• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (7 Viewers)

  • Chương 271-272-273-274-275-276-277-278-279-280

Chương 271: Nhờ đại trưởng lão giúp đỡ đòi lại công bằng



Sông Phẩm Sơn, trong phòng trà.



Lâm Ẩn rất hào sảng ngồi trên ghế lớn, cầm ấm trà Hương Minh, nhấp một ngụm nhỏ

thưởng thức.







“Sếp Lâm, thật ngại quá, tên Triệu Kiến Ninh đó và tôi có chút ân oán riêng, vậy mà hôm

nay lại đụng phải cậu ta, để ngài phải chê cười rồi.” Ninh Khuyết hối lỗi nói, vẻ mặt rất ngại

ngùng.



“Sếp Lâm, lâu rồi không gặp, dạo này ngài có khỏe không?” Ngô Dương cười hỏi thăm,

ánh mắt có chút sợ hãi.



Chủ động mời sếp Lâm, vậy mà lại xảy ra chuyện đáng ghét như vậy trong phòng đặt

trước, trong lòng hai người họ đều có chút lo lắng, không biết sếp Lâm có trách móc gì

không.



Lâm Ẩn cười, nói: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để tâm.”



“Vâng.” Ninh Khuyết cười, gật đầu.



“Nhưng mà, sếp Lâm, có cần tôi sắp xếp lại chỗ khác để nói chuyện không?” Ninh

Khuyết dè dặt nói: “Ngài đã cho vệ sĩ đánh Triệu Kiến Ninh ở đây, tôi rất hiểu tính cách của

Triệu Kiến Ninh, cậu ta nhất định sẽ quay lại báo thù, không chịu để yên đâu, chắc bây giờ

đang gọi người đến đòi lại thể diện rồi.”







Nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, nhìn cái bộ dạng ngang ngược vô pháp vô thiên của Triếu

Kiến Ninh, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này.



Thấy Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì, Ninh Khuyết dừng lại một chút, nói tiếp: “Sếp Lâm,

không phải tôi lo ngài không xử lý được hắn, nhưng tên Triệu Kiến Ninh đấy cũng có thể coi

là người có thế lực ở khu Thần Nông này, gọi người đến đây để làm loạn, tôi sợ rằng sẽ ảnh

hưởng đến nhã hứng của ngài.”



“Cứ nói chuyện ở đây đi, không cần để ý đến tên họ Triệu đó.” Lâm Ẩn thờ ơ nói: “Nếu

cậu ta còn dám đến đây thì xử lý luôn là được.”



Ninh Khuyết Gật đầu, cũng không dám phản đối ý của Lâm Ẩn.



Với thế lực của Lâm Ẩn ở đây, chỉ dựa vào Triệu Kiến Ninh, một tên con rể nhà họ Ninh

mà muốn động đến đại trưởng lão nhà họ Ninh, vậy chẳng phải vô lý sao?



“Sao nhìn hai người tiều tụy thế? Là vì khó khăn ông nói sao?” Lâm Ẩn nghiêm túc nói.



Thật ra, Lâm Ẩn nhìn bộ dạng chán nản của Ninh Khuyết và Ngô Dương, trong lòng cũng

có chút xúc động.



Lúc đầu khi ở thành phố Thanh Vân, hai người này hăng hái đến nhường nào.



Vậy mà mới về thủ đô có mấy tháng mà dường như đã biến thành con người khác,

đúng là tiến vào sâu trong vòng tròn lợi ích này có thể hủy hoại chí khí của một người.



Ninh Khuyết được quan tâm mà ngạc nhiên nói: “Cảm ơn sếp Lâm đã quan tâm. Thời

gian gần đây tình hình nội bộ nhà họ Ninh gay gắt quá, mấy ngày nay tôi nghĩ đến bạc cả đầu

rồi mà vẫn không nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, vậy nên mới to gan nhờ ngài ra mặt.”



Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nói: “Nói đi, tình hình nhà họ Ninh bây giờ như thế nào? Cụ Ninh

Thái Cực thì sao?”



Ninh Khuyết suy nghĩ một hồi, nghiêm mặt nói: “Là thế này, đáng lẽ tôi vẫn có thể đứng

vững trong nhà họ Ninh ở thủ đô, nhưng mà tháng trước, khi cha tôi đi nước M để giải quyết

công việc của tập đoàn thì đột nhiên bị mất tích, máy bay riêng cũng không tìm thấy, có lẽ đã

bị người khác hãm hại rồi...”



Nói đến đây, giọng Ninh Khuyết có chút nghẹn ngào, vì dường như có thể đoán được, bố

ông đã không còn nữa rồi.



“Vì chuyện này tôi đã muốn phái người đi nước M để điều tra, nhưng đột nhiên lại bị

những người cấp cao của tập đoàn thông báo, tất cả những tài sản của tôi ở thủ đô đều bị

đóng băng, những nhân viên dưới quyền của bố tôi cũng đều bị điều đi hết, đến cả những

người tôi tin tưởng có thể giao nhiệm vụ cũng không còn ai.” Ninh Khuyết chầm chậm nói.



“Sau đó, tôi muốn đến biệt thự Thái Cực để tìm ông cụ, nhưng kết quả lại bị ngăn lại, nói

là sức khỏe của ông cụ vô cùng nghiêm trọng, không gặp bất cứ ai.”



“Mấy hôm nay, cậu cả nhà họ Ninh - Ninh Hiên lại càng hay ra mặt, ép tôi phải kí vào

hợp đồng, bắt tôi giao toàn bộ sản nghiệp của bố tôi và tôi cho hội trưởng lão cấp cao nhà họ

Ninh để tiến hành phân chia lại.” Ninh Khuyết trầm giọng, nói: “Mà đương nhiên tôi đã từ chối,

sau khi từ chối, tôi ngay lập tức phải đối mặt với sự uy hiếp của Ninh Hiên...”



Lâm Ẩn khẽ cau mày, nghe những chi tiết mà Ninh Khuyết nói, chuyện này chắc chắn

không hề đơn giản, rõ ràng là nội bộ nhà họ Ninh cố ý nhắm vào bố con Ninh Khuyết.



Ninh Khuyết không được coi là người xuất chúng ở nhà họ Ninh, nhưng bố ông ấy là một

người có thực lực và có quyền thế ở nhà họ Ninh, là người đại diện cho 3 đời nhà họ Ninh,

có không ít thế lực ở thủ đô.



Nhưng đến bố của ông ấy cũng bị người khác ngầm tính kế, mất tích ở nước M.



Có thể thấy, người đứng sau làm chuyện này là một người rất thâm hiểm, đồng thời có

thế lực không hề nhỏ.



“Vậy Ninh Tông Bảo thì sao? Không phải tôi đã nói qua với ông ta rồi sao?” Lâm Ẩn hỏi.



“Ninh Tông Bảo, tôi có tìm ông ta.” Ninh Khuyết mặt mày nặng nề nói: “Bây giờ tôi là một

người đã ra rìa ở nhà họ Ninh, mấy nhân vật cấp cao tôi đều không gặp được, Ninh Tông

Bảo cũng né tránh tôi. Hơn nữa tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến ông ta.”



Lâm Ẩn nhếch môi, quả là có chuyện hay ho.



Ninh Tông Bảo là một trong những người quản lý của nhà họ Ninh, biết rõ thân phận đại

trưởng lão nhà họ Ninh, anh cũng từng đích thân liên hệ với Ninh Tông Bảo nói Ninh Khuyết

là người của mình.



Vậy mà ông ta dám không để tâm? Ông ta không coi lời nói của anh ra gì sao?



Ninh Khuyết nhìn Lâm Ẩn không biểu cảm, nói: “Sếp Lâm, tình hình là như vậy đó.”



Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Muốn tôi giúp ông thế nào?”



“Tôi...” Ninh Khuyết do dự một chút, nhắm mắt nghĩ hồi lâu, sắc mặt nặng nề, nói: “Sếp

Lâm, tôi chỉ mong ngài giúp tôi điều tra tung tích của bố tôi, tôi chỉ muốn báo thù cho bố!”



“Ngài là đại trưởng lão nhà họ Ninh, chuyện của bố mẹ tôi không khỏi có liên quan đến

nhân vật cấp cao nhà họ Ninh, tôi chỉ mong đại trưởng lão ngài có thể giúp tôi đòi lại công

bằng! Ninh Khuyết tôi, đời này không có gì để báo đáp, kiếp sau có làm trâu làm ngựa cho

ngài cũng được!” Ninh Khuyết cúi đầu nói, ánh mắt rất thành khẩn, đồng thời cũng tràn đầy

mong chờ.



“Hơn nữa những tài sản dưới tên tôi, tài sản bố tôi để lại và tất cả tài sản 3 đời nhà họ

Ninh đều sẽ chuyển hết cho đại trưởng lão!” Ninh Khuyết quả quyết nói.



Là một đệ tử tinh anh được đào tạo từ nhỏ trong nhà họ Ninh ở thủ đô, lại tạo nên Ninh

thị ở tỉnh Đông Hải, đã trải qua vô số những cục diện nguy cấp, tất nhiên Ninh Khuyết không

phải loại ngu ngốc gì, không thể mong được Lâm Ẩn giúp không công.



Vậy nên ông ấy chỉ xin Lâm Ẩn có thể giúp báo thù, bởi vì chuyện này đơn giản nhất, còn

tất cả những tài sản lợi ích có liên quan đến nhà họ Ninh đều không có yêu cầu gì quá đáng,

bởi vì như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, dù Lâm Ẩn có thân phận là đại trưởng lão, những

trưởng lão cấp cao cũng không chắc sẽ nhận.



Tình thế hiện nay Ninh Khuyết rất hiểu, ông ấy không còn sức lực để bảo vệ số sản

nghiệp lớn mà bố ông để lại, thậm chí đến chính mình còn khó mà tự bảo vệ.



Đặc biệt là việc bố ông mất tích có rất nhiều uẩn khúc, rõ ràng là một âm mưu có sự

can thiệp của người khác.



Ninh Khuyết chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là có thể báo thù cho bố, đòi lại công

bằng, còn lại tiền hay tài sản, chỉ là phù du mà thôi.



Lâm Ẩn nói: “Tôi sẽ đòi lại công bằng cho ông.”



“Còn về tài sản mà ông nói, tôi không cần.” Lâm Ẩn nhàn nhạt nói.



Anh đã sớm nói với người nhà họ Ninh, Ninh Khuyết là người của mình, bọn họ còn dám

xuống tay, vậy là muốn đánh vào mặt anh sao?



Nhất là còn định đuổi cùng giết tận, trước hết trừ khử bố mẹ Ninh Khuyết, rồi nuốt trọn

toàn bộ sản nghiệp, hoàn toàn không để chút mặt mũi nào cho vị trưởng lão nhà họ Ninh là

anh.



Nhà họ Ninh ở thủ đô này còn muốn làm loạn đến thế nào nữa, anh nhất định phải tự

mình đi một chuyến!

















Chương 272: Mày bị bao vây rồi



“Cảm ơn sếp Lâm!” Ninh Khuyết cảm kích ra mặt, run rẩy nói.



Ông ấy biết người như sếp Lâm đã chịu mở lời thì chắc chắn sẽ không nói dối, nhất

ngôn cửu đỉnh!



Vừa dứt lời, Ninh Khuyết cúi mình thể hiện sự thành khẩn, ông ấy cảm kích muốn quỳ

xuống hành lễ.



Ninh Khuyết biết để giúp được mình, anh phải trả cái giá lớn nhường nào, phải đương

đầu với sóng gió nguy hiểm ra sao.



Vào lúc ông ấy tuyệt vọng không còn đường đi, rơi xuống vực sâu của đời người, sếp

Lâm đã không chút mảy may suy nghĩ chọn giúp đỡ ông, khiến tự đáy lòng ông ấy cảm thấy

mình đã bái đúng Bồ Tát ngay từ đầu, một lạy này là điều nên làm!



“Khoan đã.” Lâm Ẩn lạnh giọng ngăn lại: “Ninh Khuyết, tôi giúp ông báo thù cho bố xong

rồi lạy cũng không muộn. Hơn nữa, tôi cũng không cần những lễ phép xã giao này.”



“Vâng.” Ninh Khuyết cung kính cúi đầu.



Khí thế và tác phong của Lâm Ẩn quả thực khiến ông ấy cảm thấy phải xấu hộ, phải

khâm phục sát đất.



Không quan tâm đến Ninh Khuyết ông thừa kế tài sản lên tới hàng trăm triệu, cũng

không quan tâm đến những lễ thức xã giao.



Hai từ thôi, cao thượng.



“Được rồi, Ninh Khuyết, bây giờ ông đưa tôi đến trụ sở chính của nhà họ Ninh đi.” Lâm

Ẩn nghiêm nghị nói.



“Vâng!” Trong lòng Ninh Khuyết vô cùng cảm kích nói, có đại trưởng lão ra mặt, ông ấy

cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu quay trở lại trụ sở chính nhà họ Ninh.



Đùng đùng đùng!



Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng đập mạnh cứ như có người va vào

tường.



Vẻ mặt Lâm Ẩn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng trà

riêng, Ninh Khuyết và Ngô Dương cũng đi ngay theo sau.



Bên ngoài phòng trà, mấy người vệ sĩ cao lớn đang nằm la liệt, cả người nhếch nhác

nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn.



Mà lúc ấy Hades đang đứng canh ở ngoài cửa đã bắt đầu động chân động tay, đánh

nhau với một đám vệ sĩ mặc đồ đen, gần như một đấm hạ một tên, đánh chúng bay lên đập

cả người vào tường, không ngừng vang lên tiếng hét thê lương.



Nhưng dường như mỗi lúc càng tới thêm nhiều người, Lâm Ẩn đưa mắt nhìn, khắp đại

sảnh và cửa thang máy đứng đầy những tên mặc đồ đen hung hãn.



“Mẹ nó, sao lại đánh giỏi thế này nhỉ?” Triệu Kiến Ninh đứng giữa đám người chửi một

câu, hắn ta nhìn Hades cùng Lâm Ẩn với ánh mắt khó chịu.



Không ngờ rằng vệ sĩ của Lâm Ẩn lại mạnh đến thế, cho mười mấy người xông lên cũng

xử lý nhẹ nhàng như ăn bánh uống nước.



Mà cả một đám vệ sĩ mặc đồ đen đều ngưng lại, không xông lên nữa, hết tên này lại đến

tên kia lui dần, chúng nhìn Hades với ánh mắt kiêng dè, sợ sệt.



“Sếp Lâm, tên chó ngu xuẩn kia lại gọi thêm người tới.” Hades báo cáo.



Khoé miệng Lâm Ẩn phảng phất cười lạnh, tên Triệu Kiến Ninh này đúng là chưa thấy

quan tài chưa đổ lệ mà, mới được bao lâu chứ?



Trong thời gian mình và Ninh Khuyết uống được tách trà đã điều tới nhiều người thế này

để kiếm chuyện.



Triệu Kiến Ninh huênh hoang nói:



“Này tên họ Lâm kia, mau cút ra đây, quỳ xuống xin lỗi ông mày! Lầu trà Tâm Thuỷ đã bị

ông mày quét sạch, toàn bộ đều là người của tao, mày bị bao vây rồi đấy biết chưa?"



“Lâm Ẩn, mẹ nó mày có nghe thấy không đấy? Còn không ngoan ngoãn nghe lời thì

hôm nay, tại nơi này, ông sẽ đánh cho mày tàn phế luôn!” Triệu Kiến Ninh ngang ngược nói,

dáng vẻ nắm được cuộc chơi.



Nói xong, Triệu Kiến Ninh búng tay một cái, bên cạnh liền có mấy người đi lên, bước đi

lạch cạch, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn đầy hung dữ.



Ngoài ra, bên Triệu Kiến Ninh vẫn còn mấy người cầm túi câu cá màu đen, bộ dạng sẵn

sàng hành động bất cứ lúc nào.



Nhìn đội hình này, Ninh Khuyết có chút hoang mang, tức giận nói: “Triệu Kiến Ninh, cậu

làm cái gì thế? Cậu dám cho người bao vậy sếp Lâm sao?”



Ông không ngờ, tên điên Triệu Kiến Ninh này lại dám cho nhiều người thế này bao vây

lầu trà Tâm Thuỷ, thẩm chí còn mang theo súng.



“Sao ông cứ mở mồm ra là gọi sếp Lâm thế? Ông định chơi trò vớ vẩn gì đấy? Ông tôn

trọng hắn là vì Ninh Khuyết ông là đồ bỏ đi!” Triệu Kiến Ninh kiêu ngạo nói: “Trong mắt tôi thì

tên Lâm Ẩn trong miệng ông cũng chỉ là một đống rác mà thôi.”



“Tính nhẫn nại của tôi có hạn, Lâm Ẩn, cả Ninh Khuyết nữa, hai người nhanh chóng tới

quỳ lạy dập đầu tạ tội đi!” Triệu Kiến Ninh lạnh lùng nói: “Đã sớm nói với mấy người rồi,

chuyện ngày hôm nay không xong đâu. Không chịu nhường chỗ? Cứ ép bọn này phải phái

người đến đây đúng không?”



“Ha ha, ép cậu Triệu đây phải sai người đến, lần này chúng mày đừng có tưởng xin lỗi

là xong chuyện!”



Mấy tên đầu trọc mặt hung tợn ở cạnh Triệu Kiến Ninh cười lạnh, nói.



Tên đầu trọc này chính là trợ thủ mà Triệu Kiến Ninh mời đến, là một người có chút địa

vị ở thế giới ngầm của khu Thần Nông ở thủ đô.



“Cậu Triệu, xem ra bọn nó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, cậu nói đi, muốn chặt tay

hay chặt chân?” Tên đầu trọc tuỳ ý nói, xem mấy người Lâm Ẩn như đám dê con mà tuỳ tiện

xâu xé.



“Trước tiên đánh gẫy chân tên Lâm Ẩn đấy cho tao, rồi phế tiếp tay của tên vệ sĩ!” Triệu

Kiến Ninh hung ác nói.



Cứ nghĩ đến lúc trước Lâm Ẩn bảo tên vệ sĩ kia giáng cho mình một bạt tai, hắn ta liền

không nhịn được muốn tàn bạo giẫm đạp Lâm Ẫn dưới chân mình.



“Được thôi, không thành vấn đề.” Tên đầu trọc tuỳ tiện đáp lại.



“Triệu Kiến Ninh, cậu mau bảo người của cậu dừng tay, nếu như hôm nay sếp Lâm xảy

ra chuyện gì ở lầu trà Tâm Thuỷ , cả nhà họ Triệu cậu sẽ gặp chuyện lớn đấy!” Ninh Khuyết

trầm giọng nói.



Ông thực sự có chút lo lắng cho sự an toàn của Lâm Ẩn, đội hình thế này, Triệu Kiến

Ninh ít ra cũng phải cho mấy trăm người đến, lại vác theo cả súng đạn, sếp Lâm chỉ dẫn

theo một vệ sĩ bên mình, chưa chắc đã đối phó được.



Nhất là Triệu Kiến Ninh vẫn chưa biết thân phận thực của sếp Lâm, nếu như lần này gây

to chuyện thì rắc rối rồi.



“Nhà họ Triệu bọn tao gặp chuyện lớn? Hahaha!” Triệu Kiến Ninh cười điên cuồng: “Ninh

Khuyết ơi là Ninh Khuyết, ông đúng là ngốc thật đấy, ông biết Lân Ẩn thì sao? Hắn làm gì

được tôi?”



Lâm Ẩn cười lạnh không nói, anh đang định phân phó Hades bắt lấy Triệu Kiến Ninh.



Tít tít.



Đúng lúc này, điện thoại Lâm Ẩn kêu lên.



Anh hơi nhếch lông mày, rồi nghe điện thoại.



“Đại trưởng lão, tôi là Ninh Tông Bảo, xin làm phiền ngài một chút, nghe nói ngài đã tới

thủ đô rồi? Sao ngài không điện cho tôi chứ, để tôi có cơ hội đón đại trưởng lão ngài.” Phía

bên kia điện thoại truyền tới thanh âm của một người đàn ông trung niên tỏ vẻ rất nhiệt tình.



“Sao ông biết tôi đã tới thủ đô?” Lâm Ẩn lạnh lùng hỏi ngược lại.



“Ôi, đại trưởng lão, đúng là ngài tới thủ đô rồi!” Ninh Tông Bảo kinh ngạc nói, ngữ khí trở

nên hoang mang: “Tôi, tôi nghe người cấp dưới báo cáo, nghe nói hôm nay Ninh Khuyết có

hẹn gặp một vị là sếp Lâm nên tôi có đoán một chút.”



“Không biết ngài có gặp phiền phức gì không?” Ninh Tông Bảo hỏi thăm dò.



“À.” Lâm Ẩn cười lạnh rồi trực tiếp tắt điện thoại.



Rất rõ ràng, Ninh Tông Bảo lúc nào cũng cho người giám sát cuộc sống thường ngày

của Ninh Khuyết nên mới chú ý tới việc Ninh Khuyết lần này hẹn mình ăn cơm.



Lâm Ẩn chưa từng gặp trực tiếp Ninh Tông Bảo, nhưng khi thấy Ninh Tông Bảo lộ vẻ

kinh ngạc như thể không ngờ tới mình sẽ giúp Ninh Khuyết ra mặt.



Tên giảo hoạt Ninh Tông Bảo này, lần trước chống lưng cho nhà họ Vương, biết được

thân phận của mình liền quay ra gây sức ép cho nhà họ Vương.



Lúc ấy Lâm Ẩn thấy thái độ của Ninh Tông Bảo khá tốt, cũng không có ý định truy hỏi lỗi

sai của ông ta ở thủ đô, nhưng hôm nay xem ra đúng là phải đi “nắm” đuôi lão hồ ly này rồi.



“Sếp Lâm, là Ninh Tông Bảo điện cho ngài sao?” Ninh Khuyết đứng bên cạnh, lông mày

nhếch lên: “Xem ra ông ta đoán được là tôi mời ngài uống trà. Triệu Kiến Ninh là con rể của

Ninh Tông Bảo, có lẽ lúc nãy Triệu Kiến Ninh điều người tới đã kinh động đến Ninh Tông

Bảo."



“Cái gì? Ninh Tông Bảo? Ninh Khuyết, mẹ kiếp, ông còn đang giả vờ gì nữa? Tên Lâm

Ẩn này mà cũng có tư cách quen bố vợ tôi à?” Triệu Kiến Ninh cười lạnh, hắn ta nghĩ Ninh

Khuyết căn bản chỉ đang đánh trống khua chiêng mà thôi, đúng là trò hề.



















Chương 273: Thằng ngu ngốc dám đắc tội sếp Lâm à?



Cũng không chịu nghĩ xem bố vợ của hắn ta, Ninh Tông Bảo, là một người có đẳng cấp

như thế nào?



Ông là một trong số những người nắm quyền trong nhà họ Ninh, ba người có địa vị cao

nhất trong gia tộc, lời nói của ông rất có giá trị trong nhà họ Ninh!



Cái thằng Lâm Ẩn nghèo rớt mồng tơi này còn không có tư cách liếm giày cho bố vợ

của hắn ta nữa kìa.



“Đại Quang, mau đánh thằng Lâm Ẩn tàn phế đi, rồi lấy điện thoại của nó qua đây để tao

coi khi nãy nó gọi cho ai, dám mạo nhận là bố vợ của tao à, tao phải tìm cho ra kẻ này để

phế nó đi!” Triệu Kiến Ninh tỏ vẻ ngang ngược, hắn ta dặn dò gã đàn ông trọc đầu đứng bên

cạnh.



Tên đầu trọc rục rịch muốn tấn công từ lâu rồi, gã siết chặt cây côn sắt trong tay, một

hàng đàn ông trông có vẻ rất hung hãn cầm côn sắt chậm rãi bước đến gần Lâm Ẩn.



Mà ở phía sau lưng bọn họ, mười mấy tay súng nhìn Hades trân trân với ánh mắt lạnh

lùng, chỉ cần tay vệ sĩ người nước ngoài này dám cử động thì sẽ nổ súng ngay.



Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, anh cũng mới vừa biết Triệu Kiến Ninh là con rể của nhà

họ Ninh, đúng là khá thú vị.



“Tao không biết mày có phải là người có địa vị cao gì không, nhưng sắc mặt cũng được

đấy. Không ngờ đối mặt với thế trận này mà có thể bình tĩnh như vậy?” Gã đầu trọc nhìn Lâm

Ẩn với vẻ mặt đùa cợt như thể gã đang chơi đùa với con sâu cái kiến.



Tích tích tích tích!



Vào lúc này, đột nhiên điện thoại của Triệu Kiến Ninh lại đổ chuông liên tục.



“Hả?” Triệu Kiến Ninh nhìn số điện thoại, hắn ta ngập ngừng một lúc rồi mới bắt máy.



“Bố vợ, bố kiếm con có chuyện gì vậy ạ?” Triệu Kiến Ninh bắt máy, hắn ta vừa cười vừa

nói chuyện.



Mặc dù Triệu Kiến Ninh là cậu ấm của nhà họ Triệu, nhưng hắn ta vẫn luôn tỏ thái độ

cung kính với bố vợ Ninh Tông Bảo của mình.



Xét về mặt thực lực, bố của Triệu Kiến Ninh vẫn còn thua kém Ninh Tông Bảo rất xa.



Triệu Kiến Ninh có thể nổi bật trong số những anh chị em đồng trang lứa trong nhà họ

Triệu, chiếm địa vị đặc biệt là vì có sự giúp đỡ rất lớn của Ninh Tông Bảo, đây là chỗ dựa

của hắn ta, là người cho hắn ta cơ hội vênh váo.



“Triệu Kiến Ninh, bố hỏi con, khi nãy con điều người từ chỗ của quản gia, nói là bạn của

Ninh Khuyết đánh con. Bạn của Ninh Khuyết có phải là một thanh niên tên Lâm Ẩn không?”

Giọng nói căng thẳng của Ninh Tông Bảo vang lên ở đầu dây bên kia.



“Hả?” Triệu Kiến Ninh sững sờ: “Bố vợ, sao bố biết nó tên là Lâm Ẩn vậy. Lẽ nào bố

quen với nó sao?”



Vầng trán Triệu Kiến Ninh túa ra mồ hôi, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với vẻ bất ngờ.



Chuyện gì thế này? Lâm Ản thật sự có quen với bố vợ Ninh Tông Bảo của mình à?

Không thể nào, một thằng vô tích sự nghèo rớt mồng tơi như nó thì làm gì có tư cách nói

chuyện với người có quyền thế bậc nhất như Ninh Tông Bảo kia chứ?



“Cái thằng ngu si!” Tiếng rống đầy giận dữ của Ninh Tông Bảo vang lên ở đầu dây bên

kia: “Cái thằng ngu, mày muốn chết à! Lâm Ẩn là người mà mày có thể đắc tội hay sao?

Không biết sống chết là gì cả?”



“Bây giờ mày phải ngoan ngoãn xin lỗi sếp Lâm cho tao, sếp Lâm bắt mày làm cái gì thì

mày phải làm cái đó! Rồi đứng nguyên chỗ đấy đợi tao đến giải quyết, khỏi phải hỏi vì sao!

Nghe thấy chưa?” Giọng nói của Ninh Tông Bảo hết sức căng thẳng.



“Bố cũng gọi cái thằng này là sếp Lâm hả? Chuyện gì thế này?” Triệu Kiến Ninh thấy bất

ngờ như gặp phải quỷ vậy.



Tại sao bố vợ của mình cũng gọi Lâm Ẩn là sếp Lâm?



Lẽ nào Ninh Khuyết không chém gió? Lâm Ẩn thật sự là ông lớn hay sao?



“Đừng có dài dòng nữa, mày đúng là thằng ngu si, mày sắp chọc thủng trời rồi đó có

biết không? Còn dám cử người đi đánh Lâm Ẩn?” Ninh Tông Bảo quát mắng hắn ta, ông chỉ

hận mình không thể rèn sắt thành thép: “Bây giờ mày đưa điện thoại cho sếp Lâm đi, để tao

xin ngài ấy tha cho mày. Nếu như sếp Lâm thật sự tức giận thì mày đợi chết đi là vừa!”



Đợi chết!



Hai chữ này giống như tia sét đánh thẳng vào tim của Triệu Kiến Ninh vậy.



Triệu Kiến Ninh sững sờ như thể bị sét đánh vậy, hai mắt hắn ta dại ra, nhìn Lâm Ẩn với

vẻ bất ngờ.



Gương mặt Lâm Ẩn vẫn điềm tĩnh như không, chẳng thấy nét mặt của anh thay đổi một

chút nào cả. Triệu Kiến Ninh hốt hoảng trong lòng, cảm thấy người này sâu hiểm không thể

dò.



Kinh khủng quá, không ngờ Lâm Ẩn lại có thể khiến cho bố nuôi Ninh Tông Bảo của hắn

ta kính nể như vậy!



Triệu Kiến Ninh đi đến trước mặt Lâm Ẩn, hai mắt hắn ta đờ đẫn, gương mặt đau khổ,

cúi gằm đầu xuống rồi đưa điên thoại cho Lâm Ẩn, ấp a ấp úng nói: “Sếp, sếp Lâm, tôi, bố vợ

tôi muốn nói chuyện với anh.”



Vào lúc này, hắn ta chỉ mong sao có thể khoét lỗ để chui xuống luôn cho rồi, mất mặt

quá đi mất, khi nãy còn vênh váo mỉa mai Lâm Ẩn, nhưng nào ngờ người ta thật sự là ông

lớn, đến bố vợ của mình mà còn phải cung phụng anh như Bồ Tát!



Thảo nào Lâm Ẩn vẫn tỏ ra bình tĩnh khi mình dắt nhiều người vào đây, có lẽ tất cả chỉ là

trò cười trong mắt anh mà thôi nhỉ?



Mà tất cả những người trong phòng đều há hốc miệng nhìn Lâm Ẩn.



Không có ai dám nói gì, bầu không khí lặng ngắt như tờ.



Khủng khiếp quá, một thanh niên mặc áo sơ mi trắng giản dị mà lại có sức mạnh lớn lao

như vậy? Khiến cho anh Triệu phải cúi đầu, thậm chí đến bố vợ của Triệu Kiến Ninh cũng

phải cúi đầu!



Vào lúc này, trong tim bọn họ, hình bóng của Lâm Ẩn hệt như một vị thần trong lòng bọn

họ vậy, sâu hiểm khó mà đoán được.



Lâm Ẩn nhìn Triệu Kiến Ninh, hắn ta ráng nặn ra nụ cười, rồi lại khom lưng đưa điện

thoại cho anh giống như kẻ dưới đang hầu hạ anh vậy, làm gì còn dám tỏ ra ngang ngược

như ban nãy nữa.



“Sếp Lâm, xin lỗi ngài, ngàn lần xin lỗi ngài, chuyện này là sơ sót của tôi, không ngờ con

rể của tôi lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, tại tôi không dạy con tử tế, xin lỗi ngài.” Trong

màn hình điện thoại, Ninh Tông Bảo xin lỗi một cách khách sáo.



Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì, ánh mắt của anh rất lạnh lùng.



“Sếp Lâm, xin ngài cho tôi vài phút, tôi sẽ sang lầu trà Tâm Vũ để đích thân đền tội với

ngài ngay.” Ninh Tông Bảo vừa cười vừa nói: “Ngoài ra, tôi cũng muốn tổ chức tiệc tẩy trần

cho sếp Lâm, ngài đến thủ đô thì tôi phải đón tiếp chu đáo, thu xếp ổn thỏa cho ngài mới

được.”



“Đợi khi nào ông đến rồi nói tiếp.” Lâm Ẩn hờ hững nói.



“Dạ, dạ.” Ninh Tông Bảo đáp lại anh, ông cúp máy, cảm thấy như thể đã trút được gánh

nặng.



Lâm Ẩn cúp máy, cầm tách trà lên nhâm nhi một ngụm, anh cũng muốn biết Ninh Tông

Bảo muốn giở trò gì.



Những người Triệu Kiến Ninh mang đến đều chảy mồi hôi đầm đìa trên trán như gặp áp

lực lớn lắm vậy, bọn chúng thấy Lâm Ẩn đứng chắp tay sau lưng, trong lòng cảm thấy hết

sức thấp thỏm bất an.

















Chương 274: Lời tao nói mà mày xem như gió thổi bên tai sao?



Năm phút sau.



Một hàng xe Rolls Royce Holdings đen ùn ùn chạy vào bãi đỗ trong lầu trà Tâm Thủy,

một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi lên cầu thang trong sự vây quanh của các tên

bảo vệ mặc vest khác.



Nhóm người có khí phách xuất chúng ấy nhanh chóng đến trước gian phòng riêng Phẩm

Sơn Hà.



“Sếp Lâm! Tôi là Ninh Tông Bảo, lần này thằng con rể ngu xuẩn không biết điều, khiến

cho ngài chê cười rồi.” Người đàn ông trung niên mặc vest đen mỉm cười chào hỏi Lâm Ẩn:

“Chắc chắn tôi sẽ cho ngài một kết quả ưng ý.”



Lâm Ẩn quay sang nhìn Ninh Tông Bảo bằng ánh mắt lạnh lùng.



Ninh Tông Bảo tầm bốn mươi tuổi, cơ thể hơi mập mạp, gương mặt chữ điền trông có

vẻ rất uy nghiêm, đôi mắt sáng có thần, phong thái ung dung.



Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên Lâm Ẩn gặp Ninh Tông Bảo.



Có điều, anh có thể nhận ra rằng Ninh Tông Bảo là một người tương đối xảo quyệt, tác

phong làm việc tương đối già đời.



Sau khi chào hỏi Lâm Ẩn xong, gương mặt Ninh Tông Bảo lập tức trở nên lạnh lùng như

băng, ông đảo mắt nhìn Triệu Kiến Ninh và đội ngũ bảo vệ mặc vest đen: “Các người còn ở

đây làm gì? Cút hết cho tôi!”



Nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ của Ninh Tông Bảo, mười mấy gã bảo vệ đứng bên

trong và ngoài căn phòng đều ngoan ngoãn rút lui, đến rắm cũng không dám thả.



Bọn chúng đều là đàn em dưới trướng Ninh Tông Bảo ở vùng xám, Triệu Kiến Ninh đã

gọi quản gia điều đến cho mình dùng, gần như cũng là bảo vệ riêng của Ninh Tông Bảo.



Lần này ông tự mình ra mặt, đám bọn chúng làm gì còn dám hó hé thêm một chữ nào.



Bốp bốp!



Sau khi đuổi hết đám bảo vệ dưới trướng mình đi, Ninh Tông Bảo sấn đến tát Triệu Kiến

Ninh hai cái, khiến cho khóe miệng của hắn ta co rút, gương mặt nóng rát sưng vù cả lên.



“Cái thứ mất mặt!” Ninh Tông Bảo rống lên vì tức giận: “Mày là cái thá gì mà dám vênh

váo trước mặt sếp Lâm? Tao không dạy dỗ cho mày đàng hoàng thì mày khó mà làm nổi

chuyện lớn.”



Sau khi nói dứt lời, Ninh Tông Bảo lại liên tục đấm đá hắn ta, ông túm Triệu Kiến Ninh lên

cho hắn ta một trận đòn nhừ tử, khiến cho hắn ta ngã sõng soài trên mặt đất, chỉ biết nghiến

chặt răng, gương mặt toát ra vẻ ngượng ngùng, tức giận và ấm ức.



“Triệu Kiến Ninh, suốt này mày chỉ biết chơi bời với đám bạn xấu đó thì thôi đi, còn tạo ra

cái danh bốn cậu ấm trong thủ đô chó má gì đó. Còn gây chuyện khắp nơi, nếu như tao

không nể tình con gái mình thì đã phế cái đồ vô tích sự như mày từ lâu rồi!” Ninh Tông Bảo

lạnh lùng dạy dỗ hắn ta.



Bị Ninh Tông Bảo cho một trận no đòn, Triệu Kiến Ninh cũng chẳng dám hé răng, chỉ biết

ngoan ngoãn chịu đựng mà thôi.



Đến bố của hắn ta cũng phải suy nghĩ cẩn thận trước khi nói chuyện với Ninh Tông Bảo

chứ đừng nói là hắn ta, hắn ta có địa vị cao trong nhà họ Triệu chỉ vì đã cưới được con gái

của Ninh Tông Bảo.



“Sếp Lâm, xin lỗi ngài, gia môn bất hạnh nên mới có một thằng con rể ngu si như thế

này, ôi.” Sau khi đánh Triệu Kiến Ninh một trận, Ninh Tông Bảo thở dài than thở, trông có vẻ

rất thành khẩn.



“Tên ngu xuẩn này đã chọc giận ngài, ngài muốn xử lý nó như thế nào, tôi tuyệt đối

không dám cãi lời mà sẽ thay ngài dạy cho nó một bài học ngay.” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt

lại.



“Sao? Bố vợ, bố đừng giao con cho anh ta xử lý chứ!” Triệu Kiến Ninh hốt hoảng nói với

ông.



Khi nãy hắn ta châm chọc Lâm Ẩn, còn muốn sai người đánh gãy chân anh nữa.



Nếu thật sự để cho Lâm Ẩn xử lý mình, vậy thì mình sẽ thê thảm đến thế nào đây!



Cùng lúc đó, tinh thần của Triệu Kiến Ninh cũng bị chấn động nặng, hắn ta không dám tin

vào mắt mình.



Bố vợ Ninh Tông Bảo của hắn ta đối xử với Lâm Ẩn một cách đầy cung kính.



Hắn ta đã theo Ninh Tông Bảo trong nhiều năm liền, gặp nhiều hoàn cảnh và tình huống

khác nhau, nhưng trước giờ chưa từng thấy bố vợ Ninh Tông Bảo lại tỏ ra khiêm tốn, hạ thấp

mình đến nước này.



Trong lòng của hắn ta, bố vợ Ninh Tông Bảo giống hệt như thần thánh vậy, có thể hô

mưa gọi gió ở thủ đô, tung hoành trong chốn thương trường, không gì là không làm

được.Trong đủ loại người ở thủ đô, cho dù là người có địa vị cao trong giới chính trị hay là

Hoàng đế của thế giới ngầm thì vẫn phải nể mặt ông đôi phần.



Thoạt đầu, Ninh Tông Bảo hẹn chỉ huy thứ hai trong tòa nhà chính phủ ở thủ đô đi dùng

bữa cũng dẫn hắn ta theo, Ninh Tông Bảo còn có địa vị ngang hàng với chỉ huy thứ hai trong

giới chính trị kia mà!



Trông Lâm Ẩn chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, vẫn còn trẻ trung như thế, rốt cuộc anh có lai

lịch như thế nào mà lại khiến cho Ninh Tông Bảo phải cung kính với mình như thế?



Người ở độ tuổi này, cho dù Lâm Ẩn là con cháu nhà họ Từ hay là người thừa kế của

nhà họ Công Tôn, cũng không thể lên mặt với Ninh Tông Bảo chứ?



Triệu Kiến Ninh có nghĩ thế nào thì cũng không tìm ra được nguyên nhân, trong lòng

tương đối không phục, trước nay hắn ta chưa từng mất mặt thế này bao giờ.



“Câm miệng đi! Cái thằng ngu si!” Ninh Tông Bảo lại vung tay giáng cho hắn ta cái tát:

“Để sếp Lâm xử lý mày mà mày còn không phục à? Mau quỳ xuống cho tao!”



Sau khi nói dứt lời, Ninh Tông Bảo đá vào đầu gối của Triệu Kiến Ninh, hắn ta quỳ sụp

xuống trước mặt Lâm Ẩn, gương mặt đỏ bừng, hắn ta cúi đầu xuống với vẻ mặt miễn

cưỡng.



“Sếp Lâm, ngài muốn xử lý thế nào thì cứ nói là được. Thằng nhóc này không biết sống

chết là gì.” Ninh Tông Bảo nhìn Lâm Ẩn, ông nghiêm mặt lại.



Lâm Ẩn cười lạnh, màn kịch của Ninh Tông Bảo đã diễn đủ lắm rồi.



Chủ động đánh Triệu Kiến Ninh trước rồi bắt hắn ta quỳ xuống, cuối cùng mới hỏi mình

muốn xử lý như thế nào?



Thế chẳng phải là muốn mình đi xuống bậc thang của ông, bỏ qua chuyện này hay sao.



Từ chuyện này cũng đã nhận ra được ông đúng là một con cáo già.



“Hỏi tôi muốn xử lý như thế nào à?” Lâm Ẩn nhìn Triệu Kiến Ninh với ánh mắt lạnh lùng:

“Ban nãy mày muốn đánh gãy chân tao chứ gì? Ninh Tông Bảo, tôi muốn ông đánh gãy hai

chân của cậu ta.”



“Sao!” Ninh Tông Bảo nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt ông toát ra vẻ tức

giận.



Ông đã dạy dỗ ra dáng lắm rồi, còn bắt Triệu Kiến Ninh quỳ xuống, cứ ngỡ rằng Lâm Ẩn

sẽ nể mặt mình mà bỏ qua chuyện này.



Nhưng nào ngờ Lâm Ẩn còn muốn đánh gãy chân Triệu Kiến Ninh! Nhẫn tâm quá!



“Đừng mà! Bố vợ, bố đừng nghe lời nó! Nó ngang ngược quá rồi đấy?” Ngọn lửa giận

được dằn trong lòng Triệu Kiến Ninh cả buổi cuối cùng cũng bùng nổ, hắn ta đứng phắt dậy:

“Tôi xin lỗi anh, đền tội với anh, cũng đã quỳ xuống trước mặt anh rồi, anh còn muốn đánh

gãy chân tôi nữa hay sao? Bố vợ tôi nể mặt anh như thế cơ mà, anh thật sự cho rằng mình

là ông trời à?”



Bốp!



Triệu Kiến Ninh vừa mới nói dứt lời, Hades đã xông đến đá hắn ta bay ra xa mười mấy

mét rồi ngã sõng soài ngay góc tường, hắn ta rên la thảm thiết.



“Mày còn dám ăn nói ngang ngược như vậy với sếp Lâm à? Mày có biết nếu như bố vợ

của mày không đến đây thì mày đã chết rồi hay không!” Giọng nói của Hades lạnh tanh.



Triệu Kiến Ninh hết sức bất mãn, hắn ta muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện chân mình

bị Hades đá đến tê liệt, xương cốt muốn gãy lìa, mất hết sức lực.



“Còn có lão già này nữa, ông dám kì kèo trả giá với sếp Lâm à? Ông nghĩ mình có tư

cách này hay sao?” Hades nhìn Ninh Tông Bảo, hắn ta cười lạnh rồi nói với ông.



Ninh Tông Bảo tỏ ra khó xử, dù có thế nào thì Triệu Kiến Ninh cũng là con rể của ông,

sao ông có thể đánh gãy chân nó được.



Nếu như ông thật sự không quan tâm đến cậu con rể này thì cũng không cần phải sang

đây chùi mông cho Triệu Kiến Ninh làm gì, đích chân đi chuyến này là để bảo vệ Triệu Kiến

Ninh.



“Sếp Lâm, tôi biết ngài tức giận, đúng là thằng nhóc này rất đáng chết, nhưng mà ngài

có thể nể mặt tôi mà thương lượng lại hay không?” Sắc mặt Ninh Tông Bảo xám xịt.



“Tôi đã nể mặt ông rồi, nhưng hình như ông không buồn quan tâm.”



Lâm Ẩn nhìn Ninh Tổng Bảo với ánh mắt lạnh lùng.



“Tôi lại muốn hỏi ông, ban đầu tôi đã nói với ông rồi, Ninh Khuyết là người làm việc cho

tôi. Tôi hy vọng ông ấy không bị bất cứ người này trong nhà họ Ninh chèn ép. Có phải ông

xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai không?”



















Chương 275: Sự kềm chế của Ninh Tông Bảo



Dưới giọng nói bình tĩnh của Lâm Ẩn là sát khí ngùn ngụt như muốn dời non lấp biển.



Dù là người trải đời như Ninh Tông Bảo cũng cảm thấy hơi lạnh rét xộc vào trong người,

áp lực chợt đè nặng trong lòng ông.



“Sếp Lâm, có thể ngài đã hiểu lầm gì đó rồi đâu có ai trong nhà họ Ninh chèn ép Ninh

Khuyết đâu.” Ninh Tông Bảo nặn ra nụ cười.



Lúc đối mặt với ông lớn có lai lịch bí ẩn như Lâm Ẩn, Ninh Tông Bảo cũng hết sức căng

thẳng, ông không ngờ rằng Lâm Ẩn lại ra mặt nói giúp cho Ninh Khuyết.



“Không có à?”



Lâm Ẩn nhìn sâu vào mắt Ninh Tông Bảo, ánh mắt của anh khiến cho ông kinh hồn táng

đảm như thể suy nghĩ của mình đã bị Lâm Ẩn nhìn thấu rồi vậy.



“Sếp Lâm, ngài nói đùa rồi. Ngài đã đích thân dặn dò tôi, Ninh Khuyết còn là cháu của tôi

nữa, làm sao tôi lại cố ý làm khó cháu mình đây?” Ninh Tông Bảo miễn cưỡng nặn ra nụ

cười.



“Vậy chuyện xảy ra trong ngày hôm nay là như thế nào? Ninh Khuyết đi uống trà còn bị

con rể của ông làm khó làm dễ?” Giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh: “Ông không phải người

giám sát Ninh Khuyết thì làm sao đoán được tôi đã đến thủ đô?”



“Tôi…” Vầng trán Ninh Tông Bảo túa mồ hôi, ông đáp: “Sếp Lâm, chuyện này chỉ là hiểu

lầm mà thôi, thằng con rể Triệu Kiến Ninh ngu ngốc của tôi không có đầu óc, đây cũng chỉ là

tranh chấp bình thường của đám con cháu trong nhà, cho dù hôm nay đại trưởng lão ngài

không ra mặt thì tôi cũng sẽ đứng về phía Ninh Khuyết, phạt Triệu Kiến Ninh một trận.”



“Còn chuyện giám sát Ninh Khuyết, sếp Lâm, ngài đã hiểu lầm tôi thật rồi, tôi cũng chỉ

muốn bảo vệ an toàn cho Ninh Khuyết, lo lắng cháu nó sẽ bị người khác hãm hại. Gần đây

không biết gia đình của Ninh Khuyết đắc tội ai mà lại gặp khó khăn lớn, tôi đang ngầm điều

tra chuyện này.” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt lại, ra dáng mình chỉ vì muốn tốt cho Ninh

Khuyết mà thôi.



Lâm Ẩn chỉ cười lạnh chứ không nói gì, Ninh Tông Bảo nói năng rất chặt chẽ.



“Tôi sẽ đích thân đến nhà họ Ninh một chuyến, đến lúc đó ắt sẽ hiểu rõ chuyện của Ninh

Khuyết mà thôi.” Lâm Ẩn hờ hững nói: “Nhưng mà hôm nay ông phải giải quyết xong xuôi

chuyện của Triệu Kiến Ninh cho tôi.”



Ninh Tông Bảo hơi sững sờ rồi mới nói: “Hoan nghênh sếp Lâm đến nhà họ Ninh làm

khách, lúc trước cụ Ninh cũng thường xuyên muốn mời sếp Lâm về nhà chơi.”



“Còn Triệu Kiến Ninh, tôi thật lòng cầu xin sếp Lâm tha cho nó một lần, trẻ nhỏ không

hiểu chuyện, ngài muốn đánh nó thế nào cũng được, nhưng nếu như phải phế nó đi, thế, thế

thì xong mất rồi.” Ninh Tông Bảo van nài Lâm Ẩn.



Ninh Tông Bảo nói năng tương đối mềm mỏng, nhưng hành động thực tế lại rất cứng

rắn, ông nhất quyết không chịu lùi bước, phải cứu Triệu Kiến Ninh cho bằng được mới thôi.



Lâm Ẩn cũng đã thấu tỏ, Ninh Tông Bảo chỉ dối trá, miễn cưỡng phục tùng anh.



“Hơn nữa, sếp Lâm, mặc dù Triệu Kiến Ninh là con rể của tôi, nhưng trên thực tế nó

cũng là cậu chủ nhà họ Triệu.” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói: “Nếu như phế đi đôi chân

của Triệu Kiến Ninh thì e là khó lòng ăn nói với nhà họ Triệu ở thủ đô.”



Lâm Ẩn tỏ thái độ hời hợt: “Ninh Tông Bảo, nếu như ông không xử lý Triệu Kiến Ninh thì

tôi sẽ kêu vệ sĩ của mình ra tay.”



“Còn nhà họ Triệu, tất nhiên tôi sẽ có cách ứng phó.”



Ánh mắt Ninh Tông Bảo sắc lẻm, ông cố gắng kềm chế cơn giận xuống trong lòng.



Lâm Ẩn quá mạnh mẽ, còn mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của ông nữa.



Ông cũng biết gốc gác của đại trưởng lão, năm ấy nhà họ Ninh dường như đã bị tàn sát

hết sạch thì đột nhiên đại trưởng lão đời trước dùng sức của một mình mình, đưa nhà họ

Ninh bước lên đỉnh cao của Long Quốc, vì thế, cụ nhà mới để lại giáo huấn cho con cháu

trong gia tộc, hễ người thừa kế của đại trưởng lão năm xưa tìm đến nhà họ Ninh thì phải

phục tùng vô điều kiện.



Đương nhiên Ninh Tông Bảo tỏ ra cung kính với Lâm Ẩn, cũng chẳng phải vì nhớ đến ân

nghĩa của đại trưởng lão năm xưa ấy.



Sở dĩ ông cung kính với Lâm Ẩn là vì trong lòng vẫn còn e dè, ông không biết vị trưởng

lão thần bí năm ấy có còn sống trên cõi đời này hay không.



Đại trưởng lão hồi năm ấy là người có thể thay đổi sự sống chết và tồn vong của một gia

tộc quyền quý bậc nhất Long Quốc.



Ông cũng không biết rốt cuộc có thế lực kinh khủng nào ở sau lưng Lâm Ẩn, bởi thế ông

không dám tùy tiện đắc tội với anh.



Tình thế hôm nay đã thành ra như vậy, nếu không phế Triệu Kiến Ninh thì e là không qua

nổi ải của Lâm Ẩn.



“Ông còn cân nhắc nữa à?” Lâm Ẩn lạnh giọng: “Xem ra thân phận đại trưởng lão của

Ninh thị không mấy có tác dụng.”



Nghe thấy lời nói nồng nặc sát khí của Lâm Ẩn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng

Ninh Tông Bảo.



Đại trưởng lão Ninh thị, năm chữ này đè nặng trên ngực ông như Ngũ Chỉ Sơn, gần như

làm ông ngạt thở.



Ninh Tông Bảo đã từng hỏi cụ nhà, mà cụ chỉ dành sáu chữ để đánh giá Lâm Ẩn…nhất

định không được đắc tội!



“Tôi tuyệt đối không có ý này đâu! Sếp Lâm! Ngài đừng nghĩ nhiều!”



Ánh mắt Ninh Tông Bảo thoáng hiện lên vẻ kiên quyết, ông cúi đầu nói với anh: “Sếp

Lâm, tôi biết sai rồi, thằng nhóc Triệu Kiến Ninh đáng bị phế!”



Đáng bị phế!



Lúc Ninh Tông Bảo nói ra ba chữ này chắc như đinh đóng cột, Triệu Kiến Ninh sợ đến

mức gương mặt lập tức trở nên trắng bệch như bị sét đánh!



Không ngờ bố vợ Ninh Tông Bảo của mình lại cúi đầu nghe lời Lâm Ẩn, bỏ rơi hắn ta

rồi?



“Đừng mà! Không thể làm vậy được đâu! Bố vợ, bố đừng phế con, nếu như hai chân

con bị tàn phế thì con gái của bố phải làm sao bây giờ!” Triệu Kiến Ninh nói năng lộn xộn, hắn

ta kêu gào thảm thiết.



“Cái thằng đáng xấu hổ!” Ninh Tông Bảo trách móc bằng giọng lạnh tanh, ông tát vào

mặt Triệu Kiến Ninh, muốn trút hết ngọn lửa giận đang đè nặng trong lòng lên người hắn ta.



“Lôi nó ra ngoài đánh gãy chân nó đi!” Ninh Tông Bảo lạnh giọng mà nói, ông vẫy ta ra

hiệu cho vệ sĩ mặc vest ở bên cạnh.



Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, hai gã vệ sĩ mặc vest bên cạnh Ninh Tông Bảo cũng biến

sắc.



“Đừng để ý đến thân phận của nó, phải đánh gãy chân cho tôi.” Ninh Tông Bảo đanh

giọng lại.



Ông đã quyết định rồi, phải bỏ xe giữ tướng.



Chân của Triệu Kiến Ninh có thể gãy, nhưng không thể trở mặt với Lâm Ẩn được.



Một khi trở mặt, nhà họ Ninh của ông phải đối mặt với họa diệt môn!



“Hu hu hu! Bố vợ, xin bố tha cho con lần này đi. Sếp Lâm, anh tha cho tôi đi!”



Triệu Kiến Ninh bị hai tay vệ sĩ mặc vest có gương mặt lạnh lùng kéo ra ngoài, hắn ta

điên cuồng vẫy cùng, luôn miệng van nài xin tha.



Hai gã vệ sĩ nhanh chóng kéo hắn ta vào căn phòng riêng ở bên cạnh, xuyên qua một

lớp thủy tinh, có thể nhìn thấy hai người bọn họ cầm gậy sắt quật mạnh vào chân hắn ta.



“Ối! Á!”



Tiếng gào rú thê thảm như heo bị cắt tiết của hắn ta vang vọng trong căn phòng riêng.



“Chủ tịch, chắc chắn là đã đánh gãy xương chân rồi ạ.”



Hai gã vệ sĩ tinh anh đi ra khỏi căn phòng riêng trở về báo lại với ông, gương mặt bọn họ

hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc gì.



Triệu Kiến Ninh thoi thóp hơi tàn, nằm rũ trên mặt đất giống như một con chó chết,

gương mặt hắn ta trắng bệch.



Ninh Tông Bảo nhìn Lâm Ẩn, ông nghiêm mặt lại: “Sếp Lâm, Triệu Kiến Ninh không biết

sống chết, dám chọc giận ngài, tôi đã đánh gãy chân của nó rồi, hy vọng ngài sẽ không để

bụng chuyện này nữa!”



Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Chuyện này tạm thời cho qua.”



Ninh Tông Bảo cảm thấy như mình đã trút được gánh nặng xuống, ông thầm thở phào

một hơi trong lòng.



“Sếp Lâm, tôi đã chuẩn bị bàn tiệc tẩy trần cho ngài trong tập đoàn Ninh thị, không biết

ngài có nể mặt ghé qua một chuyến không?” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói.



“Không cần đâu.” Lâm Ẩn đáp: “Tôi còn chuyện phải làm.”



“Ninh Tông Bảo, hôm nay sau khi về nhà, ông hãy thông báo lại với tất cả quản lý cấp

cao trong nhà họ Ninh. Ba ngày sau, tôi sẽ đích thân ghé thăm, bảo bọn họ chuẩn bị tiếp đón

đi.” Lâm Ẩn lạnh lùng nói với ông.







Chương 276 - Có vấn đề gì thì tới tìm tôi

“Vâng!” Ninh Tông Bảo cung kính cúi đầu: “Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ thông báo cho

những người cấp cao có quyền được biết ở nhà họ Ninh để họ sớm tới chào hỏi ngài.”

Lâm Ẩn gật đầu, không nói nhiều thêm mà quay người rời đi, Ninh Khuyết và Ngô

Dương đều đi sát ngay sau.

“Sếp Lâm, ngài định rời đi sao?” Ninh Tông Bảo cười cười, nói: “Sếp Lâm, nếu ngài

tới thủ đô để xử lý công việc, có chuyện gì cần sai bảo ngài cứ bảo tôi, tôi nhất định sẽ sắp

xếp giúp ngài.”

“Ninh Khuyết mặc dù có kinh nghiệm làm việc nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, tôi sợ

nó ở bên cạnh chăm sóc ngài không được chu đáo, xử lý công việc cũng không được ổn

thoả. Hơn nữa, nó cũng không có tư cách để được ngài cho đi cùng, nếu cần thiết thì tôi rất

sẵn lòng ở bên ngài, ‘chạy phía trước yên, theo ở sau ngựa’, cẩn thận chăm sóc ngài.” Ninh

Tông Bảo vừa cười vừa nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Ninh Khuyết và Ngô Dương trở nên vô cùng khó coi.

Ninh Tông Bảo rõ ràng đang nịnh hót sếp Lâm, thậm chí còn không tiếc hạ cái tôi của

mình xuống mức thấp nhất.

Phải biết rằng, đối với Ninh Khuyết mà nói, thế lực và địa vị của Ninh Tông Bảo này

quá lớn mạnh.

Nếu xét về mặt lợi ích, sếp Lâm không có lí do gì để từ chối tấm lòng hữu nghị này

của Ninh Tông Bảo.

Đây cũng chính là điều khiến Ninh Khuyết lo lắng, sếp Lâm là đại trưởng lão của cả

nhà họ Ninh ở thủ đô, không phải là đại trưởng lão của một mình Ninh Khuyết.

Đợi đến khi Lâm Ẩn trở lại đúng vị trí nhà họ Ninh ở thủ đô, nắm giữ quyền hành nhà

họ Ninh, anh sẽ phải suy xét mọi vấn đề, suy xét lợi ích cho nhà họ Ninh trên cương vị một

đại trưởng lão.

Nếu vậy thì Ninh Khuyết ông quả thực quá nhỏ bé, hoàn toàn không có một lí do nào

để xin sự giúp đỡ của sếp Lâm.

Đối với việc Ninh Tông Bảo chủ động nịnh bợ, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Không cần đâu,

có chuyện gì tôi sẽ tự thông báo với ông sau. Hãy nhớ rằng, tôi không hi vọng lúc tôi đến,

những người cấp cao nhà họ Ninh không ai có mặt.”

Lâm Ẩn đương nhiên hiểu được ý nghĩ tiểu nhân của Ninh Tông Bảo.

Ninh Tông Bảo chủ động ân cần, niềm nở chắc chắn là muốn giành được chút lợi ích

từ thân phận của mình.

Hành động này của Ninh Tông Bảo rõ ràng là “giấu đầu hở đuôi”, cái chết của bố mẹ

Ninh Khuyết phần lớn liên quan đến ông.

Có thể thấy được Ninh Tông Bảo vô cùng sợ hãi và hoang mang với việc Ninh

Khuyết mời mình ra mặt, ông chắc chắn đang giấu diếm gì đấy.

“Ngài hãy cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị kĩ càng việc được giao, đợi ngài tới

nhà họ Ninh.” Ninh Tông Bảo cung kính nói.

Lâm Ẩn gật đầu, phất tay đứng dậy đi xuống lầu, rời khỏi lầu trà Tâm Thuỷ.

Ninh Tông Bảo một mực cung kính tiễn Lâm Ẩn ra tới cổng.

Đợi đoàn người Lâm Ẩn rời đi xong, nụ cười trên gương mặt Ninh Tông Bảo đông

cứng lại, ánh mắt trở nên vô cùng thâm trầm nhìn theo bóng ảnh đã đi xa của Lâm Ẩn.

Quay về đại sảnh của lầu trà, ông nhìn Triệu Kiến Ninh đang nằm sõng soài trên mặt

đất, vẻ mặt Ninh Tông Bảo trở nên phức tạp rồi thở dài một tiếng.

“Vị đại trưởng lão họ Lâm này đúng là thật khó lường mà.” Thần sắc Ninh Tông Bảo

trầm ngâm, tự mình lẩm bẩm nói: “Ninh Khuyết đúng là tên chó chết, thế mà lại có người tai

to mặt lớn thế này che cho hắn, xem ra kế hoạch ban đầu phải thay đổi rồi.”

Ninh Tông Bảo không thể ngờ rằng, đi được nửa đường lại nhảy ra một tên Lâm Ẩn,

khiến ông trở tay không kịp, suýt chút nữa không biết nên làm thế nào.

Hơn nữa Lâm Ẩn này, tác phong làm việc không thể đoán được, hoàn toàn khác với

người thường.

Thế mà cậu ta lại cự tuyệt việc mình nịnh bợ, ngược lại còn kiên quyết ra mặt cho

Ninh Khuyết.

Lâm Ẩn làm thế thì có lợi gì chứ?

Lẽ nào Lâm Ẩn không biết ông có thể cho anh bao nhiêu lợi ích, lớn hơn gấp mấy lần

so với Ninh Khuyết.

Hay là Lâm Ẩn làm việc căn bản không quan tâm đến lợi ích?

“Bố, bố vợ, con, con không can tâm, con không phục!” Triệu Kiến Ninh nằm trên mặt

đất thở phì phò, nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, ánh mắt hắn đầy những hận thù, ác

độc: “Con không cam tâm bị đánh gãy một chân thế này. Con phải đi tìm bố con, tìm cụ nhà

họ Triệu ra mặt!”

“Tên Lâm Ẩn này là thần thánh phương nào chứ? Sao bố vợ lại phải sợ hắn?”

“Đồ ngu!” Ninh Tông Bảo tức giận quát, vẻ mặt ông tái nhợt: “Lại còn đi tìm nhà họ

Triệu ra mặt? Mày muốn chết à?”

“Chuyện này mày đừng hỏi tại sao nữa. Thời gian này mày ở bệnh viện dưỡng

thương tốt cho bố, bố sẽ mời các chuyên gia nước ngoài hàng đầu để chữa trị cho mày, để

xem có chữa lành được hai chân không.” Ninh Tông Bảo trầm giọng nói.

“Đưa nó tới bệnh viện đi.” Gương mặt Ninh Tông Bảo không chút kiên nhẫn mà sai vệ

sĩ bênh cạnh đưa Triệu Kiến Ninh ra khỏi lầu trà Tâm Thuỷ.

Sau đó, sắc mặt Ninh Tông Bảo đông cứng lại, cầm điện thoại liên tục gọi đi, Lâm Ẩn

bỗng nhiên tới thế này gây cho ông áp lực vô cùng lớn, nhất định phải tìm ra cách ứng phó

với vị Phật lớn tôn kính này.

Còn bên kia, sau khi Lâm Ẩn rời khỏi lầu trà Tâm Thuỷ, anh lên xe đi về phía trung

tâm sầm uất của khu Thần Nông.

Hades ngồi ở vị trí lái xe, còn phía sau là Lâm Ẩn đang khép hai mắt tĩnh dưỡng, Ninh

Khuyết thì lo lắng, bất an ra mặt.

“Sếp Lâm, hôm nay phải cảm ơn ngài rất nhiều, nếu ngài không ra mặt giúp, chỉ sợ

Triệu Kiến Ninh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi như thế.” Ninh Khuyết thành khẩn nói.

“Đều là chuyện nhỏ cả.” Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Lúc trước nghe ông nói, tập đoàn

nhà ông đã bị một người tên Ninh Hiên ở nhà họ Ninh chiếm mất? Chuyện này là sao?”

Nếu đã quyết định nâng đỡ Ninh Khuyết ở thủ đô thì đương nhiên phải giúp cho trọn.

Thân phận đại trưởng lão nhà họ Ninh này của anh cũng là sư phụ truyền lại, cũng

nên tìm hiểu qua một lượt toàn bộ chuyện nhà họ Ninh.

Mà nhà họ Ninh ở thủ đô đối với Lâm Ẩn mà nói, vô cùng xa lạ.

Vì vậy anh quyết định để Ninh Khuyết làm người phát ngôn của mình ở nhà họ Ninh.

Ninh Khuyết suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Là thế này, toàn bộ sản nghiệp, công ty tập

đoàn dưới tên tôi đã bị những người cấp cao của nhà họ Ninh đóng băng lại, lại còn bị người

khác cướp mất quyền quản lý công ty. Toàn bộ tài sản tư, ngoài những tài sản ở dưới tên tôi,

số còn lại tôi không được quản lý, không còn chút quyền hạn nào cả.”

“Mà người được những người cấp cao của nhà họ Ninh phái tới để phụ trách thanh

toán tài sản bao gồm ba căn nhà của tôi, tên là Ninh Hiên, là cậu cả của nhà họ Ninh, địa vị

trong dòng họ vô cùng đáng gờm.” Ninh Khuyết chầm chậm nói: “Ninh Hiên ép tôi rất nhiều

lần, bắt tôi phải ký tên trên hợp đồng chuyển giao tài sản. Hai hôm trước là lần ra thông báo

cuối cùng, nếu tôi nhất quyết không làm theo thì cậu ta sẽ xin trưởng lão gạch tên tôi ra khỏi

gia phả của nhà họ Ninh.”

Lâm Ẩn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Thế này đi, Ninh Khuyết, ngày mai ông trực tiếp tới

công ty nhà ông, đem toàn bộ đồ của ông cầm về, không cần kiêng dè bất cứ thứ gì, có vấn

đề gì thì tới tim tôi.”

“Vâng!” Ninh Khuyết vô cùng kích động nói.

Có sếp Lâm chống lưng cho mình, ông cảm thấy như bỗng nhiên mình có sức lực

hẳn, cả người vui sắp điên luôn rồi.

Ninh Khuyết cũng không phải là kẻ vô dụng không có năng lực làm việc, chỉ là ông bị

những người cấp cao nhà họ Ninh gây áp lực lớn liên tục, từ đó ngày một chìm xuống, cái

mà ông ta thiếu chỉ là một cơ hội.

Mà hiện tại, Lâm Ẩn đã cho ông ta cơ hội này khiến ông ta không phải kiêng dè mà

đấu lại Ninh Hiên, đấu lại với toàn bộ người cấp cao của nhà họ Ninh.

Hôm ấy, Lâm Ẩn đã giao cho Ninh Khuyết một loạt vông việc rồi quay trở về khách

sạn Trung Thiên nghỉ ngơi.

Sau khi về khách sạn, Lâm Ẩn vốn định đi tìm Kỳ Mạt để bàn chuyện thành lập tập

đoàn đá quý, nhưng anh phát hiện ra Trương Kỳ Mạt ra ngoài rồi, lại còn gửi tin nhắn cho

anh, nói là muốn tham gia buổi tụ họp của bạn học ở thủ đô gì đấy.

Cũng cùng lúc ấy ở khu biệt thự Thái Cực, khu Thần Nông, thủ đô.

Khu biệt thự Thái Cực nằm ở ngọn núi Phong Hương nổi tiếng của thủ đô, vùng đất

rộng bao la, đây chính là một nơi vô cùng “thần thánh”, là nơi tụ họp chính rất có tiếng của

nhà họ Ninh ở thủ đô.

Bên trong biệt thự Thái Cực, Ninh Tông Bảo đứng trong sân cổ một màu xanh thơm

mát, vẻ mặt ông ta suy tư, đi đi lại lại như đang đợi ai đó vậy.

“Em trai Tông Bảo, có chuyện gì mà em phải ruột gan rối bời đến thế, có chuyện gì lo

lắng không yên thì tới tìm anh đây?”

Một ông lão mặc trang phục màu vàng nhạt thời Đường bước đi chầm chậm từ gác

lửng cổ xưa, vẻ mặt ông ta nghi hoặc nhìn Ninh Tông Bảo.





Chương 277 - Trù tính của người nhà họ Ninh

"Anh sáu, có chuyện lớn rồi!"

Ninh Tông Bảo vừa thấy một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ Đường đi ra thì nghiêm

mặt lại, vội vàng lên tiếng.

"Tông Bảo, em đã nắm quyền và xử lý chuyện trong gia tộc nhiều năm thế rồi mà sao

vẫn hấp ta hấp tấp như đám con cháu đời thế hệ trẻ vậy? Cụ nhà đã dạy, gặp chuyện lớn

phải giữ được bình tĩnh, có thấy núi Thái sơn sập ở trước mặt cũng không được biến sắc,

em như thế này thì ra thể thống gì nữa?" Người đàn ông lớn tuổi mặc đồ Đường vuốt râu mà

nói, vẻ mặt rất không hài lòng.

Ninh Tông Bảo thở dài một tiếng, nói: "Anh sáu, không phải em hấp tấp đâu, mà là do

chuyện này quá cấp thiết, tình huống bỗng phát sinh thế này đã vượt khỏi kế hoạch của em."

Ninh Tông Bảo cũng chẳng vừa lòng mấy với anh sáu của hắn - Ninh Tông Thịnh,

tuổi Ninh Tông Thịnh đã hơn năm mươi, luôn cậy già lên mặt.

"Tình huống bỗng phát sinh?" Ninh Tông Thịnh tỏ vẻ nghi hoặc: "Có chuyện gì bỗng

phát sinh nữa? Tòa bộ nhà họ Ninh nay đã nằm trong tay chúng ta, mấy kẻ tôm tép khác

cũng đã bị diệt rồi, chẳng lẽ còn ai làm trái ý chúng ta nữa?"

"Không phải là chuyện trong gia tộc. Là người kế thừa năm đó đến thủ đô rồi!" Ninh

Tông Bảo nói với vẻ nghiêm túc.

Nghe thế, vẻ mặt Ninh Tông Thịnh rất chấn động, sắc mặt lộ vẻ nghi ngờ không thôi,

ông ta sợ hãi hỏi: "Là người năm đó? Tông Bảo, em đừng có đùa với anh. Chẳng lẽ em nói

vị đại trưởng lão kia? Không phải người đó đã mất tích mười mấy năm rồi sao? Rốt cuộc đã

xảy ra chuyện gì?"

Nhắc đến đại trưởng lão năm đó, nội tâm Ninh Tông Thịnh cũng thấy căng thẳng.

Người thế hệ này như bọn họ đều trải qua cảnh khốn khó khi nhà họ Ninh gặp họa

ngập đầu năm xưa, lúc đó nếu không phải nhờ cụ nhà mời vị đại trưởng lão kia xuống núi

giúp đỡ, có lẽ nhà họ Ninh đã bị xóa sổ ở Long Quốc này rồi.

"Vị đại trưởng lão năm đó đích thân đến thủ đô sao? Người kế thừa của ông ấy tên

gì? Lai lịch ra sao?" Ninh Tông Thịnh nghiêm mặt lại, liên tục đặt câu hỏi ra.

Ninh Tông Thịnh thân là một trong ba chủ nhà họ Ninh ở thủ đô, tiền tài quyền thế

nắm giữ trong tay có thể nói là mạnh mẽ vô cùng, rất hiếm có chuyện gì khiến ông ta phải

hoảng sợ.

Nhưng một khi nhắc tới đại trưởng lão nhà họ Ninh, đó lại là một sự coi trọng tuyệt

đối.

Ninh Tông Bảo nghiêm mặt nói: "Vị đại trưởng lão năm đó không xuất hiện, mà là

người kế thừa của ông ấy, tên là Lâm Ẩn, Lâm Ẩn này đã kế thừa thân phận lẫn vị trí đại

trưởng lão của nhà họ Ninh, đã có cả ngọc bài rồi."

"Em có chắc không? Tên Lâm Ẩn đó có giả mạo không? Năm đó người ấy cứ như

rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, lúc trước anh chỉ thấy được bóng lưng từ xa, người ấy

cũng chỉ ở nhà họ Ninh chúng ta đúng ba ngày mà thôi." Ninh Tông Thịnh như suy tư điều gì

mà nói.

"Ngoại trừ cụ nhà ra, đoán chừng không ai có thể xác định được thân phận thực sự,

em đừng để bị lừa." Ninh Tông Thịnh nghiêm túc nói.

Ninh Tông Bảo trả lời: "Không phải giả đâu, Lâm Ẩn kia có ngọc bài được nhà họ

Ninh chúng ta chế tạo đặc biệt, mà lúc trước cụ nhà cũng muốn đến tỉnh Đông Hải gặp cậu

ta. Cụ nhà đã xác nhận rồi thì sẽ không sai đâu."

"Cụ nhà đã xác nhận rồi à? Chuyện khi nào? Sao anh không biết?" Sắc mặt Ninh

Tông Thịnh sa sầm, nhìn về phía Ninh Tông Bảo.

Ninh Tông Bảo đã sớm biết sự tồn tại của Lâm Ẩn, sao lại chưa nói với ông ta?

Ngay cả cụ nhà cũng đã biết rồi, thế mà Ninh Tông Thịnh ông ta thân là một trong ba

người nắm quyền nhà họ Ninh, mà lại không biết chuyện này?

Ninh Tông Bảo tránh né ánh mắt sắc bén của Ninh Tông Thịnh, nghiêm mặt lại nói:

"Anh sáu, bây giờ không phải là lúc chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, giờ chúng ta là người cùng

hội cùng thuyền. Tình hình hiện tại khá là nguy hiểm, Lâm Ẩn kia đang hùng hồn khí thế nhắm

vào chúng ta..."

"Khoan đã. Sao lại nhắm vào chúng ta? Lẽ nào em đã đắc tội cậu ta?" Ninh Tông

Thịnh cắt ngang lời Ninh Tông Bảo, nói chậm rãi: "Cho dù người kế thừa vị kia đến thủ đô thì

có gì nguy hiểm chứ? Cậu ta đến thủ đô tìm nhà họ Ninh để muốn gì thì cho cái đó là được

rồi. Tốn ít tiền, trả giá một chút, tiếp đón cho tốt vào, cung phụng như Bồ Tát là được."

"Chuyện không đơn giản như vậy đâu." Ninh Tông Bảo nghiêm nghị nói: "Lâm Ẩn kia

không phải là dạng đầu đường xó chợ gì đâu, khí thế rất dọa người. Em nói chuyện với trực

tiếp với cậu ta rồi, áp lực ghê lắm."

"Lâm Ẩn này đến thủ đô vì chuyện gì em cũng không biết nữa. Nhưng chắc chắn

không phải vì tiền tài và lợi ích mới xuất hiện đâu, em không nhìn thấu được người này." Ninh

Tông Bảo chậm rãi nói: "Hơn nữa, vấn đề lớn nhất là Lâm Ẩn quyết tâm muốn ra mặt giúp

cho Ninh Khuyết, giúp cho đám tôm tép ấy."

Nghe thế Ninh Tông Thịnh rơi vào trầm tư, trầm ngâm một lát, ông ta mới do dự nói:

"Ra mặt giúp Ninh Khuyết à, rốt cuộc chuyện này là sao? Lớp sau như Ninh Khuyết sao có

tư cách quen biết người thừa kế đó?"

"Chuyện này nói ra cũng dài." Ninh Tông Bảo chậm rãi kể lại: "Theo em được biết,

Lâm Ẩn này xuất hiện lần đầu ở tỉnh Đông Hải, vừa khéo Ninh Khuyết lại quản lý tập đoàn

Ninh thị Đông Hải, vì thế hai người mới quen biết nhau."

"Ha ha, tỉnh Đông Hải?" Ninh Tông Thịnh cười lạnh rồi nói: "Em biết cũng nhiều ghê

đấy, giờ có chuyện rồi mới nói cho anh biết?"

"Xin lỗi, anh sáu, là do em sơ xuất." Ninh Tông Bảo vội vã cúi đầu xin lỗi: "Anh cũng

biết đấy, chuyện liên quan đến đại trưởng lão của nhà họ Ninh chúng ta, cụ nhà đã cảnh cáo

là phải vô cùng kiêng kị. Em biết chuyện này nhưng không dám nói lung tung, cũng không

dám đi điều tra, không ngờ rằng Lâm Ẩn này có chủ động đến thủ đô."

"Được rồi, không cần giải thích, anh cũng lười so đo với em mấy chuyện này." Ninh

Tông Thịnh nói, vẻ mặt thả lỏng một chút: "Đến từ tỉnh Đông Hải à? Vậy chắc cũng chẳng có

năng lực gì, nhiều nhất là học được chút y thuật và võ công từ người ấy."

"Nếu cậu ta đến thủ đô, nhà họ Ninh chúng ta thưởng cho cậu ta một ít tiền tài là

được rồi." Ninh Tông Thịnh nói một cách hừng hờ: "Đừng có thần hồn nát thần tính, gì mà

giúp hạng tôm tép nữa? Đúng là buồn cười quá mức."

"Chuyện không đơn giản như vậy đâu anh sáu à, Lâm Ẩn đã nói trước rồi, bảo em

thông báo cho tất cả quản lý cấp cao nhà họ Ninh, ba ngày sau sẽ đến nhà họ Ninh chúng ta,

phải bảo mọi người đến tiếp đón, không được thiếu một ai!" Ninh Tông Bảo nói với vẻ

nghiêm nghị.

"Hả?" Ninh Tông Thịnh tỏ vẻ kinh ngạc, cười lạnh: "Được lắm Lâm Ẩn, đúng là tự cao

tự đại, bảo tất cả quản lý cấp cao nhà họ Ninh tiếp đón cậu ta à? Cậu ta nghĩ mình là ai?"

"Nếu như sư phụ cậu ta đến thủ đô thì anh đã chẳng nói gì, sẽ lập tức sắp xếp một

một cách long trọng ngay. Còn một tên đồ đệ như cậu ta thì sao?" Ninh Tông Thịnh lắc đầu:

"Người đến từ tỉnh nhà quê nhà như Đông Hải kia thì ghê gớm đến mức nào được chứ?"





Chương 278 - Bạn thời đại học của Trương Kỳ Mạt

Trong mắt Ninh Tông Thịnh, nếu Lâm Ẩn là người thừa kế của người ấy, có lẽ sẽ có

chút bản lĩnh.

Nhưng muốn toàn bộ quản lý cấp cao của nhà họ Ninh đi nghênh đón cậu ta, vậy thì

chưa đủ tư cách đâu.

Chỉ cần Lâm Ẩn không thừa kế lại thế lực năm đó của người kia, thì cho dù có học

được chút tài cán thì được ích gì chứ?

Hơn nữa Lâm Ẩn còn trẻ tuổi như thế, cho dù vị đại trưởng lão kia có lòng giao hết

thế lực ra cho cậu ta, thì cậu ta làm sao mà điều động được?

"Anh sáu, không thể xem thường tên Lâm Ẩn này được đâu." Ninh Tông Bảo nói với

vẻ thận trọng: "Tuy chúng ta cũng không biết chính xác được thân phận của vị đại trưởng lão

năm đó là gì, nắm được thế lực ra sao, nhưng ngay cả cụ nhà cũng phải đối xử dè dặt như

thế, chúng ta nên cẩn thận thì hơn."

Dừng lại một chút, Ninh Tông Bảo nói tiếp: "Nhất là chúng ta cũng không rõ được

quan hệ giữa cụ nhà và vị đại trưởng lão năm đó là thế nào, nếu như lần này Lâm Ẩn đến

nhà họ Ninh nhất quyết đòi gặp cụ nhà thì chúng ta phải làm sao?"

"Tìm cụ nhà à?" Sắc mặt Ninh Tông Thịnh cũng đông cứng lại.

Cụ Ninh Thái Cực, năm đó đã nói với ông ta một câu như thế này: Đại trưởng lão của

Ninh thị là chỗ dựa lớn nhất của gia tộc.

Bởi vì chuyện rất hệ trọng, nên chỉ có thể chờ cụ ấy đi rồi, nhường lại chức chủ nhà

thì mới chuyển giao được mạng lưới quan hệ này, nói cho đời tiếp theo quan hệ thật sự giữa

họ và đại trưởng lão Ninh thị là gì, để lại một lá át chủ bài.

"Đúng là phiền thật, trước mắt không thể động vào cụ nhà, cũng không thể để Lâm

Ẩn kia gặp mặt cụ nhà, nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch lớn của chúng ta mất." Vẻ mặt Ninh

Tông Thịnh rất nghiêm túc.

"Đúng vậy đấy, lần này Lâm Ẩn xuất hiện, em chỉ lo phía cụ nhà bên kia có chuyện gì

thôi." Ninh Tông Bảo cũng nói với giọng nghiêm nghị.

Ninh Tông Thịnh trầm tư một hồi lâu, như thể đã tìm ra biện pháp, ánh mắt sáng rực

lên.

"Phía bên cụ nhà chúng ta chưa xử lý xong thì tuyệt đối không thể để Lâm Ẩn gặp

được, tránh cho cậu ta nhìn ra được sơ hở gì, làm hỏng chuyện lớn của chúng ta." Ninh

Tông Thịnh nói: "Còn Lâm Ẩn rốt cuộc ghê gớm đến nhường nào thì đến đó chúng ta cứ

thăm dò một phen, xem thử cậu ta là người thế nào."

"Thăm dò một phen?" Ánh mắt Ninh Tông Bảo lộ vẻ kinh ngạc: "Đúng là ý hay, nhưng

chúng ta nhờ ai thăm dò đây?"

"Chuyện này để anh sắp xếp." Ninh Tông Thịnh nói: "Anh sẽ mời hai cao thủ xuống

núi, xem thử người thừa kế kia học được bao nhiêu tài lẻ, có năng lực gì."

"Nếu như chỉ là một tên đồ đệ học được chút da lông, vậy thì cứ cho ít tiền rồi đuổi

đi." Ninh Tông Thịnh nói với vẻ thản nhiên: "Nếu quả thật có bản lĩnh lớn thì nhận về nhà họ

Ninh chúng ta làm một tay đấm."

"Cậu ta không có thế lực khủng bố như sư phụ mình mà muốn ngồi lên ghế đại

trưởng lão của nhà họ Ninh ư? Còn dám bảo tất cả quản lý cấp cao của nhà họ Ninh ra tiếp

đón? Ha ha, đúng là nằm mơ mà." Ninh Tông Thịnh cười lạnh, đã có kế sách hoàn hảo để

đối phó với Lâm Ẩn.

"Cũng được, chúng ta phải tra ra gốc gác của Lâm Ẩn, nếu chỉ là một bình hoa thì

cũng chẳng cần khách sáo làm gì." Ninh Tông Bảo cũng gật đầu, tán thành ý kiến này.

Thậm chí trong lòng ông còn đang mưu tính, nếu Lâm Ẩn quả thật chỉ học được chút

món trò vặt vãnh, là một con cọp giấy điển hình, thế thì ông muốn tìm cơ hội diệt trừ Lâm Ẩn,

giúp con rể Triệu Kiến Ninh rửa sạch nhục nhã!

"Được rồi, Tông Bảo, em không cần phải lo nữa đâu, anh sẽ xử lý hết tất cả chuyện

này, chỉ là một tên tôm tép thôi mà." Ninh Tông Thịnh nói với giọng điệu hời hợt.

...

Thủ đô, quán cà phê Francis.

Quán cà phê này nằm ở quảng trường thương mại Long Đằng trong khu trung tâm

phồn hoa, là một quán cà phê rất nổi tiếng, được một tập đoàn xuyên quốc gia xây dựng, là

nhãn hiệu nổi tiếng được rất nhiều người trẻ tuổi ở thủ đô yêu thích.

Trương Kỳ Mạt lái xe đến quảng trường thương mại Long Đằng.

Sau khi xuống xe, cô lấy điện thoại gọi một cuộc.

Cô cũng có bạn bè ở thủ đô, là các bạn cùng đại học năm xưa, lần này đến thủ đô

cũng được rất nhiều bạn bè mời gặp mặt, định ôn lại chuyện thời sinh viên.

Lúc trước Trương Kỳ Mạt tốt nghiệp học viện thiết kế ở đại học thủ đô, là một sinh

viên có tài.

Nhưng do sau khi tốt nghiệp, Trương Kỳ Mạt trở về quê là thành phố Thanh Vân,

được ông nội xếp vào sản nghiệp của gia tộc là tập đoàn đá quý Trương thị để làm việc.

Năm đó cụ nhà họ Trương quả thật rất cưng chiều Trương Kỳ Mạt, có lòng muốn bồi

dưỡng cô, để cô từ từ nắm quyền quản lý tập đoàn, dù sao cũng tốt nghiệp từ đại học thủ

đô, năng lực chuyên ngành chắc chắn được đảm bảo.

Nhưng đáng tiếc là Trương Kỳ Mạt vừa vào làm việc không lâu, Trương Định Đỉnh đã

qua đời.

Từ đó Trương Kỳ Mạt không tài nào phất lên được trong tập đoàn Trương thị, cũng

không có cơ hội trở về thủ đô, thế là không còn liên lạc gì nhiều với bạn thời đại học nữa.

Mãi đến tận hôm nay, cô cùng Lâm Ẩn đến tham gia ngày hội đá quý ở thủ đô, mới có

dịp được ôn chuyện lại cùng bạn bè thời xưa.

Xuống xe, Trương Kỳ Mạt nhìn cách bài trí xa hoa, người đến người đi trong quảng

trường thương mại Long Đằng, ánh mắt dừng lại ở một quán cà phê được trang trí theo

phong cách châu Âu.

"Chớp mắt đã tốt nghiệp được mấy năm rồi." Ánh mắt Trương Kỳ Mạt lấp lánh, có

chút bùi ngùi.

Đại học thủ đô ở gần quảng trường thương mại Long Đằng, lúc trước khi cô lên đại

học, thường đi ngang qua con phố kinh doanh này, ngày thường muốn mua gì đều đến đây

tìm cả.

Mà quán cà phê là nơi cô thích đến để đọc sách thư giãn vào chủ nhật nhất, đã từng

có một ký ức rất đẹp.

Vì thế vừa nhìn quán cà phê này, cô lập tức nhớ lại chuyện xưa.

"Ôi, Kỳ Mạt! Tốt nghiệp hai ba năm rồi mà cậu chẳng có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp như

ngày nào."

Đúng lúc này, vài cô cậu trẻ tuổi đi đến, có một cậu thanh niên mặc đồ thể thao cười

nói.

"Thì đúng thôi, dù sao Kỳ Mạt cũng là hoa khôi của trường chúng ta mà!"

"Được rồi, các cậu quá khen." Trương Kỳ Mạt nói.

"Đi thôi, Kỳ Mạt, mấy bạn khác đã đến quán cà phê chờ rồi đấy, cũng bao phòng riêng

luôn rồi, qua uống một tách nào."

Nói xong, Trương Kỳ Mạt cùng một nhóm người đi vào quán cà phê Francis.

Cách trang trí trong quán cà phê khá là cách điệu, trông như thể một tòa thành nhỏ

thời Trung Cổ, ngay cả người phục vụ trong đấy cũng trang điểm theo phong cách punk.

Nhóm người Trương Kỳ Mạt vào trong một phòng riêng tên là trang viên Flange.

Trên bàn đã có chừng mười người.

Trước mặt mỗi người đều bày một mâm mâm thức ăn, đều là các món phương Tây

kinh điển.

"Kỳ Mạt, chào mừng. Chúng ta đã mấy năm không gặp rồi, sao cậu không về thủ đô

thế." Một cô gái cười hớn hở hỏi, sau đó đến ngồi cạnh Trương Kỳ Mạt.

"Đúng vậy đấy, sau khi tốt nghiệp chưa từng nghe tin tức của cậu luôn, ở quê nhà thế

nào rồi?"

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, sau khi tốt nghiệp tớ làm việc ở công ty của gia

đình, vì thế ít đến thủ đô." Trương Kỳ Mạt nói năng rất khách sáo.

"Ồ, làm việc ở công ty gia đình là sao? Kỳ Mạt, không bằng cậu đến thủ đô đi, tớ sắp

xếp cho cậu một công việc tốt." Một cô gái ăn mặc thời thượng, nói rất hùng hồn.

"Ha ha, Kỳ Mạt, ngay cả Ninh Tiểu Thanh cũng đã nói sẽ giúp cậu tìm việc rồi, thế thì

còn chần chờ gì nữa, dựa vào gia thế của Tiểu Thanh, chỉ cần tùy tiện là đã có thể xếp cậu

vào một vị trí quản lý cao cấp trong tập đoàn lớn ở thủ đô đấy." Một cậu thanh niên trẻ tuổi nói

với vẻ nịnh nọt.

"Tiểu Thanh, bây giờ công việc của tớ cũng ôn định rồi, lòng tốt của cậu tớ cảm ơn

nhé." Trương Kỳ Mạt khách sáo đáp lời.

Ninh Tiểu Thanh là bạn cùng phòng thời đại học của Trương Kỳ Mạt, quan hệ trước

đây rất tốt, lúc học đại học cũng đã nghe nói gia thế của Ninh Tiểu Thanh rất đồ sộ.

"Ồ? Thật sao? Công việc ổn định lắm à?" Ninh Tiểu Thanh cười: "Kỳ Mạt, sao tớ lại

không thấy như thế nhỉ? Cậu nhìn đi, bạn bè đến họp lớp chỉ có cậu là đi taxi đến, tớ cảm

thấy mất mặt quá. Có gì khó khăn không thể nói với tớ sao?"







Chương 279 - Nghe nói cậu gả cho một tên vô dụng?

Ninh Tiểu Thanh mặc một chiếc áo sơ mi thêu hoa trông rất thời thượng, mặt mũi

xinh đẹp, khí chất cũng hơn người, trên tay có đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe, cách

ăn mặc từ đầu đến chân khá được chăm chút, người biết hàng là thấy ngay toàn thân cô ta

phải có giá trị ít nhất là hơn mười triệu, khá là có chất riêng.

"Đúng vậy đấy, Kỳ Mạt, mọi người đều là bạn bè, nếu thật sự gặp phải vấn đề gì thì

cứ mở miệng nói là được. Cậu là Kỳ Mạt nổi tiếng hoa khôi của đại học thủ đô năm đó mà,

nếu gặp phiền phức gì thì chẳng biết có bao nhiều người muốn giúp đấy." Một người thanh

niên trẻ tuổi cười nói, giọng điệu rất khoa trương.

Qủa thật năm đó Trương Kỳ Mạt đoạt được giải hoa khôi của đại học thủ đô, có thể

nói là toàn trường ai cũng nghe danh, lúc đó không biết có bao nhiêu cậu trai trẻ tuổi theo

đuổi.

Nhưng mà Trương Kỳ Mạt hình như không hề có ý định chọn đối tượng, nên cô luôn

lạnh lùng từ chối hết.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Trương Kỳ Mạt trở về tỉnh Đông Hải, cũng mất tăm luôn

trong vòng bạn bè đại học.

Mãi đến tận nay, bạn bè lúc trước vẫn còn rất nhiều người nhớ mãi chuyện này.

Trương Kỳ Mạt cười với vẻ lúng túng, nói: "Không lái xe đến thủ đô là vì tớ không tiện

lắm."

Thật ra cô đã để ý từ lâu rồi, bạn bè đại học đến họp mặt lần này gần như ai cũng lái

một chiếc xe giá hơn bạc triệu.

Với lại, đại học thủ đô vốn là trường nổi tiếng hàng đầu ở Long Quốc, bạn bè của cô

ở thủ đô ai cũng có năng lực không nhỏ, và cũng có cả gia thế sau lưng, bọn họ ra xã hội cứ

như cá gặp nước, lên như diều gặp gió.

Nếu là lúc trước, Ninh Tiểu Thanh nói như thế thì quả thật sẽ khiến cô cảm thấy tự ti.

Nhưng bây giờ sẽ không như thế.

Bởi vì sự tự tin Lâm Ẩn cho cô.

Thực tế là vừa nãy, tổng giám đốc Đường Hôi của khách sạn Trung Thiên đã ngỏ ý

phái một đội xe bảo vệ đi theo cô, nhưng cô đã từ chối.

Trương Kỳ Mạt vẫn chưa quen với kiểu khoe khoang như vậy.

"Nếu đi lại ở thủ đô không tiện thì tớ sắp xếp cho cậu vài chiếc xe, đều là chút lòng

thành của tớ mà thôi." Ninh Tiểu Thanh nói rất hùng hồn.

"Kỳ Mạt, tớ có nghe nói cậu tự thành lập một công ty đá quý ở tỉnh Đông Hải à? Là

tập đoàn trong gia tộc truyền lại cho cậu hả?" Ninh Tiểu Thanh vừa uống cà phê vừa mở

miệng nói chuyện: "Lần này đến thủ đô bàn chuyện làm ăn à? Mạng lưới giao thiệp của tớ

bên mảng đá quý này rộng lắm, có thể giúp cậu dễ như bỡn ấy."

Ninh Tiểu Thanh ôm hết mọi việc về mình mà nói, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào.

"Kỳ Mạt, nhiều năm không gặp, Tiểu Thanh vẫn coi trọng tình nghĩa như vậy, hai

người lúc trước ở đại học nổi tiếng là chị em thân thiết, cậu cần giúp đỡ gì ở thủ đô thì tìm

Tiểu Thanh đi, thế lực của Tiểu Thanh ở thủ đô không phải dạng vừa đâu." Một cậu trai nịnh

nọt thêm vào.

"Tất nhiên rồi, thân phận của Tiểu Thanh cao quý lắm đấy." Một cô gái cũng nói quá

lên.

Hiển nhiên Ninh Tiểu Thanh là vai chính trong nhóm bạn đại học này, gần như mọi

người đều xoay quanh cô ta cả.

Tất nhiên chuyện này không thể không liên quan đến thân phận và bối cảnh hiển hách

của cô ta.

Ninh Tiểu Thanh là cành vàng lá ngọc trong nhà tài phiệt Ninh thị ở thủ đô, ở đây, cô

ta muốn hô mưa gọi gió thế nào cũng được, nếu về thời xưa thì ngang hàng với công chúa

đương triều, hoàn toàn là một sự tồn tại cao không thể với đến được.

Nếu không phải vì có quan hệ là bạn học, thì với thân phận của bọn họ, dù trong xã

hội cũng có địa vị, có chút tiền của, nhưng căn bản không đủ tư cách để ngồi uống cà phê

với Ninh Tiểu Thanh.

Trương Kỳ Mạt gật đầu, nghiêm giọng nói: "Tớ có kinh doanh một công ty đá quý ở

tỉnh Đông Hải, lần này đến thủ đô là để bàn chuyện làm ăn, nhưng cũng đã gần xong xuôi rồi.

Có lẽ sắp đến sẽ mở một chi nhánh ở thủ đô đấy."

"Ồ? Thật không vậy, Kỳ Mạt, cậu mở chi nhánh ở thủ đô à? Vậy thì tốt quá, nhưng mà

kinh doanh đá quý ở thủ đô không có dễ ăn đâu nha." Ninh Tiểu Thanh thấy hơi nghi ngờ mà

hỏi: "Nhiều năm qua cậu không đến thủ đô lại, làm sao mà tìm quan hệ ở đây được? Nếu

như không có quan hệ, chuyện kinh doanh sẽ khó khăn lắm."

Trương Kỳ Mạt khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy lần này họp mặt, Ninh Tiểu Thanh nói

chuyện có hơi khích cô, không giống với cô ta thời đại học chút nào cả.

"Chồng của tớ giúp chuyện này, anh ấy có khá nhiều bạn bè ở thủ đô."

Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại nói.

"Chông cậu à? Có thật là giỏi như cậu nói không thế?" Ninh Tiểu Thanh cười khẽ rồi

tiếp lời: "Nhưng mà Kỳ Mạt này, sao tớ nghe nói cậu về tỉnh Đông Hải đã gả cho một tên vô

dụng, còn đến ở rể nữa chứ."

"Kỳ Mạt, chẳng lẽ cậu lại kết hôn hai lần luôn à?" Ninh Tiểu Thanh nói với vẻ đăm

chiêu.

"Tiểu Thanh, thật hay giả vậy? Lúc trước tớ cũng nghe nói có chuyện như vậy, nhưng

vẫn không tin." Một thanh niên thấy ngạc nhiên mà nói: "Lẽ nào sau khi Kỳ Mạt tốt nghiệp, về

tỉnh Đông Hải đã gả cho một tên vô dụng, còn là một thằng ở rể nữa ư? Thế thì quá..."

"Thật đấy à? Kỳ Mạt là hoa khôi của trường, tốt nghiệp đại học thủ đô đấy, sao lại gả

cho một tên vô dụng được? Chuyện này..."

Chẳng mấy chốc, các bạn học ở đây đều đổ dồn ánh mắt lên người Trương Kỳ Mạt,

mắt cũng ánh lên tia lạ thường.

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt trở nên hơi khó coi, không biết sao Ninh Tiểu Thanh lại nghe

ngóng được tin tức của mình.

Trên mặt Ninh Tiểu Thanh lộ ra vẻ đắc ý, nói: "Kỳ Mạt à, cậu không cần thấy tự ti về

chuyện này đâu, tớ nghe người ta nói cũng thấy tiếc cho cậu."

Ninh Tiểu Thanh cố ý nói mấy câu này là vì muốn Trương Kỳ Mạt thấp kép hơn cô ta

một bậc.

Phải biết rằng từ khi học đại học, tuy Ninh Tiểu Thanh có quan hệ rất tốt với Trương

Kỳ Mạt, nhưng trong lòng vẫn luôn ghen tị với cô. Trương Kỳ Mạt là hoa khôi của trường hoa

khôi của trường, là sinh viên nữ có hào quang nhất, mà cô ta chỉ là cỏ cây tô nền mà thôi.

Bây giờ tốt nghiệp rồi, Trương Kỳ Mạt trở lại tỉnh Đông Hải như nông thôn kia, còn gả

cho một tên vô dụng nữa.

Mà cô ta, đường đường là thiên kim nhà tài phiệt Ninh thị ở thủ đô, thân phận và địa vị

vô cùng cao quý.

Bây giờ trong nhóm bạn đại học này, có ai cảm thấy Trương Kỳ Mạt hơn được cô ta

chứ?

Thứ cô ta muốn là cảm giác ưu việt hơn người một bậc như thế này.

"Không phải như thế. Chồng tớ ở rể thật, nhưng không phải là một người vô dụng,

không có tệ đến vậy đâu." Trương Kỳ Mạt giải thích.

"Ầy, Kỳ Mạt, cậu còn giải thích làm gì nữa, đều là bạn bè với nhau, có chuyện gì phải

che giấu chứ? Tớ đã hỏi thăm kỹ rồi, chồng cậu tên là Lâm Ẩn đúng không?" Ninh Tiểu

Thanh ra vẻ như cái gì cũng biết, thong thả nói: "Tên Lâm Ẩn kia nổi tiếng là con rể vô dụng ở

thành phố Thanh Vân, còn là một gã chuyên bám váy đàn bà, nổi danh là trai bao đấy."

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt tái xanh, chốc lát không thể ngờ rằng Ninh Tiểu Thanh lại lật

tẩy không chút nể nang gì như vậy.

Nhưng trên thực tế, Lâm Ẩn thật sự không phải loại người như trong miệng người ta

đồn đại, cô hiểu rất rõ chuyện này.

Trương Kỳ Mạt không hiểu Ninh Tiểu Thanh nói như vậy là có ý gì, còn nói ngay trước

mặt nhiều bạn bè như vậy, rõ ràng là muốn làm cô xấu hổ mà.

Nhớ hồi học đại học, cô là bạn cùng phòng của Ninh Tiểu Thanh, quan hệ của cả hai

vẫn rất tốt mà.





Chương 280 - Có tài thì sao lại ở rể?

"Hả? Kỳ Mạt, cậu gả cho một thằng chuyên ăn bám phụ nữ à? Đúng là không thể tin

nổi."

"Đúng là lạ thật đấy, sao lại có chuyện như vậy được chứ? Đáng tiếc quá đi mất, Kỳ

Mạt là hoa khôi của trường đại học thủ đô chúng ta, là thần tượng của toàn trường, sao lại

lâm vào kết cục này..."

"Ầy, Kỳ Mạt à, cậu nghĩ sao vậy chứ, năm đó học đại học, thanh niên trẻ tuổi tài giỏi

theo đuổi cậu xếp hàng cũng không hết, vậy mà tốt nghiệp xong lại chọn gả cho một tên vô

dụng?"

Theo tin tức Ninh Tiểu Thanh tiết lộ ra, tất cả bạn học ở đây đều tỏ vẻ ngạc nhiên, bắt

đầu bàn tán xôn xao.

Có cô gái cười trên sự đau khổ của người khác, trên mặt mang theo vẻ mỉa mai, còn

phần lớn các cậu trai thì cảm thấy đây là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, bọn họ đã từng ôm

mộng hão với hoa khôi trường đấy.

Gần như không có ai nghi ngờ lời nói của Ninh Tiểu Thanh, bởi vì thân phận của Ninh

Tiểu Thanh rất tôn quý, đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ là sự thật.

"Không phải như vậy, Tiểu Thanh, tin đồn cậu nghe và Lâm Ẩn thật không hề giống

nhau." Trương Kỳ Mạt giải thích: "Lâm Ẩn không tệ như trong lời đồn đâu, anh ấy có tài lắm."

Ninh Tiểu Thanh không tỏ vẻ gì, chỉ cười khẩy rồi nói: "Kỳ Mạt, cậu đừng có biện hộ

nữa, ai cũng biết cả rồi. Tớ nghe từ một mối làm ăn ở thành phố Thanh Vân đấy, nghe người

ta nói đã là người của thành phố Thanh Vân, thì dù không quen Lâm Ẩn cũng phải nghe qua

danh tiếng thằng rể rác rưởi của nhà họ Trương, thế này rồi mà còn là giả được sao?"

Nói xong, Ninh Tiểu Thanh lại nở nụ cười đắc ý.

Cho dù Trương Kỳ Mạt là hoa khôi của trường thì sao chứ? Cuối cùng cũng gả cho

một tên rác rưởi mà thôi.

"Tất nhiên rồi Kỳ Mạt à, cậu đừng thấy xấu hổ, chuyện như vậy bọn tớ ai cũng lo cho

cậu cả, muốn khuyên cậu đừng để tên rác rưởi ấy liên lụy bản thân." Ninh Tiểu Thanh giả vờ

có lòng tốt mà khuyên bảo.

"Đúng vậy đấy, Kỳ Mạt à, nếu cậu không thích tên rác rưởi kia thì cứ đá phăng đi cho

rồi."

"Đừng giấu làm gì, mọi người không cười nhạo cậu đâu."

Nhóm bạn học đều hùa theo Ninh Tiểu Thanh.

Đề tài này vừa được Ninh Tiểu Thanh nhắc đến là cả nhóm người ngồi ở đây đều

bàn tán liên tục, ánh mắt nhìn Trương Kỳ Mạt đều trở nên đăm chiêu.

Bọn họ cũng không hiểu, Trương Kỳ Mạt có nhiều lựa chọn như vậy, tại sao cuối

cùng lại gả cho một tên rác rưởi tên là Lâm Ẩn chứ?

Cô từng được rất nhiều bạn trai ở đại học thủ đô có xuất thân danh giá, học lực tài

giỏi theo đuổi như thế, nhưng luôn tỏ ra cao giá, không ngờ giờ đã lâm vào hoàn cảnh này.

E là đầu óc bị gì rồi?

"Kỳ Mạt à, tớ không tin cậu lại tự mình lựa chọn cái tên Lâm Ẩn rác rưởi kia, nếu có ì

khó xử thì cứ nói đi, mọi người chúng tớ giúp được thì sẽ giúp." Một thanh niên trẻ tuổi nói rất

nghiêm túc: "Kiểu huyện thành nhỏ như quê cậu, nghe nói cậu cũng được tính là người của

một gia tộc nhỏ, kiểu gia tộc nhỏ này thường có tư tưởng phong kiến, chẳng lẽ cậu bị người

trong gia tộc hãm hại à?"

"Không, không phải như thế." Trương Kỳ Mạt vội giải thích: "Tiểu Thanh, và cả các

cậu nữa, đừng nghĩ nhiều như vậy. Không có nhiều uẩn khúc sâu xa như vậy đâu."

"Kỳ Mạt, chẳng lẽ cậu lại tự mình chọn lựa một người đàn ông vô dụng như vậy sao?"

Ninh Tiểu Thanh giả vờ kinh ngạc mà nói.

"Chậc, vậy mắt nhìn người của cậu kém quá đi mất!" Vẻ mặt Ninh Tiểu Thanh ra điều

châm chọc mà nói.

"Ầy, năm tháng quả là một con dao bén mà, nữ thần hoa khôi của trường năm đó vậy

mà lại..."

Mọi người ở đây thay phiên nhau cảm thán, cảm thấy tiếc quá đi mất, đường đường

là hoa khôi của đại học thủ đô, sao lại thành ra như vậy chứ?

Đừng nói năm đó, bây giờ nhìn lại đi nữa thì Trương Kỳ Mạt vẫn xinh đẹp tuyệt trần,

hoàn toàn có khí chất của thần tiên.

Nhưng lại bị một đống rác nào đó đoạt lấy, đúng là không có lẽ phải mà!

"Chuyện này... Thật đấy, Lâm Ẩn không phải như trong lời đồn đâu!" Trương Kỳ Mạt

cũng không biết nên giải thích thế nào, Ninh Tiểu Thanh cứ cắn lấy chủ đề này không buông,

quả thật khiến cô sa sầm mặt mũi, cũng không thể phản bác lại.

Cô từng chứng kiến năng lực của Lâm Ẩn, anh không phải là người như trong lời đồn

đại bên ngoài.

"Được rồi, Kỳ Mạt, tớ cũng không hiểu nổi, sao cậu lại đi biện hộ cho một tên rác rưởi

vậy chứ, thứ đó thì có gì tốt? Đã là rác thì thôi đi, lại còn ra ngoài ăn bám đàn bà, cậu nói thử

xem, ở tỉnh Đông Hải đó rốt cuộc cậu đã sống những ngày tháng khổ sở như thế nào?" Ninh

Tiểu Thanh lắc đầu thở dài rồi nói, trông điệu bộ vô cung quan tâm đến Trương Kỳ Mạt.

"Đúng đấy, ôi chao, tớ càng nghe càng thấy giận, sao Kỳ Mạt cậu lại gả cho một tên

rác rưởi không biết xấu hổ như thế chứ! Đúng là khiến bạn học cũ như bọn tớ phải đau lòng

cho mà!"

"Phải đó Kỳ Mạt à, cậu đừng nghĩ mọi người là đồ ngốc nhé, còn bảo Lâm Ẩn có bạn

bè ở thủ đô giúp cậu xử lý chuyện kinh doanh đá quý ở đây nữa chứ? Còn muốn mở chi

nhánh ở thủ đô cơ? Cậu nghĩ bọn tở ở thủ đô chưa từng ra xã hội làm ăn à? Mở một chi

nhánh công ty đá quý ở thủ đô, ít nhất phải là mấy trăm triệu đấy? Trừ khi chỉ là mấy công ty

làm dây da như này." Ninh Tiểu Thanh tỏ vẻ hiểu biết mà lên mặt, còn lắc cổ tay rất đắc ý

nữa.

"Mà này, Kỳ Mạt, nếu Lâm Ẩn có tài như vậy thì sao lại đi ở rể chứ?"

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt trông rất lúng túng, cô bị Ninh Tiểu Thanh nói đến mức

không thể phản bác được.

Nhìn dáng vẻ khó chịu ấm ức của Trương Kỳ Mạt, Ninh Tiểu Thanh quả thật rất là vui

vẻ, lúc này đây trong lòng cô ta đều tràn đầy cảm giác thượng đẳng.

Lúc học đại học, Ninh Tiểu Thanh luôn cảm thấy vầng hào quang của mình đã bị

Trương Kỳ Mạt đỏa mất, ai ai đều bảo Trương Kỳ Mạt là nữ thần hoa khôi của trường, là sinh

viên xuất sắc nhất.

Nhưng mấy năm sau khi tốt nghiệp, ngoảnh đầu lại xem thử đi?

Ninh Tiểu Thanh cô ta mới là con trời, là thiên kim của nhà tài phiệt Ninh thị ở thủ đô,

đi đến đâu đều được vô số người o bế. Còn Trương Kỳ Mạt phải kiếm sống ở nơi nông thôn

hẻo lánh như tỉnh Đông Hải, còn gả cho một tên rác rưởi, đến thủ đô làm ăn, gặp phải mình

thì toàn trưng ra dáng vẻ thấp kém biết bao!

"Kỳ Mạt, cậu đã bảo chồng mình có tài, vậy thì thế này đi, bây giờ cậu gọi anh ấy đến

đây, giới thiệu cho bọn tớ một lượt, rốt cuộc là người như thế nào mà lấy được hoa khôi

cũng chúng tớ chứ!" Ninh Tiểu Thanh lại tỏ vẻ bỡn cợt.

Trong mắt cô ta, hoa khôi của trường là Trương Kỳ Mạt đây đã trở thành trò cười rồi.

"Thế không được đâu, Lâm Ẩn có chuyện bận rồi, cũng không quen biết gì với mọi

người cả." Trương Kỳ Mạt từ chối, không muốn vì chuyện này mà đi quấy rồi Lâm Ẩn làm

việc.

"Có gì mà bận chứ?" Một cô gái trẻ tuổi nói: "Kỳ Mạt à, chẳng lẽ cậu không nể mặt

Tiểu Thanh sao? Cái anh kia đang bàn chuyện làm ăn à? Nếu thế thì bảo anh ta đến đây đi,

bàn chuyện làm ăn với ai cũng không bằng Tiểu Thanh được đâu, thế lực của Tiểu Thanh ở

thủ đô mạnh cỡ nào chứ, chỉ cần một câu nói thì không có hợp đồng nào không được ký."

"Đúng vậy đấy, Kỳ Mạt này, bọn tớ rất tò mò tên rể rác rưởi trong truyền thuyết kia

đấy, anh ta cớ tư cách gì mà cười hoa khôi của bọn tớ?" Một thanh niên trẻ tuổi hùa theo.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom