• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1040-1042

Chương 1040 - Ngoài thung lũng Sương Mù
“Cơ duyên lần này có thể có được thì tốt, nếu không có được, tiền bối loại bỏ vài người giúp tôi là được”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Lần này theo điều tra của anh, cơ bản mỗi gia tộc đều có hai Nhân Tiên tới đây, thậm chí một vài gia tộc còn phái Nhân Tiên có kinh nghiệm đến, thứ trong động phủ Thiên Tiên cũng không dễ tranh đoạt như vậy.
Nhưng nếu người nhà họ Thanh ra ngoài, còn dám ra tay với nhà họ Lâm, anh cũng không định để bọn họ trở về bí cảnh Côn Luân, thiên tài thế hệ này của nhà họ Thanh bị anh giết chết gần hết, bây giờ chỉ còn lại một Thanh Hàn bình thường, chỉ cần giết chết Thanh Hàn này, chắc chắn dù là nhà họ Thanh cũng sẽ đau lòng.
“Hơn nữa bây giờ tình hình trong bí cảnh Côn Luân không rõ, những người đó cũng chưa chắc đều là kẻ thù!”, Lâm Ẩn mỉm cười.
“Cũng đúng”, Tửu Đạo Nhân gật đầu, rõ ràng núi Long Hổ cũng biết rõ tình hình của bí cảnh Côn Luân bây giờ.

Ba ngày sau.
Cậu chủ Thanh Hàn của nhà họ Thanh trong tiên cảnh tổ chức tiệc bên ngoài thung lũng Sương Mù, thiết đãi người trong tiên cảnh.
Không chỉ có người trong bí cảnh Côn Luân được mời, Tòa Thánh và Phật môn cũng được mời, chỉ là Tửu Đạo Nhân vẫn luôn ở cạnh Lâm Ẩn, cho nên không được mời.
Nhưng ngoài người được mời còn có rất nhiều người trong giới võ đạo của các nước khác cũng trông mong chạy qua.
Tuy bọn họ không phải đối thủ của người trong tiên cảnh, nhưng có vài người vẫn chờ mong, nếu có thể được người của tiên cảnh coi trọng, dẫn vào trong tiên cảnh, thì chẳng phải từ nay về sau sẽ một bước lên mây, có thể đặt chân vào Thần cảnh sao?
Bên ngoài thung lũng Sương Mù đã sớm bị các gia tộc lớn dọn dẹp một lần, người ra ngoài lần này ít nhất đều là võ giả Thần cảnh, dọn dẹp cực kỳ nhanh chóng, bên ngoài thung lũng Sương Mù đã sớm không nhìn thấy núi rừng, xuất hiện không ít lầu và các sân nhà, vật liệu sử dụng đều cực kỳ bất phàm, giống như đặt mình trong cung điện cổ đại vậy.
Lúc này trong trạch viện của nhà họ Thanh vô cùng đông đúc, vô số người của giới võ đạo vây quanh bên ngoài, muốn tìm thấy một chút tài nguyên, nhưng đều bị hai tôi tớ Thần cảnh của nhà họ Thanh vô tình ngăn cả ở bên ngoài.
Một cao thủ trên bảng Thiên của Nam Dương vừa lúng túng vừa bực bội, ông ta ở Nam Dương cũng là nhân vật lớn một phương, vốn định mượn cơ hội này tiếp xúc với người trong tiên cảnh, nhưng không ngờ hai tôi tớ của nhà họ Thanh hoàn toàn không quan tâm ông ta có phải võ giả trên bảng Thiên không đã trực tiếp ném ông ta ra ngoài.
Thung lũng Sương Mù vốn không có ai đến bây giờ tập trung đầy các cao thủ võ đạo đến từ năm sông bốn biển.
Thậm chí cả nhà họ Lâm và Long phủ cũng phái người tới đây, Long phủ có Thanh Long đến, còn nhà họ Lâm thì là cụ Tiền, lúc này thương tích trên người cụ Tiền đã khỏi, đứng cùng Thanh Long trong đám người nhìn trạch viện đơn sơ của nhà họ Thanh.
“Đám người trong tiên cảnh này đúng là ngông cuồng!”
Thanh Long lắc đầu, rõ ràng không có chút thiện cảm nào với người trong tiên cảnh.
“Xung quanh còn có cao thủ Thần cảnh ẩn núp, có lẽ là những cao thủ lánh đời kia”, cụ Tiền lắc đầu nói.
Nhà họ Lâm bọn họ giết chết ba tôi tớ của nhà họ Thanh, cụ ta đến Nam Dương chỉ vì tìm kiếm Lâm Ẩn, nhưng khoảng thời gian này Lâm Ẩn hoàn toàn không lộ diện, bọn họ cũng không biết anh đang ở đâu.
“Mọi người có thấy không, rất nhiều cao thủ Thần cảnh lánh đời nhiều năm đều xuất hiện rồi, Tạ Viễn của Thanh Môn, cụ ông Mã Giáp của nhà họ Mã cũng đến đây nữa”.
Có người cảm thán.
“Không chỉ thể, tôi nghe nói cụ Tiền đã quy thuận nhà họ Lâm cũng đến đây, chỉ không biết Lâm Ẩn có tới không thôi”.
Người khác chen mồm vào.
“Bên phía Yoga cổ cũng có cao thủ tới, nghe nói một cao thủ của Yoga cổ bị Tạ Viễn chém chết, có lẽ những người này không tốt lành gì đâu!”
Lúc này trên cơ bản tất cả Thần cảnh của giới võ đạo đều tới đây, nhưng đều không ra mặt, người trong tiên cảnh vênh váo hung hăng, hoàn toàn không coi Thần cảnh của thế giới thường bọn họ ra gì, thung lũng Sương Mù nằm ở Nam Dương, nhưng ngay cả bá chủ của Nam Dương là Thanh Môn cũng không nhận được thiệp mời.
“Đến rồi đến rồi!”
Đám người bên ngoài chợt trở nên xôn xao, tách ra tạo thành một con đường.
Giáo chủ Hồng Y Vernal cưỡi một con thánh mã thuần trắng, sau lưng là mười mấy kỵ sĩ mặc giáp bạc đi theo, những kỵ sĩ này như là cùng một người vậy, động tác hành động đều cực kỳ nhịp nhàng.
Khí thế ngập trời khiến đám người xung quanh đều lùi về sau.
Hai tôi tớ của nhà họ Thanh cũng cung kính đón người có Tòa Thánh vào.
Chỉ chốc lát một hòa thượng trung niên của Phật môn cũng cầm theo thiếp mời đi vào, bên cạnh còn có Trát Thập Thượng Sư mà Lâm Ẩn từng gặp.
Đợi người trong bí cảnh đi vào hết, Môn chủ Khang Tường của Vô Cực Môn dẫn theo võ giả trẻ tuổi có chút tiếng tăm ở Long Quốc và các nước khác đi vào, cũng không bị ngăn cản.
Vô Cực Môn là một trong bốn môn phái của giới võ đạo Long Quốc, thực lực ngang bằng Kiếm Môn, nhưng sau khi Lâm Ẩn thành danh, Vô Cực Môn vẫn luôn không chút động tĩnh, không ngờ bây giờ đi qua lại với nhà họ Thanh.
“Vì sao bọn họ có thể đi vào còn chúng tôi thì không?”
Võ giả trên bảng Thiên của Nam Dương vừa bị ném ra ngoài khi nãy khó chịu hỏi.
“Ha hả”.


Tôi tớ của nhà họ Thanh khinh thường cười nói: “Người của Vô Cực Môn đã quy thuận nhà họ Thanh tôi từ lâu rồi, những người trẻ tuổi này đều là người chúng tôi muốn dẫn về tiên cảnh bồi dưỡng, các người có thể sánh bằng bọn họ sao.
Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được thấy hâm mộ.
Trong nửa tháng nay bọn học cũng đã thăm dò được sơ qua tin tức của tiên cảnh, nhà họ Thanh chính là vương tộc trong đó, là một thế lực rất lớn mạnh trong tiên cảnh, mấy năm nay người trẻ tuổi có thể được nhà họ Thanh nhìn trúng chắc chắn rất tốt số.
“Không ngờ nhà họ Thanh cũng bồi dưỡng người ngoài”, bên ngoài đám người, Tửu Đạo Nhân và Lâm Ẩn đứng thẳng trong rừng cây, trông chẳng khác gì mấy người vây xem bình thường cả.
“Đoán chừng dẫn đi cũng sẽ chỉ bồi dưỡng như tôi tớ thôi, chỉ võ giả có thể thăng lên Nhân Tiên bọn họ mới sẽ chú trọng bồi dưỡng!”, Lâm Ẩn lắc đầu nói.
Anh từng ở trong bí cảnh, biết các gia tộc lớn đều chú trọng bồi dưỡng người trong gia tộc của mình, ai rảnh lấy nhiều tài nguyên ra để bồi dưỡng người ngoài chứ.
Trong mấy người được dẫn vào khi nãy anh có thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, không ít người trong đó từng được dẫn đến núi Lang Gia khi anh thu nhận đệ tử.
“Chúng ta cũng đi vào xem sao?”
Tửu Đạo Nhân mỉm cười nói.
“Được!”
Lâm Ẩn gật đầu, bây giờ sương mù trong thung lũng Sương Mù đã dần tan đi, chắc một hai ngày nữa là sương mù tan hết, đoán chừng lúc đó là lúc động phủ mở ra.
Vào lúc Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân định đi vào, Khang Tường dẫn theo một võ giả Thần cảnh đi ra từ bên trong, võ giả Thần cảnh kia không coi ai ra gì quét mắt nhìn đám người, lạnh lùng hỏi Khang Tường bên cạnh: “Ông nói người ở đâu?”
Khang Tường chắp tay với võ giả Thần cảnh, chỉ về phía Thanh Long và cụ Tiền đứng: “Tiên sư, người của nhà họ Lâm và Long Phủ ở đó”.
Chương 1041 - Ra tay
Người bên ngoài thung lũng đều nhìn về phía Môn chủ của Vô Cực Môn chỉ, lập tức nhìn thấy Thanh Long và cụ Tiền đứng ẩn mình trong đám người.
Hai người cũng không phải kẻ vô danh trong giới võ đạo, hơn nữa rất nhiều người ngoài thung lũng đều từng gặp Thanh Long và cụ Tiền, khi nãy bọn họ bị người của nhà họ Thanh thu hút sự chú ý, không chú ý đến cụ Tiền và Thanh Long, bây giờ được Khang Tường chỉ ra, bọn họ mới chú ý tới.
“Môn chủ Khang muốn làm phản tặc à, những người trong tiên cảnh hoàn toàn không xem chúng ta ra gì, Môn chủ Khang lại vui vẻ sáp đến gần làm một con chó!”, một người của giới võ đạo tức giận nói.
“Ha!”
Có người phát ra tiếng cười khinh thường: “Nếu có thể làm chó cho người trong tiên cảnh cũng đâu có gì không tốt, chỉ tiếc là chúng ta sáp đến gần người ta cũng chướng mắt”.
“Nhưng lần này Môn chủ Khang thật sự hơi quá đáng, đều là người ở thế giới thường, cần gì phải tàn sát lẫn nhau chứ!”
“Đợi Lâm Ẩn đến đây giải quyết người trong tiên cảnh rồi, tôi thật muốn biết làm sao Vô Cực Môn sống yên ở Long Quốc!”
Đa số người trong giới võ đạo đều bày tỏ sự khó chịu với Vô Cực Môn, dù sao bọn họ cũng đều là người của thế giới thường, còn người tự xưng là người trong tiên cảnh hoàn toàn không coi bọn họ ra gì. Trong mắt mấy người của bí cảnh Côn Luân này, bọn họ không khác gì lũ súc sinh, đương nhiên khiến bọn họ phải căm ghét rồi.
“Các người muốn làm gì?”, nhìn thấy Khang Tường dẫn cao thủ của nhà họ Thanh tới, Thanh Long và cụ Tiền đều biến sắc.
“Người nhà họ Lâm các người lại dám giết tôi tớ của nhà họ Thanh tôi, đáng chết!”, võ giả đỉnh cao Thần cảnh của nhà họ Thanh lạnh lùng nói.
“Một nhân vật nhỏ như thế cần gì ngài thống lĩnh phải ra tay!”
Ông ta vừa nói xong, hai Thần cảnh canh cửa đưa mắt nhìn nhau, trường đao xuất hiện trong tay, lưỡi dao đen nhánh chém về phía Thanh Long và cụ Tiền đang đứng.
“Lùi!”
Thanh Long hét lên với các võ giả xung quanh, mình cũng nhanh chóng lùi về sau, võ giả xung quanh bọn họ đều tránh sang hai bên.
Đầy tớ nhà họ Thanh ra tay hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của những người trong giới võ đạo đến hóng hớt này.
“Láo xược!”
Cụ Tiền hét to một tiếng, Xích Viêm Kính trong tay toàn lực bùng nổ mang theo hai đốm lửa khổng lồ đụng vào lực đao màu đen hai người kia chém tới.
Lực đao màu đen bị Xích Viêm Kính của cụ Tiền làm bay ngược trở về, hai đầy tớ của nhà họ Thanh không nhịn được rên lên một tiếng.
Mọi người đều biến sắc.
Bọn họ không ngờ cụ Tiền vừa mới đột phá có thể một chiêu đánh lui người trong tiên cảnh, tuy hai người này cũng chỉ là đầy tớ, nhưng vẫn là hai cao thủ Thần cảnh ra tay cùng một lúc!
“Xuýt!”
Động tĩnh bên ngoài cũng thu hút một vài người trẻ tuổi tài giỏi vừa đi vào trạch viện của nhà họ Thanh, mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Cụ Tiền tọa trấn Trung Hải, nổi tiếng mấy chục năm ở Long Quốc, bây giờ lại tu thành Thần cảnh, nền tảng vững vàng, hơn nữa Lâm Ẩn còn không hề keo kiệt tài nguyên, thực lực của cụ ta đã có thể sánh bằng cao thủ Thần cảnh trung kỳ rồi.
Còn hai thủ vệ của nhà họ Thanh kia cũng chỉ là Thần cảnh sơ kỳ, sao có thể là đối thủ của cụ Tiền được, mới vừa giao thủ đã rơi vào thế yếu:
“Tiếp tục!”
Hai đầy tớ của nhà họ Thanh biến sắc, đương nhiên bọn họ cũng có thể nhìn ra cảnh giới của cụ Tiền chỉ tương đương với mình, đều là Thần cảnh sơ kỳ, nhưng hai người bọn họ ra tay cùng một lúc lại bị một mình cụ Tiền đánh lui, thật sự là nỗi nhục lớn với những kẻ tự xưng là người trong tiên cảnh như bọn họ.
“Vô dụng, lùi lại cho tôi!”
Thống lĩnh hộ vệ quát lạnh một tiếng, hai đầy tớ của nhà họ Thanh biến sắc, khom người lùi về sau. Tuy bọn họ đều là Thần cảnh, nhưng địa vị của bọn họ ở nhà họ Thanh hoàn toàn không thể sánh bằng thống lĩnh hộ vệ được. Hơn nữa thống lĩnh hộ vệ trước mắt là tâm phúc của cậu chủ Thanh Hàn, dù hai đầy tớ là bọn họ có bị thống lĩnh hộ vệ đánh chết, ông ta cũng sẽ không bị trừng phạt.
“Ông cũng được đấy!”
Thống lĩnh hộ vệ chậm rãi đi về phía cụ Tiền, lạnh lùng nói: “Tiếc là ông không nên ra tay với người nhà họ Thanh tôi, kẻ dám ra tay với người nhà họ Thanh đều đáng chết!”
Trường đao đột nhiên xuất hiện trong tay thống lĩnh hộ vệ, khí thế của lưỡi đao màu đen mạnh hơn hai đầy tớ nhà họ Thanh khi nãy không biết bao nhiêu lần.
Cụ Tiền biến sắc, đột nhiên tiến lên một bước, vạt áo trên người tung bay, mái tóc bạc dựng thẳng như thanh kiếm sắc bén, từng luồng hơi nóng ngập trời truyền ra từ trên người cụ ta, khiến mọi người xung quanh liên tục lùi về sau.
“Nếu ông tu luyện thêm ba mươi năm nữa chắc có thể đỡ được một đao của tôi!”
Sắc mặt thống lĩnh hộ vệ không hề thay đổi, lạnh lùng nhìn cụ Tiền.
Ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Xích Viêm Kính và lưỡi đao màu đen chạm vào nhau, lưỡi đao lập tức phá vỡ Xích Viêm Kính của cụ Tiền, trực tiếp chém đứt Xích Vân cuồn cuộn ra làm đôi, thậm chí lưỡi dao còn xuyên qua bả vai của cụ Tiền.
“Á!”
Cụ Tiền đau đớn kêu lên một tiếng, liên tục lùi về sau mười mấy bước mới miễn cưỡng dừng lại, mọi người đưa mắt nhìn chăm chú, phát hiện vai trái cụ ta xuất hiện đường cắt sâu đến mức có thể thấy cả xương.
Một chiêu đã khiến cụ Tiền bại trận!
“Nói đi, Lâm Ẩn ở đâu?”
Thống lĩnh hộ vệ lạnh lùng hỏi cụ Tiền.
Khi nãy nếu không nhờ ông ta bớt ba phần lực, thì Thần cảnh của thế giới thường trước mặt đã sớm biến thành một cái xác rồi.
“Cụ Tiền, ông không sao chứ!”
Thanh Long vội vàng đỡ lấy cụ Tiền, sắc mặt mấy người của giới võ đạo xung quanh đều rất khó coi. Lúc đầu thấy cụ Tiền dễ dàng đánh lùi hai võ giả Thần cảnh, trong lòng còn hơi vui vẻ, điều này chứng tỏ người trong tiên cảnh không phải không thể đánh bại, nhưng trong nháy mắt, cụ Tiền đã thua trận chỉ với một chiêu.


“Nếu cậu Ẩn mà có ở đây, thì đâu đến lượt các người hùng hổ chứ!”
Cụ Tiền thở dài nói.
“Ha hả!”
Thống lĩnh hộ vệ cười khinh thường: “Sao hả, bài học tặng ông khi nãy chưa đủ à? Bây giờ tôi sẽ giết chết các người ngay đây, thật muốn xem thử tên hèn nhát Lâm Ẩn kia có dám xuất hiện không. Nhà họ Lâm các người dám ra tay với tôi tớ của nhà họ Thanh tôi, sau chuyện này, nhà họ Lâm các người nhất định sẽ bị diệt sạch, gà chó không tha”.
“Cậu…”
Cụ Tiền nghe thấy thế thì vô cùng tức giận, nhưng con người không thể đấu lại hoàn cảnh, không bằng người ta, cụ ta có nói gì cũng vô dụng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong hư không.
“Chỉ ông mà cũng dám giết sạch cả nhà họ Lâm tôi, còn gà chó không tha à?”
Vô số người quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy một chàng trai mặc đồ đen chậm rãi đạp lên hư không đi tới từ phía xa.
Lâm Ẩn đến rồi!
Vô số người thầm nghĩ trong lòng, có thực lực như thế còn là người nhà họ Lâm, ngoài người mạnh nhất thời bấy giờ là Lâm Ẩn thì còn có ai nữa?
“Cậu Ẩn!”
Cụ Tiền và Thanh Long nhìn thấy Lâm Ẩn thì đều yên tâm hơn.
Lâm Ẩn chính là trụ cột của bọn họ, khoảng thời gian này anh không xuất hiện, bọn họ bị người trong tiên cảnh chèn ép đến mức không thở nổi, ai cũng đợi cậu Ẩn có thể trở về càn quét mọi thứ.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn bước đến trong hư không, sự lo lắng trong lòng bọn họ cũng theo đó biến mất!
Chương 1042 - Một chưởng vỗ chết
“Cậu Ẩn đến rồi!”
“Cậu Ẩn cho đám người tiên cảnh kiêu ngạo này một bài học đi!”
Rất nhiều người trong giới võ đạo nhìn thấy Lâm Ẩn đều như nhìn thấy chúa cứu thế, ai cũng vui mừng như điên, tuy người trong tiên cảnh mạnh thật nhưng trong lòng những người của giới võ đạo, Lâm Ẩn càn quét cả thế giới chính là người có thể ra mặt thay bọn họ.
Một đám Thần cảnh lánh đời ẩn mình trong đám người thấy Lâm Ẩn đến cũng biến sắc, khi nãy thực lực của cụ Tiền đã khiến bọn họ thấy ngạc nhiên rồi, nhưng bây giờ đối mặt với Lâm Ẩn, trong lòng bọn họ lại xuất hiện cảm giác khó có thể chống cự.
“Đây là…”
Thống lĩnh hộ vệ ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn trên không trung, ánh mắt cũng trở nên nặng nề, nhìn từ khí thế trên người Lâm Ẩn, đây chắc chắn không phải một nhân vật đơn giản.
“Cậu tự xưng là người trong tiên cảnh, không phải vừa châm chọc cậu Ẩn không dám xuất hiện, còn muốn tiêu diệt nhà họ Lâm sao? Bây giờ cậu Ẩn ra mặt rồi, cậu còn dám làm càn nữa không!”, cụ Tiền vung ống tay áo lên, lạnh lùng nói.
“Cậu ta là Lâm Ẩn ư?”, thống lĩnh hộ vệ trợn tròn mắt.
Ông ta đã lớn tuổi, hoàn toàn không có tư cách đến Thiên Vực, cũng không biết Lâm Ẩn trông như thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy chàng trai trước mắt không dễ trêu vào.
Khi nãy ông ta tự nhận mình có thể càn quét tất cả cao thủ ở thế giới thường, nhưng nhìn thấy Lâm Ẩn, trong lòng lập tức mất hết niềm tin.
“Thống lĩnh, trong thế giới thường làm gì có cao thủ chứ!”
“Đúng vậy, người trẻ tuổi như thế ở thế giới thường có thể thăng lên Thần cảnh đã tốt lắm rồi, thống lĩnh cứ để chúng tôi xử lý cậu ta!”, hai tôi tớ của nhà họ Thanh lên tiếng.
Mãi đến lúc này bọn họ vẫn không coi người của thế giới thường ra gì, tuy khi nãy cụ Tiền đã đánh lùi bọn họ chỉ với một chiêu.
“Được, hai người đi xử lý cậu ta đi!”
Thống lĩnh hộ vệ gật đầu, ông ta cũng muốn để hai người này thăm dò xem thực lực của Lâm Ẩn.
Còn mấy võ giả thiên tài đứng xung quanh trạch viện thì nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt phức tạp, trước khi người trong tiên cảnh xuất hiện, bọn họ đều coi Lâm Ẩn như thần tượng trong lòng, bây giờ gặp mặt thần tượng, nhưng tình thế đã thay đổi rồi.
“Tuy Lâm Ẩn giỏi thật, nhưng sao có thể là đối thủ của cao thủ tiên cảnh được, chỉ cần chúng ta có thể vào được tiên cảnh, vượt qua Lâm Ẩn chỉ là vấn đề thời gian thôi”, một thiếu niên thiên tài nhìn những người bên cạnh với ánh mắt phức tạp, quát to.
“Đúng thế”, Môn chủ Khang Tường của Vô Cực Môn gật đầu nói: “Bây giờ đối thủ cạnh tranh của các cậu là thiên tài trong tiên cảnh, chỉ là một Lâm Ẩn mà thôi, có lẽ mười năm sau, các cậu tiện tay cũng có thể nghiền chết cậu ta!”
Khang Tường cảm thấy rất hài lòng vì có thể qua lại với nhà họ Thanh, lần này lựa chọn thiên tài trẻ tuổi, Vô Cực Môn của ông ta đã có năm sáu người, hơn nữa những người khác đều được ông ta mời, sau này nếu thành danh cũng sẽ nhớ ơn Vô Cực Môn mấy phần, chắc chắn Vô Cực Môn của ông ta có thể thay thế nhà họ Lâm ở Lang Gia trở thành thế lực đứng đầu giới võ đạo ở Long Quốc, thậm chí còn có thể đứng đầu cả thế giới thường luôn.
Lâm Ẩn đứng trên không trung, lạnh nhạt nói: “Kêu Thanh Hàn ra đây gặp tôi!”
Anh vốn còn định cùng Tửu Đạo Nhân đến quan sát trước, nhưng nếu người nhà họ Thanh muốn gây chuyện, anh cũng không để tâm việc giải quyết bọn họ trước.
“Cậu nghĩ mình là ai mà muốn gặp cậu chủ nhà tôi?”
Đầy tớ của nhà họ Thanh khinh thường nói: “Người trong thế giới thường các cậu thật sự không khác gì một con kiến trong mắt chúng tôi cả, hôm nay đúng lúc lấy đầu của cậu làm quân lương thăng cấp của hai anh em chúng tôi luôn!”
Nói xong, hai đầy tớ của nhà họ Thanh hừ lạnh một tiếng, cầm đao đứng một trái một phải, hai lưỡi đao màu đen chém nhanh về phía Lâm Ẩn.
Nét mặt Lâm Ẩn không vui không buồn, không chút thay đổi.
Mặc cho hai lưỡi đao màu đen chém về phía mình.
“Cậu Ẩn!”
Thanh Long giật mình la lên, tuy lão biết thực lực cậu Ẩn mạnh mẽ, nhưng đây là một kiếm dùng hết sức lực của cao thủ Thần cảnh.
Lâm Ẩn sơ suất quá rồi!
Người đang xem chiến thầm nghĩ.
Chỉ có cụ Tiền là cực kỳ bình tĩnh, ngay cả tiên hạc Nhân Tiên cảnh mà Lâm Ẩn cũng có thể thuần phục được, hai đầy tớ không làm gì được cụ ta kia có thể làm gì cậu Ẩn chứ?
Khi hai lưỡi đao sắp chém lên người Lâm Ẩn, anh lạnh nhạt giơ ngón tay búng lên nó một cái.
“Rắc!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, hai lưỡi đao dùng tốc độ cực nhanh bay ngược lại đường cũ, chém về phía hai đầy tớ kia.
Nét vui mừng trên mặt bọn họ còn chưa kịp mất đi đã trực tiếp bị lưỡi đao bay ngược về chém đứt làm đôi.
“Cái gì!”
Những người đang xem cuộc chiến đều hít một hơi khí lạnh, tuy bọn họ biết Lâm Ẩn rất mạnh, nhưng đây là hai cao thủ Thần cảnh, chứ đâu phải rau cải trắng, không ngờ lại bị anh giết chết một cách dễ dàng như thế.
Mấy thiếu niên tài được nhà họ Thanh coi trọng vốn đang nói chuyện ngông cuồng đều trợn mắt há mồm, vô thức rụt người lại, sợ Lâm Ẩn tức giận giết luôn cả bọn họ.
Khang Tường cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, ông ta cũng không ngờ Lâm Ẩn mạnh đến thế.
“Đúng là có chút bản lĩnh”.
Nét mặt thống lĩnh hộ vệ cực kỳ nặng nề, tay phải nắm chặt chuôi đao, đề phòng tránh Lâm Ẩn ra tay bất ngờ, trận đấu khi nãy, ông ta thật sự không nhìn ra chút gì, bây giờ càng thêm nhìn không thấu năng lực của anh.
Tuy ông ta kiêng dè Lâm Ẩn sâu hiểm khó dò, nhưng đối mặt với Lâm Ẩn cũng không hề lùi bước, dù ông ta rất được cậu chủ Thanh Hàn tin tưởng, nhưng ông ta tin nếu mình không đấu mà rút lui, chắc chắn cậu chủ Thanh Hàn sẽ là người đầu tiên giết chết mình.
Hơn nữa trong trạch viện sau lưng ông ta có cao thủ của nhà họ Thanh tọa trấn, thống lĩnh hộ vệ nghĩ dù không phải đối thủ của Lâm Ẩn cũng có thể giúp đỡ cao thủ bên trong ra tay.
“Bây giờ có thể kêu Thanh Hàn lăn ra đây chưa?”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói với thống lĩnh hộ vệ.
“Người mạo phạm cậu chủ Thanh Hàn đều phải chết!”
Thống lĩnh hộ vệ hô to một tiếng, trường đao màu đen chuyển hướng, hai tay cầm đao chém ra.
Trên sống đao đen nhánh có tia chớp màu tím chớp lóe, cuối cùng trường đao màu đen trực tiếp biến thành một con Lôi Long đen dài hơn mười trượng, mang theo khí thế khủng bố xong về phía Lâm Ẩn.
“Chỉ với một đao này, thống lĩnh thị vệ đã có thể khinh thường thế giới thường rồi!”
Trần Cửu Dương xuất hiện trong đám người thở dài nói.
Khoảng thời gian này Trần Cửu Dương bị Lâm Ẩn kích thích, bế quan vất vả tu luyện, cuối cùng cũng đột phá đến Thần cảnh, vốn tưởng rằng lần này Nam Dương nổi gió chính là lúc lão ấy nổi danh, nhưng sau khi nhìn thấy thống lĩnh hộ vệ, trong lòng lão ấy chợt xuất hiện cảm giác mất hết hứng thú.


Lão ấy tự thấy dù mình có biến thành năm người cũng không đỡ được một đao này của thống lĩnh hộ vệ.
Hơn nữa chỉ một đao của thống lĩnh hộ vệ đã kinh khủng như thế, vậy nhân vật lớn khống chế những hộ vệ này trong tay, những người đứng đầu trong tiên cảnh kia sẽ có thực lực mạnh đến mức nào đây?

Trong trạch viện.
Các thiên tài của bí cảnh Côn Luân cùng nâng ly, dù là nhà họ Bạch nhà Hiên Viên và các gia tộc đã trở mặt với nhà họ Thanh cũng không hề chú ý quá nhiều đến chuyện bên ngoài.
“Anh Thanh Hàn, thực lực của thống lĩnh hộ vệ nhà anh không tính là yếu trong mấy Thần cảnh ở bí cảnh Côn Luân đâu!”, một thiên tài có chút danh tiếng trong bí cảnh Côn Luân khen ngợi Thanh Hàn.
Tuy anh ta không phải người trong vương tộc hoàng tộc, nhưng trong gia tộc cũng có Địa Tiên tọa trấn, vẫn có tư cách nói chuyện với Thanh Hàn.
“Tôi thấy ngoài những thiên tài như chúng ta, nhìn khắp cả bí cảnh Côn Luân, người có thể tiếp được một đao này cũng không nhiều”, một người thuộc nhánh phụ của nhà họ Kiền lắc đầu nói.
Tuy người của những gia tộc khác hơi khinh thường mấy người nịnh hót này, nhưng cũng không phản bác, thực lực của thống lĩnh hộ vệ nhà họ Thanh thật sự thuộc top đầu trong các Thần cảnh.

“Không biết sống chết!”
Lâm Ẩn lắc đầu, nhìn lưỡi đao chứa tia chớp tím đang bay tới, từ xa đánh ra một chưởng.
“Ầm ầm ầm!”
Một bàn tay màu trắng dài chừng hai trượng hình thành trong hư không, tuy không lớn như tia chớp tím dài mười mấy trượng, nhưng lại mang theo sức mạnh không thể địch nổi. Lưỡi đao màu đen mang theo tia chớp ở trước mặt nó yếu ớt chẳng khác gì một tờ giấy, trực tiếp bị đánh vỡ vụn, thậm chí bàn tay màu trắng còn không hề dừng lại, khiến thống lĩnh hộ vệ lún xuống đất, cả người và đao đều bị đánh thành bột phấn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom