• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 433: Vua của Cảng Thành, Hắc Long Vệ

Tòa nhà quốc tế Thủy Tinh, văn phòng tổng giám đốc.
Lâm Ẩn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, cầm ly hồng trà trên bàn làm việc lên từ từ nhấp một ngụm
“Cậu Lâm, bộ phim phóng sự cậu yêu cầu tôi đưa lên truyền thông đã gây ra phản ứng mạnh hơn so với tưởng tượng!”.
Sở Hùng Sơn đi vào văn phòng, nói với vẻ mặt nghiêm túc, trông ông ấy có vẻ rất kích động.
Theo kế hoạch của Lâm Ẩn tối hôm qua, anh đích thân tham gia chiêu đãi ký giả và tuyên bố đoạn phim phóng sự vạch trần Quý Trọng Sơn.
Kết quả đã làm toàn cảng sôi sục và trở thành tin tức chấn động mang tính hiện tượng.
Bởi vì, sự thật mà Lâm Ẩn vạch trần quá mức đẫm máu.
Quả thực làm cho mọi người thấy mà căm hận, nghe mà phẫn nộ! Người đọc phát điên!
Lâm Ẩn buông chén trà xuống, cười nhạt nói: “Bình thường. Tôi cũng chỉ kể ra một ít sự thật thôi”.
Chân tướng sự thật sẽ làm người ta khó có thể chấp nhận được, còn cảm thấy khiếp sợ.
Đối với loại tình huống này, Lâm Ẩn không thấy kì lạ chút nào.
Hành động của Quý Trọng Sơn đã vượt quá ranh giới nhận thức của người bình thường.
Rõ ràng là một con quỷ hút máu lại còn ngụy trang thành một người nhân từ làm việc thiện, tuyên dương những quan niệm vi phạm luân lý đạo đức ra ngoài.
Truyền thống của người Long Quốc là không thù giàu.
Cũng như câu nói quân tử có yêu tiền cũng phải làm giàu chân chính.
Kẻ thù của bọn họ là những tên chó săn Hán gian tìm mọi cách để cướp đoạt trên mồ hôi nước mắt của nhân dân, gieo rắc tai họa cho thiên hạ rồi lại chuyển tiền bạc ra nước ngoài.
Sau đó thì sao, chúng sẽ lặng lẽ cường điệu hóa tầm quan trọng của đồng tiền, lấy sự thật để chứng minh cho mọi người biết có tiền mới được thế này thế nọ, hòng duy trì đặc quyền được làm kẻ mạnh của chúng một cách hợp tình hợp lý nhất. Thậm chí còn lôi những lý tưởng hoang đường được cho là hiển nhiên của chúng ta để tẩy não, dẫn đến một xã hội xốc nổi và bốc đồng.
Những truyền thống tốt đẹp như lễ nghĩa liêm sĩ đã bị những kẻ đó phá hỏng, dùng lớp thứ đạo đức giả để ngụy trang bên ngoài.
Đạo nghĩa đã sớm không còn tồn tại.
“Cậu Lâm, những thứ đó đều là sự thật, và đã tạo thành phản ứng rất lớn, vạch trần bộ mặt xấu xa của Quý Trọng Sơn cho mọi người biết, ai cũng căm hận hắn”, Sở Hùng sơn suy nghĩ gì đó rồi nói, “Nhưng, chỉ sợ vẫn khó có thể lay chuyển được gốc rễ của Quý Trọng Sơn. Người này nắm giữ tiền của và quyền uy trong Cảng Thành, chỉ mỗi dư luận thôi thì không thể đẩy ngã được hắn”.
Lâm Ẩn cười nói: “Đây chỉ là mở màn mà thôi. Quý Trọng Sơn sẽ phải ngã xuống”.
“Tiếp theo, tổng giám đốc Sở, ông phụ trách chuyện hội thương mại ở Cảng Thành đi”, Lâm Ẩn nghiêm nghị nói, “Chuyện khác tôi đã sắp xếp rồi”.
“Vâng, cậu Lâm, hội thương mại ở Cảng Thành đã được khống chế chặt chẽ trong tay chúng ta rồi”, Sở Hùng Sơn nghiêm túc nói: “Không biết tiếp theo Quý Trọng Sơn sẽ ứng phó như thế nào với làn sóng dư luận. Nếu bên cậu cần trợ giúp thì cứ việc nói với tôi”.
Lâm Ẩn gật đầu, nói: “Tổng giám đốc Sở, trong tương lai Cảng Thành sẽ có một vị trí nhỏ cho nhà họ Sở”.
Nghe vậy, ánh mắt Sở Hùng Sơn lập loè, hiểu được ý của Lâm Ẩn, trịnh trọng gật đầu.
“Cậu Lâm, vậy tôi đi trước”, Sở Hùng Sơn trịnh trọng nói lời tạm biệt.
Chờ đến sau khi Sở Hùng Sơn rời đi, Lâm Ẩn lại cầm tách trà lên, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.
Anh chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng đứng nhìn về những tòa nhà san sát phồn hoa ở nơi xa.
“Diệp Hắc, chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi?”, Lâm Ẩn nhàn nhạt nói.
Bóng dáng Diệp Hắc xuất hiện trong văn phòng không một tiếng động hay âm thanh, hắn cúi đầu quỳ một gối xuống đất.
“Ba chuyện phủ quân dặn dò tôi đã hoàn thành toàn bộ”, Diệp Hắc cung kính đáp.
“Nói”.
Diệp Hắc nói: “Quý Trọng Sơn đã trốn đến một hòn đảo nhỏ ở gần biển, đó là căn cứ huấn luyện bí mật hắn đầu tư khai phá, có đội bảo vệ võ trang hoàn chỉnh cùng với lượng cao thủ lớn”.
“Tôi đã xác định vị trí, nhưng lo rằng sẽ rút dây động rừng nên chưa lên đảo điều tra”.
“Hơn nữa, chuyện của Hắc Long Vệ… Cũng không nhỏ!”.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Diệp Hắc trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Ánh mắt thâm thúy của Lâm Ẩn khẽ động, ánh sáng lạnh lẽo chiếu qua.
“Bây giờ Hắc Long Vệ đang ở đâu?”.
Lúc trước anh sai Diệp Hắc đi làm ba việc, Vu Tắc Thành đã được cứu ra, không cần tìm nữa.
Mà lần trước Quý Trọng Sơn hấp tấp chạy trốn trong biệt thự Hương Tân rồi để lại dấu vết, bị Diệp Hắc vận dụng mạng lưới tình báo nhanh chóng xác định vị trí, chuyện này đã được hoàn thành khá êm đẹp.
Nhưng việc liên quan đến Hắc Long Vệ, dường như Diệp Hắc có hơi bất lực.
“Thuộc hạ không thể tìm ra vị trí cụ thể của Hắc Long Vệ. Nhưng tôi có nghe ngóng được tình hình hiện giờ Hắc Long Vệ trong Cảng Thành”, Diệp Hắc nghiêm túc nói.
“Hiện giờ Hắc Long Vệ đang là vua trong bóng tối của Cảng Thành!”.
Trong giới những lánh đời ở đây, cho dù là Dương Môn ở Cảng Thành cũng phải nằm dưới Hắc Long Vệ.
Giữa giới lánh đời và thế tục có một bức tường vô hình, người trong thế tục khó có thể tiếp xúc được với việc trong giới lánh đời, và ngược lại cũng thế.
Mà tương tự, giới lánh đời cũng phân chia mạnh yếu ở từng vùng và thành phố khác nhau.
Địa vị của Hắc Long Vệ ở Cảng Thành giống như một vương triều trong thế gian này.
Đại biểu cho uy quyền và địa vị tuyệt đối.
Tại Cảng Thành, Hắc Long Vệ giống như võ lâm minh chủ.
“Thuộc hạ hoài nghi hiện giờ Hắc Long Vệ và Quý Trọng Sơn có quan hệ khắng khít với nhau, thậm chí, thế lực lớn mạnh sau lưng Quý Trọng Sơn có khả năng chính là Hắc Long Vệ!”, Diệp Hắc trầm giọng nói.
Điều này cũng giải thích vì sao sau khi Diệp Hắc xác định vị trí hòn đảo nhỏ của Quý Trọng Sơn thì không làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì nữa.
Thứ nhất là lo lắng thiết bị khoa học kỹ thuật trên đảo phát hiện, rút dây động rừng sẽ làm Quý Trọng Sơn chạy trốn lần nữa.
Thứ hai, chủ yếu là kiêng kị sự tồn tại của Hắc Long Vệ.
Dù sao Diệp Hắc cũng xuất thân từ Hắc Long Vệ, đã từng là Vệ thủ, hắn biết rất rõ Hắc Long Vệ lớn mạnh cỡ nào.
Trước khi thăm dò Hắc Long Vệ rõ ràng, nếu mạo muội ra tay thì rất có thể sẽ sai một ly đi một dặm.
Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm, nói: “Trước kia lúc Dương Huyền Chân còn ở Cảng Thành có quan hệ gì với Quý Trọng Sơn?”.
Quý Trọng Sơn có thể hoạt động trong Cảng Thành đến bây giờ đương nhiên là có liên quan với Hắc Long Vệ – vua của Cảng Thành, chỉ là không biết đường dây này sâu bao nhiêu.
“Trước kia lúc Đường chủ Dương còn sống, Quý Trọng Sơn cũng không có dính líu nhiều với Hắc Long Vệ, chỉ là từng tiếp xúc qua vài việc bình thường thôi”, Diệp Hắc nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn gật đầu, nói: “Tiếp theo, anh chỉ cần âm thầm làm tốt một chuyện, đó là thăm dò hiện giờ ai đang nắm quyền Hắc Long Vệ”.
“Xin nghe theo mệnh lệnh của phủ quân”.
Diệp Hắc cung kính gật đầu, sau đó biến mất khỏi văn phòng giống như một bóng đen.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom