia?”
Lãnh đọa trường sợ hết hồn, ở Thanh Vân chỉ có một người được gọi là Tam Gia và có bối cảnh lớn như thế thôi, đó chính là Thẩm Tam Gia.
“Vâng vâng vâng”.
Lãnh đạo trường cười ngại ngùng, sau đó muốn rời đi.
Lúc này người bên trên máy bay trực thăng cũng đi xuống, chính là Thẩm Tam Gia, Tưởng Kỳ và chủ các gia tộc lớn của tỉnh lị, bọn họ đều chỉ dẫn theo một vệ sĩ chú không dẫn ai theo nữa cả.
“Cậu Ẩn ở trong quán trà, đợi tôi và Tưởng Kỳ đi vào gặp trước”, Thẩm Tam Gia nói với mấy chủ nhà.
“Tam Gia, mong cậu giới thiệu cho chúng tôi gặp mặt một lần”.
Chủ nhà họ Trần cúi người với Thẩm Tam Gia rồi nói. Ông ta biết người bên trong là một nhân vật lớn thế nào, nếu có thể quen biết với anh thì thật sự có thể nghênh ngang khắp cả Long Quốc rồi.
“Các ông đợi một lát đã”.
Nói xong, Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ bèn nhẹ nhàng đi vào trong quán trà.
Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ đi vào lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người.
“Tam Gia, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh nhất định phải làm chủ cho em đó!”, Lưu Minh từng gặp Thẩm Tam Gia, khi nãy hắn ta gọi điện thoại cho đại tướng dưới trướng Tam Gia là Xà ca, hắn ta đâu có biết số điện thoại của Thẩm Tam Gia, nhưng không ngờ Tam Gia lại đến đây, xem ra là Xà ca gọi điện thoại cho Tam Gia.
Thẩm Tam Gia không thèm để tâm đến sự tồn tại của Lưu Minh mà nhìn về phía chàng trai trông trẻ trung nhưng có mái tóc bạc phơ đang đứng chắp tay kia, đồng tử co lại, quỳ xuống đất.
“Tam Gia!”
Lưu Minh la lớn, hắn ta không ngờ Thẩm Tam Gia lại quỳ xuống ở địa bàn của mình.
Thẩm Tam không để ý đến Lưu Minh, nhìn Lâm Ẩn, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Lâm Ẩn vẫn đứng yên tại chỗ, hờ hững nhìn Thẩm Tam.
“Anh Ẩn!”
Thẩm Tam Gia nhìn vào mắt Lâm Ẩn, gọi một tiếng.
“Hả?”
“Đừng nói nghe lầm rồi nhé”.
Lưu Minh, mấy đàn em của hắn ta và tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên muốn rớt cằm, tỏ vẻ hoảng hốt.
“Anh Ẩn, anh về lúc nào sao không nói với chúng tôi, để chúng em chuẩn bị tiếp đón anh”, Thẩm Tam Gia lau mồ hôi trên trán, cung kính nói.
Ở với Lâm Ẩn càng lâu càng hiểu rõ thế giới này, càng biết sự mạnh mẽ của Lâm Ẩn, không dám có suy nghĩ gian dối gì với Lâm Ẩn cả.
“Chỉ là ý tưởng bất chợt thôi”.
Lâm Ẩn nhìn Thẩm Tam đầu đầy mồ hôi, lạnh lùng nói: “Nhưng anh phải dạy lại đàn em của mình mới được”.
“Lưu Minh, cậu đắc tội với anh Ẩn ư?”
Thẩm Tam Gia lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Minh, giọng điệu cũng lạnh lẽo.
Lưu Minh như rơi vào hầm băng, quỳ xuống đất gào khóc: “Tam Gia, cậu Ẩn, xin tha mạng!”
Lúc này cuối cùng hắn ta cũng nhớ vì sao lại cảm thấy chàng trai trẻ trước mặt quen mắt rồi, người này giống hệt chàng trai trẻ trên ảnh Xà ca cho hắn ta xem mấy năm trước, chỉ khác mỗi màu tóc mà thôi.
Đây là người đứng sau Thẩm Tam Gia, anh giậm chân một cái, cả Long Quốc đều phải run lên ba lần!
“Đây là người của anh, tự anh xử lý đi!”
Lâm Ẩn hờ hững nói.


“Tam Gia, em cũng chỉ bị tên này lừa thôi, nếu biết đây là cậu Ẩn, cho em hai mươi lá gan em cũng không dám lỗ mãng như thế đâu!”, Lưu Minh liên tục dập đầu, chỉ vào Trình Miễn nói.
“Là cậu bảo đàn em tôi đến đối phó với cậu Ẩn à?”
Thẩm Tam đứng dậy, lạnh lùng hỏi Trình Miễn.
“Tam Gia, tôi là người nhà họ Trần của tỉnh lị, xin giơ cao đánh khẽ!”, Trình Miễn hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại: “Tam Gia, nếu anh tha thứ, sau này khi anh lên tỉnh tôi nhất định sẽ hậu tạ, ở thành phố Thanh Vân anh thật sự là người đứng đầu, nhưng Thanh Vân này chỉ là một nơi nhỏ bé mà thôi, tôi nghĩ anh cũng muốn phát triển hơn, đến lúc đó nhà họ Trần tôi sẽ nói lời hay, giúp anh một tay”.
“Đúng đung đúng”.
“Tam Gia, có sự đề cử của Trình Miễn, chắc chắn anh có thể phát triển khỏi thành phố Thanh Vân”.
Mấy bạn học của Trương Kỳ Mạt đồng loạt phụ họa, khi nãy bọn họ đều đứng về phía Trình Miễn, bây giờ thấy Trình Miễn gặp Thẩm Tam Gia còn tự tin như thế cũng đều lên tiếng, nếu Trình Miễn không sao chắc chắn bọn họ cũng sẽ không bị xử lý.
“Ha!”
Thẩm Tam Gia nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Tôi đến tỉnh phát triển còn cần cậu nói giúp à? Cậu nghĩ mình là ai, hôm nay dù chủ nhà họ Trần ở đây cũng không dám nói câu này đâu”.
“Ai, ai dám động vào người của tôi!”
Nhưng đúng lúc này, người còn chưa đi vào thì tiếng đã đến trước.
Một người đàn ông trung niên có thực lực bảng Nhân, người xăm hình xăm đi tới, chính là đại tướng Xà ca dưới trướng Thẩm Tam Gia.
Xà ca nhìn thấy tình huống bên trong cũng hơi ngây người, hắn cũng nhận được điện thoại nói đàn em của mình bị đánh ở thành phố Thanh Vân, dù thực lực của Lưu Minh chẳng ra làm sao nhưng cũng xem như khá có năng lực, vừa khéo hắn ở gần đây bèn dẫn người đi tới, không ngờ vừa đi vào đã nhìn thấy Tam Gia và Tưởng Gia ở đây.
‘Không thể nào, sao một Lưu Minh nho nhỏ có thể khiến Tam Gia và Tưởng Gia cùng ra mặt được?’
Xà ca cũng thấy khó hiểu, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết chuyện hôm nay mình không thể nào xử lý được.
“Tam Gia, chuyện gì thế ạ?”


Trong lòng Xà ca hơi hồi hộp, nhỏ giọng hỏi.
Hắn đã đi theo Thẩm Tam Gia mười mấy năm, lòng can đảm để hỏi một câu vẫn có.
“Bốp!”
Thẩm Tam Gia đá một cước lên người Lưu Minh, đá bay hắn ta ra ngoài, đập mạnh lớn tưởng, khiến hắn ta ngất xỉu luôn.
“A Xà, người của mày tự mày xử lý đi”.
Nói xong, Thẩm Tam Gia nhìn Lâm Ẩn, nhỏ giọng hỏi: “Anh Ẩn, tôi xử lý tên này luôn nhé?”
Nói xong, gã nhìn sang Trình Miễn.
“Kỳ Mạt, dù gì chúng ta cũng là bạn học mà, em mau năn nỉ giúp chúng tôi đi”. Trình Miễn thấy thế, trên trán có mồ hôi lạnh chảy ra, dù anh ta có chút địa vị ở nhà họ Trần trên tỉnh, nhưng ở thành phố Thanh Vân cũng không ngăn cản được Thẩm Tam Gia.
“Đúng đó Kỳ Mạt, hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường của chúng ta!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta là bạn học mà!”
Mọi người đều hùa theo.
“Kỳ Mạt, em xem thế nào?”
Lâm Ẩn quay đầu nhỏ giọng hỏi.
“Cứ giao cho Tam Gia xử lý, chúng ta về thôi, Trương Kỳ Mạt lắc đầu, sau đó đưa cho Lâm Vi Vi một tấm danh thiếp: “Vi Vi, mấy hôm nữa chúng ta lại gặp nhau, có chuyện gì thì gọi vào số này”.
“Được!”
Lâm Vi Vi gật đầu, lúc này cô vẫn không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, vô cùng ngơ ngác.
Lâm Ẩn cũng sờ đầu Hạ Nguyệt nói: “Có chuyện gì thì gọi vào số này, học giỏi nhé”.
Nói xong, anh bèn dẫn Trương Kỳ Mạt rời khỏi quán trà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom